Chương 39:
Diệp Ngưng Tuyết
05/10/2023
Wow! Không hổ là nhà vô địch, đại học Rikkai! Đúng là chất như nước cất!
"Đại học Rikkai! Tôi tới rồi đây!" Vừa đến cổng đại học Rikkai, tôi hét to một tiếng rồi kéo Bunta vào.
"Này, này, này, Tiểu Tuyết, nói nhỏ lại chút nào. Chúng ta mà bị đội phó câu lạc bộ tóm được là tôi toang luôn đấy." Bunta vội đến sắp giậm chân bình bịch.
"Còn nữa, bây giờ đang là giờ học, nếu bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp, chắc chắn tôi sẽ bị bắt viết bản kiểm điểm 100 tờ mất."
Nhìn Bunta vội đến mặt đỏ tim đập, tôi chỉ muốn cười to thành tiếng. Nhưng tôi vẫn phải giữ cho anh ấy chút thể diện, nếu không lỡ anh ấy không đưa tôi đến câu lạc bộ tennis nữa thì phải làm sao bây giờ?
"Rồi, tôi biết rồi. Tôi sẽ không to tiếng nữa. Tôi Thề với Chúa Trời luôn!” Tôi giơ ba ngón tay bàn tay phải lên trời cam đoan. Đùa thôi, đức tin vào Chúa trong tôi đã là dĩ vãng, lời thề với Người tôi còn giữ được mới là lạ ấy.
Bunta vỗ ngực: “Haiz... Thế thì tốt." Rồi anh ấy nói: "À đúng rồi, em định đi thăm quan chỗ nào thế?"
Tôi nở một nụ cười thật tươi, rồi trả lời từng chữ một: “Câu - Lạc - Bộ - Tennis!” Tôi muốn đến đại học Rikkai đương nhiên là để gặp những anh hoàng tử đẹp trai ở câu lạc bộ Tennis. Bằng không tôi đến đây để làm gì? Nhưng đáng tiếc giờ người đẹp chắc vẫn còn đang trong bệnh viện. Nghĩ đến chuyện người đẹp còn đang nằm trong bệnh viện tôi lại thấy hơi thất vọng, thế là hôm nay không được gặp mặt người đẹp rồi.
"Cái gì? Em muốn đến câu lạc bộ tennis á?" Bunta sợ đến sắp rớt cả cằm.
Tôi vội nâng tay bịt kín tai lại: "Này, Bunta, lúc nãy không biết ai bảo em nhỏ giọng ấy nhỉ? Giờ sao anh nói lớn tiếng vậy? Anh không sợ người ta nghe thấy nữa à?"
Gào lớn thế làm gì? Muốn làm em thủng màng nhĩ hay gì?
"Nhanh nhanh nhanh, nhanh đưa em đến câu lạc bộ tennis nào."
"Tiểu Tuyết, thôi mình đừng đi thì hơn. Đội phó câu lạc bộ của bọn tôi không thích người ngoài vào câu lạc bộ đâu. Với cả giờ này câu lạc bộ còn chưa bắt đầu hoạt động." Bunta nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương. Nhưng nếu anh ấy nghĩ tôi sẽ từ bỏ thì lầm to rồi.
“Không thích đấy, em muốn đi.” Tôi bĩu môi nhìn Bunta.
“Em tha cho tôi đi mà.” Bunta chắp hai tay trước ngực, không ngừng run rẩy.
"Không thích đấy, em muốn đi." Tôi khoanh tay ôm ngực, quay đầu lại không để ý đến anh anh ấy nữa. Thầm nghĩ nếu anh ấy không đưa tôi đến đó thì tôi sẽ tự đi tìm. Thể nào mà chẳng tìm được.
"... " Bunta câm lặng, thầm nghĩ: “Đội phó, sao tôi lại tự chuốc lấy phiền phức lớn thế này vậy trời?"
Thế mà cũng không được à? Có vẻ không có chút cám dỗ là không xong chuyện rồi: "Bunta à, anh cứ nghĩ mà xem. Nếu hôm nay tôi không tới câu lạc bộ tennis, thì sau tôi cũng không biết đường đến đó thế nào đâu. Mà lỡ lần sau tôi muốn mang bánh ngọt cho anh lại không biết đường thì lúc ấy anh nói xem, phải làm sao bây giờ?
"...Bánh ngọt à... " Bunta cắn tay, cúi đầu trầm tư.
"Đúng rồi, bánh ngọt tôi làm ngon lắm. Hơn nữa, lần sau tôi còn có thể mang bữa trưa và đồ ăn nhẹ cho anh. Nhưng tiền đề là giờ anh phải dẫn tôi đến câu lạc bộ tennis." Tôi híp mắt, nở một nụ cười vô cùng rực rỡ với Bunta vẫn đang suy tư. Cơ mà ý của tôi là: “Nếu anh không đưa tôi đến đó thì sẽ chẳng có gì cho anh ăn đâu.”
Cuối cùng heo con Bunta sau một hồi đấu tranh tư tưởng cũng giương cờ trắng đầu hàng: ". . .Được rồi, nhưng em phải rời khỏi đó trước khi hội phó của bọn tôi đến đấy, biết chưa." Sau đó, anh ấy quay người dẫn đường .
"Ok, không thành vấn đề!" Mới là lạ. Hehe, tôi che miệng cười trộm. Nhưng Bunta đi đằng trước lại không phát hiện ra. Hahaha. . . . . . . .
"Này, Bunta, hai chúng ta đấu với nhau một trận được không?" Nếu không có chuyện gì bất ngờ thì mười phút nữa sẽ tan học. Không kiếm cớ ở lại thì làm sao gặp được những hoàng tử được tuyển chọn chính thức của đại học Rikkai? Vả lại tôi cũng có chuyện gì để làm đâu. Tôi tin Bunta có thể cầm cự ít nhất 15 phút. Được, thời gian vậy là đủ rồi.
"Ơ? Tiểu Tuyết biết chơi tennis à?" Bunta lộ ra vẻ giật mình.
Chậc, Sao anh lại có vẻ mặt đó hở? Tôi chơi tennis thì lạ lắm à? Tôi nguýt anh ấy: "Ừ, tôi chơi được. Anh có muốn chơi một set không?"
"Vậy cũng được." Giờ Bunta đang nghĩ: Dù sao giờ vẫn chưa bắt đầu luyện tập, mình chơi một set cũng được. Không biết Tiểu Tuyết chơi thế nào.
“Anh chơi thuận tay hay trái tay?” Tôi cầm cây vợt tennis (của Bunta) đặt trước lưới.
“Trái tay.” Kikumaru phấn khích, nói.
Tôi quay vợt: "Thú vị đấy. Bunta à, tôi phát bóng trước. Hehe. . .Nhưng anh tốt nhất đừng khinh địch đấy."
"Không sao, bắt đầu đi." Bunta không để tâm cười.
"Quyết định thắng thua bằng một set, Nhã Diệp phát bóng." Bunta không biết tóm đâu được một học sinh lớp 7 trốn tiết thuộc câu lạc bộ tennis đến làm trọng tài. Người như vậy mà anh ấy cũng tìm được. Hừ!
. . .
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sau khi vào sân bóng, mọi người trong Câu lạc bộ tennis đại học Rikkai phát hiện Bunta đang đánh Tennis với một nữ sinh, hơn nữa có vẻ đánh rất vất vả. Mọi người đứng bên sân quần vợt theo dõi trận đấu, quên luôn chuyện huấn luyện. Bunta cũng vì quá tập trung mà quên khuấy mất đã đến giờ sinh hoạt câu lạc bộ, tất cả thành viên trong đội anh ấy đều đang xem trận đấu.
"Quá lơi lỏng. Có chuyện gì ở đây vậy?" Hóa ra là đội phó câu lạc bộ tennis trường đại học Rikkai, Sanada Genichirou, đã đến.
"Không biết nữa, lúc chúng tôi đến đã thấy họ đang chơi rồi." Niou Masaharu nhún vai.
"Cơ mà nữ sinh kia chơi bóng rất tốt. Đáng chú ý đấy! Sau khi về tôi phải điều tra thật cẩn thận mới được." Yanagi Renji lấy cuốn notebook của mình ra bắt đầu ghi chép.
. . .
"Ê, Bunta, hội phó và thành viên câu lạc bộ của anh đến rồi kìa. Chúng ta nhanh kết thúc trận đấu đi. Vì hôm nay anh đã đưa tôi đến đại học Rikkai, nói thế nào tôi cũng nên cảm ơn anh, để anh thấy cú phát bóng của tôi nhé.” Tôi cười với Bunta rồi quay người chuẩn bị phát bóng.
Trước khi Bunta có thể phản ứng, bóng đã đập xuống phần sân thuộc về anh ấy.
"Chuyện gì xảy ra với cú phát bóng này vậy? Tốc độ của bóng nhanh đến mức không thấy được, đã thế bóng không hề bật lên sau khi chạm đất. "Yagyuu Hiroshi đẩy kính hỏi Yanagi đứng bên cạnh.
"Có lẽ trong nháy mắt phát bóng có thêm một cú xoay tròn với tốc độ cao, kết hợp với tốc độ khi phát bóng nên khi bóng chạm đất sẽ xoáy nhanh hơn. Cuối cùng khiến bóng nằm trên mặt đất chứ không bật lên. hẳn là như vậy đúng không?" Yanagi đóng notebook lại, hỏi.
"Hahaha ... Không hổ là đàn anh Yanagi của đại học Rikkai, mới nhìn một lần mà anh đã nhận ra nguyên lý rồi. Đại khái cũng giống như những gì anh nói. Đây là 'vòng xoáy tuyết' của tôi. Anh có muốn xem một lần nữa không?" Tôi quay đầu nhìn Yanagi rồi mỉm cười trả lời câu anh ấy vừa hỏi. "Nào Bunta, chúng ta tiếp tục nào." Tôi không cho anh ấy thời gian để ngạc nhiên mà tiếp tục tạo nên một 'vòng xoáy tuyết' khác.
"Nữ sinh này đúng là không đơn giản. Sanada, cậu thấy sao?" Yanagi hỏi ý Sanada. Sau đó lại lôi notebook của mình ra, không biết đang viết gì
"Quá lơi lỏng." Sanada vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng nói.
...
Trọng tài tuyên bố: "Trận đấu kết thúc. 6 — 2, Nhã Diệp thắng."
Tôi đến cạnh Bunta, trả vợt lại cho anh ấy rồi nói: "Bunta, tôi đi trước nhé. Cuối tuần tôi sẽ lại đến chơi với anh. Yên tâm, tôi sẽ mang bánh ngọt tới. hahaha. . ." Tôi cười, vỗ vai anh ấy.
Bunta giờ đang ngồi thở hồng hộc trên mặt đất: "Tôi nói này Tiểu Tuyết, em còn chưa đánh hết sức đúng không? Em giỏi thật đấy." Nói xong anh ấy trực tiếp nằm vật ra đất: “Phù phù. . . Không được rồi, tôi mệt quá."
"Ừ, vậy anh nghỉ đi nhé." Sau khi nói chuyện với Bunta, tôi đi đến trước mặt Sanada: "Ờm, đội phó Sanada, tôi có thể ở lại xem các anh tập luyện không?" Tôi thấy anh ấy mãi không nói gì, lại nói tiếp: "Tôi hứa ta sẽ không làm phiền các anh đâu. Tôi thề đấy!" Nói xong, tôi lập tức giơ ba ngón tay lên trời .
". . ." Sanada chỉ nhìn tôi mà không nói tiếng nào, đúng là làm tôi sốt ruột muốn chết. Nếu là người khác thì chẳng sao, nhưng thần mặt đen này có biểu cảm gì đâu, ai biết anh ấy đang nghĩ gì?
". . ." Tôi câm lặng, thật sự anh ấy không đồng ý sao? Thần mặt đen chết tiệt này.
"Không được ảnh hưởng đến chuyện luyện tập." Sanada nói xong rồi rời đi.
Nhìn lại mọi người trong câu lạc bộ tennis, ban đầu tất cả đều ngơ ngác "...". Sau đó tất cả mới cùng lắc đầu, có người còn tự véo cánh tay mình. Rồi cả câu lạc bộ đều trăm miệng một lời nói: "Sanada(đội phó) thế mà đồng ý rồi hả?" Chậc, Chuyện này kỳ cục đến mức ấy cơ à? Tôi trợn mắt liếc bọn họ rồi đến chỗ dễ quan sát sân quần vợt hơn, ngồi xuống.
"Đại học Rikkai! Tôi tới rồi đây!" Vừa đến cổng đại học Rikkai, tôi hét to một tiếng rồi kéo Bunta vào.
"Này, này, này, Tiểu Tuyết, nói nhỏ lại chút nào. Chúng ta mà bị đội phó câu lạc bộ tóm được là tôi toang luôn đấy." Bunta vội đến sắp giậm chân bình bịch.
"Còn nữa, bây giờ đang là giờ học, nếu bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp, chắc chắn tôi sẽ bị bắt viết bản kiểm điểm 100 tờ mất."
Nhìn Bunta vội đến mặt đỏ tim đập, tôi chỉ muốn cười to thành tiếng. Nhưng tôi vẫn phải giữ cho anh ấy chút thể diện, nếu không lỡ anh ấy không đưa tôi đến câu lạc bộ tennis nữa thì phải làm sao bây giờ?
"Rồi, tôi biết rồi. Tôi sẽ không to tiếng nữa. Tôi Thề với Chúa Trời luôn!” Tôi giơ ba ngón tay bàn tay phải lên trời cam đoan. Đùa thôi, đức tin vào Chúa trong tôi đã là dĩ vãng, lời thề với Người tôi còn giữ được mới là lạ ấy.
Bunta vỗ ngực: “Haiz... Thế thì tốt." Rồi anh ấy nói: "À đúng rồi, em định đi thăm quan chỗ nào thế?"
Tôi nở một nụ cười thật tươi, rồi trả lời từng chữ một: “Câu - Lạc - Bộ - Tennis!” Tôi muốn đến đại học Rikkai đương nhiên là để gặp những anh hoàng tử đẹp trai ở câu lạc bộ Tennis. Bằng không tôi đến đây để làm gì? Nhưng đáng tiếc giờ người đẹp chắc vẫn còn đang trong bệnh viện. Nghĩ đến chuyện người đẹp còn đang nằm trong bệnh viện tôi lại thấy hơi thất vọng, thế là hôm nay không được gặp mặt người đẹp rồi.
"Cái gì? Em muốn đến câu lạc bộ tennis á?" Bunta sợ đến sắp rớt cả cằm.
Tôi vội nâng tay bịt kín tai lại: "Này, Bunta, lúc nãy không biết ai bảo em nhỏ giọng ấy nhỉ? Giờ sao anh nói lớn tiếng vậy? Anh không sợ người ta nghe thấy nữa à?"
Gào lớn thế làm gì? Muốn làm em thủng màng nhĩ hay gì?
"Nhanh nhanh nhanh, nhanh đưa em đến câu lạc bộ tennis nào."
"Tiểu Tuyết, thôi mình đừng đi thì hơn. Đội phó câu lạc bộ của bọn tôi không thích người ngoài vào câu lạc bộ đâu. Với cả giờ này câu lạc bộ còn chưa bắt đầu hoạt động." Bunta nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương. Nhưng nếu anh ấy nghĩ tôi sẽ từ bỏ thì lầm to rồi.
“Không thích đấy, em muốn đi.” Tôi bĩu môi nhìn Bunta.
“Em tha cho tôi đi mà.” Bunta chắp hai tay trước ngực, không ngừng run rẩy.
"Không thích đấy, em muốn đi." Tôi khoanh tay ôm ngực, quay đầu lại không để ý đến anh anh ấy nữa. Thầm nghĩ nếu anh ấy không đưa tôi đến đó thì tôi sẽ tự đi tìm. Thể nào mà chẳng tìm được.
"... " Bunta câm lặng, thầm nghĩ: “Đội phó, sao tôi lại tự chuốc lấy phiền phức lớn thế này vậy trời?"
Thế mà cũng không được à? Có vẻ không có chút cám dỗ là không xong chuyện rồi: "Bunta à, anh cứ nghĩ mà xem. Nếu hôm nay tôi không tới câu lạc bộ tennis, thì sau tôi cũng không biết đường đến đó thế nào đâu. Mà lỡ lần sau tôi muốn mang bánh ngọt cho anh lại không biết đường thì lúc ấy anh nói xem, phải làm sao bây giờ?
"...Bánh ngọt à... " Bunta cắn tay, cúi đầu trầm tư.
"Đúng rồi, bánh ngọt tôi làm ngon lắm. Hơn nữa, lần sau tôi còn có thể mang bữa trưa và đồ ăn nhẹ cho anh. Nhưng tiền đề là giờ anh phải dẫn tôi đến câu lạc bộ tennis." Tôi híp mắt, nở một nụ cười vô cùng rực rỡ với Bunta vẫn đang suy tư. Cơ mà ý của tôi là: “Nếu anh không đưa tôi đến đó thì sẽ chẳng có gì cho anh ăn đâu.”
Cuối cùng heo con Bunta sau một hồi đấu tranh tư tưởng cũng giương cờ trắng đầu hàng: ". . .Được rồi, nhưng em phải rời khỏi đó trước khi hội phó của bọn tôi đến đấy, biết chưa." Sau đó, anh ấy quay người dẫn đường .
"Ok, không thành vấn đề!" Mới là lạ. Hehe, tôi che miệng cười trộm. Nhưng Bunta đi đằng trước lại không phát hiện ra. Hahaha. . . . . . . .
"Này, Bunta, hai chúng ta đấu với nhau một trận được không?" Nếu không có chuyện gì bất ngờ thì mười phút nữa sẽ tan học. Không kiếm cớ ở lại thì làm sao gặp được những hoàng tử được tuyển chọn chính thức của đại học Rikkai? Vả lại tôi cũng có chuyện gì để làm đâu. Tôi tin Bunta có thể cầm cự ít nhất 15 phút. Được, thời gian vậy là đủ rồi.
"Ơ? Tiểu Tuyết biết chơi tennis à?" Bunta lộ ra vẻ giật mình.
Chậc, Sao anh lại có vẻ mặt đó hở? Tôi chơi tennis thì lạ lắm à? Tôi nguýt anh ấy: "Ừ, tôi chơi được. Anh có muốn chơi một set không?"
"Vậy cũng được." Giờ Bunta đang nghĩ: Dù sao giờ vẫn chưa bắt đầu luyện tập, mình chơi một set cũng được. Không biết Tiểu Tuyết chơi thế nào.
“Anh chơi thuận tay hay trái tay?” Tôi cầm cây vợt tennis (của Bunta) đặt trước lưới.
“Trái tay.” Kikumaru phấn khích, nói.
Tôi quay vợt: "Thú vị đấy. Bunta à, tôi phát bóng trước. Hehe. . .Nhưng anh tốt nhất đừng khinh địch đấy."
"Không sao, bắt đầu đi." Bunta không để tâm cười.
"Quyết định thắng thua bằng một set, Nhã Diệp phát bóng." Bunta không biết tóm đâu được một học sinh lớp 7 trốn tiết thuộc câu lạc bộ tennis đến làm trọng tài. Người như vậy mà anh ấy cũng tìm được. Hừ!
. . .
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sau khi vào sân bóng, mọi người trong Câu lạc bộ tennis đại học Rikkai phát hiện Bunta đang đánh Tennis với một nữ sinh, hơn nữa có vẻ đánh rất vất vả. Mọi người đứng bên sân quần vợt theo dõi trận đấu, quên luôn chuyện huấn luyện. Bunta cũng vì quá tập trung mà quên khuấy mất đã đến giờ sinh hoạt câu lạc bộ, tất cả thành viên trong đội anh ấy đều đang xem trận đấu.
"Quá lơi lỏng. Có chuyện gì ở đây vậy?" Hóa ra là đội phó câu lạc bộ tennis trường đại học Rikkai, Sanada Genichirou, đã đến.
"Không biết nữa, lúc chúng tôi đến đã thấy họ đang chơi rồi." Niou Masaharu nhún vai.
"Cơ mà nữ sinh kia chơi bóng rất tốt. Đáng chú ý đấy! Sau khi về tôi phải điều tra thật cẩn thận mới được." Yanagi Renji lấy cuốn notebook của mình ra bắt đầu ghi chép.
. . .
"Ê, Bunta, hội phó và thành viên câu lạc bộ của anh đến rồi kìa. Chúng ta nhanh kết thúc trận đấu đi. Vì hôm nay anh đã đưa tôi đến đại học Rikkai, nói thế nào tôi cũng nên cảm ơn anh, để anh thấy cú phát bóng của tôi nhé.” Tôi cười với Bunta rồi quay người chuẩn bị phát bóng.
Trước khi Bunta có thể phản ứng, bóng đã đập xuống phần sân thuộc về anh ấy.
"Chuyện gì xảy ra với cú phát bóng này vậy? Tốc độ của bóng nhanh đến mức không thấy được, đã thế bóng không hề bật lên sau khi chạm đất. "Yagyuu Hiroshi đẩy kính hỏi Yanagi đứng bên cạnh.
"Có lẽ trong nháy mắt phát bóng có thêm một cú xoay tròn với tốc độ cao, kết hợp với tốc độ khi phát bóng nên khi bóng chạm đất sẽ xoáy nhanh hơn. Cuối cùng khiến bóng nằm trên mặt đất chứ không bật lên. hẳn là như vậy đúng không?" Yanagi đóng notebook lại, hỏi.
"Hahaha ... Không hổ là đàn anh Yanagi của đại học Rikkai, mới nhìn một lần mà anh đã nhận ra nguyên lý rồi. Đại khái cũng giống như những gì anh nói. Đây là 'vòng xoáy tuyết' của tôi. Anh có muốn xem một lần nữa không?" Tôi quay đầu nhìn Yanagi rồi mỉm cười trả lời câu anh ấy vừa hỏi. "Nào Bunta, chúng ta tiếp tục nào." Tôi không cho anh ấy thời gian để ngạc nhiên mà tiếp tục tạo nên một 'vòng xoáy tuyết' khác.
"Nữ sinh này đúng là không đơn giản. Sanada, cậu thấy sao?" Yanagi hỏi ý Sanada. Sau đó lại lôi notebook của mình ra, không biết đang viết gì
"Quá lơi lỏng." Sanada vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng nói.
...
Trọng tài tuyên bố: "Trận đấu kết thúc. 6 — 2, Nhã Diệp thắng."
Tôi đến cạnh Bunta, trả vợt lại cho anh ấy rồi nói: "Bunta, tôi đi trước nhé. Cuối tuần tôi sẽ lại đến chơi với anh. Yên tâm, tôi sẽ mang bánh ngọt tới. hahaha. . ." Tôi cười, vỗ vai anh ấy.
Bunta giờ đang ngồi thở hồng hộc trên mặt đất: "Tôi nói này Tiểu Tuyết, em còn chưa đánh hết sức đúng không? Em giỏi thật đấy." Nói xong anh ấy trực tiếp nằm vật ra đất: “Phù phù. . . Không được rồi, tôi mệt quá."
"Ừ, vậy anh nghỉ đi nhé." Sau khi nói chuyện với Bunta, tôi đi đến trước mặt Sanada: "Ờm, đội phó Sanada, tôi có thể ở lại xem các anh tập luyện không?" Tôi thấy anh ấy mãi không nói gì, lại nói tiếp: "Tôi hứa ta sẽ không làm phiền các anh đâu. Tôi thề đấy!" Nói xong, tôi lập tức giơ ba ngón tay lên trời .
". . ." Sanada chỉ nhìn tôi mà không nói tiếng nào, đúng là làm tôi sốt ruột muốn chết. Nếu là người khác thì chẳng sao, nhưng thần mặt đen này có biểu cảm gì đâu, ai biết anh ấy đang nghĩ gì?
". . ." Tôi câm lặng, thật sự anh ấy không đồng ý sao? Thần mặt đen chết tiệt này.
"Không được ảnh hưởng đến chuyện luyện tập." Sanada nói xong rồi rời đi.
Nhìn lại mọi người trong câu lạc bộ tennis, ban đầu tất cả đều ngơ ngác "...". Sau đó tất cả mới cùng lắc đầu, có người còn tự véo cánh tay mình. Rồi cả câu lạc bộ đều trăm miệng một lời nói: "Sanada(đội phó) thế mà đồng ý rồi hả?" Chậc, Chuyện này kỳ cục đến mức ấy cơ à? Tôi trợn mắt liếc bọn họ rồi đến chỗ dễ quan sát sân quần vợt hơn, ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.