Chương 9
Lana Phạm
25/05/2017
- Cả ngày hôm qua cậu đi đâu vậy ? – Như Phong hỏi Thiên Kỳ, giọng mang chút bực bội và dò xét.
- Tôi đi đâu, có cần phải báo cáo với cậu không, chẳng lẽ bây giờ đến tự do của tôi cậu cũng muốn quản?. Quý Như Phong, cậu đừng nghĩ cậu là bạn lớn lên từ nhỏ với tôi thì cậu muốn nói gì với tôi cũng được, cậu cũng thừa biết Hạng Thiên Kỳ xưa nay không muốn ai can thiệp vào những việc mình làm.
- Cậu tưởng tôi muốn quản cậu sao, chẳng qua là vì Chi Tinh thôi, tôi đã nói với cậu rồi , cậu muốn làm gì làm nhưng cậu đừng khiến cho Chi Tinh phải bận tâm vì cậu, cậu thừa hiểu lấy cậu làm chồng là ước mơ của cả cuộc đời Chi Tinh. Cậu thử nghĩ xem đi, xung quanh Chi Tinh có biết bao người đàn ông mong muốn được làm chồng cô ấy. Nhưng cô ấy lúc nào cũng chỉ biết có mình cậu. Cậu hãy để tâm đến Chi Tinh một chút đi.- Như Phong hậm hực nói.
- Trong số những người đàn ông đó có cậu đúng không, cậu nói vòng vo nhưng mấu chốt vấn đề chỉ có vậy. Nhưng cậu nên nhớ, chỉ có tôi mới là hoàng tử của Chi Tinh- Thiên Kỳ tự mãn..
- Đúng, tôi thừa nhận là tôi yêu Chi Tinh, nhưng đó là chuyện là của tôi. Còn người cô ấy quan tâm là cậu, nên tôi nhắc nhở cậu, nếu cậu còn làm cho Chi Tinh phải buồn nữa thì cậu đừng trách tôi không nể tình bạn bè suốt hai mươi mấy năm qua..- Nói rồi Như Phong đưa ánh mắt đầy cảnh cáo nhìn Thiên Ký một lần nữa rồi quay đi.
Thiên Kỳ còn lại một mình trong phòng....
Anh nhìn vào tấm ảnh anh và Chi Tinh đang đặt trên bàn rồi chợt nghĩ « Chi Tình à, có bao giờ em nghĩ chúng ta thực sự hiểu nhau, chúng ta có thực sự yêu nhau hay không ? hay là.... »
Cùng lúc ấy, tại một căn phòng cách đó phòng của Thiên Kỳ không xa, Chi Tinh cũng đang nhìn vào tấm ảnh của cả ba khi còn nhỏ, và nghĩ thầm « Thiên Kỳ à, đã có bao giờ anh mở rộng trái tim của anh để đón nhận em chưa ? chẳng lẽ bao năm qua, ước nguyện của em như thế nào anh không hiểu hay sao. Năm đó, anh cứu em, vết thương trên tay của em cũng là do vụ tai nạn năm đó..vậy mà anh không hề biết sao ? em phải làm sao đây, phải làm gì để có được trái tim của anh đây. »
Như Phong đang lái xe và anh cũng đang bị những suy nghĩ ngổn ngang bao vây..
« Chi Tinh à, có một lúc nào đó em hãy thử tìm hiểu, vụ tai nạn năm đó chưa ??..Người thực sự cứu em là ai..liệu em có biết không. Bao năm qua, anh vẫn luôn chờ đợi, nhưng dường như càng chờ đợi, anh càng tuyệt vọng... »
................................................
............................
Bệnh viện thôn Đào Hoa...
- Mẹ à, con muốn về nhà. Con nằm ở đây hai ngày rồi. Ở nhà còn nhiều việc cần làm lắm mẹ à..
- Này Tiểu Ngư, con chưa khỏe hoàn toàn đâu, co cứ ở lại đây vài bữa nữa. Việc ở nhà cứ để đấy, mẹ làm cũng được mà – Mỹ Tú dỗ dành con.
- Nhưng mà..không được đâu mẹ, lỡ như con không có ở nhà. Bọn người đó lại đến nữa thì sao hả mẹ...
Mỹ Tú nhìn con trai lặng lẽ, cảm động..
- Con nghe lời mẹ đi có được không, con cứ nghỉ cho thật khỏe đi. Bao nhiêu năm qua con đã vất vả rồi ..
- Tiểu Ngư à, anh nghe lời cô Mỹ Tú đi có được không, cứ ở đây cho bình phục hoàn toàn. Có em và mẹ em ở nhà, cô Mỹ Tú sẽ không sao đâu mà..- Tiểu Bối vừa bước vào và nói.
- Tiểu Bối, em mới tới à. Thôi được rồi, anh sẽ nghe em mà..- Tiểu Ngư ngoan ngoãn đáp như một đứa trẻ..
- Con trai lớn rồi là thế đây. Giờ lời mẹ nói không có trọng lượng bằng lời của ai đó rồi..- Mỹ Tú vừa nói vừa liếc mắt nhìn hai người trẻ và mỉm cười..
- Mẹ lại đang ganh tỵ với Tiểu Bối rồi...- Tiểu Ngư láu lỉnh nói.
- Ừm, mẹ ganh tỵ chứ sao. Con trai mẹ bây giờ không còn là của mình mẹ rồi. Tiểu Bối ở đây với Tiểu Ngư nhé, cô đi lấy thuốc cho nó.
- Vâng ! cô đi ạ..
Mỹ Tú quay đi..
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tiểu Ngư và Tiểu Bối...
Anh nhìn cô, mắt không chớp.
- Tại sao anh..anh lại nhìn em như thế- Tiểu Bối bối rối hỏi.
- Vì trông em nhìn kỹ cũng rất xinh .
- Thật à...vậy...hôm qua những gì anh nói là...
- Không sao, những lời hôm qua anh nói em cứ xem như chưa nghe thấy gì, anh biết anh nói ra những lời đó hơi đường đột, nó khiến cho Tiểu Bối cảm thấy bị áp lực. Tiểu Bối an tâm, anh hứa từ nay về sau anh sẽ không gây ra áp lực cho em nữa..
- Tiểu Ngư à..em biết là anh rất tốt với em. Anh cứ yên tâm, Tiểu Bối sẽ không cho phép mình có lỗi với anh đâu...
Nhìn bộ dạng lúng túng của Tiểu Bối, Tiểu Ngư cảm thấy rất kì lạ. Dường như đây không phải là Tiểu Bối của anh thường ngày. Chẳng phải Tiểu Bối bình thường rất chủ động hay sao, lại hay dẫn dắt Tiểu Ngư thể hiện tình cảm. Thế nhưng...hình như Tiểu Ngư mơ hồ cảm giác được một điều gì đó, phải chăng vì thế mà hôm qua anh đã vội vàng nói ra những lời như thề ước trăm năm...
- Tiểu Bối à..có phải gần đây em có chuyện gì không ? em có thể cho anh biết chuyện gì không, xin em đừng dấu anh bất cứ chuyện gì nhé..
- Không..không có, thật sự không có mà. Anh đừng nghĩ ngợi lung tung mà. Em có bao giờ dấu anh chuyện gì đâu cơ chứ.
- Thật chứ..em có thể nhìn thẳng vào mắt anh và nói không ?.
- Vâng...không có thật mà- Tiểu Bối đưa mắt nhìn thẳng vào gương mặt đầy lo lắng của Tiểu Ngư mà cô thấy mình bỗng trở nên xấu xa khôn cùng...tự bao giờ cô lại đi nói dối Tiểu Ngư như thế.
- Được rồi. Vậy anh yên tâm rồi, này em, gọt táo cho anh ăn đi- Tiểu Ngư phụng phịu.
- Trời đất, đừng có nói là anh đang làm nũng với em đó chứ..
- Nếu vậy thì sao chứ, không lẽ không được sao. Anh đang là người bệnh mà. Nào..gọt táo cho anh đi...đi mà..
- Thôi được rồi...em gọt đây..Tiểu Bối mỉm cười ... « Hạng Thiên Kỳ, tôi sẽ không để anh làm đảo lộn cuộc sống của tôi nữa..tôi sẽ không cho phép mình làm gì có lỗi với Tiểu Ngư » - cô thầm nghĩ..
...................................................
- Không...không thể nào. Sao lại có thể như được. Mình không tin...tại sao chứ..cô Mỹ Tú rất yêu thương Tiểu Ngư cơ mà. Tại sao lại như vâỵ được chứ...Mình không tin.- Tiểu Bối chạy một mạch từ nhà ra bãi biển với một tâm trạng khủng hoảng và kinh ngạc.
Flash Back
- Ôi sảng khoái quá. Trời hè nóng thế này, tắm một phát thật là dễ chịu mà. Ngày mai là Tiểu Ngư ra viện rồi, mình phải chuẩn bị một món quà gì đó để tặng anh ấy thôi.
Tiểu Bối vừa định bước chân xuống cầu thang, bỗng nhiên cô nghe mẹ cô và Mỹ Tú đang nói chuyện với nhau ở phía dưới căn bếp..hình như họ đang nói chuyện gì đó rất căng thẳng...
- Mỹ Tú à, hôm nay tôi thấy cô lạ lắm, cô đừng có nói với tôi là cô muốn trả Tiểu Ngư về cho ba mẹ ruột của nó đấy chứ.
- Chị nói đúng Mỹ Lệ à...tôi không thể để Tiểu Ngư sống cuộc sống như thế này nữa..cuộc sống này vốn không thuộc về nó. Năm đó..là tôi quá khao khát có con nên tôi đã nhận nó nhưng mà tôi đã không mang lại cuộc sống hạnh phúc cho nó.
- Mỹ Tú, cô phải suy nghĩ cho kĩ, cô đã nuôi Tiểu Ngư suốt hai mươi mấy năm rồi, liệu cô có đủ dũng khí để rời xa nó không?
- Nhưng, nếu tôi giữ nó bên cạnh tôi mãi là tôi hủy hoại tương lai của nó, thằng bé nó ngoan như thế, nó có năng lực như thế.- Mỹ Tú sụt sùi..
Mỹ Lệ nhìn tình cảnh của Mỹ Tú mà bà cảm thấy xót xa vô cùng...cùng là hai người bạn thân lớn lên từ nhỏ, Mỹ Tú vốn là cô gái xinh đẹp nhất thôn Đào Hoa..nhưng cuộc đời lại đầy gian truân và trắc trở.
Họ không biết rằng trong lúc ấy, có một người đã nghe thấy tất cả...sự thật mà họ đã dấu kín suốt hai mươi mấy năm qua..
..........................End Flash...............
- Tiểu Ngư ơi, tại sao chứ, tại sao cuộc đời của anh lại chất chứa nhiều nỗi đau như thế này chứ.
Tiểu Bối ngồi trên bãi biển khóc một trận như mưa, bao năm qua chưa khi nào cô khóc nhiều đến như vậy, chắc có lẽ vì đây là một sự thật đối với Tiểu Bối mà nói nó không còn giới hạn của sự chịu đựng.
- Lưu Tiểu Bối cứng rắn lên, không được khóc nữa. Mày nhất định phải mạnh mẽ lên, phải đi hỏi cho rõ ngọn ngành, mình phải bảo vệ Tiểu Ngư...mình không thể làm anh ấy bị tổn thương.- Tiểu Bối lấy tay quệt nước mắt, cô đứng dậy...rồi quay bước trở về nhà.
....................................................................
Tại biệt thự nhà họ Hạng..
Vu Tịnh lại một đêm nữa trằn trọc..
Bà lại nhớ về đứa con trai của mình, bà không thể nào quên được cảnh tượng đứa con trai của bà bưng những mâm thức ăn còn đang nóng đi phục vụ từng thực khách mà những giọt mồ hôi ướt đẫm áo...Bà chưa bao giờ hình dung ra, con trai bà phải vất vả như thế..
Nước mắt bà ướt đẫm khuôn mặt.. « Thiên Cường, con trai yêu thương của mẹ, nhất định mẹ sẽ dành lại con, mẹ sẽ bù đắp cho con tất cả. Mẹ sẽ cho con tất cả tình yêu thương mà hai mươi mấy năm qua mẹ vẫn còn nợ con...Lý Mỹ Tú, đến lúc cô phải trả con lại cho tôi rồi... »
............................
.................................
« Thiên Cường. Con mới là con của mẹ, con mới là con trai của mẹ. – Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, nắm chặt bàn tay của Tiểu Ngư vừa khóc lóc thảm thiết vừa gọi anh bằng một cái tên xa lạ.. »
Tiểu Ngư giật mình tỉnh dậy....trán anh ướt đẫm mồ hôi...
- Tại sao mình lại mơ thấy người phụ nữ hôm đó, người phụ nữ sang trọng lần đầu tiên đến nhà mình...tại sao mình lại mơ thấy bà ấy gọi mình là con...Thiên Cường ư ? Tại sao bà ấy lại gọi mình là Thiên Cường ? »
- Tôi đi đâu, có cần phải báo cáo với cậu không, chẳng lẽ bây giờ đến tự do của tôi cậu cũng muốn quản?. Quý Như Phong, cậu đừng nghĩ cậu là bạn lớn lên từ nhỏ với tôi thì cậu muốn nói gì với tôi cũng được, cậu cũng thừa biết Hạng Thiên Kỳ xưa nay không muốn ai can thiệp vào những việc mình làm.
- Cậu tưởng tôi muốn quản cậu sao, chẳng qua là vì Chi Tinh thôi, tôi đã nói với cậu rồi , cậu muốn làm gì làm nhưng cậu đừng khiến cho Chi Tinh phải bận tâm vì cậu, cậu thừa hiểu lấy cậu làm chồng là ước mơ của cả cuộc đời Chi Tinh. Cậu thử nghĩ xem đi, xung quanh Chi Tinh có biết bao người đàn ông mong muốn được làm chồng cô ấy. Nhưng cô ấy lúc nào cũng chỉ biết có mình cậu. Cậu hãy để tâm đến Chi Tinh một chút đi.- Như Phong hậm hực nói.
- Trong số những người đàn ông đó có cậu đúng không, cậu nói vòng vo nhưng mấu chốt vấn đề chỉ có vậy. Nhưng cậu nên nhớ, chỉ có tôi mới là hoàng tử của Chi Tinh- Thiên Kỳ tự mãn..
- Đúng, tôi thừa nhận là tôi yêu Chi Tinh, nhưng đó là chuyện là của tôi. Còn người cô ấy quan tâm là cậu, nên tôi nhắc nhở cậu, nếu cậu còn làm cho Chi Tinh phải buồn nữa thì cậu đừng trách tôi không nể tình bạn bè suốt hai mươi mấy năm qua..- Nói rồi Như Phong đưa ánh mắt đầy cảnh cáo nhìn Thiên Ký một lần nữa rồi quay đi.
Thiên Kỳ còn lại một mình trong phòng....
Anh nhìn vào tấm ảnh anh và Chi Tinh đang đặt trên bàn rồi chợt nghĩ « Chi Tình à, có bao giờ em nghĩ chúng ta thực sự hiểu nhau, chúng ta có thực sự yêu nhau hay không ? hay là.... »
Cùng lúc ấy, tại một căn phòng cách đó phòng của Thiên Kỳ không xa, Chi Tinh cũng đang nhìn vào tấm ảnh của cả ba khi còn nhỏ, và nghĩ thầm « Thiên Kỳ à, đã có bao giờ anh mở rộng trái tim của anh để đón nhận em chưa ? chẳng lẽ bao năm qua, ước nguyện của em như thế nào anh không hiểu hay sao. Năm đó, anh cứu em, vết thương trên tay của em cũng là do vụ tai nạn năm đó..vậy mà anh không hề biết sao ? em phải làm sao đây, phải làm gì để có được trái tim của anh đây. »
Như Phong đang lái xe và anh cũng đang bị những suy nghĩ ngổn ngang bao vây..
« Chi Tinh à, có một lúc nào đó em hãy thử tìm hiểu, vụ tai nạn năm đó chưa ??..Người thực sự cứu em là ai..liệu em có biết không. Bao năm qua, anh vẫn luôn chờ đợi, nhưng dường như càng chờ đợi, anh càng tuyệt vọng... »
................................................
............................
Bệnh viện thôn Đào Hoa...
- Mẹ à, con muốn về nhà. Con nằm ở đây hai ngày rồi. Ở nhà còn nhiều việc cần làm lắm mẹ à..
- Này Tiểu Ngư, con chưa khỏe hoàn toàn đâu, co cứ ở lại đây vài bữa nữa. Việc ở nhà cứ để đấy, mẹ làm cũng được mà – Mỹ Tú dỗ dành con.
- Nhưng mà..không được đâu mẹ, lỡ như con không có ở nhà. Bọn người đó lại đến nữa thì sao hả mẹ...
Mỹ Tú nhìn con trai lặng lẽ, cảm động..
- Con nghe lời mẹ đi có được không, con cứ nghỉ cho thật khỏe đi. Bao nhiêu năm qua con đã vất vả rồi ..
- Tiểu Ngư à, anh nghe lời cô Mỹ Tú đi có được không, cứ ở đây cho bình phục hoàn toàn. Có em và mẹ em ở nhà, cô Mỹ Tú sẽ không sao đâu mà..- Tiểu Bối vừa bước vào và nói.
- Tiểu Bối, em mới tới à. Thôi được rồi, anh sẽ nghe em mà..- Tiểu Ngư ngoan ngoãn đáp như một đứa trẻ..
- Con trai lớn rồi là thế đây. Giờ lời mẹ nói không có trọng lượng bằng lời của ai đó rồi..- Mỹ Tú vừa nói vừa liếc mắt nhìn hai người trẻ và mỉm cười..
- Mẹ lại đang ganh tỵ với Tiểu Bối rồi...- Tiểu Ngư láu lỉnh nói.
- Ừm, mẹ ganh tỵ chứ sao. Con trai mẹ bây giờ không còn là của mình mẹ rồi. Tiểu Bối ở đây với Tiểu Ngư nhé, cô đi lấy thuốc cho nó.
- Vâng ! cô đi ạ..
Mỹ Tú quay đi..
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tiểu Ngư và Tiểu Bối...
Anh nhìn cô, mắt không chớp.
- Tại sao anh..anh lại nhìn em như thế- Tiểu Bối bối rối hỏi.
- Vì trông em nhìn kỹ cũng rất xinh .
- Thật à...vậy...hôm qua những gì anh nói là...
- Không sao, những lời hôm qua anh nói em cứ xem như chưa nghe thấy gì, anh biết anh nói ra những lời đó hơi đường đột, nó khiến cho Tiểu Bối cảm thấy bị áp lực. Tiểu Bối an tâm, anh hứa từ nay về sau anh sẽ không gây ra áp lực cho em nữa..
- Tiểu Ngư à..em biết là anh rất tốt với em. Anh cứ yên tâm, Tiểu Bối sẽ không cho phép mình có lỗi với anh đâu...
Nhìn bộ dạng lúng túng của Tiểu Bối, Tiểu Ngư cảm thấy rất kì lạ. Dường như đây không phải là Tiểu Bối của anh thường ngày. Chẳng phải Tiểu Bối bình thường rất chủ động hay sao, lại hay dẫn dắt Tiểu Ngư thể hiện tình cảm. Thế nhưng...hình như Tiểu Ngư mơ hồ cảm giác được một điều gì đó, phải chăng vì thế mà hôm qua anh đã vội vàng nói ra những lời như thề ước trăm năm...
- Tiểu Bối à..có phải gần đây em có chuyện gì không ? em có thể cho anh biết chuyện gì không, xin em đừng dấu anh bất cứ chuyện gì nhé..
- Không..không có, thật sự không có mà. Anh đừng nghĩ ngợi lung tung mà. Em có bao giờ dấu anh chuyện gì đâu cơ chứ.
- Thật chứ..em có thể nhìn thẳng vào mắt anh và nói không ?.
- Vâng...không có thật mà- Tiểu Bối đưa mắt nhìn thẳng vào gương mặt đầy lo lắng của Tiểu Ngư mà cô thấy mình bỗng trở nên xấu xa khôn cùng...tự bao giờ cô lại đi nói dối Tiểu Ngư như thế.
- Được rồi. Vậy anh yên tâm rồi, này em, gọt táo cho anh ăn đi- Tiểu Ngư phụng phịu.
- Trời đất, đừng có nói là anh đang làm nũng với em đó chứ..
- Nếu vậy thì sao chứ, không lẽ không được sao. Anh đang là người bệnh mà. Nào..gọt táo cho anh đi...đi mà..
- Thôi được rồi...em gọt đây..Tiểu Bối mỉm cười ... « Hạng Thiên Kỳ, tôi sẽ không để anh làm đảo lộn cuộc sống của tôi nữa..tôi sẽ không cho phép mình làm gì có lỗi với Tiểu Ngư » - cô thầm nghĩ..
...................................................
- Không...không thể nào. Sao lại có thể như được. Mình không tin...tại sao chứ..cô Mỹ Tú rất yêu thương Tiểu Ngư cơ mà. Tại sao lại như vâỵ được chứ...Mình không tin.- Tiểu Bối chạy một mạch từ nhà ra bãi biển với một tâm trạng khủng hoảng và kinh ngạc.
Flash Back
- Ôi sảng khoái quá. Trời hè nóng thế này, tắm một phát thật là dễ chịu mà. Ngày mai là Tiểu Ngư ra viện rồi, mình phải chuẩn bị một món quà gì đó để tặng anh ấy thôi.
Tiểu Bối vừa định bước chân xuống cầu thang, bỗng nhiên cô nghe mẹ cô và Mỹ Tú đang nói chuyện với nhau ở phía dưới căn bếp..hình như họ đang nói chuyện gì đó rất căng thẳng...
- Mỹ Tú à, hôm nay tôi thấy cô lạ lắm, cô đừng có nói với tôi là cô muốn trả Tiểu Ngư về cho ba mẹ ruột của nó đấy chứ.
- Chị nói đúng Mỹ Lệ à...tôi không thể để Tiểu Ngư sống cuộc sống như thế này nữa..cuộc sống này vốn không thuộc về nó. Năm đó..là tôi quá khao khát có con nên tôi đã nhận nó nhưng mà tôi đã không mang lại cuộc sống hạnh phúc cho nó.
- Mỹ Tú, cô phải suy nghĩ cho kĩ, cô đã nuôi Tiểu Ngư suốt hai mươi mấy năm rồi, liệu cô có đủ dũng khí để rời xa nó không?
- Nhưng, nếu tôi giữ nó bên cạnh tôi mãi là tôi hủy hoại tương lai của nó, thằng bé nó ngoan như thế, nó có năng lực như thế.- Mỹ Tú sụt sùi..
Mỹ Lệ nhìn tình cảnh của Mỹ Tú mà bà cảm thấy xót xa vô cùng...cùng là hai người bạn thân lớn lên từ nhỏ, Mỹ Tú vốn là cô gái xinh đẹp nhất thôn Đào Hoa..nhưng cuộc đời lại đầy gian truân và trắc trở.
Họ không biết rằng trong lúc ấy, có một người đã nghe thấy tất cả...sự thật mà họ đã dấu kín suốt hai mươi mấy năm qua..
..........................End Flash...............
- Tiểu Ngư ơi, tại sao chứ, tại sao cuộc đời của anh lại chất chứa nhiều nỗi đau như thế này chứ.
Tiểu Bối ngồi trên bãi biển khóc một trận như mưa, bao năm qua chưa khi nào cô khóc nhiều đến như vậy, chắc có lẽ vì đây là một sự thật đối với Tiểu Bối mà nói nó không còn giới hạn của sự chịu đựng.
- Lưu Tiểu Bối cứng rắn lên, không được khóc nữa. Mày nhất định phải mạnh mẽ lên, phải đi hỏi cho rõ ngọn ngành, mình phải bảo vệ Tiểu Ngư...mình không thể làm anh ấy bị tổn thương.- Tiểu Bối lấy tay quệt nước mắt, cô đứng dậy...rồi quay bước trở về nhà.
....................................................................
Tại biệt thự nhà họ Hạng..
Vu Tịnh lại một đêm nữa trằn trọc..
Bà lại nhớ về đứa con trai của mình, bà không thể nào quên được cảnh tượng đứa con trai của bà bưng những mâm thức ăn còn đang nóng đi phục vụ từng thực khách mà những giọt mồ hôi ướt đẫm áo...Bà chưa bao giờ hình dung ra, con trai bà phải vất vả như thế..
Nước mắt bà ướt đẫm khuôn mặt.. « Thiên Cường, con trai yêu thương của mẹ, nhất định mẹ sẽ dành lại con, mẹ sẽ bù đắp cho con tất cả. Mẹ sẽ cho con tất cả tình yêu thương mà hai mươi mấy năm qua mẹ vẫn còn nợ con...Lý Mỹ Tú, đến lúc cô phải trả con lại cho tôi rồi... »
............................
.................................
« Thiên Cường. Con mới là con của mẹ, con mới là con trai của mẹ. – Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, nắm chặt bàn tay của Tiểu Ngư vừa khóc lóc thảm thiết vừa gọi anh bằng một cái tên xa lạ.. »
Tiểu Ngư giật mình tỉnh dậy....trán anh ướt đẫm mồ hôi...
- Tại sao mình lại mơ thấy người phụ nữ hôm đó, người phụ nữ sang trọng lần đầu tiên đến nhà mình...tại sao mình lại mơ thấy bà ấy gọi mình là con...Thiên Cường ư ? Tại sao bà ấy lại gọi mình là Thiên Cường ? »
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.