Chương 8:
Diệp Ngưng Tuyết
29/09/2023
“Á… Muộn rồi, muộn rồi. Mẹ… Sao mẹ không gọi con dậy?” Xém chút nữa thì muộn học.
“Mẹ gọi con rồi, nhưng con không dậy được ấy chứ.” Mẹ Tiểu Tuyết nói.
“... Thôi quên đi, hôm nay con không ăn sáng đâu, con đi học đây.”
…
…
“Phù… Cuối cùng cũng kịp, may mà mình không đến muộn.” Tôi vọt vào phòng học ghé trên bàn thở hổn hển.
“Cậu lại dậy muộn hả? mada mada dane” Ryoma xoay người lại hỏi tôi.
Từ sau khi đổi chỗ, chỗ của tôi ở ngay bên cạnh Ryoma, chuyện này có được tính là may mắn không nhỉ?
“Đúng vậy, tôi lại dậy muộn tiếp.” Tôi bất đắc dĩ nói.
“Cậu đúng là heo, mada mada dane.”
Tức quá đi, thế mà cậu ấy lại dám nói tôi là heo. “Cậu…” Tôi còn chưa kịp mắng cậu ấy thì thầy giáo đã bước vào lớp. Tôi nhìn Ryoma, dùng ánh mắt của mình nói cho cậu ấy biết - tha cho cậu đấy.
Đi học chán quá, những gì giáo viên giảng tôi đã biết từ lâu rồi. Tôi quay đầu nhìn Ryoma, tên kia lại nằm sấp trên bàn và ngủ. Hôm nay Ryoma sẽ vào sân, nhất định cậu ấy sẽ dọa mọi người nhảy dựng, nhóc con này đánh tennis rất khá, tiến bộ cũng rất nhanh.
“Nhã Diệp, em lên làm đề này đi.”
“Vâng ạ.” Xỉu, người ta còn đang suy nghĩ sự đời mà, đôi mắt của giáo viên lợi hại quá đi, như vậy mà cũng có thể thấy được mình không chuyên tâm.
“Cạch cạch cạch…” Tôi viết bên trên, các bạn ở phía dưới không tự chủ mà phát ra tiếng “Wow…”. Trên trán giáo viên cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
“Thưa thầy, em viết xong rồi ạ. Đề này có bốn cách giải, bởi vì không có chỗ viết, em chỉ viết ba cách thôi, em có thể đi xuống được chưa ạ?” Nói đùa, muốn làm khó tôi? Chờ thêm một trăm năm nữa đi. Tôi là ai cơ chứ? Thiếu nữ xinh đẹp thiên tài đó nha, hừ…
“Được rồi, em có thể đi xuống.” Thầy giáo vừa nói vừa lau mồ hôi.
Sau khi tôi về chỗ, Ryoma quay đầu nói với tôi một câu như này: “Thích thể hiện.” Xỉu, không phải cậu ấy đang ngủ sao? “Tôi thích thể hiện đấy làm sao, hừ.” Thằng nhóc này muốn chọc tôi tức chết mà.
“Mada mada dane.”
“...” Tên này thật sự có năng lực làm người sống tức chết đấy.
“Mẹ gọi con rồi, nhưng con không dậy được ấy chứ.” Mẹ Tiểu Tuyết nói.
“... Thôi quên đi, hôm nay con không ăn sáng đâu, con đi học đây.”
…
…
“Phù… Cuối cùng cũng kịp, may mà mình không đến muộn.” Tôi vọt vào phòng học ghé trên bàn thở hổn hển.
“Cậu lại dậy muộn hả? mada mada dane” Ryoma xoay người lại hỏi tôi.
Từ sau khi đổi chỗ, chỗ của tôi ở ngay bên cạnh Ryoma, chuyện này có được tính là may mắn không nhỉ?
“Đúng vậy, tôi lại dậy muộn tiếp.” Tôi bất đắc dĩ nói.
“Cậu đúng là heo, mada mada dane.”
Tức quá đi, thế mà cậu ấy lại dám nói tôi là heo. “Cậu…” Tôi còn chưa kịp mắng cậu ấy thì thầy giáo đã bước vào lớp. Tôi nhìn Ryoma, dùng ánh mắt của mình nói cho cậu ấy biết - tha cho cậu đấy.
Đi học chán quá, những gì giáo viên giảng tôi đã biết từ lâu rồi. Tôi quay đầu nhìn Ryoma, tên kia lại nằm sấp trên bàn và ngủ. Hôm nay Ryoma sẽ vào sân, nhất định cậu ấy sẽ dọa mọi người nhảy dựng, nhóc con này đánh tennis rất khá, tiến bộ cũng rất nhanh.
“Nhã Diệp, em lên làm đề này đi.”
“Vâng ạ.” Xỉu, người ta còn đang suy nghĩ sự đời mà, đôi mắt của giáo viên lợi hại quá đi, như vậy mà cũng có thể thấy được mình không chuyên tâm.
“Cạch cạch cạch…” Tôi viết bên trên, các bạn ở phía dưới không tự chủ mà phát ra tiếng “Wow…”. Trên trán giáo viên cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
“Thưa thầy, em viết xong rồi ạ. Đề này có bốn cách giải, bởi vì không có chỗ viết, em chỉ viết ba cách thôi, em có thể đi xuống được chưa ạ?” Nói đùa, muốn làm khó tôi? Chờ thêm một trăm năm nữa đi. Tôi là ai cơ chứ? Thiếu nữ xinh đẹp thiên tài đó nha, hừ…
“Được rồi, em có thể đi xuống.” Thầy giáo vừa nói vừa lau mồ hôi.
Sau khi tôi về chỗ, Ryoma quay đầu nói với tôi một câu như này: “Thích thể hiện.” Xỉu, không phải cậu ấy đang ngủ sao? “Tôi thích thể hiện đấy làm sao, hừ.” Thằng nhóc này muốn chọc tôi tức chết mà.
“Mada mada dane.”
“...” Tên này thật sự có năng lực làm người sống tức chết đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.