Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh
Chương 63: Cuộc sống ngắn ngủi. Tôi sẽ từ bỏ
Sandy
13/05/2013
Thảo Trang hét lên một cái rồi chạy tới trước đỡ cho hắn. Bị một nhát chém ngay lưng, nhỏ gục xuống đè lên người hắn (biết chỗ
gục ghê). Và nhỏ ngất ngay sau đó (yếu thế mà hành hạ người ta giỏi thấy ghê)
-Chết tiệt!! Anh làm cái quái gì mà mọi cô gái đều thích hy sinh vì anh nhỉ??- Quát lên đầy tức giận, Lâm hất con dao ra xa rồi quay qua đám đàn em- Tụi bây mau mang cô ta vào trong đi và băng bó lại
Nhìn cảnh Thảo Trang đỡ cho hắn, nó vừa mừng vừa cảm thấy có chút gì đó khó chịu. Không biết tại sao nhưng nó lại muốn người đỡ nhát dao đó là nó. Nhưng mọi chuyện giờ đã qua rồi. Hắn không bị mấy nhát là vui rồi. Trên trán!! Trên trán hắn máu vẫn không ngừng chảy.
-Tao chán rồi, tụi bây mang tụi nó vào trong đi, khi nào có hứng sẽ “chơi tiếp”
Nó được cởi trói và quăng vào một cái xó nào đó trong ngôi nhà hoang này. Hắn đang ngồi kế bên, chắc có lẽ hắn bắt đầu choáng vì mất máu quá nhiều rồi. Dù không còn sức nữa, nhưng nhìn thấy hắn như vậy nó không còn nghĩ đến mình nữa, nó như không còn nhớ mình không đủ sức, nó quay qua hắn. Nó muốn làm cho máu ngưng chảy nhưng tìm đủ mọi cách. Vết thương quá sâu và nằm trên đầu, bây giờ chỉ có thuốc xác trùng thì mới có thể cầm máu được. Nhưng trong hoàn cảnh này thì thật sự không có. Đau lòng quá, nó lại khóc rồi
-Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Chỉ vì tôi quá cả tin mà mọi thứ mới thành ra như vậy, chỉ vì tôi mà anh mới bị như vậy. Nhưng lại sao anh lại đến đây chứ?? Tại sao anh lại để im cho tụi nó đánh chứ? Anh bảo tôi ngốc sao? Anh mới là đồ ngu ngốc nhất thế giới mà tôi từng biết, tại vì anh mà tôi cứ phải khóc mãi như vậy, anh có biết không hả????
-Đồ ngốc, đừng nói nữa, cô hãy im lặng mà giữ sức đi, sức của tôi cũng không còn nhiều nữa đâu- rồi chợt giọng hắn nhỏ dần- xin lỗi vì đã làm cô phải khóc
Nghe lời hắn, nó cố gắng nín, không khóc nữa. Chợt nó nhớ ra điều gì đó, quay qua hắn nói rất nhỏ, đủ để cho hai đứa nghe
-Anh có cho người theo dõi tôi không vậy??
-Không
-Thật sao? Vậy tôi nghĩ chúng ta sẽ được cứu thôi…. Từ trước đến giờ, tôi luôn có cảm giác có người theo dõi tôi. Nếu không phải anh làm thì chắc chắn chúng ta sẽ được cứu
-Chỉ là cảm giác thôi
-Không đâu, tôi chắc chắn là có, biết có người theo dõi nhưng tôi thấy họ chưa làm gì hại đến tôi cả nên tôi mặc kệ, nhưng tôi chắc chắn sẽ có người tới cứu
-2 ngày rồi, chưa thấy??
-Không biết vì sao nhưng tôi chắc chắn, chắc chắn là sẽ được cứu……
-Ảo tưởng- Vì kiệt sức, nên hắn chỉ toàn đưa ra những câu nói cụt ngủn làm cho nó cảm thấy khó chịu
Chợt nghe tiếng động bên ngoài, hình như đang đánh nhau thì phải. Nó nghe tiếng quát nho nhỏ “Con bé đâu rồi?” Nhưng nãy giờ, dồn hết sức nói rồi, giờ thì muốn nói được thì cũng nói nhỏ xíu, không còn sức để hét lên nữa.
Cánh cửa phòng bị đạp bật tung, ánh sáng chiếu vào làm nó chói mắt. Một người chạy vào và ôm siết lấy nó
-Xin lỗi Nhi, xin lỗi, chỉ tại Quân không tốt, chỉ tại lúc đó Quân bỏ đi nên Nhi mới bị như vậy. Xin lỗi……- Khẽ thả nó ra, vì quá mệt mỏi nó đã ngất từ lúc nào, không biết có nghe được lời Quân nói hay không
Nhưng hắn, hắn thì nghe rõ mồn một từng từ, từng chữ. Hắn cảm thấy hơi nhói khi Quân đến đây cứu được nó. Nhưng nếu như vậy, chẳng phải người hay theo dõi nó là người của Quân ư??
Đang lơ mơ dạo chơi trong vườn hoa anh đào đầy nắng và gió chợt vấp phải cục đá, thế là nó lộn đầu xuống vực, vung tay vung chân và giật mình dậy (Hóa ra “em” đang mơ) Đầu nó hơi bị choáng, hiện tại thì nó đang chuyền nước để lấy lại sức. Quân đang nằm gục đầu bên cạnh nó
Khẽ xoay nhẹ người để không đánh thức Quân, quay qua thấy hắn đang nằm ở giường bên cạnh, đầu bị băng bó, chắc hắn mất nhiều máu lắm, nhìn hắn sao mà nó…… thương quá. Không hiểu sao lại muốn chạy qua ôm hắn một cái. Nhìn hắn ngủ kìa, hai con mắt nhắm tít lại, cái mũi cao cao, “dễ xương” quá :”>… Nó đang nghĩ gì thế nhỉ???
Quyết định không nhìn hắn nữa, cám dỗ quá!! Quay người lại, vô tình sao nó vung tay ngay đầu Quân làm Quân đứng bật dậy.
-Ơ, Nhi tỉnh rồi hả?? Nhi có biết là Quân lo lắm không? Lần sau có chuyện gì là phải báo cho Quân ngay nhé (báo bằng cách nào???) Nhưng dù sao cũng xin lỗi Nhi……- Rồi Quân đến ôm nó.
Nó hơi khó hiểu…. Quân nói cái gì mà xin lỗi???
-Sao…. Quân lại phải xin lỗi???
-Vì…. hôm đó…. tại công ty đá quý, lúc nghe ông Trần nói…. Vì khó chịu nên Quân đã bỏ về nhà trước và nghỉ học luôn….. Vậy nên mới đến cứu Nhi muộn
-Quân khó chịu chuyện gì????- Mặt nó ngây thơ đến sợ
-Thì Nhi…… với…. cậu ta…… cưới……- Quân hơi đỏ mặt và có gì đó khó chịu khi nói ra từ đó
-Quân ngốc thật (bà thông minh quá!!), thật ra chỉ là đóng kịch thôi. Nhi giúp hắn qua mặt ba hắn, nhưng ngờ đâu ông ta lại nói Nhi là con dâu tương lai luôn…..- nó càng lúc càng nói nhỏ dần
-Vậy bây giờ sao???- Quân nói có phần hơi hào hứng, có phần hơi lo lắng
-Ờ thì……….
Nó chưa kịp nói thì bỗng cánh cửa bật mở, một ông bác sĩ bước vào. Ơ….. Không phải là cái ông lần trước nó ngất xỉu đã gắp ổng sao??? Có duyên thật!!!
-Cô bé tỉnh rồi sao??
Nó có chuyện cần phải nói với ông ấy, phải nói ngay bây giờ. Kêu Quân ra ngoài để nói chuyện riêng với bác sĩ. Quân lúc đầu hơi lưỡng lự nhưng nhìn ánh mắt cương quyết của nó, Quân lại đi ra
Nó nhìn ông bác sĩ có chút ái ngại, nói nhỏ vì sợ người khác nghe được
-Bác sĩ, chuyện cháu bị bệnh….. ông đã nói cho mọi người biết chưa vậy??
-Ta vẫn chưa nói, định chờ cháu tỉnh dậy thì ta sẽ nói cho người nhà cháu biết luôn luôn
-Không!! Ông không được nói cho mọi người biết chuyện này
-Tại sao? Cô bé à, bây giờ chỉ ở giai đoạn 2 nếu cháu chữa trị thì vẫn có thể kết thúc căn bệnh. Bệnh của cháu đang chuyển biến xấu đi, không lẽ cháu muốn từ bỏ mạng sống như vậy sao??
Nghe ông bác sĩ nói, lòng nó chợt lắng xuống. Ông ta nói đúng, nó từ bỏ cuộc sống của mình quá dễ dàng. Nhưng nó thấy do sự tồn tại của nó mà mang nhiều tai họa cho người khác, thà chết đi, nó có thể gặp ba mẹ và chị nó nữa, như vậy sẽ tốt hơn. Nhìn ông bác sĩ bằng ánh mắt kiên quyết, nó nói
-Đây là bệnh của cháu, cháu không muốn ai biết về căn bệnh của mình vậy nên bệnh viện phải giữ bí mật cho bệnh nhân. Vả lại……… cháu không có người thân
-Nhưng cậu nhóc……
-Cậu ta chỉ là bạn thôi, không phải người nhà của cháu đâu- Nó ngắt lời bác sĩ, rồi chợt quay qua hắn- Bác sĩ…. anh ta bị gì vậy? Tại sao bây giờ vẫn chưa tỉnh
-Cậu nhóc đó vì mất máu quá nhiều nên bây giờ vẫn còn hôn mê, nhưng cháu đừng lo, ta đã tiếp máu hiện tại thì cậu nhóc chỉ đang ngủ thôi… Chắc khoảng nửa giờ nữa sẽ tỉnh. Bây giờ thì ta phải đi kiểm tra các bệnh nhân khác. Cháu nhớ là phải ăn uống đầy đủ để phục sức đấy- dặn dò nó xong, ông bác sĩ quay ra ngoài, khẽ lắc đầu.
-Chết tiệt!! Anh làm cái quái gì mà mọi cô gái đều thích hy sinh vì anh nhỉ??- Quát lên đầy tức giận, Lâm hất con dao ra xa rồi quay qua đám đàn em- Tụi bây mau mang cô ta vào trong đi và băng bó lại
Nhìn cảnh Thảo Trang đỡ cho hắn, nó vừa mừng vừa cảm thấy có chút gì đó khó chịu. Không biết tại sao nhưng nó lại muốn người đỡ nhát dao đó là nó. Nhưng mọi chuyện giờ đã qua rồi. Hắn không bị mấy nhát là vui rồi. Trên trán!! Trên trán hắn máu vẫn không ngừng chảy.
-Tao chán rồi, tụi bây mang tụi nó vào trong đi, khi nào có hứng sẽ “chơi tiếp”
Nó được cởi trói và quăng vào một cái xó nào đó trong ngôi nhà hoang này. Hắn đang ngồi kế bên, chắc có lẽ hắn bắt đầu choáng vì mất máu quá nhiều rồi. Dù không còn sức nữa, nhưng nhìn thấy hắn như vậy nó không còn nghĩ đến mình nữa, nó như không còn nhớ mình không đủ sức, nó quay qua hắn. Nó muốn làm cho máu ngưng chảy nhưng tìm đủ mọi cách. Vết thương quá sâu và nằm trên đầu, bây giờ chỉ có thuốc xác trùng thì mới có thể cầm máu được. Nhưng trong hoàn cảnh này thì thật sự không có. Đau lòng quá, nó lại khóc rồi
-Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Chỉ vì tôi quá cả tin mà mọi thứ mới thành ra như vậy, chỉ vì tôi mà anh mới bị như vậy. Nhưng lại sao anh lại đến đây chứ?? Tại sao anh lại để im cho tụi nó đánh chứ? Anh bảo tôi ngốc sao? Anh mới là đồ ngu ngốc nhất thế giới mà tôi từng biết, tại vì anh mà tôi cứ phải khóc mãi như vậy, anh có biết không hả????
-Đồ ngốc, đừng nói nữa, cô hãy im lặng mà giữ sức đi, sức của tôi cũng không còn nhiều nữa đâu- rồi chợt giọng hắn nhỏ dần- xin lỗi vì đã làm cô phải khóc
Nghe lời hắn, nó cố gắng nín, không khóc nữa. Chợt nó nhớ ra điều gì đó, quay qua hắn nói rất nhỏ, đủ để cho hai đứa nghe
-Anh có cho người theo dõi tôi không vậy??
-Không
-Thật sao? Vậy tôi nghĩ chúng ta sẽ được cứu thôi…. Từ trước đến giờ, tôi luôn có cảm giác có người theo dõi tôi. Nếu không phải anh làm thì chắc chắn chúng ta sẽ được cứu
-Chỉ là cảm giác thôi
-Không đâu, tôi chắc chắn là có, biết có người theo dõi nhưng tôi thấy họ chưa làm gì hại đến tôi cả nên tôi mặc kệ, nhưng tôi chắc chắn sẽ có người tới cứu
-2 ngày rồi, chưa thấy??
-Không biết vì sao nhưng tôi chắc chắn, chắc chắn là sẽ được cứu……
-Ảo tưởng- Vì kiệt sức, nên hắn chỉ toàn đưa ra những câu nói cụt ngủn làm cho nó cảm thấy khó chịu
Chợt nghe tiếng động bên ngoài, hình như đang đánh nhau thì phải. Nó nghe tiếng quát nho nhỏ “Con bé đâu rồi?” Nhưng nãy giờ, dồn hết sức nói rồi, giờ thì muốn nói được thì cũng nói nhỏ xíu, không còn sức để hét lên nữa.
Cánh cửa phòng bị đạp bật tung, ánh sáng chiếu vào làm nó chói mắt. Một người chạy vào và ôm siết lấy nó
-Xin lỗi Nhi, xin lỗi, chỉ tại Quân không tốt, chỉ tại lúc đó Quân bỏ đi nên Nhi mới bị như vậy. Xin lỗi……- Khẽ thả nó ra, vì quá mệt mỏi nó đã ngất từ lúc nào, không biết có nghe được lời Quân nói hay không
Nhưng hắn, hắn thì nghe rõ mồn một từng từ, từng chữ. Hắn cảm thấy hơi nhói khi Quân đến đây cứu được nó. Nhưng nếu như vậy, chẳng phải người hay theo dõi nó là người của Quân ư??
Đang lơ mơ dạo chơi trong vườn hoa anh đào đầy nắng và gió chợt vấp phải cục đá, thế là nó lộn đầu xuống vực, vung tay vung chân và giật mình dậy (Hóa ra “em” đang mơ) Đầu nó hơi bị choáng, hiện tại thì nó đang chuyền nước để lấy lại sức. Quân đang nằm gục đầu bên cạnh nó
Khẽ xoay nhẹ người để không đánh thức Quân, quay qua thấy hắn đang nằm ở giường bên cạnh, đầu bị băng bó, chắc hắn mất nhiều máu lắm, nhìn hắn sao mà nó…… thương quá. Không hiểu sao lại muốn chạy qua ôm hắn một cái. Nhìn hắn ngủ kìa, hai con mắt nhắm tít lại, cái mũi cao cao, “dễ xương” quá :”>… Nó đang nghĩ gì thế nhỉ???
Quyết định không nhìn hắn nữa, cám dỗ quá!! Quay người lại, vô tình sao nó vung tay ngay đầu Quân làm Quân đứng bật dậy.
-Ơ, Nhi tỉnh rồi hả?? Nhi có biết là Quân lo lắm không? Lần sau có chuyện gì là phải báo cho Quân ngay nhé (báo bằng cách nào???) Nhưng dù sao cũng xin lỗi Nhi……- Rồi Quân đến ôm nó.
Nó hơi khó hiểu…. Quân nói cái gì mà xin lỗi???
-Sao…. Quân lại phải xin lỗi???
-Vì…. hôm đó…. tại công ty đá quý, lúc nghe ông Trần nói…. Vì khó chịu nên Quân đã bỏ về nhà trước và nghỉ học luôn….. Vậy nên mới đến cứu Nhi muộn
-Quân khó chịu chuyện gì????- Mặt nó ngây thơ đến sợ
-Thì Nhi…… với…. cậu ta…… cưới……- Quân hơi đỏ mặt và có gì đó khó chịu khi nói ra từ đó
-Quân ngốc thật (bà thông minh quá!!), thật ra chỉ là đóng kịch thôi. Nhi giúp hắn qua mặt ba hắn, nhưng ngờ đâu ông ta lại nói Nhi là con dâu tương lai luôn…..- nó càng lúc càng nói nhỏ dần
-Vậy bây giờ sao???- Quân nói có phần hơi hào hứng, có phần hơi lo lắng
-Ờ thì……….
Nó chưa kịp nói thì bỗng cánh cửa bật mở, một ông bác sĩ bước vào. Ơ….. Không phải là cái ông lần trước nó ngất xỉu đã gắp ổng sao??? Có duyên thật!!!
-Cô bé tỉnh rồi sao??
Nó có chuyện cần phải nói với ông ấy, phải nói ngay bây giờ. Kêu Quân ra ngoài để nói chuyện riêng với bác sĩ. Quân lúc đầu hơi lưỡng lự nhưng nhìn ánh mắt cương quyết của nó, Quân lại đi ra
Nó nhìn ông bác sĩ có chút ái ngại, nói nhỏ vì sợ người khác nghe được
-Bác sĩ, chuyện cháu bị bệnh….. ông đã nói cho mọi người biết chưa vậy??
-Ta vẫn chưa nói, định chờ cháu tỉnh dậy thì ta sẽ nói cho người nhà cháu biết luôn luôn
-Không!! Ông không được nói cho mọi người biết chuyện này
-Tại sao? Cô bé à, bây giờ chỉ ở giai đoạn 2 nếu cháu chữa trị thì vẫn có thể kết thúc căn bệnh. Bệnh của cháu đang chuyển biến xấu đi, không lẽ cháu muốn từ bỏ mạng sống như vậy sao??
Nghe ông bác sĩ nói, lòng nó chợt lắng xuống. Ông ta nói đúng, nó từ bỏ cuộc sống của mình quá dễ dàng. Nhưng nó thấy do sự tồn tại của nó mà mang nhiều tai họa cho người khác, thà chết đi, nó có thể gặp ba mẹ và chị nó nữa, như vậy sẽ tốt hơn. Nhìn ông bác sĩ bằng ánh mắt kiên quyết, nó nói
-Đây là bệnh của cháu, cháu không muốn ai biết về căn bệnh của mình vậy nên bệnh viện phải giữ bí mật cho bệnh nhân. Vả lại……… cháu không có người thân
-Nhưng cậu nhóc……
-Cậu ta chỉ là bạn thôi, không phải người nhà của cháu đâu- Nó ngắt lời bác sĩ, rồi chợt quay qua hắn- Bác sĩ…. anh ta bị gì vậy? Tại sao bây giờ vẫn chưa tỉnh
-Cậu nhóc đó vì mất máu quá nhiều nên bây giờ vẫn còn hôn mê, nhưng cháu đừng lo, ta đã tiếp máu hiện tại thì cậu nhóc chỉ đang ngủ thôi… Chắc khoảng nửa giờ nữa sẽ tỉnh. Bây giờ thì ta phải đi kiểm tra các bệnh nhân khác. Cháu nhớ là phải ăn uống đầy đủ để phục sức đấy- dặn dò nó xong, ông bác sĩ quay ra ngoài, khẽ lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.