Chương 43:
Diệp Ngưng Tuyết
07/10/2023
"Nè, Ryoma, hôm nay thi đấu đừng để mình bị thương đấy nhé!" Nghĩ có lẽ Ryoma có thể bị thương bởi những cú đánh "như xé" của Reiji Kamishiro trong trận đấu hôm nay, tôi bắt đầu thấy lo lắng.
"Mada mada dane, làm sao cậu chắc hôm nay tôi sẽ lên thi đấu." Ryoma chỉnh lại chiếc mũ rồi nói.
"Cậu hãy cứ hứa với tôi đi đã, những chuyện khác cậu không cần quan tâm." Tôi chống 2 tay lên nạt cậu.
Ryoma quay đầu đi, đáp: "Rồi, tôi biết rồi."
"Ôi! Ryoma-sama, cậu ở đây à? Ryuzaki Sakura mau lại đây."
Tôi và Ryoma nghe thấy có tiếng gọi thì quay đầu lại, hóa ra là Tomoka Osakada và Ryuzaki Sakura. Nhưng bọn họ…
Hôm nay bọn họ ăn mặc trông...cũng thật đặc biệt quá nhỉ. Áo thì màu vàng, trên đầu còn đeo một băng đô cổ vũ to, cùng với một chiếc váy màu xanh nữa. Tôi cũng đến cạn lời luôn.
"Ryoma-sama, Ryoma-sama, hôm nay phải cố gắng thi đấu cho tốt đấy nhé." Tomoka Osakada vẫy vẫy đôi tay nói.
"Anh Ryoma, Nhã Diệp...Chào mọi người. Anh Ryoma, hôm nay thi đấu...cố lên nhé!" Ryuzaki Sakura chỉ chào hỏi chúng tôi qua loa, rồi lại lắp bắp quay sang phía Ryoma.
"Nè? Nhã Diệp sao cũng ở đây vậy? Cậu đến đây từ lúc nào thế?" Tomoka Osakada bất ngờ
"Bạn Sumire, Tomoka, xin chào. Tớ vẫn ở đây ngay từ đầu rồi." Tôi cố ý nhấn mạnh.
Ba chữ "ngay từ đầu" này, nghe rất hay. Muốn biến tôi đây thành không khí à? Đây là lần thứ mấy rồi? Tôi quay sang nhìn chằm chằm Ryoma, ý muốn trách: Tất cả là tại cậu!
Ryoma thấy tôi nhìn cậu với ánh mắt đó thì cũng đáp lại tôi bằng ánh mắt như: Đâu phải lỗi do tôi, sao lại nhìn tôi kiểu đó? Sau đó, tôi nheo mắt nhìn lại cậu: tất cả là lỗi do cậu!
Kết quả, lại để Tomoka Osakada và Ryuzaki Sakura bắt gặp tôi và Ryoma như đang "liếc mắt đưa tình", khiến họ không nhịn được nữa mà la lên: "Ô kìa! Hai người đang làm gì thế?" Tomoka Osakada tức đến mức giậm chân.
"Tomoka Osakada, cậu đừng như vậy." Ryuzaki Sakura làm vẻ mặt đáng thương, kéo Tomoka Osakada bỏ đi.
Hừm, lại là tôi thành người xấu. Ơ, mà quái lạ, tại sao tôi lại phải dùng từ "lại" cơ chứ?
"Ryuzaki Sakura, cậu đừng kéo tớ như vậy được không? Mà Nhã Diệp này, cậu cũng thay bộ đồ này vào để cổ vũ học viện Seigaku đi." Tomoka Osakada lấy ra bộ đồ giống như bọn họ đưa cho tôi.
"Này này." Đùa gì vậy, sao tôi có thể mặc cái bộ đồ đó cơ chứ.
"Sao không mặc, chẳng nhẽ cậu không muốn cổ vũ cho học viện à?" Tomoka Osakada cau mày nói với tôi.
"Trời ơi." Đánh chết tôi cũng không mặc cái thể loại này đâu, trừ khi họ đụng được vào tôi.
"Tiểu Tuyết, cậu muốn đội cái này không? Đội đi, đội đi mà, chắc chắn sẽ rất đẹp đấy." Kikumaru núp sau Oishi nói. Vãi, họ đến đây từ bao giờ vậy?
"Này nhá, ai dám ép tôi mặc cái thứ trang phục kia, tôi sẽ giết người đó, ghê quá đi mất!"Tôi cười nhẹ, ánh mắt liếc một vòng xung quanh rồi nhìn thẳng vào Kikumaru nói
Ngay lập tức, mọi người có mặt đều đứng hình. Trong lòng họ chỉ có một suy nghĩ: “Tiểu Tuyết thật đáng sợ, không ngờ trên đời này còn có nụ cười đáng sợ hơn cả Fuji.”
Nội tâm Ryoma: “Mấy người chọn sai người rồi! Madamadadane. “
Nội tâm Fuji: “Mọi chuyện dần trở nên thú vị rồi đấy!”
Học viện Seigaku đối đầu với Josei Shonan
Trận đánh đôi thứ 2: Inui Sadaharu, Momoshiro Takeshi VS Tanaka Yohei, Tanaka Kyohei.
Hiện tại, Seigaku đang dẫn trước với tỉ số 5-4. Nhưng do Inui uống nhầm nước trái cây khô nên thể trạng hiện không thể tiếp tục thi đấu, Seigaku bỏ quyền thi đấu. Trận thứ 2, Josei Shonan thắng!
"Inui này, lần sau đừng mang mấy loại đồ uống kỳ lạ này đi nữa." Huấn luyện viên Sumire Ryuzaki tức giận đến mức nổi gân xanh lên rồi.
Inui dường như bị đả kích, lầm bầm nói: "Đồ uống kỳ lạ ấy hả?"
Trận đánh đôi thứ 1: Oishi Syuichirou, Kikumaru Eiji VS Kiriyama Daichi, Sho Ohta.
Do Oishi có một chấn thương từ trận đấu lớn trước đó, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nên khi thi đấu gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng sau cùng vẫn toàn thắng với tỉ số 7-5, nghiêng về đội Seigaku.
Trận đánh đơn thứ 3: Kaidoh Kaoru VS Wakato Hiroshi.
Bởi vì Hiroshi bắt chước lối đánh của rất nhiều tuyển thủ tennis chuyên nghiệp đẳng cấp thế giới, khiến cho Kaidou phải thi đấu khá khổ sở. Nhưng Hiroshi cũng không vì thế mà chiếm được lợi thế. Cuối cùng, đội ta giành thắng lợi với tỉ số 7-6.
Trận đánh đơn thứ 2: Echizen Ryoma VS Reiji Kamishiro.
Tuy ảo ảnh do Reiji tạo ra khiến cho Ryoma không phân biệt được cú đánh đó nặng hay nhẹ, nhưng Ryoma đã lợi dụng được cú giao bóng xoáy, phá giải ảo ảnh của Reiji. Dưới sự khiêu khích của Ryoma, Reiji buộc phải sử dụng hết sức mạnh, dẫn đến chấn thương. Sau cùng, chiến thắng với tỉ số 6-4.
Học viện Seigaku toàn thắng trước Josei Shonan với tỉ số 3-1, tiến vào trận chung kết.
Tại cửa hàng Kawamura Hisashi
"..." Quả nhiên là chấn thương rồi, tôi đã nhắc nhở cậu ta phải cẩn thận, đúng là...hết nói nổi.
"Ơ kìa? Tiểu Tuyết không ngồi với cậu nữa à, anh bạn nhỏ?" Kikumaru dùng ánh mắt ngạc nhìn Ryoma.
"Tại sao tôi nhất định phải ngồi với cậu ta?" Tôi bĩu môi nói. Cái tên mèo mửa này hết chuyện để nói à, việc gì phải tỏ ra ngạc nhiên như thế, thật đáng ghét.
"Mada mada dane." Ryoma tuy cứ dỏng miệng lên như thế, nhưng vẫn đi đến ngồi cạnh tôi. Chọc cho Tomoka Osakada tức đến làm loạn cả lên.
"Ơ, Ryoma-sama, tại sao cậu lại ngồi cạnh cô ấy?" Tomoka Osakada chống tay lên chỉ vào mặt tôi rồi nói. Trời, cậu ta nghĩ tôi muốn thế đấy à, sao chuyện gì cậu ta cũng ra vẻ như kiểu "tất cả là lỗi của tôi" thế.
Bàn đối diện chúng tôi vừa đi, tôi lẩm bẩm: "Nè, hình như tôi thực sự biến thành kẻ xấu rồi thì phải?"
Ryoma quay sang nhìn tôi hỏi: "Cái gì mà "kẻ xấu" ?" Thính lực của cái tên Ryoma này tốt thế cơ à, tôi nói nhỏ như vậy mà cậu ta cũng nghe ra. Không lẽ những người chơi tennis đều có thính lực tốt như thế sao?
"..." Hừm, tôi lười nói chuyện với cậu ta. Vừa hay lúc này Kawamura mang sushi đến, tôi liền há miệng cắn một miếng thật to. Vì ăn quá vội, kết quả thì... "Khụ khụ" Ôi trời, nghẹn chết tôi rồi. Tôi không muốn thành người đầu tiên chết vì nghẹn sushi đâu.
"Đâu ai cướp của cậu đâu, ăn thôi mà sao phải vội vàng thế? Này, uống chút nước đi." Ryoma đặt cốc nước vào tay tôi, rồi sau đó nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi.
"Đỡ hơn chưa?"
Tôi gật đầu, suýt chút nữa là nghẹn chết rồi. Qua cơn sặc, cảm giác ngon miệng của tôi cũng không còn nữa.
"Ồ, hóa ra cậu bạn nhỏ này cũng dịu dàng quá nhỉ?" Kikumaru chẳng biết từ khi nào đã chạy đến bàn của chúng tôi, một bên nhai sushi, một bên nói.
Tôi không có gì để nói, chỉ dùng ánh mắt nói với Kikumaru: Cẩn thận tôi nuốt chửng anh, con mèo tham lam này.
Ryoma vốn định lấy tay kéo mũ, nhưng khi đưa tay lên mới phát hiện ra bản thân không đội mũ. Kết quả khiến cậu phải đỏ mặt mà quay đi chỗ khác: "Ôi, nhìn kìa! Cậu bạn nhỏ vừa đỏ mặt kìa." Kikumaru nói một cách khoa trương. Trêu chọc đến độ tất cả mọi người đều phải quay lại nhìn chúng tôi. Khi đó, mặt Ryoma càng ngày càng đỏ, còn mặt tôi cũng bắt đầu nóng dần lên.
"Eiji, đừng ồn ào nữa." Oishi lên tiếng chặn lời. Oishi à, cậu đúng là người tốt, cậu mau đem cái tên mèo đần này của cậu về đi.
Cứ như vậy, một nhóm thiếu niên yêu tennis, đã vượt qua đối thủ để tiến vào chung kết cuộc thi Kanto, bây giờ ở đây tụ tập ồn ào náo nhiệt đến tối muộn. Ryoma sau đó trên đường đưa tôi về đã nói với tôi rằng: "Từ nay về sau tôi hứa sẽ không để mình bị thương nữa. Xin lỗi, khiến cậu lo lắng rồi." Hả? Khi nãy tôi vừa xao nhãng hai phút, không ngờ Ryoma lại nói ra mấy lời như vậy. Tôi còn nghĩ tên nhóc này sẽ không bao giờ biết nói lời xin lỗi chứ. Cậu ta nói vậy, ngược lại khiến tôi không biết nên trả lời lại thế nào. Cuối cùng cả quãng đường chúng tôi chẳng ai nói với ai câu nào. Chỉ im lặng mà đi, suy nghĩ lung tung, nghe gió thổi, ngắm sao trời và cả ánh trăng sáng trên cao.
"Mada mada dane, làm sao cậu chắc hôm nay tôi sẽ lên thi đấu." Ryoma chỉnh lại chiếc mũ rồi nói.
"Cậu hãy cứ hứa với tôi đi đã, những chuyện khác cậu không cần quan tâm." Tôi chống 2 tay lên nạt cậu.
Ryoma quay đầu đi, đáp: "Rồi, tôi biết rồi."
"Ôi! Ryoma-sama, cậu ở đây à? Ryuzaki Sakura mau lại đây."
Tôi và Ryoma nghe thấy có tiếng gọi thì quay đầu lại, hóa ra là Tomoka Osakada và Ryuzaki Sakura. Nhưng bọn họ…
Hôm nay bọn họ ăn mặc trông...cũng thật đặc biệt quá nhỉ. Áo thì màu vàng, trên đầu còn đeo một băng đô cổ vũ to, cùng với một chiếc váy màu xanh nữa. Tôi cũng đến cạn lời luôn.
"Ryoma-sama, Ryoma-sama, hôm nay phải cố gắng thi đấu cho tốt đấy nhé." Tomoka Osakada vẫy vẫy đôi tay nói.
"Anh Ryoma, Nhã Diệp...Chào mọi người. Anh Ryoma, hôm nay thi đấu...cố lên nhé!" Ryuzaki Sakura chỉ chào hỏi chúng tôi qua loa, rồi lại lắp bắp quay sang phía Ryoma.
"Nè? Nhã Diệp sao cũng ở đây vậy? Cậu đến đây từ lúc nào thế?" Tomoka Osakada bất ngờ
"Bạn Sumire, Tomoka, xin chào. Tớ vẫn ở đây ngay từ đầu rồi." Tôi cố ý nhấn mạnh.
Ba chữ "ngay từ đầu" này, nghe rất hay. Muốn biến tôi đây thành không khí à? Đây là lần thứ mấy rồi? Tôi quay sang nhìn chằm chằm Ryoma, ý muốn trách: Tất cả là tại cậu!
Ryoma thấy tôi nhìn cậu với ánh mắt đó thì cũng đáp lại tôi bằng ánh mắt như: Đâu phải lỗi do tôi, sao lại nhìn tôi kiểu đó? Sau đó, tôi nheo mắt nhìn lại cậu: tất cả là lỗi do cậu!
Kết quả, lại để Tomoka Osakada và Ryuzaki Sakura bắt gặp tôi và Ryoma như đang "liếc mắt đưa tình", khiến họ không nhịn được nữa mà la lên: "Ô kìa! Hai người đang làm gì thế?" Tomoka Osakada tức đến mức giậm chân.
"Tomoka Osakada, cậu đừng như vậy." Ryuzaki Sakura làm vẻ mặt đáng thương, kéo Tomoka Osakada bỏ đi.
Hừm, lại là tôi thành người xấu. Ơ, mà quái lạ, tại sao tôi lại phải dùng từ "lại" cơ chứ?
"Ryuzaki Sakura, cậu đừng kéo tớ như vậy được không? Mà Nhã Diệp này, cậu cũng thay bộ đồ này vào để cổ vũ học viện Seigaku đi." Tomoka Osakada lấy ra bộ đồ giống như bọn họ đưa cho tôi.
"Này này." Đùa gì vậy, sao tôi có thể mặc cái bộ đồ đó cơ chứ.
"Sao không mặc, chẳng nhẽ cậu không muốn cổ vũ cho học viện à?" Tomoka Osakada cau mày nói với tôi.
"Trời ơi." Đánh chết tôi cũng không mặc cái thể loại này đâu, trừ khi họ đụng được vào tôi.
"Tiểu Tuyết, cậu muốn đội cái này không? Đội đi, đội đi mà, chắc chắn sẽ rất đẹp đấy." Kikumaru núp sau Oishi nói. Vãi, họ đến đây từ bao giờ vậy?
"Này nhá, ai dám ép tôi mặc cái thứ trang phục kia, tôi sẽ giết người đó, ghê quá đi mất!"Tôi cười nhẹ, ánh mắt liếc một vòng xung quanh rồi nhìn thẳng vào Kikumaru nói
Ngay lập tức, mọi người có mặt đều đứng hình. Trong lòng họ chỉ có một suy nghĩ: “Tiểu Tuyết thật đáng sợ, không ngờ trên đời này còn có nụ cười đáng sợ hơn cả Fuji.”
Nội tâm Ryoma: “Mấy người chọn sai người rồi! Madamadadane. “
Nội tâm Fuji: “Mọi chuyện dần trở nên thú vị rồi đấy!”
Học viện Seigaku đối đầu với Josei Shonan
Trận đánh đôi thứ 2: Inui Sadaharu, Momoshiro Takeshi VS Tanaka Yohei, Tanaka Kyohei.
Hiện tại, Seigaku đang dẫn trước với tỉ số 5-4. Nhưng do Inui uống nhầm nước trái cây khô nên thể trạng hiện không thể tiếp tục thi đấu, Seigaku bỏ quyền thi đấu. Trận thứ 2, Josei Shonan thắng!
"Inui này, lần sau đừng mang mấy loại đồ uống kỳ lạ này đi nữa." Huấn luyện viên Sumire Ryuzaki tức giận đến mức nổi gân xanh lên rồi.
Inui dường như bị đả kích, lầm bầm nói: "Đồ uống kỳ lạ ấy hả?"
Trận đánh đôi thứ 1: Oishi Syuichirou, Kikumaru Eiji VS Kiriyama Daichi, Sho Ohta.
Do Oishi có một chấn thương từ trận đấu lớn trước đó, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nên khi thi đấu gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng sau cùng vẫn toàn thắng với tỉ số 7-5, nghiêng về đội Seigaku.
Trận đánh đơn thứ 3: Kaidoh Kaoru VS Wakato Hiroshi.
Bởi vì Hiroshi bắt chước lối đánh của rất nhiều tuyển thủ tennis chuyên nghiệp đẳng cấp thế giới, khiến cho Kaidou phải thi đấu khá khổ sở. Nhưng Hiroshi cũng không vì thế mà chiếm được lợi thế. Cuối cùng, đội ta giành thắng lợi với tỉ số 7-6.
Trận đánh đơn thứ 2: Echizen Ryoma VS Reiji Kamishiro.
Tuy ảo ảnh do Reiji tạo ra khiến cho Ryoma không phân biệt được cú đánh đó nặng hay nhẹ, nhưng Ryoma đã lợi dụng được cú giao bóng xoáy, phá giải ảo ảnh của Reiji. Dưới sự khiêu khích của Ryoma, Reiji buộc phải sử dụng hết sức mạnh, dẫn đến chấn thương. Sau cùng, chiến thắng với tỉ số 6-4.
Học viện Seigaku toàn thắng trước Josei Shonan với tỉ số 3-1, tiến vào trận chung kết.
Tại cửa hàng Kawamura Hisashi
"..." Quả nhiên là chấn thương rồi, tôi đã nhắc nhở cậu ta phải cẩn thận, đúng là...hết nói nổi.
"Ơ kìa? Tiểu Tuyết không ngồi với cậu nữa à, anh bạn nhỏ?" Kikumaru dùng ánh mắt ngạc nhìn Ryoma.
"Tại sao tôi nhất định phải ngồi với cậu ta?" Tôi bĩu môi nói. Cái tên mèo mửa này hết chuyện để nói à, việc gì phải tỏ ra ngạc nhiên như thế, thật đáng ghét.
"Mada mada dane." Ryoma tuy cứ dỏng miệng lên như thế, nhưng vẫn đi đến ngồi cạnh tôi. Chọc cho Tomoka Osakada tức đến làm loạn cả lên.
"Ơ, Ryoma-sama, tại sao cậu lại ngồi cạnh cô ấy?" Tomoka Osakada chống tay lên chỉ vào mặt tôi rồi nói. Trời, cậu ta nghĩ tôi muốn thế đấy à, sao chuyện gì cậu ta cũng ra vẻ như kiểu "tất cả là lỗi của tôi" thế.
Bàn đối diện chúng tôi vừa đi, tôi lẩm bẩm: "Nè, hình như tôi thực sự biến thành kẻ xấu rồi thì phải?"
Ryoma quay sang nhìn tôi hỏi: "Cái gì mà "kẻ xấu" ?" Thính lực của cái tên Ryoma này tốt thế cơ à, tôi nói nhỏ như vậy mà cậu ta cũng nghe ra. Không lẽ những người chơi tennis đều có thính lực tốt như thế sao?
"..." Hừm, tôi lười nói chuyện với cậu ta. Vừa hay lúc này Kawamura mang sushi đến, tôi liền há miệng cắn một miếng thật to. Vì ăn quá vội, kết quả thì... "Khụ khụ" Ôi trời, nghẹn chết tôi rồi. Tôi không muốn thành người đầu tiên chết vì nghẹn sushi đâu.
"Đâu ai cướp của cậu đâu, ăn thôi mà sao phải vội vàng thế? Này, uống chút nước đi." Ryoma đặt cốc nước vào tay tôi, rồi sau đó nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi.
"Đỡ hơn chưa?"
Tôi gật đầu, suýt chút nữa là nghẹn chết rồi. Qua cơn sặc, cảm giác ngon miệng của tôi cũng không còn nữa.
"Ồ, hóa ra cậu bạn nhỏ này cũng dịu dàng quá nhỉ?" Kikumaru chẳng biết từ khi nào đã chạy đến bàn của chúng tôi, một bên nhai sushi, một bên nói.
Tôi không có gì để nói, chỉ dùng ánh mắt nói với Kikumaru: Cẩn thận tôi nuốt chửng anh, con mèo tham lam này.
Ryoma vốn định lấy tay kéo mũ, nhưng khi đưa tay lên mới phát hiện ra bản thân không đội mũ. Kết quả khiến cậu phải đỏ mặt mà quay đi chỗ khác: "Ôi, nhìn kìa! Cậu bạn nhỏ vừa đỏ mặt kìa." Kikumaru nói một cách khoa trương. Trêu chọc đến độ tất cả mọi người đều phải quay lại nhìn chúng tôi. Khi đó, mặt Ryoma càng ngày càng đỏ, còn mặt tôi cũng bắt đầu nóng dần lên.
"Eiji, đừng ồn ào nữa." Oishi lên tiếng chặn lời. Oishi à, cậu đúng là người tốt, cậu mau đem cái tên mèo đần này của cậu về đi.
Cứ như vậy, một nhóm thiếu niên yêu tennis, đã vượt qua đối thủ để tiến vào chung kết cuộc thi Kanto, bây giờ ở đây tụ tập ồn ào náo nhiệt đến tối muộn. Ryoma sau đó trên đường đưa tôi về đã nói với tôi rằng: "Từ nay về sau tôi hứa sẽ không để mình bị thương nữa. Xin lỗi, khiến cậu lo lắng rồi." Hả? Khi nãy tôi vừa xao nhãng hai phút, không ngờ Ryoma lại nói ra mấy lời như vậy. Tôi còn nghĩ tên nhóc này sẽ không bao giờ biết nói lời xin lỗi chứ. Cậu ta nói vậy, ngược lại khiến tôi không biết nên trả lời lại thế nào. Cuối cùng cả quãng đường chúng tôi chẳng ai nói với ai câu nào. Chỉ im lặng mà đi, suy nghĩ lung tung, nghe gió thổi, ngắm sao trời và cả ánh trăng sáng trên cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.