Chương 19: Êm đềm và bất an
Ngưng Văn
02/08/2014
Thiên Hằng về nhà cũng là lúc Lạc Ân mở cửa chuẩn bị ra ngoài.
Thấy cậu bé, cô không kềm được lo lắng, hỏi ngay:
-Con có lạnh không?
Không hỏi lý do ra ngoài là gì, Lạc Ân chỉ vội vã bưng tới cho Thiên Hằng một chén trà gừng rất ấm. Cô nhẹ nhàng:
-Con đói bụng chưa? Mẹ dọn cơm nhé!
Thiên Hằng có cảm giác không thật. Người phụ nữ trong bếp. Mùi hương thơm của thức ăn xộc vào mũi. Cả vị trà gừng ấm áp này nữa…Cứ như trong một giấc mơ.
-Ngon không con?
Tường Phong đột ngột ra ngoài có việc. Hai mẹ con cùng ngồi trên bàn ăn lại tạo nên một không khí khác hẳn. Lạc Ân gắp thức ăn vào chén con trai, miệng mỉm cười thật tươi:
-Hôm nay mẹ định làm món gỏi cá nhưng mua nguyên liệu thì không có loại cá ở quê mẹ hay ăn. Mẹ đành làm món gỏi thịt gà này, Tiểu Hằng ăn thử xem có ngon không?
Thịt gà tươi ngọt, lại có vị chua chua, cay cay tan ngay đầu lưỡi, quả thật rất ngon.
Thiên Hằng đã ăn qua bao nhiêu món ngon, đi biết bao nhiêu nhà hàng sang trọng. Ông bà nội cũng thường dẫn cậu bé đi du lịch. Nhưng chưa có bữa cơm nào lại làm Thiên Hằng luyến tiếc, không muốn ăn hết như hôm nay.
-Sao hả Tiểu Hằng?
Lạc Ân háo hức chờ đợi phản ứng từ cậu bé. Thiên Hằng cũng không muốn gồng mình nữa. Cậu bé chợt mỉm cười:
-Ngon lắm ạ! Rất ngon.
Đã ăn một lần sẽ muốn tiếp tục ăn nữa. Những ngày tháng như thế này sẽ kéo dài mãi hay sao?
-Tiểu Hằng!
Sau bữa cơm, Thiên Hằng lại cùng Lạc Ân vào trong bếp rửa chén. Động tác cậu bé không thuần thục lắm, rửa chén có khi còn quên cọ dầu mỡ dính phía dưới, làm Lạc Ân bật cười:
-Để mẹ làm cho.
-Để con mà..
Thiên Hằng cố chấp làm tiếp. Đến khi cái chén sạch bong mới úp lại trên kệ, lau tay. Một nụ cười khiến khuôn mặt thanh tú bừng sáng, Thiên Hằng nhẹ nhàng hỏi Lạc Ân vẫn còn hơi ngẩn người bởi vẻ rạng rỡ bất ngờ của con trai:
-Xong rồi…
-Tiểu Hằng rất giỏi.
-Mẹ….
Thiên Hằng bỗng nhiên ôm lấy cô, hơi nhón người hôn lên má Lạc Ân.
Cô cứng đờ người trong khi cậu bé lại cười, như con sóc chạy vụt lên phía trên nhà:
- Mình coi ti vi đi mẹ. Con nghe mấy bạn nói, hôm nay có phim siêu nhân rất là hay.
Bộ phim thiếu nhi đang chiếu trên tivi là một bộ phim siêu nhân mới mà lũ trẻ con tối nào cũng náo nức đón xem. Thiên Hằng ngồi xem chăm chú. Đây là lần đầu tiên.
Lạc Ân ngồi cạnh con trai. Cậu bé bỗng nhiên nằm xuống chân cô, trên tay là một bịch bánh nhỏ. Cậu nhai nhóp nhép, mắt không rời tivi:
-Mẹ thơm quá!
Cử chỉ thân mật khiến Lạc Ân bỗng thấy sợ…Thiên Hằng lạnh lùng, là một đứa trẻ trưởng thành sớm. Nhưng hôm nay bỗng nhiên lại…Cô muốn hỏi, nhưng lại không biết phải hỏi gì.
-Mẹ biết kể chuyện cổ tích không ạ?
-Biết. Mẹ biết chứ…
-Kể cho con nghen đi mẹ- Thiên Hằng ngước mắt, như đang vòi vĩnh- Truyện nào cũng được. Con rất muốn nghe.
Như một đứa bé khác hoàn toàn xuất hiện trong hình dáng Thiên Hằng vậy. Lạc Ân tự hỏi, hiện tượng tâm thần phân liệt, có khi nào diễn ra ở con của cô không?
Cho tới khi vào phòng ngủ, Thiên Hằng vẫn nhìn cô bằng đôi mắt của một cậu bé con ngây thơ, trong mắt chỉ có mẹ. Cậu còn chủ động dùng một nụ hôn gió trong không khí để nói với Lạc Ân:
-Mẹ ơi…Con yêu mẹ.
-Tiểu Hằng…Mẹ cũng vậy -Mắt Lạc Ân bỗng cay xè- Mẹ cũng yêu con.
-Con yêu mẹ….Mẹ ngủ ngon.
Khuôn mặt cậu bé sau cánh cửa phòng rạng rỡ. Đôi má hồng phớt, nụ cười như một thiên thần.
-Con có lạnh không?
Không hỏi lý do ra ngoài là gì, Lạc Ân chỉ vội vã bưng tới cho Thiên Hằng một chén trà gừng rất ấm. Cô nhẹ nhàng:
-Con đói bụng chưa? Mẹ dọn cơm nhé!
Thiên Hằng có cảm giác không thật. Người phụ nữ trong bếp. Mùi hương thơm của thức ăn xộc vào mũi. Cả vị trà gừng ấm áp này nữa…Cứ như trong một giấc mơ.
-Ngon không con?
Tường Phong đột ngột ra ngoài có việc. Hai mẹ con cùng ngồi trên bàn ăn lại tạo nên một không khí khác hẳn. Lạc Ân gắp thức ăn vào chén con trai, miệng mỉm cười thật tươi:
-Hôm nay mẹ định làm món gỏi cá nhưng mua nguyên liệu thì không có loại cá ở quê mẹ hay ăn. Mẹ đành làm món gỏi thịt gà này, Tiểu Hằng ăn thử xem có ngon không?
Thịt gà tươi ngọt, lại có vị chua chua, cay cay tan ngay đầu lưỡi, quả thật rất ngon.
Thiên Hằng đã ăn qua bao nhiêu món ngon, đi biết bao nhiêu nhà hàng sang trọng. Ông bà nội cũng thường dẫn cậu bé đi du lịch. Nhưng chưa có bữa cơm nào lại làm Thiên Hằng luyến tiếc, không muốn ăn hết như hôm nay.
-Sao hả Tiểu Hằng?
Lạc Ân háo hức chờ đợi phản ứng từ cậu bé. Thiên Hằng cũng không muốn gồng mình nữa. Cậu bé chợt mỉm cười:
-Ngon lắm ạ! Rất ngon.
Đã ăn một lần sẽ muốn tiếp tục ăn nữa. Những ngày tháng như thế này sẽ kéo dài mãi hay sao?
-Tiểu Hằng!
Sau bữa cơm, Thiên Hằng lại cùng Lạc Ân vào trong bếp rửa chén. Động tác cậu bé không thuần thục lắm, rửa chén có khi còn quên cọ dầu mỡ dính phía dưới, làm Lạc Ân bật cười:
-Để mẹ làm cho.
-Để con mà..
Thiên Hằng cố chấp làm tiếp. Đến khi cái chén sạch bong mới úp lại trên kệ, lau tay. Một nụ cười khiến khuôn mặt thanh tú bừng sáng, Thiên Hằng nhẹ nhàng hỏi Lạc Ân vẫn còn hơi ngẩn người bởi vẻ rạng rỡ bất ngờ của con trai:
-Xong rồi…
-Tiểu Hằng rất giỏi.
-Mẹ….
Thiên Hằng bỗng nhiên ôm lấy cô, hơi nhón người hôn lên má Lạc Ân.
Cô cứng đờ người trong khi cậu bé lại cười, như con sóc chạy vụt lên phía trên nhà:
- Mình coi ti vi đi mẹ. Con nghe mấy bạn nói, hôm nay có phim siêu nhân rất là hay.
Bộ phim thiếu nhi đang chiếu trên tivi là một bộ phim siêu nhân mới mà lũ trẻ con tối nào cũng náo nức đón xem. Thiên Hằng ngồi xem chăm chú. Đây là lần đầu tiên.
Lạc Ân ngồi cạnh con trai. Cậu bé bỗng nhiên nằm xuống chân cô, trên tay là một bịch bánh nhỏ. Cậu nhai nhóp nhép, mắt không rời tivi:
-Mẹ thơm quá!
Cử chỉ thân mật khiến Lạc Ân bỗng thấy sợ…Thiên Hằng lạnh lùng, là một đứa trẻ trưởng thành sớm. Nhưng hôm nay bỗng nhiên lại…Cô muốn hỏi, nhưng lại không biết phải hỏi gì.
-Mẹ biết kể chuyện cổ tích không ạ?
-Biết. Mẹ biết chứ…
-Kể cho con nghen đi mẹ- Thiên Hằng ngước mắt, như đang vòi vĩnh- Truyện nào cũng được. Con rất muốn nghe.
Như một đứa bé khác hoàn toàn xuất hiện trong hình dáng Thiên Hằng vậy. Lạc Ân tự hỏi, hiện tượng tâm thần phân liệt, có khi nào diễn ra ở con của cô không?
Cho tới khi vào phòng ngủ, Thiên Hằng vẫn nhìn cô bằng đôi mắt của một cậu bé con ngây thơ, trong mắt chỉ có mẹ. Cậu còn chủ động dùng một nụ hôn gió trong không khí để nói với Lạc Ân:
-Mẹ ơi…Con yêu mẹ.
-Tiểu Hằng…Mẹ cũng vậy -Mắt Lạc Ân bỗng cay xè- Mẹ cũng yêu con.
-Con yêu mẹ….Mẹ ngủ ngon.
Khuôn mặt cậu bé sau cánh cửa phòng rạng rỡ. Đôi má hồng phớt, nụ cười như một thiên thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.