Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nàng Băng Giá

Chương 7: Nếu Tôi Trả Lời, Cậu Sẽ Làm Gì Tiếp Theo?

Huỳnh Trang

04/12/2016

Hắn ngồi đó nhâm nhi ly caffe đen, liếc ánh mắt nhàn nhạt vô vị nhìn sang hướng nó vẫn ngồi đó cười không ngừng nghỉ.

Cười ra tiếng không phải lúc nào cũng mang theo ý nghĩa là người đó đang vui, đôi lúc vì người đó bị trấn loạn điên điên khùng khùng nên mới như vậy. Và còn một loại nữa chính là cười trong đau khổ, có lẽ do quá đau nên không thể khóc, thậm chí là không thể hét lên mà chỉ có thể cười để xoá đi cái vết thương ấy.

- Hai người đang nói gì vậy? Sao lại nói Jun chỉ là không nhận ra? – Pin nảy giờ không có di chuyển bước chân đi theo anh với Lyly, tình cờ nghe được câu nói của tụi nó.

- Không liên quan đến anh đâu, đừng có chỏ mỏ vào – Mun thoáng cau mày, lấy tay đỡ nó đứng dậy - Shin! Phụ tao một tay đưa nó ra xe trở về nhà.

- Được! – Không để nhỏ lặp lại câu nói lần hai, cô nhanh chóng đứng dậy đỡ nó bước đi.

__ __ __

- Mày đã ổn định bình giá tâm thần lại chưa Ry? – Shin cười cười đùa đùa trông rất vui vẻ. Cũng chỉ muốn làm cho nó vui hơn thôi, chứ thật chất, trong lòng cô đang rất rối bời.

- Mày còn ở đó cười cười là sao con kia? – Nhỏ không hề nhận ra cái dáng vẻ đang cố chọc cười kia, cứ nghĩ rằng...Shin còn đang rất rất là happy vì vụ việc này ấy chứ.

- Đừng la nó, nó muốn làm tao vui thôi – Nó tất nhiên đã nhận ra ý của cô, thế là mở miệng ra nói giúp con bạn vài chữ không thôi nó bị oan chết à!

***

Một buổi sáng tinh mơ của ngày hôm sau. Hôm nay chỉ có Shin và Mun đi học, bởi vì tinh thần của nó vẫn chưa được ổn định cho lắm, sợ sau khi chạm mặt với anh rồi lại phải kích động lần nữa thì toi.

6 giờ 15 phút!

Ngắm theo giờ này thì chỉ có lưa thưa nhiều học sinh thuộc giới tính con trai là nhiều, còn nếu là con gái á, có vài đứa thôi, chưa đến năm mươi người đâu. Vì tụi con gái lúc nào cũng lo ngủ đúng tám tiếng để bảo toàn sắc đẹp ấy mà.

Ngay tại cửa lớp 11A1, có hai đứa con gái, trên cổ mỗi đứa đeo một chiếc túi xách dây đắt tiền chứ không phải là cặp táp như mấy đứa học sinh mang theo đi đến trường đến lớp.

- Shin, nghe tao dặn đây, từ nay...cấm mày nói chuyện qua lại với tên Jun đó nghe chưa? Hừ... – Mun đứng ngoài cửa lớp ghé tai nói nhỏ với cô, hừ một cái khinh khỉnh.

- Ơ...nhưng tại sao? – Shin mặt ngu ngơ không hiểu gì, bạn mới quen biết hồi hôm qua mà giờ đã trở thành người xa lạ rồi. Đau lòng!



- Hỏi thừa, tất nhiên là vì con Ry nên tao cấm mày tiếp xúc nói chuện đụng chạm gì tới hắn, TUYỆT ĐỐI phải xem hắn là người VÔ HÌNH – Mun nghiến răng ken két gằn lên từng chữ, nhìn thấy thái độ này của nhỏ cũng biết là nhỏ sắp sửa điên tới nơi rồi.

- Cái đó chỉ là hiểu lầm thôi mà, chứ thật chất...Jun vui tính lắm – Cô không phục cố gắng biện minh giúp anh, một phần nữa là Shin không nỡ mất đi một người bạn tốt như vậy, mà là con trai nữa chứ, hiếm khi nào gặp con trai dễ thương, tốt bụng, tốt tính như Jun lắm.

- Mày chưa từng nghe qua câu này à? "Bề ngoài thì đẹp chứ bên trong thì thói" – Nhỏ chóng nạnh chỉ dạy không khác nào bà cụ già.

- Thôi được rồi, không nói chuyện thì không nói chuyện – Dứt câu, cô lấy máy nghe nhạc từ trong túi xách đắt tiền lúc nảy ra, đeo tai phone bắt độ âm lượng vừa phải.

Cái túi xách đeo dây có màu nâu sẫm, có khung hình tròn, thuộc loại cỡ nhỏ. Bên trong cũng chả có đựng đồ dụng gì quan trọng. Chỉ đựng một cái điện thoại iphone 6s, cái ipad, máy mp3,... Chỉ thế thôi!

Còn về Jun, hôm qua anh đã suy nghĩ lại hành động của mình, cảm thấy có hơi quá đáng, cũng có một phần áy náy nữa.

- À , hai cậu, sao không thấy Ry đi cùng hai cậu vậy? – Anh, cậu, hắn đã có mặt trong lớp từ lúc nào. Thấy nhỏ với cô vào mà chưa nhìn thấy nó, Jun tò mò hỏi.

- Cậu ấy hả? Hôm... – Cô phút chốc quên đi lời hứa ban nảy, đang cao hứng chuẩn bị đáp lại câu hỏi của anh.

- SHIN! CÂM MIỆNG – Mun gầm nhẹ, ánh mắt rực lửa như muốn cháy lụi đi mọi thứ.

- Hả hả? – Shin giật mình nhảy dựng lên, lúc lâu mới hiểu ra vấn đề tại sao con bạn lại hét như thế. Sau đó quay mặt nhìn anh hai giây, lắc đầu chán nản bỏ đi về chỗ ngồi của mình.

- Sao vậy? – Pin ngơ ngác hỏi, chẳng hiểu sao lại la ầm lên, căn bản là muốn cho cả trường nghe hay sao? Cái giọng oanh vàng như chim bị cắt cổ ấy!

- Hừ – Nhỏ bực dọc liếc ánh mắt căm thù về phía anh, giống như là đang đói, muốn ăn tươi nuốt sống? Liếc đã đời mới chịu rời ánh mắt đi nơi khác, lấy tay hất tóc rõ kiêu bước về chỗ, xem bọn họ như người vô hình không đáng để vào mắt một chút nào.

- Còn cô...từ nay khuất xa khỏi tầm mắt của tôi – Một lần nữa, nhỏ muốn điên tiết lên khi ngay tầm mắt xuất hiện con nhỏ gian trá, không ai khác là Lyly đây.

- Cậu tưởng mình thích nhìn thấy cậu hay sao? – Miệng thì nói, nhưng tay đâu rảnh mà để trống không, nắm cánh tay áo của Jun, mặt lộ vẻ sợ sệt, còn núp sau lưng anh nữa, chỉ lú một cái đầu để thuận tiện có gì cãi lại Mun thôi.

- Đừng giả vờ, hôm qua rõ ràng cô mạnh miệng lắm mà, sao hôm nay kì quá vậy, rõ ràng tôi nhớ cô thích xưng hô mày tao mà, bỗng dưng hôm nay lại cậu cậu mình mình làm tôi nổi cả da gà da vịt rồi này, chắc chắn xíu nữa sẽ có lũ lụt ngập tràn đất nước Việt Nam này! – Nhỏ cố nhịn cục tức xuống bụng vì hành động nai tơ kia. Cô ta mà biết sợ? Hừ, mặt trời mọc đằng Tây rồi.

- Cô... – Ả cứng họng, mắt trợn trắng rất ư là hù doạ nha!

- Này, sao cậu tối ngày kiếm chuyện với em ấy vậy? – Anh bước tới bàn nhỏ, cứ chôn chân tại chỗ như vậy, nhìn chằm chằm vào Mun.



Bộp...

Rầm...

- Hừ! Còn nói giúp cô ta, rõ ràng cô ta là đứa con cùng cha khác mẹ của cậu, cần gì phải quan tâm quá lên như thế? – Dường như đã gần đạt tới mức giới hạn của sự bùng nổ, Mun đập bàn đứng bật dậy, đến nổi phải làm cho cái ghế ngã ra đằng sau.

- Sao...cậu biết? – Anh lắp bắp, cả người đều run lên từng đợt, trên trán toát ra rất nhiều mồ hồi lạnh.

Trần Ngọc Ly cả kinh đứng bất động, mắt mở căng to ra hết cở, rất muốn hét lên hỏi "TẠI SAO CÔ TA LẠI BIẾT, RỐT CUỘC CÔ TA CÓ QUAN HỆ NHƯ THẾ NÀO VỚI CON NHỎ BỊ THẤT LẠC KIA, CHẲNG LẼ LÀ BẠN BÈ CŨ CỦA NÓ SAO?".

- Lời đồn, đúng rồi...là lời đồn nên tụi mình mới biết – Shin chen ngang không muốn tiết lộ chuyện riêng tư của nó, như thể nói ra cái quá khứ của nó là cô cảm thấy rất có lỗi, bởi vì người nào mà nó đặt niềm tin nhiều thì nó sẽ nói những chuyện buồn đau, hay chuyện quan trọng trong cuộc đời nó không muốn bị người ta biết.

- Lời đồn? Là ai đã đồn? – Môi anh mấp mấy vài chữ, không có bao nhiêu chữ mà anh rất khó khăn mới thốt ra được nhiêu đó từ.

- Xin lỗi, mình không có hứng trả lời – Nhỏ thản nhiên đáp trả, sau đó móc tay vào túi sách lấy điện thoại ra chơi game.

- RỐT CUỘC LÀ AI ĐÃ ĐỒN? – Jun giật phăng cái điện thoại trên tay Mun, quát to. Có thể, những người ở dưới sân trường sẽ có người nghe được.

- Không ai đồn cả, là chúng tôi tự nói – Nhỏ tức giận cũng không kém gì anh, thậm chí là đá luôn cái ghế ngay bên cạnh.

- Ê, sao cô lại đá ghế của tôi? – Cậu đứng kế bên Win, trố mắt ra mà nhìn cái ghế yêu dấu của mình đã bị chỏng choài nằm dưới nền đất lạnh.

- IM – Mun rít lên ầm ầm, giống như hôm nay chính là ngày tận thế.

- Mun, xin mày đừng nói gì hết, hãy tôn trọng nó – Cô chấp tay cầu khẩn, khuôn mặt không tài nào có thể giấu được nét lo sợ.

- Mày cũng im cho tao, hôm nay tao nhất quyết phải nói ra tất cả – Nhỏ nhất quyết không nghe bởi vì nhỏ cảm thấy oan ức thay cho nó, tại sao cuộc đời lúc nào cũng bất công, gia đình của nó rõ ràng hạnh phúc thế kia, vì sao lại bị một cô vợ bé và đứa con cùng cha khác mẹ từ đâu đến mà có thể phá tan đi hạnh phúc gia đình người ta? Không có nhân tính của con người!

- Làm ơn, cậu hãy trả lời tại sao cậu lại biết chuyện của gia đình mình? – Anh khẩn trương van xin, thật sự rất muốn nghe câu trả lời từ chính miệng Mun.

- Vậy tôi hỏi cậu, nếu như tôi trả lời, cậu sẽ làm gì tiếp theo?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nàng Băng Giá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook