Chương 17
Lana Phạm
28/05/2017
Bữa tối cuối cùng cũng đã xong, Thiên Kỳ và Tiểu Bối ra về với những cảm xúc riêng của mỗi người.
Đối với Thiên Kỳ, thì có lẽ đây là một bữa tối đúng nghĩa nhất kể từ khi anh thay cho ba mình tiếp quản Hào Lệ. Một bữa cơm không vì mục đích thương nghiệp, cũng chẳng phải là một bữa tói trong bầu không khí đầy ngượng ngùng và miễn cưỡng với Chi Tinh. Mà đây là một bữa tối, anh được ở cạnh cô gái mà anh đã yêu.
Riêng về phần Tiểu Bối, có lẽ sẽ lại là một đêm mất ngủ. Bởi những suy nghĩ ngổn ngang không ngừng kéo đến trong tâm trí cô. Tại sao, cái người con trai máu lạnh đáng ghét này càng ngày lại càng trở nên ấm áp và dịu dàng với cô đến thế. Phải chăng, chính cô là người đã xua tan đi tảng băng dày tầng tầng lớp trong trái tim anh…phải chăng…
Chưa khi nào, Tiểu Bối thấy lòng mình xáo trộn đến thế. Tại sao, những cảm giác này chỉ có được khi cô ở bên cạnh Thiên Kỳ, còn khi cô bên cạnh Tiểu Ngư thì lại không?.
- Này, cô đang nghĩ gì thế? – Thiên Kỳ cất tiếng hỏi khi thấy Tiểu Bối có vẻ đăm chiêu..
- Đâu có..đâu có gì- Tiểu Bối ngẩng lên, cười giả lả..
- Rõ ràng là đang suy nghĩ mà còn bảo là không, nhưng không cần cô phải nói, tôi cũng biết cô đang nghĩ gì?
- Anh đừng có mà tinh vi, anh đâu phải là tôi mà biết tôi nghĩ gì?
- Không phải là tôi tinh vi , chỉ là vì trên mặt cô hiện rõ chữ lên kìa. Đó là chữ gì, thì chắc cô cũng biết – Thiên Kỳ nhếch mếp..
- Tôi không thèm tranh luận với anh nữa, dù sao cũng cảm ơn anh về bữa tối. Giờ cũng trễ rồi, tôi phải về đây, sáng mai tôi phải đi làm sớm nữa. Chào anh., mai gặp lại - Tiểu Bối ngập ngừng rồi cuối đầu chào Thiên Kỳ, rồi cô toan bước đi.
- Khoan đi đã- Thiên Kỳ gọi – Giờ này đã khuya rồi, để tôi đưa cô về- giọng anh ân cần
- Không cần đâu, tôi không muốn lại làm phiền anh, tôi có thể đón xe buýt về cũng được mà – Tiểu Bối khước từ.
- Tôi bảo cô đứng lại thì cô cứ đứng lại đi, đừng cứng đầu như thế. Tôi không thích nhân viên chống lại lệnh của mình..cô lên xe đi, tôi không muốn mình bị mang tiếng là không biết ga lăng với con gái - Thiên Kỳ nói
Ánh mắt tha thiết của Thiên Kỳ như chạm vào trái tim của Tiểu Bối, dù lời nói của anh vẫn còn chút gì đó mang theo sự kiêu ngạo và trịch thượng. Tiểu Bối không còn đủ sức mạnh để từ chối được nữa, cô giống như đang bị Thiên Kỳ thôi miên, bước lên xe anh một cách ngoan ngoãn…
Một chiếc xe lướt ngang qua chỗ của Thiên Kỳ và Tiểu Bối…
Sau khi yên vị, Thiên Kỳ nghiêng mình sang hướng Tiểu Bối và thắt dây an toàn cho cô. Lúc đó, bản năng tình yêu trong anh trỗi dậy và Thiên Kỳ anh đã không thể kìm chế được mình…anh nhẹ nhàng dùng bàn tay chạm nhẹ cằm của Tiếu Bối và hôn nhẹ lên làn môi cô
- Anh…anh làm gì thế? – Tiểu Bối vô cùng kinh ngạc trước hành động của Thiên Kỳ..Mặt cô ửng đỏ lên, đôi mắt rưng rưng- Tại sao anh lại hôn tôi..anh tưởng anh là ai..tại sao vậy?..- Tiểu Bối từ kinh ngạc rồi chuyển sang tức giận khi cô bị Thiên Kỳ nắm thế chủ động.
- Tôi…tôi…- Thiên Kỳ ngập ngừng..
- Tôi cái gì mà tôi, thực ra anh muốn gì vậy? anh đã cướp mất nụ hôn đầu đời của tôi, lẽ ra..nụ hôn này tôi để cho…để cho…
- Lưu Tiểu Ngư đúng không? – Thiên Kỳ ngắt ngang lời của Tiểu Bối.
- Anh đã thừa biết điều đó rồi tại sao anh lại làm như thế. Thực ra anh muốn gì đây, anh cũng đã có vợ sắp cưới rồi..còn tôi, tôi vốn từ lâu cũng đã có người con trai trong trái tim mình..vậy thì tại sao anh lại như thế ? rốt cuộc anh muốn gì ? – Tiểu Bổi vùng vằn, cô mở dây an toàn và bước xuống xe…
Thiên Kỳ hoảng hốt, anh vội vàng chạy theo níu tay cô..
- Lưu Tiểu Bối, đứng lại đã…
- Anh im đi, anh có quyền gì mà ra lệnh cho tôi, tại sao tôi phải nghe lời anh ???- Tại sao anh lại xuất hiện , tại sao anh lại làm xáo trộn cuộc sống của tôi..tại sao anh…- Tiểu Bối đang định nói thêm những lời trách móc nữa nhưng cô bỗng thấy tim mình như ngừng đập, toàn thân tê liệt…thì ra….Thiên Kỳ đã ôm chặt lấy cô…Trong giây phút ấy, cô như bị hơi ấm từ cơ thể anh làm cho toàn thân nóng lên...và rồi cánh tay cô cũng nhè nhẹ đưa lên ôm lấy tấm lưng anh..thời gian như ngừng lại..màn đêm cũng như tĩnh lặng hơn.
Một phút sau…cả hai như bừng tỉnh…vội vàng buông nhau ra..cả hai đều cảm thấy ngượng ngùng..nhưng hình như họ cũng đã cảm nhận được những điều chưa nói trong nhau…
Chiếc Audi từ từ lăn lăn bánh…
Ngồi trên xe….cả hai đều im lặng….
Bất giác…Tiểu Bối cất tiếng:
- Qua đêm nay thôi, cả hai chúng ta hãy quên hết đi..cứ xem như mọi chuyện chưa xảy ra. Em sẽ không để tâm đến chuyện nụ hôn đâu..dù sao..em biết anh ..không cố tình…nhưng mà…chúng ta vốn sinh ra không thuộc về nhau ..- Một cảm giác nhói đau dấy lên trong tim cô.
Thiên Kỳ chỉ lặng lẽ nhìn cô…mà không nói một lời nào…trái tim anh cũng như đang như bị ai đó xé nát.
“ Tiểu Bối …giờ anh không biết điều gì đang xảy ra trong anh..nhưng có lẽ tình yêu trong anh thực sự tỉnh thức giấc rồi..”
Thiên Kỳ đưa tay nhấn vào nút của máy DVD…một bài hát với âm điệu và ca từ buồn buồn cất lên..giống như tâm trạng của hai con người vừa mới biết yêu nhau thì đã phải chấp nhận một sự thật là phải xa lìa nhau mãi mãi…
…………………………..
Chiếc Audi dừng lại cách cổng nhà Tiểu Bối chừng 2m…
Cánh cửa mở ra…cô bước xuống xe..
Tiểu Ngư đang rảo bước từng bước chân đầy tâm trạng từ biển trở về nhà…và rồi anh nhác thấy bóng của Tiểu Bối bước xuống từ một chiếc xe sang trọng và người chủ của chiếc xe ấy không ai khác chính là Tổng giám đốc của Hào Lệ. Một người thanh niên có gương mặt giống anh như đúc...Nhưng Tiểu Ngư như không muốn tin vào mắt mình…anh cố gắng bước thật chậm…rồi thật chậm…để giữa lại chút hi vọng rằng anh đã nhận lầm người...
- Cảm ơn anh vì đã đưa em về. Anh đi đường cẩn thận..Em vào nhà đây – Tiểu Bối đưa đôi mắt đượm buồn nhìn Thiên Kỳ, rồi quay lưng bước đi..
- Tiểu Bối…- Thiên Kỳ cất lời gọi tên cô..rồi anh ôm chầm lấy cô..- Tiểu Bối. hãy cho anh được ôm thêm một lần nữa..sau đêm nay…chúng ta sẽ trở về vị trí vốn có của nhau...
Trong thời khắc ấy…Tiểu Ngư đã chứng kiến tất cả..Giờ đây, thì mọi thứ đang diễn ra mồn một trước mặt anh..Tiểu Ngư không thể tự dối mình được nữa.. Người con trai đó đang ôm Tiểu Bối…và hình như bản thân cô cũng không có một chút kháng cự nào..
Một giọt nước mắt khẽ rơi từ khóe mắt anh. Hai bàn tay anh nắm lại…Lòng anh trào dâng những đợt sóng cuồn cuộn..Ngay lúc đó, Tiểu Ngư trăm lần, vạn lần muốn chạy đến và lên rồi đấm cho Thiên Kỳ một cú…nhưng không hiểu sao…bàn chân anh lại như bị đóng băng..anh không thể nhấc nổi chân mình… “ Tiểu Bối…tại sao lại như thế..sao em không nhớ lời hứa của chúng ta, tại sao anh ta lại có thể ôm em như thế..Phải chăng…là vì…anh ta mới đích thực là hoàng tử, còn anh chỉ là một hạt cát” rồi anh lại chạy đi thật nhanh…
Vừa chạy ..những hình ảnh của Thiên Kỳ và Tiểu Bối cứ hiện lên trong đầu anh…
.............
Thiên Kỳ nhẹ nhàng buông Tiểu Bối ra..
- Thôi được rồi…!..em phải vào nhà đây- Tiểu Bối lại nói
- Em vào nhà đi, nhìn thấy em vào nhà anh sẽ đi..
Tiểu Bối không nói gì nữa, cô chỉ khẽ nhìn Thiên Kỳ một lần nữa rồi bước đi…
Thiên Kỳ nhìn theo bóng của Tiếu Bối khuất dần..cho đến khi cô mở cánh cửa và bước vào nhà…anh vặn chìa khóa…rồi chiếc xe lăn đi..
“ Tiểu Ngư, nếu như anh biết em là em trai của anh..và em cũng đã yêu cô gái mà anh yêu..liệu anh có hận em không? .Tiểu Ngư..em xin lỗi, em có thể bù đắp cho anh tất cả, em có thể nhường cho anh mọi thứ nhưng còn Tiểu Bối thì em không thể..” – Thiên Kỳ tựa tay vào thành xe rồi suy nghĩ..hình như lúc nãy..anh có nhìn thấy bóng một ai đó rất giống Tiểu Ngư từ phía xa..
Tiểu Bối vào nhà…cô không để cho mẹ thấy những nỗi niềm đang hiện trên gương mặt mình. Bước vội vào nhà tắm..cô để dòng nước xóa đi tất cả những điều vừa diễn ra..cô muốn quên đi những lời Thiên Kỳ nói, cô muốn quên đi những hành động của Thiên Kỳ…nhưng hình như..càng cố quên bao nhiêu lại càng nhớ bấy nhiêu..
Cô bước lên giường…với những suy nghĩ miên man…cô nghĩ đến Thiên Kỳ, một cảm giác vừa hạnh phúc vừa đớn đau…cô nghĩ về Tiểu Ngư, một cảm giác tội lỗi và xót xa…cô cứ trở mình thao thức..giờ này…có lẽ anh đang ngủ..và cô không dám nghĩ nếu như hôm nay Tiểu Ngư nhìn thấy cô cùng với Thiên Kỳ thì anh sẽ ra sao..Và nếu như cô biết Thiên Kỳ và Tiểu Ngư là hai anh em song sinh thì cô sẽ như thế nào..
Trong lúc ấy…trên bờ biển đêm…có một người thanh niên..ngồi bất động trên một phiến đá to..sương đêm xuống, những làn gió mạnh của biển thổi qua…khiến mọi thứ trở nên lạnh giá..nhưng dường như Tiểu Ngư không cảm nhận được điều đó…lòng anh vẫn rực lên như lửa đốt…anh như muốn giết chết cái người tên Hạng Thiên Kỳ kia…
Trời bất chợt đổ một cơn mưa lớn….
Sáng sớm hôm sau…như mọi buổi sáng, Mỹ Tú dậy dọn hàng nhưng thật lạ, bình thường Tiểu Ngư đều dậy trước mẹ để dọn dẹp và lau chùi bàn ghế..nhưng hôm nay, sao giờ này vẫn chưa thấy anh xuất hiện..Linh cảm có chuyện chẳng lành…Mỹ Tú liền chạy một mạch lên phòng Tiểu Ngư và gõ cửa…nhưng tuyệt nhiên chẳng có động tĩnh gì..ruột gan như lửa đốt, Mỹ Tú dùng hết sức đẩy cửa vào thì thấy cửa bật mở..bà bước vào…nhưng chẳng thấy Tiểu Ngư đâu, chăn màn ở trên giường vẫn được gấp gọn gàng..Tối hôm qua..sau khi ăn cơm xong..Tiểu Ngư bảo rằng anh muốn ra biển dạo rồi đợi Tiểu Bối trở về..anh còn dặn mẹ, cứ ngủ trước đừng đợi anh…Gọi điện thì Tiểu Ngư lại khóa máy…rốt cuộc anh đã đi đâu…chưa bao giờ Tiểu Ngư lại đi qua đêm mà không một lí do như vậy mà ngay đến một lời nhắn cũng không có…Tiểu Ngư vốn bản tính có trách nhiệm và chưa bao giờ phải để người khác lo lắng về mình, nhất là mẹ của anh…nhưng lần này…chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra..
Mỹ Tú như ngồi trên đống lửa, bà sang nhà Tiểu Bối rồi cuống quýt gọi cô và Mỹ Lệ…đôi mắt ướt đẫm nước mắt
- Tiểu Bối ơi…Mỹ Lệ ơi…, Tiểu Ngư m…ấ….t…… t..í….c...h rồi….
Đang ngái ngủ…nghe thấy tiếng của Mỹ Tú ở bên ngoài…mẹ con Tiểu Bối giật mình tỉnh dậy và rồi nhanh chóng chạy ra…họ nghe thấy Mỹ Tú nhắc đến Tiểu Ngư..giọng nói vội vàng không rõ chữ..
Đối với Thiên Kỳ, thì có lẽ đây là một bữa tối đúng nghĩa nhất kể từ khi anh thay cho ba mình tiếp quản Hào Lệ. Một bữa cơm không vì mục đích thương nghiệp, cũng chẳng phải là một bữa tói trong bầu không khí đầy ngượng ngùng và miễn cưỡng với Chi Tinh. Mà đây là một bữa tối, anh được ở cạnh cô gái mà anh đã yêu.
Riêng về phần Tiểu Bối, có lẽ sẽ lại là một đêm mất ngủ. Bởi những suy nghĩ ngổn ngang không ngừng kéo đến trong tâm trí cô. Tại sao, cái người con trai máu lạnh đáng ghét này càng ngày lại càng trở nên ấm áp và dịu dàng với cô đến thế. Phải chăng, chính cô là người đã xua tan đi tảng băng dày tầng tầng lớp trong trái tim anh…phải chăng…
Chưa khi nào, Tiểu Bối thấy lòng mình xáo trộn đến thế. Tại sao, những cảm giác này chỉ có được khi cô ở bên cạnh Thiên Kỳ, còn khi cô bên cạnh Tiểu Ngư thì lại không?.
- Này, cô đang nghĩ gì thế? – Thiên Kỳ cất tiếng hỏi khi thấy Tiểu Bối có vẻ đăm chiêu..
- Đâu có..đâu có gì- Tiểu Bối ngẩng lên, cười giả lả..
- Rõ ràng là đang suy nghĩ mà còn bảo là không, nhưng không cần cô phải nói, tôi cũng biết cô đang nghĩ gì?
- Anh đừng có mà tinh vi, anh đâu phải là tôi mà biết tôi nghĩ gì?
- Không phải là tôi tinh vi , chỉ là vì trên mặt cô hiện rõ chữ lên kìa. Đó là chữ gì, thì chắc cô cũng biết – Thiên Kỳ nhếch mếp..
- Tôi không thèm tranh luận với anh nữa, dù sao cũng cảm ơn anh về bữa tối. Giờ cũng trễ rồi, tôi phải về đây, sáng mai tôi phải đi làm sớm nữa. Chào anh., mai gặp lại - Tiểu Bối ngập ngừng rồi cuối đầu chào Thiên Kỳ, rồi cô toan bước đi.
- Khoan đi đã- Thiên Kỳ gọi – Giờ này đã khuya rồi, để tôi đưa cô về- giọng anh ân cần
- Không cần đâu, tôi không muốn lại làm phiền anh, tôi có thể đón xe buýt về cũng được mà – Tiểu Bối khước từ.
- Tôi bảo cô đứng lại thì cô cứ đứng lại đi, đừng cứng đầu như thế. Tôi không thích nhân viên chống lại lệnh của mình..cô lên xe đi, tôi không muốn mình bị mang tiếng là không biết ga lăng với con gái - Thiên Kỳ nói
Ánh mắt tha thiết của Thiên Kỳ như chạm vào trái tim của Tiểu Bối, dù lời nói của anh vẫn còn chút gì đó mang theo sự kiêu ngạo và trịch thượng. Tiểu Bối không còn đủ sức mạnh để từ chối được nữa, cô giống như đang bị Thiên Kỳ thôi miên, bước lên xe anh một cách ngoan ngoãn…
Một chiếc xe lướt ngang qua chỗ của Thiên Kỳ và Tiểu Bối…
Sau khi yên vị, Thiên Kỳ nghiêng mình sang hướng Tiểu Bối và thắt dây an toàn cho cô. Lúc đó, bản năng tình yêu trong anh trỗi dậy và Thiên Kỳ anh đã không thể kìm chế được mình…anh nhẹ nhàng dùng bàn tay chạm nhẹ cằm của Tiếu Bối và hôn nhẹ lên làn môi cô
- Anh…anh làm gì thế? – Tiểu Bối vô cùng kinh ngạc trước hành động của Thiên Kỳ..Mặt cô ửng đỏ lên, đôi mắt rưng rưng- Tại sao anh lại hôn tôi..anh tưởng anh là ai..tại sao vậy?..- Tiểu Bối từ kinh ngạc rồi chuyển sang tức giận khi cô bị Thiên Kỳ nắm thế chủ động.
- Tôi…tôi…- Thiên Kỳ ngập ngừng..
- Tôi cái gì mà tôi, thực ra anh muốn gì vậy? anh đã cướp mất nụ hôn đầu đời của tôi, lẽ ra..nụ hôn này tôi để cho…để cho…
- Lưu Tiểu Ngư đúng không? – Thiên Kỳ ngắt ngang lời của Tiểu Bối.
- Anh đã thừa biết điều đó rồi tại sao anh lại làm như thế. Thực ra anh muốn gì đây, anh cũng đã có vợ sắp cưới rồi..còn tôi, tôi vốn từ lâu cũng đã có người con trai trong trái tim mình..vậy thì tại sao anh lại như thế ? rốt cuộc anh muốn gì ? – Tiểu Bổi vùng vằn, cô mở dây an toàn và bước xuống xe…
Thiên Kỳ hoảng hốt, anh vội vàng chạy theo níu tay cô..
- Lưu Tiểu Bối, đứng lại đã…
- Anh im đi, anh có quyền gì mà ra lệnh cho tôi, tại sao tôi phải nghe lời anh ???- Tại sao anh lại xuất hiện , tại sao anh lại làm xáo trộn cuộc sống của tôi..tại sao anh…- Tiểu Bối đang định nói thêm những lời trách móc nữa nhưng cô bỗng thấy tim mình như ngừng đập, toàn thân tê liệt…thì ra….Thiên Kỳ đã ôm chặt lấy cô…Trong giây phút ấy, cô như bị hơi ấm từ cơ thể anh làm cho toàn thân nóng lên...và rồi cánh tay cô cũng nhè nhẹ đưa lên ôm lấy tấm lưng anh..thời gian như ngừng lại..màn đêm cũng như tĩnh lặng hơn.
Một phút sau…cả hai như bừng tỉnh…vội vàng buông nhau ra..cả hai đều cảm thấy ngượng ngùng..nhưng hình như họ cũng đã cảm nhận được những điều chưa nói trong nhau…
Chiếc Audi từ từ lăn lăn bánh…
Ngồi trên xe….cả hai đều im lặng….
Bất giác…Tiểu Bối cất tiếng:
- Qua đêm nay thôi, cả hai chúng ta hãy quên hết đi..cứ xem như mọi chuyện chưa xảy ra. Em sẽ không để tâm đến chuyện nụ hôn đâu..dù sao..em biết anh ..không cố tình…nhưng mà…chúng ta vốn sinh ra không thuộc về nhau ..- Một cảm giác nhói đau dấy lên trong tim cô.
Thiên Kỳ chỉ lặng lẽ nhìn cô…mà không nói một lời nào…trái tim anh cũng như đang như bị ai đó xé nát.
“ Tiểu Bối …giờ anh không biết điều gì đang xảy ra trong anh..nhưng có lẽ tình yêu trong anh thực sự tỉnh thức giấc rồi..”
Thiên Kỳ đưa tay nhấn vào nút của máy DVD…một bài hát với âm điệu và ca từ buồn buồn cất lên..giống như tâm trạng của hai con người vừa mới biết yêu nhau thì đã phải chấp nhận một sự thật là phải xa lìa nhau mãi mãi…
…………………………..
Chiếc Audi dừng lại cách cổng nhà Tiểu Bối chừng 2m…
Cánh cửa mở ra…cô bước xuống xe..
Tiểu Ngư đang rảo bước từng bước chân đầy tâm trạng từ biển trở về nhà…và rồi anh nhác thấy bóng của Tiểu Bối bước xuống từ một chiếc xe sang trọng và người chủ của chiếc xe ấy không ai khác chính là Tổng giám đốc của Hào Lệ. Một người thanh niên có gương mặt giống anh như đúc...Nhưng Tiểu Ngư như không muốn tin vào mắt mình…anh cố gắng bước thật chậm…rồi thật chậm…để giữa lại chút hi vọng rằng anh đã nhận lầm người...
- Cảm ơn anh vì đã đưa em về. Anh đi đường cẩn thận..Em vào nhà đây – Tiểu Bối đưa đôi mắt đượm buồn nhìn Thiên Kỳ, rồi quay lưng bước đi..
- Tiểu Bối…- Thiên Kỳ cất lời gọi tên cô..rồi anh ôm chầm lấy cô..- Tiểu Bối. hãy cho anh được ôm thêm một lần nữa..sau đêm nay…chúng ta sẽ trở về vị trí vốn có của nhau...
Trong thời khắc ấy…Tiểu Ngư đã chứng kiến tất cả..Giờ đây, thì mọi thứ đang diễn ra mồn một trước mặt anh..Tiểu Ngư không thể tự dối mình được nữa.. Người con trai đó đang ôm Tiểu Bối…và hình như bản thân cô cũng không có một chút kháng cự nào..
Một giọt nước mắt khẽ rơi từ khóe mắt anh. Hai bàn tay anh nắm lại…Lòng anh trào dâng những đợt sóng cuồn cuộn..Ngay lúc đó, Tiểu Ngư trăm lần, vạn lần muốn chạy đến và lên rồi đấm cho Thiên Kỳ một cú…nhưng không hiểu sao…bàn chân anh lại như bị đóng băng..anh không thể nhấc nổi chân mình… “ Tiểu Bối…tại sao lại như thế..sao em không nhớ lời hứa của chúng ta, tại sao anh ta lại có thể ôm em như thế..Phải chăng…là vì…anh ta mới đích thực là hoàng tử, còn anh chỉ là một hạt cát” rồi anh lại chạy đi thật nhanh…
Vừa chạy ..những hình ảnh của Thiên Kỳ và Tiểu Bối cứ hiện lên trong đầu anh…
.............
Thiên Kỳ nhẹ nhàng buông Tiểu Bối ra..
- Thôi được rồi…!..em phải vào nhà đây- Tiểu Bối lại nói
- Em vào nhà đi, nhìn thấy em vào nhà anh sẽ đi..
Tiểu Bối không nói gì nữa, cô chỉ khẽ nhìn Thiên Kỳ một lần nữa rồi bước đi…
Thiên Kỳ nhìn theo bóng của Tiếu Bối khuất dần..cho đến khi cô mở cánh cửa và bước vào nhà…anh vặn chìa khóa…rồi chiếc xe lăn đi..
“ Tiểu Ngư, nếu như anh biết em là em trai của anh..và em cũng đã yêu cô gái mà anh yêu..liệu anh có hận em không? .Tiểu Ngư..em xin lỗi, em có thể bù đắp cho anh tất cả, em có thể nhường cho anh mọi thứ nhưng còn Tiểu Bối thì em không thể..” – Thiên Kỳ tựa tay vào thành xe rồi suy nghĩ..hình như lúc nãy..anh có nhìn thấy bóng một ai đó rất giống Tiểu Ngư từ phía xa..
Tiểu Bối vào nhà…cô không để cho mẹ thấy những nỗi niềm đang hiện trên gương mặt mình. Bước vội vào nhà tắm..cô để dòng nước xóa đi tất cả những điều vừa diễn ra..cô muốn quên đi những lời Thiên Kỳ nói, cô muốn quên đi những hành động của Thiên Kỳ…nhưng hình như..càng cố quên bao nhiêu lại càng nhớ bấy nhiêu..
Cô bước lên giường…với những suy nghĩ miên man…cô nghĩ đến Thiên Kỳ, một cảm giác vừa hạnh phúc vừa đớn đau…cô nghĩ về Tiểu Ngư, một cảm giác tội lỗi và xót xa…cô cứ trở mình thao thức..giờ này…có lẽ anh đang ngủ..và cô không dám nghĩ nếu như hôm nay Tiểu Ngư nhìn thấy cô cùng với Thiên Kỳ thì anh sẽ ra sao..Và nếu như cô biết Thiên Kỳ và Tiểu Ngư là hai anh em song sinh thì cô sẽ như thế nào..
Trong lúc ấy…trên bờ biển đêm…có một người thanh niên..ngồi bất động trên một phiến đá to..sương đêm xuống, những làn gió mạnh của biển thổi qua…khiến mọi thứ trở nên lạnh giá..nhưng dường như Tiểu Ngư không cảm nhận được điều đó…lòng anh vẫn rực lên như lửa đốt…anh như muốn giết chết cái người tên Hạng Thiên Kỳ kia…
Trời bất chợt đổ một cơn mưa lớn….
Sáng sớm hôm sau…như mọi buổi sáng, Mỹ Tú dậy dọn hàng nhưng thật lạ, bình thường Tiểu Ngư đều dậy trước mẹ để dọn dẹp và lau chùi bàn ghế..nhưng hôm nay, sao giờ này vẫn chưa thấy anh xuất hiện..Linh cảm có chuyện chẳng lành…Mỹ Tú liền chạy một mạch lên phòng Tiểu Ngư và gõ cửa…nhưng tuyệt nhiên chẳng có động tĩnh gì..ruột gan như lửa đốt, Mỹ Tú dùng hết sức đẩy cửa vào thì thấy cửa bật mở..bà bước vào…nhưng chẳng thấy Tiểu Ngư đâu, chăn màn ở trên giường vẫn được gấp gọn gàng..Tối hôm qua..sau khi ăn cơm xong..Tiểu Ngư bảo rằng anh muốn ra biển dạo rồi đợi Tiểu Bối trở về..anh còn dặn mẹ, cứ ngủ trước đừng đợi anh…Gọi điện thì Tiểu Ngư lại khóa máy…rốt cuộc anh đã đi đâu…chưa bao giờ Tiểu Ngư lại đi qua đêm mà không một lí do như vậy mà ngay đến một lời nhắn cũng không có…Tiểu Ngư vốn bản tính có trách nhiệm và chưa bao giờ phải để người khác lo lắng về mình, nhất là mẹ của anh…nhưng lần này…chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra..
Mỹ Tú như ngồi trên đống lửa, bà sang nhà Tiểu Bối rồi cuống quýt gọi cô và Mỹ Lệ…đôi mắt ướt đẫm nước mắt
- Tiểu Bối ơi…Mỹ Lệ ơi…, Tiểu Ngư m…ấ….t…… t..í….c...h rồi….
Đang ngái ngủ…nghe thấy tiếng của Mỹ Tú ở bên ngoài…mẹ con Tiểu Bối giật mình tỉnh dậy và rồi nhanh chóng chạy ra…họ nghe thấy Mỹ Tú nhắc đến Tiểu Ngư..giọng nói vội vàng không rõ chữ..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.