Chương 46:
Diệp Ngưng Tuyết
09/10/2023
Lời tự thuật của Sakura.
Từ lúc nào tôi bắt đầu thích Ryoma nhỉ? Tôi không biết. Tôi chỉ nhớ lần đầu tiên gặp cậu ấy là ở trong toa xe lửa, cậu ấy vung vợt tennis chặn học sinh cấp 3 đánh nhau trong toa xe. Lần thứ hai gặp lại, cậu ấy đang nằm trên bãi cỏ vì không đến kịp giờ thi đấu, sau này cậu ấy và những bạn học sinh cấp 3 gặp trong toa xe hôm ấy thi đấu với nhau. Lần thứ ba gặp lại cậu ấy là ở trường học, sau khi biết được học cùng trường với cậu ấy, tôi rất vui. Nhưng cậu ấy không nhớ ra tôi, điều này làm tôi rất buồn.
Có một ngày, tôi bị Tomoka bắt đến xem Ryoma tập luyện, tôi nhìn thấy một cô gái đang nói chuyện với Ryoma. Sau đó Tomoka đứng cạnh tôi nói gì, một câu tôi cũng không nghe vào. Tôi chỉ im lặng nhìn Ryoma, vì lúc đó Ryoma đang cười. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ thấy Ryoma cười vui vẻ như vậy, cho dù cậu ấy thắng giải đấu tôi cũng chưa từng thấy biểu cảm vui mừng đó. Tôi thật sự hâm mộ cô gái đó.
Tôi nhìn lại bản thân mình, haiz, tôi có cái gì mà so với người ta. Cô gái đó rất xinh đẹp, cô ấy có mái tóc dài màu tím. Một đôi mắt to, chiếc mũi bé, đôi môi đỏ mọng, đôi má ửng hồng, còn làn da thì trắng như tuyết. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy. Làm gì có ai không thích chứ? Không ai cả. Nếu tôi là con trai, có lẽ tôi cũng sẽ thích cô ấy.
Sau này tôi mới biết tên của cô gái đó, là Nhã Diệp Xuy Tuyết, cô ấy và Ryoma là thanh mai trúc mã. Mỗi lần Ryoma và cô ấy ở cùng nhau, Tomoka đều tức giận. Cậu ấy nói Xuy Tuyết không phải là thành viên nhóm cổ động của Ryoma, tại sao bạn ấy có thể thân thiết với Ryoma. Vì chuyện này, Tomoka và cô ấy cãi nhau mấy lần. Có điều Nhã Diệp không để ý đến Tomoka, cô ấy cũng không thèm cãi nhau với Tomoka. Khi đó tôi cảm thấy Nhã Diệp là một cô gái tốt.
Tôi nhớ có lần tôi làm một ít đồ ăn vặt ở lớp nữ công gia chánh, tôi muốn đưa cho Ryoma ăn. Nhưng khi tôi đến lớp Ryoma thì thấy Nhã Diệp cũng ở đấy. Tôi lấy hết can đảm hỏi Ryoma có muốn ăn đồ tôi làm không, nhưng cậu ấy không để ý đến tôi, điều này làm tôi rất đau lòng. Nhã Diệp có lẽ cảm giác được, cô ấy ra cổng trường đợi trước. Có điều Nhã Diệp chưa kịp rời đi, Ryoma đã gọi cô ấy lại. Sau đó, cậu ấy cau mày nói với tôi một câu: “Hôm nay tôi có việc.” Rồi cậu ấy kéo Nhã Diệp đi. Nhìn hai người họ đi ra lớp học, tôi rất muốn khóc nhưng lại nhịn xuống.
Thật ra tôi biết Ryoma thích Nhã Diệp. Bởi vì chỉ cần Nhã Diệp ở chỗ nào, Ryoma nhất định sẽ để mắt tới cô ấy. Chỉ là, Ryoma, cậu có biết tôi cũng dõi theo cậu không?
Tôi không muốn tôi và Nhã Diệp tranh giành với nhau, chỉ là cậu ấy có thể cho tôi lẳng lặng ở bên cậu ấy là tốt rồi, có lẽ từ trước đến nay cậu ấy chưa từng để ý đến tôi. Bà nhờ cậu ấy dạy tôi đánh tennis, điều này làm tôi rất vui, tôi có thể tới gần cậu ấy thêm một bước. Mặc dù khi cậu ấy dạy tôi và Tomoka lúc nào cũng không tập trung, tôi không có để bụng điều đó. Tôi biết cậu ấy đang nghĩ đến Nhã Diệp. Bởi vì cậu ấy ngẩn người, chung quy cảm giác đó luôn xuất hiện khi cậu ấy ở bên Nhã Diệp, khi đó nụ cười của cậu ấy mới hiện ra. Ryoma, cậu biết không? Tôi thực sự hâm mộ Nhã Diệp có thể ở bên cạnh cậu, tôi thực sự hâm mộ nụ cười cậu dành cho cô ấy.
Hôm nay là ngày luyện tập của câu lạc bộ tennis, tôi thực sự rất vui. Nhưng khi nhìn thấy Nhã Diệp đứng cạnh bên cậu ấy, tâm trạng tôi trở lên suy sụp. Có lúc tôi nghĩ, nếu Nhã Diệp không ở đây, cậu ấy có nhìn tôi không? Ôi! Tại sao tôi có thể nghĩ như vậy? Không phải đã quyết định từ sớm là có thể nhìn thấy cậu ấy là tốt rồi sao? Làm sao tôi có thể nghĩ như vậy, lẽ nào tôi đã trở thành người xấu? Không được, không được, tôi không được có suy nghĩ này. Tôi không ngừng lắc đầu làm bản thân tỉnh táo trở lại. Cho dù tôi không phải là người cậu ấy thích, không phải tôi cũng có thể nhìn thấy cậu ấy hạnh phúc à? Chỉ cần cậu ấy hạnh phúc, điều này hơn bất kì điều gì.
Sau khi luyện tập xong, cậu ấy và đàn anh đi đến nhưng cậu ấy lại cau mày, tại sao vậy? Khi tôi còn đang suy nghĩ về điều đó, cậu ấy chợt bắt chuyện với tôi làm tôi giật mình. Nhưng cậu ấy lại hỏi tôi có nhìn thấy Nhã Diệp không, nếu không phải vì Nhã Diệp, cậu ấy sẽ không muốn chủ động bắt chuyện với tôi đúng không?
Biết rõ cậu ấy vì Nhã Diệp mới nói chuyện với tôi, mặt tôi lại nóng lên, tôi đang xấu hổ sao?
“Bạn học Nhã Diệp đi … đi mua đồ. Bạn ấy nhờ tôi nói với cậu một tiếng, bạn ấy quay lại sau.” Sau khi nghe tôi nói xong, tôi thấy cậu ấy trở nên nôn nóng. Có chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao sau khi Ryoma nghe thấy Nhã Diệp đi mua đồ lại lo lắng?
“Cậu ấy đi lúc nào? Cậu ấy đi bao lâu rồi? Có ai đi cùng cậu ấy không?” Sau khi cậu ấy nghe thấy đã chạy đến bên cạnh tôi, nắm lấy cổ tay tôi, cổ tay bị nắm đau, tôi cau mày. Nhưng vẫn bị đàn anh Momoshiro phát hiện, đàn anh kéo tay Ryoma ra.
Tôi xoa cổ tay bị nắm đau, rồi nói: “Khoảng 40 phút trước, bạn học Nhã Diệp đi một mình.”
“Tại sao cậu lại để cậu ấy đi một mình?” Tôi vừa nói xong, cậu ấy đã gào to với tôi. Tôi đau khổ vô cùng, tại sao cậu ấy lại hét lên với tôi? Lẽ nào đã có chuyện xảy ra với bạn học Nhã Diệp?
Sau khi đàn anh Fuji nhìn thấy dáng vẻ nóng nảy của Echizen, anh ấy cảm thấy sự việc có điểm không đúng. Anh ấy hỏi Ryoma: “Echizen, Tiểu Tuyết đi mua đồ, tại sao cậu lại lo lắng như vậy?” Đúng vậy, thật ra tôi rất muốn hỏi cậu ấy tại sao. Nhưng tôi đã nhịn xuống.
Cậu ấy nhìn đàn anh Fuji, rồi nói với giọng vô cùng lo lắng: “Tuyết là người mù đường, cậu ấy là người có thể lạc đường ở chính biệt thự nhà mình. Đàn anh Fuji, em đi tìm cậu ấy.” Cậu ấy nói xong thì xoay người chạy đi.
Cuối cùng mọi người đi tìm nhã Diệp, tôi và Tomoka ở lại, còn có bọn Horio. Rốt cuộc tôi không nhịn được rơi nước mắt, cuối cùng tôi vẫn không có chỗ đứng trong lòng cậu ấy. Ôi! Tại sao mối tình đầu của tôi lại buồn đến vậy? Tại sao tôi thích cậu ấy? Chẳng lẽ vì dáng vẻ đẹp trai của cậu ấy trên sân bóng? Hay là vì đôi mắt màu hổ phách của cậu ấy? Haiz, nếu có thể tôi không muốn thích cậu ấy. Nhưng mà tôi đã thích cậu ấy, làm gì có cách nào có thể không thích đây?
Cho dù cậu ấy không thích tôi, tôi chỉ cần vụng trộm thích cậu ấy là được rồi, tôi chỉ cần im lặng nhìn cậu ấy là được rồi, tôi chỉ cần lặng lẽ chúc cậu ấy hạnh phúc là được rồi. Vì vậy, Ryoma, cậu nhất định phải hạnh phúc nhé! Mặc kệ cậu có thích tôi hay không, tôi đều sẽ lặng im đứng bên cạnh cậu, cho dù bên cạnh cậu không có chỗ cho tôi.
Từ lúc nào tôi bắt đầu thích Ryoma nhỉ? Tôi không biết. Tôi chỉ nhớ lần đầu tiên gặp cậu ấy là ở trong toa xe lửa, cậu ấy vung vợt tennis chặn học sinh cấp 3 đánh nhau trong toa xe. Lần thứ hai gặp lại, cậu ấy đang nằm trên bãi cỏ vì không đến kịp giờ thi đấu, sau này cậu ấy và những bạn học sinh cấp 3 gặp trong toa xe hôm ấy thi đấu với nhau. Lần thứ ba gặp lại cậu ấy là ở trường học, sau khi biết được học cùng trường với cậu ấy, tôi rất vui. Nhưng cậu ấy không nhớ ra tôi, điều này làm tôi rất buồn.
Có một ngày, tôi bị Tomoka bắt đến xem Ryoma tập luyện, tôi nhìn thấy một cô gái đang nói chuyện với Ryoma. Sau đó Tomoka đứng cạnh tôi nói gì, một câu tôi cũng không nghe vào. Tôi chỉ im lặng nhìn Ryoma, vì lúc đó Ryoma đang cười. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ thấy Ryoma cười vui vẻ như vậy, cho dù cậu ấy thắng giải đấu tôi cũng chưa từng thấy biểu cảm vui mừng đó. Tôi thật sự hâm mộ cô gái đó.
Tôi nhìn lại bản thân mình, haiz, tôi có cái gì mà so với người ta. Cô gái đó rất xinh đẹp, cô ấy có mái tóc dài màu tím. Một đôi mắt to, chiếc mũi bé, đôi môi đỏ mọng, đôi má ửng hồng, còn làn da thì trắng như tuyết. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy. Làm gì có ai không thích chứ? Không ai cả. Nếu tôi là con trai, có lẽ tôi cũng sẽ thích cô ấy.
Sau này tôi mới biết tên của cô gái đó, là Nhã Diệp Xuy Tuyết, cô ấy và Ryoma là thanh mai trúc mã. Mỗi lần Ryoma và cô ấy ở cùng nhau, Tomoka đều tức giận. Cậu ấy nói Xuy Tuyết không phải là thành viên nhóm cổ động của Ryoma, tại sao bạn ấy có thể thân thiết với Ryoma. Vì chuyện này, Tomoka và cô ấy cãi nhau mấy lần. Có điều Nhã Diệp không để ý đến Tomoka, cô ấy cũng không thèm cãi nhau với Tomoka. Khi đó tôi cảm thấy Nhã Diệp là một cô gái tốt.
Tôi nhớ có lần tôi làm một ít đồ ăn vặt ở lớp nữ công gia chánh, tôi muốn đưa cho Ryoma ăn. Nhưng khi tôi đến lớp Ryoma thì thấy Nhã Diệp cũng ở đấy. Tôi lấy hết can đảm hỏi Ryoma có muốn ăn đồ tôi làm không, nhưng cậu ấy không để ý đến tôi, điều này làm tôi rất đau lòng. Nhã Diệp có lẽ cảm giác được, cô ấy ra cổng trường đợi trước. Có điều Nhã Diệp chưa kịp rời đi, Ryoma đã gọi cô ấy lại. Sau đó, cậu ấy cau mày nói với tôi một câu: “Hôm nay tôi có việc.” Rồi cậu ấy kéo Nhã Diệp đi. Nhìn hai người họ đi ra lớp học, tôi rất muốn khóc nhưng lại nhịn xuống.
Thật ra tôi biết Ryoma thích Nhã Diệp. Bởi vì chỉ cần Nhã Diệp ở chỗ nào, Ryoma nhất định sẽ để mắt tới cô ấy. Chỉ là, Ryoma, cậu có biết tôi cũng dõi theo cậu không?
Tôi không muốn tôi và Nhã Diệp tranh giành với nhau, chỉ là cậu ấy có thể cho tôi lẳng lặng ở bên cậu ấy là tốt rồi, có lẽ từ trước đến nay cậu ấy chưa từng để ý đến tôi. Bà nhờ cậu ấy dạy tôi đánh tennis, điều này làm tôi rất vui, tôi có thể tới gần cậu ấy thêm một bước. Mặc dù khi cậu ấy dạy tôi và Tomoka lúc nào cũng không tập trung, tôi không có để bụng điều đó. Tôi biết cậu ấy đang nghĩ đến Nhã Diệp. Bởi vì cậu ấy ngẩn người, chung quy cảm giác đó luôn xuất hiện khi cậu ấy ở bên Nhã Diệp, khi đó nụ cười của cậu ấy mới hiện ra. Ryoma, cậu biết không? Tôi thực sự hâm mộ Nhã Diệp có thể ở bên cạnh cậu, tôi thực sự hâm mộ nụ cười cậu dành cho cô ấy.
Hôm nay là ngày luyện tập của câu lạc bộ tennis, tôi thực sự rất vui. Nhưng khi nhìn thấy Nhã Diệp đứng cạnh bên cậu ấy, tâm trạng tôi trở lên suy sụp. Có lúc tôi nghĩ, nếu Nhã Diệp không ở đây, cậu ấy có nhìn tôi không? Ôi! Tại sao tôi có thể nghĩ như vậy? Không phải đã quyết định từ sớm là có thể nhìn thấy cậu ấy là tốt rồi sao? Làm sao tôi có thể nghĩ như vậy, lẽ nào tôi đã trở thành người xấu? Không được, không được, tôi không được có suy nghĩ này. Tôi không ngừng lắc đầu làm bản thân tỉnh táo trở lại. Cho dù tôi không phải là người cậu ấy thích, không phải tôi cũng có thể nhìn thấy cậu ấy hạnh phúc à? Chỉ cần cậu ấy hạnh phúc, điều này hơn bất kì điều gì.
Sau khi luyện tập xong, cậu ấy và đàn anh đi đến nhưng cậu ấy lại cau mày, tại sao vậy? Khi tôi còn đang suy nghĩ về điều đó, cậu ấy chợt bắt chuyện với tôi làm tôi giật mình. Nhưng cậu ấy lại hỏi tôi có nhìn thấy Nhã Diệp không, nếu không phải vì Nhã Diệp, cậu ấy sẽ không muốn chủ động bắt chuyện với tôi đúng không?
Biết rõ cậu ấy vì Nhã Diệp mới nói chuyện với tôi, mặt tôi lại nóng lên, tôi đang xấu hổ sao?
“Bạn học Nhã Diệp đi … đi mua đồ. Bạn ấy nhờ tôi nói với cậu một tiếng, bạn ấy quay lại sau.” Sau khi nghe tôi nói xong, tôi thấy cậu ấy trở nên nôn nóng. Có chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao sau khi Ryoma nghe thấy Nhã Diệp đi mua đồ lại lo lắng?
“Cậu ấy đi lúc nào? Cậu ấy đi bao lâu rồi? Có ai đi cùng cậu ấy không?” Sau khi cậu ấy nghe thấy đã chạy đến bên cạnh tôi, nắm lấy cổ tay tôi, cổ tay bị nắm đau, tôi cau mày. Nhưng vẫn bị đàn anh Momoshiro phát hiện, đàn anh kéo tay Ryoma ra.
Tôi xoa cổ tay bị nắm đau, rồi nói: “Khoảng 40 phút trước, bạn học Nhã Diệp đi một mình.”
“Tại sao cậu lại để cậu ấy đi một mình?” Tôi vừa nói xong, cậu ấy đã gào to với tôi. Tôi đau khổ vô cùng, tại sao cậu ấy lại hét lên với tôi? Lẽ nào đã có chuyện xảy ra với bạn học Nhã Diệp?
Sau khi đàn anh Fuji nhìn thấy dáng vẻ nóng nảy của Echizen, anh ấy cảm thấy sự việc có điểm không đúng. Anh ấy hỏi Ryoma: “Echizen, Tiểu Tuyết đi mua đồ, tại sao cậu lại lo lắng như vậy?” Đúng vậy, thật ra tôi rất muốn hỏi cậu ấy tại sao. Nhưng tôi đã nhịn xuống.
Cậu ấy nhìn đàn anh Fuji, rồi nói với giọng vô cùng lo lắng: “Tuyết là người mù đường, cậu ấy là người có thể lạc đường ở chính biệt thự nhà mình. Đàn anh Fuji, em đi tìm cậu ấy.” Cậu ấy nói xong thì xoay người chạy đi.
Cuối cùng mọi người đi tìm nhã Diệp, tôi và Tomoka ở lại, còn có bọn Horio. Rốt cuộc tôi không nhịn được rơi nước mắt, cuối cùng tôi vẫn không có chỗ đứng trong lòng cậu ấy. Ôi! Tại sao mối tình đầu của tôi lại buồn đến vậy? Tại sao tôi thích cậu ấy? Chẳng lẽ vì dáng vẻ đẹp trai của cậu ấy trên sân bóng? Hay là vì đôi mắt màu hổ phách của cậu ấy? Haiz, nếu có thể tôi không muốn thích cậu ấy. Nhưng mà tôi đã thích cậu ấy, làm gì có cách nào có thể không thích đây?
Cho dù cậu ấy không thích tôi, tôi chỉ cần vụng trộm thích cậu ấy là được rồi, tôi chỉ cần im lặng nhìn cậu ấy là được rồi, tôi chỉ cần lặng lẽ chúc cậu ấy hạnh phúc là được rồi. Vì vậy, Ryoma, cậu nhất định phải hạnh phúc nhé! Mặc kệ cậu có thích tôi hay không, tôi đều sẽ lặng im đứng bên cạnh cậu, cho dù bên cạnh cậu không có chỗ cho tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.