Chương 30:
Diệp Ngưng Tuyết
01/10/2023
Người đánh đơn thứ ba — Takashi Kawamura. Bây giờ tôi mới nhận ra anh ấy là một người thật vĩ đại, sao lúc xem anime tôi không để ý đến anh ấy nhỉ? Số lần Kawamura ra sân không nhiều. Nhưng không thể phủ nhận được anh ấy thật sự rất mạnh.
Để Seigaku không thua trận đấu, để các học sinh lớp 9 sẽ không rời đi trong sự nuối tiếc, anh ấy bằng lòng hy sinh cánh tay của mình.
“Dừng lại, mau dừng lại đi.” Mọi người ở Seigaku hét lên. Cho dù sau này không thể chơi tennis được nữa, Kawamura sẽ không bỏ cuộc.
Huấn luyện viên Ryuzaki lo lắng không thôi, cau mày, cắn chặt răng. Thầm nghĩ: “Mình đang làm cái quái gì thế này…, là một huấn luyện viên mình phải ngăn trận này lại mới đúng… Nhưng mình không thể làm vậy được, vì mình biết Kawamura đang nghĩ gì. Chính vì vậy mình tuyệt đối không thể…”
Mặc dù Kabaji rất cao to, nhưng anh ấy là người rất đơn thuần, giống như một đứa trẻ. Anh ấy vẫn luôn làm theo những động tác xoay bóng mạnh mẽ của Kawamura, cho đến khi không đỡ được bóng nữa. Kawamura cũng như vậy, anh ấy cũng không thể cầm vợt tennis lên được nữa. Khi Kawamura buông tay cũng chính là lúc trận đánh đơn thứ ba được xử hòa vì cả hai cầu thủ của hai bên đều không thể tiếp tục thi đấu. Trận đấu này đã bị ràng buộc bởi sự cứng đầu của Kawamura.
Người của Ice Emperor nói Kawamura thật bỉ ổi. Nhưng không nghĩ xem, nếu là các người, liệu các người có dám hi sinh cánh tay của mình không?
Tại sao tất cả mọi người ở Seigaku đều như vậy? Tất cả đều không ngần ngại hy sinh vì trận đấu. Kawamura rồi Tezuka cũng vậy. Tôi còn có thể nói được gì sao? Nói tất cả bọn họ đều là một đám ngu ngốc à? Hừ… Tôi khẽ thở ra một hơi. Bây giờ trong lòng tôi có quá nhiều cảm xúc. Tôi khó có thể suy nghĩ được như bình thường. Có điều thế này cũng tốt, đám người ngốc đó cũng không thể suy nghĩ bình thường. Ôi, thật là một đám quái vật.
Fuji mở to mắt, nhặt cái vợt dính máu của Kawamura: “Kawamura, tôi có thể mượn vợt của anh được không?” Xem ra trận đấu của Kawamura đã khiến Fuji trở nên nghiêm túc.
“Haiz… Xương tay cậu không sao, cậu quá ngu ngốc, ngay cả tính mạng cậu cũng không muốn nữa phải không?” Đúng vậy, đối với người chơi tennis, cánh tay cũng giống như mạng sống của họ?
“Nhưng vẫn nên để bác sĩ kiểm tra càng sớm càng tốt.” Huấn luyện viên Ryuzaki sau khi kiểm tra tay cho Kawamura thì quay sang phía bên kia.
“Tôi có thể đưa Kabaji đi cùng không?” Trước khi đến bệnh viện.
“Bây giờ trông cậy vào cậu, Tezuka, tôi sẽ trở lại nhanh thôi! Nhưng bây giờ ai sẽ thay tôi làm huấn luyện viên chứ…” Huấn luyện viên Ryuzaki chưa nói hết câu liền phát hiện ra…
Ryoma đang ngồi trên ghế huấn luyện viên: “Chỗ này thật tuyệt, có cả chỗ dựa lưng…”
“Này — Ryoma? Cậu nói cái gì vậy? Mau đứng dậy đi quỷ nhỏ!”
“Đúng vậy! Echizen cậu không có tư cách để ngồi vào chỗ này!” Mọi người ở Seigaku đều tức giận.
“Cho dù là Echizen có làm huấn luyện viên tạm thời… Tôi cũng không từ chối.” Fuji nghiêng đầu mỉm cười nhìn mọi người nói, có điều lần này Fuji đã mở mắt ra.
“Fuji (đàn anh)!” Mọi người đều sửng sốt không biết vì sao Fuji lại đồng ý để Ryoma làm huấn luyện viên tạm thời.
Huấn luyện viên Ryuzaki bất đắc dĩ nhắm mắt lại, khẽ than thở: “Haiz… Quên đi, để Ryoma ngồi ở đây đi. Có điều, Tiểu Tuyết, em cũng đến đây ngồi đi.” Hả? Chuyện này thì liên quan gì đến tôi? Tại sao lại gọi tôi?
“Dạ?” Tôi há hốc miệng, kinh ngạc.
“Không nói nhiều, cứ quyết định như vậy đi.” Huấn luyện viên Ryuzaki không để tôi có cơ hội từ chối: “Kawamura, Kawaji, chúng ta đi thôi.”
Sau Khi huấn luyện viên Ryuzaki đi rồi, trận đánh đơn thứ hai bắt đầu. Tôi bĩu môi nhìn Fuji nói: “Đàn anh Fuji, thử thi đấu nghiêm túc một lần đi! Tôi sẽ chờ xem.”
“Bên kia.”
“Này! Jiro! Mau dậy đi, tới lượt cậu ra sân rồi kìa!”
Jiro ngồi dậy vò đầu: “Gì… Sao? Đã đến tôi rồi à?” Có thể thấy bộ dáng của anh ta còn chưa tỉnh ngủ .
Trở lại khu vực của Seigaku.
“Này… Ryoma, tập trung vào cách phát bóng của đàn anh Fuji. Haha… Đàn anh Fuji hôm nay đã nghiêm túc từ đầu trận đấy.” Tôi nhẹ giọng nói chuyện với Ryoma.
“Hả?” Ryoma bất ngờ mở to mắt, nhìn bộ dáng rất sợ hãi.
“Quả bóng sẽ biến mất!... Biến mất?” Fuji nhẹ nhàng mỉm cười nói với Jiro.
“…Là thật, là thật đó, thật sự quá lợi hại nha, Atobe, Atobe cậu có thấy không? Cậu ấy thật lợi hại! Này…này, tôi hiện tại đang rất phấn khích!” Haha… Jiro phấn khích đến nỗi chạy khắp nơi khoa chân múa tay. Ôi bé cừu đáng yêu.
…
“Ôi trời — Thật đáng tiếc! Chỉ một chút nữa thôi! Cậu ấy lợi hại quá đi mất… Có điều quả bóng tiếp theo, tôi nhất định phải đỡ được! Hãy chờ xem!” Jiro đã hào hứng đến nỗi không thấy mắt đâu vì cười.
Khi Jiro đang cười và chuẩn bị đón tiếp cú giao bóng biến mất kia thì… “Này… Một hiệp đấu đã kết thúc, đã đến lúc đổi sân! Tỉ số là 1-0, sân của cậu ở bên kia.”
Jiro để tay ở sau gáy, đỏ mặt nói. “Hả? Thật sao? Mất… Mất mặt quá đi…”
…
…
Fuji khi nghiêm túc thật sự không thể ngăn cản nổi.
Fuji nói với Ryoma trong thời gian nghỉ ngơi: “Này, Echizen! “Chim én trả đòn” và “Gấu xám trả đòn”, cậu cũng thấy rồi đấy…” Sau đó quay sang phía Ryoma: “Bây giờ tôi sẽ cho cậu thấy tuyệt chiêu cuối cùng trong 3 đòn phản công — “Cá kình trắng”.
Ryoma nhếch khóe miệng: “Thật không? Vậy hãy thực hiện cho tôi xem đi.”
…
“Jiro!” Atobe hô to.
Chỉ thấy quả bóng Fuji đánh bất ngờ bay đến trước mặt Jiro…, trong lúc mọi người đều cho rằng quả bóng sẽ bay ra ngoài mức thì — quả bóng đột nhiên chạm vào đường biên ngang, sau đó bật trở lại tay Fuji. Fuji đỡ bóng ngược gió: “Gió còn chưa ngừng… Thêm một quả nữa được không?”
Quả nhiên là thiên tài. Đánh một cú dứt điểm mạnh mẽ bằng tay không thuận… Sau khi quỹ đạo của quả bóng bay cao ngang với một quả đào, nó sẽ rơi xuống theo phương thẳng đứng. Khoảnh khắc quả bóng xoáy nhanh và đập mạnh xuống mặt đất, không thể tin nổi nó đã buộc phải quay trở lại sân của mình.
…
“Trận đấu kết thúc! Fuji của Seigaku chiến thắng! 6-1.”
Ryoma bĩu môi nhìn Fuji: “Anh còn chưa dùng hết sức nữa!”
“Haha…” Fuji mỉm cười.
Để Seigaku không thua trận đấu, để các học sinh lớp 9 sẽ không rời đi trong sự nuối tiếc, anh ấy bằng lòng hy sinh cánh tay của mình.
“Dừng lại, mau dừng lại đi.” Mọi người ở Seigaku hét lên. Cho dù sau này không thể chơi tennis được nữa, Kawamura sẽ không bỏ cuộc.
Huấn luyện viên Ryuzaki lo lắng không thôi, cau mày, cắn chặt răng. Thầm nghĩ: “Mình đang làm cái quái gì thế này…, là một huấn luyện viên mình phải ngăn trận này lại mới đúng… Nhưng mình không thể làm vậy được, vì mình biết Kawamura đang nghĩ gì. Chính vì vậy mình tuyệt đối không thể…”
Mặc dù Kabaji rất cao to, nhưng anh ấy là người rất đơn thuần, giống như một đứa trẻ. Anh ấy vẫn luôn làm theo những động tác xoay bóng mạnh mẽ của Kawamura, cho đến khi không đỡ được bóng nữa. Kawamura cũng như vậy, anh ấy cũng không thể cầm vợt tennis lên được nữa. Khi Kawamura buông tay cũng chính là lúc trận đánh đơn thứ ba được xử hòa vì cả hai cầu thủ của hai bên đều không thể tiếp tục thi đấu. Trận đấu này đã bị ràng buộc bởi sự cứng đầu của Kawamura.
Người của Ice Emperor nói Kawamura thật bỉ ổi. Nhưng không nghĩ xem, nếu là các người, liệu các người có dám hi sinh cánh tay của mình không?
Tại sao tất cả mọi người ở Seigaku đều như vậy? Tất cả đều không ngần ngại hy sinh vì trận đấu. Kawamura rồi Tezuka cũng vậy. Tôi còn có thể nói được gì sao? Nói tất cả bọn họ đều là một đám ngu ngốc à? Hừ… Tôi khẽ thở ra một hơi. Bây giờ trong lòng tôi có quá nhiều cảm xúc. Tôi khó có thể suy nghĩ được như bình thường. Có điều thế này cũng tốt, đám người ngốc đó cũng không thể suy nghĩ bình thường. Ôi, thật là một đám quái vật.
Fuji mở to mắt, nhặt cái vợt dính máu của Kawamura: “Kawamura, tôi có thể mượn vợt của anh được không?” Xem ra trận đấu của Kawamura đã khiến Fuji trở nên nghiêm túc.
“Haiz… Xương tay cậu không sao, cậu quá ngu ngốc, ngay cả tính mạng cậu cũng không muốn nữa phải không?” Đúng vậy, đối với người chơi tennis, cánh tay cũng giống như mạng sống của họ?
“Nhưng vẫn nên để bác sĩ kiểm tra càng sớm càng tốt.” Huấn luyện viên Ryuzaki sau khi kiểm tra tay cho Kawamura thì quay sang phía bên kia.
“Tôi có thể đưa Kabaji đi cùng không?” Trước khi đến bệnh viện.
“Bây giờ trông cậy vào cậu, Tezuka, tôi sẽ trở lại nhanh thôi! Nhưng bây giờ ai sẽ thay tôi làm huấn luyện viên chứ…” Huấn luyện viên Ryuzaki chưa nói hết câu liền phát hiện ra…
Ryoma đang ngồi trên ghế huấn luyện viên: “Chỗ này thật tuyệt, có cả chỗ dựa lưng…”
“Này — Ryoma? Cậu nói cái gì vậy? Mau đứng dậy đi quỷ nhỏ!”
“Đúng vậy! Echizen cậu không có tư cách để ngồi vào chỗ này!” Mọi người ở Seigaku đều tức giận.
“Cho dù là Echizen có làm huấn luyện viên tạm thời… Tôi cũng không từ chối.” Fuji nghiêng đầu mỉm cười nhìn mọi người nói, có điều lần này Fuji đã mở mắt ra.
“Fuji (đàn anh)!” Mọi người đều sửng sốt không biết vì sao Fuji lại đồng ý để Ryoma làm huấn luyện viên tạm thời.
Huấn luyện viên Ryuzaki bất đắc dĩ nhắm mắt lại, khẽ than thở: “Haiz… Quên đi, để Ryoma ngồi ở đây đi. Có điều, Tiểu Tuyết, em cũng đến đây ngồi đi.” Hả? Chuyện này thì liên quan gì đến tôi? Tại sao lại gọi tôi?
“Dạ?” Tôi há hốc miệng, kinh ngạc.
“Không nói nhiều, cứ quyết định như vậy đi.” Huấn luyện viên Ryuzaki không để tôi có cơ hội từ chối: “Kawamura, Kawaji, chúng ta đi thôi.”
Sau Khi huấn luyện viên Ryuzaki đi rồi, trận đánh đơn thứ hai bắt đầu. Tôi bĩu môi nhìn Fuji nói: “Đàn anh Fuji, thử thi đấu nghiêm túc một lần đi! Tôi sẽ chờ xem.”
“Bên kia.”
“Này! Jiro! Mau dậy đi, tới lượt cậu ra sân rồi kìa!”
Jiro ngồi dậy vò đầu: “Gì… Sao? Đã đến tôi rồi à?” Có thể thấy bộ dáng của anh ta còn chưa tỉnh ngủ .
Trở lại khu vực của Seigaku.
“Này… Ryoma, tập trung vào cách phát bóng của đàn anh Fuji. Haha… Đàn anh Fuji hôm nay đã nghiêm túc từ đầu trận đấy.” Tôi nhẹ giọng nói chuyện với Ryoma.
“Hả?” Ryoma bất ngờ mở to mắt, nhìn bộ dáng rất sợ hãi.
“Quả bóng sẽ biến mất!... Biến mất?” Fuji nhẹ nhàng mỉm cười nói với Jiro.
“…Là thật, là thật đó, thật sự quá lợi hại nha, Atobe, Atobe cậu có thấy không? Cậu ấy thật lợi hại! Này…này, tôi hiện tại đang rất phấn khích!” Haha… Jiro phấn khích đến nỗi chạy khắp nơi khoa chân múa tay. Ôi bé cừu đáng yêu.
…
“Ôi trời — Thật đáng tiếc! Chỉ một chút nữa thôi! Cậu ấy lợi hại quá đi mất… Có điều quả bóng tiếp theo, tôi nhất định phải đỡ được! Hãy chờ xem!” Jiro đã hào hứng đến nỗi không thấy mắt đâu vì cười.
Khi Jiro đang cười và chuẩn bị đón tiếp cú giao bóng biến mất kia thì… “Này… Một hiệp đấu đã kết thúc, đã đến lúc đổi sân! Tỉ số là 1-0, sân của cậu ở bên kia.”
Jiro để tay ở sau gáy, đỏ mặt nói. “Hả? Thật sao? Mất… Mất mặt quá đi…”
…
…
Fuji khi nghiêm túc thật sự không thể ngăn cản nổi.
Fuji nói với Ryoma trong thời gian nghỉ ngơi: “Này, Echizen! “Chim én trả đòn” và “Gấu xám trả đòn”, cậu cũng thấy rồi đấy…” Sau đó quay sang phía Ryoma: “Bây giờ tôi sẽ cho cậu thấy tuyệt chiêu cuối cùng trong 3 đòn phản công — “Cá kình trắng”.
Ryoma nhếch khóe miệng: “Thật không? Vậy hãy thực hiện cho tôi xem đi.”
…
“Jiro!” Atobe hô to.
Chỉ thấy quả bóng Fuji đánh bất ngờ bay đến trước mặt Jiro…, trong lúc mọi người đều cho rằng quả bóng sẽ bay ra ngoài mức thì — quả bóng đột nhiên chạm vào đường biên ngang, sau đó bật trở lại tay Fuji. Fuji đỡ bóng ngược gió: “Gió còn chưa ngừng… Thêm một quả nữa được không?”
Quả nhiên là thiên tài. Đánh một cú dứt điểm mạnh mẽ bằng tay không thuận… Sau khi quỹ đạo của quả bóng bay cao ngang với một quả đào, nó sẽ rơi xuống theo phương thẳng đứng. Khoảnh khắc quả bóng xoáy nhanh và đập mạnh xuống mặt đất, không thể tin nổi nó đã buộc phải quay trở lại sân của mình.
…
“Trận đấu kết thúc! Fuji của Seigaku chiến thắng! 6-1.”
Ryoma bĩu môi nhìn Fuji: “Anh còn chưa dùng hết sức nữa!”
“Haha…” Fuji mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.