Chương 25: Nỗi Buồn Không Tên
Minh's Roy's
11/12/2015
Những ngày sau đó, hắn lấy lại công ty mà nó đã nhượng lại trước khi đi, hắn dốc hết sức xây dựng lại công ty của mình, đổi tên lại thành H&L thay đổi hết tất cả các nhân viên
cũ, hắn lạnh lùng hơn tàn ác hơn xưa. Hắn đã trở lại là hắn của ngày xua, anh và cô khuyên hắn không nên đau buồn nữa nhưng hắn lạnh lùng gật đầu lướt qua anh và cô
cũng chỉ biết lắc đầu chịu thua với hắn.
Cũng đã tuần trôi qua mọi thứ vẫn vậy hắn vẫn như những ngày nó mới đi lạnh lùng vô cảm không ai dám bắt chuyện hay làm bất cứ điều gì trái ý hắn họ sợ hậu quả sẽ khó lường. Còn nó, qua bên Anh nó cắm cúi vào học kinh doanh, nhớ lắm chứ nhớ về hắn lắm chứ cả anh và cô nữa nó đều nhớ, nhớ cái gia đình bé nhỏ của nó, làm sao tả hết nỗi nhớ của nó đây
Hắn đang ngồi chẽm chuệ trên chiếc ghế tổng giám đốc chẳng khác gì 1 ông hoàng là mấy, mọi người phụ nữ trong công ty không ai không mơ ước được làm phu nhân tương lai của sếp tổng nhưng tiếc thay hắn đã có người hắn chọn, người ấy không ai khác là nó. Đang suy nghĩ cô thư kí bước vào ỏng ẹo ẻo lả, nhìn chẳng ưa là mấy, cô ta vào hắn cũng chẳng thèm ngẩng cái đầu lên nhìn cô, hắn cứ cúi ngằm mặt vào bản tài liệu trước bàn, cô ta ẻo lả bước đến hắn rồi nói
-Sếp tổng có mệt không ạ?
-……. Im lặng – im lặng 1 cách đáng sợ
-Có cần em pha café cho sếp không ạ
-Sao cô lắm lời thế
-Dạ em … em
-Cút
-Nhưng sếp….
-Ngày mai cô không cần đến công ty
-Nhưng…
-Muốn ra đường ở sao – hắn giờ mới ngẩng đầu lên nhìn cô ta
Cố cuối đầu bước ra nước mắt chảy dai, hắn chúa ghét cái hạn người như cô ta, hắn hiện giờ đã mất cảm giác với tất cả các cô gái rồi.
Nhìn nước mắt em đang rơi vì ai
mà lòng anh cứ đau thắt lại
giây phút ấy chỉ muốn lại gần hơn
để anh ôm lấy em và nói
Đừng khóc nữa hãy nín đi được không ?
nhìn đôi mắt em đã sưng lên kìa
chẳng còn xinh xắn như lúc em cười đâu
nào ngoan nhé nghe anh 1 lần thôi
Mọi chuyện buồn cũng sẽ qua thôi vì có anh ở đây rồi
tựa vào vai anh đi em sẽ thấy bình yên
đừng bao giờ cảm thấy em lẻ loi trên nhân gian này
bởi vì đằng sau luôn có anh nhìn theo
Hãy cầm chặt tay anh, anh sẽ dắt em đi qua nỗi đau này
và dìu em bước trên con đường dài phía trước
phải làm bất cứ điều gì để em hạnh phúc dù anh đau
anh vẫn xin chấp nhận ..!!
Điện thoại hắn reo hắn bắt máy:
-Alô – đầu dây bên kia
-Ai – hắn lạnh lùng
-Không nhớ gì sao con trai
Hắn lẫm bẫm gì sao? Hắn như nhớ ra liền nói:
-Chuyện gì – hắn biết bà ta điện sẽ có mục đích nhưng hắn vẫn bình thản đáp
-Nhìn có cái này cho con đấy
-Nói đi
-Hẹn con 6h chiều mai đến điện chỉ XYZ để gặp ta
-Được
Hắn cúp máy suy nghĩ chuyện hay sao? Có chuyện gì sao? Hắn cảm thấy mờ ám quá?
Người nói trong điện thoại là gì hắn tức là vợ nhỏ của ba hắn gì ghẻ của hắn đó mọi người..
SẼ RA SAO? LIỆU CÓ CHUYỆN GÌ XẢY RA KHÔNG?
cũ, hắn lạnh lùng hơn tàn ác hơn xưa. Hắn đã trở lại là hắn của ngày xua, anh và cô khuyên hắn không nên đau buồn nữa nhưng hắn lạnh lùng gật đầu lướt qua anh và cô
cũng chỉ biết lắc đầu chịu thua với hắn.
Cũng đã tuần trôi qua mọi thứ vẫn vậy hắn vẫn như những ngày nó mới đi lạnh lùng vô cảm không ai dám bắt chuyện hay làm bất cứ điều gì trái ý hắn họ sợ hậu quả sẽ khó lường. Còn nó, qua bên Anh nó cắm cúi vào học kinh doanh, nhớ lắm chứ nhớ về hắn lắm chứ cả anh và cô nữa nó đều nhớ, nhớ cái gia đình bé nhỏ của nó, làm sao tả hết nỗi nhớ của nó đây
Hắn đang ngồi chẽm chuệ trên chiếc ghế tổng giám đốc chẳng khác gì 1 ông hoàng là mấy, mọi người phụ nữ trong công ty không ai không mơ ước được làm phu nhân tương lai của sếp tổng nhưng tiếc thay hắn đã có người hắn chọn, người ấy không ai khác là nó. Đang suy nghĩ cô thư kí bước vào ỏng ẹo ẻo lả, nhìn chẳng ưa là mấy, cô ta vào hắn cũng chẳng thèm ngẩng cái đầu lên nhìn cô, hắn cứ cúi ngằm mặt vào bản tài liệu trước bàn, cô ta ẻo lả bước đến hắn rồi nói
-Sếp tổng có mệt không ạ?
-……. Im lặng – im lặng 1 cách đáng sợ
-Có cần em pha café cho sếp không ạ
-Sao cô lắm lời thế
-Dạ em … em
-Cút
-Nhưng sếp….
-Ngày mai cô không cần đến công ty
-Nhưng…
-Muốn ra đường ở sao – hắn giờ mới ngẩng đầu lên nhìn cô ta
Cố cuối đầu bước ra nước mắt chảy dai, hắn chúa ghét cái hạn người như cô ta, hắn hiện giờ đã mất cảm giác với tất cả các cô gái rồi.
Nhìn nước mắt em đang rơi vì ai
mà lòng anh cứ đau thắt lại
giây phút ấy chỉ muốn lại gần hơn
để anh ôm lấy em và nói
Đừng khóc nữa hãy nín đi được không ?
nhìn đôi mắt em đã sưng lên kìa
chẳng còn xinh xắn như lúc em cười đâu
nào ngoan nhé nghe anh 1 lần thôi
Mọi chuyện buồn cũng sẽ qua thôi vì có anh ở đây rồi
tựa vào vai anh đi em sẽ thấy bình yên
đừng bao giờ cảm thấy em lẻ loi trên nhân gian này
bởi vì đằng sau luôn có anh nhìn theo
Hãy cầm chặt tay anh, anh sẽ dắt em đi qua nỗi đau này
và dìu em bước trên con đường dài phía trước
phải làm bất cứ điều gì để em hạnh phúc dù anh đau
anh vẫn xin chấp nhận ..!!
Điện thoại hắn reo hắn bắt máy:
-Alô – đầu dây bên kia
-Ai – hắn lạnh lùng
-Không nhớ gì sao con trai
Hắn lẫm bẫm gì sao? Hắn như nhớ ra liền nói:
-Chuyện gì – hắn biết bà ta điện sẽ có mục đích nhưng hắn vẫn bình thản đáp
-Nhìn có cái này cho con đấy
-Nói đi
-Hẹn con 6h chiều mai đến điện chỉ XYZ để gặp ta
-Được
Hắn cúp máy suy nghĩ chuyện hay sao? Có chuyện gì sao? Hắn cảm thấy mờ ám quá?
Người nói trong điện thoại là gì hắn tức là vợ nhỏ của ba hắn gì ghẻ của hắn đó mọi người..
SẼ RA SAO? LIỆU CÓ CHUYỆN GÌ XẢY RA KHÔNG?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.