Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Ngổ Ngáo
Chương 23: Con đường còn dài nhưng đừng lo anh mãi bên em
Junny Hwang
05/06/2014
Sớm hôm sau, nó dậy sớm, lục lọi đống đồ đạc đã xếp hôm qua:
-Đủ rồi!
Sau khi VSCN xong, nó lấy bộ đầm trên giường:
-Anh cũng giỏi chọn đó.
Nó quyết định diện thật đẹp(đi rừng mà chị ơi). Đôi giày lười màu hồng phấn, ôm sát chân nó khiến nó cảm thấy thật nhẹ nhõm. Bộ váy liền áo dài gần đầu gối màu cũng phớt hồng có đính hạt cườm càng tôn lên vẻ nữ tính của nó. Chiếc nơ cùng bộ được nó thắt chỉnh tề trên đầu.
Thở một tiếng, nó bước ra ngoài cùng cái balo đựng 1 bộ quần áo và thức ăn. Bước đi trên con đường lớn, lòng nó thênh thang.
Bíp Bíp Bíp
Tiếng còi ô tô vang lên. Nó quay lại. Người trên oto bước xuống xe:
-A! Kelvin!
Kelvin làm điệu mời nó lên xe. Nó bật cười lên xe. Chiếc xe trắng bóng phóng vun vút đến điểm hẹn.
Kít
-Đến rồi đó!
Nó mở mắt ra(hồi nãy em ý ngủ), mở cánh cửa bước xuống. Hầu như đám nữ sinh lớp nó đều diện thật đẹp. Nó bước xuống, bao ánh mắt nhìn nó:
-Ơ! Con nhỏ Hoài Băng đây sao?
-Hôm nay nó phẫu thuật thẩm mĩ à?
-Nhìn cute dữ
Hắn không khỏi dán mắt vào nó. Chợt, một câu nói vang lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ:
-Rồi, lớp mình có 30 người đi xe buýt
Nó dơ tay lên, thắc mắc:
-Lớp mình sĩ số 32 mà cô
Cô Thanh Nga giải thích:
-Kelvin và Hoàng Quân có lẽ sẽ đi xe riêng. Lần nào cũng thế mà
Hắn lên tiếng:
-Tôi đi xe buýt
Kelvin cũng theo:
-Tôi cũng thế
Cả loạt lên xe buýt. Chỗ ngồi hơi chật chội. Nó chọn một chỗ ngồi 3 ở ghế cuối cùng. Vừa nghe nhạc, vừa thả hồn.
Do nó thả hồn mà nhắm mắt nên khi kết thúc bài hát, nó mở mắt ra:
-A! Sao hai anh lại ngồi đây
-Thích-đồng thanh
Đành vậy, nó có biết làm sao được. Chiếc xe buýt bon bon chạy, con đường bao nhiêu chỗ lầy. Chiếc xe đung đưa. Nó lúc thì ngã vào người hắn, lúc thì nghiêng vào người Kelvin.
Xuống xe, trời đã chiều nó hít thở không khí trong lành. Một thành viên trong lớp lên tiếng:
-Cứ đi chơi rừng thế này thì chán, hay mình tổ chức trò chơi gì đi?
Cả lớp nhao nhao tán thành. Bạn đó ồn tồn nói về trò chơi:
-Ai chơi cũng được, ai không chơi thì làm gì thì làm. Những người chơi sẽ đi tìm 5 loại lá hiếm nhất trong rừng này. Ai tìm nhanh và đúng người đó chiến thắng!
Nói rồi, bạn đó đó đưa 5 chiếc lá mẫu in trong tờ giấy được photo cho mọi người. Nó hào hứng. Kelvin và hắn chẳng hứng thú gì cho lắm.
Nó bước đi, con đường dài trải ra. Bao nhiêu là cây cối. Những âm thanh ghê rợn của rừng nhiệt đới làm nó rùng mình.
Nhìn cái cây to lớn phía trước, nó nhìn lại cái tờ giấy. Hét lên:
-Á! Chiếc là Lenskin, loài lá hiếm thứ 3 của rừng cây. Nó kia rồi
Nó nhanh tay bứt một cái đính vào tờ giấy đúng vị trí quy định sẵn. Tìm được chiếc lá dễ dàng, nó nhanh chóng đi tiếp trong lòng hào hứng.
Đi một quãng đường dài, nó ngó quanh:
-Sao lâu thế vẫn chưa có lá nào nhỉ?
Rột roạt
Hình như nó đạp lên một cái gì đó? Nó nhìn xuống:
-Ôi! Một chiếc lá khô, giống y hệt chiếc lá ở trong đây. Chắc chiếc lá giống thế này đang quanh đây. Nó chạy theo hướng Mặt Trời, quả nhiên là cây đó đang gần đây. Nó thắc mắc:
-Sao cây đó nhỏ thế nhỉ?
Cười nhẹ, nó bứt một chiếc:
- Nhưng không sao! Miễn đây là chiếc lá Masaom mình đang tìm.
Thế rồi chiếc thứ 3, thứ 4 được tìm thấy một cách nhanh chóng. Mặt Trời dần dần xuống núi. Nó nghĩ:
-Phải tìm nhanh mới được.
Nó bước đi, thật sự đôi chân nó đã mỏi rời rụng rồi. Chợt:
-A, nó kia rồi!
Nó nhìn thấy cây Smitch có chiếc lá Smitch nó đang tìm. Nhưng bứt được lá đó phải qua một cái hố sâu. Nó nghĩ:
-Chắc chẳng sao đâu.
Nó nghến lên, với với tay đến cái cây Smitch.
-Một chút nữa thôi
20 cm
12 cm
8 cm
5 cm
3 cm
2 cm
1cm
-Sắp được rồi
Nó với với. Túm được cái lá, nó giật cho lìa khỏi cây nhưng.
Crập, Bộp
Nó chao đảo, rơi xuống một cái hố sâu. Nó bất tỉnh khoảng 10 phút.
-Ơ, đây là đâu?
Nhìn xung quanh, đây chỉ có một chút ánh sáng. Nó cựa quậy định đứng dậy nhưng ôi thôi, bàn chân nó đã bong gân, không đứng dậy được. Nhìn Mặt Trời khuất dần theo thời gian, tâm trạng nó càng lo lắng hơn.
-Phải làm sao đây?
Ting!
Nó mở balo ra, lấy cái điện thoại Kitty. Bấm bấm.
-Hixxx, mất sóng rồi.
Nó chán nản, khuôn cute đã bị đất cát bôi lấm lem:
-Cứu với! Kelvin àh! Quân! Cứu em!
......:::: Nơi tụ tập :::::.......
Đám nữ sinh chán nản quay về vì không tìm thấy cái lá thứ 5.
-Cái lá đó ở đâu nhỉ?
-Khó tìm
-Tìm mãi vẫn không thấy
Hắn nhìn đồng đồng hồ.
30 phút
Lại nhìn đồng hồ:
-Sao Kemi vẫn chưa về
Kelvin bối rối:
-Không lẽ bị lạc
Hắn lấy điện thoại, gọi vào một số với cái tên quen thuộc ...
Số máy nằm ngoài vùng phủ sóng
Liên tiếp những câu như thế làm Kelvin và hắn càng lo lắng.
Đứng dậy
Rẹt
Hai mắt nhìn nhau:
-Nhất định tôi sẽ tìm được cô ấy
-Không! Người nói câu này là tôi mới phải.
Hai người con trai chạy sải trên con đường dài, tia hi vọng vẫn còn len lỏi trong trái tim hai người. Vị ngọt hương hoa nhài vẫn còn thoang thoảng trên đôi môi hắn.
Kelvin lòng đầy bất an, không gì hơn. Cậu mong tìm được cô ấy.
-Đủ rồi!
Sau khi VSCN xong, nó lấy bộ đầm trên giường:
-Anh cũng giỏi chọn đó.
Nó quyết định diện thật đẹp(đi rừng mà chị ơi). Đôi giày lười màu hồng phấn, ôm sát chân nó khiến nó cảm thấy thật nhẹ nhõm. Bộ váy liền áo dài gần đầu gối màu cũng phớt hồng có đính hạt cườm càng tôn lên vẻ nữ tính của nó. Chiếc nơ cùng bộ được nó thắt chỉnh tề trên đầu.
Thở một tiếng, nó bước ra ngoài cùng cái balo đựng 1 bộ quần áo và thức ăn. Bước đi trên con đường lớn, lòng nó thênh thang.
Bíp Bíp Bíp
Tiếng còi ô tô vang lên. Nó quay lại. Người trên oto bước xuống xe:
-A! Kelvin!
Kelvin làm điệu mời nó lên xe. Nó bật cười lên xe. Chiếc xe trắng bóng phóng vun vút đến điểm hẹn.
Kít
-Đến rồi đó!
Nó mở mắt ra(hồi nãy em ý ngủ), mở cánh cửa bước xuống. Hầu như đám nữ sinh lớp nó đều diện thật đẹp. Nó bước xuống, bao ánh mắt nhìn nó:
-Ơ! Con nhỏ Hoài Băng đây sao?
-Hôm nay nó phẫu thuật thẩm mĩ à?
-Nhìn cute dữ
Hắn không khỏi dán mắt vào nó. Chợt, một câu nói vang lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ:
-Rồi, lớp mình có 30 người đi xe buýt
Nó dơ tay lên, thắc mắc:
-Lớp mình sĩ số 32 mà cô
Cô Thanh Nga giải thích:
-Kelvin và Hoàng Quân có lẽ sẽ đi xe riêng. Lần nào cũng thế mà
Hắn lên tiếng:
-Tôi đi xe buýt
Kelvin cũng theo:
-Tôi cũng thế
Cả loạt lên xe buýt. Chỗ ngồi hơi chật chội. Nó chọn một chỗ ngồi 3 ở ghế cuối cùng. Vừa nghe nhạc, vừa thả hồn.
Do nó thả hồn mà nhắm mắt nên khi kết thúc bài hát, nó mở mắt ra:
-A! Sao hai anh lại ngồi đây
-Thích-đồng thanh
Đành vậy, nó có biết làm sao được. Chiếc xe buýt bon bon chạy, con đường bao nhiêu chỗ lầy. Chiếc xe đung đưa. Nó lúc thì ngã vào người hắn, lúc thì nghiêng vào người Kelvin.
Xuống xe, trời đã chiều nó hít thở không khí trong lành. Một thành viên trong lớp lên tiếng:
-Cứ đi chơi rừng thế này thì chán, hay mình tổ chức trò chơi gì đi?
Cả lớp nhao nhao tán thành. Bạn đó ồn tồn nói về trò chơi:
-Ai chơi cũng được, ai không chơi thì làm gì thì làm. Những người chơi sẽ đi tìm 5 loại lá hiếm nhất trong rừng này. Ai tìm nhanh và đúng người đó chiến thắng!
Nói rồi, bạn đó đó đưa 5 chiếc lá mẫu in trong tờ giấy được photo cho mọi người. Nó hào hứng. Kelvin và hắn chẳng hứng thú gì cho lắm.
Nó bước đi, con đường dài trải ra. Bao nhiêu là cây cối. Những âm thanh ghê rợn của rừng nhiệt đới làm nó rùng mình.
Nhìn cái cây to lớn phía trước, nó nhìn lại cái tờ giấy. Hét lên:
-Á! Chiếc là Lenskin, loài lá hiếm thứ 3 của rừng cây. Nó kia rồi
Nó nhanh tay bứt một cái đính vào tờ giấy đúng vị trí quy định sẵn. Tìm được chiếc lá dễ dàng, nó nhanh chóng đi tiếp trong lòng hào hứng.
Đi một quãng đường dài, nó ngó quanh:
-Sao lâu thế vẫn chưa có lá nào nhỉ?
Rột roạt
Hình như nó đạp lên một cái gì đó? Nó nhìn xuống:
-Ôi! Một chiếc lá khô, giống y hệt chiếc lá ở trong đây. Chắc chiếc lá giống thế này đang quanh đây. Nó chạy theo hướng Mặt Trời, quả nhiên là cây đó đang gần đây. Nó thắc mắc:
-Sao cây đó nhỏ thế nhỉ?
Cười nhẹ, nó bứt một chiếc:
- Nhưng không sao! Miễn đây là chiếc lá Masaom mình đang tìm.
Thế rồi chiếc thứ 3, thứ 4 được tìm thấy một cách nhanh chóng. Mặt Trời dần dần xuống núi. Nó nghĩ:
-Phải tìm nhanh mới được.
Nó bước đi, thật sự đôi chân nó đã mỏi rời rụng rồi. Chợt:
-A, nó kia rồi!
Nó nhìn thấy cây Smitch có chiếc lá Smitch nó đang tìm. Nhưng bứt được lá đó phải qua một cái hố sâu. Nó nghĩ:
-Chắc chẳng sao đâu.
Nó nghến lên, với với tay đến cái cây Smitch.
-Một chút nữa thôi
20 cm
12 cm
8 cm
5 cm
3 cm
2 cm
1cm
-Sắp được rồi
Nó với với. Túm được cái lá, nó giật cho lìa khỏi cây nhưng.
Crập, Bộp
Nó chao đảo, rơi xuống một cái hố sâu. Nó bất tỉnh khoảng 10 phút.
-Ơ, đây là đâu?
Nhìn xung quanh, đây chỉ có một chút ánh sáng. Nó cựa quậy định đứng dậy nhưng ôi thôi, bàn chân nó đã bong gân, không đứng dậy được. Nhìn Mặt Trời khuất dần theo thời gian, tâm trạng nó càng lo lắng hơn.
-Phải làm sao đây?
Ting!
Nó mở balo ra, lấy cái điện thoại Kitty. Bấm bấm.
-Hixxx, mất sóng rồi.
Nó chán nản, khuôn cute đã bị đất cát bôi lấm lem:
-Cứu với! Kelvin àh! Quân! Cứu em!
......:::: Nơi tụ tập :::::.......
Đám nữ sinh chán nản quay về vì không tìm thấy cái lá thứ 5.
-Cái lá đó ở đâu nhỉ?
-Khó tìm
-Tìm mãi vẫn không thấy
Hắn nhìn đồng đồng hồ.
30 phút
Lại nhìn đồng hồ:
-Sao Kemi vẫn chưa về
Kelvin bối rối:
-Không lẽ bị lạc
Hắn lấy điện thoại, gọi vào một số với cái tên quen thuộc ...
Số máy nằm ngoài vùng phủ sóng
Liên tiếp những câu như thế làm Kelvin và hắn càng lo lắng.
Đứng dậy
Rẹt
Hai mắt nhìn nhau:
-Nhất định tôi sẽ tìm được cô ấy
-Không! Người nói câu này là tôi mới phải.
Hai người con trai chạy sải trên con đường dài, tia hi vọng vẫn còn len lỏi trong trái tim hai người. Vị ngọt hương hoa nhài vẫn còn thoang thoảng trên đôi môi hắn.
Kelvin lòng đầy bất an, không gì hơn. Cậu mong tìm được cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.