Chương 4
Lana Phạm
25/05/2017
- Tiểu Ngư- Tiểu Bối nhẹ nhàng gọi Tiểu Ngư.
Vậy là chì chờ Tiểu Ngư vừa quay đầu lại, Tiểu Bối đã đưa bàn tay lên gương mặt tuấn tú của Tiểu Ngư gạt đi những vết nhọ trên mặt anh, vừa làm cô vừa nói:
- Anh xem anh này, nấu ăn đến nỗi, nhọ dính đầy mặt mà cũng không biết. Thế này là làm xấu mắt Tiểu Ngư đẹp trai của mẹ Mỹ Tú rồi..
- Không sao đâu, chẳng phải đã có Tiểu Bối xinh xắn lau giúp anh rồi sao- Tiểu Ngư vừa lém lỉnh cười vừa nói…
Quán ăn Hảo Tái Lai ngày nào cũng đông khách như thế. ..Mỗi sáng, Tiểu Bối vẫn qua đây giúp mẹ con Tiểu Ngư phụ bán hàng. Nhà Tiểu Bối và Tiểu Ngư ở sát vách nhau. Mỹ Tú và Mỹ Lệ vốn là bạn thân của nhau từ thưở nhỏ, tình bạn của họ lại càng thêm khắng khít hơn khi cả hai đều lấy được người chồng mang họ Lưu..
Và cũng vì thế, trong một chuyến đi biển cách đây hơn mười năm..chồng của họ cùng một ít ngư dân khác trong thôn Đào Hoa một đi không có ngày về sau khi một cơn bão bất ngờ đổ bộ..
Cũng chính vì thế mà cả hai người phụ nữ góa chồng ấy, đã nươmg tựa vào nhau mà sống và nuôi những đứa con của họ lớn lên cho đến bây giờ..
Không giống như Tiểu Ngư, lực học của Tiểu Bối chỉ ở mức trung bình hay có thể nói là hết sức bình thường nên cô đã không thi vào đại học..mà chỉ vào học ở một trường trung cấp chuyên ngành về khách sạn. Trước đây, cô và mẹ của mình bà Mỹ Lệ, hai mẹ con cùng làm trong khách sạn nhỏ của thôn Đào Hoa. Tuy nhiên, có lẽ khách sạn sẽ phải đóng cửa trong vòng nửa năm vì vậy mà mẹ cô đã xin làm tạp vụ ở khách sạn Hào Lệ..còn Tiểu Bối ban đầu cô cũng tính ra phố để xin việc nhưng bà Mỹ Lệ đã ngăn cô lại…bà không muốn cô con gái phải từ bỏ ước mơ gây dựng nên một khách sạn danh tiếng cho thôn nhà…nên bà đã động viên cô..tạm thời cử ở nhà, giúp mẹ con Tiểu Ngư bán hàng..cho đến khi khách sạn Đào Hoa mở cửa…
Tinh nghịch và lém lỉnh như thế nhưng Tiểu Bối rất ngoan, lại rất nghe lời mẹ…
- Chao ôi, tình cảm quá đi…chăm sóc nhau cẩn thận quá – Một người khách trong quán cất tiếng trêu đùa khi nhìn thấy những cử chỉ và hành động của Tiểu Bối và Tiểu Ngư dành cho nhau..
Cánh tay đang đưa lên trán Tiểu Bối để vén mái tóc bị rũ xuống của Tiểu Ngư rụt lại nhanh chóng. Cả hai ngượng đỏ mặt, bối rối nhìn nhau mỉm cười..
Mỹ Tú ở phía bên trong nhà nhìn ra cũng vô cùng hạnh phúc…vì cuối cùng cậu con trai ngốc nghếch của mình cũng đã biết dành tình cảm cho một người con gái…..
10h sáng, quán đã vơi bớt khách…Tiểu Ngư tranh thủ lau sạch sẽ những chiếc bàn một lần nữa..trong khi Tiểu Bối thì đi sửa lại những ghế, cả hai vừa làm việc, vừa thi thoảng lại liếc mắt nhìn nhau cười..rồi lại tiếp tục làm việc…
- Cơm nóng tới đây…- nghỉ tay ăn cơm thôi hai đứa- Mỹ Tú vừa bưng ra một mâm cơm nhỏ vừa gọi to..
- Ôi có cơm rồi…cô Mỹ Tú lúc thật là tâm lý mà..đúng lúc con lại đang đói bụng..
- Tong- Tiểu Ngư cốc yêu vào đầu Tiểu Bối và nói :- Em đó, chỉ được cái háu ăn thôi
- Sao anh lại kí đầu em…có cô Mỹ Tú ở đây mà anh còn thế à? – Cô Mỹ Tú cô xem đó, Tiểu Ngư nhà cô toàn bắt nạt con không à?- Tiểu Bối phụng phịu
- Lại còn mách à..vậy thì đưa món trứng luộc này cho anh nhé- Tiểu Ngư nhanh chóng kéo đĩa trứng luộc về phía mình
- Ơ này…của em mà..
- Này..hai đứa đừng đùa nữa, không lẽ không đói bụng sao.. Tiểu Ngư đó con lúc nào cũng bắt nạt Tiểu Bối thôi, con là con trai, con phải nhường nhịn Tiểu Bối chứ .
- Đấy, anh thấy mẹ Mỹ Tú nói chưa – Tiểu Bối nhìn Tiểu Ngư đắc ý nói
- Nhưng Tiểu Bối cũng đừng thấy cô Mỹ Tú bênh mà lấn tới nha..dù sao con là con gái cũng nên tế nhị một chút – Tiểu Ngư cười phì khi nhìn vẻ mặt đang đắc ý bỗng tiu nghỉu của Tiểu Bối- Hi! Thấy mẹ anh nói chưa hả ngốc?
Thế rồi..cả ba con người cùng vui vẻ vừa ăn bữa cơm giản đơn và đạm bạc..Mỹ Tú nhìn nụ cười rạng ngời của Tiểu Ngư và Tiểu Bối nghĩ thầm “ Ông trời ơi..xin người hãy cho con luôn được thấy niềm hạnh phúc như thế này…ông đừng bao giờ cướp mất nụ cười của hai đứa trẻ đáng yêu này ông trời nhé…”
……………………………………………………..
……………………..
- Mẹ ơi, con về đây- Mẹ nhớ ăn cơm cho hết đấy. Không được bỏ bứa nha – Tiểu Bối vừa đi vừa ngoái đầu lại nói với mẹ mình..
- Ừm..mẹ biết rồi con gái à..con về nhanh đi kẻo nắng !- Mỹ Lệ phẩy tay về hướng cô con gái yêu..
- Dạ! con nhớ rồi..Mẹ nhớ lời con..nhớ ăn ngon rồi uống sữa nhé !
- Ừ!..con đi đường cẩn thận nhé con gái…
- Dạ..mẹ !
Nói rồi..Tiểu Bối lại quay đầu và bước đi….cô vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh quang của Hào Lệ.. quả thật..không gian nơi đây rất dễ chịu cho việc nghỉ ngơi và làm dịu mát tâm hồn con người..
- Dạ xin lỗi cô cho tôi hỏi.. – Tiếng của một người đàn ông cắt ngang niềm ngọt ngào mà Tiểu Bối đang tận hưởng…
- Có chuyện gì vậy ? – Tiểu Bối hỏi..giọng hơi khó chịu vì mất hứng..
- Cô có biết văn phòng của Tổng Giám Đốc Hạng ở đâu không ? Tôi là nhân viên của nhà hàng Ý..tôi được ông chủ yêu cầu đến để giao tận tay cho Tổng Giám Đốc Hạng suất ăn..nhưng quả thật khách sạn này rộng lớn quá, tôi tìm mãi không ra..lại đi nhầm cửa sau ..cô có biết ở đâu chỉ hộ tôi với..-Giọng của người thanh niên tỏ rõ sự bất lực..-Nghe thấy ba chữ Tổng Giám Đốc, Tiểu Bối hí hửng mỉm cười, cô mau mắn nói:
- Anh tìm phòng Tổng Giám Đốc hả, tôi biết đó. Anh ấy là bạn tôi mà..Cái này..anh cứ để tôi mang lên cho..anh cứ đi giao hàng tiếp đi .
- Như vậy có được không? – Người đàn ông lưỡng lự…
- Anh yên tâm đi, không sao đâu. Tôi sẽ nói bạn tôi dành cho anh những lời khen trước mặt ông chủ của anh…vậy được chưa- Tiểu Bối nói như đinh đóng cột..
- Ôi…vậy thì may mắn quá…cảm ơn cô…- Người giao hàng ríu rít cảm ơn Tiểu Bối rồi vội vã quay đi…
Tiểu Bối vừa xách theo phần thức ăn..vừa nghĩ thầm “ Chà..hóa ra, cái anh chàng Tổng Giám đốc đó họ Hạng..hôm ấy…mình cũng chẳng kịp hỏi tên anh ấy..xem ra chuyện hôm nay chắc là do ông trời sắp đặt đây..mình lại có duyên gặp lại anh ấy rồi…không ngờ Lưu Tiểu Bối này lại có ngày được kết bạn với một bạch mã Hoàng tử chứ…. Mà cái anh chàng này cũng lạ..sao thứ bảy mà vẫn đi làm nhỉ?.- Dòng suy nghĩ của Tiểu Bối chưa kịp dứt thì trước mặt cô đã là cánh cửa phòng Tổng Giám Đốc…
Cô đưa tay gõ cửa…
- David, anh ra mở cửa đi. Là người của nhà hàng thức ăn Ý đó..- Anh nói một giọng nói trầm trầm lành lạnh…mặt vẫn chăm chú nhìn vào máy tính..
Người trợ lý gục đầu nhẹ một cái rồi nhanh chóng tiến đến mở cửa..
Cánh cửa bật mở..Tiểu Bối hớn hở bước vào..nhìn thấy David..cô ngạc nhiên hỏi:
- Ủa…ủa anh là ai vậy? Anh không phải là Tiểu Trần sao ?
- Xin lỗi cô nhầm người rồi..tôi là David.. là trợ lý của Hạng Tổng, cô là nhân viên của nhà hàng Ý đúng không ?
- À đúng.à..mà...chắc anh là trợ lý thứ hai của Hạng Tổng hả vậy là anh không biết tôi rồi..tôi là bạn của anh ấy...vì nhân viên của cửa hàng Ý không biết đường nên tôi giúp anh ta mang lên đây..thôi không lằng nhằng nữa...tôi vào nhé .
- Ấy...này...... cô- David đã cố sức ngăn cản..nhưng thất bại..anh thắc mắc không biết đây là người bạn của cậu chủ...đi theo cậu chủ bấy lâu nay..anh chưa gặp người bạn nào như thế này...một cô gái bình thường như thế....hơn nữa...dù bạn bè...ai cũng thừa hiểu cậu chủ của anh là một người rất nguyên tắc...cậu chủ rất ghét người khác xồng xộc vào phòng khi đang làm việc như thế này...nhưng tất cả đã quá muộn...
- Tổng Giám Đốc Hạng..tôi mang thức ăn đến cho anh nè – Tiểu Bối láu lỉnh nói...cô cảm thấy hôm nay Tổng Giám đốc, người bạn mới quen của cô có điều gì đó rất lạ...
- Cô...cô là nhân viên mới của nhà hàng à, cô có biết cách ăn nói với khách hàng không hả ???..cửa hàng các người làm ăn như vậy sao- Vẫn là ánh mắt cặm cụi dán chặt vào chiếc máy tính...giọng nói lạnh đến thấu xương...
Tiểu Bối cảm thấy có một điều gì đó khó tả vô cùng..bỗng nhiên cô cảm thấy sợ...rõ ràng đây không phải cách nói chuyện của chàng trai hôm trước cô gặp...linh cảm thấy một điều chẳng lành...nhưng Tiểu Bối vẫn tự trấn an mình...cô chầm chầm bước đến....đặt tay trên vai chàng trai ấy mỉm cười nói :
- Này..anh vui tính thật đó, hôm nay lại còn tỏ vẻ nghiêm túc với tôi nữa à ???...Hay là mới mấy hôm không gặp lại muốn làm tôi bất ngờ hả ?hay là quên cô bạn này rồi ?
- Cô...cô làm cái gì vậy hả ? cô đang nói lảm nhảm cái gì thế hả ? Nhà hàng Ý của các người bữa nay lại còn có cái kiểu sai nhân viên đi quyến rũ khách hàng thế này sao ? – Anh ngẩng lên, vẻ mặt đầy tức giận..giọng nói rít qua từng kẽ răng...từng lời lừng lời như muốn xuyên thủng từng lớp da thịt của người nghe...
Tiểu Bối nhìn anh...sửng sốt...đôi bàn tay cô run cầm cập, cô lui dần về chiếc bàn khách, đánh rơi cả hộp thức ăn cô vừa mang đến. Tiểu Bối không tin vào mắt mình nữa. Sao lại như thế... sao cái người con trai lạnh lùng này lại có gương mặt giống Tiểu Ngư đến thế? mà rốt cuộc anh là ai ??? là Hạng tổng thật sao ??...còn người con trai hôm trước cô gặp là ai ?Sao anh ta cũng nhận mình là Tổng Giám Đốc...Hàng loạt những câu hỏi thi nhau xuất hiện trong tâm trí của Tiểu Bối.
- Cô mau nhặt lên..cô làm rơi thức ăn xuống sàn rồi, thật là không biết xấu hổ, mà cô là ai mà có quyền nhìn tôi như thế hả ? cô nghĩ cô có đủ khả năng để tôi quyến rũ tôi ????...
Từng lời của người con trai đó khiến cho Tiểu Bổi bị tổn thương nghiêm trọng...cô rưng rưng đôi mắt...rồi cúi xuống nhặt từng mảnh thức ăn đang vung vãi tung tóe...
- David...David đâu ? Cậu gọi điện đến cửa hàng ý của ông Diệp ngay đi, tôi muốn hỏi xem ông ta làm ăn cái kiểu gì đây, tại sao lại có tuyển cái hạng con gái này vào làm còn cậu nữa..cậu là đàn ông mà không cản được cô ta sao? cậu thừa biết tôi ghét nhất là bị quấy rối trong khi làm việc dù là bất cư ai mà...- Anh ta gầm lên...
David chỉ gật đầu, mà không dám hé răng nửa lời....anh lấy điện thoại và bấm số....
- Khoan đã...- Tiểu Bối lấy hết can đảm...cất tiếng
- Cô...cô...muốn gì ? – David hỏi...
- Anh đừng gọi...chuyện này không liên quan gì đến ông chủ nhà hàng gì đó đâu...- Tiểu Bối đưa tay gạt nước mắt rồi hướng mắt về phía người con trai đáng sợ ấy và nói : Tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh, Tổng Giám Đốc Hạng..nhưng tôi không phải là nhân viên của nhà hàng gì đó đâu, chỉ là tôi muốn giúp người giao hàng vì anh ấy không biết đường thôi, hơn nữa tôi tưởng anh...anh là...nhưng tôi nói cho anh hay anh đừng nghĩ mình có tiền rồi có quyền nghĩ sai về người khác, anh đừng nghĩ mình có quyền lực trong tay rồi anh muốn áp đặt, muốn hạnh họe người khác là được đâu.Tôi cho anh biết, chuyện hôm nay tôi gây ra tôi sẽ chịu trách nhiệm..nhưng tôi nghĩ anh chẳng qua cũng chỉ là một con người cô đơn và yếu đuối, anh muốn dùng cái sự lạnh lùng và hung dữ của mình để tự bảo vệ mình thôi nhưng cái cách đó nó ấu trĩ vô cùng...còn nữa..tôi không biết cái người hôm trước tôi gặp là ai và có quan hệ gì với anh..nhưng so với anh..anh ấy xứng đáng với ba chữ Tổng Giám Đốc hơn nhiều...Tôi nói xong rồi....
Người con trai ấy nghe xong...thì môi anh mím chặt...hai tay nắm lại..người run lên. Anh đứng bật dậy, ánh mắt rực lửa tiến tới phía cô...
- Cô.....cô......cút ra khỏi đây cho tôi....cô quả thật là cái hạng người không biết liêm sĩ mà.....
Ánh mắt ấy....giọng nói ấy...khiến cho Tiểu Bối vô cùng khiếp sợ..thế nhưng..cô cũng không hiểu sao..cô lại có can đảm nói thêm một câu,...
- Cứ cho tôi là người không biết liêm sỉ...nhưng anh có chắc mình là người có liêm sỉ không ????
Tiểu Bối nói rồi....cô vùng chạy khỏi vòng tay anh đang ghì chặt cô vào tường....Tiểu Bối vô cùng hoảng loạn...cô vừa chạy...nước mắt lại rơi lã chã....hàng trăm những câu hỏi khác nhau vây đến tâm trí cô...
Riêng về phần anh....tuy rất tức giận....nhưng trong sâu thẳm đáy tim anh bỗng dấy lên chút gì đó một nỗi niềm khó tả...đó là lần đầu tiên...có một người dám nói anh như thế...lần đầu tiên có một người lại như hiểu anh đến thế....
Anh bước về bàn làm việc...rồi anh bảo David
- David, gọi cho tôi một suất ăn khác..bảo là tôi muốn ăn thêm một suất nữa ...
- Dạ...dạ...- David như sững người đi vì ngạc nhiên-đây là lần đầu tiên anh thấy cậu chủ của mình lại dễ dàng bỏ qua mọi chuyện như thế... không những thế... cậu chủ còn nói với anh một cách rất nhẹ nhàng...
- Sao anh còn chưa đi...không lẽ muốn tôi quát lên anh mới đi?
- Dạ vâng thưa Tổng Giám Đốc..tôi đi ngay. à mà khi nãy tôi có nghe cô gái đó nhắc đến Tiểu Trần..có khi cô ấy quen Phó tổng Quý thật...- David nói...
- Vậy sao...? - Vậy cậu nhắn luôn với Như Phong..mai đến Hào Lệ gặp tôi
- Dạ..- David cuối đầu chào rồi quay đi...- Anh mỉm cười thầm thán phục cô gái kia..có lẽ cô ấy sẽ là người giúp cậu chủ của anh cởi bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài ..
....................................
............................................................................
- Như Phong...anh đi đâu vào đấy ? – Chi Tình trong bộ váy cưới lộng lẫy hỏi
- À...anh mới ra ngoài nghe điện thoại..là của David ấy mà ..- Như Phong đáp..
- Vậy à..Thiên Kỳ có chuyện gì cần anh nữa sao ?
- À không có..chỉ là ngày mai cậu ấy muốn gặp anh thôi mà...
- Ra thế...anh xem...em mặc cái váy này có đẹp không ? –Chi Tinh hớn hở hỏi
- Em..đẹp lắm...rất đẹp...giống như một nàng tiên nữa vậy....
- Anh thật là khéo nịnh mà....giá mà...Thiên Kỳ cũng có thể làm cho em vui như anh..nhưng không trách được..một mình anh ấy phải quản lý cả cái khách sạn lớn thế kia mà...
...............................
Như Phong và Chi Tinh gói gém đồ đạc lại rồi bước ra xe...
Đóng cửa xe..Như Phong quay sang Chi Tinh hỏi :
- Chi Tinh này..em không giận Thiên Kỳ khi lẽ ra hôm nay người đưa em đi thử váy cưới hôm nay phải là cậu ấy ..anh hỏi thật đấy..
- Không đâu..chẳng phải anh ấy đã nhờ anh đưa em đi rồi còn gì, anh là bạn tốt nhất của anh ấy mà, hơn nữa...anh thừa biết Thiên Kỳ vốn đâu có tinh tế như anh trong mấy khoản này..với hơn nữa anh ấy biết anh luôn ăn ý với em mà...Thiên Kỳ là con người của công việc...tính cách của anh ấy từ nhỏ đã như thế nên em không trách....- Chi Tinh mỉm cười đáp...nhưng ánh mắt cô gợn buồn nhìn sang một hướng khác...
Chi Tinh, sao em lại ngốc như thế...Thiên Kỳ...liệu có thể mang đến hạnh phúc cho em không..cậu ấy liệu có thể khiến em luôn mỉm cười không khi với Thiên Kỳ...mọi thứ đều phải hoàn mỹ...- Như Phong nghĩ thầm
- Này...này anh sao vậy ? Đang nghĩ gì đấy ? – Chi Tinh quay sang hướng Như Phong hỏi...
- À..không có gì...anh đang nghĩ..có phải bây giờ Mộc tiểu thư đang muốn đi ăn một chút kem không ?
- Thật đúng là...không có ai hiểu Mộc Chi Tinh như Quý Như Phong mà..
- Đương nhiên rồi..nếu anh không hiểu em..anh đâu phải là Quý Như Phong...vậy bây giờ chúng ta đến quán « Candy Milk » nhé-..cả hai cùng đồng thanh khi nhắc đến cái tên của quán kem..
Họ nhìn nhau cười xòa....
Chiếc xe audi từ từ lăn bánh..........
Hai con người trên chiếc xe với hai luồng suy nghĩ....
Có lẽ sâu thẳm trong tận đáy lòng họ đều không biết rằng....họ chính là định mệnh của nhau nhưng...
Vậy là chì chờ Tiểu Ngư vừa quay đầu lại, Tiểu Bối đã đưa bàn tay lên gương mặt tuấn tú của Tiểu Ngư gạt đi những vết nhọ trên mặt anh, vừa làm cô vừa nói:
- Anh xem anh này, nấu ăn đến nỗi, nhọ dính đầy mặt mà cũng không biết. Thế này là làm xấu mắt Tiểu Ngư đẹp trai của mẹ Mỹ Tú rồi..
- Không sao đâu, chẳng phải đã có Tiểu Bối xinh xắn lau giúp anh rồi sao- Tiểu Ngư vừa lém lỉnh cười vừa nói…
Quán ăn Hảo Tái Lai ngày nào cũng đông khách như thế. ..Mỗi sáng, Tiểu Bối vẫn qua đây giúp mẹ con Tiểu Ngư phụ bán hàng. Nhà Tiểu Bối và Tiểu Ngư ở sát vách nhau. Mỹ Tú và Mỹ Lệ vốn là bạn thân của nhau từ thưở nhỏ, tình bạn của họ lại càng thêm khắng khít hơn khi cả hai đều lấy được người chồng mang họ Lưu..
Và cũng vì thế, trong một chuyến đi biển cách đây hơn mười năm..chồng của họ cùng một ít ngư dân khác trong thôn Đào Hoa một đi không có ngày về sau khi một cơn bão bất ngờ đổ bộ..
Cũng chính vì thế mà cả hai người phụ nữ góa chồng ấy, đã nươmg tựa vào nhau mà sống và nuôi những đứa con của họ lớn lên cho đến bây giờ..
Không giống như Tiểu Ngư, lực học của Tiểu Bối chỉ ở mức trung bình hay có thể nói là hết sức bình thường nên cô đã không thi vào đại học..mà chỉ vào học ở một trường trung cấp chuyên ngành về khách sạn. Trước đây, cô và mẹ của mình bà Mỹ Lệ, hai mẹ con cùng làm trong khách sạn nhỏ của thôn Đào Hoa. Tuy nhiên, có lẽ khách sạn sẽ phải đóng cửa trong vòng nửa năm vì vậy mà mẹ cô đã xin làm tạp vụ ở khách sạn Hào Lệ..còn Tiểu Bối ban đầu cô cũng tính ra phố để xin việc nhưng bà Mỹ Lệ đã ngăn cô lại…bà không muốn cô con gái phải từ bỏ ước mơ gây dựng nên một khách sạn danh tiếng cho thôn nhà…nên bà đã động viên cô..tạm thời cử ở nhà, giúp mẹ con Tiểu Ngư bán hàng..cho đến khi khách sạn Đào Hoa mở cửa…
Tinh nghịch và lém lỉnh như thế nhưng Tiểu Bối rất ngoan, lại rất nghe lời mẹ…
- Chao ôi, tình cảm quá đi…chăm sóc nhau cẩn thận quá – Một người khách trong quán cất tiếng trêu đùa khi nhìn thấy những cử chỉ và hành động của Tiểu Bối và Tiểu Ngư dành cho nhau..
Cánh tay đang đưa lên trán Tiểu Bối để vén mái tóc bị rũ xuống của Tiểu Ngư rụt lại nhanh chóng. Cả hai ngượng đỏ mặt, bối rối nhìn nhau mỉm cười..
Mỹ Tú ở phía bên trong nhà nhìn ra cũng vô cùng hạnh phúc…vì cuối cùng cậu con trai ngốc nghếch của mình cũng đã biết dành tình cảm cho một người con gái…..
10h sáng, quán đã vơi bớt khách…Tiểu Ngư tranh thủ lau sạch sẽ những chiếc bàn một lần nữa..trong khi Tiểu Bối thì đi sửa lại những ghế, cả hai vừa làm việc, vừa thi thoảng lại liếc mắt nhìn nhau cười..rồi lại tiếp tục làm việc…
- Cơm nóng tới đây…- nghỉ tay ăn cơm thôi hai đứa- Mỹ Tú vừa bưng ra một mâm cơm nhỏ vừa gọi to..
- Ôi có cơm rồi…cô Mỹ Tú lúc thật là tâm lý mà..đúng lúc con lại đang đói bụng..
- Tong- Tiểu Ngư cốc yêu vào đầu Tiểu Bối và nói :- Em đó, chỉ được cái háu ăn thôi
- Sao anh lại kí đầu em…có cô Mỹ Tú ở đây mà anh còn thế à? – Cô Mỹ Tú cô xem đó, Tiểu Ngư nhà cô toàn bắt nạt con không à?- Tiểu Bối phụng phịu
- Lại còn mách à..vậy thì đưa món trứng luộc này cho anh nhé- Tiểu Ngư nhanh chóng kéo đĩa trứng luộc về phía mình
- Ơ này…của em mà..
- Này..hai đứa đừng đùa nữa, không lẽ không đói bụng sao.. Tiểu Ngư đó con lúc nào cũng bắt nạt Tiểu Bối thôi, con là con trai, con phải nhường nhịn Tiểu Bối chứ .
- Đấy, anh thấy mẹ Mỹ Tú nói chưa – Tiểu Bối nhìn Tiểu Ngư đắc ý nói
- Nhưng Tiểu Bối cũng đừng thấy cô Mỹ Tú bênh mà lấn tới nha..dù sao con là con gái cũng nên tế nhị một chút – Tiểu Ngư cười phì khi nhìn vẻ mặt đang đắc ý bỗng tiu nghỉu của Tiểu Bối- Hi! Thấy mẹ anh nói chưa hả ngốc?
Thế rồi..cả ba con người cùng vui vẻ vừa ăn bữa cơm giản đơn và đạm bạc..Mỹ Tú nhìn nụ cười rạng ngời của Tiểu Ngư và Tiểu Bối nghĩ thầm “ Ông trời ơi..xin người hãy cho con luôn được thấy niềm hạnh phúc như thế này…ông đừng bao giờ cướp mất nụ cười của hai đứa trẻ đáng yêu này ông trời nhé…”
……………………………………………………..
……………………..
- Mẹ ơi, con về đây- Mẹ nhớ ăn cơm cho hết đấy. Không được bỏ bứa nha – Tiểu Bối vừa đi vừa ngoái đầu lại nói với mẹ mình..
- Ừm..mẹ biết rồi con gái à..con về nhanh đi kẻo nắng !- Mỹ Lệ phẩy tay về hướng cô con gái yêu..
- Dạ! con nhớ rồi..Mẹ nhớ lời con..nhớ ăn ngon rồi uống sữa nhé !
- Ừ!..con đi đường cẩn thận nhé con gái…
- Dạ..mẹ !
Nói rồi..Tiểu Bối lại quay đầu và bước đi….cô vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh quang của Hào Lệ.. quả thật..không gian nơi đây rất dễ chịu cho việc nghỉ ngơi và làm dịu mát tâm hồn con người..
- Dạ xin lỗi cô cho tôi hỏi.. – Tiếng của một người đàn ông cắt ngang niềm ngọt ngào mà Tiểu Bối đang tận hưởng…
- Có chuyện gì vậy ? – Tiểu Bối hỏi..giọng hơi khó chịu vì mất hứng..
- Cô có biết văn phòng của Tổng Giám Đốc Hạng ở đâu không ? Tôi là nhân viên của nhà hàng Ý..tôi được ông chủ yêu cầu đến để giao tận tay cho Tổng Giám Đốc Hạng suất ăn..nhưng quả thật khách sạn này rộng lớn quá, tôi tìm mãi không ra..lại đi nhầm cửa sau ..cô có biết ở đâu chỉ hộ tôi với..-Giọng của người thanh niên tỏ rõ sự bất lực..-Nghe thấy ba chữ Tổng Giám Đốc, Tiểu Bối hí hửng mỉm cười, cô mau mắn nói:
- Anh tìm phòng Tổng Giám Đốc hả, tôi biết đó. Anh ấy là bạn tôi mà..Cái này..anh cứ để tôi mang lên cho..anh cứ đi giao hàng tiếp đi .
- Như vậy có được không? – Người đàn ông lưỡng lự…
- Anh yên tâm đi, không sao đâu. Tôi sẽ nói bạn tôi dành cho anh những lời khen trước mặt ông chủ của anh…vậy được chưa- Tiểu Bối nói như đinh đóng cột..
- Ôi…vậy thì may mắn quá…cảm ơn cô…- Người giao hàng ríu rít cảm ơn Tiểu Bối rồi vội vã quay đi…
Tiểu Bối vừa xách theo phần thức ăn..vừa nghĩ thầm “ Chà..hóa ra, cái anh chàng Tổng Giám đốc đó họ Hạng..hôm ấy…mình cũng chẳng kịp hỏi tên anh ấy..xem ra chuyện hôm nay chắc là do ông trời sắp đặt đây..mình lại có duyên gặp lại anh ấy rồi…không ngờ Lưu Tiểu Bối này lại có ngày được kết bạn với một bạch mã Hoàng tử chứ…. Mà cái anh chàng này cũng lạ..sao thứ bảy mà vẫn đi làm nhỉ?.- Dòng suy nghĩ của Tiểu Bối chưa kịp dứt thì trước mặt cô đã là cánh cửa phòng Tổng Giám Đốc…
Cô đưa tay gõ cửa…
- David, anh ra mở cửa đi. Là người của nhà hàng thức ăn Ý đó..- Anh nói một giọng nói trầm trầm lành lạnh…mặt vẫn chăm chú nhìn vào máy tính..
Người trợ lý gục đầu nhẹ một cái rồi nhanh chóng tiến đến mở cửa..
Cánh cửa bật mở..Tiểu Bối hớn hở bước vào..nhìn thấy David..cô ngạc nhiên hỏi:
- Ủa…ủa anh là ai vậy? Anh không phải là Tiểu Trần sao ?
- Xin lỗi cô nhầm người rồi..tôi là David.. là trợ lý của Hạng Tổng, cô là nhân viên của nhà hàng Ý đúng không ?
- À đúng.à..mà...chắc anh là trợ lý thứ hai của Hạng Tổng hả vậy là anh không biết tôi rồi..tôi là bạn của anh ấy...vì nhân viên của cửa hàng Ý không biết đường nên tôi giúp anh ta mang lên đây..thôi không lằng nhằng nữa...tôi vào nhé .
- Ấy...này...... cô- David đã cố sức ngăn cản..nhưng thất bại..anh thắc mắc không biết đây là người bạn của cậu chủ...đi theo cậu chủ bấy lâu nay..anh chưa gặp người bạn nào như thế này...một cô gái bình thường như thế....hơn nữa...dù bạn bè...ai cũng thừa hiểu cậu chủ của anh là một người rất nguyên tắc...cậu chủ rất ghét người khác xồng xộc vào phòng khi đang làm việc như thế này...nhưng tất cả đã quá muộn...
- Tổng Giám Đốc Hạng..tôi mang thức ăn đến cho anh nè – Tiểu Bối láu lỉnh nói...cô cảm thấy hôm nay Tổng Giám đốc, người bạn mới quen của cô có điều gì đó rất lạ...
- Cô...cô là nhân viên mới của nhà hàng à, cô có biết cách ăn nói với khách hàng không hả ???..cửa hàng các người làm ăn như vậy sao- Vẫn là ánh mắt cặm cụi dán chặt vào chiếc máy tính...giọng nói lạnh đến thấu xương...
Tiểu Bối cảm thấy có một điều gì đó khó tả vô cùng..bỗng nhiên cô cảm thấy sợ...rõ ràng đây không phải cách nói chuyện của chàng trai hôm trước cô gặp...linh cảm thấy một điều chẳng lành...nhưng Tiểu Bối vẫn tự trấn an mình...cô chầm chầm bước đến....đặt tay trên vai chàng trai ấy mỉm cười nói :
- Này..anh vui tính thật đó, hôm nay lại còn tỏ vẻ nghiêm túc với tôi nữa à ???...Hay là mới mấy hôm không gặp lại muốn làm tôi bất ngờ hả ?hay là quên cô bạn này rồi ?
- Cô...cô làm cái gì vậy hả ? cô đang nói lảm nhảm cái gì thế hả ? Nhà hàng Ý của các người bữa nay lại còn có cái kiểu sai nhân viên đi quyến rũ khách hàng thế này sao ? – Anh ngẩng lên, vẻ mặt đầy tức giận..giọng nói rít qua từng kẽ răng...từng lời lừng lời như muốn xuyên thủng từng lớp da thịt của người nghe...
Tiểu Bối nhìn anh...sửng sốt...đôi bàn tay cô run cầm cập, cô lui dần về chiếc bàn khách, đánh rơi cả hộp thức ăn cô vừa mang đến. Tiểu Bối không tin vào mắt mình nữa. Sao lại như thế... sao cái người con trai lạnh lùng này lại có gương mặt giống Tiểu Ngư đến thế? mà rốt cuộc anh là ai ??? là Hạng tổng thật sao ??...còn người con trai hôm trước cô gặp là ai ?Sao anh ta cũng nhận mình là Tổng Giám Đốc...Hàng loạt những câu hỏi thi nhau xuất hiện trong tâm trí của Tiểu Bối.
- Cô mau nhặt lên..cô làm rơi thức ăn xuống sàn rồi, thật là không biết xấu hổ, mà cô là ai mà có quyền nhìn tôi như thế hả ? cô nghĩ cô có đủ khả năng để tôi quyến rũ tôi ????...
Từng lời của người con trai đó khiến cho Tiểu Bổi bị tổn thương nghiêm trọng...cô rưng rưng đôi mắt...rồi cúi xuống nhặt từng mảnh thức ăn đang vung vãi tung tóe...
- David...David đâu ? Cậu gọi điện đến cửa hàng ý của ông Diệp ngay đi, tôi muốn hỏi xem ông ta làm ăn cái kiểu gì đây, tại sao lại có tuyển cái hạng con gái này vào làm còn cậu nữa..cậu là đàn ông mà không cản được cô ta sao? cậu thừa biết tôi ghét nhất là bị quấy rối trong khi làm việc dù là bất cư ai mà...- Anh ta gầm lên...
David chỉ gật đầu, mà không dám hé răng nửa lời....anh lấy điện thoại và bấm số....
- Khoan đã...- Tiểu Bối lấy hết can đảm...cất tiếng
- Cô...cô...muốn gì ? – David hỏi...
- Anh đừng gọi...chuyện này không liên quan gì đến ông chủ nhà hàng gì đó đâu...- Tiểu Bối đưa tay gạt nước mắt rồi hướng mắt về phía người con trai đáng sợ ấy và nói : Tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh, Tổng Giám Đốc Hạng..nhưng tôi không phải là nhân viên của nhà hàng gì đó đâu, chỉ là tôi muốn giúp người giao hàng vì anh ấy không biết đường thôi, hơn nữa tôi tưởng anh...anh là...nhưng tôi nói cho anh hay anh đừng nghĩ mình có tiền rồi có quyền nghĩ sai về người khác, anh đừng nghĩ mình có quyền lực trong tay rồi anh muốn áp đặt, muốn hạnh họe người khác là được đâu.Tôi cho anh biết, chuyện hôm nay tôi gây ra tôi sẽ chịu trách nhiệm..nhưng tôi nghĩ anh chẳng qua cũng chỉ là một con người cô đơn và yếu đuối, anh muốn dùng cái sự lạnh lùng và hung dữ của mình để tự bảo vệ mình thôi nhưng cái cách đó nó ấu trĩ vô cùng...còn nữa..tôi không biết cái người hôm trước tôi gặp là ai và có quan hệ gì với anh..nhưng so với anh..anh ấy xứng đáng với ba chữ Tổng Giám Đốc hơn nhiều...Tôi nói xong rồi....
Người con trai ấy nghe xong...thì môi anh mím chặt...hai tay nắm lại..người run lên. Anh đứng bật dậy, ánh mắt rực lửa tiến tới phía cô...
- Cô.....cô......cút ra khỏi đây cho tôi....cô quả thật là cái hạng người không biết liêm sĩ mà.....
Ánh mắt ấy....giọng nói ấy...khiến cho Tiểu Bối vô cùng khiếp sợ..thế nhưng..cô cũng không hiểu sao..cô lại có can đảm nói thêm một câu,...
- Cứ cho tôi là người không biết liêm sỉ...nhưng anh có chắc mình là người có liêm sỉ không ????
Tiểu Bối nói rồi....cô vùng chạy khỏi vòng tay anh đang ghì chặt cô vào tường....Tiểu Bối vô cùng hoảng loạn...cô vừa chạy...nước mắt lại rơi lã chã....hàng trăm những câu hỏi khác nhau vây đến tâm trí cô...
Riêng về phần anh....tuy rất tức giận....nhưng trong sâu thẳm đáy tim anh bỗng dấy lên chút gì đó một nỗi niềm khó tả...đó là lần đầu tiên...có một người dám nói anh như thế...lần đầu tiên có một người lại như hiểu anh đến thế....
Anh bước về bàn làm việc...rồi anh bảo David
- David, gọi cho tôi một suất ăn khác..bảo là tôi muốn ăn thêm một suất nữa ...
- Dạ...dạ...- David như sững người đi vì ngạc nhiên-đây là lần đầu tiên anh thấy cậu chủ của mình lại dễ dàng bỏ qua mọi chuyện như thế... không những thế... cậu chủ còn nói với anh một cách rất nhẹ nhàng...
- Sao anh còn chưa đi...không lẽ muốn tôi quát lên anh mới đi?
- Dạ vâng thưa Tổng Giám Đốc..tôi đi ngay. à mà khi nãy tôi có nghe cô gái đó nhắc đến Tiểu Trần..có khi cô ấy quen Phó tổng Quý thật...- David nói...
- Vậy sao...? - Vậy cậu nhắn luôn với Như Phong..mai đến Hào Lệ gặp tôi
- Dạ..- David cuối đầu chào rồi quay đi...- Anh mỉm cười thầm thán phục cô gái kia..có lẽ cô ấy sẽ là người giúp cậu chủ của anh cởi bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài ..
....................................
............................................................................
- Như Phong...anh đi đâu vào đấy ? – Chi Tình trong bộ váy cưới lộng lẫy hỏi
- À...anh mới ra ngoài nghe điện thoại..là của David ấy mà ..- Như Phong đáp..
- Vậy à..Thiên Kỳ có chuyện gì cần anh nữa sao ?
- À không có..chỉ là ngày mai cậu ấy muốn gặp anh thôi mà...
- Ra thế...anh xem...em mặc cái váy này có đẹp không ? –Chi Tinh hớn hở hỏi
- Em..đẹp lắm...rất đẹp...giống như một nàng tiên nữa vậy....
- Anh thật là khéo nịnh mà....giá mà...Thiên Kỳ cũng có thể làm cho em vui như anh..nhưng không trách được..một mình anh ấy phải quản lý cả cái khách sạn lớn thế kia mà...
...............................
Như Phong và Chi Tinh gói gém đồ đạc lại rồi bước ra xe...
Đóng cửa xe..Như Phong quay sang Chi Tinh hỏi :
- Chi Tinh này..em không giận Thiên Kỳ khi lẽ ra hôm nay người đưa em đi thử váy cưới hôm nay phải là cậu ấy ..anh hỏi thật đấy..
- Không đâu..chẳng phải anh ấy đã nhờ anh đưa em đi rồi còn gì, anh là bạn tốt nhất của anh ấy mà, hơn nữa...anh thừa biết Thiên Kỳ vốn đâu có tinh tế như anh trong mấy khoản này..với hơn nữa anh ấy biết anh luôn ăn ý với em mà...Thiên Kỳ là con người của công việc...tính cách của anh ấy từ nhỏ đã như thế nên em không trách....- Chi Tinh mỉm cười đáp...nhưng ánh mắt cô gợn buồn nhìn sang một hướng khác...
Chi Tinh, sao em lại ngốc như thế...Thiên Kỳ...liệu có thể mang đến hạnh phúc cho em không..cậu ấy liệu có thể khiến em luôn mỉm cười không khi với Thiên Kỳ...mọi thứ đều phải hoàn mỹ...- Như Phong nghĩ thầm
- Này...này anh sao vậy ? Đang nghĩ gì đấy ? – Chi Tinh quay sang hướng Như Phong hỏi...
- À..không có gì...anh đang nghĩ..có phải bây giờ Mộc tiểu thư đang muốn đi ăn một chút kem không ?
- Thật đúng là...không có ai hiểu Mộc Chi Tinh như Quý Như Phong mà..
- Đương nhiên rồi..nếu anh không hiểu em..anh đâu phải là Quý Như Phong...vậy bây giờ chúng ta đến quán « Candy Milk » nhé-..cả hai cùng đồng thanh khi nhắc đến cái tên của quán kem..
Họ nhìn nhau cười xòa....
Chiếc xe audi từ từ lăn bánh..........
Hai con người trên chiếc xe với hai luồng suy nghĩ....
Có lẽ sâu thẳm trong tận đáy lòng họ đều không biết rằng....họ chính là định mệnh của nhau nhưng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.