Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nàng Băng Giá
Chương 4: Đó Là Họ Phan Mà!
Huỳnh Trang
04/12/2016
Nó hiện giờ đang đứng trước cánh cửa gỗ tại phòng của Shin và Mun, đưa tay lên cao chuẩn bị gõ cửa.
Cốc...cốc...
Hai tiếng gõ cửa vang vọng khắp căn nhà yên lặng, tĩnh mịch này. Không có người đáp lại tiếng gõ đó hoặc đại loại mở cửa. Nó vơ tay tự tiện mở cái chốt bước vào.
Điều đầu tiên đập vào mắt nó là hai con heo ục ịch vẫn đắp chăn ngủ ngon lành. Nó từng bước từng bước một thật nhẹ nhàng đi đến kế bên chiếc giường trắng tinh kia, một trong hai đứa chẳng có dấu hiệu gì gọi là nhút nhít.
- Dậy đi – Nó nhỏ giọng kêu, trong giọng nói có một chút ấm áp, chỉ một chút thôi nhưng chắc sẽ không ai có thể phát hiện ngoài chính mình.
Đối với nó, gia đình là trên hết, còn hai đứa bạn này là người rất quan trọng không thể thiếu trong cuộc sống của nó được. Nếu về trường hợp người yêu thì cứ xem điều đó như cỏ rác đi, bởi vì nó - chẳng bao giờ cần cái thứ đấy lặp lại lần THỨ HAI !
Quay về trên giường, hai đứa kia ngồi dậy trong tất khắc khi được nghe giọng của nó. Chắc nếu là người khác thì sẽ nói giọng của nó rất khó nghe, nhưng Shin và Mun thì khác, không những thấy khó nghe mà ngược lại lại thấy rất êm tai mặc dù có vẻ khá lạnh.
- Có chuyện gì sao Ry – Mun mắt nhắm mắt mở hỏi.
- Mặt trời vừa mọc đằng đỉnh thôi mà, có cần phải kêu dậy sớm thế này không? – Shin vò lại đầu tóc rối tung của mình, cứ lấy tay che miệng ngáp mãi.
- Đi học! – Nó dường như dở khóc dở cười với hai con bạn, gì mà lớn già đầu rồi cứ thích dính lấy nhau, ngủ chung từ bé tới lớn luôn ý.
- Đi học?! – Cả hai hơi ngạc nhiên, không ai bảo ai cùng nhau đồng thanh lặp lại câu vừa rồi của Ry.
- .... – Nó khẽ gật đầu không nói thêm lời gì.
- Hú hú...tao thích tao thích – Bỗng dưng Shin nhảy tưng tưng vài cái rồi vọt luôn vào phòng tắm.
- Chờ tao Shin ơi! Tao cũng muốn đi – Mun hành động cũng chẳng khác gì Shin là mấy.
Mặc dù cả ba đã có mấy bằng đại học trong tay nhưng vì muốn phù hợp độ tuổi 17 nên đành tiếp tục đi học. Nó lắc đầu chán nản rồi bước xuống phòng khách. Gì chứ nếu nói về trường lớp thì hai đứa kia khoái lắm, vì vào trỏng tụi nó có cần học tập, nề nếp gì đâu, còn có thể kết thân vài bạn nữa, hoặc là quậy phá chẳng hạng.
Sau hai mươi phút vật vã giành chỗ để vệ sinh cá nhân hai người đó cũng chuẩn bị xong, đồng phục học sinh thẳng tấp không vết nhăn nheo, cả ba mang giầy thể thao đắc tiền có ba không bốn :)) đầu tóc gọn gàng không giống như ai lúc nảy. Nhưng điều quan trọng muốn nói ở đây chính là...tụi nó cùng nhau đeo chiếc kính to, bự, dày tập thể làm che khuất đi gần như nửa khuôn mặt dù một trong ba không ai bị cận cả.
- Let's go – Mun với Shin cao hứng hô to, nó thì im re, rồi cùng nhau chạy ra khỏi nhà chuẩn bị đi bằng phương tiện "căng hải".
Mười chín phút hai mươi ba giây. Hiện tại trước mắt tụi nó là nguyên chữ "SKY SCHOOL" to trình ình nằm trên cánh cổng trắng.
- Mỏi chân quá đi, biết vậy tao đi xe luôn cho tiện – Mun than ngắn thở dài, lấy tay vỗ vỗ cái chân của mình để bớt mỏi.
- Mỏi thì có là gì! – Shin khinh khỉnh liếc xéo cái đứa vừa kêu la kia - Tập thể dục buổi sáng là trên hết, sức khoẻ dồi dào, đúng không Băng Băng cục cưng – Shin nhào lại khoác tay nó một cách thắm thiết như cặp tình nhân vừa mới yêu không chịu tách rời :))
- Ê..ê...mày chơi kì nha! Tao với mày là vợ chồng, mày muốn chia tay tao để theo con Ry à – Mun không phục, tức giận nói.
Nói vậy nè, thật ra Shin và Mun chơi trò vợ chồng từ nhỏ mặc dù hai đứa là con gái với nhau, vì quá quá quá thân nên mới làm vậy. Mun là chồng, Shin là vợ. Lúc đó nó chưa quen hai đứa nó nên không tham gia vào trò chơi trẻ con này, mà có cho chơi nó cũng chẳng thèm!
- Ui...coi kìa, chồng tui đang ghen đó – Shin quay qua nói với nó rồi lại quay qua Mun - Ghen mà cũng đáng yêu ghê ta – Lời Shin nói giống như là một lời khen ngợi, nhưng thật ra là đang chửi xéo. Nhìn là biết ngay, miệng khen nhưng khẽ nhếch lên như đang cười đểu.
- Tao bụp mày...con phản kia – Mun dữ dằn lớn giọng.
- Tao sợ tao sợ, lại đây mà bụp – Shin cũng chẳng phải dạng vừa đâu, giọng nói còn lớn hơn cả Mun lúc đầu.
- Có giỏi thì đứng yên đừng có chạy – Lần này không phải hơi lớn tiếng mà là "HÉT".
- Đây! Tao đang đứng, không chạy đâu, mày đừng lo – Shin bỏ tay nó ra, bước tới trước mặt Mun, sẵn sàng tư thế chuẩn bị đánh lại đối phương.
- Tao đánh mày chết!
- Nhào vô.
- Dám thách thức tao à? – Mun càng lúc càng tức, cảm giác như tức muốn ói ra máu.
- Ai dám thách mày, tự mày nói vậy mà! – Shin trả treo lại.
- ....
- ....
- ....
- ....
- Nín hết – Cảm thấy hai đứa này có thể đấu võ mồm cho tới sáng, dùng giọng không lạnh cũng không ấm ngăn cản - Nhìn!
- Nhìn gì là nhìn gì? – Shin không hiểu nó kêu nhìn gì, trên thế gian này thiếu gì thứ để nhìn, nó chỉ nói một từ thì biết nhìn gì bây giờ.
- Xung quanh – Nó tua ánh mắt sắc bén một lượt những người nhiều chuyện đang đứng lòng vòng xung quanh tụi nó để xem cuộc cãi vả.
- À! – Cả hai đồng thanh cũng làm theo lời nó, nhìn xung quanh mới biết có cả chục người trong trường đứng đó phản chiếu ánh mắt kì quái vào hai đứa nó.
- NHÌN GÌ? CÚT – Mun bực bội hét toáng lên, vô-lum cũng đủ cho tới tận Trung Quốc, liếc toàn bộ những người họ bà tên tám này.
- Mày là ai? Có quyền thế gì mà kêu tụi tao cút? Nhìn tụi mày xấu xí thế này cũng đủ làm tao muốn nôn ra – Một ả trong đám đông đó bước ra, bôi son trét phấn đầy cả mặt. *1
- Đã nhà quê rồi thì đừng có thể hiện, không có tiền thì đừng có ra mặt như vậy – Lại là một ả khác hóng hách chóng nạnh bước lại kế bên đứa đầu. *2
- Xem kìa, nhà nghèo mà cứ thích mang đồ hiệu – Ả khác nữa không biết yên phận bước ra. Nhìn thấy ba đôi giày có ba không bốn của tụi nó nên ra rõ mặt ghen tị.
GTNV
(*1) _Huỳnh Ngọc Xuân ( JuRy ): 17 tuổi, độc ác, mưu mô, những thứ khác chứ về kế hoạch hại người thì đây không thiếu, con cưng của tập đoàn SA khá phát triển trong nước. Chị hai trường Sky School. IQ 100/200. Thích Win!
(*2) _Hồ Thu Hà ( Bunny ): 17 tuổi, Cũng thuộc hạng hư hỏng, thích bôi son trét cả ký phấn đầy mặt, cũng độc ác đi, nhưng lương tâm vẫn còn một chút dạng hiền, không ác bằng hai người kia. IQ 105/200. Thích Jun!
(*3) _Đỗ Thanh Tú ( Luvs ): 17 tuổi, thường thích những đồ hiệu, trang sức đắc tiền, mặt dày không ai bằng, tiêu tiền như tiêu nước, độc ác nhất nhóm, bạn thân hai ả kia. IQ 91/200. Thích Pin!
__ __ __
- Cái gì? Cô không biết tôi là con gái của... – Mun không thể tin nổi, bộ cô ta không biết mình là con gái tập đoàn hùng mạnh hay sao mà hóng hách quá vậy.
- Tụi mình đang giả dạng đó – Shin sợ bị lộ, rất nhanh chóng bịt miệng Mun lại và nói nhỏ vào tai Mun.
- Ờ tao quên – Mun gãi đầu cười hìhì, suýt nữa là tiêu rồi - Tao không chấp những loại như tụi bây – Sau đó Mun quay qua ba ả ta tỏ vẻ thách thức rồi kéo cả tay Shin với Ry đi tới phòng hiệu trưởng.
Khi ba đứa kia đã khuất bóng, một trong những đứa họ bà tên tám lên tiếng phản bát.
- Chị hai! Con nhỏ đó dám thách thức chị kìa, sao chị không cho nó một bài học?
- Đúng đó, chị phải dạy cho nó nhớ đời.
- Nhất định chị không được cho nó thanh thản trong ngôi trường này.
- Đánh nó đi chị!
Một đứa đã nói, sau đó là kéo dài một bày tụi con gái hay đi theo chị hai trong trường nói xấu về tụi nó một loạt.
- Tụi bây cứ yên tâm, tao đây nhất định không dễ buông tha cho chúng nó đâu, tụi bây cứ ngồi yên đó chờ đi, rồi sẽ biết kế hoạch của tao là gì – JuRy tự tin mỉm cười tà ác, lớn giọng tuyên bố với lũ con gái cộng vài thằng con trai hiếu kì chuyện gì đang xảy ra.
__ __ __
Rầm...
Từ đâu ngay phòng hiệu trưởng phát ra tiếng động lớn, hình như là tiếng cửa sắp gẫy?
- Đứa nào hỗn láo thế? Không biết gõ cửa thể hiện phép lịch sự à? – Ông hiệu trưởng tầm 55 tuổi đang ngồi xem sổ sách, cũng bị tiếng động mạnh này làm cho giật mình, những sổ sách trên tay đều bị rơi lả chả xuống đất cho hết. Tay ông ấy bây giờ vẫn còn đang cầm không khí.
- Đứa này đây! / Hey! Chúc hiệu trưởng buổi sáng tốt lành – Mun và Shin lại không ai bảo ai, lên tiếng cùng nhau.
- Chào ba tiểu thư, xin thứ lỗi vì hành động khi nảy – Hiệu trưởng đã tinh mắt nhận ra ba vị tiểu thư mặc dù ba người đó có mang kính, lập tức đứng thẳng người trang nghiêm, cúi đầu 45 độ chào!
- Vâng! Không có gì đâu, chuyện nhỏ thôi mà – Shin vui tính vẫy tay cho qua, không tính toán làm gì những chuyện nhỏ nhặt.
- Vậy cho hỏi...lớp tụi tôi ở đâu vậy? – Nảy giờ chạy bộ sắp rã chân, Mun hối thúc hỏi lớp học để nhanh chóng về lớp và tìm chỗ ngồi để cho an phận cái chân.
- Là 11A1 ạ! – Hiệu trưởng vẫn cúi đầu trả lời, tỏ vẻ tôn kính người phía trước.
- Nhớ giấu thân phận.
Trước khi ra khỏi nơi cao quý của hiệu trưởng, nó không quên bỏ lại một câu.
- Vâng! – Ông hiệu trưởng không những không run sợ mà vẻ mặt lại rất bình thản. Không phải là ông không sợ nó, chỉ là ông đã làm vệ sĩ thân cận bên nó đã rất lâu rồi, tiếp xúc tính cách của nó cũng khá nhiều nên ông chả có vẻ gì là sợ.
Ông thở dài chán nản khum người xuống lụm tất cả giấy tờ khi nảy mình đã làm rơi ra, sau bao nhiêu năm tính tình nó vẫn không thay đổi tí nào!
Đứng trước lớp 11A1. Ba tụi nó cứ nhìn chằm chằm bà cô giáo đang giảng bài hăng say, miệng giảng mà không lúc nào ngừng nghỉ, cảm thấy như có ai đó nhìn mình, giáo viên liền xoay sang hướng mà bà cảm thấy kì lạ nhất.
- Oh? Các em là học sinh mới?
Tất cả học sinh vẫn chăm chú nhìn lên bảng, bất chợt thấy cô giáo dừng lại nhìn đi đâu đó, học sinh tất nhiên nhiều chuyện cũng nhìn theo ánh mắt giáo viên!
- Đúng rồi cô – Shin mỉm cười thật tươi với bà cô, tuy có đeo mắt kính tròng dày nhưng nụ cười của Shin...vẫn làm cô thấy thật dễ thương.
- Được rồi, các em vào đi – Cô Trà dạy môn Ngữ Văn và cũng là người giáo viên duy nhất biết về thân thế thật của tụi nó, nở nụ cười tự nhiên với cả ba.
Ba đứa bước vào lớp liền nghe tiếng "ồ". Chữ ồ ở đây không phải vì chúng nó xấu hay đẹp, mà ồ vì tại sao đã qua học kì II vẫn có học sinh chuyển vào, điều này trong ngôi trường quý tộc nổi tiếng giàu có này sẽ không bao giờ chấp nhận, dù những người khác có đưa tiền bao nhiêu đi nữa, ông hiệu trưởng sẽ không lấy.
- Các em có thể giới thiệu về bản thân? – Thấy tụi nó im lặng khá lâu, cô Trà lên tiếng nói.
- Hi, tui là Hoàng Trần Thiên Kim, cứ gọi Shin là được – Shin nhí nha nhí nhảnh giới thiệu đầu tiên, còn giơ hai ngón tay tạo dáng khiến cho vài bạn gái phía dưới cười tủm tỉm.
- Mình là nguyễn Gia Hân cute, cứ tự nhiên gọi mình là Mun cute – Mun cũng tạo dáng, lấy tay làm hình trái tim cộng thêm lè lưỡi vô cùng đáng yêu càng làm cho các bạn gái khi nảy muốn cười phá lên mà không được, lấy tay bịt miệng để nín cười.
- Phan Nguyễn Hàn Băng, Ry – Tất cả cả lớp đang chăm chú lắng nghe, tới phiên nó giới thiệu, ai ai cũng há hốc mồm vì giọng của nó.
- Rồi rồi, có ai muốn hỏi ba bạn ấy điều gì không? – Cô Trà thấy Ry-Shin-Mun đã xong phần giới thiệu, lần này tới hỏi cả lớp.
Vừa dứt câu, rất nhiều cánh tay dơ lên.
- Mời em – Cô chỉ tay vào phía một bạn gái xinh xắn bàn hai.
- Cho hỏi, ba bạn là con gái tập đoàn nào?
- Không tập đoàn – Nó chán nản trả lời, biết thế nào chúng nó cũng hỏi câu nàu, đúng là lũ nhà giàu luôn luôn chỉ muốn kết bạn với lũ nhà giàu.
- Sao? Vậy sao tụi bây có thể vào đây, cả cái lớp hạng A này nữa – Cô bạn nghe được câu trả lời không vừa ý, thế là đã đổi sang cách xưng hô. Người thì đẹp nhưng tâm hồn thì thói!
- Nhận học bổng! Các người đã hỏi hết chưa? – Mun bực bội nói nhanh vì cảm thấy cái chân của mình hiện tại thật khổ, chưa kịp nghỉ ngơi đã gặp cái lũ bám hơi ba mẹ mà còn bầy đặt lên mặt.
Có nhiều đứa hiếu kì cứ ồ ồ ồ hoài, làm như bị cà lâm giai đoạn cuối không bằng, hay lần đầu tiên gặp người có hoàn cảnh như vậy, hay là đang tập cà lâm để đoạt chức giải hội cà lâm năm nay?
- Xong hết rồi đúng không? – Cô Trà thấy không còn cánh tay nào nữa, định kêu chúng nó ề chỗ, bỗng nhiên thấy một cánh tay dơ cao lên - À! Còn một bạn, mời em.
- Xin hỏi bạn Ry, bạn là Trần Nguyễn Hàn Băng phải không? – Jun lúc nảy ngủ cứ mơ mơ màng màng, nghe đâu tên Hàn Băng, liền lật đật đứng dậy hỏi.
Cái lớp hám trai nghe được giọng của hotboy, lại ngạc nhiên quay xuống bàn cuối nhìn Trần Nguyễn Hoàn Bảo.
- Xin lỗi, tôi là Phan Nguyễn Hàn Băng chứ không phải tên vừa rồi – Ánh mắt nó mỗi lúc càng lạnh băng, tại sao lại hỏi nó phải họ Trần không? Người này rốt cuộc là ai?
- Vậy thành thật xin lỗi – Anh ngại ngùng nó rồi ngồi xuống chỗ mình.
“Chắc chỉ là trùng tên đệm và tên của em mình thôi, rõ ràng đâu phải họ Trần, đó là họ Phan mà”
- Hôm nay là ngày đầu tiên các em nhập học, các em có thể tự chọn chỗ ngồi.
Thật cái lớp này, chỉ còn duy nhất ba chỗ trống kế ba hotboy, thế là Mun chọn bừa kế bên Pin, Shin ngó nhìn hai chỗ trống còn lại, thấy khuôn mặt ai đó lạnh băng nên định nhường chỗ đó cho Băng là hợp nhất, vậy là ẻm ngồi kế bên Jun. Ry sau khi thấy tụi nó chọn chỗ xong xuôi, nó cũng từ từ bước lại chỗ trống còn sót lại duy nhất.
Trần Ngọc Ly cũng học lớp này, khi thấy anh đứng lên hỏi tên đứa em bị thất lạc của mình thì Ly cũng sững sốt, tự hỏi tại sao anh lại hỏi như vậy, chẳng lẽ có người học Trần tên Băng thật à? Cuối cùng...Ly lại thở phào nhẹ nhàng khi đó không phải là họ Trần mà là họ Phan.
Phần còn lại, có vài bạn gái trong lớp rất có thiện cảm với tụi nó mặc dù cả ba tụi nó nghèo rớt mùng tơi, nhất là những bạn gái khi nảy mím môi tủm tỉm cười!
__ __ __
Mình vừa đổi tên nhân vật anh hai thất lạc của Ry nha!
Trần Minh Trí -> Trần Nguyễn Hoàn Bảo
Cốc...cốc...
Hai tiếng gõ cửa vang vọng khắp căn nhà yên lặng, tĩnh mịch này. Không có người đáp lại tiếng gõ đó hoặc đại loại mở cửa. Nó vơ tay tự tiện mở cái chốt bước vào.
Điều đầu tiên đập vào mắt nó là hai con heo ục ịch vẫn đắp chăn ngủ ngon lành. Nó từng bước từng bước một thật nhẹ nhàng đi đến kế bên chiếc giường trắng tinh kia, một trong hai đứa chẳng có dấu hiệu gì gọi là nhút nhít.
- Dậy đi – Nó nhỏ giọng kêu, trong giọng nói có một chút ấm áp, chỉ một chút thôi nhưng chắc sẽ không ai có thể phát hiện ngoài chính mình.
Đối với nó, gia đình là trên hết, còn hai đứa bạn này là người rất quan trọng không thể thiếu trong cuộc sống của nó được. Nếu về trường hợp người yêu thì cứ xem điều đó như cỏ rác đi, bởi vì nó - chẳng bao giờ cần cái thứ đấy lặp lại lần THỨ HAI !
Quay về trên giường, hai đứa kia ngồi dậy trong tất khắc khi được nghe giọng của nó. Chắc nếu là người khác thì sẽ nói giọng của nó rất khó nghe, nhưng Shin và Mun thì khác, không những thấy khó nghe mà ngược lại lại thấy rất êm tai mặc dù có vẻ khá lạnh.
- Có chuyện gì sao Ry – Mun mắt nhắm mắt mở hỏi.
- Mặt trời vừa mọc đằng đỉnh thôi mà, có cần phải kêu dậy sớm thế này không? – Shin vò lại đầu tóc rối tung của mình, cứ lấy tay che miệng ngáp mãi.
- Đi học! – Nó dường như dở khóc dở cười với hai con bạn, gì mà lớn già đầu rồi cứ thích dính lấy nhau, ngủ chung từ bé tới lớn luôn ý.
- Đi học?! – Cả hai hơi ngạc nhiên, không ai bảo ai cùng nhau đồng thanh lặp lại câu vừa rồi của Ry.
- .... – Nó khẽ gật đầu không nói thêm lời gì.
- Hú hú...tao thích tao thích – Bỗng dưng Shin nhảy tưng tưng vài cái rồi vọt luôn vào phòng tắm.
- Chờ tao Shin ơi! Tao cũng muốn đi – Mun hành động cũng chẳng khác gì Shin là mấy.
Mặc dù cả ba đã có mấy bằng đại học trong tay nhưng vì muốn phù hợp độ tuổi 17 nên đành tiếp tục đi học. Nó lắc đầu chán nản rồi bước xuống phòng khách. Gì chứ nếu nói về trường lớp thì hai đứa kia khoái lắm, vì vào trỏng tụi nó có cần học tập, nề nếp gì đâu, còn có thể kết thân vài bạn nữa, hoặc là quậy phá chẳng hạng.
Sau hai mươi phút vật vã giành chỗ để vệ sinh cá nhân hai người đó cũng chuẩn bị xong, đồng phục học sinh thẳng tấp không vết nhăn nheo, cả ba mang giầy thể thao đắc tiền có ba không bốn :)) đầu tóc gọn gàng không giống như ai lúc nảy. Nhưng điều quan trọng muốn nói ở đây chính là...tụi nó cùng nhau đeo chiếc kính to, bự, dày tập thể làm che khuất đi gần như nửa khuôn mặt dù một trong ba không ai bị cận cả.
- Let's go – Mun với Shin cao hứng hô to, nó thì im re, rồi cùng nhau chạy ra khỏi nhà chuẩn bị đi bằng phương tiện "căng hải".
Mười chín phút hai mươi ba giây. Hiện tại trước mắt tụi nó là nguyên chữ "SKY SCHOOL" to trình ình nằm trên cánh cổng trắng.
- Mỏi chân quá đi, biết vậy tao đi xe luôn cho tiện – Mun than ngắn thở dài, lấy tay vỗ vỗ cái chân của mình để bớt mỏi.
- Mỏi thì có là gì! – Shin khinh khỉnh liếc xéo cái đứa vừa kêu la kia - Tập thể dục buổi sáng là trên hết, sức khoẻ dồi dào, đúng không Băng Băng cục cưng – Shin nhào lại khoác tay nó một cách thắm thiết như cặp tình nhân vừa mới yêu không chịu tách rời :))
- Ê..ê...mày chơi kì nha! Tao với mày là vợ chồng, mày muốn chia tay tao để theo con Ry à – Mun không phục, tức giận nói.
Nói vậy nè, thật ra Shin và Mun chơi trò vợ chồng từ nhỏ mặc dù hai đứa là con gái với nhau, vì quá quá quá thân nên mới làm vậy. Mun là chồng, Shin là vợ. Lúc đó nó chưa quen hai đứa nó nên không tham gia vào trò chơi trẻ con này, mà có cho chơi nó cũng chẳng thèm!
- Ui...coi kìa, chồng tui đang ghen đó – Shin quay qua nói với nó rồi lại quay qua Mun - Ghen mà cũng đáng yêu ghê ta – Lời Shin nói giống như là một lời khen ngợi, nhưng thật ra là đang chửi xéo. Nhìn là biết ngay, miệng khen nhưng khẽ nhếch lên như đang cười đểu.
- Tao bụp mày...con phản kia – Mun dữ dằn lớn giọng.
- Tao sợ tao sợ, lại đây mà bụp – Shin cũng chẳng phải dạng vừa đâu, giọng nói còn lớn hơn cả Mun lúc đầu.
- Có giỏi thì đứng yên đừng có chạy – Lần này không phải hơi lớn tiếng mà là "HÉT".
- Đây! Tao đang đứng, không chạy đâu, mày đừng lo – Shin bỏ tay nó ra, bước tới trước mặt Mun, sẵn sàng tư thế chuẩn bị đánh lại đối phương.
- Tao đánh mày chết!
- Nhào vô.
- Dám thách thức tao à? – Mun càng lúc càng tức, cảm giác như tức muốn ói ra máu.
- Ai dám thách mày, tự mày nói vậy mà! – Shin trả treo lại.
- ....
- ....
- ....
- ....
- Nín hết – Cảm thấy hai đứa này có thể đấu võ mồm cho tới sáng, dùng giọng không lạnh cũng không ấm ngăn cản - Nhìn!
- Nhìn gì là nhìn gì? – Shin không hiểu nó kêu nhìn gì, trên thế gian này thiếu gì thứ để nhìn, nó chỉ nói một từ thì biết nhìn gì bây giờ.
- Xung quanh – Nó tua ánh mắt sắc bén một lượt những người nhiều chuyện đang đứng lòng vòng xung quanh tụi nó để xem cuộc cãi vả.
- À! – Cả hai đồng thanh cũng làm theo lời nó, nhìn xung quanh mới biết có cả chục người trong trường đứng đó phản chiếu ánh mắt kì quái vào hai đứa nó.
- NHÌN GÌ? CÚT – Mun bực bội hét toáng lên, vô-lum cũng đủ cho tới tận Trung Quốc, liếc toàn bộ những người họ bà tên tám này.
- Mày là ai? Có quyền thế gì mà kêu tụi tao cút? Nhìn tụi mày xấu xí thế này cũng đủ làm tao muốn nôn ra – Một ả trong đám đông đó bước ra, bôi son trét phấn đầy cả mặt. *1
- Đã nhà quê rồi thì đừng có thể hiện, không có tiền thì đừng có ra mặt như vậy – Lại là một ả khác hóng hách chóng nạnh bước lại kế bên đứa đầu. *2
- Xem kìa, nhà nghèo mà cứ thích mang đồ hiệu – Ả khác nữa không biết yên phận bước ra. Nhìn thấy ba đôi giày có ba không bốn của tụi nó nên ra rõ mặt ghen tị.
GTNV
(*1) _Huỳnh Ngọc Xuân ( JuRy ): 17 tuổi, độc ác, mưu mô, những thứ khác chứ về kế hoạch hại người thì đây không thiếu, con cưng của tập đoàn SA khá phát triển trong nước. Chị hai trường Sky School. IQ 100/200. Thích Win!
(*2) _Hồ Thu Hà ( Bunny ): 17 tuổi, Cũng thuộc hạng hư hỏng, thích bôi son trét cả ký phấn đầy mặt, cũng độc ác đi, nhưng lương tâm vẫn còn một chút dạng hiền, không ác bằng hai người kia. IQ 105/200. Thích Jun!
(*3) _Đỗ Thanh Tú ( Luvs ): 17 tuổi, thường thích những đồ hiệu, trang sức đắc tiền, mặt dày không ai bằng, tiêu tiền như tiêu nước, độc ác nhất nhóm, bạn thân hai ả kia. IQ 91/200. Thích Pin!
__ __ __
- Cái gì? Cô không biết tôi là con gái của... – Mun không thể tin nổi, bộ cô ta không biết mình là con gái tập đoàn hùng mạnh hay sao mà hóng hách quá vậy.
- Tụi mình đang giả dạng đó – Shin sợ bị lộ, rất nhanh chóng bịt miệng Mun lại và nói nhỏ vào tai Mun.
- Ờ tao quên – Mun gãi đầu cười hìhì, suýt nữa là tiêu rồi - Tao không chấp những loại như tụi bây – Sau đó Mun quay qua ba ả ta tỏ vẻ thách thức rồi kéo cả tay Shin với Ry đi tới phòng hiệu trưởng.
Khi ba đứa kia đã khuất bóng, một trong những đứa họ bà tên tám lên tiếng phản bát.
- Chị hai! Con nhỏ đó dám thách thức chị kìa, sao chị không cho nó một bài học?
- Đúng đó, chị phải dạy cho nó nhớ đời.
- Nhất định chị không được cho nó thanh thản trong ngôi trường này.
- Đánh nó đi chị!
Một đứa đã nói, sau đó là kéo dài một bày tụi con gái hay đi theo chị hai trong trường nói xấu về tụi nó một loạt.
- Tụi bây cứ yên tâm, tao đây nhất định không dễ buông tha cho chúng nó đâu, tụi bây cứ ngồi yên đó chờ đi, rồi sẽ biết kế hoạch của tao là gì – JuRy tự tin mỉm cười tà ác, lớn giọng tuyên bố với lũ con gái cộng vài thằng con trai hiếu kì chuyện gì đang xảy ra.
__ __ __
Rầm...
Từ đâu ngay phòng hiệu trưởng phát ra tiếng động lớn, hình như là tiếng cửa sắp gẫy?
- Đứa nào hỗn láo thế? Không biết gõ cửa thể hiện phép lịch sự à? – Ông hiệu trưởng tầm 55 tuổi đang ngồi xem sổ sách, cũng bị tiếng động mạnh này làm cho giật mình, những sổ sách trên tay đều bị rơi lả chả xuống đất cho hết. Tay ông ấy bây giờ vẫn còn đang cầm không khí.
- Đứa này đây! / Hey! Chúc hiệu trưởng buổi sáng tốt lành – Mun và Shin lại không ai bảo ai, lên tiếng cùng nhau.
- Chào ba tiểu thư, xin thứ lỗi vì hành động khi nảy – Hiệu trưởng đã tinh mắt nhận ra ba vị tiểu thư mặc dù ba người đó có mang kính, lập tức đứng thẳng người trang nghiêm, cúi đầu 45 độ chào!
- Vâng! Không có gì đâu, chuyện nhỏ thôi mà – Shin vui tính vẫy tay cho qua, không tính toán làm gì những chuyện nhỏ nhặt.
- Vậy cho hỏi...lớp tụi tôi ở đâu vậy? – Nảy giờ chạy bộ sắp rã chân, Mun hối thúc hỏi lớp học để nhanh chóng về lớp và tìm chỗ ngồi để cho an phận cái chân.
- Là 11A1 ạ! – Hiệu trưởng vẫn cúi đầu trả lời, tỏ vẻ tôn kính người phía trước.
- Nhớ giấu thân phận.
Trước khi ra khỏi nơi cao quý của hiệu trưởng, nó không quên bỏ lại một câu.
- Vâng! – Ông hiệu trưởng không những không run sợ mà vẻ mặt lại rất bình thản. Không phải là ông không sợ nó, chỉ là ông đã làm vệ sĩ thân cận bên nó đã rất lâu rồi, tiếp xúc tính cách của nó cũng khá nhiều nên ông chả có vẻ gì là sợ.
Ông thở dài chán nản khum người xuống lụm tất cả giấy tờ khi nảy mình đã làm rơi ra, sau bao nhiêu năm tính tình nó vẫn không thay đổi tí nào!
Đứng trước lớp 11A1. Ba tụi nó cứ nhìn chằm chằm bà cô giáo đang giảng bài hăng say, miệng giảng mà không lúc nào ngừng nghỉ, cảm thấy như có ai đó nhìn mình, giáo viên liền xoay sang hướng mà bà cảm thấy kì lạ nhất.
- Oh? Các em là học sinh mới?
Tất cả học sinh vẫn chăm chú nhìn lên bảng, bất chợt thấy cô giáo dừng lại nhìn đi đâu đó, học sinh tất nhiên nhiều chuyện cũng nhìn theo ánh mắt giáo viên!
- Đúng rồi cô – Shin mỉm cười thật tươi với bà cô, tuy có đeo mắt kính tròng dày nhưng nụ cười của Shin...vẫn làm cô thấy thật dễ thương.
- Được rồi, các em vào đi – Cô Trà dạy môn Ngữ Văn và cũng là người giáo viên duy nhất biết về thân thế thật của tụi nó, nở nụ cười tự nhiên với cả ba.
Ba đứa bước vào lớp liền nghe tiếng "ồ". Chữ ồ ở đây không phải vì chúng nó xấu hay đẹp, mà ồ vì tại sao đã qua học kì II vẫn có học sinh chuyển vào, điều này trong ngôi trường quý tộc nổi tiếng giàu có này sẽ không bao giờ chấp nhận, dù những người khác có đưa tiền bao nhiêu đi nữa, ông hiệu trưởng sẽ không lấy.
- Các em có thể giới thiệu về bản thân? – Thấy tụi nó im lặng khá lâu, cô Trà lên tiếng nói.
- Hi, tui là Hoàng Trần Thiên Kim, cứ gọi Shin là được – Shin nhí nha nhí nhảnh giới thiệu đầu tiên, còn giơ hai ngón tay tạo dáng khiến cho vài bạn gái phía dưới cười tủm tỉm.
- Mình là nguyễn Gia Hân cute, cứ tự nhiên gọi mình là Mun cute – Mun cũng tạo dáng, lấy tay làm hình trái tim cộng thêm lè lưỡi vô cùng đáng yêu càng làm cho các bạn gái khi nảy muốn cười phá lên mà không được, lấy tay bịt miệng để nín cười.
- Phan Nguyễn Hàn Băng, Ry – Tất cả cả lớp đang chăm chú lắng nghe, tới phiên nó giới thiệu, ai ai cũng há hốc mồm vì giọng của nó.
- Rồi rồi, có ai muốn hỏi ba bạn ấy điều gì không? – Cô Trà thấy Ry-Shin-Mun đã xong phần giới thiệu, lần này tới hỏi cả lớp.
Vừa dứt câu, rất nhiều cánh tay dơ lên.
- Mời em – Cô chỉ tay vào phía một bạn gái xinh xắn bàn hai.
- Cho hỏi, ba bạn là con gái tập đoàn nào?
- Không tập đoàn – Nó chán nản trả lời, biết thế nào chúng nó cũng hỏi câu nàu, đúng là lũ nhà giàu luôn luôn chỉ muốn kết bạn với lũ nhà giàu.
- Sao? Vậy sao tụi bây có thể vào đây, cả cái lớp hạng A này nữa – Cô bạn nghe được câu trả lời không vừa ý, thế là đã đổi sang cách xưng hô. Người thì đẹp nhưng tâm hồn thì thói!
- Nhận học bổng! Các người đã hỏi hết chưa? – Mun bực bội nói nhanh vì cảm thấy cái chân của mình hiện tại thật khổ, chưa kịp nghỉ ngơi đã gặp cái lũ bám hơi ba mẹ mà còn bầy đặt lên mặt.
Có nhiều đứa hiếu kì cứ ồ ồ ồ hoài, làm như bị cà lâm giai đoạn cuối không bằng, hay lần đầu tiên gặp người có hoàn cảnh như vậy, hay là đang tập cà lâm để đoạt chức giải hội cà lâm năm nay?
- Xong hết rồi đúng không? – Cô Trà thấy không còn cánh tay nào nữa, định kêu chúng nó ề chỗ, bỗng nhiên thấy một cánh tay dơ cao lên - À! Còn một bạn, mời em.
- Xin hỏi bạn Ry, bạn là Trần Nguyễn Hàn Băng phải không? – Jun lúc nảy ngủ cứ mơ mơ màng màng, nghe đâu tên Hàn Băng, liền lật đật đứng dậy hỏi.
Cái lớp hám trai nghe được giọng của hotboy, lại ngạc nhiên quay xuống bàn cuối nhìn Trần Nguyễn Hoàn Bảo.
- Xin lỗi, tôi là Phan Nguyễn Hàn Băng chứ không phải tên vừa rồi – Ánh mắt nó mỗi lúc càng lạnh băng, tại sao lại hỏi nó phải họ Trần không? Người này rốt cuộc là ai?
- Vậy thành thật xin lỗi – Anh ngại ngùng nó rồi ngồi xuống chỗ mình.
“Chắc chỉ là trùng tên đệm và tên của em mình thôi, rõ ràng đâu phải họ Trần, đó là họ Phan mà”
- Hôm nay là ngày đầu tiên các em nhập học, các em có thể tự chọn chỗ ngồi.
Thật cái lớp này, chỉ còn duy nhất ba chỗ trống kế ba hotboy, thế là Mun chọn bừa kế bên Pin, Shin ngó nhìn hai chỗ trống còn lại, thấy khuôn mặt ai đó lạnh băng nên định nhường chỗ đó cho Băng là hợp nhất, vậy là ẻm ngồi kế bên Jun. Ry sau khi thấy tụi nó chọn chỗ xong xuôi, nó cũng từ từ bước lại chỗ trống còn sót lại duy nhất.
Trần Ngọc Ly cũng học lớp này, khi thấy anh đứng lên hỏi tên đứa em bị thất lạc của mình thì Ly cũng sững sốt, tự hỏi tại sao anh lại hỏi như vậy, chẳng lẽ có người học Trần tên Băng thật à? Cuối cùng...Ly lại thở phào nhẹ nhàng khi đó không phải là họ Trần mà là họ Phan.
Phần còn lại, có vài bạn gái trong lớp rất có thiện cảm với tụi nó mặc dù cả ba tụi nó nghèo rớt mùng tơi, nhất là những bạn gái khi nảy mím môi tủm tỉm cười!
__ __ __
Mình vừa đổi tên nhân vật anh hai thất lạc của Ry nha!
Trần Minh Trí -> Trần Nguyễn Hoàn Bảo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.