Hoàng Tử Lưu Lạc

Chương 11

Lana Phạm​

25/05/2017

Sáng sớm hôm đó, David cùng một số người trong tập đoàn Hào Lệ đã cùng đến thôn Đào Hoa.

Thiên Kỳ vẫn ở lại tập đoàn...và anh đang lên kế hoạch cho một điều gì đó.

Còn Tiểu Bối và Tiểu Ngư vẫn đang cố gắng nỗ lực tìm cách để cứu nguy cho thôn làng. Nhưng ông trời hình như không có lòng thương đối với những người dân nghèo nơi đây..

Mọi nỗ lực và cố gắng hình như chỉ rơi vào bế tắc và ngõ cụt..

12h trưa...Ba chiếc xe limusin của tập đoàn Hào Lệ dừng trước cổng thôn Đào Hoa. Vừa đến cổng, những chiếc xe đã bị dân trong thô ùa ra bao vây:

- Không cho họ bước vào, không cho vào thôn của chúng ta, không cho - Những tiếng la hét vang lên..Một khung cảnh hết sức hỗn độn...

Những người ngồi trên xe không dám bước xuống, bởi họ sợ nếu bước xuống có lẽ họ sẽ chẳng còn đường trở về

- Cút đi, cút khỏi thôn Đào Hoa của chúng tôi, lũ lắm tiền khốn nạn - Trong đám đông quá khích ấy có mặt hầu hết mọi người trong thôn nhưng tuyệt nhiên không có Tiểu Bối và Tiểu Ngư, cũng không có Mỹ Lệ và Mỹ Tú..

- Tất cả mọi người bình tĩnh đi có được không - Trưởng thôn Hắc Nhân Viên lớn tiếng nói..Mọi người bỗng im bặt..- Bây giờ mọi người ở đây làm loạn liệu có lợi gì không, làm loạn thế này sẽ gây ra những hậu quả như thế nào hả? cứ để bọn họ vào thôn của chúng ta, dù gì thế nào chúng ta vẫn còn thời hạn là một tháng, họ có đến hôm nay thì vẫn chưa đuổi được chúng ta đi cơ mà, các người hãy đừng phụ lòng Tiểu Bối và Tiểu Ngư. Hai đứa trẻ đó vẫn đang cố gắng cứu chúng ta mà..- trưởng thôn lại tiếp lời..rồi ông cuối đầu hướng mắt về phía những chiếc xe nói tiếp - Chúng tôi thất lễ rồi, mong tập đoàn Hào Lệ thứ lỗi..

David ở trong xe và chứng kiến tất cả, trong lòng anh bỗng ùa về những cảm xúc nhất định. Thì ra, ở thôn Đào Hoa này vẫn có những con người như thế, những con người luôn biết cách xử sự khéo léo, dù là với kẻ địch của họ.

David bước xuống xe..rồi anh dõng dạc nói:

- Tất cả mọi người hãy bình tĩnh, Tổng giám đốc của chúng tôi có một điều kiện, trong thời hạn một tháng, nếu như mọi người trong thôn có thể tìm được lý do chính đáng để chứng tỏ rằng không thể phá dỡ thôn Đào Hoa thì khi đó mọi người sẽ không phải đi đâu cả. Đây là lời hứa của Tổng Giám Đốc Hạng Thiên Kỳ chúng tôi..Tôi đến là để nói cho mọi người rõ điều đó.. Một tháng sau , Tổng Giám Đốc của chúng tôi sẽ đích thân đến đây và xem xét tình hình..Còn bây giờ, tôi xin phép trở về..- David nói xong, anh bước vội lên xe..trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người,..!

" Tổng Giám Đốc à, hi vọng mọi người trong thôn Đào Hoa này sẽ có cách bảo vệ thôn của họ, nếu không anh sẽ mất đi cơ hội tìm về với bản thân mình.." -David thầm nghĩ...

- Vậy là sao chứ, cái tay Tổng Giám Đốc của tập đoàn Hào Lệ đó muốn chơi trờ gì đây- Một người nói trong sự ngạc nhiên..

- Đúng là không thể hiểu được..- một người khác nói...

- Không cần biết họ đang chơi trò gì, nhưng như vậy có thể coi là những người đó họ vẫn còn chút lương tâm, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng..- Trưởng thôn Hách nói..

Mọi người lại nhanh chóng tiến đến chỗ họp làng...

...............

Sau cuộc họp làng..tại nhà của Tiểu Ngư...hai bà mẹ tỏ ra lo lắng..họ không biết rốt cuộc Tiểu Bối và Tiểu Ngư liệu có tìm ra cách hay không vì cả hai đã đi vắng một ngày rồi..

- Mỹ Tú à, chuyện này lớn rồi đó, cô định sao đây. Cô biết rõ, người muốn tháo dỡ cái thôn này chính là tập đoàn Hào Lệ, là em trai song sinh của Tiểu Ngư..không lẽ cô muốn hai anh em chúng nó đối đầu nhau sao????

- Thực lòng tôi cũng muốn ngăn cản Tiểu Ngư lắm, nhưng tôi đâu có thể ích kỉ vì Tiểu Ngư mà đứng nhìn cả thôn chúng ta phải mất đi nơi định cư chứ. Nơi đây, mỗi cành cây ngọn cỏ đều gắn bó với chúng ta, Tiểu Bối và Tiểu Ngư cũng lớn lên ở đây..Mỹ Lệ à, không lẽ cô không muốn bảo vệ nơi đây sao..

- Trời đất, cô và tôi đều giống nhau hết, chúng ta đều muốn bảo vệ cái thôn Đào Hoa này...nhưng mà...Tiểu Ngư...tôi thực sự rất lo...nếu như sau này lỡ như có chuyện gì thì Tiểu Bối là người chịu thiệt thòi nhất, nếu biết trước điều này thì tôi sẽ không để hai đứa nảy sinh tình cảm...

- Mỹ Lệ...cô đang nói gì vậy, không lẽ cô không tin Tiểu Ngư sao, cô thừa biết Tiểu Ngư là một đứa trẻ có tình có nghĩa, tình cảm của hai đứa dành cho nhau thế nào chắc cô cũng biết mà...- Mỹ Tú cảm thấy ngạc nhiên vô cùng vì thái độ của Mỹ Lệ ..

- Tôi biết,tôi biết tất cả..nhưng Mỹ Tú à, tôi chỉ nói những gì thực tế thôi, ba mẹ ruột của Tiểu Ngư đã tìm đến đây rồi, chắc chắn họ sẽ quay lại đây và chuyện họ sẽ giành lại Tiểu Ngư từ cô là một điều chắc chắn, nhất là Hạng phu nhân đó, bà ấy là mẹ ruột của Tiểu Ngư mà...bà ta liệu có để yên không? Hơn nữa...con Tiểu Bối nhà tôi cũng đã chạm trán với em trai của Tiểu Ngư rồi..mọi chuyện không còn đơn giản nữa Mỹ Tú à....

- Hả? Cô nói sao..Tiểu Bối đã gặp...trời ơi...tôi phải làm sao đây?????- Mỹ Tú lo lắng nói...

Mỹ Lệ chỉ còn biết vỗ vai động viên Mỹ Tú, hướng ánh mắt thông cảm với Mỹ Tú..Mỹ Lệ biết những điều mình nói có thể quá tàn nhẫn nhưng chính Mỹ Lệ cũng không biết làm sao...

.............................................

Một ngày nữa lại trôi qua...

Tại một nơi cách thôn Đào Hoa khoảng 1 giờ đi bộ, Tiểu Bối và Tiểu Ngư vẫn đang cố gắng đi tìm một loại hoa mà họ cho rằng, nếu tìm được loại hoa đó sẽ có cơ sở để làm bằng chứng bảo vệ cho thôn Đào Hoa. Vì Tiểu Ngư đã đọc được trong cuốn sách mà ba anh để lại và kịp biết rằng trong thôn Đào Hoa có một loài hoa hồng xanh cực hiếm...và nếu tìm được nó, báo cáo lên ủy ban bảo vệ di vật thể của quốc gia thì sẽ được chính phủ bảo vệ, và khi đó tập đoàn Hào Lệ không thể làm gì được họ...có lẽ ông Lưu đang muốn làm việc này nhưng chưa kịp làm thì đã vĩnh viễn ra đi..

..............................................................

..................................

- Lạnh quá..em lạnh quá Tiểu Ngư à..chúng ta sao bị rơi xuống đây chứ- Tiểu Bối vừa run lập cập vừa khóc..

- Đừng sợ Tiểu Bối có anh đây, anh sẽ bảo vệ em . Chúng ta sẽ không sao đâu - Tiểu Ngư vỗ vễ, trấn an Tiểu Bối, cố gắng tìm hơi ấm cho cô dù anh cũng đang run lên vì lạnh..



- Anh đừng nói vậy...anh cũng đang run lên mà.. Chúng ta tiêu rồi, rơi xuống cái hang này...coi như chúng ta tiêu rồi, chúng ta không thể gặp lại mẹ Mỹ Tú và mẹ Mỹ Lệ, không thể cứu được thôn Đào Hoa...

- Tiểu Bối, em không được bi quan, chúng ta nhất định không chết. Bây giờ em cứ ngồi đây, chân em đã bị thương khi rơi xuống đây. Em cứ ở yên đây..anh sẽ đi tìm cách để đốt lửa..- Nói rồi... Tiểu Ngư vội tiến về phía trong chiếc hang để tìm một thứ gì đó có thể đốt lửa và sưởi ấm họ..cũng may, chút ánh sáng của chiếc điện thoại đã giúp anh đi trong bóng tối..

Và may mắn thay..cuối cùng Tiểu Ngư đã tìm được những thân cây khô...anh lấy hai hòn đá, chà mạnh chúng vào nhau...rồi họ đã ở bên nhau cạnh ngọn lửa le lói ấy.

- Sao..bây giờ em đã thấy chưa, chúng ta không thể chết được. Có anh ở đây Tiểu Bối sẽ không chết..

- Tiểu Ngư anh thật là thông minh, lại rất lạc quan nữa..- Tiểu Bối dùng đôi mắt thán phục nhìn Tiểu Ngư.

- Anh nghĩ rằng, phía cuối đường hầm luôn có ánh sáng, chỉ cần chúng ta không bỏ cuộc thì đều có kì tích xảy ra...em đã nghe câu chuyện về một chú chó bị mắc kẹt và trong một cái hố...và nó tưởng như nó sẽ chết nhưng nó cứ cố gắng dùng chân đào thật miệt mài..miệt mài và cuối cùng nó đã tìm ra lối thoát trong những giây phút cuối cùng..cho nên anh nghĩ, chỉ cần chúng ta cố gắng..chúng ta sẽ được đền đáp..

- Tiểu Ngư à...em tin anh, em tin chúng ta sẽ bảo vệ được thôn Đào Hoa...

- Ừm..chỉ cần chúng ta cố gắng, đừng mất niềm tin và hi vọng Tiểu Bối nhé!

Rồi họ lại lặng lẽ ngồi và sưởi ấm cho nhau bên ngọn lửa nhỏ nhoi ấy...trong lòng cả hai cảm thấy rất đỗi ấm áp...bởi chính họ đã cùng trao nhau niềm tin và hi vọng...

- Tiểu Ngư à..nếu một ngày nào đó có biến cố xảy ra, anh có rời bỏ thôn Đào Hoa không? - Tiểu Bối bấc giác hỏi..

.

- Sao em lại hỏi thế...

- Em chỉ giả sử như vậy thôi mà..liệu sau này anh có thay đổi không? có rời xa em không?

- Anh chỉ thay đổi nếu Tiểu Bối thay đổi trước..nhưng anh tin..em sẽ không thay đổi đâu đúng không...

Tiểu Bối bỗng thấy chột dạ khi nghe Tiểu Ngư nói như thế.." Em..em hi vọng mình sẽ không thay đổi, em sẽ không được có lỗi với anh Tiểu Ngư à, dù anh có là ai, em tin mình sẽ mãi bên anh.."

Và rồi đến khi thấm mệt....họ thiếp đi...

Trời đã sáng....!

Ánh sáng mặt trời chiếu xuống cửa hang, Tiểu Ngư choàng tỉnh...anh bỗng thấy cánh tay mình cứng đờ, không thể cử động được...khi nhìn xuống, anh thấy Tiểu Bối vẫn đang ngủ ngon trên cánh tay anh...anh không dám cử động mạnh...anh khẽ hôn nhẹ lên trán cô và mỉm cười " Tiểu Bối à, chỉ cần được ở bên em, với anh là hạnh phúc nhất"..

Tiểu Bối trở mình...và tỉnh giấc..

Khi cô nhận ra mình đã nằm trên cánh tay của Tiểu Ngư cả đêm...mặt cô ửng đỏ lên, Tiểu Bối vô cùng bối rối...

-Tiểu Ngư...sao anh..sao anh không rút tay ra..sao anh..lại để em gối đầu lên tay anh cả đêm vậy..

- Sao anh có thể làm điều đó được..anh không sao đâu. Chỉ cần Tiểu Bối ngủ ngon là được..

.

-Nhưng mà..chúng ta trai đơn..gái chiếc..ở bên nhau thế này...- Tiểu Bối ngập ngừng...

- Ngốc ạ..vậy thì sao chứ...em không có sao đâu...em nghĩ chúng ta ở trong cái hang này thì làm gì được chứ..

- Hả...anh nói gì vậy..đánh anh này- Tiểu Bối đỏ ửng mặt lên, cô không thể ngờ Tiểu Ngư lại láu cá đến thế.lúc cô định đứng dậy để đánh Tiểu Ngư thì cái chân đau khiến cô khụy xuống..

-Anh đùa thôi..chân em bị thương rồi..thôi để anh tìm cách để chúng ta lên...-Tiểu Ngư cười lém lỉnh

Sau một hồi loay hoay..cuối cùng Tiểu Ngư cũng đã đưa được cả hai thoát khỏi cái hang ấy...

Tiểu Ngư cõng Tiểu Bối, anh cẩn thận nắm chặt tay cô, nâng niu cô trên lưng mình...

" Lưng của anh thật ấm áp...Tiểu Ngư à...anh thật là ấm áp.." - Tiểu Bối nghĩ..

.................

..............................

Tiểu Ngư đã đưa Tiểu Bối về nhà..trước sự mừng rỡ của hai bà mẹ...



Một tháng sắp trôi ..cả thôn Đào Hoa vẫn đang cố gắng...để tìm ra bông hồng xanh đó...

Buối sáng trước khi Thiên Kỳ đến thôn Đào Hoa ba ngày...trong lúc đi mua hàng cho mẹ...Tiểu Ngư bỗng nhìn thấy từ một gốc cây ven đường hiện ra một màu xanh lấp loáng... Tiểu Ngư tiến lại gần...và phát hiện ra...

- Tìm thấy rồi, thôn Đào Hoa được cứu rồi...- Rồi Tiểu Ngư rút chiếc điện thoại ra chụp lại ..

Anh phóng xe thật nhanh về nhà...

- Mọi người ơi, con tìm được hoa hồng xanh rồi, thôn Đào Hoa chúng ta được cứu rồi ..- Tiểu Ngư mừng rỡ hét lên...

- Chuyện gì vậy? chuyện gi?- Trưởng thôn Hách sốt ruột hỏi.. Hôm nay, mọi người đến Hảo Tái Lai họp làng..

- Đây là hoa hồng xanh... con đã chụp lại hình,bây giờ scan lên máy tính rồi up lên trang web của chính phủ...chúng ta coi như thắng Hào Lệ...

- Có thật không? cậu nói thật hả Tiểu Ngư..?

- Đương nhiên là thật, chỉ cần chúng ta đưa lên đó, hai hôm sau là sẽ có giấy phép thôi, khi ấy tập đoàn Hào Lệ sẽ không làm gì được gì chúng ta cả..

Nghe tin Tiểu Ngư đã tìm được cách để cứu thôn Đào Hoa, cả thôn làng đều thấy mừng rỡ. Ai cũng tỏ ra thán phục anh..họ hết lời khen ngợi Mỹ Tú...vì cô có một người con trai thông minh như thế...

Mỹ Tú và Mỹ Lệ thì lòng vừa vui nhưng cũng vô cùng lo lắng...

Ba ngày sau...

10h..Thiên Kỳ cùng một số người trong tập đoàn xuất phát cùng đến thôn Đào Hoa...

" Tiểu Bối...hôm nay là ngày quyết định vận mệnh của chúng ta...tôi hi vọng...em sẽ tìm được cách.."

Trong khi ấy Tiểu Ngư và Tiểu Bối vẫn đang ở chỗ cấp giấy phép, có lẽ vì một số trục trặc nên thời hạn cấp giấy trễ mất một ngày...

11h....đoàn xe của Thiên Kỳ đến thôn Đào Hoa...

Tiểu Bối nhận được điện thoại của Mỹ Lệ...bảo rằng đoàn xe đã đến nơi...nhưng họ vẫn chưa nhận đc giấy phép...

Tiểu Bối vô cùng lo lắng...chợt cô nghĩ đến Như Phong...

Điện thoại reo..Như Phong bắt máy và anh nghe Tiểu Bối một hồi qua điện thoại :

-Như Phong, hiện tại chúng tôi đã tìm được cách để cứu thôn Đào Hoa...nhưng tôi biết Tổng giám đốc của anh đã cho người đến thôn Đào Hoa...anh hãy tìm cách giữ chân họ một tiếng thôi.. chỉ một tiếng thôi xin nhờ anh đó...xin cảm ơn anh...

Điện thoại tắt...

Như Phong liền vội vã gọi cho Thiên Kỳ....

Giấy phép đã có...Tiểu Bối đang ráng sức chạy thật nhạnh trở về...

Cô đang chạy một mình..vì Tiểu Ngư còn phải ở lại làm thêm một số thủ tục...

" Tiểu Ngư, nhất định chúng ta sẽ thắng...nhất định em sẽ phụ lòng anh...anh đã nỗ lực tất cả vì thôn Đào Hoa..em sẽ không để Hạng Thiên Kỳ cướp mất thôn Đào Hoa của chúng ta.., hãy tin em "

Thời hạn mà Như Phong giữ chân Thiên Kỳ sắp trôi qua...mọi người bắt đầu lo lắng...

11h 58 phút

Thiên Kỳ ngậm ngùi ra lệnh tháo dỡ thôn Đào Hoa....

- Hãy khoan...tôi đã tìm được bằng chứng để ngăn cản việc tháo dỡ thôn Đào Hoa, vẫn còn 2 phút nữa mới hết thời hạn..- Tiểu Bối đĩnh đạc nói...

Thiên Kỳ..quay đầu lại...hướng ánh mắt hiếu kì nhìn cô, dường như chính anh cũng thở phào nhẹ nhõm..

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về Tiểu Bối...trong đó có cả Mỹ Tú và mỹ Lệ

Như Phong mỉm cười...

Tiểu Bối giương ánh mắt thách thức nhìn Thiên Kỳ, anh cũng hướng mắt chằm chằm nhìn cô..mọi thứ xung quanh dường như dừng lại...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Tử Lưu Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook