Chương 68: NT26: Lạnh lùng
Ngưng Văn
15/10/2014
Thiên Hằng không bao giờ
nghĩ tới, vấn đề của hai vợ chồng lại đến từ một con chó. Do một con chó mà họ dù không cãi cọ, bỗng nhiên chiến tranh lạnh với nhau.
Thẩm Tinh đem chú chó nhỏ gửi ở một cửa hàng thú cưng, hằng ngày đều lui đến chăm sóc nó, tình cảm vô cùng thân thiết. Còn với Thiên Hằng, cô vẫn nhu thuận và ngoan hiền, anh đi làm về vẫn có bữa cơm nóng sốt. Sáng anh đi làm vẫn có quần áo ủi thẳng thớm. Thẩm Tinh vẫn thắt caravat cho Thiên Hằng, nhưng gương mặt thanh tú lạnh như băng.
Cô hay đến thăm con chó đó, gần như đều đặn cả ngày.
Đôi lúc Thiên Hằng tự nhủ, mình trong lòng Thẩm Tinh, một con chó cũng không bằng?
Anh cũng trở nên lặng lẽ. Vẫn về ăn cơm với Thẩm Tinh, vẫn chu đáo gắp món ăn vào chén cho cô. Thẩm Tinh không nói chuyện, anh cũng trở nên trầm mặc. Về việc không nói chuyện, đừng nói là năm bữa nửa tháng, cả năm trời không tiếp xúc với người khác, Thiên Hằng cũng chẳng xem là vấn đề gì.
Trong lúc đó, anh bất ngờ gặp lại Lâm tiểu thư -Lâm Huệ Mẫn.
Cô vẫn xinh đẹp như trước. Nhưng có một sự thay đổi không nhỏ. Ánh mắt kiêu ngạo, thái độ như ếch ngồi đáy giếng ngày xưa không còn nữa. Nghe nói sau khi Thiên Hằng rời khỏi Lâm thị, đã có nhiều biến cố. Ông Lâm bệnh nặng, Huệ Mẫn tiếp quản công ty. Cô gái ham chơi, kiêu ngạo ngày nào đã trở thành một nữ doanh nhân.
Cô nhìn Thiên Hằng, nở nụ cười thật ngọt ngào:
-Anh Thiệu….Chào anh!
Thiên Hằng lịch sự đáp lời. Với tư cách là kiến trúc sư trưởng của công trình này, anh và Lâm thị bắt tay hợp tác. Lâm thị sẽ phụ trách phần trang trí nội thất bên trong tòa nhà sau khi hoàn công. Người chịu trách nhiệm chính là Hòa Vỹ, người đặt bút ký hợp đồng là Lâm Huệ Mẫn.
Cô đã cười với anh, rất tự tin:
-Anh Thiệu…Chúng tôi phải trông cậy nhiều ở anh. Khi nào bên anh hoàn thành thì chúng tôi mới bắt tay vào công việc được. Anh Thiệu là người nhiều kinh nghiệm, lại tài giỏi, chắc chắn sẽ đốc thúc công việc nhanh chóng, tạo điều kiện cho chúng tôi hoàn công đúng thời hạn hợp đồng.
Thiên Hằng chỉ cười. Anh không quan tâm đến Lâm Huệ Mẫn lắm, chỉ hơi ngạc nhiên vì Lâm thị giành được hợp đồng này. Bản thiết kế của Hòa Vỹ tuy cũng khá tốt song chẳng có nhiều đột phá, Thiên Hằng đã xem qua thiết kế của Vĩnh Tâm- một công ty nhỏ cũng tham gia đấu thầu lần này. Thiết kế không tinh tế hoa mỹ song rất hài hòa với kiến trúc bên ngoài đã được phía Thiên Hằng phác thảo từ trước. Không biết sao lại không được chọn lần này.
Ngay trong buổi họp với nhà đầu tư chiều hôm ấy, Thiên Hằng bất chấp sự có mặt của Lâm thị, chỉ ra những thiếu sót trong thiết kế của Lâm thị. Anh cũng nói về bản thiết kế phía Vĩnh Tâm. Nhà đầu tư có vẻ bất ngờ….
Thiên Hằng thấy rõ vẻ mặt Huệ Mẫn trắng bệch. Ánh mắt cô không giấu được sự phẫn hận, nhìn thẳng vào anh.
Nhưng Thiên Hằng không ngại ngần gì mà né tránh cô ta cả. Sự hoàn hảo trong công việc luôn là mục tiêu của Thiên Hằng. Dù có làm thương tổn đến ai cũng không quan trọng. Huống gì phía bên Lâm thị không bằng người ta. Giành được bản hợp đồng này nhất định Lâm Huệ Mẫn đã giở thủ đoạn nho nhỏ nào đó. Thiên Hằng liếc sang trợ lý Kiều của phía đầu tư. Gương mặt anh ta cũng thoáng xanh thoáng đỏ…Bất giác anh nhếch môi cười.
-Thiệu Thiên Hằng!
Giọng nói vang lên đầy giận dữ. Thiên Hằng quay lại…Lâm Huệ Mẫn đã chờ anh trong nhà xe. Ánh mắt bốc hỏa, vẻ thản nhiên mấy ngày trước cũng không còn.
-Anh có phải là người không vậy? -Cô uất ức- Trước đây đúng là tôi có lỗi với anh…Nhưng anh không cần ép Lâm thị như thế chứ. Anh…anh khiến chúng tôi không còn đường sống. Bản hợp đồng này rất quan trọng với tôi…Anh có biết không? Anh…
Thiên Hằng không hề bị lay động. Với những người không phải thân thích, Thiên Hằng đúng là kẻ lạnh lùng. Rất lạnh lùng:
-Tôi chỉ làm những gì nên làm. Bản thiết kế đó sẽ ảnh hưởng đến mỹ quan tòa nhà mà chúng tôi thiết kế. Cũng chỉ là một khách hàng. Cô không cần phải đánh đổi nhiều như vậy để có nó. Lâm tiểu thư…
-Anh…
Thiên Hằng không xem ngọn lửa đang bốc bừng bừng trong mắt Huệ Mẫn ra gì cả. Mọi thứ lướt qua mắt anh chầm chậm…Thiên Hằng chợt nhớ. Hình như anh và Thẩm Tinh đã giận nhau hơn 1 tháng rồi.
Thẩm Tinh đem chú chó nhỏ gửi ở một cửa hàng thú cưng, hằng ngày đều lui đến chăm sóc nó, tình cảm vô cùng thân thiết. Còn với Thiên Hằng, cô vẫn nhu thuận và ngoan hiền, anh đi làm về vẫn có bữa cơm nóng sốt. Sáng anh đi làm vẫn có quần áo ủi thẳng thớm. Thẩm Tinh vẫn thắt caravat cho Thiên Hằng, nhưng gương mặt thanh tú lạnh như băng.
Cô hay đến thăm con chó đó, gần như đều đặn cả ngày.
Đôi lúc Thiên Hằng tự nhủ, mình trong lòng Thẩm Tinh, một con chó cũng không bằng?
Anh cũng trở nên lặng lẽ. Vẫn về ăn cơm với Thẩm Tinh, vẫn chu đáo gắp món ăn vào chén cho cô. Thẩm Tinh không nói chuyện, anh cũng trở nên trầm mặc. Về việc không nói chuyện, đừng nói là năm bữa nửa tháng, cả năm trời không tiếp xúc với người khác, Thiên Hằng cũng chẳng xem là vấn đề gì.
Trong lúc đó, anh bất ngờ gặp lại Lâm tiểu thư -Lâm Huệ Mẫn.
Cô vẫn xinh đẹp như trước. Nhưng có một sự thay đổi không nhỏ. Ánh mắt kiêu ngạo, thái độ như ếch ngồi đáy giếng ngày xưa không còn nữa. Nghe nói sau khi Thiên Hằng rời khỏi Lâm thị, đã có nhiều biến cố. Ông Lâm bệnh nặng, Huệ Mẫn tiếp quản công ty. Cô gái ham chơi, kiêu ngạo ngày nào đã trở thành một nữ doanh nhân.
Cô nhìn Thiên Hằng, nở nụ cười thật ngọt ngào:
-Anh Thiệu….Chào anh!
Thiên Hằng lịch sự đáp lời. Với tư cách là kiến trúc sư trưởng của công trình này, anh và Lâm thị bắt tay hợp tác. Lâm thị sẽ phụ trách phần trang trí nội thất bên trong tòa nhà sau khi hoàn công. Người chịu trách nhiệm chính là Hòa Vỹ, người đặt bút ký hợp đồng là Lâm Huệ Mẫn.
Cô đã cười với anh, rất tự tin:
-Anh Thiệu…Chúng tôi phải trông cậy nhiều ở anh. Khi nào bên anh hoàn thành thì chúng tôi mới bắt tay vào công việc được. Anh Thiệu là người nhiều kinh nghiệm, lại tài giỏi, chắc chắn sẽ đốc thúc công việc nhanh chóng, tạo điều kiện cho chúng tôi hoàn công đúng thời hạn hợp đồng.
Thiên Hằng chỉ cười. Anh không quan tâm đến Lâm Huệ Mẫn lắm, chỉ hơi ngạc nhiên vì Lâm thị giành được hợp đồng này. Bản thiết kế của Hòa Vỹ tuy cũng khá tốt song chẳng có nhiều đột phá, Thiên Hằng đã xem qua thiết kế của Vĩnh Tâm- một công ty nhỏ cũng tham gia đấu thầu lần này. Thiết kế không tinh tế hoa mỹ song rất hài hòa với kiến trúc bên ngoài đã được phía Thiên Hằng phác thảo từ trước. Không biết sao lại không được chọn lần này.
Ngay trong buổi họp với nhà đầu tư chiều hôm ấy, Thiên Hằng bất chấp sự có mặt của Lâm thị, chỉ ra những thiếu sót trong thiết kế của Lâm thị. Anh cũng nói về bản thiết kế phía Vĩnh Tâm. Nhà đầu tư có vẻ bất ngờ….
Thiên Hằng thấy rõ vẻ mặt Huệ Mẫn trắng bệch. Ánh mắt cô không giấu được sự phẫn hận, nhìn thẳng vào anh.
Nhưng Thiên Hằng không ngại ngần gì mà né tránh cô ta cả. Sự hoàn hảo trong công việc luôn là mục tiêu của Thiên Hằng. Dù có làm thương tổn đến ai cũng không quan trọng. Huống gì phía bên Lâm thị không bằng người ta. Giành được bản hợp đồng này nhất định Lâm Huệ Mẫn đã giở thủ đoạn nho nhỏ nào đó. Thiên Hằng liếc sang trợ lý Kiều của phía đầu tư. Gương mặt anh ta cũng thoáng xanh thoáng đỏ…Bất giác anh nhếch môi cười.
-Thiệu Thiên Hằng!
Giọng nói vang lên đầy giận dữ. Thiên Hằng quay lại…Lâm Huệ Mẫn đã chờ anh trong nhà xe. Ánh mắt bốc hỏa, vẻ thản nhiên mấy ngày trước cũng không còn.
-Anh có phải là người không vậy? -Cô uất ức- Trước đây đúng là tôi có lỗi với anh…Nhưng anh không cần ép Lâm thị như thế chứ. Anh…anh khiến chúng tôi không còn đường sống. Bản hợp đồng này rất quan trọng với tôi…Anh có biết không? Anh…
Thiên Hằng không hề bị lay động. Với những người không phải thân thích, Thiên Hằng đúng là kẻ lạnh lùng. Rất lạnh lùng:
-Tôi chỉ làm những gì nên làm. Bản thiết kế đó sẽ ảnh hưởng đến mỹ quan tòa nhà mà chúng tôi thiết kế. Cũng chỉ là một khách hàng. Cô không cần phải đánh đổi nhiều như vậy để có nó. Lâm tiểu thư…
-Anh…
Thiên Hằng không xem ngọn lửa đang bốc bừng bừng trong mắt Huệ Mẫn ra gì cả. Mọi thứ lướt qua mắt anh chầm chậm…Thiên Hằng chợt nhớ. Hình như anh và Thẩm Tinh đã giận nhau hơn 1 tháng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.