Chương 24
Lana Phạm
03/06/2017
Tiểu Bối cứ đứng đấy chờ mãi nhưng không thấy Thiên Kỳ cùng bố mẹ bước ra, cô vô cùng lo lắng. Không thể tiếp tục kiên nhẫn được
nữa, cô quyết định chạy xông vào đám đông đang vây kín đặc cổng căn biệt thự họ Hạng. Đột nhiên, có một người bước đến
- Lưu tiểu thư, cô không nên vào đó..- Anh ta cất giọng.
- Sao lại là anh. Tại sao tôi không được vào đó, hãy để tôi vào, tôi muốn gặp Thiên Kỳ, tôi phải ở bên cạnh anh ấy lúc này..- Tiểu Bối nhận ra, người đó chính là David, cô gắt lên khi bị David cản đường...
- Thiếu gia cùng lão gia và phu nhân đã đi rồi, họ vừa đi được khoảng mười lắm phút, cô đứng đây không lẽ không nhìn thấy một chiếc ô tô đi qua sao??
- Anh nói gì, Thiên Kỳ đã đi sao? Anh ấy đi đâu. Không được rồi tôi phải đi tìm anh ấy..- Tiểu Bối chỉ nói đến đó rồi vụt chạy đi, không kịp để David nói thêm điều gì. Cô vừa chạy khắp nơi, vừa liên tục bấm điện thoại cho Thiên Kỳ nhưng tuyệt nhiên không thể nào liên lạc được với anh.
Chiếc Taxi chở Thiên Kỳ cùng vợ chồng Hạng chủ tịch đã đi được một đoạn. Đến lúc này, vẫn chưa biết đích đến là đâu, viên tài xế lại hỏi thêm một lần nữa:
- Này, quý khách tôi xin hỏi ba vị là các vị muốn đi đến đâu vậy?
- Chúng tôi..chúng tôi…- Ông Chấn Thiên ngập ngừng..
- Sao, không lẽ đi đâu mà cũng không biết à. Làm ơn đi, tôi xin các người đấy, tôi còn phải đi làm để kiếm tiền nuôi vợ con tôi. Các người không đi thì làm ơn xuống xe đi chứ đừng làm thế này-Viên tài xế cáu..
- Thôi được rồi, vậy phiền anh dừng lại đi. Chúng tôi sẽ xuống xe- Thiên Kỳ nãy giờ im lặng, nhưng nghe những lời khó chịu của viên tài xế nên anh đã cất tiếng.
Chiếc Taxi dừng lại, Thiên Kỳ xuống xe, tay anh xách theo hai ba lô hành lý…cạnh anh là bố mẹ..
Cả ba người, hai già một trẻ cứ đi mãi như vậy..
Được một lúc thì cả ông Chấn Thiên và bà Vu Tịnh đều đã thấm mệt .Thiên Kỳ đành để bố mẹ ngồi nghỉ ở một góc cây bên đường, còn anh sẽ đi tìm một nơi nào đó để gia đình họ có chỗ ở tạm ..
Anh đi khắp dãy phố đó nhưng dường như chẳng tìm được nơi nào cả. Những khách sạn hạng 3, hạng 4 mà bình thường chẳng bao giờ Thiên Kỳ ghé mắt đến thì giờ đây anh cũng không có khả năng mà bước vào đó.Thiên Kỳ lại tiếp tục bước đi, lòng bùi ngùi.
Thế rồi, hiện ra trước mặt anh là một căn nhà trọ xập xệ và tồi tàn..nói đúng hơn đây là một căn nhà đã quá cũ kỹ, và khách ở đó thường là những người bán hàng rong hoặc công nhân ở các công trình xây dựng đắn đo mãi một lúc, anh bấm bụng bước vào.
- Cô à, cho tôi hỏi ở đây thuê 2 phòng một đêm là bao nhiêu vậy?- Thiên Kỳ khẽ khàng cất tiếng..
- 350 đồng một phòng, hai phòng là bảy trăm. – Một nữ nhân viên lễ tân với ánh mắt đầy thị uy nhìn Thiên Kỳ..
- Cô nói gì, cô có nhầm không? Một nơi như thế này mà một phòng 350 đồng, làm sao mà ở được chứ - Thiên Kỳ phản ứng..
- Ở đây đó là giá chót rồi. Có tiền thì ở, không có tiền thì đi dùm đi, đừng ở đó mà lằn nhằn..
Thiên Kỳ vạch chiếc ví của mình ra, anh còn đúng 800 đồng..
Bây giờ anh chẳng còn cách nào khác, dù có cảm thấy nơi đây chẳng phải là nơi để người ở nhưng thà có chỗ để bố mẹ nghỉ ngơi vẫn còn hơn là đi lang thang mãi ngoài đường. Anh siết chặt lòng bàn tay lại, mắt nhắm nghiền và rồi anh mở mắt ra và nói:
- Vậy cô cho tôi thuê hai phòng…Anh đang định rút tiền ra để đưa cho nữ nhân viên lễ tân thì bỗng:
- Thiên Kỳ, khoan đã..- Một giọng nữ lanh lảnh cất lên..- Các người định ăn cướp của người ta đấy à. Một nơi như thế này đến dán cũng còn chê mà đòi lấy 350 ngàn một phòng ư? Thật đúng là đồ dã man - Cô đứng trước mặt nữ nhân viên lễ tân hét to..
- Cô có quyền gì chửi chúng tôi, không ở thì biến đi..
- Biến thì biến, tôi không cần đuổi đâu- cô giương mắt nhìn nữ nhân viên lễ tân rồi quay sang nắm chặt bàn tay của Thiên Kỳ và kéo anh ra khỏi căn nhà trọ tồi tàn đó..-Đi theo em- cô nói..
- Bỏ tay anh ra đi, em làm gì vậy? Tại sao em lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải chúng ta đã chấm dứt rồi sao?
- Tại sao em gọi điện cho anh bao nhiêu lần mà anh không thèm nghe máy, anh có biết là em lo lắng cho anh đến như thế nào không hả? Em đã đi qua đi lại dãy phố này mấy chục lần rồi anh có biết không, cuối cùng lại thấy anh ở đây. Anh tưởng mình là thần thánh có thể tự mình vượt qua được mọi chuyện sao. Anh thừa hiểu là em không thể bỏ mặt anh vậy mà tại sao anh cứ lãng tránh em vậy? – Tiểu Bối gắt lên.
- Không cần em phải quan tâm đến anh, chuyện của anh, anh sẽ tự giải quyết.- Thiên Kỳ nói rồi anh đi thẳng một mạch sang phía bên kia đường..để lại Tiểu Bối..
- Hạng Thiên Kỳ…anh đứng lại…anh đừng tưởng là anh nói thế là em có thể dễ dàng bỏ cuộc, Lưu Tiểu Bối không phải là một người dễ bị khuất phục như thế đâu..nói rồi, Tiểu Bối bước chân xuống lòng đường giữa dòng xe đang tấp nập..
- Tiểu Bối, em đứng đó..không được đi, nguy hiểm lắm- Thiên Kỳ lo lắng hét lên.
Nhưng Tiểu Bối dường như cố tình không nghe thấy..và cô cứ bước đi như ở một nơi không có người qua lại. Thiên Kỳ đứng đó, nhìn Tiểu Bối sang đường giữa dòng xe qua lại như mắc cưởi là trống ngực anh cứ đánh thình thịch…
Một chiếc xe ô tô đang lao với tốc độ nhanh thẳng hướng vào Tiểu Bối..Thiên Kỳ nhìn thấy, vội vàng chạy đến và ôm lấy cô…
- Tiểu Bối coi chừng..
Lúc ấy, Tiểu Bối mới giật mình và cô vô cùng hoảng hốt..Rất may, chiếc xe đã dừng lại kịp thời..
- Đi đứng không có mắt à, bộ muốn chết hả?- Người tài xế từ trong chiếc xe hét vọng ra..
Rồi chiếc xe lại lăn bánh..
Phía trên vỉa hè còn lại Tiểu Bối và Thiên Kỳ..
Anh lớn tiếng mắng cô:
- Em có biết em làm như vậy là nguy hiểm lắm không? Bộ em không sợ bị xe đâm phải sao?
- Em không cần biết, em không nghĩ được nhiều như thế. Là bởi vì em thực sự rất lo lắng cho anh, tại sao anh lại không muốn để em giúp anh chứ..-
- Anh..anh không muốn em nhìn thấy anh như thế này. Anh không muốn em nhìn thấy một Hạng Thiên Kỳ không còn gì cả.- Thiên Kỳ quay mặt sang hướng khác và nói..
- Hạng Thiên Kỳ bây giờ và Hạng Thiên Kỳ của trước kia như thế nào em không cần biết. Em chỉ biết một điều đó là Hạng Thiên Kỳ mà em yêu. Mà theo em biết đó là một người rất bản lĩnh, một Tổng giám đốc rất quyết đoán, không dễ gì bị đánh bại. Em nói cho anh biết, Lưu Tiểu Ngư đó, là anh trai của anh..hiện giờ anh ta đang bị những oán hận làm mờ mắt nên không thể phân biệt được đâu là đúng sai cả. Cho nên, điều tất yếu bây giờ của anh không phải là trốn chạy mà anh phải đối mặt, phải tìm cách để làm sao có thể xóa đi mối hận trong lòng Tiểu Ngư, để gia đình anh lại có thể đoàn tụ. Và để gây dựng lại Hào Lệ, em không thể phủ nhận về kiến thức và trình độ quản lý khách sạn Tiểu Ngư có thể ngang bằng anh. Nhưng kinh nghiệm và bản lĩnh thương trường thì anh ấy mãi mãi không thể bằng anh được, chẳng lẽ anh muốn sản nghiệp cả một đời của những người đi trước bị hủy hoại trong tay của Tiểu Ngư sao? Chẳng lẽ anh muốn để anh ấy mãi mãi rơi vào trong hố sâu của oán thù suốt đời không thoát ra được hay sao. Nếu thật sự như thế thì Lưu Tiểu Bối em đã yêu nhầm người rồi..
Nghe xong những lời của Tiểu Bối, Thiên Kỳ cảm động khôn cùng..Thế là anh ôm chầm lấy cô và nói “ Lưu Tiểu Bối, nếu như em nghĩ những lời em nói đã thuyết phục được anh thì em thành công rồi..” Dòng nước mắt sẻ chia khẽ lăn dài trên gương mặt của hai người yêu nhau..Họ đứng đó ôm lấy nhau trên lề đường..cảm giác như trên thế giới này chỉ còn lại họ mà thôi..dù cho dòng xe vẫn qua lại không ngừng..
Một lúc sau, Tiểu Bối và Thiên Kỳ buông nhau ra..
- Nếu như anh không chê thì hãy đưa hai bác đến nhà em ở tạm. Ở đó tuy không thật lớn nhưng luôn rộng cửa để đón chào anh..-Tiểu Bối dịu dàng nói..
- Cảm ơn em…Tiểu Bối..- Thiên Kỳ mỉm cười đáp..
Liền sau đó…một chiếc Taxi tiến đến…xe lăn bánh và thẳng hướng về phía thôn Đào Hoa…
………………………………
Tại khách sạn Hào Lệ…
Vẫn là một quang cảnh hết sức hoảng loạn. Toàn bộ những nhân viên tại nơi đó, và thậm chí ngay đến cả Ban quản trị, ai nấy vẫn chưa thể hình dung rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào. Tại sao, đột nhiên Tổng giám đốc của họ lại bị buộc tội là vi phạm pháp luật kinh doanh..
Vận mệnh của Hào Lệ rồi sẽ ra sao, cuộc sống của hơn ba trăm con người ở đó rồi sẽ như thế nào. Ai sẽ là người lên tiếp quản Hào Lệ đây?. Dù Thiên Kỳ trước kia đối với hầu hết nhân viên trong công ty là một người lãnh đạo khắc nghiệt và chỉ luôn lấy lợi ích thương nghiệp làm đầu, nhưng trong thâm tâm họ vẫn hiểu rằng, ngoài anh ra thì chẳng còn ai có thể xứng đáng để vận hành con tàu to lớn và đồ sộ này cả. Bởi cả về tài năng và bản lĩnh thương trường thì Thiên Kỳ vẫn luôn là người đứng đầu trong giới kinh doanh khách sạn..
Phía bên ngoài cánh cổng bước vào tiền sảnh, có một chiếc Audi màu trắng đã đậu ở đó một lúc lâu..
Anh ngồi trong xe, ánh mắt như dán chặt về phía Hào Lệ. Nơi đây quả thật đúng như tên gọi của nó, một cơ ngợi không nhỏ. Đây mới chính là cuộc sống mà đáng ra anh phải được hưởng sao?, đây mới chính là những gì thuộc về anh sao. Chỉ ngày mai thôi, là nó đã hoàn toàn thuộc về anh rồi. Nhưng anh lại thấy nó quá đỗi xa lạ, quá đỗi lạnh lẽo, dường như không có một chút ấm áp nào cả. Nó thật khác xa so với những gì anh đã từng tưởng tượng.
Ở bên trong của một nơi đồ sộ và mỹ lệ như thế, mỗi giờ mỗi khắc luôn là những cuộc chiến tàn khốc để tranh giành quyền lực, là nơi mà con người ta dẫm đạp lên nhau để giành lợi ích về cho mình. Anh bỗng cảm thấy rùng mình, liệu anh có đủ can đảm để bước vào đó hay không? Liệu bản lĩnh của anh có đủ vượt qua được những khắt nghiệt trên thương trường hay không. ..
Anh đắm chìm trong những suy nghĩ miên man..
Bất chợt anh nhớ đến người mẹ của mình, người đã một mình vất vả nuôi anh lớn khôn, dù biết anh không phải là con của mình sinh ra, nhưng bà đã dành cho anh chứa chan tình mẫu tử. Anh ra đi mà không kịp nói với bà một lời từ biệt, chỉ để lại mộtbức thư vỏn vẹn vài chữ, anh làm vậy có bất hiếu quá hay không?. “Mẹ..con xin lỗi..Nhưng mẹ yên tâm, đợi khi con chính thức lên nắm giữ Hào Lệ rồi, con sẽ cho mẹ một cuộc sống thật sung túc, mẹ sẽ không cần phải từng ngày vất vả nữa đâu..” Một giọt nước mắt khẽ lăn trên khóe mắt anh, anh nhanh chóng đưa tay gạt phăng nó đi..Rồi ánh mắt đầy lửa hận nhìn đăm đăm vào Hào Lê.. “ Hạng Thiên Cường, mày thắng rồi, cuối cùng mãy cũng đã thắng..Lưu Tiểu Bối, anh muốn cá cược xem nếu như anh và tên Thiên Kỳ đó đổi chỗ cho nhau, người mà em lựa chọn có phải là anh không?. Em đừng quên, trên đời này, người hiểu em nhất chỉ có anh mà thôi..”
….
Mỹ Tú đang ngồi thất thần tại quán Hảo Tái Lai, từ lúc Tiểu Ngư bỏ đi, bà ngày nào cũng thế, cứ vất vướng như một người bị mất đi linh hồn. Việc buôn bán bà cũng chẳng thiết tha nữa..nếu như không có mẹ con Tiểu Bối cùng mọi người trong thôn chắc Hảo Tái Lai cũng chẳng còn nữa..
Tiếng phanh của một chiếc ô tô dừng lại ngay trước nhà của Tiểu Bối, khiến bà cùng một số người trong quán, trong đó có cả Mỹ Lệ đều phải giật mình..
Và từ trên xe Tiểu Bối bước xuống, sau đó là một người thanh niên trắng trẻo tuấn tú có khuôn mặt giống hệt Tiểu Ngư, cùng một cặp vợ chồng trung niên…mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ…
- Lưu tiểu thư, cô không nên vào đó..- Anh ta cất giọng.
- Sao lại là anh. Tại sao tôi không được vào đó, hãy để tôi vào, tôi muốn gặp Thiên Kỳ, tôi phải ở bên cạnh anh ấy lúc này..- Tiểu Bối nhận ra, người đó chính là David, cô gắt lên khi bị David cản đường...
- Thiếu gia cùng lão gia và phu nhân đã đi rồi, họ vừa đi được khoảng mười lắm phút, cô đứng đây không lẽ không nhìn thấy một chiếc ô tô đi qua sao??
- Anh nói gì, Thiên Kỳ đã đi sao? Anh ấy đi đâu. Không được rồi tôi phải đi tìm anh ấy..- Tiểu Bối chỉ nói đến đó rồi vụt chạy đi, không kịp để David nói thêm điều gì. Cô vừa chạy khắp nơi, vừa liên tục bấm điện thoại cho Thiên Kỳ nhưng tuyệt nhiên không thể nào liên lạc được với anh.
Chiếc Taxi chở Thiên Kỳ cùng vợ chồng Hạng chủ tịch đã đi được một đoạn. Đến lúc này, vẫn chưa biết đích đến là đâu, viên tài xế lại hỏi thêm một lần nữa:
- Này, quý khách tôi xin hỏi ba vị là các vị muốn đi đến đâu vậy?
- Chúng tôi..chúng tôi…- Ông Chấn Thiên ngập ngừng..
- Sao, không lẽ đi đâu mà cũng không biết à. Làm ơn đi, tôi xin các người đấy, tôi còn phải đi làm để kiếm tiền nuôi vợ con tôi. Các người không đi thì làm ơn xuống xe đi chứ đừng làm thế này-Viên tài xế cáu..
- Thôi được rồi, vậy phiền anh dừng lại đi. Chúng tôi sẽ xuống xe- Thiên Kỳ nãy giờ im lặng, nhưng nghe những lời khó chịu của viên tài xế nên anh đã cất tiếng.
Chiếc Taxi dừng lại, Thiên Kỳ xuống xe, tay anh xách theo hai ba lô hành lý…cạnh anh là bố mẹ..
Cả ba người, hai già một trẻ cứ đi mãi như vậy..
Được một lúc thì cả ông Chấn Thiên và bà Vu Tịnh đều đã thấm mệt .Thiên Kỳ đành để bố mẹ ngồi nghỉ ở một góc cây bên đường, còn anh sẽ đi tìm một nơi nào đó để gia đình họ có chỗ ở tạm ..
Anh đi khắp dãy phố đó nhưng dường như chẳng tìm được nơi nào cả. Những khách sạn hạng 3, hạng 4 mà bình thường chẳng bao giờ Thiên Kỳ ghé mắt đến thì giờ đây anh cũng không có khả năng mà bước vào đó.Thiên Kỳ lại tiếp tục bước đi, lòng bùi ngùi.
Thế rồi, hiện ra trước mặt anh là một căn nhà trọ xập xệ và tồi tàn..nói đúng hơn đây là một căn nhà đã quá cũ kỹ, và khách ở đó thường là những người bán hàng rong hoặc công nhân ở các công trình xây dựng đắn đo mãi một lúc, anh bấm bụng bước vào.
- Cô à, cho tôi hỏi ở đây thuê 2 phòng một đêm là bao nhiêu vậy?- Thiên Kỳ khẽ khàng cất tiếng..
- 350 đồng một phòng, hai phòng là bảy trăm. – Một nữ nhân viên lễ tân với ánh mắt đầy thị uy nhìn Thiên Kỳ..
- Cô nói gì, cô có nhầm không? Một nơi như thế này mà một phòng 350 đồng, làm sao mà ở được chứ - Thiên Kỳ phản ứng..
- Ở đây đó là giá chót rồi. Có tiền thì ở, không có tiền thì đi dùm đi, đừng ở đó mà lằn nhằn..
Thiên Kỳ vạch chiếc ví của mình ra, anh còn đúng 800 đồng..
Bây giờ anh chẳng còn cách nào khác, dù có cảm thấy nơi đây chẳng phải là nơi để người ở nhưng thà có chỗ để bố mẹ nghỉ ngơi vẫn còn hơn là đi lang thang mãi ngoài đường. Anh siết chặt lòng bàn tay lại, mắt nhắm nghiền và rồi anh mở mắt ra và nói:
- Vậy cô cho tôi thuê hai phòng…Anh đang định rút tiền ra để đưa cho nữ nhân viên lễ tân thì bỗng:
- Thiên Kỳ, khoan đã..- Một giọng nữ lanh lảnh cất lên..- Các người định ăn cướp của người ta đấy à. Một nơi như thế này đến dán cũng còn chê mà đòi lấy 350 ngàn một phòng ư? Thật đúng là đồ dã man - Cô đứng trước mặt nữ nhân viên lễ tân hét to..
- Cô có quyền gì chửi chúng tôi, không ở thì biến đi..
- Biến thì biến, tôi không cần đuổi đâu- cô giương mắt nhìn nữ nhân viên lễ tân rồi quay sang nắm chặt bàn tay của Thiên Kỳ và kéo anh ra khỏi căn nhà trọ tồi tàn đó..-Đi theo em- cô nói..
- Bỏ tay anh ra đi, em làm gì vậy? Tại sao em lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải chúng ta đã chấm dứt rồi sao?
- Tại sao em gọi điện cho anh bao nhiêu lần mà anh không thèm nghe máy, anh có biết là em lo lắng cho anh đến như thế nào không hả? Em đã đi qua đi lại dãy phố này mấy chục lần rồi anh có biết không, cuối cùng lại thấy anh ở đây. Anh tưởng mình là thần thánh có thể tự mình vượt qua được mọi chuyện sao. Anh thừa hiểu là em không thể bỏ mặt anh vậy mà tại sao anh cứ lãng tránh em vậy? – Tiểu Bối gắt lên.
- Không cần em phải quan tâm đến anh, chuyện của anh, anh sẽ tự giải quyết.- Thiên Kỳ nói rồi anh đi thẳng một mạch sang phía bên kia đường..để lại Tiểu Bối..
- Hạng Thiên Kỳ…anh đứng lại…anh đừng tưởng là anh nói thế là em có thể dễ dàng bỏ cuộc, Lưu Tiểu Bối không phải là một người dễ bị khuất phục như thế đâu..nói rồi, Tiểu Bối bước chân xuống lòng đường giữa dòng xe đang tấp nập..
- Tiểu Bối, em đứng đó..không được đi, nguy hiểm lắm- Thiên Kỳ lo lắng hét lên.
Nhưng Tiểu Bối dường như cố tình không nghe thấy..và cô cứ bước đi như ở một nơi không có người qua lại. Thiên Kỳ đứng đó, nhìn Tiểu Bối sang đường giữa dòng xe qua lại như mắc cưởi là trống ngực anh cứ đánh thình thịch…
Một chiếc xe ô tô đang lao với tốc độ nhanh thẳng hướng vào Tiểu Bối..Thiên Kỳ nhìn thấy, vội vàng chạy đến và ôm lấy cô…
- Tiểu Bối coi chừng..
Lúc ấy, Tiểu Bối mới giật mình và cô vô cùng hoảng hốt..Rất may, chiếc xe đã dừng lại kịp thời..
- Đi đứng không có mắt à, bộ muốn chết hả?- Người tài xế từ trong chiếc xe hét vọng ra..
Rồi chiếc xe lại lăn bánh..
Phía trên vỉa hè còn lại Tiểu Bối và Thiên Kỳ..
Anh lớn tiếng mắng cô:
- Em có biết em làm như vậy là nguy hiểm lắm không? Bộ em không sợ bị xe đâm phải sao?
- Em không cần biết, em không nghĩ được nhiều như thế. Là bởi vì em thực sự rất lo lắng cho anh, tại sao anh lại không muốn để em giúp anh chứ..-
- Anh..anh không muốn em nhìn thấy anh như thế này. Anh không muốn em nhìn thấy một Hạng Thiên Kỳ không còn gì cả.- Thiên Kỳ quay mặt sang hướng khác và nói..
- Hạng Thiên Kỳ bây giờ và Hạng Thiên Kỳ của trước kia như thế nào em không cần biết. Em chỉ biết một điều đó là Hạng Thiên Kỳ mà em yêu. Mà theo em biết đó là một người rất bản lĩnh, một Tổng giám đốc rất quyết đoán, không dễ gì bị đánh bại. Em nói cho anh biết, Lưu Tiểu Ngư đó, là anh trai của anh..hiện giờ anh ta đang bị những oán hận làm mờ mắt nên không thể phân biệt được đâu là đúng sai cả. Cho nên, điều tất yếu bây giờ của anh không phải là trốn chạy mà anh phải đối mặt, phải tìm cách để làm sao có thể xóa đi mối hận trong lòng Tiểu Ngư, để gia đình anh lại có thể đoàn tụ. Và để gây dựng lại Hào Lệ, em không thể phủ nhận về kiến thức và trình độ quản lý khách sạn Tiểu Ngư có thể ngang bằng anh. Nhưng kinh nghiệm và bản lĩnh thương trường thì anh ấy mãi mãi không thể bằng anh được, chẳng lẽ anh muốn sản nghiệp cả một đời của những người đi trước bị hủy hoại trong tay của Tiểu Ngư sao? Chẳng lẽ anh muốn để anh ấy mãi mãi rơi vào trong hố sâu của oán thù suốt đời không thoát ra được hay sao. Nếu thật sự như thế thì Lưu Tiểu Bối em đã yêu nhầm người rồi..
Nghe xong những lời của Tiểu Bối, Thiên Kỳ cảm động khôn cùng..Thế là anh ôm chầm lấy cô và nói “ Lưu Tiểu Bối, nếu như em nghĩ những lời em nói đã thuyết phục được anh thì em thành công rồi..” Dòng nước mắt sẻ chia khẽ lăn dài trên gương mặt của hai người yêu nhau..Họ đứng đó ôm lấy nhau trên lề đường..cảm giác như trên thế giới này chỉ còn lại họ mà thôi..dù cho dòng xe vẫn qua lại không ngừng..
Một lúc sau, Tiểu Bối và Thiên Kỳ buông nhau ra..
- Nếu như anh không chê thì hãy đưa hai bác đến nhà em ở tạm. Ở đó tuy không thật lớn nhưng luôn rộng cửa để đón chào anh..-Tiểu Bối dịu dàng nói..
- Cảm ơn em…Tiểu Bối..- Thiên Kỳ mỉm cười đáp..
Liền sau đó…một chiếc Taxi tiến đến…xe lăn bánh và thẳng hướng về phía thôn Đào Hoa…
………………………………
Tại khách sạn Hào Lệ…
Vẫn là một quang cảnh hết sức hoảng loạn. Toàn bộ những nhân viên tại nơi đó, và thậm chí ngay đến cả Ban quản trị, ai nấy vẫn chưa thể hình dung rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào. Tại sao, đột nhiên Tổng giám đốc của họ lại bị buộc tội là vi phạm pháp luật kinh doanh..
Vận mệnh của Hào Lệ rồi sẽ ra sao, cuộc sống của hơn ba trăm con người ở đó rồi sẽ như thế nào. Ai sẽ là người lên tiếp quản Hào Lệ đây?. Dù Thiên Kỳ trước kia đối với hầu hết nhân viên trong công ty là một người lãnh đạo khắc nghiệt và chỉ luôn lấy lợi ích thương nghiệp làm đầu, nhưng trong thâm tâm họ vẫn hiểu rằng, ngoài anh ra thì chẳng còn ai có thể xứng đáng để vận hành con tàu to lớn và đồ sộ này cả. Bởi cả về tài năng và bản lĩnh thương trường thì Thiên Kỳ vẫn luôn là người đứng đầu trong giới kinh doanh khách sạn..
Phía bên ngoài cánh cổng bước vào tiền sảnh, có một chiếc Audi màu trắng đã đậu ở đó một lúc lâu..
Anh ngồi trong xe, ánh mắt như dán chặt về phía Hào Lệ. Nơi đây quả thật đúng như tên gọi của nó, một cơ ngợi không nhỏ. Đây mới chính là cuộc sống mà đáng ra anh phải được hưởng sao?, đây mới chính là những gì thuộc về anh sao. Chỉ ngày mai thôi, là nó đã hoàn toàn thuộc về anh rồi. Nhưng anh lại thấy nó quá đỗi xa lạ, quá đỗi lạnh lẽo, dường như không có một chút ấm áp nào cả. Nó thật khác xa so với những gì anh đã từng tưởng tượng.
Ở bên trong của một nơi đồ sộ và mỹ lệ như thế, mỗi giờ mỗi khắc luôn là những cuộc chiến tàn khốc để tranh giành quyền lực, là nơi mà con người ta dẫm đạp lên nhau để giành lợi ích về cho mình. Anh bỗng cảm thấy rùng mình, liệu anh có đủ can đảm để bước vào đó hay không? Liệu bản lĩnh của anh có đủ vượt qua được những khắt nghiệt trên thương trường hay không. ..
Anh đắm chìm trong những suy nghĩ miên man..
Bất chợt anh nhớ đến người mẹ của mình, người đã một mình vất vả nuôi anh lớn khôn, dù biết anh không phải là con của mình sinh ra, nhưng bà đã dành cho anh chứa chan tình mẫu tử. Anh ra đi mà không kịp nói với bà một lời từ biệt, chỉ để lại mộtbức thư vỏn vẹn vài chữ, anh làm vậy có bất hiếu quá hay không?. “Mẹ..con xin lỗi..Nhưng mẹ yên tâm, đợi khi con chính thức lên nắm giữ Hào Lệ rồi, con sẽ cho mẹ một cuộc sống thật sung túc, mẹ sẽ không cần phải từng ngày vất vả nữa đâu..” Một giọt nước mắt khẽ lăn trên khóe mắt anh, anh nhanh chóng đưa tay gạt phăng nó đi..Rồi ánh mắt đầy lửa hận nhìn đăm đăm vào Hào Lê.. “ Hạng Thiên Cường, mày thắng rồi, cuối cùng mãy cũng đã thắng..Lưu Tiểu Bối, anh muốn cá cược xem nếu như anh và tên Thiên Kỳ đó đổi chỗ cho nhau, người mà em lựa chọn có phải là anh không?. Em đừng quên, trên đời này, người hiểu em nhất chỉ có anh mà thôi..”
….
Mỹ Tú đang ngồi thất thần tại quán Hảo Tái Lai, từ lúc Tiểu Ngư bỏ đi, bà ngày nào cũng thế, cứ vất vướng như một người bị mất đi linh hồn. Việc buôn bán bà cũng chẳng thiết tha nữa..nếu như không có mẹ con Tiểu Bối cùng mọi người trong thôn chắc Hảo Tái Lai cũng chẳng còn nữa..
Tiếng phanh của một chiếc ô tô dừng lại ngay trước nhà của Tiểu Bối, khiến bà cùng một số người trong quán, trong đó có cả Mỹ Lệ đều phải giật mình..
Và từ trên xe Tiểu Bối bước xuống, sau đó là một người thanh niên trắng trẻo tuấn tú có khuôn mặt giống hệt Tiểu Ngư, cùng một cặp vợ chồng trung niên…mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.