Chương 8
Kawi
25/05/2013
Cuối cùng thì cái buổi tối đáng
nguyền rủa của tôi cũng đã đến. Lúc chiều khi tôi mới đạp xe về, anh
Thiện (tên ông anh trai quý hóa của tôi) đã lôi phăng tôi đi và viện một lý do hết sức đáng yêu với ba mẹ là :
.
- Hôm nay sinh nhật bạn con, mà em nó của là bạn của nhỏ Thanh nhà mình nên chúng con đi chung luôn, ba mẹ đừng chờ cơm nhé ! Con sẽ chăm sóc em chu đáo !
.
Nghe cái câu « chăm sóc chu đáo » của ảnh mà tôi sởn cả da gà. Đúng là kẻ dẻo miệng.
.
Và các bạn biết điểm đến đầu tiên của hai anh em tôi là đâu không ? Chính là một Salon tóc ! Ổng lôi tôi vào và để mặc mái tóc thân yêu của tôi cho mấy nhân viên trong đó « hành hạ » ! Nào là gội, sấy, uốn, nhuộm. Rùm beng cả lên. Mũi tôi suýt nữa bị điếc vì mùi thuốc. Mái tóc dài đen huyền của tôi đang phải chịu đựng cái gì thế này???? Anh ơi là anh !!! Sao nhẫn tâm thế chứ ????? Đúng 2 tiếng sau, họ « trả » lại cho tôi một diện mạo mới mà theo tôi là « kinh hoàng ». Tóc tôi từ màu đen nhánh giờ chuyển qua hung hung đỏ, mái tóc thẳng ro bây giờ loăn xoăn mấy lọn uốn. Tôi ước mình có thế lấy cái máy kéo tóc để kéo cái đầu anh tôi ra cho ổng biết thế nào là lễ độ khi dám đối xử với tôi như thế này !
.
- Woa ! Mày đã bắt đầu thành công chúa rồi đấy nhóc ! Chỉ cần trang điểm thêm cái mặt nữa là ok ! – anh tôi trầm trồ, còn tôi thì chẳng lấy gì làm xúc động. Tôi tự biết thân biết phận, xấu thì vẫn xấu thôi. Có làm gì cũng vậy.
.
Và tôi lại phải chịu mất thêm 2 tiếng nữa để cho người ta trang điểm. Không biết bao nhiêu lớp phấn đã được « quất » lên mặt tôi mà khi về nhà dù đã rửa rất nhiều lần nhưng vẫn không sao sạch hết được. Lúc nhìn mình trong gương, tôi giật mình dội lui. Có phải là tôi đây không nhỉ ???? Trang điểm có thể khiến cho khuôn mặt con người ta thay đổi 360 độ như thế sao ???? Vậy thì ai cũng có thể trở thành công chúa rồi ! Chưa kịp định thần thì đã thấy anh tôi móc ví trả tiền cho họ và lôi xộc tôi đi. Phải chăng tôi đang làm công chúa bất đắc dĩ ????
.
Điểm dừng chân tiếp theo chính là shop áo quần của anh Hiếu – bạn thân của anh trai tôi. Có vẻ như mọi chuyện đã được lên kế hoạch sẵn nên chỉ cần nhìn thấy cái mặt tôi là anh Hiếu « ném » thằng vào người tôi một bộ váy rồi đẩy tôi vào phòng thay đồ. Sau gần 15 phút vật lộn với cái váy chật ních cùng với mớ dây dợ lằng nhằng, tôi bước ra. Anh Thiện và anh Hiếu đã đứng sẵn ở đó và nhanh chóng buông một lời nhận xét :
.
- Tạm nhìn được ! Chỉ có cái chân hơi cong một chút !
.
Tôi chẳng buồn đáp lại. Cả đời tôi chưa bao giờ dám mặt váy ra đường cũng vì lý do này. Chân tôi dài thì có dài thật nhưng nó không thẳng ro như chân người mẫu mà lại cong cong, có cố gắng mấy thì tôi vẫn không thể làm cho nó thẳng ra được. Đau khổ là ở chỗ ấy !
.
- Thôi trễ giờ rồi ! Tao đi đã nhé ! Xong việc sẽ báo cho mày biết tình hình !
.
Như mọi lần, anh tôi lôi xộc tôi đi khi tôi chưa kịp chuẩn bị gì. Vở diễn sắp tới đây không biết tôi có diễn tròn vai được không....
.
Nghe anh tôi kể thì chủ nhân của buổi tiệc sinh nhật này trước đây là người yêu của anh, nhưng tại chị ta nhàm chán quá, lại tính tiểu thư nên anh tôi chủ động chia tay. Ai ngờ chị ấy « thù dai » cất công tìm kiếm một anh người yêu nào đó thật oách rồi mời anh tôi đi dự tiệc để « khoe chiến lợi phẩm », mục đích là để cho anh tôi thấy mình đã quá sai lầm khi bỏ rơi một người yêu tuyệt vời như bà và chứng tỏ rằng ngoài anh ra còn có thằng con trai khác xứng đáng hơn. Tôi nghe mà phì cười. Cách trả đũa quá quê mùa. Làm thế chỉ khiến người ta tội nghiệp mình hơn mà thôi.
.
Một buổi tiệc khá đông. Lúc anh dẫn tôi vào thì có nhiều lời bàn tán, không ít kẻ tò mò chạy tới hỏi han. Tôi cũng chẳng lạ lẫm gì việc này nên cố gắng diễn với anh trai khá ngọt. Dù gì cũng là em ruột của một tay « sát gái » có tiếng, tôi không thể làm mất mặt anh mình được. Thế là người ngoài ai nhìn vào cũng tưởng chúng tôi là một cặp hợp rơ. Cách trang điểm khiến tôi trông già hơn cả mấy tuổi nên đi với ông anh trai cũng đồng lứa.
.
- Mục tiêu đằng kia rồi ! Anh em mình xông lên thôi cưng ! – Anh Thiện giật giật tay tôi nháy mắt về phía trước. Thì ra chủ nhân buổi tiệc đã xuất hiện và đang từ trên lầu đi xuống.
.
Anh Thiện bắt tôi phải quàng tay mình vào tay ảnh, miệng cười thật tươi rồi bước cùng ảnh tới phía « mục tiêu ». Thật lòng tôi thấy sợ sợ. Một nữ sinh cấp 3 như tôi, chưa yêu lần nào mà anh hai bắt làm mấy cái trò này. Đúng là quá ác. Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao. Tôi sẽ cố gắng diễn thật tốt. Biết đâu từ ngày hôm nay trong tôi lại xuất hiện thêm một giấc mơ mới. Đó là trở thành một diễn viên !
.
- Chào Ngọc ! Lâu rồi không gặp ! Em vẫn xinh như ngày nào ! – Anh tôi chủ động chào hỏi trước bằng một khuôn mặt cực kì rạng rỡ.
.
- Ồ vâng ! Chào anh ! Lâu rồi không gặp ! Anh vẫn đào hoa như ngày nào ! – Chị ta có vẻ vẫn còn ức chuyện bị anh tôi đá nên tỏ ra mỉa mai khi nhìn thấy tôi tay trong tay với ảnh.
.
- Em quá khen ! Đây là Thanh ! Vợ sắp cưới của anh ! Hai người làm quen đi !
.
Tôi suýt nữa ngã lăn ra nền khi nghe cụm từ « vợ sắp cưới » thốt ra từ miệng anh hai. Ông anh này càng lúc càng liều. Chắc có lẽ muốn chọi lại lời mỉa mai của chị ta nên mới nói vậy. Nhưng xem ra kết quả của sự « liều mạng » này cũng không tồi chút nào. Chị ta trợn tròn mắt, sự ngạc nhiên lộ rõ, nhìn tôi chằm chằm cứ như muốn xé tôi ra làm trăm mảnh. Cũng đúng thôi. Anh tôi nổi tiếng đào hoa và kèm theo đó chính là cái danh « sát gái ». Chẳng cô nào níu được chân ảnh ở lại bên mình quá vài tháng huống gì bây giờ anh hai lại công khai với chị ta tôi là vợ sắp cưới của ảnh. Hiểu ra được vấn đề, tôi lấy lại tinh thần. Chị ta nhìn tôi chứ gì ? Thì tôi nhìn lại cho « phải phép ». Trần Thanh Thanh này cũng không thuộc dạng nhát gan.
.
- Chị có vẻ thích ngắm người khác nhỉ ? Đúng là thú vị quá ! – tôi bức xúc cất lời khi thấy hành động nhìn không chớp mắt của chị ta. Chị ta không mỏi mắt nhưng tôi thì đã mỏi lắm rồi.
.
- À...vâng ! Tại tôi muốn nhìn kỹ một chút cô gái đặc biệt có thể giữ được trái tim của Minh Thiện nổi tiếng lãng tử đa tình nên mới thế! Xin lỗi vì đã làm cô ngại ! – chị ta hơi luống cuống nhưng cũng mỉm cười trả lời từ tốn.
.
- Không ! Tôi làm gì phải ngại ! Chị cứ nhìn thoải mái ! Đi với anh Thiện thì lúc nào tôi cũng đầy tự tin ! – tôi đáp lại không thương tiếc, kèm theo một nụ cười mà chính bản thân tôi cũng tự nhận thấy là « đểu ».
.
Chị ta tái mặt. Anh tôi thì hơi ngỡ ngàng nghiêng đầu sang nhìn tôi, ánh mắt cứ như muốn nói : « nhóc con ! Anh tự hào vì mày lắm ! ». Tôi mỉm cười. Con người ta luôn có những khả năng tiềm ẩn mà. Bây giờ tôi đã phát hiện mình có khả năng nói mà khiến người khác phải đau !
.
- Anh ơi ! Lại đây ! – như đã đến « đường cùng », chị ta quay sang phía bên trái cất giọng kêu một ai đó rồi quay sang nhìn chúng tôi cười cười – Tiện thể Ngọc cũng muốn mọi người làm quen đôi chút với người yêu của Ngọc !
.
Anh trai tôi gật đầu. Tôi không phản ứng. Mục tiêu của chúng tôi đến đây chính là điều này. Chọc tức và xem mặt người yêu của chị ta. Một thanh niên đang đứng ở phía gần cửa chậm rãi bước tới. Tôi cũng không buồn nghiêng đầu sang nhìn, cứ để anh ta tới trước mặt rồi nhìn cũng không muộn.
.
- Đây là Thiện – người em vẫn hay nói với anh, còn đây là người yêu của anh ấy ! – chị ta léo nhéo.
.
- Chào anh ! Chào...
.
Câu nói của người thanh niên ấy bị bỏ lửng. Trong lúc đó tôi cũng sửng sờ. Như thế này là sao chứ ??????????????????????????
.
- Hôm nay sinh nhật bạn con, mà em nó của là bạn của nhỏ Thanh nhà mình nên chúng con đi chung luôn, ba mẹ đừng chờ cơm nhé ! Con sẽ chăm sóc em chu đáo !
.
Nghe cái câu « chăm sóc chu đáo » của ảnh mà tôi sởn cả da gà. Đúng là kẻ dẻo miệng.
.
Và các bạn biết điểm đến đầu tiên của hai anh em tôi là đâu không ? Chính là một Salon tóc ! Ổng lôi tôi vào và để mặc mái tóc thân yêu của tôi cho mấy nhân viên trong đó « hành hạ » ! Nào là gội, sấy, uốn, nhuộm. Rùm beng cả lên. Mũi tôi suýt nữa bị điếc vì mùi thuốc. Mái tóc dài đen huyền của tôi đang phải chịu đựng cái gì thế này???? Anh ơi là anh !!! Sao nhẫn tâm thế chứ ????? Đúng 2 tiếng sau, họ « trả » lại cho tôi một diện mạo mới mà theo tôi là « kinh hoàng ». Tóc tôi từ màu đen nhánh giờ chuyển qua hung hung đỏ, mái tóc thẳng ro bây giờ loăn xoăn mấy lọn uốn. Tôi ước mình có thế lấy cái máy kéo tóc để kéo cái đầu anh tôi ra cho ổng biết thế nào là lễ độ khi dám đối xử với tôi như thế này !
.
- Woa ! Mày đã bắt đầu thành công chúa rồi đấy nhóc ! Chỉ cần trang điểm thêm cái mặt nữa là ok ! – anh tôi trầm trồ, còn tôi thì chẳng lấy gì làm xúc động. Tôi tự biết thân biết phận, xấu thì vẫn xấu thôi. Có làm gì cũng vậy.
.
Và tôi lại phải chịu mất thêm 2 tiếng nữa để cho người ta trang điểm. Không biết bao nhiêu lớp phấn đã được « quất » lên mặt tôi mà khi về nhà dù đã rửa rất nhiều lần nhưng vẫn không sao sạch hết được. Lúc nhìn mình trong gương, tôi giật mình dội lui. Có phải là tôi đây không nhỉ ???? Trang điểm có thể khiến cho khuôn mặt con người ta thay đổi 360 độ như thế sao ???? Vậy thì ai cũng có thể trở thành công chúa rồi ! Chưa kịp định thần thì đã thấy anh tôi móc ví trả tiền cho họ và lôi xộc tôi đi. Phải chăng tôi đang làm công chúa bất đắc dĩ ????
.
Điểm dừng chân tiếp theo chính là shop áo quần của anh Hiếu – bạn thân của anh trai tôi. Có vẻ như mọi chuyện đã được lên kế hoạch sẵn nên chỉ cần nhìn thấy cái mặt tôi là anh Hiếu « ném » thằng vào người tôi một bộ váy rồi đẩy tôi vào phòng thay đồ. Sau gần 15 phút vật lộn với cái váy chật ních cùng với mớ dây dợ lằng nhằng, tôi bước ra. Anh Thiện và anh Hiếu đã đứng sẵn ở đó và nhanh chóng buông một lời nhận xét :
.
- Tạm nhìn được ! Chỉ có cái chân hơi cong một chút !
.
Tôi chẳng buồn đáp lại. Cả đời tôi chưa bao giờ dám mặt váy ra đường cũng vì lý do này. Chân tôi dài thì có dài thật nhưng nó không thẳng ro như chân người mẫu mà lại cong cong, có cố gắng mấy thì tôi vẫn không thể làm cho nó thẳng ra được. Đau khổ là ở chỗ ấy !
.
- Thôi trễ giờ rồi ! Tao đi đã nhé ! Xong việc sẽ báo cho mày biết tình hình !
.
Như mọi lần, anh tôi lôi xộc tôi đi khi tôi chưa kịp chuẩn bị gì. Vở diễn sắp tới đây không biết tôi có diễn tròn vai được không....
.
Nghe anh tôi kể thì chủ nhân của buổi tiệc sinh nhật này trước đây là người yêu của anh, nhưng tại chị ta nhàm chán quá, lại tính tiểu thư nên anh tôi chủ động chia tay. Ai ngờ chị ấy « thù dai » cất công tìm kiếm một anh người yêu nào đó thật oách rồi mời anh tôi đi dự tiệc để « khoe chiến lợi phẩm », mục đích là để cho anh tôi thấy mình đã quá sai lầm khi bỏ rơi một người yêu tuyệt vời như bà và chứng tỏ rằng ngoài anh ra còn có thằng con trai khác xứng đáng hơn. Tôi nghe mà phì cười. Cách trả đũa quá quê mùa. Làm thế chỉ khiến người ta tội nghiệp mình hơn mà thôi.
.
Một buổi tiệc khá đông. Lúc anh dẫn tôi vào thì có nhiều lời bàn tán, không ít kẻ tò mò chạy tới hỏi han. Tôi cũng chẳng lạ lẫm gì việc này nên cố gắng diễn với anh trai khá ngọt. Dù gì cũng là em ruột của một tay « sát gái » có tiếng, tôi không thể làm mất mặt anh mình được. Thế là người ngoài ai nhìn vào cũng tưởng chúng tôi là một cặp hợp rơ. Cách trang điểm khiến tôi trông già hơn cả mấy tuổi nên đi với ông anh trai cũng đồng lứa.
.
- Mục tiêu đằng kia rồi ! Anh em mình xông lên thôi cưng ! – Anh Thiện giật giật tay tôi nháy mắt về phía trước. Thì ra chủ nhân buổi tiệc đã xuất hiện và đang từ trên lầu đi xuống.
.
Anh Thiện bắt tôi phải quàng tay mình vào tay ảnh, miệng cười thật tươi rồi bước cùng ảnh tới phía « mục tiêu ». Thật lòng tôi thấy sợ sợ. Một nữ sinh cấp 3 như tôi, chưa yêu lần nào mà anh hai bắt làm mấy cái trò này. Đúng là quá ác. Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao. Tôi sẽ cố gắng diễn thật tốt. Biết đâu từ ngày hôm nay trong tôi lại xuất hiện thêm một giấc mơ mới. Đó là trở thành một diễn viên !
.
- Chào Ngọc ! Lâu rồi không gặp ! Em vẫn xinh như ngày nào ! – Anh tôi chủ động chào hỏi trước bằng một khuôn mặt cực kì rạng rỡ.
.
- Ồ vâng ! Chào anh ! Lâu rồi không gặp ! Anh vẫn đào hoa như ngày nào ! – Chị ta có vẻ vẫn còn ức chuyện bị anh tôi đá nên tỏ ra mỉa mai khi nhìn thấy tôi tay trong tay với ảnh.
.
- Em quá khen ! Đây là Thanh ! Vợ sắp cưới của anh ! Hai người làm quen đi !
.
Tôi suýt nữa ngã lăn ra nền khi nghe cụm từ « vợ sắp cưới » thốt ra từ miệng anh hai. Ông anh này càng lúc càng liều. Chắc có lẽ muốn chọi lại lời mỉa mai của chị ta nên mới nói vậy. Nhưng xem ra kết quả của sự « liều mạng » này cũng không tồi chút nào. Chị ta trợn tròn mắt, sự ngạc nhiên lộ rõ, nhìn tôi chằm chằm cứ như muốn xé tôi ra làm trăm mảnh. Cũng đúng thôi. Anh tôi nổi tiếng đào hoa và kèm theo đó chính là cái danh « sát gái ». Chẳng cô nào níu được chân ảnh ở lại bên mình quá vài tháng huống gì bây giờ anh hai lại công khai với chị ta tôi là vợ sắp cưới của ảnh. Hiểu ra được vấn đề, tôi lấy lại tinh thần. Chị ta nhìn tôi chứ gì ? Thì tôi nhìn lại cho « phải phép ». Trần Thanh Thanh này cũng không thuộc dạng nhát gan.
.
- Chị có vẻ thích ngắm người khác nhỉ ? Đúng là thú vị quá ! – tôi bức xúc cất lời khi thấy hành động nhìn không chớp mắt của chị ta. Chị ta không mỏi mắt nhưng tôi thì đã mỏi lắm rồi.
.
- À...vâng ! Tại tôi muốn nhìn kỹ một chút cô gái đặc biệt có thể giữ được trái tim của Minh Thiện nổi tiếng lãng tử đa tình nên mới thế! Xin lỗi vì đã làm cô ngại ! – chị ta hơi luống cuống nhưng cũng mỉm cười trả lời từ tốn.
.
- Không ! Tôi làm gì phải ngại ! Chị cứ nhìn thoải mái ! Đi với anh Thiện thì lúc nào tôi cũng đầy tự tin ! – tôi đáp lại không thương tiếc, kèm theo một nụ cười mà chính bản thân tôi cũng tự nhận thấy là « đểu ».
.
Chị ta tái mặt. Anh tôi thì hơi ngỡ ngàng nghiêng đầu sang nhìn tôi, ánh mắt cứ như muốn nói : « nhóc con ! Anh tự hào vì mày lắm ! ». Tôi mỉm cười. Con người ta luôn có những khả năng tiềm ẩn mà. Bây giờ tôi đã phát hiện mình có khả năng nói mà khiến người khác phải đau !
.
- Anh ơi ! Lại đây ! – như đã đến « đường cùng », chị ta quay sang phía bên trái cất giọng kêu một ai đó rồi quay sang nhìn chúng tôi cười cười – Tiện thể Ngọc cũng muốn mọi người làm quen đôi chút với người yêu của Ngọc !
.
Anh trai tôi gật đầu. Tôi không phản ứng. Mục tiêu của chúng tôi đến đây chính là điều này. Chọc tức và xem mặt người yêu của chị ta. Một thanh niên đang đứng ở phía gần cửa chậm rãi bước tới. Tôi cũng không buồn nghiêng đầu sang nhìn, cứ để anh ta tới trước mặt rồi nhìn cũng không muộn.
.
- Đây là Thiện – người em vẫn hay nói với anh, còn đây là người yêu của anh ấy ! – chị ta léo nhéo.
.
- Chào anh ! Chào...
.
Câu nói của người thanh niên ấy bị bỏ lửng. Trong lúc đó tôi cũng sửng sờ. Như thế này là sao chứ ??????????????????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.