Chương 14
Lana Phạm
25/05/2017
Từ hôm gặp Thiên Kỳ trở về, Tiểu Ngư bỗng trở nên thay đổi, anh không còn
cười nói nhiều như trước nữa. Lúc nào cũng trầm ngâm và suy tư. Trong
lòng ngổn ngang bao xáo trộn.
Tiểu Ngư đang thử xâu chuỗi tất cả mọi việc, để xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào. Đã bao lần anh tự trấn an mình là chuyện người giống người chỉ là thường tình nhưng có lẽ sự giống nhau quá mức của anh và Thiên Kỳ khiến Tiểu Ngư không thể bình tâm. Anh bỗng cảm thấy cuộc sống của mình đã thực sự không còn yên bình nữa, kể từ lúc cái người thanh niên họ Hạng ấy xuất hiện.
À không, có lẽ là từ lúc hai người trung niên đứng tuổi giàu có xuất hiện...
..............................................................................................
....................................................
Mỹ Lệ vẫn đang tỉ mẫn lau chùi và quét dọn một vùng rộng lớn ở đại sảnh phía sau của khách sạn Hào Lệ. Nhưng đột nhiên, bà thấy xung quanh mình tối sầm, đầu óc quay cuồng....
- Mỹ Lệ, Mỹ Lệ cô sao vậy ? Mỹ Lệ, cô tỉnh lại đi- Dương Dương, cô gái cùng làm tạp vụ với Mỹ Lệ thất thanh kêu lên..- Làm ơn gọi dùm xe cấp cứu ...
Một khung cảnh vô cùng hoảng loạn khắp một khoảng sân ...
Năm phút sau...
Một người thanh niên xuất hiện...gương mặt anh chứa đầy sự lo lắng...theo sau anh là một nhân viên trợ lý cùng một thanh niên và một cô gái.
Một phút sau đó, chiếc xe cấp cứu đã nhanh chóng đỗ tại sảnh sân sau. Một chiếc băng ca được đưa từ trên xe xuống.
David định chạy đến đỡ Mỹ Lệ lên xe nhưng Như Phong đã không ngần ngại lấn tới, nhưng chính anh cũng không ngờ, một người khác đã nhanh chóng đỡ Mỹ Lệ lên...
Tất cả diễn ra trong sự ngỡ ngàng của toàn thể những con người đang có mặt lúc ấy. Những nhân viên tạp vụ chắc nằm mơ cũng không thể ngờ được, Tổng Giám Đốc của họ lại có tấm lòng với một nhân viên tầm thường đến thế...
Ngay chính Như Phong và Chi Tinh cũng thấy vô cùng ngạc nhiên, hình như đây không phải là Hạng Thiên Kỳ người bạn thân của họ...rốt cuộc là tại sao vì sao?
Như Phong bắt đầu thử xâu chuỗi mọi việc. Từ việc Thiên Kỳ bỗng nhiên tái thực hiện việc quy hoạch thôn Đào Hoa khi mà anh đã cho hủy bỏ kế hoạch ấy trước đó không lâu. Thế rồi, khi kế hoạch bị thất bại, trái với vẻ thất vọng thường thấy Như Phong lại thấy Thiên Kỳ trở nên tươi vui hơn. Và hôm nay, đích thân Thiên Kỳ là người đã bế Mỹ Lệ lên xe, một điều từ trước đến nay chắc nếu có đánh chết Thiên Kỳ cũng không bao giờ làm. Hơn nữa, gần đây mỗi khi nhắc đến Chi Tinh Thiên Kỳ lại cứ muốn cố tình lãng tránh...
Lẽ nào...mọi việc đều liên quan đến cô gái Lưu Tiểu Bối ấy...
« Thiên Kỳ , tôi không cho phép cậu được có lỗi với Chi Tinh. Cậu thừa hiểu người cô ấy yêu là cậu, cho nên bằng mọi cách tôi phải khiến cô ấy hạnh phúc... »
...................................
Chiếc xe cấp cứu rời khỏi...thì mọi người cũng nhanh chóng tản ra..nhưng không khí xôn xao thì vẫn còn đó.
- David, lát nữa sau giờ làm, anh cứ về nhà trước. Tôi có việc nên sẽ đánh xe về sau nên không cần chờ tôi .
- Vâng, Tổng Giám Đốc..
Chi Tinh và Như Phong đi bên cạnh, cả hai người đều không hiểu được rốt cuộc Thiên Kỳ đang muốn làm gì.
Mọi người dừng lại khi trước mặt họ là cánh cửa phòng của Thiên Kỳ, ba người bước vào. David khéo léo chọn cách cáo lui trước. Trong gian phòng còn lại ba con người. Khi Thiên Kỳ vừa kéo chiếc ghế xoay và ngồi xuống thì Như Phong liền chạy tới hỏi :
- Thiên Kỳ chuyện ngày hôm nay rốt cuộc là sao vậy ? Tại sao khi vừa thấy cái tên Mỹ Lệ bị ngất xỉu là cậu đã vội vàng chạy xuống ngay vậy ? Chẳng phải bình thường cậu vốn chẳng bao giờ quan tâm đến những nhân viên nhỏ bé đó sao ?
- Như Phong nói đúng, đây không phải là phong cách làm việc của anh . Anh trả lời đi Thiên Kỳ...
Một không khí im lặng, không có tiếng trả lời...
- Anh không trả lời được phải không, hay là để em trả lời hộ. Có phải là vì bà ấy, bà ấy là mẹ của Lưu Tiểu Bối không ? – Chi Tinh quả quyết hỏi.
- Hai người ..hai người thật là lạ. Rõ ràng hôm nay tôi đã làm một công việc tốt, như vậy cũng khiến hai người thắc mắc sao. Chẳng phải bình thường tôi lạnh lùng xa cách cũng bị hai người lên tiếng đó sao. Hai người, một người là bạn thân nhất của tôi, một người là vợ chưa cưới của tôi lại cùng nhau chất vấn tôi. Rốt cuộc hai người có tôn trọng tôi không ? – Thiên Kỳ mỉa mai
Như Phong đã định nói gì đó nhưng đã bị Chi Tinh ngăn lại...
- Vợ chưa cưới ư ? Thiên Kỳ. Anh vẫn còn nghĩ em là vợ chưa cưới của anh sao. Nhưng hình như đó chỉ là do anh buộc miệng mà nói ra thôi đúng không. Còn thực tế anh có coi như vậy không ???. Việc làm của anh hôm nay khiến em còn thấy quá đỗi ngạc nhiên đó. Ở bên cạnh anh hai mươi mấy năm qua nhưng chưa lúc nào em thực sự hiểu anh đang nghĩ gì Thiên Kỳ à...
- Nếu em thực sự chưa hiểu anh như vậy, thì em nghĩ liệu chúng ta có nên vội vàng kết hôn không ???
- Cậu ?????- Như Phong định xông vào đấm cho Thiên Kỳ một trận nhưng anh đã bị Chi Tinh kéo đi...
.......................................................
..................................
Chiều hôm ấy, sau khi tan làm. Thiên Kỳ không vội trở về nhà mà anh đã nhanh chóng đến bệnh viện nơi mà Mỹ Lệ đã được đưa đến...
Nhưng..khi anh đến nơi thì được cho biết, ngay từ đầu giờ chiều, người có tên Mỹ Lệ đó đã được đưa về nhà và cho biết chỉ vì làm việc quá sức nên bệnh nhân đó mới bị ngất xỉu. Thiên Kỳ vẻ mặt tuy hơi thất vọng vi không gặp được người anh muốn gặp nhưng đột nhiên anh mỉm cười, anh cảm thấy lòng mình vui một cách lạ thường.. « Tại sao chưa bao giờ mình cảm thấy một niềm vui khó diễn tả như thế này.. ». Anh lái chiếc audi của mình ngược hướng về thôn Đào Hoa...
..................
Tại nhà của Mỹ Lệ, Tiểu Bối và Tiểu Ngư đang cùng nhau nấu bữa tối trong khi Mỹ Tú vẫn ở bên chăm sóc cho Mỹ Lệ..
- Hai za, Mỹ Tú à, cô và Tiểu Ngư cứ về đi. Tôi không sao đâu, chỉ là không may bị ngất thôi. Sao mọi người cứ làm như tôi là người bị bệnh nặng vậy...
- Mẹ còn nói nữa, sao mẹ không chú ý sức khỏe gì hết vậy. Mẹ có biết là khi nghe tin mẹ ở bệnh viện mà con đã lo lắng như thế nào không ? Mẹ thật là...
- Đúng đấy cô Mỹ Lệ à, cả Tiếu Bối mẹ cháu và cháu đều rất lo lắng. Hay là cô xin nghỉ mấy ngày cho khỏe đi rồi hẵng làm. Chứ nếu không mai cô đi làm lỡ không may lại ngất nữa thì sao...
- Đấy, cô thấy chưa Mỹ Lệ, đâu chỉ có tôi, cả hai đứa trẻ đều rất lo lắng đấy. Từ cái ngày mà hai người chồng của chúng ta qua đời. Tôi và cô đã hứa phải chăm sóc và giúp đỡ nhau rồi mà. Cho nên nghe tôi...mai cứ ở nhà đi..
Một lát sau...
Mỹ Tú ra về, cô để Tiểu Ngư ở lại với mẹ con Tiểu Bối :
- Tiểu Ngư, mẹ về trước. Lát nữa con về sau nhé.
- Vâng thưa mẹ...
Mỹ Lệ nhìn Tiểu Ngư với ánh mắt chất chứa tràn đầy sự biết ơn xen lẫn áy náy. Bà cất lời :
- Tiểu Ngư à, thôi cháu cứ về trước đi. Dù sao cháu cũng không nên ở lại đây quá lâu đâu. Kẻo có người biết thì sinh chuyện..
- Không sao đâu cô Mỹ Lệ à, cháu ở đây với cô và em Tiểu Bối cũng được, cô còn chưa khỏe hẳn lỡ như có chuyện gì, làm sao mà Tiểu Bối xoay xở cho kịp..
- Nhưng mà...
- Mẹ à, sao mẹ lại thế. Cứ để Tiểu Ngư ở đây có sao đâu mà. Mẹ cũng biết, lúc nghe mẹ bị ngất xỉu anh ấy đang bận đi mua đồ cho cô Mỹ Tú nhưng đã lật đật quay về, để đưa con đi đến bệnh viện đó
- Tiểu Bối em đừng trách cô Mỹ Lệ, cô ấy nói cũng có chỗ đúng mà. Thôi, anh sẽ ở lại thêm một tí nữa rồi anh về vậy. Dù sao thì sáng mai anh cũng phải phụ mẹ anh dọn hàng sớm nên anh cũng không thức trắng đêm được.
Tiểu Ngư ở lại nhà Tiểu Bối một lát nữa, rồi cô tiễn chân anh ..
Ra đến cổng, Tiểu Bối nói :
- Tiểu Ngư à, những gì mẹ em nói anh đừng bận tâm nha. Mẹ em dạo này sao lại thế chứ. Trước kia có như vậy đâu, thật là khó hiểu mà.
- Không sao đâu Tiểu Bối, em đừng trách cô Mỹ Lệ, tất cả những gì cô ấy làm cũng là vì em thôi. Cô ấy sợ em bị mang tiếng, vì dù sao em cũng là con gái.
- Em xin lỗi, mấy hôm nay tâm trạng anh không tốt, hôm nay lại có chuyện này nữa. ..
- Sao em lại xin lỗi anh. Anh không có sao hết. Thôi em vào nhà đi..
Nói rồi, Tiểu Ngư quay lưng bước đi.
- Tiểu Ngư, thực ra hôm ấy anh đã đi gặp ai vậy?
Tiểu Ngư dừng lại khi nghe câu hỏi của Tiểu Bối.
Anh quay đầu nhìn cô không nói gì, chỉ cười nhạt :
- Có thời gian anh sẽ nói cho em nghe. Bây giờ không phải thời điểm thích hợp. Em ngủ ngon…
- Thôi được rồi. Em sẽ chờ..anh ngủ ngon nhé.
Và Tiểu Ngư bước vội vào nhà…cánh cửa khép lại…
Gió đêm vẫn thổi rì rào, lòng Tiểu Bối chợt như se sắc. Cô dần cảm thấy càng ngày Tiểu Ngư và cô lại như đang cách xa nhau hơn. Tự bao giờ trong cô cảm thấy, có những điều vẫn không thể hiểu được Tiểu Ngư đang nghĩ gì..
Bỗng cô giật thót mình khi người cô va phải một người nào đó, lúc cô ngẩng lên thì nhận ra đó chính là anh…
Định thần một chút, cô cất lời:
- Anh..anh đến đây làm gì. Ban đêm khuya khắt anh đến đây để muốn dọa người ta sao?
- Tôi không có ý dọa cô đâu. Chi là tình cờ ghé ngang qua đây hóng mát thôi...
- Hóng mát…buồn cười thật, giữa đêm hôm thế này anh lại đến đây hóng mát. Vậy thì anh cứ ở đây mà hóng mát một mình. Tôi đi về đã, mẹ tôi đang đợi…
Cô toan bước đi nhưng đột nhiên, cánh tay cô bị Thiên Kỳ kéo lại :
- Khoan đi đã, mẹ cô…mẹ cô không sao chứ?
Tiểu Bối cảm thấy có chút bất ngờ khi Thiên Kỳ hỏi thăm mẹ cô. Có nằm mơ chắc Tiểu Bối cũng không thể ngờ được, tên động vật máu lạnh này lại có thể quan tâm đến một nhân viên thấp hèn như mẹ cô.
- Bữa nay anh có uống nhầm thuốc không, từ bao giờ Tổng Giám Đốc Hạng lại biết quan tâm đến những nhân viên tạp vụ tầm thường như mẹ tôi vậy?
- Ờ thì..dù sao cũng là nhân viên của tôi, chuyện ngất xỉu ngay tại khách sạn của tôi chẳng lẽ tôi lại không thể quan tâm sao?
- Thật vậy sao. Tôi có nghe nhầm không? Chẳng lẽ hôm nay đầu anh va vào đâu à?. Thôi dù sao cũng cảm ơn anh, mẹ tôi ổn rồi. Tiện đây, nhân tiện xin phép anh cho mẹ tôi nghỉ vài hôm..Bây giờ tôi phải vào nhà, anh về đi..
- Em…em thực sự ghét tôi đến như vậy sao? Em thực sự không thể nói chuyện với tôi dù chỉ môt chút sao..?
- Anh muốn gì đây. Nửa đêm, nửa hôm lại đến đây tìm tôi kiếm chuyện. Anh có muốn tôi la lên không. Bỏ tay tôi ra đi.- Tiểu Bối vùng vằn, cô rút tay khỏi bàn tay của Thiên Kỳ giương đôi mắt nhìn anh. Cô định la lên, nhưng đã bị Thiên Kì nhanh tay bịt miệng..
- Cô thật…là..cứng đầu mà. Thôi được rồi, xem như hôm nay tôi đã ngu ngốc khi đến đây. Người ta có lòng muốn biết sức khỏe của mẹ cô, mà cô lại như thế à. Cô lúc nào cũng chỉ biết có cái tên Lưu Tiểu Ngư đó, hắn có làm được gì cho cô không hả??? Không kịp để Tiểu Bối phản ứng lại…Thiên Kỳ hậm hực bước lên xe và lái xe đi. Trước lúc đi, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ tức giận xen lẫn ấm ức.
- Cái đồ bệnh hoạn, nửa đêm muốn đến kiếm chuyện à..Tưởng hỏi thăm mẹ tôi là tôi phải cảm ơn anh sao. ..kì lạ .. – Tiểu Bối nói với theo .. “ Nhưng thật lạ, sao hắn ta có vẻ tức giận khi nhắc đến Tiểu Ngư nhỉ, lẽ nào hắn ta đang ghen, không lẽ hắn ta quan tâm tới mình sao???...ôi trời mình điên mất ..” Và Tiểu Bối đi vào nhà…
…………………..
Trong lúc ấy tại biệt thự Mộc Gia, Chi Tinh cũng đang bận tâm với những suy nghĩ riêng mình, lần đầu tiên cô cảm thấy trong cuộc đời mình, thứ quý giá nhất của mình sắp bị ai đó đánh cắp.." Lưu Tiểu Bối, rốt cuộc cô là ai, cô có ma lực gì khiến Thiên Kỳ bị mê hoặc, cô chẳng qua chỉ là con của một nữ tạp vụ bình thường, cô không thể sánh được với thiên kim tiểu thư như tôi...cô hãy chờ đi, tôi không để cô cướp mất Thiên Kỳ của tôi đâu. "
………………………..
- Nãy giờ con làm gì ngoài đó mà lâu thế hả? Con nói chuyện với Tiểu Ngư sao?
- Ủa..sao mẹ chưa ngủ. Con xin lỗi, tại có chút chuyện ngoài ý muốn thôi mẹ. Thôi giờ khuya rồi, đi ngủ đi mẹ.
- Ừm..mẹ biết rồi….
…………………………….
Đêm hôm đó, Tiểu Bối không sao ngủ được, cô cứ trằn trọc trở mình…
- Con sao thế? Không ngủ được à???
Tiếng nói của Mỹ Lệ khiến Tiểu Bối giật mình..
- Mẹ...sao mẹ chưa ngủ???
- Ừ, mẹ cũng không ngủ được. Mẹ thực sự rất lo cho con
- Lo cho con, mẹ lo con chuyện gì. Có phải là chuyện của Tiểu Ngư không mẹ???
- Ừ, con nói không sai. Mẹ rất lo, nếu như con và Tiểu Ngư cứ tiếp tục tình cảm mẹ e rằng…
- Mẹ à…mẹ đừng suy nghĩ nhiều nữa có được không. Con đã nói với mẹ rồi, Tiểu Ngư không phải là người bạc tình bạc nghĩa nếu như anh ấy biết thật sự mình không phải là con của cô Mỹ Tú thì con tin Tiểu Ngư cũng không bao giờ quay lưng với mọi người đâu mẹ…Qua sự việc cứu thôn Đào Hoa vừa rồi, con cũng đã thấy nhiệt tâm của Tiểu Ngư mà mẹ…
- Mẹ biết…nhưng mà con….liệu Tổng Giám Đốc Hạng đó có để yên cho Tiểu Ngư không, có để yên cho chúng ta không????
- Mẹ cứ yên tâm, anh ta không thể làm gì được đâu…con tin chắc là như vậy…
...................
- Thế mẹ có biết hôm nay ai là người đưa mẹ vào bệnh viện không ạ? - Tiểu Bối bất giác hỏi...
- Lúc mẹ tỉnh dậy, mẹ có nghe cô y tá nói lúc ở Hào Lệ, có một nam thanh niên rất đẹp trai đã đưa mẹ lên xe, vẻ mặt anh ta còn tỏ ra rất lo lắng...mẹ không biết đó là ai, nhưng nhất định mẹ sẽ tìm ra và cảm ơn người đó..
- Thật thế hả mẹ?? con có thể đoán ra được người đó là ai rồi .."Như Phong à, tôi lại nợ anh một lần nữa, nhất định ngày mai tôi sẽ cảm ơn anh "
......................................………………….
- À mẹ này, con có một đề nghị thế này. Nhưng mẹ nhất định phải đồng ý với con – Sau một lúc im lặng, Tiểu Bối cất tiếng..
- Con muốn mẹ giúp con chuyện gì????
- Là thế này, kể từ ngày mai, mẹ cứ ở nhà. Công việc ở khách sạn con sẽ thay mẹ có được không. Con đã suy nghĩ chuyện này từ rất lâu rồi. Con biết mẹ đã nhiều tuổi rồi, làm công việc này nhất định sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của mẹ...rốt cuộc chuyện con lo lắng cũng đã xảy ra..mẹ bị ngất…
- Không được, công việc đó không phải dành cho con, con còn trẻ, tương lai của con đang còn ở phía trước, chẳng lẽ con muốn hủy hoại tương lai của con bằng công việc ấy sao???mẹ không đồng ý!
- Mẹ à..mẹ sao vậy, chẳng phải mẹ luôn bảo con, không có công việc nào đáng bị xem là tầm thường hay đáng khinh cả nếu đó là công việc chân chính..hơn nữa, tập đoàn Hào Lệ đó cũng là một khách sạn có tiếng tăm, con đến đó làm tạp vụ cũng là để học hỏi kinh nghiệm, sau này vể ứng dụng cho khách sạn Đào Hoa cũng được mà mẹ…
- Nhưng mà…
- Đi mà mẹ..ủng hộ con đi mẹ…mẹ phải tin con…con sẽ để cho mình không bị ai bắt nạt …đi mà mẹ…- Tiểu Bối nằn nì…
- Thôi được rồi…nếu con đã quyết định như thế, mẹ cũng không cản con nữa. Nhưng con hãy nhớ rằng bất cứ lúc nào con cảm thấy mệt mỏi, con có thể về đây với mẹ..mẹ sẵn sàng nuôi con..con có nhớ không…
- Dạ..con nhớ rồi...cám ơn mẹ ...- Tiểu Bối mỉm cười..
Rồi cô thiếp đi trong khi vòng tay của mẹ…
Tiểu Bối không thể ngờ được rằng quyết định của cô chính là mở ra một câu chuyện tình đầy lãng mạn và thơ mộng nhưng cũng đầy những trái ngang của cô với chàng hoàng tử họ Hạng kia…
Tiểu Ngư đang thử xâu chuỗi tất cả mọi việc, để xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào. Đã bao lần anh tự trấn an mình là chuyện người giống người chỉ là thường tình nhưng có lẽ sự giống nhau quá mức của anh và Thiên Kỳ khiến Tiểu Ngư không thể bình tâm. Anh bỗng cảm thấy cuộc sống của mình đã thực sự không còn yên bình nữa, kể từ lúc cái người thanh niên họ Hạng ấy xuất hiện.
À không, có lẽ là từ lúc hai người trung niên đứng tuổi giàu có xuất hiện...
..............................................................................................
....................................................
Mỹ Lệ vẫn đang tỉ mẫn lau chùi và quét dọn một vùng rộng lớn ở đại sảnh phía sau của khách sạn Hào Lệ. Nhưng đột nhiên, bà thấy xung quanh mình tối sầm, đầu óc quay cuồng....
- Mỹ Lệ, Mỹ Lệ cô sao vậy ? Mỹ Lệ, cô tỉnh lại đi- Dương Dương, cô gái cùng làm tạp vụ với Mỹ Lệ thất thanh kêu lên..- Làm ơn gọi dùm xe cấp cứu ...
Một khung cảnh vô cùng hoảng loạn khắp một khoảng sân ...
Năm phút sau...
Một người thanh niên xuất hiện...gương mặt anh chứa đầy sự lo lắng...theo sau anh là một nhân viên trợ lý cùng một thanh niên và một cô gái.
Một phút sau đó, chiếc xe cấp cứu đã nhanh chóng đỗ tại sảnh sân sau. Một chiếc băng ca được đưa từ trên xe xuống.
David định chạy đến đỡ Mỹ Lệ lên xe nhưng Như Phong đã không ngần ngại lấn tới, nhưng chính anh cũng không ngờ, một người khác đã nhanh chóng đỡ Mỹ Lệ lên...
Tất cả diễn ra trong sự ngỡ ngàng của toàn thể những con người đang có mặt lúc ấy. Những nhân viên tạp vụ chắc nằm mơ cũng không thể ngờ được, Tổng Giám Đốc của họ lại có tấm lòng với một nhân viên tầm thường đến thế...
Ngay chính Như Phong và Chi Tinh cũng thấy vô cùng ngạc nhiên, hình như đây không phải là Hạng Thiên Kỳ người bạn thân của họ...rốt cuộc là tại sao vì sao?
Như Phong bắt đầu thử xâu chuỗi mọi việc. Từ việc Thiên Kỳ bỗng nhiên tái thực hiện việc quy hoạch thôn Đào Hoa khi mà anh đã cho hủy bỏ kế hoạch ấy trước đó không lâu. Thế rồi, khi kế hoạch bị thất bại, trái với vẻ thất vọng thường thấy Như Phong lại thấy Thiên Kỳ trở nên tươi vui hơn. Và hôm nay, đích thân Thiên Kỳ là người đã bế Mỹ Lệ lên xe, một điều từ trước đến nay chắc nếu có đánh chết Thiên Kỳ cũng không bao giờ làm. Hơn nữa, gần đây mỗi khi nhắc đến Chi Tinh Thiên Kỳ lại cứ muốn cố tình lãng tránh...
Lẽ nào...mọi việc đều liên quan đến cô gái Lưu Tiểu Bối ấy...
« Thiên Kỳ , tôi không cho phép cậu được có lỗi với Chi Tinh. Cậu thừa hiểu người cô ấy yêu là cậu, cho nên bằng mọi cách tôi phải khiến cô ấy hạnh phúc... »
...................................
Chiếc xe cấp cứu rời khỏi...thì mọi người cũng nhanh chóng tản ra..nhưng không khí xôn xao thì vẫn còn đó.
- David, lát nữa sau giờ làm, anh cứ về nhà trước. Tôi có việc nên sẽ đánh xe về sau nên không cần chờ tôi .
- Vâng, Tổng Giám Đốc..
Chi Tinh và Như Phong đi bên cạnh, cả hai người đều không hiểu được rốt cuộc Thiên Kỳ đang muốn làm gì.
Mọi người dừng lại khi trước mặt họ là cánh cửa phòng của Thiên Kỳ, ba người bước vào. David khéo léo chọn cách cáo lui trước. Trong gian phòng còn lại ba con người. Khi Thiên Kỳ vừa kéo chiếc ghế xoay và ngồi xuống thì Như Phong liền chạy tới hỏi :
- Thiên Kỳ chuyện ngày hôm nay rốt cuộc là sao vậy ? Tại sao khi vừa thấy cái tên Mỹ Lệ bị ngất xỉu là cậu đã vội vàng chạy xuống ngay vậy ? Chẳng phải bình thường cậu vốn chẳng bao giờ quan tâm đến những nhân viên nhỏ bé đó sao ?
- Như Phong nói đúng, đây không phải là phong cách làm việc của anh . Anh trả lời đi Thiên Kỳ...
Một không khí im lặng, không có tiếng trả lời...
- Anh không trả lời được phải không, hay là để em trả lời hộ. Có phải là vì bà ấy, bà ấy là mẹ của Lưu Tiểu Bối không ? – Chi Tinh quả quyết hỏi.
- Hai người ..hai người thật là lạ. Rõ ràng hôm nay tôi đã làm một công việc tốt, như vậy cũng khiến hai người thắc mắc sao. Chẳng phải bình thường tôi lạnh lùng xa cách cũng bị hai người lên tiếng đó sao. Hai người, một người là bạn thân nhất của tôi, một người là vợ chưa cưới của tôi lại cùng nhau chất vấn tôi. Rốt cuộc hai người có tôn trọng tôi không ? – Thiên Kỳ mỉa mai
Như Phong đã định nói gì đó nhưng đã bị Chi Tinh ngăn lại...
- Vợ chưa cưới ư ? Thiên Kỳ. Anh vẫn còn nghĩ em là vợ chưa cưới của anh sao. Nhưng hình như đó chỉ là do anh buộc miệng mà nói ra thôi đúng không. Còn thực tế anh có coi như vậy không ???. Việc làm của anh hôm nay khiến em còn thấy quá đỗi ngạc nhiên đó. Ở bên cạnh anh hai mươi mấy năm qua nhưng chưa lúc nào em thực sự hiểu anh đang nghĩ gì Thiên Kỳ à...
- Nếu em thực sự chưa hiểu anh như vậy, thì em nghĩ liệu chúng ta có nên vội vàng kết hôn không ???
- Cậu ?????- Như Phong định xông vào đấm cho Thiên Kỳ một trận nhưng anh đã bị Chi Tinh kéo đi...
.......................................................
..................................
Chiều hôm ấy, sau khi tan làm. Thiên Kỳ không vội trở về nhà mà anh đã nhanh chóng đến bệnh viện nơi mà Mỹ Lệ đã được đưa đến...
Nhưng..khi anh đến nơi thì được cho biết, ngay từ đầu giờ chiều, người có tên Mỹ Lệ đó đã được đưa về nhà và cho biết chỉ vì làm việc quá sức nên bệnh nhân đó mới bị ngất xỉu. Thiên Kỳ vẻ mặt tuy hơi thất vọng vi không gặp được người anh muốn gặp nhưng đột nhiên anh mỉm cười, anh cảm thấy lòng mình vui một cách lạ thường.. « Tại sao chưa bao giờ mình cảm thấy một niềm vui khó diễn tả như thế này.. ». Anh lái chiếc audi của mình ngược hướng về thôn Đào Hoa...
..................
Tại nhà của Mỹ Lệ, Tiểu Bối và Tiểu Ngư đang cùng nhau nấu bữa tối trong khi Mỹ Tú vẫn ở bên chăm sóc cho Mỹ Lệ..
- Hai za, Mỹ Tú à, cô và Tiểu Ngư cứ về đi. Tôi không sao đâu, chỉ là không may bị ngất thôi. Sao mọi người cứ làm như tôi là người bị bệnh nặng vậy...
- Mẹ còn nói nữa, sao mẹ không chú ý sức khỏe gì hết vậy. Mẹ có biết là khi nghe tin mẹ ở bệnh viện mà con đã lo lắng như thế nào không ? Mẹ thật là...
- Đúng đấy cô Mỹ Lệ à, cả Tiếu Bối mẹ cháu và cháu đều rất lo lắng. Hay là cô xin nghỉ mấy ngày cho khỏe đi rồi hẵng làm. Chứ nếu không mai cô đi làm lỡ không may lại ngất nữa thì sao...
- Đấy, cô thấy chưa Mỹ Lệ, đâu chỉ có tôi, cả hai đứa trẻ đều rất lo lắng đấy. Từ cái ngày mà hai người chồng của chúng ta qua đời. Tôi và cô đã hứa phải chăm sóc và giúp đỡ nhau rồi mà. Cho nên nghe tôi...mai cứ ở nhà đi..
Một lát sau...
Mỹ Tú ra về, cô để Tiểu Ngư ở lại với mẹ con Tiểu Bối :
- Tiểu Ngư, mẹ về trước. Lát nữa con về sau nhé.
- Vâng thưa mẹ...
Mỹ Lệ nhìn Tiểu Ngư với ánh mắt chất chứa tràn đầy sự biết ơn xen lẫn áy náy. Bà cất lời :
- Tiểu Ngư à, thôi cháu cứ về trước đi. Dù sao cháu cũng không nên ở lại đây quá lâu đâu. Kẻo có người biết thì sinh chuyện..
- Không sao đâu cô Mỹ Lệ à, cháu ở đây với cô và em Tiểu Bối cũng được, cô còn chưa khỏe hẳn lỡ như có chuyện gì, làm sao mà Tiểu Bối xoay xở cho kịp..
- Nhưng mà...
- Mẹ à, sao mẹ lại thế. Cứ để Tiểu Ngư ở đây có sao đâu mà. Mẹ cũng biết, lúc nghe mẹ bị ngất xỉu anh ấy đang bận đi mua đồ cho cô Mỹ Tú nhưng đã lật đật quay về, để đưa con đi đến bệnh viện đó
- Tiểu Bối em đừng trách cô Mỹ Lệ, cô ấy nói cũng có chỗ đúng mà. Thôi, anh sẽ ở lại thêm một tí nữa rồi anh về vậy. Dù sao thì sáng mai anh cũng phải phụ mẹ anh dọn hàng sớm nên anh cũng không thức trắng đêm được.
Tiểu Ngư ở lại nhà Tiểu Bối một lát nữa, rồi cô tiễn chân anh ..
Ra đến cổng, Tiểu Bối nói :
- Tiểu Ngư à, những gì mẹ em nói anh đừng bận tâm nha. Mẹ em dạo này sao lại thế chứ. Trước kia có như vậy đâu, thật là khó hiểu mà.
- Không sao đâu Tiểu Bối, em đừng trách cô Mỹ Lệ, tất cả những gì cô ấy làm cũng là vì em thôi. Cô ấy sợ em bị mang tiếng, vì dù sao em cũng là con gái.
- Em xin lỗi, mấy hôm nay tâm trạng anh không tốt, hôm nay lại có chuyện này nữa. ..
- Sao em lại xin lỗi anh. Anh không có sao hết. Thôi em vào nhà đi..
Nói rồi, Tiểu Ngư quay lưng bước đi.
- Tiểu Ngư, thực ra hôm ấy anh đã đi gặp ai vậy?
Tiểu Ngư dừng lại khi nghe câu hỏi của Tiểu Bối.
Anh quay đầu nhìn cô không nói gì, chỉ cười nhạt :
- Có thời gian anh sẽ nói cho em nghe. Bây giờ không phải thời điểm thích hợp. Em ngủ ngon…
- Thôi được rồi. Em sẽ chờ..anh ngủ ngon nhé.
Và Tiểu Ngư bước vội vào nhà…cánh cửa khép lại…
Gió đêm vẫn thổi rì rào, lòng Tiểu Bối chợt như se sắc. Cô dần cảm thấy càng ngày Tiểu Ngư và cô lại như đang cách xa nhau hơn. Tự bao giờ trong cô cảm thấy, có những điều vẫn không thể hiểu được Tiểu Ngư đang nghĩ gì..
Bỗng cô giật thót mình khi người cô va phải một người nào đó, lúc cô ngẩng lên thì nhận ra đó chính là anh…
Định thần một chút, cô cất lời:
- Anh..anh đến đây làm gì. Ban đêm khuya khắt anh đến đây để muốn dọa người ta sao?
- Tôi không có ý dọa cô đâu. Chi là tình cờ ghé ngang qua đây hóng mát thôi...
- Hóng mát…buồn cười thật, giữa đêm hôm thế này anh lại đến đây hóng mát. Vậy thì anh cứ ở đây mà hóng mát một mình. Tôi đi về đã, mẹ tôi đang đợi…
Cô toan bước đi nhưng đột nhiên, cánh tay cô bị Thiên Kỳ kéo lại :
- Khoan đi đã, mẹ cô…mẹ cô không sao chứ?
Tiểu Bối cảm thấy có chút bất ngờ khi Thiên Kỳ hỏi thăm mẹ cô. Có nằm mơ chắc Tiểu Bối cũng không thể ngờ được, tên động vật máu lạnh này lại có thể quan tâm đến một nhân viên thấp hèn như mẹ cô.
- Bữa nay anh có uống nhầm thuốc không, từ bao giờ Tổng Giám Đốc Hạng lại biết quan tâm đến những nhân viên tạp vụ tầm thường như mẹ tôi vậy?
- Ờ thì..dù sao cũng là nhân viên của tôi, chuyện ngất xỉu ngay tại khách sạn của tôi chẳng lẽ tôi lại không thể quan tâm sao?
- Thật vậy sao. Tôi có nghe nhầm không? Chẳng lẽ hôm nay đầu anh va vào đâu à?. Thôi dù sao cũng cảm ơn anh, mẹ tôi ổn rồi. Tiện đây, nhân tiện xin phép anh cho mẹ tôi nghỉ vài hôm..Bây giờ tôi phải vào nhà, anh về đi..
- Em…em thực sự ghét tôi đến như vậy sao? Em thực sự không thể nói chuyện với tôi dù chỉ môt chút sao..?
- Anh muốn gì đây. Nửa đêm, nửa hôm lại đến đây tìm tôi kiếm chuyện. Anh có muốn tôi la lên không. Bỏ tay tôi ra đi.- Tiểu Bối vùng vằn, cô rút tay khỏi bàn tay của Thiên Kỳ giương đôi mắt nhìn anh. Cô định la lên, nhưng đã bị Thiên Kì nhanh tay bịt miệng..
- Cô thật…là..cứng đầu mà. Thôi được rồi, xem như hôm nay tôi đã ngu ngốc khi đến đây. Người ta có lòng muốn biết sức khỏe của mẹ cô, mà cô lại như thế à. Cô lúc nào cũng chỉ biết có cái tên Lưu Tiểu Ngư đó, hắn có làm được gì cho cô không hả??? Không kịp để Tiểu Bối phản ứng lại…Thiên Kỳ hậm hực bước lên xe và lái xe đi. Trước lúc đi, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ tức giận xen lẫn ấm ức.
- Cái đồ bệnh hoạn, nửa đêm muốn đến kiếm chuyện à..Tưởng hỏi thăm mẹ tôi là tôi phải cảm ơn anh sao. ..kì lạ .. – Tiểu Bối nói với theo .. “ Nhưng thật lạ, sao hắn ta có vẻ tức giận khi nhắc đến Tiểu Ngư nhỉ, lẽ nào hắn ta đang ghen, không lẽ hắn ta quan tâm tới mình sao???...ôi trời mình điên mất ..” Và Tiểu Bối đi vào nhà…
…………………..
Trong lúc ấy tại biệt thự Mộc Gia, Chi Tinh cũng đang bận tâm với những suy nghĩ riêng mình, lần đầu tiên cô cảm thấy trong cuộc đời mình, thứ quý giá nhất của mình sắp bị ai đó đánh cắp.." Lưu Tiểu Bối, rốt cuộc cô là ai, cô có ma lực gì khiến Thiên Kỳ bị mê hoặc, cô chẳng qua chỉ là con của một nữ tạp vụ bình thường, cô không thể sánh được với thiên kim tiểu thư như tôi...cô hãy chờ đi, tôi không để cô cướp mất Thiên Kỳ của tôi đâu. "
………………………..
- Nãy giờ con làm gì ngoài đó mà lâu thế hả? Con nói chuyện với Tiểu Ngư sao?
- Ủa..sao mẹ chưa ngủ. Con xin lỗi, tại có chút chuyện ngoài ý muốn thôi mẹ. Thôi giờ khuya rồi, đi ngủ đi mẹ.
- Ừm..mẹ biết rồi….
…………………………….
Đêm hôm đó, Tiểu Bối không sao ngủ được, cô cứ trằn trọc trở mình…
- Con sao thế? Không ngủ được à???
Tiếng nói của Mỹ Lệ khiến Tiểu Bối giật mình..
- Mẹ...sao mẹ chưa ngủ???
- Ừ, mẹ cũng không ngủ được. Mẹ thực sự rất lo cho con
- Lo cho con, mẹ lo con chuyện gì. Có phải là chuyện của Tiểu Ngư không mẹ???
- Ừ, con nói không sai. Mẹ rất lo, nếu như con và Tiểu Ngư cứ tiếp tục tình cảm mẹ e rằng…
- Mẹ à…mẹ đừng suy nghĩ nhiều nữa có được không. Con đã nói với mẹ rồi, Tiểu Ngư không phải là người bạc tình bạc nghĩa nếu như anh ấy biết thật sự mình không phải là con của cô Mỹ Tú thì con tin Tiểu Ngư cũng không bao giờ quay lưng với mọi người đâu mẹ…Qua sự việc cứu thôn Đào Hoa vừa rồi, con cũng đã thấy nhiệt tâm của Tiểu Ngư mà mẹ…
- Mẹ biết…nhưng mà con….liệu Tổng Giám Đốc Hạng đó có để yên cho Tiểu Ngư không, có để yên cho chúng ta không????
- Mẹ cứ yên tâm, anh ta không thể làm gì được đâu…con tin chắc là như vậy…
...................
- Thế mẹ có biết hôm nay ai là người đưa mẹ vào bệnh viện không ạ? - Tiểu Bối bất giác hỏi...
- Lúc mẹ tỉnh dậy, mẹ có nghe cô y tá nói lúc ở Hào Lệ, có một nam thanh niên rất đẹp trai đã đưa mẹ lên xe, vẻ mặt anh ta còn tỏ ra rất lo lắng...mẹ không biết đó là ai, nhưng nhất định mẹ sẽ tìm ra và cảm ơn người đó..
- Thật thế hả mẹ?? con có thể đoán ra được người đó là ai rồi .."Như Phong à, tôi lại nợ anh một lần nữa, nhất định ngày mai tôi sẽ cảm ơn anh "
......................................………………….
- À mẹ này, con có một đề nghị thế này. Nhưng mẹ nhất định phải đồng ý với con – Sau một lúc im lặng, Tiểu Bối cất tiếng..
- Con muốn mẹ giúp con chuyện gì????
- Là thế này, kể từ ngày mai, mẹ cứ ở nhà. Công việc ở khách sạn con sẽ thay mẹ có được không. Con đã suy nghĩ chuyện này từ rất lâu rồi. Con biết mẹ đã nhiều tuổi rồi, làm công việc này nhất định sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của mẹ...rốt cuộc chuyện con lo lắng cũng đã xảy ra..mẹ bị ngất…
- Không được, công việc đó không phải dành cho con, con còn trẻ, tương lai của con đang còn ở phía trước, chẳng lẽ con muốn hủy hoại tương lai của con bằng công việc ấy sao???mẹ không đồng ý!
- Mẹ à..mẹ sao vậy, chẳng phải mẹ luôn bảo con, không có công việc nào đáng bị xem là tầm thường hay đáng khinh cả nếu đó là công việc chân chính..hơn nữa, tập đoàn Hào Lệ đó cũng là một khách sạn có tiếng tăm, con đến đó làm tạp vụ cũng là để học hỏi kinh nghiệm, sau này vể ứng dụng cho khách sạn Đào Hoa cũng được mà mẹ…
- Nhưng mà…
- Đi mà mẹ..ủng hộ con đi mẹ…mẹ phải tin con…con sẽ để cho mình không bị ai bắt nạt …đi mà mẹ…- Tiểu Bối nằn nì…
- Thôi được rồi…nếu con đã quyết định như thế, mẹ cũng không cản con nữa. Nhưng con hãy nhớ rằng bất cứ lúc nào con cảm thấy mệt mỏi, con có thể về đây với mẹ..mẹ sẵn sàng nuôi con..con có nhớ không…
- Dạ..con nhớ rồi...cám ơn mẹ ...- Tiểu Bối mỉm cười..
Rồi cô thiếp đi trong khi vòng tay của mẹ…
Tiểu Bối không thể ngờ được rằng quyết định của cô chính là mở ra một câu chuyện tình đầy lãng mạn và thơ mộng nhưng cũng đầy những trái ngang của cô với chàng hoàng tử họ Hạng kia…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.