Chương 93: Ngoại truyện:Gậy ông sẽ đập lưng ông
Ngưng Văn
11/12/2014
Gần một tháng sau khi xảy ra chuyện, Niệm Kiều mới ra ngoài.
Đi cạnh cô là Trình Vân. Anh ốm đi nhiều. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, nhìn vẻ hốc hác của anh, cô chợt thấy đau lòng.
Đau lòng…Xót xa. Sự đề phòng trong lòng Niệm Kiều dường như đã biến mất. Cô sờ nhẹ lên cằm anh, giọng hơi chùn xuống:
-Anh ốm đi rồi…
-Giảm cân mà– Trình Vân cười nhẹ- Trước đây có người bảo là anh chuẩn bị có bụng bia rồi nên cần phải tích cực giảm cân. May là cũng có kết quả.
Niệm Kiều cũng cười. Lòng cô vừa có một cảm giác ấm áp đang từ từ len vào nhè nhẹ.Sau đó là một nỗi lo sợ vừa chợt đến. Nếu Trình Vân biết, mọi thứ đều chỉ là một màn kịch, cô đang lợi dụng anh để cùng anh trai trả thù, anh sẽ thế nào? Có hận cô, có muốn trả đũa Niệm Kiều như cô từng làm với anh không?
-Anh ăn uống nhiều vào, còn phải làm việc mà.
-Tiểu Kiều à…
Trình Vân bỗng ôm lấy cô. Anh muốn nhìn thấy Niệm Kiều của ngày nào. Có chút lạnh lùng, có chút kiêu hãnh nhưng chưa bao giờ bi quan. Gần cả tháng nay nhìn cô xanh xao, tiều tụy, anh vừa đau lòng lại vừa tự trách sao mình không có mặt kịp thời ngay lúc đó. Tại sao?
Chuyện hôm ấy, Niệm Kiều không muốn nhắc lại. Có một lần, Tô Lâm làm như vô tình nhắc tới chuyện này trước mặt ba mẹ và ông nội anh. Nhất Vũ có vẻ kích động. Nó vẫn còn rất yêu thương Niệm Kiều. Mẹ anh lại xót xa cho cô. Bà nói làm thân con gái, bị người khác làm nhục đã là chuyện đau lòng nhất. Huống gì đó lại là một âm mưu.
Ba mẹ không phản đối chuyện Trình Vân và Niệm Kiều nữa. Ngay chuyện anh cắt đi vài hợp đồng liên quan tới Từ thị cũng không truy cứu. Ông nội không lên tiếng, nhưng cũng không hỏi về chuyện ở công ty, để Trình Vân muốn làm gì đó thì làm.
Làm đàn ông, bạn gái bị người khác cưỡng bức đương nhiên là một cái gai không nhỏ. Song, Niệm Kiều còn đau lòng hơn anh gấp bội. Trình Vân cũng không ngại chuyện cô không còn trong sạch. Đây là thời đại nào rồi?
-Anh…
Niệm Kiều đẩy nhẹ vào ngực anh khi vòng tay anh bỗng xiết mạnh làm cô đau. Vòng tay hơi lỏng ra đôi chút, rồi anh nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô:
-Lấy anh đi Tiểu Kiều…
Niệm Kiều càng bối rối hơn. Anh muốn lấy cô làm vợ? Không ngại chuyện kia sao?
-Anh…
-Tiểu Kiều à, em lấy anh đi. Anh sẽ thương yêu em, không để ai ăn hiếp em nữa. Tiểu Kiều…
Niệm Kiều run lên bởi vòng tay Trình Vân ngày càng chặt. Anh còn cắn nhẹ lên tai cô. Ánh mắt tha thiết chân thành…Như là không có chuyện gì xảy ra. Niệm Kiều trong mắt anh vẫn thuần khiết, vẫn trong sáng. Anh không ngại, anh không vì chuyện đó mà muốn bỏ rơi cô?
Mắt Niệm Kiều ươn ướt. Cô muốn khóc rồi.
-Tiểu Kiều…
-Anh vẫn muốn cưới em sao? Em đã bị…
-Chỉ là một tai nạn- Trình Vân vén tóc cô lên- Một tai nạn thôi Tiểu Kiều à…
Niệm Kiều chui sâu vào lòng anh hơn nữa. Cô lại khóc. Hôm nay Niệm Kiều khóc hơi nhiều. Nhưng nước mắt của cô không làm Trình Vân khó chịu. Khóc được là tốt. Là tốt lắm rồi…
….-Anh hai ơi, anh ấy cầu hôn em. Anh ấy muốn cưới em.
Từ Thành Luân cười nhẹ khi đọc tin nhắn. Cô bé con vẫn là một con nhóc cần được chở che. Em đã tìm được người che chở cho mình. Anh hai không cần bận tâm về em nữa. Anh hai…
Chiều nay, Từ Thành Luân đã tìm tới quê của bà Phạm – vốn là vú nuôi của mẹ anh. Bà kể cho Thành Luân nghe rất nhiều chuyện. Thì ra mẹ anh và ông Từ không đơn giản chỉ là quan hệ của người đeo đuổi và kẻ được đeo đuổi. Mẹ anh cũng từng yêu say đắm ông ấy. Nhưng đó là một con người tham vọng. Mẹ anh không thể làm một cái bóng chờ đợi ông Từ trong vô vọng. Bà muốn được bình yên. Đó là lý do bà chọn ba anh.
Bà Phạm còn đưa cho Từ Thành Luân một thứ. Một phiếu siêu âm. Một phiếu khám bệnh. Kết luận, thai 4 tuần tuổi….Mẹ anh từng mang thai với ông ta.
-Vú à…Vậy đứa bé đó là…?
-Không phải đâu con -Vú Phạm vội vàng xua tay- Tiểu thư thể chất yếu lại không chịu được chuyện cậu Từ nên….nên sảy thai. Cô ấy cũng bị suy sụp khi mất con, May là có ba con ở cạnh…Sau đó thì hai người kết hôn, rồi có con và Tiểu Kiều…
Từ Thành Luân nhếch môi. Anh và Niệm Kiều trở thành trẻ mồ côi cũng có cái hay của nó. Ở viện mồ côi, các sơ thường lấy ngày nhận trẻ làm ngày sinh. Ngày sinh thật của hai anh em không còn đúng nữa. Ông ta đã muốn chơi trò “dằn vặt”, muốn anh và Niệm Kiều phải đau khổ, muốn ba mẹ anh chết cũng không nhắm mắt. Anh sẽ cho ông ta nếm lại chút đau đớn. Nỗi đau gián tiếp đẩy hai con ruột loạn luân.
-Vú à…Vú có thể giúp con một chuyện không?
Từ Thành Luân giỏi nhất là đóng kịch. Đóng kịch thì cần bạn diễn. Bạn diễn phải hiểu rõ tình thế và diễn biến vở kịch trên sân khấu. Vú Phạm nghe câu chuyện, gương mặt già nua co giật. Bà nghẹn ngào:
-Cậu Từ….Sao cậu ta lại làm vậy chứ? Thật khốn nạn mà…
-Nên vú cứ chờ ông ta tới. Vú không cần làm gì hết. Vú muốn mắng cứ mắng. Chỉ cần vú quên đi chuyện cái bào thai đó đã bị hư là được rồi.
Từ Thành Luân lại âm thầm tính toán. Vú Phạm cũng đưa cho anh cuốn nhật ký của mẹ. Bà viết khá đều đặn. Nỗi đau khi bị ông ta phản bội được ghi lại rõ ràng. Nhưng sau đó mẹ không viết nữa. Cuốn nhật ký còn rất nhiều trang.
Chữ viết của mẹ cũng không phải là không giả được. Thành Luân nói với vú Phạm:
-Con cảm ơn vú…Vú cứ làm như lời con dặn là được. Giờ con phải về, con có nhiều chuyện phải làm ạ!
Trong đêm đó, trong phòng Từ Thành Luân kiên nhẫn điều khiển từng nét chữ. Hàng chữ cuối cùng có giá trị rất đắt, dành cho ông ta, riêng một mình ông ta thôi:
Tôi hận anh….Nhưng con là vô tội, làm sao mẹ có thể bỏ con đây?
Anh dừng bút. Làm sao để những thứ này thuận lợi đến tay mà không khiến ông ta nghi ngờ nhỉ? Cũng phải có chút sắp xếp. Làm sao để không lộ liễu, tránh cho con cáo già đó sự nghi ngờ.
* Niệm Khiết- Trình Vân yêu nhau, sao lại dẫn đến bước đường kia nhỉ? Com đi, com để mau biết. Trình Vân cũng hơi tội nghiệp, đất diễn của anh khúc này hơi ít. Đoạn sau nhiều hơn, nhưng anh Luân cũng nhiều không kém. Haizya!
Đi cạnh cô là Trình Vân. Anh ốm đi nhiều. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, nhìn vẻ hốc hác của anh, cô chợt thấy đau lòng.
Đau lòng…Xót xa. Sự đề phòng trong lòng Niệm Kiều dường như đã biến mất. Cô sờ nhẹ lên cằm anh, giọng hơi chùn xuống:
-Anh ốm đi rồi…
-Giảm cân mà– Trình Vân cười nhẹ- Trước đây có người bảo là anh chuẩn bị có bụng bia rồi nên cần phải tích cực giảm cân. May là cũng có kết quả.
Niệm Kiều cũng cười. Lòng cô vừa có một cảm giác ấm áp đang từ từ len vào nhè nhẹ.Sau đó là một nỗi lo sợ vừa chợt đến. Nếu Trình Vân biết, mọi thứ đều chỉ là một màn kịch, cô đang lợi dụng anh để cùng anh trai trả thù, anh sẽ thế nào? Có hận cô, có muốn trả đũa Niệm Kiều như cô từng làm với anh không?
-Anh ăn uống nhiều vào, còn phải làm việc mà.
-Tiểu Kiều à…
Trình Vân bỗng ôm lấy cô. Anh muốn nhìn thấy Niệm Kiều của ngày nào. Có chút lạnh lùng, có chút kiêu hãnh nhưng chưa bao giờ bi quan. Gần cả tháng nay nhìn cô xanh xao, tiều tụy, anh vừa đau lòng lại vừa tự trách sao mình không có mặt kịp thời ngay lúc đó. Tại sao?
Chuyện hôm ấy, Niệm Kiều không muốn nhắc lại. Có một lần, Tô Lâm làm như vô tình nhắc tới chuyện này trước mặt ba mẹ và ông nội anh. Nhất Vũ có vẻ kích động. Nó vẫn còn rất yêu thương Niệm Kiều. Mẹ anh lại xót xa cho cô. Bà nói làm thân con gái, bị người khác làm nhục đã là chuyện đau lòng nhất. Huống gì đó lại là một âm mưu.
Ba mẹ không phản đối chuyện Trình Vân và Niệm Kiều nữa. Ngay chuyện anh cắt đi vài hợp đồng liên quan tới Từ thị cũng không truy cứu. Ông nội không lên tiếng, nhưng cũng không hỏi về chuyện ở công ty, để Trình Vân muốn làm gì đó thì làm.
Làm đàn ông, bạn gái bị người khác cưỡng bức đương nhiên là một cái gai không nhỏ. Song, Niệm Kiều còn đau lòng hơn anh gấp bội. Trình Vân cũng không ngại chuyện cô không còn trong sạch. Đây là thời đại nào rồi?
-Anh…
Niệm Kiều đẩy nhẹ vào ngực anh khi vòng tay anh bỗng xiết mạnh làm cô đau. Vòng tay hơi lỏng ra đôi chút, rồi anh nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô:
-Lấy anh đi Tiểu Kiều…
Niệm Kiều càng bối rối hơn. Anh muốn lấy cô làm vợ? Không ngại chuyện kia sao?
-Anh…
-Tiểu Kiều à, em lấy anh đi. Anh sẽ thương yêu em, không để ai ăn hiếp em nữa. Tiểu Kiều…
Niệm Kiều run lên bởi vòng tay Trình Vân ngày càng chặt. Anh còn cắn nhẹ lên tai cô. Ánh mắt tha thiết chân thành…Như là không có chuyện gì xảy ra. Niệm Kiều trong mắt anh vẫn thuần khiết, vẫn trong sáng. Anh không ngại, anh không vì chuyện đó mà muốn bỏ rơi cô?
Mắt Niệm Kiều ươn ướt. Cô muốn khóc rồi.
-Tiểu Kiều…
-Anh vẫn muốn cưới em sao? Em đã bị…
-Chỉ là một tai nạn- Trình Vân vén tóc cô lên- Một tai nạn thôi Tiểu Kiều à…
Niệm Kiều chui sâu vào lòng anh hơn nữa. Cô lại khóc. Hôm nay Niệm Kiều khóc hơi nhiều. Nhưng nước mắt của cô không làm Trình Vân khó chịu. Khóc được là tốt. Là tốt lắm rồi…
….-Anh hai ơi, anh ấy cầu hôn em. Anh ấy muốn cưới em.
Từ Thành Luân cười nhẹ khi đọc tin nhắn. Cô bé con vẫn là một con nhóc cần được chở che. Em đã tìm được người che chở cho mình. Anh hai không cần bận tâm về em nữa. Anh hai…
Chiều nay, Từ Thành Luân đã tìm tới quê của bà Phạm – vốn là vú nuôi của mẹ anh. Bà kể cho Thành Luân nghe rất nhiều chuyện. Thì ra mẹ anh và ông Từ không đơn giản chỉ là quan hệ của người đeo đuổi và kẻ được đeo đuổi. Mẹ anh cũng từng yêu say đắm ông ấy. Nhưng đó là một con người tham vọng. Mẹ anh không thể làm một cái bóng chờ đợi ông Từ trong vô vọng. Bà muốn được bình yên. Đó là lý do bà chọn ba anh.
Bà Phạm còn đưa cho Từ Thành Luân một thứ. Một phiếu siêu âm. Một phiếu khám bệnh. Kết luận, thai 4 tuần tuổi….Mẹ anh từng mang thai với ông ta.
-Vú à…Vậy đứa bé đó là…?
-Không phải đâu con -Vú Phạm vội vàng xua tay- Tiểu thư thể chất yếu lại không chịu được chuyện cậu Từ nên….nên sảy thai. Cô ấy cũng bị suy sụp khi mất con, May là có ba con ở cạnh…Sau đó thì hai người kết hôn, rồi có con và Tiểu Kiều…
Từ Thành Luân nhếch môi. Anh và Niệm Kiều trở thành trẻ mồ côi cũng có cái hay của nó. Ở viện mồ côi, các sơ thường lấy ngày nhận trẻ làm ngày sinh. Ngày sinh thật của hai anh em không còn đúng nữa. Ông ta đã muốn chơi trò “dằn vặt”, muốn anh và Niệm Kiều phải đau khổ, muốn ba mẹ anh chết cũng không nhắm mắt. Anh sẽ cho ông ta nếm lại chút đau đớn. Nỗi đau gián tiếp đẩy hai con ruột loạn luân.
-Vú à…Vú có thể giúp con một chuyện không?
Từ Thành Luân giỏi nhất là đóng kịch. Đóng kịch thì cần bạn diễn. Bạn diễn phải hiểu rõ tình thế và diễn biến vở kịch trên sân khấu. Vú Phạm nghe câu chuyện, gương mặt già nua co giật. Bà nghẹn ngào:
-Cậu Từ….Sao cậu ta lại làm vậy chứ? Thật khốn nạn mà…
-Nên vú cứ chờ ông ta tới. Vú không cần làm gì hết. Vú muốn mắng cứ mắng. Chỉ cần vú quên đi chuyện cái bào thai đó đã bị hư là được rồi.
Từ Thành Luân lại âm thầm tính toán. Vú Phạm cũng đưa cho anh cuốn nhật ký của mẹ. Bà viết khá đều đặn. Nỗi đau khi bị ông ta phản bội được ghi lại rõ ràng. Nhưng sau đó mẹ không viết nữa. Cuốn nhật ký còn rất nhiều trang.
Chữ viết của mẹ cũng không phải là không giả được. Thành Luân nói với vú Phạm:
-Con cảm ơn vú…Vú cứ làm như lời con dặn là được. Giờ con phải về, con có nhiều chuyện phải làm ạ!
Trong đêm đó, trong phòng Từ Thành Luân kiên nhẫn điều khiển từng nét chữ. Hàng chữ cuối cùng có giá trị rất đắt, dành cho ông ta, riêng một mình ông ta thôi:
Tôi hận anh….Nhưng con là vô tội, làm sao mẹ có thể bỏ con đây?
Anh dừng bút. Làm sao để những thứ này thuận lợi đến tay mà không khiến ông ta nghi ngờ nhỉ? Cũng phải có chút sắp xếp. Làm sao để không lộ liễu, tránh cho con cáo già đó sự nghi ngờ.
* Niệm Khiết- Trình Vân yêu nhau, sao lại dẫn đến bước đường kia nhỉ? Com đi, com để mau biết. Trình Vân cũng hơi tội nghiệp, đất diễn của anh khúc này hơi ít. Đoạn sau nhiều hơn, nhưng anh Luân cũng nhiều không kém. Haizya!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.