Chương 20
Lana Phạm
30/05/2017
Chiếc Audi của Thiên Kỳ vẫn đang lăn đều bánh, hướng thẳng tiến về thôn Đào Hoa.
Anh một tay cầm lái, tay kia nắm chặt lấy bàn tay của người con gái đang ngồi bên cạnh. Chốc chốc cả hai lại đưa mắt lên và ánh mắt chạm vào nhau.
Một không gian yên lặng, nhưng làn hơi của hạnh phúc đang lan tỏa..
- Thiên Kỳ này, Tiểu Ngư…- Tiểu Bối cất lời
- Tiểu Ngư làm sao?..anh ta nói gì với em à, hôm qua em vội về nhà có phải vì có liên quan đến anh ta không?
- Anh đoán đúng rồi. Thú thật, tối hôm đó anh ấy đã nhìn thấy anh ôm lấy em..cho nên..- Tiểu Bối ngập ngừng..
“ Vậy là mình đã không nhìn nhầm, cái bóng người hôm đó chính là Tiểu Ngư..vậy là anh ấy đã thấy ư? Tiểu Ngư có lẽ sẽ rất đau lòng.. Hạng Thiên Kỳ..mày làm thế này rốt cuộc có đúng không? Nhưng mình đâu có đủ sức để kháng cự lại trái tim của mình.Tiểu Ngư, nếu hôm nay anh gặp em là vì chuyện này, nếu anh muốn đánh em, em cũng sẽ để anh đánh, nếu làm thế có thể vơi bớt đi nỗi căm hận trong lòng anh thì em chấp nhận”
- Này anh, anh đang nghĩ gì vậy? sao đột nhiên lại dừng xe – Tiểu Bối hỏi khi nhìn thấy Thiên Kỳ đang đăm chiêu...
- À..à không..không có gì, chỉ là anh đang nghĩ có lẽ chắc em cũng cảm thấy khó xử lắm đúng không ? – Thiên Kỳ giật mình, rồi anh trả lời lãng tránh.
- Vâng, quả thật là đêm đó Tiểu Ngư bị sốc rất nặng, anh ấy đã uống rượu rồi dầm mưa cả một đêm, em thực sự rất áy náy nhưng ngày hôm qua anh ấy, Tiểu Ngư bảo sẽ chúc phúc cho anh và em…-Tiểu Bối bùi ngùi nói.
- Thật sao? Tiểu Ngư nói vậy à…?
- Vâng, chính em cũng không ngờ Tiểu Ngư lại rộng lượng đến thế. Em phải cảm ơn anh nhiều lắm Thiên Kỳ à.
- Tại sao lại cảm ơn anh?
- Cảm ơn anh vì đã cho em nhận ra được tình cảm thực của trái tim mình, để em không ngộ nhận, cảm ơn anh vì nhờ có anh, em mới biết rằng em có một người bạn tốt như Tiểu Ngư…cảm ơn anh…cảm ơ..n- Tiểu Bối đang định nói thêm nhiều lời cảm ơn nữa nhưng Thiên Kỳ đã đưa bàn tay lên môi cô nhẹ nhàng ngăn lại..rồi anh nhìn cô trìu mến nói:
- Người nói câu đó phải là anh mới đúng…anh không biết phải nói như thế nào, nhưng kể từ khi gặp được em, anh mới cảm thấy ba chữ Hạng Thiên Kỳ mới trở nên có ý nghĩa..- Thiên Kỳ nói.
- Sao..đột nhiên hôm nay anh lại nói chuyện sướt mướt như vậy, anh làm em nổi hết da gà lên rồi ..
Thiên Kỳ không nói gì mà chỉ khẽ mỉm cười…và rồi anh nhấn ga...chiếc Audi lại tiếp tục thẳng hướng về thôn Đào Hoa. Chắc Thiên Kỳ khó mà tưởng tượng ra được, Tiểu Ngư đã chấp nhận buông tay…
Xe của Thiên Kỳ dừng lại cách cổng nhà của Tiểu Bối chừng 5 mét. Thiên Kỳ bước xuống xe, mở cánh cửa để Tiểu Bối bước xuống.
Anh rất muốn ôm lấy cô nhưng Thiên Kỳ đã cố gắng để kìm chế bản thân mình, bởi anh biết nếu để Tiểu Ngư bắt gặp dù có thế nào cũng sẽ khiến trái tim Tiểu Ngư xót xa.. .Hai cặp mắt luyến lưu nhìn nhau…
- Em vào nhà đi, nhìn thấy em vào nhà, anh sẽ vào..- Thiên Kỳ nói
Tiểu Bối chỉ khẽ gật đầu nhẹ một cái rồi cô từ từ quay lưng đi…Bất chợt…
Thiên Kỳ cảm thấy như có một vòng tay đang ôm mình từ phía sau lưng...Anh không ngờ Tiểu Bối lại mạnh dạn như vậy, một cảm giác ấm áp hạnh phúc kéo đến, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra mình là một người đàn ông, Thiên Kỳ nghiêm mặt nói:
- Lưu Tiểu Bối, tại sao em là con gái mà lại chủ động như thế?
- Em biết là anh không thích con gái chủ động, nhưng mà tình cảm trong tim không thể chế ngự được rồi…nên em ..- Rồi cô cười lém lỉnh
Thiên Kỳ không nói gì nữa, rồi anh mỉm cười…bàn tay từ từ đưa lên nắm chặt tay của Tiểu Bối..
Được một lúc sau anh quay người lại, rồi ôm lấy cô…chưa bao giờ tình yêu trong anh trỗi dậy mạnh mẽ đến thế...
Quán Hảo Tái Lai của mẹ con Tiểu Ngư chỉ mở cửa từ sáng cho đến tận trưa, nên những lúc Thiên Kỳ xuất hiện như thế này cũng rất may ít người nhìn thấy anh cho ngoài mẹ con Tiểu Bối và mẹ con Tiểu Ngư thì những người dân còn lại ở thôn Đào Hoa chưa một ai bắt gặp.
…………….
……………
Tiểu Ngư mở cánh cửa bước ra và anh lại nhìn thấy cảnh tượng đó..dù cảm giác nhói đau vẫn còn hiện hữu nhưng cơn bão trong lòng anh dường như đã lắng dịu..
Nhìn thấy Tiểu Ngư, Thiên Kỳ liền buông Tiểu Bối ra…
Cô nhìn theo hướng ánh mắt của Thiên Kỳ rồi quay đầu lại…
- Tiểu Ngư…sao anh lại ở đây..Tiểu Ngư..- Tiểu Bối lộ rõ vẻ bối rối..
- Sao anh lại không ra đây được chứ. Em cứ yên tâm, anh đã nói rồi..giờ chúng ta là tri kỉ của nhau rồi..anh sẽ không đau lòng vì nhìn thấy những chuyện này nữa..Còn bây giờ cho anh mượn Thiên Kỳ của em một lát được chứ..- Tiểu Ngư cười đáp
- Anh muốn gặp anh ấy ư?..Liệu …- Tiểu Bối nhìn Tiểu Ngư rồi nhìn Thiên Kỳ …
….
- Không sao đâu Tiểu Bối, em cứ vào nhà đi. Anh cũng có chuyện đang muốn tìm Tiểu Ngư mà...
- Anh hứa, sẽ không làm tổn hại đến chàng trai của em dù chỉ là một sợi tóc, không lẽ em không tin anh?
- Em tin, đương nhiên em tin rồi.Thôi được rồi, em vào nhà đây... Hai anh cứ nói chuyện với nhau đi..- Nói rồi, Tiểu Bối ngần ngừ một lúc rồi quay đicả hai đều nhìn theo bóng hình của Tiểu Bối cho đến khi cô khuất hẳn…
……………
………..
Bây giờ chỉ còn lại Thiên Kỳ và Tiểu Ngư …
Hai đôi mắt nhìn nhau chất chứa nhiều tâm trạng…
- Anh tìm tôi có chuyện gì không?- Thiên Kỳ cất tiếng trước
- Nói chuyện ở đây không tiện, chúng ta đến chỗ lần đầu anh và tôi gặp nhau rồi hẵng nói..
- Được rồi..chúng ta sẽ đến đó…anh lên xe đi…- Thiên Kỳ mời Tiểu Ngư lên chiếc xe của mình..
- Cảm ơn, nhưng tôi không quen đi ô tô..Tôi sẽ đi bộ ra đó..Anh có muốn đi không? Tôi nghĩ Tổng giám đốc của Hào Lệ cũng là người có cái nhìn rất sâu sát,lại có lòng yêu thiên nhiên, nên đã từng có lần muốn chọn nơi đây thành trung tâm du lịch..
- Được thôi, dù sao cũng là anh hẹn tôi đến đây, tôi không để anh đi bộ trong khi mình lại ngồi trên xe được..
Nói rồi, hai chàng thanh niên cùng bước từ từ ra bãi biển..
Dừng chân tại một phiến đá to, họ ngồi xuống..
Cả hai đều hướng mắt xa xăm ra phía biển…
- Được rồi, bây giờ anh muốn nói gì, tôi nghe đây – Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói...
- Thật không ngờ, lại có lần chúng ta có thể ngồi nói chuyện như thế này. Lần đó quả thật rất đáng kinh ngạc, lần đó anh có nói với tôi rằng giữa tôi và anh có cùng một mối quan liên hệ..đó chính là Tiểu Bối.Hình như,lúc đó anh đã có tình cảm với cô ấy rồi có đúng không?
- Tiểu Ngư, quả thật anh rất thông minh. Đúng là như thế, ngay lần đầu gặp Tiểu Bối tôi đã có cảm giác rất kì lạ đối với cô ấy.
- Tiểu Bối là một cô gái rất đáng yêu, hồn nhiên, trong sáng, tuy hơi ngốc nghếch nhưng rất tốt bụng, làm việc gì cũng rất nhiệt tình. Nhưng cũng là một cô gái có trái tim mỏng manh cần một người bảo vệ- Tiểu Ngư nói về Tiểu Bối bằng âm điệu thân thương nhất..- Tôi cùng cô ấy lớn lên, những lúc Tiểu Bối buồn tôi luôn cố gắng tìm mọi cách để cô ấy vui lên...
- Tiểu Ngư, tôi thực sự xin lỗi anh nhưng chuyện tình cảm vốn không thể miễn cưỡng…tôi…
- Không thể miễn cưỡng ư? Anh còn dám nói như vậy ư? Nếu như anh không xuất hiện, nếu như anh không tìm mọi cách để bước chân vào trái tim cô ấy thì liệu…- Tiểu Ngư gắt lên…nhưng rồi anh nhanh chóng hạ giọng - Có lẽ anh nói đúng, tình cảm vốn không thể miễn cưỡng được. Và tôi cũng đã kịp hiểu ra điều đó, anh mới thực là tình yêu thực sự của cô ấy…Nói thật, tối hôm đó nhìn thấy anh ôm Tiểu Bối tôi thực sự rất muốn giết chết anh, nhưng chính tôi cũng không hiểu được tại sao tôi lại không thể làm được.
- Thật vậy sao? Nếu như đánh tôi có thể khiến lòng anh nguôi ngoai thì bây giờ anh cứ đánh, tôi sẽ không đánh trả lại
- Không , tôi đã hứa với Tiểu Bối là sẽ không làm tổn hại đến anh dù chỉ là một sợi tóc hơn nữa, nếu đánh anh thì tôi hôm đó tôi đã ra tay chứ không phải là bây giờ..
Vì thế, điều tôi muốn nói là anh hãy nhớ phải làm cho Tiểu Bối được hạnh phúc, phải luôn để cho cô ấy giữ được nụ cười trên môi, tôi không muốn đôi mắt hay cười của cô ấy gợn chút nỗi buồn nào..anh làm được chứ…
- Tôi hứa, Hạng Thiên Kỳ tôi xưa nay vốn là người rất xem trọng lời hứa cho nên anh cứ yên tâm, sự rộng lượng của anh sẽ không uổng phí đâu…- Thiên Kỳ quyết đoán nói
- Tôi tin anh. Nhưng tôi cũng muốn cho anh biết, nếu như chỉ cần anh làm cho Tiểu Bối phải rơi một giọt nước mắt thì tôi nhất định sẽ không để cô ấy ở bên cạnh nữa đâu, tôi không dọa đâu.
- Tôi nhớ rồi…cảm ơn anh Tiểu Ngư….
- Được rồi, thôi chuyện tôi nói cũng đã nói xong rồi, thứ lỗi vì tôi đã làm tốn thời gian của Tổng giám đốc Hạng.
- Anh đừng gọi ba từ đó được không, cứ gọi tôi là Thiên Kỳ đi..nếu anh là bạn tốt của Tiểu Bối thì cũng sẽ là bạn tốt của tôi…có được không…mà biết đâu sau này chúng ta lại còn có…quan hệ nào khác…- Thiên Kỳ bóng gió…
- Anh nói vậy là sao, tôi không hiểu còn chuyện làm bạn của anh , để tôi suy nghĩ đã nhưng có lẽ vì Tiểu Bối, tôi sẽ cố gắng…
- Tôi sẽ chờ anh…
Thế rồi, cả hai đứng dậy rồi quay lưng về hai hướng bước đi…
Bất chợt…Thiên Kỳ quay lại hỏi :
- Tiểu Ngư, có bao giờ anh tự hỏi vì sao anh và tôi lại có vẻ ngoài rất giống nhau và vì sao duyên phận lại khiến hai chúng ta cùng yêu một cô gái không?
- Ý của anh tôi vẫn chưa hiểu lắm - Tiểu Ngư thắc mắc…
- Thôi bỏ đi có lẽ vẫn chưa phải là lúc…nhưng tôi chỉ muốn biết anh biết là chuyện tình cảm với Tiểu Bối tôi không thể chống lại nhịp đập trái tim mình..
- Tôi biết, anh yên tâm đi..tôi không phải là người không biết nghĩ…
Lần này thì cả hai bước đi thật sự…Nhưng trong lòng mỗi người lại dấy lên những nỗi niềm riêng mình..
“ Tiểu Ngư à..hãy cho em một thời gian, em sẽ cho Tiểu Bối biết sự thật về thân phận của anh..cũng là để cho em có đủ thời gian để đón bước chân anh trở về nhà..chờ em một thời gian ngắn…”
“ Hạng Thiên Kỳ, rốt cuộc anh muốn nói gì?.. Không lẽ giữa tôi và anh thực sự có một mối quan hệ nào khác sao?”
Biển đêm vẫn vỗ rì rào…
……………..
Tiểu Ngư vừa bước đến cổng nhà thì nhìn thấy Tiểu Bối đang đứng trước cửa nhà…
- Đang đợi anh về đấy à?
- Vậy mà cũng hỏi, em không đợi anh thì đợi ai chứ??? Thiên Kỳ đã gọi cho em và kể tất cả mọi chuyện rồi..cảm ơn anh Tiểu Ngư…
- Lại thế nữa rồi..nếu em cứ cảm ơn thì biết đâu anh sẽ suy nghĩ lại đó. Nhớ là phải hạnh phúc nghe không? – Tiểu Ngư ân cần nói
- Vâng em biết mà…
Tiếng tin nhắn điện thoại của Tiểu Ngư reo lên..anh mở máy đọc tin nhắn rồi cười tươi…
- Vào nhà đi, mẹ anh vừa nấu món chè môn mà cả hai chúng ta cùng thích ăn đó.Mẹ nhắn cho anh bảo về ăn rồi mang sang cho em và cô Mỹ Lệ.
- Woa..chè môn..lâu lắm rồi em không ăn món này..cô Mỹ Tú nấu món này là vô địch rồi..chúng ta còn không vào nhà..
Tiểu Bối và Tiểu Ngư cùng nhau cười, Tiểu Bối ôm chặt cánh tay của Tiểu Ngư cùng anh bước vào nhà..ánh mắt nhìn nhau đầy niềm vui..nhưng họ không biết rằng..một cơn sóng dữ đang chuẩn bị kéo đến…
Sáng hôm sau, Thiên Kỳ đến Hào Lệ sớm hơn thường ngày. Trong lòng anh vẫn đang chất chồng những suy nghĩ khác nhau, một mặt anh cảm thấy phần nào nhẹ nhõm hơn khi Tiểu Ngư chấp nhận buông tay, thực sự tối hôm qua những lời nói của Tiểu Ngư cũng thấp thoáng đâu đó chính là sự nhường nhịn của một người anh trai dành cho đứa em của mình. Nhưng còn chính bản thân mình thì sao, Thiên Kỳ bỗng thấy như mình nhỏ bé trước Tiểu Ngư rất nhiều.. Còn cả Chi Tinh nữa, anh phải làm sao với cô đây, dù thật sự rất giận vì hành động của Chi Tinh nhưng Thiên Kỳ hiểu có lẽ cũng là lỗi tại anh, tại anh đã không dứt khoát, tại anh không rõ rãng, khiến cho trái tim của Chi Tinh cứ lầm đường lạc lối, dù sao Chi Tinh cũng đã vì anh mà làm rất thứ..chính anh đã gieo cho cô bao nhiêu hi vong, rồi lại lấy đi của cô những niềm tin đó..
Dòng suy nghĩ của Thiên Kỳ bị cắt ngang khi có tiếng gõ cửa.. có lẽ là David chăng..
- Mời vào – Thiên Kỳ cất tiếng
Sau lời mời của anh, cánh cửa bật mở.. có tiếng bước chân..hình như không phải là David, lúc Thiên Kỳ ngẩng đầu lên thì anh vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Chi Tinh và Như Phong tay trong tay, nhìn anh cả hai cùng mỉm cười…
- Hai người…hai người…thế này là ..sao?- Thiên Kỳ ngạc nhiên đến nỗi không thốt nên lời..
- Thiên Kỳ à, hôm nay tôi và Chi Tinh đến đây là để tuyên bố với cậu một tin, kể từ ngày hôm nay tôi và Chi Tinh sẽ chính thức hẹn hò với nhau- Như Phong nói rồi hướng mắt sang phía Chi Tinh một cách đầy trìu mến..
- Đúng là như thế Thiên Kỳ à, thực ra em nên cảm ơn anh. Vì nếu như không nhờ anh cãi nhau với em hôm đó, thì em sẽ không thể nhận ra được người mà em thực sự yêu là ai. Đồng thời em cũng muốn nói với anh một lời xin lỗi, chính vì sự lạc lối của em lại gây ra cho anh và Tiểu Bối nhiều phiền phức..cho nên hôm nay em đến đây cũng là thực lòng muốn tác thành cho anh và Tiểu Bối..
- Có phải là tôi đang nằm mơ không, hai người không đùa tôi đấy chứ - Đôi mắt Thiên Kỳ ánh lên niềm vui mừng..
- Đương nhiên đây là sự thật…- Chi Tinh và Như Phong đồng thanh nói…
- Thật sự rất cảm ơn hai người, hai người đúng là bạn tốt nhất của tôi mà – Thiên Kỳ đứng bật dậy, anh không thể kìm chế được sự phấn khởi trong lòng mình được nữa..
- Chúng ta sẽ mãi mãi là bạn mà..- Như Phong nói..Sau đó cả ba người cùng áp tay vào nhau biểu thị sự đồng lòng…
Vậy là, chướng ngại cuối cùng cũng đã không còn nữa..vậy là từ nay Thiên Kỳ có thể hạnh phúc trọn vẹn khi ở bên cạnh người con gái mà anh yêu.
Như Phong và Chi Tinh vừa đi khỏi, Thiên Kỳ liền cầm lấy điện thoại rồi nhắn tin cho Tiểu Bối… Tiếng chuông tin nhắn từ điện thoại của Tiểu Bối reo lên. Cô nhấn nút và những dòng chữ hiện lên “ Chiều nay, tan làm hãy đến quầy rượu của khách sạn thiên thần của anh nhé. Anh có chuyện cần nói với em..Thiên Kỳ của em” . Tiểu Bối đọc tin nhắn xong thì tự cười một mình..rồi cô lại chuyên tâm vào công việc…
……………………………
……………..
5h chiều, chỉ còn nhân viên lễ tân và bảo vệ làm theo ca tiếp tục công việc, còn tất cả đều tan làm…
Đúng như lời của Thiên Kỳ, ngay khi vừa xong việc..Tiểu Bối đã nhanh chóng bước đến quầy rượu của Hào Lệ. Đó là một căn phòng khá lớn, có đến hai quầy rượu với rất nhiều loại rượu cao cấp khác nhau. Ở giữa căn phòng còn có một sân khấu lớn…Đây là nơi thường dùng để tổ chức các buổi lễ hội cũng là nơi để các khách vip có thể đến thư giãn..Tiểu Bối chỉ mới đến đây một lần...
Nhưng thật kì lạ…sao giờ này vẫn chưa có ai đến, rõ ràng là Thiên Kỳ đã hẹn cô ở đây mà. Một không gian tối tăm bao trùm…Tiểu Bối đã bắt đầu cảm thấy sợ…cô liền đút tay vào túi để lấy điện thoại ra và gọi cho Thiên Kỳ, nhưng cũng thật kì lạ..tại sao anh lại không nghe máy..rốt cuộc là anh đang muốn làm trò gì với cô vậy..
Trong lúc Tiểu Bối vẫn còn đang trong nỗi sợ hãi và tức giận thì chợt một ánh đèn vụt sáng…
Và rồi…cô nhìn thấy rất nhiều bong bóng hình trái tim xung quanh mình…
Hình như có người đang đến…là David…
- Tiểu Bối, xin lỗi vì đã làm cô sợ. Tổng giám đốc của tôi có một món quà dành cho cô, mời cô hãy đi theo tôi – David mỉm cười nói
- Thiên Kỳ có quà cho tôi ư? Anh ấy ở đâu?
- Thì cô cứ đi theo tôi ..
Thế rồi, Tiểu Bối bước theo David…
Được một đoạn David dừng lại rồi bước lùi ra sau…
Rồi từ trên sân khấu, cô nhìn thấy một dáng người đang ngồi bên chiếc piano..và rồi một bản nhạc du dương cất lên…
Tiểu Bối ngất ngây trong hạnh phúc…có lẽ cô chưa bao giờ hạnh phúc đến như thế này. Cô hướng mắt nhìn theo dáng người đó..nước mắt rưng rưng…
Bản nhạc kết thúc…
Anh từ từ đứng dậy…và tiến về phía cô…
- Tặng em Lưu Tiểu Bối – Thiên Kỳ đến trước mặt Tiểu Bối và chìa ra một bó hoa hồng rất đẹp..
- Thiên Kỳ…em…em thực sự rất hạnh phúc..những chiếc bong bóng, những bản nhạc, bó hoa này đều là tặng em sao…
- Vẫn còn thiếu một thứ…chờ anh một chút thôi…- Rồi Thiên Kỳ nắm lấy một bàn tay của Tiểu Bối rồi đặt lên ngực trái của mình, và anh nói : - Món quà lớn nhất là ở đây, Lưu Tiểu Bối hôm nay tại thời khắc này, anh muốn nói rằng em chính là công chúa của riêng anh, hãy để anh được bảo vệ em suốt cuộc đời..
Tiếng nhạc lại cất lên, là một bản tình ca về tình yêu…
Trong thời khắc ấy, Thiên Kỳ ôm lấy Tiểu Bối và từ từ đặt một nụ hôn lên bờ môi cô. Bó hoa trên tay Tiểu Bối rơi xuống..cô khẽ nhắm mắt lại và đắm chìm trong sự ngọt ngào của tình yêu….
…………………………………..
……………….
Chiếc xe Audi của Thiên Kỳ đang từ từ lăn bánh thẳng tiến về thôn Đào Hoa. Cả Thiên Kỳ và Tiểu Bối vẫn cảm thấy lòng mình lâng lâng, những thời khắc lúc nãy vẫn còn đọng lại trong lòng họ một cách mạnh mẽ..
- Bây giờ không còn gì ngăn bước của chúng ta nữa rồi, bây giờ con đường phía trước của chúng ta chỉ còn lại là hạnh phúc, anh hứa sẽ luôn làm cho Tiểu Bối mỗi ngày đêu nở nụ cười – Thiên Kỳ nói..
- Vâng, quả thật em rất bất ngờ khi nghe anh nói rằng Chi Tinh đã nhận ra rằng cô ấy yêu Như Phong. Hai người họ chắc chắn sẽ là một cặp đôi hoàn hảo, Như Phong rất yêu và quan tâm Chi Tinh – Tiểu Bối nói giọng đầy hứng khởi..
- Không đâu, tình yêu của anh và em mới là hoàn hảo, em có cho rằng như vậy không?
- Anh …lúc nào cũng tự tin quá mức, vẫn cứ kiêu ngạo như vậy sao?
- Anh không kiêu ngạo, chỉ là anh có một niềm tin vững chắc thôi. Và đương nhiên người mang lại niềm tin ấy cho anh không ai khác ngoài em cả – Thiên Kỳ liếc mắt nhìn Tiểu Bối đầy trìu mến..
Tiểu Bối không nói được gì nữa, trái tim và cả khối óc của cô vẫn đang chìm ngập trong hạnh phúc. Bánh xe hạnh phúc vẫn đang lăn đều đều..
“ Tiểu Bối à, hãy cho anh thêm một thời gian, anh sẽ cho em biết sự thật về Tiểu Ngư, hi vọng lúc ấy em sẽ hiểu được rằng anh không hề có ý tranh giành em với Tiểu Ngư “ – Thiên Kỳ nhìn nụ cười trên môi của Tiểu Bối nghĩ thầm
……………………………..
…………
Vào lúc ấy, tại bãi biển thôn Đào Hoa. Tiểu Ngư đang nói chuyện cùng một người
- Phó Tổng Cừu, tôi thực sự không hiểu tại sao anh lại tìm tôi. Tôi không giúp được gì cho anh đâu..xin lỗi vì đã phụ lòng anh …
- Lưu Tiểu Ngư, chuyện anh một mình chiến thắng kế hoạch tháo dỡ thôn Đào Hoa, như vậy chắc chắn không hề đơn giản, chẳng ai có thể nghĩ ra được chuyện của bông hoa hồng xanh đâu, với tài năng như vậy mà lại để bị chôn vùi ở cái thôn chài nghèo này quả thật rất phí – Cừu Nham đang tâng bốc Tiểu Ngư..
- Anh quá khen rồi, tôi không tài giỏi như vậy đâu. Chuyện này trước đây bố tôi đã định làm rồi, chỉ là chưa kịp làm thì ông ấy đã vĩnh viễn ra đi mà thôi – Tiểu Ngư ngậm ngùi..
- Bố của anh ư? Anh đang nói đến người đàn ông họ Lưu? – Cừu Nham mập mờ..
- Tất nhiên, tôi họ Lưu đương nhiên bố tôi cũng họ Lưu, tại sao anh lại hỏi vậy, lạ thật – Tiểu Ngư cười giả lả…
- Thì tôi chỉ nói vậy thôi. Nhưng trong cuộc đời này, có những chuyện ta cứ ngỡ nó là như thế nhưng thực ra nó không phải vậy, và chẳng có chuyện gì là không thể cả ..- Cừu Nham lại nói …
- Lạ thật, anh càng nói tôi lại càng không hiểu gì cả. Thôi, tôi không thể ở lại đây lâu được, tôi ra ngoài với một người lạ mặt như thế này, chắc chắn mẹ tôi sẽ rất lo lắng, tôi phải về thôi..- Nói rồi, Tiểu Ngư định quay lưng bước đi…
- Lưu Tiểu Ngư, không lẽ anh đã gặp Hạng Thiên Kỳ rồi, anh nhìn thấy anh và anh ta giống nhau như vậy, chẳng lẽ anh không có một chút nghi ngờ gì sao? Đến tôi , ngay lần đầu nhìn thấy anh tôi cũng không thể tin vào mắt mình nữa…quả thật anh và Hạng Thiên Kỳ giống nhau quá mức, cứ như hai anh em sinh đôi vậy….
- Điều đó thì không chỉ có một mình anh đâu, lần đầu tiên tôi gặp anh ta tôi cũng kinh ngạc lắm, nhưng như anh đã nói đấy, trên đời này chẳng có chuyện gì là không thể cả. Nên chuyện tôi và anh ta giống nhau cũng là điều bình thường mà…- Thôi tôi về đây…
- Đừng vội như thế, đây là danh thiếp của tôi, anh cứ cầm lấy ..biết đâu sẽ có lúc anh cần đến nó đấy…- Cừu Nham chìa ra trước mặt Tiểu Ngư tấm danh thiếp, ánh mắt đầy mưu mô…
Tiểu Ngư không nói gì nữa, mặc dù anh vẫn chưa hiểu mục đích của Cừu Nham là gì..nhưng anh vẫn đưa tay cầm tấm danh thiếp…và cất bước…
“ Rốt cuộc anh ta muốn gì ở mình, tại sao anh ta lại muốn mình đến Hào Lệ, anh ta muốn mình đối phó với Hạng Thiên Kỳ sao? Tại sao anh lại nói những câu nói đầy ẩn ý như vậy, không lẽ anh ta biết điều gì nữa sao…? Hạng Thiên Kỳ không lẽ lại có mối quan hệ với mình sao? Mình thật không thể tin được..Lưu Tiểu Ngư, không được lay động, con người của Cừu Nham quả thật không giản. Đừng để bị hắn điều khiển..” – Tiểu Ngư vừa bước đi..vừa suy nghĩ..
“ Lưu Tiểu Ngư…à không..phải là Hạng Thiên Cường mới đúng chứ..sẽ không lâu nữa đâu, anh sẽ nhận ra ai mới là người thật lòng với anh…”- Cừu Nham quay đầu nhìn Tiểu Ngư rồi quay đi …
…………………..
…………………………………………
Chiếc Audi dừng lại trước cổng nhà…
Thiên Kỳ hôn Tiểu Bối một nụ hôn tạm biệt…rồi anh đứng nhìn theo bước chân cô cho đến khi cô vào nhà..Tiểu Bối dường như cũng không muốn xa Thiên Kỳ, cô đi mà đầu cứ ngoái lại..nhìn anh thật lâu…
Thiên Kỳ hướng mắt nhìn vào quán Hảo Tái Lai một lúc rồi anh bước lên xe và nổ máy,,,
…………………………………..
…………….
Tại biệt thự Hạng gia
Thiên Kỳ vừa bước chân vào phòng khách thì thấy bà Vu Tịnh đang ngồi ở đó, nhìn thấy anh bà khẽ nói:
- Thiên Kỳ, mẹ có chuyện muốn cần nói với con, con ngồi xuống nói chuyện với mẹ một tí được không?
- Vâng..thế bố con đâu rồi mẹ? – Thiên Kỳ hỏi
- Bố con vừa ra ngoài rồi, là mẹ bảo ông ấy ra ngoài vì mẹ muốn nói chuyện riêng với con thôi ..
- Vâng, mẹ nói đi, con nghe..- Thiên Kỳ nhìn thấy vẻ đăm chiêu trên gương mặt mẹ mình..
Bà Vu Tịnh im lặng một lúc, rồi cất tiếng:
- Lúc chiều nay mẹ có gọi điện cho Chi Tinh hỏi chuyện cưới xin của con..thì mẹ nghe Chi Tinh nó bảo, là nó muốn xin lỗi bố mẹ vì sẽ không có lễ cưới xảy ra, bởi từ trước giờ tình cảm nó dành cho con là ngộ nhận…
- Vâng..chính Chi Tinh đã nói với con như thế, có lẽ mẹ cùng biết tình cảm của Như Phong dành cho cô ấy..nên mẹ cũng đừng trách Chi Tinh, thực ra con cũng có lỗi…
- Khoan đã, để mẹ nói hết..Chuyện con và Chi Tinh mẹ không can thiệp nữa…nhưng mẹ chỉ muốn hỏi con là có phải con đã yêu cô gái khác đúng không, cô gái ấy là Lưu Tiểu Bối…?
- Vâng..!
- Thế còn Thiên Cường thì sao? Nó có biết chuyện này không, con thừa biết nó yêu Lưu Tiểu Bối, nó lại là anh của con..nó vốn đã chịu thiệt thòi…
- Con xin mẹ, mẹ thôi đi có được không ạ? Lần trước là bố bây giờ đến mẹ..làm sao con biết được con có một người anh trai song sinh…nếu như bố mẹ không cho con biết, và cho dù con có tài giỏi đến đâu thì con cũng là con người, con không thể điều khiển được trái tim của con..tại sao bố mẹ chỉ nghĩ đến Thiên Cường mà không nghĩ đến cảm nhận của con…Nếu như vậy, tại sao năm xưa bố mẹ lại cho anh ấy đi..tại sao vậy?- Thiên Kỳ gắt lên..Con không muốn nói đến chuyện này nữa, dù có như thế nào, con cũng không thể buông tay Tiểu Bối được…ngoài chuyện ấy ra mẹ muốn con làm gì cho Thiên Cường cũng được cả..Con hơi mệt…con muốn đi tắm..- Thiên Kỳ đứng dậy và đi thật nhanh bất chấp lời gọi của mẹ mình…
Anh bước thật nhanh vào phòng tắm, đóng sầm cưả…rồi bật nước thật mạnh…anh để nước thấm lên mặt mình….lòng anh ấm ức vô cùng…
“ Thiên Cường, dù sao Thiên Kỳ cũng là em của con…nếu nó đã yêu Lưu Tiểu Bối rồi thì mẹ sẽ tìm cho con một cô gái khác, thực sự xứng đôi với con hơn..mẹ sẽ đem con trở về với mẹ và sẽ cho con những gì tốt đẹp nhất..con hãy chờ mẹ nhé”
Đêm hôm đó…
Tiểu Ngư không tài nào ngủ được…anh vẫn cứ băn khoăn về những lời Cừu Nham nói…anh cố gắng nhớ lại từng sự việc kể từ lúc anh gặp Thiên Kỳ…lòng anh trào lên hàng trăm dấu chấm hỏi…mà không sao tìm được đáp án…rốt cuộc là có một chuyện gì đó mà anh chưa được biết sao??
Tiểu Bối cũng không thể ngủ được..cô nằm trên giường vừa nhớ lại lúc Thiên Kỳ tỏ tình với cô…Tiểu Bối mỉm cười hạnh phúc..Rồi cô lẩm bẩm “ Không ngờ, nhìn có vẻ khó tính như vậy mà cũng lãng mạn quá..thật là đáng yêu mà..”
Thiên Kỳ cũng không thể nào ngủ được…Sự giằng xé giữa tình yêu và tình thân vẫn đang cồn cào trong anh..
Chiều hôm đó, Thiên Kỳ hẹn gặp Tiểu Bối tại bãi biển thôn Đào Hoa..
Anh ngồi cạnh cô, nắm chặt bàn tay cô…im lặng…chỉ có tiếng sóng vỗ rì rào…
- Hôm nay anh sao vậy? Sao lại không nói gì ?- Trông anh hình như đang có tâm sự -Tiểu Bối lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí im lặng..cô tỏ vẻ lo lắng khi nhìn gương mặt cuả Thiên Kỳ
Thiên Kỳ hít một hơi thật sâu…rồi anh nói:
- Tiểu Bối này…lần đầu tiên nhìn thấy anh, em có ngạc nhiên không, vì anh quá giống Tiểu Ngư?
- Hả..thì ra là vì chuyện này ư?? Tất nhiên là có rồi, em không dám tin luôn ấy chứ...trông hai người cứ như hai giọt nước vậy..
- Vậy có khi nào em nghĩ giữa anh và Tiểu Ngư có quan hệ gì không?
- Anh đùa vui thật đấy, anh và Tiểu Ngư làm sao có thể chứ. Hai người vốn có hai cuộc sống quá khác nhau mà..Đột nhiên Tiểu Bối nhớ lại rằng Tiểu Ngư không phải là con ruột của Mỹ Tú…nhưng không lẽ…chắc là không phải như vậy…làm sao lại trùng hợp như vậy .-Mà sao anh hôm nay lạ thế, không giống anh bình thường chút nào cả..
- Hôm nay anh lạ lắm sao. Thôi bỏ đi, đừng để ý đến những lời anh nói nhé..Chỉ cần em biết một điều là, tình cảm mà anh dành cho em đều xuất phát từ trái tim chân thành của anh..em hãy lắng nghe nhịp tim anh mỗi nhịp đều là tình yêu mà anh dành cho em..
- Em biết rồi mà..- Tiểu Bối cười rồi ôm lấy cánh tay của Thiên Kỳ..đầu cô tựa vào vai anh…
“ Tiểu Bối…rồi anh sẽ cho em biết sự thật..chỉ là bây giờ chưa đến lúc..đừng hận anh…anh yêu em…”- Thiên Kỳ khẽ hôn nhẹ lên trán của Tiểu Bối .
………………….
………………………
Trong khi ấy tại nhà của Tiểu Ngư…
- Bà Lưu đâu, ra đây…- Một người đàn ông mặt mũi dữ dằn đứng trước cổng nhà..và hét to lên, theo sau hắn ta còn có hai gã thanh niên khác dáng vẻ cũng rất bặm trợn…
Tiểu Ngư đang cùng mẹ ăn cơm, nghe thấy giọng người đàn ông ấy, anh vội vàng buông đũa rồi đứng dậy…
- Tiểu Ngư..con đừng ra đó..mẹ sợ họ sẽ làm con bị thương…hay là để mẹ ra vậy..để mẹ ra nói chuyện với họ…
- Không đâu mẹ, mẹ cứ để con ra. Mẹ là phụ nữ chắc chắn sẽ bị mấy người đó ức hiếp, để con ra..dù sao con cũng là đàn ông…
- Nhưng…Tiểu Ngư…- Mỹ Tú lo lắng tột độ..bà chạy theo bước chân cua Tiểu Ngư…
Tiểu Ngư bước ra…ánh mắt thách thức nhìn gã đàn ông đó
- Tiểu Hắc, ông đến đây làm gì. Chẳng phải tôi đã nói, một tháng sau tôi sẽ trả đủ cho ông.
- Nhưng bây giờ tao đang cần, mẹ con mày hãy mau trả cho tao, không thì tao sẽ phá tan cái quán này..
- Ông dám ư? Ông không sợ tôi sẽ đi tố cáo ông vì hành vi cho vay nặng lãi sao? Theo luật thì cho vay nặng lãi không dưới hai mươi năm đâu – Tiểu Ngư đang tỏ ra cứng rắn nhưng anh cũng đang rất căng thẳng…
- Mày…mày định dọa tao đó ư? Thôi được…mày giỏi lắm thằng nhãi…nhưng đối phó với tao không dễ đâu…- gã đàn ông ấy nháy mắt ra hiệu và rồi hai gã thanh niên phía sau xông tới đánh Tiểu Ngư túi bụi…
- Đừng đánh…đừng đánh con tôi…xin các người….- Mỹ Tú vừa khóc vừa van xin…
- Mẹ..con không sao..mẹ đừng cầu xin bọn chúng…
- Đột nhiên từ đâu xuất hiện hai người thanh niên khác mặc trang phục vest, tiến đến và nhanh chóng hạ gục hai gã thanh niên kia..
Và từ trên chiếc xe ô tô sang trọng một người phụ nữ bước xuống…
- Các người, các người là ai? Bà kia..tại sao bà lại đánh người của tôi…trong bà sang trọng như vậy…à hóa ra…bà có quan hệ với mẹ con thằng nhóc này ư? Trong bà có vẻ giàu có nhỉ…thôi được…vậy bà có thể trả nợ cho tôi không, không thì tôi sẽ không để cho nó yên đâu…
- Lũ vô lại…các người ỷ mạnh hiếp yếu…hai người đánh một không thấy nhục sao…?
- Ha..ha..nhục ư…mẹ con nó thiếu tiền của thằng Tiểu Hắc này..chả lẽ tôi không có quyền đòi nợ sao?
- Được rồi, rốt cuộc là muốn tiền chứ gì..vậy họ thiếu anh bao nhiêu, tôi sẽ trả…
- 5 triệu, cả vốn lẫn lời…
- Đồ dối trá, Tiểu Hắc, mày là đồ khốn nạn – Tiểu Ngư hét lên…
- Mày im đi..có một người thân giàu có thế này…trả nợ cho mẹ con mày không lẽ mày không muốn sao..tao dại gì không tính cả vốn lẫn lời…
- Bà ta không có quan hệ gì với mẹ con tao cả…- Tiểu Ngư hướng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vu Tịnh…Vu Tịnh nhìn anh xót xa…rồi lại nhìn sang Mỹ Tú đầu tức giận…
- Được rồi…A Lan đưa cho anh ta tấm thẻ đen của tôi – Vu Tịnh quay lại và ra lệnh cho một người đàn ông …
Người đàn ông gật đầu rồi chìa ra trước mặt đàn ông tên Tiểu Hắc một tấm thẻ màu đen..
- Trên tấm thẻ này có trị giá 6 triệu đồng, kể như tôi bố thí cho anh. Mau đi khỏi đây và đừng bao giờ đến tìm mẹ con họ nữa…chuyện anh đánh người tôi cũng sẽ bỏ qua..còn không mau cút đi…
Tiểu Hắc đưa tay nhận tấm thẻ…rồi mừng rỡ nói…
- Ôi quý phu nhân, bà thật là biết điều mà..được rồi…kê từ nay tôi sẽ không xuất hiện nữa…đi thôi tụi bây – Nói rồi Tiểu Hắc ra lệnh cho hai gã đàn em…
Lũ lưu manh đi rồi….
Vu Tịnh liền đến bên cạnh Tiểu Ngư…nhìn anh bằng ánh mắt đầy ân cần xót xa nói :
- Con có đau lắm không, tội nghiệp …
- Phu nhân à…tôi….tôi xin thay mặt mẹ tôi cảm ơn..hình như cách đây gần nửa năm..bà có đến đây…mẹ đây có phải là người bạn mà mẹ nói không?-Tiểu Ngư quay đầu sang hướng Mỹ Tú…bà đang run lên…mặt tái đi…phải một lúc sau..bà mới tiến lên phía của Vu Tịnh rồi nói :
- Cám ơn bà…tôi không biết phải trả ơn bà như thế nào…số tiền đó nhất định tôi sẽ trả…mời bà vào nhà…
- Bốp – Bà thật là đồ khốn nạn-Một cú tát như trời giáng vào mặt Mỹ Tú…kèm theo một lời xúc phạm
Tiểu Ngư hốt hoảng và tức giận hét lên:
- Tại sao bà lại đánh mẹ tôi..tôi không biết bà và mẹ tôi có xích mích gì..nhưng bà đừng nghĩ bà trả nợ cho mẹ con tôi thì bà có quyền làm vậy, bà có quyền gì đánh mẹ tôi chứ…mẹ ..mẹ không sao chứ – Tiểu Ngư đến bên Mỹ Tú, rồi anh ôm lấy mẹ…
Vu Tịnh nhìn ánh mắt của Tiểu Ngư mà không khỏi xót xa…giằng lòng, bà lại hướng mắt về phía Mỹ Tú nói:
- Đến nước này mà bà còn muốn giấu thằng bé ? Bà không muốn cho nó biết sự thật đúng không?Nếu bà không muốn nói thì tôi sẽ nói….
Tiểu Ngư nghe những lời Vu Tịnh mà anh quá đỗi kinh ngạc…rốt cuộc Mỹ Tú đã giấu anh chuyện gì…và giữa hai người có xích mích gì…rồi anh nhìn vào đôi mắt ngấn nước của Mỹ Tú…nói
- Mẹ…rốt cuộc là có chuyện gì vậy, có chuyện gì mà con chưa được biết…là chuyện gì vậy mẹ…?
- Tiểu Ngư…mẹ xin lỗi…là mẹ không tốt…mẹ ….con hãy nghe mẹ nói đây….thực ra….con…con…không phải…là con trai của mẹ...con là đứa bé cho bố mẹ xin về…còn mẹ ruột của con...chính là bà ấy.
Tiểu Ngư nghe xong thì như sét đánh ngang tai…anh không dám tin vào tai mình nữa…
- Mẹ.,..mẹ nói cái gì vậy? Tại sao lại có thể như thế? Con không tin…Người phụ nữ này là mẹ con ư?
- Đúng !con là con của mẹ…là đứa con trai đã cách xa mẹ suốt hơn hai mươi năm qua…con không phải là Lưu Tiểu Ngư…chỗ của con không phải ở đây….con là Hạng Thiên Cường…
Nghe xong những lời Vu Tịnh nói, Tiểu Ngư lại càng kinh ngạc hơn…Trời đất như quay cuồng xung quanh anh…Hạng Thiên Cường ư? Một cái tên mà đối với anh xa lạ đ ến vô cùng…
Từng sự việc ùa về trong tâm trí của Tiểu Ngư…
- Không….tất cả đều là giả dối…tôi không tin….
- Tiểu Ngư..bình tĩnh đi con..hãy bình tĩnh nghe mẹ nói…..- Mỹ Tú mắt ngấn nước vỗ về Tiểu Ngư..
……………………….
…………………………..
Trong lúc ấy, Thiên Kỳ và Tiểu Bối đang tay trong tay quay bước trở về…Cả hai đang định trở về nhà Tiểu Bối và cùng nhau nấu một bữa cơm rồi mời cả mẹ con Tiểu Ngư sang…
Khi họ bước đến gần nhà thì Thiên Kỳ nhìn thấy một chiếc Limusin đậu trước cổng nhà Tiểu Ngư…anh vô cùng kinh ngạc khi nhận ra đó là xe của gia đình mình…
- Ôi có xe đậu trước nhà…Tiểu Ngư…là ai vậy nhỉ…mình vào đi anh..nhà Tiểu Ngư sao lại không đóng cửa thế này…Nói rồi Tiểu Bối kéo Thiên Kỳ mà không kịp để anh ngăn lại…
Lúc Thiên Kỳ vừa bước đến trước cửa….Vu Tịnh đã vội vã lên tiếng:
- Thiên Kỳ…con đã đến rồi.. con và anh con hãy nhận nhau đi…
- Mẹ…sao…mẹ…lại đến đây…..
Tiểu Bối vô cùng kinh ngạc khi nghe đoạn đối thoại giữa Thiên Kỳ và Vu Tịnh…cô như bủn rủn cả chân tây..Chuyện gì đang xảy ra vậy???Thiên Kỳ và Tiểu Ngư là hai anh em sao?
-Mẹ ư? Người phụ nữ là mẹ của anh ư?
- Đúng..Tiểu Bối. Thiên Kỳ và Thiên Cường vốn là hai anh em song sinh, điều này có lẽ cô không biết đúng không. Nhưng sự thật là như vậy, xem ra cô cũng giỏi, cùng một lúc mà cô có thể khiến cho cả hai đứa chúng nó cùng yêu cô…
Mỹ Lệ cũng có mặt ở đó…nghe Vu Tịnh mắng con gái mình, bà nãy giờ im lặng giờ đã lên tiếng:
- Hạng phu nhân, chuyện gia đình của bà, tôi không muốn quan tâm. Nhưng mong bà, đừng lôi con gái tôi vào. Tiểu Bối nó không có lỗi gì cả, là do hai đứa con trai của bà đã làm khổ nó…
- Bà nói…cái gì vậy? Là ai làm khổ ai…Tất cả các người ở đây đều biết Thiên Kỳ và Thiên Cường là hai anh em song sinh, nên các người đã sắp đặt mọi chuyện, cho đứa con gái này đi quyến rũ một lúc cả hai đứa con trai của tôi, để chúng nó trở thành đối thủ của nhau đúng không, có phải các người muốn kiếm chác gì từ gia đình chúng tôi ? cả bà và bà Mỹ Tú nữa…
- Bà…bà im đi…- Mỹ Tú hét lên trong làn nước mắt…bà có tư cách gì mà phán xét chúng tôi..không phải chính năm xưa là bà đã cho đi đứa con trai mà bà dứt ruột sinh ra nó…tại sao bao năm qua bà không đến thăm nó mà giờ đây…
- Xin các người làm ơn đừng nói nữa…tôi không muốn nghe..tôi không muốn nghe bất cứ điều gì nữa..- Tiểu Ngư hét lên…
- Thiên Cường..cho mẹ xin lỗi là mẹ đã có lỗi với con…- Vu Tịnh nước mắt lăn dài nắm lấy cánh tay của Tiểu Ngư…
- Bà bỏ tay tôi ra đi, bà không phải là mẹ tôi, tôi không có người mẹ như bà….- Một không khí đầy đau thương bao trùm…tất cả những người có mặt không ai tránh được cảm giác đau đớn đến vô cùng…
- Tiểu Ngư…là mẹ có lỗi với con, mẹ đã không cho con cuộc sống hạnh phúc no đủ…mẹ…- Mẹ buông tay con ra đi, mẹ là mẹ của con ư? Là mẹ mà nỡ nói dối con suốt bao nhiêu năm qua ư? Đã mấy lần con hỏi mẹ..tại sao mẹ không chịu nói ra – Tiểu Ngư gầm lên, anh giống như một con hổ dữ đang lồng lộn lên vì vết thương..và rồi anh chạy đi vụt ta khỏi nhà…Tiểu Ngư vừa chạy thì Tiểu Bối cũng chạy theo anh…sau đó Thiên Kỳ cũng chạy theo Tiểu Bối…
Trời bất chợt đổ một cơn mưa xối xả….
Ba người phụ nữ ngồi trong căn nhà…đau đớn và bất lực nhìn theo ba đứa con của họ chạy đi mà không thể nào ngăn lại được…
- Tiểu Bối, hãy chờ anh…- Thiên Kỳ đã bắt kịp Tiểu Bối..anh nắm lấy bàn tay cô…
- Anh buông tôi ra, anh là kẻ lừa dối..tại sao anh không cho tôi biết anh là anh em sinh đôi cuả Tiểu Ngư…tại sao vậy, anh nhẫn tâm biến tôi trở thành một kẻ bội tình, Tiểu Ngư chịu quá nhiều thiệt thòi như vậy, mà ngay cả tôi cũng làm anh ấy tổn thương…anh bỏ tôi ra..tôi phải chạy đi tìm Tiểu Ngư, trời đang mưa thế này..tâm trạng anh ấy lại đang không tốt…lỡ như có chuyện gì ..- Tiểu Bối vừa khóc vừa hét lên trong màn mưa…
- Tiểu Bối à, anh xin lỗi, anh không cố tình muốn giấu em..chỉ là anh..thôi được..bây giờ anh sẽ dẫn em đi tìm Tiểu Ngư..chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm anh ấy…- Thế rồi Thiên Kỳ nắm lấy bàn tay của Tiểu Bối chạy trong màn mưa..cả hai vừa chạy vừa kêu vang tên của Tiểu Ngư…
Một lúc sau…mưa tạnh….
Tiểu Bối sau đó đã buông tay khỏi Thiên Kỳ và chạy đi tìm Tiểu Ngư..và cuối cùng cô đã tìm thấy anh…
Anh đang ngồi trên một mỏm đá..phía xa…
- Thì ra là anh đang ở đây?
- Em..em ra đây làm gì..em về đi..tôi không muốn nhìn thấy em..- Tiểu Ngư lạnh lùng đáp…
- Tiểu Ngư..em..em xin lỗi..là em đã làm anh tổn thương..em cảm thấy mình rất xấu xa..là em đã phản bội tình cảm của anh…- Tiểu Bối rụt rè đặt tay lên vai Tiểu Ngư..
- Em tránh xa tôi ra..- Anh đưa tay thật mạnh hất cánh tay của Tiểu Bối ra, làm cô ngã sóng soài ra đất..Vừa lúc ấy thì Thiên Kỳ chạy đến…
- Tiểu Bối..Tiểu Bối em không sao chứ…- Anh bước đến đỡ Tiểu Bối dậy
- Tôi không sao…anh không cần lo…
- Tại sao em lại buông tay anh, tại sao em lại chạy đến đây một mình..- Tiểu Ngư anh đang làm gì vậy..người có lỗi với anh là em…tại sao anh lại trút giận lên Tiểu Bối, anh có biết làm như thế cô ấy sẽ bị thương không…
Tiểu Ngư nghe Thiên Kỳ nói, lòng anh lại sục sôi…Anh nắm tay lại và rồi anh đấm vào mặt của Thiên Kỳ..
- Tên khốn nạn, mày là thằng khốn nạn..chỉ vì sinh trước mày 5 phút mà tao phải sống cuộc sống cơ cực suốt gần ba mươi năm, trong khi mày có tất cả, thế mà ngay đến người con gái tao yêu nhất mày cũng muốn cướp đi, mày là đồ tán tận lương tâm, đồ không có trái tim…giờ mày ở đây có tư cách trách tao ư- Tiểu Ngư vừa trách mắng vừa liên tiếp đấm vào mặt Thiên Kỳ..những cú đấm khiến miệng anh bật tóe máu…Thiên Kỳ không chống trả..- Anh cứ đánh đi..em sẽ không đánh lại..anh đánh cho đến khi nào anh cảm thấy nguôi giận…
Tiểu Bối nhìn thấy Tiểu Ngư đánh Thiên Kỳ, cô liền chạy đến ôm chầm lấy người yêu..Mắt cô ướt đẫm nước mắt:
- Đừng. Đừng đánh, đừng đánh nữa…Tiểu Ngư xin anh đừng làm tổn thương Thiên Kỳ…người có lỗi với anh là em..anh đừng đánh anh ấy…
- Thiên Kỳ, anh không sao chứ ? Anh có đau lắm không?
- Anh..anh không sao đâu Tiểu Bối à…- Và rồi Thiên Kỳ ôm chầm lấy Tiểu Bối…
Tiểu Ngư nhìn thấy cảnh tượng đó, lòng anh lại càng đau nhói hơn…và anh lại càng căm hận Thiên Kỳ hơn…
- Vậy là rõ rồi, Lưu Tiểu Bối…cuối cùng người mà em chọn là hắn..chứ không phải là tôi..cũng đúng, hắn có trong tay tất cả..còn tôi chẳng có gì…rốt cuộc tôi là ai đến ngay bản thân mình tôi cũng không biết …- Tiểu Ngư gầm lên…
- Tiểu Ngư anh bình tĩnh lại đi…
- Cút..cút hết đi…hai người hãy cút khỏi đây ngay tức khắc…nếu còn ở lại đây, tôi không biết tôi sẽ làm gì hai người đâu..hãy cút đi..cút ngay cho khuất mắt tôi…
…………………
………………
Thôi được, bây giờ anh đang mất bình tĩnh…
Anh cứ ở đây suy nghĩ, đến khi nào bĩnh tĩnh lại..chúng ta sẽ nói rõ mọi chuyện..Hi vọng, anh sẽ hiểu…
- Im đi…đừng nói gì nữa..cút ngay đi…
Thế rồi, Thiên Kỳ và Tiểu Bối đành quay bước trở về..để mặt Tiểu Ngư…
Tiểu Bối xót xa khi nhìn thấy những vết thương trên mặt Thiên Kỳ..nhưng cũng thấy đau lòng khi nhìn thấy Tiểu Ngư trở nên như vậy…
Cả hai bước đi…mà nghe từng giọt đắng đang len lỏi trong lòng…
Từng giọt nước mắt đang rơi lã chả trên khóe mắt họ và cả trong đáy lòng họ…
Chỉ mới hôm qua thôi..họ còn hạnh phúc mà giờ đây cả hai lại đang phải nếm trải những đắng cay đến thế này…
Họ lê từng bước chân nặng nề..họ đi cạnh nhau nhưng lại như đang cách xa ngàn trùng…..
Trời đã sáng….
Tiểu Ngư cầm lấy chiếc điện thoại…anh móc từ trong chiếc túi áo tấm danh thiếp của Cừu Nham…và nhấn nút…
Ngắt máy…Tiểu Ngư thầm nghĩ
“ Hạng Thiên Kỳ, mày đã cướp hết tất cả những gì lẽ ra thuộc về tao..giờ đã đến lúc, tao phải giành lại tất cả những gì thuộc về mình…Lưu Tiểu Ngư đã chết kể từ ngày hôm nay…giờ chỉ còn lại Hạng Thiên Cường”
Tiếng sóng biển vẫn vỗ rì rào nhưng hình như chẳng còn êm đềm nữa...
Anh một tay cầm lái, tay kia nắm chặt lấy bàn tay của người con gái đang ngồi bên cạnh. Chốc chốc cả hai lại đưa mắt lên và ánh mắt chạm vào nhau.
Một không gian yên lặng, nhưng làn hơi của hạnh phúc đang lan tỏa..
- Thiên Kỳ này, Tiểu Ngư…- Tiểu Bối cất lời
- Tiểu Ngư làm sao?..anh ta nói gì với em à, hôm qua em vội về nhà có phải vì có liên quan đến anh ta không?
- Anh đoán đúng rồi. Thú thật, tối hôm đó anh ấy đã nhìn thấy anh ôm lấy em..cho nên..- Tiểu Bối ngập ngừng..
“ Vậy là mình đã không nhìn nhầm, cái bóng người hôm đó chính là Tiểu Ngư..vậy là anh ấy đã thấy ư? Tiểu Ngư có lẽ sẽ rất đau lòng.. Hạng Thiên Kỳ..mày làm thế này rốt cuộc có đúng không? Nhưng mình đâu có đủ sức để kháng cự lại trái tim của mình.Tiểu Ngư, nếu hôm nay anh gặp em là vì chuyện này, nếu anh muốn đánh em, em cũng sẽ để anh đánh, nếu làm thế có thể vơi bớt đi nỗi căm hận trong lòng anh thì em chấp nhận”
- Này anh, anh đang nghĩ gì vậy? sao đột nhiên lại dừng xe – Tiểu Bối hỏi khi nhìn thấy Thiên Kỳ đang đăm chiêu...
- À..à không..không có gì, chỉ là anh đang nghĩ có lẽ chắc em cũng cảm thấy khó xử lắm đúng không ? – Thiên Kỳ giật mình, rồi anh trả lời lãng tránh.
- Vâng, quả thật là đêm đó Tiểu Ngư bị sốc rất nặng, anh ấy đã uống rượu rồi dầm mưa cả một đêm, em thực sự rất áy náy nhưng ngày hôm qua anh ấy, Tiểu Ngư bảo sẽ chúc phúc cho anh và em…-Tiểu Bối bùi ngùi nói.
- Thật sao? Tiểu Ngư nói vậy à…?
- Vâng, chính em cũng không ngờ Tiểu Ngư lại rộng lượng đến thế. Em phải cảm ơn anh nhiều lắm Thiên Kỳ à.
- Tại sao lại cảm ơn anh?
- Cảm ơn anh vì đã cho em nhận ra được tình cảm thực của trái tim mình, để em không ngộ nhận, cảm ơn anh vì nhờ có anh, em mới biết rằng em có một người bạn tốt như Tiểu Ngư…cảm ơn anh…cảm ơ..n- Tiểu Bối đang định nói thêm nhiều lời cảm ơn nữa nhưng Thiên Kỳ đã đưa bàn tay lên môi cô nhẹ nhàng ngăn lại..rồi anh nhìn cô trìu mến nói:
- Người nói câu đó phải là anh mới đúng…anh không biết phải nói như thế nào, nhưng kể từ khi gặp được em, anh mới cảm thấy ba chữ Hạng Thiên Kỳ mới trở nên có ý nghĩa..- Thiên Kỳ nói.
- Sao..đột nhiên hôm nay anh lại nói chuyện sướt mướt như vậy, anh làm em nổi hết da gà lên rồi ..
Thiên Kỳ không nói gì mà chỉ khẽ mỉm cười…và rồi anh nhấn ga...chiếc Audi lại tiếp tục thẳng hướng về thôn Đào Hoa. Chắc Thiên Kỳ khó mà tưởng tượng ra được, Tiểu Ngư đã chấp nhận buông tay…
Xe của Thiên Kỳ dừng lại cách cổng nhà của Tiểu Bối chừng 5 mét. Thiên Kỳ bước xuống xe, mở cánh cửa để Tiểu Bối bước xuống.
Anh rất muốn ôm lấy cô nhưng Thiên Kỳ đã cố gắng để kìm chế bản thân mình, bởi anh biết nếu để Tiểu Ngư bắt gặp dù có thế nào cũng sẽ khiến trái tim Tiểu Ngư xót xa.. .Hai cặp mắt luyến lưu nhìn nhau…
- Em vào nhà đi, nhìn thấy em vào nhà, anh sẽ vào..- Thiên Kỳ nói
Tiểu Bối chỉ khẽ gật đầu nhẹ một cái rồi cô từ từ quay lưng đi…Bất chợt…
Thiên Kỳ cảm thấy như có một vòng tay đang ôm mình từ phía sau lưng...Anh không ngờ Tiểu Bối lại mạnh dạn như vậy, một cảm giác ấm áp hạnh phúc kéo đến, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra mình là một người đàn ông, Thiên Kỳ nghiêm mặt nói:
- Lưu Tiểu Bối, tại sao em là con gái mà lại chủ động như thế?
- Em biết là anh không thích con gái chủ động, nhưng mà tình cảm trong tim không thể chế ngự được rồi…nên em ..- Rồi cô cười lém lỉnh
Thiên Kỳ không nói gì nữa, rồi anh mỉm cười…bàn tay từ từ đưa lên nắm chặt tay của Tiểu Bối..
Được một lúc sau anh quay người lại, rồi ôm lấy cô…chưa bao giờ tình yêu trong anh trỗi dậy mạnh mẽ đến thế...
Quán Hảo Tái Lai của mẹ con Tiểu Ngư chỉ mở cửa từ sáng cho đến tận trưa, nên những lúc Thiên Kỳ xuất hiện như thế này cũng rất may ít người nhìn thấy anh cho ngoài mẹ con Tiểu Bối và mẹ con Tiểu Ngư thì những người dân còn lại ở thôn Đào Hoa chưa một ai bắt gặp.
…………….
……………
Tiểu Ngư mở cánh cửa bước ra và anh lại nhìn thấy cảnh tượng đó..dù cảm giác nhói đau vẫn còn hiện hữu nhưng cơn bão trong lòng anh dường như đã lắng dịu..
Nhìn thấy Tiểu Ngư, Thiên Kỳ liền buông Tiểu Bối ra…
Cô nhìn theo hướng ánh mắt của Thiên Kỳ rồi quay đầu lại…
- Tiểu Ngư…sao anh lại ở đây..Tiểu Ngư..- Tiểu Bối lộ rõ vẻ bối rối..
- Sao anh lại không ra đây được chứ. Em cứ yên tâm, anh đã nói rồi..giờ chúng ta là tri kỉ của nhau rồi..anh sẽ không đau lòng vì nhìn thấy những chuyện này nữa..Còn bây giờ cho anh mượn Thiên Kỳ của em một lát được chứ..- Tiểu Ngư cười đáp
- Anh muốn gặp anh ấy ư?..Liệu …- Tiểu Bối nhìn Tiểu Ngư rồi nhìn Thiên Kỳ …
….
- Không sao đâu Tiểu Bối, em cứ vào nhà đi. Anh cũng có chuyện đang muốn tìm Tiểu Ngư mà...
- Anh hứa, sẽ không làm tổn hại đến chàng trai của em dù chỉ là một sợi tóc, không lẽ em không tin anh?
- Em tin, đương nhiên em tin rồi.Thôi được rồi, em vào nhà đây... Hai anh cứ nói chuyện với nhau đi..- Nói rồi, Tiểu Bối ngần ngừ một lúc rồi quay đicả hai đều nhìn theo bóng hình của Tiểu Bối cho đến khi cô khuất hẳn…
……………
………..
Bây giờ chỉ còn lại Thiên Kỳ và Tiểu Ngư …
Hai đôi mắt nhìn nhau chất chứa nhiều tâm trạng…
- Anh tìm tôi có chuyện gì không?- Thiên Kỳ cất tiếng trước
- Nói chuyện ở đây không tiện, chúng ta đến chỗ lần đầu anh và tôi gặp nhau rồi hẵng nói..
- Được rồi..chúng ta sẽ đến đó…anh lên xe đi…- Thiên Kỳ mời Tiểu Ngư lên chiếc xe của mình..
- Cảm ơn, nhưng tôi không quen đi ô tô..Tôi sẽ đi bộ ra đó..Anh có muốn đi không? Tôi nghĩ Tổng giám đốc của Hào Lệ cũng là người có cái nhìn rất sâu sát,lại có lòng yêu thiên nhiên, nên đã từng có lần muốn chọn nơi đây thành trung tâm du lịch..
- Được thôi, dù sao cũng là anh hẹn tôi đến đây, tôi không để anh đi bộ trong khi mình lại ngồi trên xe được..
Nói rồi, hai chàng thanh niên cùng bước từ từ ra bãi biển..
Dừng chân tại một phiến đá to, họ ngồi xuống..
Cả hai đều hướng mắt xa xăm ra phía biển…
- Được rồi, bây giờ anh muốn nói gì, tôi nghe đây – Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói...
- Thật không ngờ, lại có lần chúng ta có thể ngồi nói chuyện như thế này. Lần đó quả thật rất đáng kinh ngạc, lần đó anh có nói với tôi rằng giữa tôi và anh có cùng một mối quan liên hệ..đó chính là Tiểu Bối.Hình như,lúc đó anh đã có tình cảm với cô ấy rồi có đúng không?
- Tiểu Ngư, quả thật anh rất thông minh. Đúng là như thế, ngay lần đầu gặp Tiểu Bối tôi đã có cảm giác rất kì lạ đối với cô ấy.
- Tiểu Bối là một cô gái rất đáng yêu, hồn nhiên, trong sáng, tuy hơi ngốc nghếch nhưng rất tốt bụng, làm việc gì cũng rất nhiệt tình. Nhưng cũng là một cô gái có trái tim mỏng manh cần một người bảo vệ- Tiểu Ngư nói về Tiểu Bối bằng âm điệu thân thương nhất..- Tôi cùng cô ấy lớn lên, những lúc Tiểu Bối buồn tôi luôn cố gắng tìm mọi cách để cô ấy vui lên...
- Tiểu Ngư, tôi thực sự xin lỗi anh nhưng chuyện tình cảm vốn không thể miễn cưỡng…tôi…
- Không thể miễn cưỡng ư? Anh còn dám nói như vậy ư? Nếu như anh không xuất hiện, nếu như anh không tìm mọi cách để bước chân vào trái tim cô ấy thì liệu…- Tiểu Ngư gắt lên…nhưng rồi anh nhanh chóng hạ giọng - Có lẽ anh nói đúng, tình cảm vốn không thể miễn cưỡng được. Và tôi cũng đã kịp hiểu ra điều đó, anh mới thực là tình yêu thực sự của cô ấy…Nói thật, tối hôm đó nhìn thấy anh ôm Tiểu Bối tôi thực sự rất muốn giết chết anh, nhưng chính tôi cũng không hiểu được tại sao tôi lại không thể làm được.
- Thật vậy sao? Nếu như đánh tôi có thể khiến lòng anh nguôi ngoai thì bây giờ anh cứ đánh, tôi sẽ không đánh trả lại
- Không , tôi đã hứa với Tiểu Bối là sẽ không làm tổn hại đến anh dù chỉ là một sợi tóc hơn nữa, nếu đánh anh thì tôi hôm đó tôi đã ra tay chứ không phải là bây giờ..
Vì thế, điều tôi muốn nói là anh hãy nhớ phải làm cho Tiểu Bối được hạnh phúc, phải luôn để cho cô ấy giữ được nụ cười trên môi, tôi không muốn đôi mắt hay cười của cô ấy gợn chút nỗi buồn nào..anh làm được chứ…
- Tôi hứa, Hạng Thiên Kỳ tôi xưa nay vốn là người rất xem trọng lời hứa cho nên anh cứ yên tâm, sự rộng lượng của anh sẽ không uổng phí đâu…- Thiên Kỳ quyết đoán nói
- Tôi tin anh. Nhưng tôi cũng muốn cho anh biết, nếu như chỉ cần anh làm cho Tiểu Bối phải rơi một giọt nước mắt thì tôi nhất định sẽ không để cô ấy ở bên cạnh nữa đâu, tôi không dọa đâu.
- Tôi nhớ rồi…cảm ơn anh Tiểu Ngư….
- Được rồi, thôi chuyện tôi nói cũng đã nói xong rồi, thứ lỗi vì tôi đã làm tốn thời gian của Tổng giám đốc Hạng.
- Anh đừng gọi ba từ đó được không, cứ gọi tôi là Thiên Kỳ đi..nếu anh là bạn tốt của Tiểu Bối thì cũng sẽ là bạn tốt của tôi…có được không…mà biết đâu sau này chúng ta lại còn có…quan hệ nào khác…- Thiên Kỳ bóng gió…
- Anh nói vậy là sao, tôi không hiểu còn chuyện làm bạn của anh , để tôi suy nghĩ đã nhưng có lẽ vì Tiểu Bối, tôi sẽ cố gắng…
- Tôi sẽ chờ anh…
Thế rồi, cả hai đứng dậy rồi quay lưng về hai hướng bước đi…
Bất chợt…Thiên Kỳ quay lại hỏi :
- Tiểu Ngư, có bao giờ anh tự hỏi vì sao anh và tôi lại có vẻ ngoài rất giống nhau và vì sao duyên phận lại khiến hai chúng ta cùng yêu một cô gái không?
- Ý của anh tôi vẫn chưa hiểu lắm - Tiểu Ngư thắc mắc…
- Thôi bỏ đi có lẽ vẫn chưa phải là lúc…nhưng tôi chỉ muốn biết anh biết là chuyện tình cảm với Tiểu Bối tôi không thể chống lại nhịp đập trái tim mình..
- Tôi biết, anh yên tâm đi..tôi không phải là người không biết nghĩ…
Lần này thì cả hai bước đi thật sự…Nhưng trong lòng mỗi người lại dấy lên những nỗi niềm riêng mình..
“ Tiểu Ngư à..hãy cho em một thời gian, em sẽ cho Tiểu Bối biết sự thật về thân phận của anh..cũng là để cho em có đủ thời gian để đón bước chân anh trở về nhà..chờ em một thời gian ngắn…”
“ Hạng Thiên Kỳ, rốt cuộc anh muốn nói gì?.. Không lẽ giữa tôi và anh thực sự có một mối quan hệ nào khác sao?”
Biển đêm vẫn vỗ rì rào…
……………..
Tiểu Ngư vừa bước đến cổng nhà thì nhìn thấy Tiểu Bối đang đứng trước cửa nhà…
- Đang đợi anh về đấy à?
- Vậy mà cũng hỏi, em không đợi anh thì đợi ai chứ??? Thiên Kỳ đã gọi cho em và kể tất cả mọi chuyện rồi..cảm ơn anh Tiểu Ngư…
- Lại thế nữa rồi..nếu em cứ cảm ơn thì biết đâu anh sẽ suy nghĩ lại đó. Nhớ là phải hạnh phúc nghe không? – Tiểu Ngư ân cần nói
- Vâng em biết mà…
Tiếng tin nhắn điện thoại của Tiểu Ngư reo lên..anh mở máy đọc tin nhắn rồi cười tươi…
- Vào nhà đi, mẹ anh vừa nấu món chè môn mà cả hai chúng ta cùng thích ăn đó.Mẹ nhắn cho anh bảo về ăn rồi mang sang cho em và cô Mỹ Lệ.
- Woa..chè môn..lâu lắm rồi em không ăn món này..cô Mỹ Tú nấu món này là vô địch rồi..chúng ta còn không vào nhà..
Tiểu Bối và Tiểu Ngư cùng nhau cười, Tiểu Bối ôm chặt cánh tay của Tiểu Ngư cùng anh bước vào nhà..ánh mắt nhìn nhau đầy niềm vui..nhưng họ không biết rằng..một cơn sóng dữ đang chuẩn bị kéo đến…
Sáng hôm sau, Thiên Kỳ đến Hào Lệ sớm hơn thường ngày. Trong lòng anh vẫn đang chất chồng những suy nghĩ khác nhau, một mặt anh cảm thấy phần nào nhẹ nhõm hơn khi Tiểu Ngư chấp nhận buông tay, thực sự tối hôm qua những lời nói của Tiểu Ngư cũng thấp thoáng đâu đó chính là sự nhường nhịn của một người anh trai dành cho đứa em của mình. Nhưng còn chính bản thân mình thì sao, Thiên Kỳ bỗng thấy như mình nhỏ bé trước Tiểu Ngư rất nhiều.. Còn cả Chi Tinh nữa, anh phải làm sao với cô đây, dù thật sự rất giận vì hành động của Chi Tinh nhưng Thiên Kỳ hiểu có lẽ cũng là lỗi tại anh, tại anh đã không dứt khoát, tại anh không rõ rãng, khiến cho trái tim của Chi Tinh cứ lầm đường lạc lối, dù sao Chi Tinh cũng đã vì anh mà làm rất thứ..chính anh đã gieo cho cô bao nhiêu hi vong, rồi lại lấy đi của cô những niềm tin đó..
Dòng suy nghĩ của Thiên Kỳ bị cắt ngang khi có tiếng gõ cửa.. có lẽ là David chăng..
- Mời vào – Thiên Kỳ cất tiếng
Sau lời mời của anh, cánh cửa bật mở.. có tiếng bước chân..hình như không phải là David, lúc Thiên Kỳ ngẩng đầu lên thì anh vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Chi Tinh và Như Phong tay trong tay, nhìn anh cả hai cùng mỉm cười…
- Hai người…hai người…thế này là ..sao?- Thiên Kỳ ngạc nhiên đến nỗi không thốt nên lời..
- Thiên Kỳ à, hôm nay tôi và Chi Tinh đến đây là để tuyên bố với cậu một tin, kể từ ngày hôm nay tôi và Chi Tinh sẽ chính thức hẹn hò với nhau- Như Phong nói rồi hướng mắt sang phía Chi Tinh một cách đầy trìu mến..
- Đúng là như thế Thiên Kỳ à, thực ra em nên cảm ơn anh. Vì nếu như không nhờ anh cãi nhau với em hôm đó, thì em sẽ không thể nhận ra được người mà em thực sự yêu là ai. Đồng thời em cũng muốn nói với anh một lời xin lỗi, chính vì sự lạc lối của em lại gây ra cho anh và Tiểu Bối nhiều phiền phức..cho nên hôm nay em đến đây cũng là thực lòng muốn tác thành cho anh và Tiểu Bối..
- Có phải là tôi đang nằm mơ không, hai người không đùa tôi đấy chứ - Đôi mắt Thiên Kỳ ánh lên niềm vui mừng..
- Đương nhiên đây là sự thật…- Chi Tinh và Như Phong đồng thanh nói…
- Thật sự rất cảm ơn hai người, hai người đúng là bạn tốt nhất của tôi mà – Thiên Kỳ đứng bật dậy, anh không thể kìm chế được sự phấn khởi trong lòng mình được nữa..
- Chúng ta sẽ mãi mãi là bạn mà..- Như Phong nói..Sau đó cả ba người cùng áp tay vào nhau biểu thị sự đồng lòng…
Vậy là, chướng ngại cuối cùng cũng đã không còn nữa..vậy là từ nay Thiên Kỳ có thể hạnh phúc trọn vẹn khi ở bên cạnh người con gái mà anh yêu.
Như Phong và Chi Tinh vừa đi khỏi, Thiên Kỳ liền cầm lấy điện thoại rồi nhắn tin cho Tiểu Bối… Tiếng chuông tin nhắn từ điện thoại của Tiểu Bối reo lên. Cô nhấn nút và những dòng chữ hiện lên “ Chiều nay, tan làm hãy đến quầy rượu của khách sạn thiên thần của anh nhé. Anh có chuyện cần nói với em..Thiên Kỳ của em” . Tiểu Bối đọc tin nhắn xong thì tự cười một mình..rồi cô lại chuyên tâm vào công việc…
……………………………
……………..
5h chiều, chỉ còn nhân viên lễ tân và bảo vệ làm theo ca tiếp tục công việc, còn tất cả đều tan làm…
Đúng như lời của Thiên Kỳ, ngay khi vừa xong việc..Tiểu Bối đã nhanh chóng bước đến quầy rượu của Hào Lệ. Đó là một căn phòng khá lớn, có đến hai quầy rượu với rất nhiều loại rượu cao cấp khác nhau. Ở giữa căn phòng còn có một sân khấu lớn…Đây là nơi thường dùng để tổ chức các buổi lễ hội cũng là nơi để các khách vip có thể đến thư giãn..Tiểu Bối chỉ mới đến đây một lần...
Nhưng thật kì lạ…sao giờ này vẫn chưa có ai đến, rõ ràng là Thiên Kỳ đã hẹn cô ở đây mà. Một không gian tối tăm bao trùm…Tiểu Bối đã bắt đầu cảm thấy sợ…cô liền đút tay vào túi để lấy điện thoại ra và gọi cho Thiên Kỳ, nhưng cũng thật kì lạ..tại sao anh lại không nghe máy..rốt cuộc là anh đang muốn làm trò gì với cô vậy..
Trong lúc Tiểu Bối vẫn còn đang trong nỗi sợ hãi và tức giận thì chợt một ánh đèn vụt sáng…
Và rồi…cô nhìn thấy rất nhiều bong bóng hình trái tim xung quanh mình…
Hình như có người đang đến…là David…
- Tiểu Bối, xin lỗi vì đã làm cô sợ. Tổng giám đốc của tôi có một món quà dành cho cô, mời cô hãy đi theo tôi – David mỉm cười nói
- Thiên Kỳ có quà cho tôi ư? Anh ấy ở đâu?
- Thì cô cứ đi theo tôi ..
Thế rồi, Tiểu Bối bước theo David…
Được một đoạn David dừng lại rồi bước lùi ra sau…
Rồi từ trên sân khấu, cô nhìn thấy một dáng người đang ngồi bên chiếc piano..và rồi một bản nhạc du dương cất lên…
Tiểu Bối ngất ngây trong hạnh phúc…có lẽ cô chưa bao giờ hạnh phúc đến như thế này. Cô hướng mắt nhìn theo dáng người đó..nước mắt rưng rưng…
Bản nhạc kết thúc…
Anh từ từ đứng dậy…và tiến về phía cô…
- Tặng em Lưu Tiểu Bối – Thiên Kỳ đến trước mặt Tiểu Bối và chìa ra một bó hoa hồng rất đẹp..
- Thiên Kỳ…em…em thực sự rất hạnh phúc..những chiếc bong bóng, những bản nhạc, bó hoa này đều là tặng em sao…
- Vẫn còn thiếu một thứ…chờ anh một chút thôi…- Rồi Thiên Kỳ nắm lấy một bàn tay của Tiểu Bối rồi đặt lên ngực trái của mình, và anh nói : - Món quà lớn nhất là ở đây, Lưu Tiểu Bối hôm nay tại thời khắc này, anh muốn nói rằng em chính là công chúa của riêng anh, hãy để anh được bảo vệ em suốt cuộc đời..
Tiếng nhạc lại cất lên, là một bản tình ca về tình yêu…
Trong thời khắc ấy, Thiên Kỳ ôm lấy Tiểu Bối và từ từ đặt một nụ hôn lên bờ môi cô. Bó hoa trên tay Tiểu Bối rơi xuống..cô khẽ nhắm mắt lại và đắm chìm trong sự ngọt ngào của tình yêu….
…………………………………..
……………….
Chiếc xe Audi của Thiên Kỳ đang từ từ lăn bánh thẳng tiến về thôn Đào Hoa. Cả Thiên Kỳ và Tiểu Bối vẫn cảm thấy lòng mình lâng lâng, những thời khắc lúc nãy vẫn còn đọng lại trong lòng họ một cách mạnh mẽ..
- Bây giờ không còn gì ngăn bước của chúng ta nữa rồi, bây giờ con đường phía trước của chúng ta chỉ còn lại là hạnh phúc, anh hứa sẽ luôn làm cho Tiểu Bối mỗi ngày đêu nở nụ cười – Thiên Kỳ nói..
- Vâng, quả thật em rất bất ngờ khi nghe anh nói rằng Chi Tinh đã nhận ra rằng cô ấy yêu Như Phong. Hai người họ chắc chắn sẽ là một cặp đôi hoàn hảo, Như Phong rất yêu và quan tâm Chi Tinh – Tiểu Bối nói giọng đầy hứng khởi..
- Không đâu, tình yêu của anh và em mới là hoàn hảo, em có cho rằng như vậy không?
- Anh …lúc nào cũng tự tin quá mức, vẫn cứ kiêu ngạo như vậy sao?
- Anh không kiêu ngạo, chỉ là anh có một niềm tin vững chắc thôi. Và đương nhiên người mang lại niềm tin ấy cho anh không ai khác ngoài em cả – Thiên Kỳ liếc mắt nhìn Tiểu Bối đầy trìu mến..
Tiểu Bối không nói được gì nữa, trái tim và cả khối óc của cô vẫn đang chìm ngập trong hạnh phúc. Bánh xe hạnh phúc vẫn đang lăn đều đều..
“ Tiểu Bối à, hãy cho anh thêm một thời gian, anh sẽ cho em biết sự thật về Tiểu Ngư, hi vọng lúc ấy em sẽ hiểu được rằng anh không hề có ý tranh giành em với Tiểu Ngư “ – Thiên Kỳ nhìn nụ cười trên môi của Tiểu Bối nghĩ thầm
……………………………..
…………
Vào lúc ấy, tại bãi biển thôn Đào Hoa. Tiểu Ngư đang nói chuyện cùng một người
- Phó Tổng Cừu, tôi thực sự không hiểu tại sao anh lại tìm tôi. Tôi không giúp được gì cho anh đâu..xin lỗi vì đã phụ lòng anh …
- Lưu Tiểu Ngư, chuyện anh một mình chiến thắng kế hoạch tháo dỡ thôn Đào Hoa, như vậy chắc chắn không hề đơn giản, chẳng ai có thể nghĩ ra được chuyện của bông hoa hồng xanh đâu, với tài năng như vậy mà lại để bị chôn vùi ở cái thôn chài nghèo này quả thật rất phí – Cừu Nham đang tâng bốc Tiểu Ngư..
- Anh quá khen rồi, tôi không tài giỏi như vậy đâu. Chuyện này trước đây bố tôi đã định làm rồi, chỉ là chưa kịp làm thì ông ấy đã vĩnh viễn ra đi mà thôi – Tiểu Ngư ngậm ngùi..
- Bố của anh ư? Anh đang nói đến người đàn ông họ Lưu? – Cừu Nham mập mờ..
- Tất nhiên, tôi họ Lưu đương nhiên bố tôi cũng họ Lưu, tại sao anh lại hỏi vậy, lạ thật – Tiểu Ngư cười giả lả…
- Thì tôi chỉ nói vậy thôi. Nhưng trong cuộc đời này, có những chuyện ta cứ ngỡ nó là như thế nhưng thực ra nó không phải vậy, và chẳng có chuyện gì là không thể cả ..- Cừu Nham lại nói …
- Lạ thật, anh càng nói tôi lại càng không hiểu gì cả. Thôi, tôi không thể ở lại đây lâu được, tôi ra ngoài với một người lạ mặt như thế này, chắc chắn mẹ tôi sẽ rất lo lắng, tôi phải về thôi..- Nói rồi, Tiểu Ngư định quay lưng bước đi…
- Lưu Tiểu Ngư, không lẽ anh đã gặp Hạng Thiên Kỳ rồi, anh nhìn thấy anh và anh ta giống nhau như vậy, chẳng lẽ anh không có một chút nghi ngờ gì sao? Đến tôi , ngay lần đầu nhìn thấy anh tôi cũng không thể tin vào mắt mình nữa…quả thật anh và Hạng Thiên Kỳ giống nhau quá mức, cứ như hai anh em sinh đôi vậy….
- Điều đó thì không chỉ có một mình anh đâu, lần đầu tiên tôi gặp anh ta tôi cũng kinh ngạc lắm, nhưng như anh đã nói đấy, trên đời này chẳng có chuyện gì là không thể cả. Nên chuyện tôi và anh ta giống nhau cũng là điều bình thường mà…- Thôi tôi về đây…
- Đừng vội như thế, đây là danh thiếp của tôi, anh cứ cầm lấy ..biết đâu sẽ có lúc anh cần đến nó đấy…- Cừu Nham chìa ra trước mặt Tiểu Ngư tấm danh thiếp, ánh mắt đầy mưu mô…
Tiểu Ngư không nói gì nữa, mặc dù anh vẫn chưa hiểu mục đích của Cừu Nham là gì..nhưng anh vẫn đưa tay cầm tấm danh thiếp…và cất bước…
“ Rốt cuộc anh ta muốn gì ở mình, tại sao anh ta lại muốn mình đến Hào Lệ, anh ta muốn mình đối phó với Hạng Thiên Kỳ sao? Tại sao anh lại nói những câu nói đầy ẩn ý như vậy, không lẽ anh ta biết điều gì nữa sao…? Hạng Thiên Kỳ không lẽ lại có mối quan hệ với mình sao? Mình thật không thể tin được..Lưu Tiểu Ngư, không được lay động, con người của Cừu Nham quả thật không giản. Đừng để bị hắn điều khiển..” – Tiểu Ngư vừa bước đi..vừa suy nghĩ..
“ Lưu Tiểu Ngư…à không..phải là Hạng Thiên Cường mới đúng chứ..sẽ không lâu nữa đâu, anh sẽ nhận ra ai mới là người thật lòng với anh…”- Cừu Nham quay đầu nhìn Tiểu Ngư rồi quay đi …
…………………..
…………………………………………
Chiếc Audi dừng lại trước cổng nhà…
Thiên Kỳ hôn Tiểu Bối một nụ hôn tạm biệt…rồi anh đứng nhìn theo bước chân cô cho đến khi cô vào nhà..Tiểu Bối dường như cũng không muốn xa Thiên Kỳ, cô đi mà đầu cứ ngoái lại..nhìn anh thật lâu…
Thiên Kỳ hướng mắt nhìn vào quán Hảo Tái Lai một lúc rồi anh bước lên xe và nổ máy,,,
…………………………………..
…………….
Tại biệt thự Hạng gia
Thiên Kỳ vừa bước chân vào phòng khách thì thấy bà Vu Tịnh đang ngồi ở đó, nhìn thấy anh bà khẽ nói:
- Thiên Kỳ, mẹ có chuyện muốn cần nói với con, con ngồi xuống nói chuyện với mẹ một tí được không?
- Vâng..thế bố con đâu rồi mẹ? – Thiên Kỳ hỏi
- Bố con vừa ra ngoài rồi, là mẹ bảo ông ấy ra ngoài vì mẹ muốn nói chuyện riêng với con thôi ..
- Vâng, mẹ nói đi, con nghe..- Thiên Kỳ nhìn thấy vẻ đăm chiêu trên gương mặt mẹ mình..
Bà Vu Tịnh im lặng một lúc, rồi cất tiếng:
- Lúc chiều nay mẹ có gọi điện cho Chi Tinh hỏi chuyện cưới xin của con..thì mẹ nghe Chi Tinh nó bảo, là nó muốn xin lỗi bố mẹ vì sẽ không có lễ cưới xảy ra, bởi từ trước giờ tình cảm nó dành cho con là ngộ nhận…
- Vâng..chính Chi Tinh đã nói với con như thế, có lẽ mẹ cùng biết tình cảm của Như Phong dành cho cô ấy..nên mẹ cũng đừng trách Chi Tinh, thực ra con cũng có lỗi…
- Khoan đã, để mẹ nói hết..Chuyện con và Chi Tinh mẹ không can thiệp nữa…nhưng mẹ chỉ muốn hỏi con là có phải con đã yêu cô gái khác đúng không, cô gái ấy là Lưu Tiểu Bối…?
- Vâng..!
- Thế còn Thiên Cường thì sao? Nó có biết chuyện này không, con thừa biết nó yêu Lưu Tiểu Bối, nó lại là anh của con..nó vốn đã chịu thiệt thòi…
- Con xin mẹ, mẹ thôi đi có được không ạ? Lần trước là bố bây giờ đến mẹ..làm sao con biết được con có một người anh trai song sinh…nếu như bố mẹ không cho con biết, và cho dù con có tài giỏi đến đâu thì con cũng là con người, con không thể điều khiển được trái tim của con..tại sao bố mẹ chỉ nghĩ đến Thiên Cường mà không nghĩ đến cảm nhận của con…Nếu như vậy, tại sao năm xưa bố mẹ lại cho anh ấy đi..tại sao vậy?- Thiên Kỳ gắt lên..Con không muốn nói đến chuyện này nữa, dù có như thế nào, con cũng không thể buông tay Tiểu Bối được…ngoài chuyện ấy ra mẹ muốn con làm gì cho Thiên Cường cũng được cả..Con hơi mệt…con muốn đi tắm..- Thiên Kỳ đứng dậy và đi thật nhanh bất chấp lời gọi của mẹ mình…
Anh bước thật nhanh vào phòng tắm, đóng sầm cưả…rồi bật nước thật mạnh…anh để nước thấm lên mặt mình….lòng anh ấm ức vô cùng…
“ Thiên Cường, dù sao Thiên Kỳ cũng là em của con…nếu nó đã yêu Lưu Tiểu Bối rồi thì mẹ sẽ tìm cho con một cô gái khác, thực sự xứng đôi với con hơn..mẹ sẽ đem con trở về với mẹ và sẽ cho con những gì tốt đẹp nhất..con hãy chờ mẹ nhé”
Đêm hôm đó…
Tiểu Ngư không tài nào ngủ được…anh vẫn cứ băn khoăn về những lời Cừu Nham nói…anh cố gắng nhớ lại từng sự việc kể từ lúc anh gặp Thiên Kỳ…lòng anh trào lên hàng trăm dấu chấm hỏi…mà không sao tìm được đáp án…rốt cuộc là có một chuyện gì đó mà anh chưa được biết sao??
Tiểu Bối cũng không thể ngủ được..cô nằm trên giường vừa nhớ lại lúc Thiên Kỳ tỏ tình với cô…Tiểu Bối mỉm cười hạnh phúc..Rồi cô lẩm bẩm “ Không ngờ, nhìn có vẻ khó tính như vậy mà cũng lãng mạn quá..thật là đáng yêu mà..”
Thiên Kỳ cũng không thể nào ngủ được…Sự giằng xé giữa tình yêu và tình thân vẫn đang cồn cào trong anh..
Chiều hôm đó, Thiên Kỳ hẹn gặp Tiểu Bối tại bãi biển thôn Đào Hoa..
Anh ngồi cạnh cô, nắm chặt bàn tay cô…im lặng…chỉ có tiếng sóng vỗ rì rào…
- Hôm nay anh sao vậy? Sao lại không nói gì ?- Trông anh hình như đang có tâm sự -Tiểu Bối lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí im lặng..cô tỏ vẻ lo lắng khi nhìn gương mặt cuả Thiên Kỳ
Thiên Kỳ hít một hơi thật sâu…rồi anh nói:
- Tiểu Bối này…lần đầu tiên nhìn thấy anh, em có ngạc nhiên không, vì anh quá giống Tiểu Ngư?
- Hả..thì ra là vì chuyện này ư?? Tất nhiên là có rồi, em không dám tin luôn ấy chứ...trông hai người cứ như hai giọt nước vậy..
- Vậy có khi nào em nghĩ giữa anh và Tiểu Ngư có quan hệ gì không?
- Anh đùa vui thật đấy, anh và Tiểu Ngư làm sao có thể chứ. Hai người vốn có hai cuộc sống quá khác nhau mà..Đột nhiên Tiểu Bối nhớ lại rằng Tiểu Ngư không phải là con ruột của Mỹ Tú…nhưng không lẽ…chắc là không phải như vậy…làm sao lại trùng hợp như vậy .-Mà sao anh hôm nay lạ thế, không giống anh bình thường chút nào cả..
- Hôm nay anh lạ lắm sao. Thôi bỏ đi, đừng để ý đến những lời anh nói nhé..Chỉ cần em biết một điều là, tình cảm mà anh dành cho em đều xuất phát từ trái tim chân thành của anh..em hãy lắng nghe nhịp tim anh mỗi nhịp đều là tình yêu mà anh dành cho em..
- Em biết rồi mà..- Tiểu Bối cười rồi ôm lấy cánh tay của Thiên Kỳ..đầu cô tựa vào vai anh…
“ Tiểu Bối…rồi anh sẽ cho em biết sự thật..chỉ là bây giờ chưa đến lúc..đừng hận anh…anh yêu em…”- Thiên Kỳ khẽ hôn nhẹ lên trán của Tiểu Bối .
………………….
………………………
Trong khi ấy tại nhà của Tiểu Ngư…
- Bà Lưu đâu, ra đây…- Một người đàn ông mặt mũi dữ dằn đứng trước cổng nhà..và hét to lên, theo sau hắn ta còn có hai gã thanh niên khác dáng vẻ cũng rất bặm trợn…
Tiểu Ngư đang cùng mẹ ăn cơm, nghe thấy giọng người đàn ông ấy, anh vội vàng buông đũa rồi đứng dậy…
- Tiểu Ngư..con đừng ra đó..mẹ sợ họ sẽ làm con bị thương…hay là để mẹ ra vậy..để mẹ ra nói chuyện với họ…
- Không đâu mẹ, mẹ cứ để con ra. Mẹ là phụ nữ chắc chắn sẽ bị mấy người đó ức hiếp, để con ra..dù sao con cũng là đàn ông…
- Nhưng…Tiểu Ngư…- Mỹ Tú lo lắng tột độ..bà chạy theo bước chân cua Tiểu Ngư…
Tiểu Ngư bước ra…ánh mắt thách thức nhìn gã đàn ông đó
- Tiểu Hắc, ông đến đây làm gì. Chẳng phải tôi đã nói, một tháng sau tôi sẽ trả đủ cho ông.
- Nhưng bây giờ tao đang cần, mẹ con mày hãy mau trả cho tao, không thì tao sẽ phá tan cái quán này..
- Ông dám ư? Ông không sợ tôi sẽ đi tố cáo ông vì hành vi cho vay nặng lãi sao? Theo luật thì cho vay nặng lãi không dưới hai mươi năm đâu – Tiểu Ngư đang tỏ ra cứng rắn nhưng anh cũng đang rất căng thẳng…
- Mày…mày định dọa tao đó ư? Thôi được…mày giỏi lắm thằng nhãi…nhưng đối phó với tao không dễ đâu…- gã đàn ông ấy nháy mắt ra hiệu và rồi hai gã thanh niên phía sau xông tới đánh Tiểu Ngư túi bụi…
- Đừng đánh…đừng đánh con tôi…xin các người….- Mỹ Tú vừa khóc vừa van xin…
- Mẹ..con không sao..mẹ đừng cầu xin bọn chúng…
- Đột nhiên từ đâu xuất hiện hai người thanh niên khác mặc trang phục vest, tiến đến và nhanh chóng hạ gục hai gã thanh niên kia..
Và từ trên chiếc xe ô tô sang trọng một người phụ nữ bước xuống…
- Các người, các người là ai? Bà kia..tại sao bà lại đánh người của tôi…trong bà sang trọng như vậy…à hóa ra…bà có quan hệ với mẹ con thằng nhóc này ư? Trong bà có vẻ giàu có nhỉ…thôi được…vậy bà có thể trả nợ cho tôi không, không thì tôi sẽ không để cho nó yên đâu…
- Lũ vô lại…các người ỷ mạnh hiếp yếu…hai người đánh một không thấy nhục sao…?
- Ha..ha..nhục ư…mẹ con nó thiếu tiền của thằng Tiểu Hắc này..chả lẽ tôi không có quyền đòi nợ sao?
- Được rồi, rốt cuộc là muốn tiền chứ gì..vậy họ thiếu anh bao nhiêu, tôi sẽ trả…
- 5 triệu, cả vốn lẫn lời…
- Đồ dối trá, Tiểu Hắc, mày là đồ khốn nạn – Tiểu Ngư hét lên…
- Mày im đi..có một người thân giàu có thế này…trả nợ cho mẹ con mày không lẽ mày không muốn sao..tao dại gì không tính cả vốn lẫn lời…
- Bà ta không có quan hệ gì với mẹ con tao cả…- Tiểu Ngư hướng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vu Tịnh…Vu Tịnh nhìn anh xót xa…rồi lại nhìn sang Mỹ Tú đầu tức giận…
- Được rồi…A Lan đưa cho anh ta tấm thẻ đen của tôi – Vu Tịnh quay lại và ra lệnh cho một người đàn ông …
Người đàn ông gật đầu rồi chìa ra trước mặt đàn ông tên Tiểu Hắc một tấm thẻ màu đen..
- Trên tấm thẻ này có trị giá 6 triệu đồng, kể như tôi bố thí cho anh. Mau đi khỏi đây và đừng bao giờ đến tìm mẹ con họ nữa…chuyện anh đánh người tôi cũng sẽ bỏ qua..còn không mau cút đi…
Tiểu Hắc đưa tay nhận tấm thẻ…rồi mừng rỡ nói…
- Ôi quý phu nhân, bà thật là biết điều mà..được rồi…kê từ nay tôi sẽ không xuất hiện nữa…đi thôi tụi bây – Nói rồi Tiểu Hắc ra lệnh cho hai gã đàn em…
Lũ lưu manh đi rồi….
Vu Tịnh liền đến bên cạnh Tiểu Ngư…nhìn anh bằng ánh mắt đầy ân cần xót xa nói :
- Con có đau lắm không, tội nghiệp …
- Phu nhân à…tôi….tôi xin thay mặt mẹ tôi cảm ơn..hình như cách đây gần nửa năm..bà có đến đây…mẹ đây có phải là người bạn mà mẹ nói không?-Tiểu Ngư quay đầu sang hướng Mỹ Tú…bà đang run lên…mặt tái đi…phải một lúc sau..bà mới tiến lên phía của Vu Tịnh rồi nói :
- Cám ơn bà…tôi không biết phải trả ơn bà như thế nào…số tiền đó nhất định tôi sẽ trả…mời bà vào nhà…
- Bốp – Bà thật là đồ khốn nạn-Một cú tát như trời giáng vào mặt Mỹ Tú…kèm theo một lời xúc phạm
Tiểu Ngư hốt hoảng và tức giận hét lên:
- Tại sao bà lại đánh mẹ tôi..tôi không biết bà và mẹ tôi có xích mích gì..nhưng bà đừng nghĩ bà trả nợ cho mẹ con tôi thì bà có quyền làm vậy, bà có quyền gì đánh mẹ tôi chứ…mẹ ..mẹ không sao chứ – Tiểu Ngư đến bên Mỹ Tú, rồi anh ôm lấy mẹ…
Vu Tịnh nhìn ánh mắt của Tiểu Ngư mà không khỏi xót xa…giằng lòng, bà lại hướng mắt về phía Mỹ Tú nói:
- Đến nước này mà bà còn muốn giấu thằng bé ? Bà không muốn cho nó biết sự thật đúng không?Nếu bà không muốn nói thì tôi sẽ nói….
Tiểu Ngư nghe những lời Vu Tịnh mà anh quá đỗi kinh ngạc…rốt cuộc Mỹ Tú đã giấu anh chuyện gì…và giữa hai người có xích mích gì…rồi anh nhìn vào đôi mắt ngấn nước của Mỹ Tú…nói
- Mẹ…rốt cuộc là có chuyện gì vậy, có chuyện gì mà con chưa được biết…là chuyện gì vậy mẹ…?
- Tiểu Ngư…mẹ xin lỗi…là mẹ không tốt…mẹ ….con hãy nghe mẹ nói đây….thực ra….con…con…không phải…là con trai của mẹ...con là đứa bé cho bố mẹ xin về…còn mẹ ruột của con...chính là bà ấy.
Tiểu Ngư nghe xong thì như sét đánh ngang tai…anh không dám tin vào tai mình nữa…
- Mẹ.,..mẹ nói cái gì vậy? Tại sao lại có thể như thế? Con không tin…Người phụ nữ này là mẹ con ư?
- Đúng !con là con của mẹ…là đứa con trai đã cách xa mẹ suốt hơn hai mươi năm qua…con không phải là Lưu Tiểu Ngư…chỗ của con không phải ở đây….con là Hạng Thiên Cường…
Nghe xong những lời Vu Tịnh nói, Tiểu Ngư lại càng kinh ngạc hơn…Trời đất như quay cuồng xung quanh anh…Hạng Thiên Cường ư? Một cái tên mà đối với anh xa lạ đ ến vô cùng…
Từng sự việc ùa về trong tâm trí của Tiểu Ngư…
- Không….tất cả đều là giả dối…tôi không tin….
- Tiểu Ngư..bình tĩnh đi con..hãy bình tĩnh nghe mẹ nói…..- Mỹ Tú mắt ngấn nước vỗ về Tiểu Ngư..
……………………….
…………………………..
Trong lúc ấy, Thiên Kỳ và Tiểu Bối đang tay trong tay quay bước trở về…Cả hai đang định trở về nhà Tiểu Bối và cùng nhau nấu một bữa cơm rồi mời cả mẹ con Tiểu Ngư sang…
Khi họ bước đến gần nhà thì Thiên Kỳ nhìn thấy một chiếc Limusin đậu trước cổng nhà Tiểu Ngư…anh vô cùng kinh ngạc khi nhận ra đó là xe của gia đình mình…
- Ôi có xe đậu trước nhà…Tiểu Ngư…là ai vậy nhỉ…mình vào đi anh..nhà Tiểu Ngư sao lại không đóng cửa thế này…Nói rồi Tiểu Bối kéo Thiên Kỳ mà không kịp để anh ngăn lại…
Lúc Thiên Kỳ vừa bước đến trước cửa….Vu Tịnh đã vội vã lên tiếng:
- Thiên Kỳ…con đã đến rồi.. con và anh con hãy nhận nhau đi…
- Mẹ…sao…mẹ…lại đến đây…..
Tiểu Bối vô cùng kinh ngạc khi nghe đoạn đối thoại giữa Thiên Kỳ và Vu Tịnh…cô như bủn rủn cả chân tây..Chuyện gì đang xảy ra vậy???Thiên Kỳ và Tiểu Ngư là hai anh em sao?
-Mẹ ư? Người phụ nữ là mẹ của anh ư?
- Đúng..Tiểu Bối. Thiên Kỳ và Thiên Cường vốn là hai anh em song sinh, điều này có lẽ cô không biết đúng không. Nhưng sự thật là như vậy, xem ra cô cũng giỏi, cùng một lúc mà cô có thể khiến cho cả hai đứa chúng nó cùng yêu cô…
Mỹ Lệ cũng có mặt ở đó…nghe Vu Tịnh mắng con gái mình, bà nãy giờ im lặng giờ đã lên tiếng:
- Hạng phu nhân, chuyện gia đình của bà, tôi không muốn quan tâm. Nhưng mong bà, đừng lôi con gái tôi vào. Tiểu Bối nó không có lỗi gì cả, là do hai đứa con trai của bà đã làm khổ nó…
- Bà nói…cái gì vậy? Là ai làm khổ ai…Tất cả các người ở đây đều biết Thiên Kỳ và Thiên Cường là hai anh em song sinh, nên các người đã sắp đặt mọi chuyện, cho đứa con gái này đi quyến rũ một lúc cả hai đứa con trai của tôi, để chúng nó trở thành đối thủ của nhau đúng không, có phải các người muốn kiếm chác gì từ gia đình chúng tôi ? cả bà và bà Mỹ Tú nữa…
- Bà…bà im đi…- Mỹ Tú hét lên trong làn nước mắt…bà có tư cách gì mà phán xét chúng tôi..không phải chính năm xưa là bà đã cho đi đứa con trai mà bà dứt ruột sinh ra nó…tại sao bao năm qua bà không đến thăm nó mà giờ đây…
- Xin các người làm ơn đừng nói nữa…tôi không muốn nghe..tôi không muốn nghe bất cứ điều gì nữa..- Tiểu Ngư hét lên…
- Thiên Cường..cho mẹ xin lỗi là mẹ đã có lỗi với con…- Vu Tịnh nước mắt lăn dài nắm lấy cánh tay của Tiểu Ngư…
- Bà bỏ tay tôi ra đi, bà không phải là mẹ tôi, tôi không có người mẹ như bà….- Một không khí đầy đau thương bao trùm…tất cả những người có mặt không ai tránh được cảm giác đau đớn đến vô cùng…
- Tiểu Ngư…là mẹ có lỗi với con, mẹ đã không cho con cuộc sống hạnh phúc no đủ…mẹ…- Mẹ buông tay con ra đi, mẹ là mẹ của con ư? Là mẹ mà nỡ nói dối con suốt bao nhiêu năm qua ư? Đã mấy lần con hỏi mẹ..tại sao mẹ không chịu nói ra – Tiểu Ngư gầm lên, anh giống như một con hổ dữ đang lồng lộn lên vì vết thương..và rồi anh chạy đi vụt ta khỏi nhà…Tiểu Ngư vừa chạy thì Tiểu Bối cũng chạy theo anh…sau đó Thiên Kỳ cũng chạy theo Tiểu Bối…
Trời bất chợt đổ một cơn mưa xối xả….
Ba người phụ nữ ngồi trong căn nhà…đau đớn và bất lực nhìn theo ba đứa con của họ chạy đi mà không thể nào ngăn lại được…
- Tiểu Bối, hãy chờ anh…- Thiên Kỳ đã bắt kịp Tiểu Bối..anh nắm lấy bàn tay cô…
- Anh buông tôi ra, anh là kẻ lừa dối..tại sao anh không cho tôi biết anh là anh em sinh đôi cuả Tiểu Ngư…tại sao vậy, anh nhẫn tâm biến tôi trở thành một kẻ bội tình, Tiểu Ngư chịu quá nhiều thiệt thòi như vậy, mà ngay cả tôi cũng làm anh ấy tổn thương…anh bỏ tôi ra..tôi phải chạy đi tìm Tiểu Ngư, trời đang mưa thế này..tâm trạng anh ấy lại đang không tốt…lỡ như có chuyện gì ..- Tiểu Bối vừa khóc vừa hét lên trong màn mưa…
- Tiểu Bối à, anh xin lỗi, anh không cố tình muốn giấu em..chỉ là anh..thôi được..bây giờ anh sẽ dẫn em đi tìm Tiểu Ngư..chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm anh ấy…- Thế rồi Thiên Kỳ nắm lấy bàn tay của Tiểu Bối chạy trong màn mưa..cả hai vừa chạy vừa kêu vang tên của Tiểu Ngư…
Một lúc sau…mưa tạnh….
Tiểu Bối sau đó đã buông tay khỏi Thiên Kỳ và chạy đi tìm Tiểu Ngư..và cuối cùng cô đã tìm thấy anh…
Anh đang ngồi trên một mỏm đá..phía xa…
- Thì ra là anh đang ở đây?
- Em..em ra đây làm gì..em về đi..tôi không muốn nhìn thấy em..- Tiểu Ngư lạnh lùng đáp…
- Tiểu Ngư..em..em xin lỗi..là em đã làm anh tổn thương..em cảm thấy mình rất xấu xa..là em đã phản bội tình cảm của anh…- Tiểu Bối rụt rè đặt tay lên vai Tiểu Ngư..
- Em tránh xa tôi ra..- Anh đưa tay thật mạnh hất cánh tay của Tiểu Bối ra, làm cô ngã sóng soài ra đất..Vừa lúc ấy thì Thiên Kỳ chạy đến…
- Tiểu Bối..Tiểu Bối em không sao chứ…- Anh bước đến đỡ Tiểu Bối dậy
- Tôi không sao…anh không cần lo…
- Tại sao em lại buông tay anh, tại sao em lại chạy đến đây một mình..- Tiểu Ngư anh đang làm gì vậy..người có lỗi với anh là em…tại sao anh lại trút giận lên Tiểu Bối, anh có biết làm như thế cô ấy sẽ bị thương không…
Tiểu Ngư nghe Thiên Kỳ nói, lòng anh lại sục sôi…Anh nắm tay lại và rồi anh đấm vào mặt của Thiên Kỳ..
- Tên khốn nạn, mày là thằng khốn nạn..chỉ vì sinh trước mày 5 phút mà tao phải sống cuộc sống cơ cực suốt gần ba mươi năm, trong khi mày có tất cả, thế mà ngay đến người con gái tao yêu nhất mày cũng muốn cướp đi, mày là đồ tán tận lương tâm, đồ không có trái tim…giờ mày ở đây có tư cách trách tao ư- Tiểu Ngư vừa trách mắng vừa liên tiếp đấm vào mặt Thiên Kỳ..những cú đấm khiến miệng anh bật tóe máu…Thiên Kỳ không chống trả..- Anh cứ đánh đi..em sẽ không đánh lại..anh đánh cho đến khi nào anh cảm thấy nguôi giận…
Tiểu Bối nhìn thấy Tiểu Ngư đánh Thiên Kỳ, cô liền chạy đến ôm chầm lấy người yêu..Mắt cô ướt đẫm nước mắt:
- Đừng. Đừng đánh, đừng đánh nữa…Tiểu Ngư xin anh đừng làm tổn thương Thiên Kỳ…người có lỗi với anh là em..anh đừng đánh anh ấy…
- Thiên Kỳ, anh không sao chứ ? Anh có đau lắm không?
- Anh..anh không sao đâu Tiểu Bối à…- Và rồi Thiên Kỳ ôm chầm lấy Tiểu Bối…
Tiểu Ngư nhìn thấy cảnh tượng đó, lòng anh lại càng đau nhói hơn…và anh lại càng căm hận Thiên Kỳ hơn…
- Vậy là rõ rồi, Lưu Tiểu Bối…cuối cùng người mà em chọn là hắn..chứ không phải là tôi..cũng đúng, hắn có trong tay tất cả..còn tôi chẳng có gì…rốt cuộc tôi là ai đến ngay bản thân mình tôi cũng không biết …- Tiểu Ngư gầm lên…
- Tiểu Ngư anh bình tĩnh lại đi…
- Cút..cút hết đi…hai người hãy cút khỏi đây ngay tức khắc…nếu còn ở lại đây, tôi không biết tôi sẽ làm gì hai người đâu..hãy cút đi..cút ngay cho khuất mắt tôi…
…………………
………………
Thôi được, bây giờ anh đang mất bình tĩnh…
Anh cứ ở đây suy nghĩ, đến khi nào bĩnh tĩnh lại..chúng ta sẽ nói rõ mọi chuyện..Hi vọng, anh sẽ hiểu…
- Im đi…đừng nói gì nữa..cút ngay đi…
Thế rồi, Thiên Kỳ và Tiểu Bối đành quay bước trở về..để mặt Tiểu Ngư…
Tiểu Bối xót xa khi nhìn thấy những vết thương trên mặt Thiên Kỳ..nhưng cũng thấy đau lòng khi nhìn thấy Tiểu Ngư trở nên như vậy…
Cả hai bước đi…mà nghe từng giọt đắng đang len lỏi trong lòng…
Từng giọt nước mắt đang rơi lã chả trên khóe mắt họ và cả trong đáy lòng họ…
Chỉ mới hôm qua thôi..họ còn hạnh phúc mà giờ đây cả hai lại đang phải nếm trải những đắng cay đến thế này…
Họ lê từng bước chân nặng nề..họ đi cạnh nhau nhưng lại như đang cách xa ngàn trùng…..
Trời đã sáng….
Tiểu Ngư cầm lấy chiếc điện thoại…anh móc từ trong chiếc túi áo tấm danh thiếp của Cừu Nham…và nhấn nút…
Ngắt máy…Tiểu Ngư thầm nghĩ
“ Hạng Thiên Kỳ, mày đã cướp hết tất cả những gì lẽ ra thuộc về tao..giờ đã đến lúc, tao phải giành lại tất cả những gì thuộc về mình…Lưu Tiểu Ngư đã chết kể từ ngày hôm nay…giờ chỉ còn lại Hạng Thiên Cường”
Tiếng sóng biển vẫn vỗ rì rào nhưng hình như chẳng còn êm đềm nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.