Hoàng Tử Thật Làm Loạn

Chương 8

An Kỳ

17/11/2016

Hắn đang tức giận.

Trịnh Mẫn Chi đi vào cửa không bao lâu, Đoạn Tử Di liền nhận thấy được chuyện này.

Hôm qua tan rã trong không vui, sáng sớm hôm nay, Trịnh Mẫn Chi vẫn hết sức có trách nhiệm đến đây xem thương thế của hắn.

Lúc vào cửa, vốn là sắc mặt của Trịnh Mẫn Chi không dễ nhìn, lại bắt gặp bộ mặt xuân tình của Viễn Hương, quần áo không chỉnh tề ở trong phòng ngủ của hắn, mặt càng thêm biến sắc, giống như kết một tầng băng dày.

Cho hắn kiểm tra vết thương thì động tác của Trịnh Mẫn Chi mặc dù vẫn nhẹ nhàng chậm chạp như cũ, cũng không có cố ý làm đau hắn coi như trả thù, nhưng từ vẻ mặt thối cũng nhìn ra được, hắn không vui.

Không, thậm chí có thể nói, là vô cùng không vui.

Da mặt của Đoạn Tử Di rất dày, nhưng không có nghĩa là hắn thích có người ở trước mặt hắn bày ra mặt thối, hơn nữa người nọ là Trịnh Mẫn Chi, thì càng làm cho hắn cảm thấy không thể chịu được.

Tại sao Trịnh Mẫn Chi vô cùng thích lấy mặt thối đối đãi với hắn? Hắn gặp qua đối phương cùng những người khác nói chuyện, cũng còn coi là ôn hòa lễ phép, cũng sẽ không giống như đối đãi với hắn, sắc mặt lạnh lùng, xa cách như vậy.

Cố tình người khác như thế nào đối đãi, hắn đều không để ý tới, nhưng lại không cách nào chịu được Trịnh Mẫn Chi đối với hắn lạnh nhạt.

"Trịnh thái y. . . . . . Hình như tâm tình không được tốt lắm." Đoạn Tử Di đặc biệt cố ý giẫm đạp lên nỗi đau của hắn.

Không phải hình như, là sự thật! Hừ!

Đừng tưởng rằng mình thấy hắn tức giận, thì mình sẽ ngoan ngoãn im lặng không đi trêu chọc hắn.

Trịnh Mẫn Chi xoay người phối dược, đối với khiêu khích chất vấn của Đoạn Tử Di ngoảnh mặt làm ngơ.

"Là tối hôm qua ngủ không ngon sao?"

Có liên quan gì tới ngươi?

Trịnh Mẫn Chi như cũ trầm mặc không nói, chỉ là mím môi, đem mấy vị thảo dược đã phơi khô bỏ vào trong bát mài nhỏ.

Trong lúc nhất thời, trừ bỏ âm thanh rập khuôn có quy luật của dược bị mài nhỏ ra, không có âm thanh khác.

Nếu là những người khác, liên tiếp đụng hai lần rất đinh (*), đã sớm bỏ qua, nhưng Đoạn Tử Di không phải là người bình thường, hắn có năng lực ý chí siêu phàm, cùng với da mặt siêu dày của hắn, coi như cầm đinh tới, chỉ sợ cũng không thể xuyên qua.

Đinh (*): Chỉ những sự việc khó giải quyết

"Thật đáng tiếc, bởi vì ta tối hôm qua ngủ rất tốt, sau khi ‘ hoạt động gân cốt ’, luôn đặc biệt ngủ ngon, ngươi nói phải không?"

Đoạn Tử Di cố ý giả bộ vô sỉ tươi cười, rốt cuộc lại làm cho cơn tức mà Trịnh Mẫn Chi khổ cực chịu đựng bộc phát.

"Ngủ ngon?" Hắn cười lạnh." Ta nhớ rõ lúc đầu vì Tam điện hạ chẩn bệnh và chữa trị, đã từng dặn dò qua, trong lúc dưỡng thương, không thể làm nhiều chuyện kịch liệt, tránh cho vết thương nứt ra chuyển biến xấu. Mà cái gọi là chuyện quá mức kịch liệt, tự nhiên cũng bao gồm chuyện phòng the, ta cho là Tam điện hạ chắc chắn biết đạo lý này!"

Hắn vừa mở miệng chính là chỉ trích không lưu tình, không hề để tâm đối phương là Tam hoàng tử tôn quý.

Hoàng tử thì như thế nào?

Hoàng tử mà có thể muốn làm gì thì làm như vậy, tùy ý phá hư chữa trị của hắn mà hắn khổ cực làm đến nay không?

Trịnh Mẫn Chi chỉ cần vừa nghĩ tới, tình cảnh hắn phóng túng cùng thị thiếp lăn lộn ở trên giường, sẽ không có lý do liền tức giận.

Hắn thật sự vô cùng tức giận.

Hắn không hiểu, Đoạn Tử Di vì sao luôn luôn chọc giận hắn, làm hỏng tỉnh táo mà hắn thật vất vả mới bồi dưỡng ra được?

"Ta hiểu được, nhưng khuê phòng vô cùng vui mừng, muốn nhịn, rất khó nha! Cách lúc khỏi bệnh còn một thời gian, cũng không thể vẫn làm cho ta chịu đựng đi, cái này không hợp tình hợp lý? Lại nói cũng không dễ dàng nhịn được vấn đề xảy ra, Trịnh thái y ngươi cũng là nam nhân, cần phải hiểu được phần khổ não kia, đúng không?" Đoạn Tử Di nói rất hùng hồn.

"Ta. . . . . . Ta không hiểu được!" Trịnh Mẫn Chi sửng sốt một chút, khó khăn quay đầu ra, nhưng đã không thể khắc chế đỏ ửng từ cổ lên trên gò má trắng nõn, nhìn cực kỳ kiều diễm động lòng người.

Một đại nam nhân xinh đẹp đến như vậy, thật sự quá vô lý!



Đoạn Tử Di nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, hô hấp dồn dập, thân thể không tự chủ được nóng lên.

Vốn tưởng rằng tối hôm qua đã phát tiết dục hỏa, lần này mình sẽ khôi phục như bình thường, nhưng lúc này, nhìn bộ dáng Trịnh Mẫn Chi đỏ mặt, lại để cho hắn nổi dậy khát vọng không hiểu.

Rốt cuộc là tại sao vậy? Trịnh Mẫn Chi nhưng là nam nhân!

Chẳng lẽ hắn thật sự bị bệnh đoạn tụ chi phích (**), yêu một nam nhân? Đoạn Tử Di trong lòng hốt hoảng, nhưng ngoài mặt vẫn cợt nhã, không để cho đối phương nhìn ra hỗn loạn trong lòng."Trịnh thái y như thế nào không hiểu được? Chẳng lẽ Trịnh thái y chưa từng có qua loại dục hỏa đốt người này, thống khổ nóng lòng phát tiết?"

đoạn tụ chi phích (**): đồng tính

Hắn hỏi cay độc lại trực tiếp, cũng làm cho da mặt mỏng của Trịnh Mẫn Chi lần nữa nhiễm hồng.

"Ta là không hiểu được, càng không phiền não về cái này!" Hắn tức giận trả lời.

"Không có? Chẳng lẽ Trịnh thái y không phải là nam nhân?" Đoạn Tử Di cố ý giễu cợt.

Vốn chỉ là một câu nói đùa, nhưng phản ứng của Trịnh Mẫn Chi lại rất lớn.

"Ta đương nhiên là nam nhân, xin Tam điện hạ đừng nói mò!" Trịnh Mẫn Chi giọng nói nghiêm nghị, vẻ mặt căng thẳng.

Phản ứng kịch liệt này, làm cho Đoạn Tử Di có chút kinh ngạc."Không có liền không có, ta cũng chỉ là nói đùa thôi, Trịnh thái y cần gì phải tức giận như vậy?"

Đoạn Tử Di cảm thấy vô tội.

Nam nhân, vốn là thỉnh thoảng sẽ cùng nhau nói một chút chuyện cười thô tục, thế nào hắn lại không biết vui đùa như vậy?

"Ta không thích đàm luận vấn đề như thế, xin Tam điện hạ đừng nhắc lại! Còn nữa, thời gian kế tiếp, xin Tam điện hạ cần phải nhẫn nại. Thiên hạ không có chuyện không thể nhẫn nhịn, đó là xem mình có nguyện ý hay không; vì chân của mình, tin tưởng Tam điện hạ sẽ nguyện ý hy sinh hưởng lạc ngắn ngủi, đổi lấy cả đời hành động tự do." Trịnh Mẫn Chi nghiêm mặt, lạnh lùng giáo huấn.

"Vâng vâng vâng, Bổn hoàng tử sẽ cẩn thận tuân theo dặn dò Trịnh thái y." Đoạn Tử Di vẫn cợt nhã như cũ.

Trịnh Mẫn Chi mặc kệ hắn, tự ý xoay người phối dược.

Trong lúc nhất thời không khí lạnh xuống, Đoạn Tử Di nhún vai, thật không hiểu được đối phương thế nào có biện pháp, cả ngày đem băng để ở trên mặt; không biết sao, hắn tin tưởng Trịnh Mẫn Chi cũng không phải là trời sinh chính là loại tính cách này.

Nhìn kỹ đôi môi của hắn, giống như củ ấu hơi giơ lên, phải là đôi môi tươi cười chọc người ưa thích, như thế nào là một ngự y khô khan cả ngày nghiêm mặt?

Đoạn Tử Di thật nghĩ không ra.

Người này lớn lên ra sao? Chẳng lẽ, là ba bữa cơm ướp lạnh cộng thêm nước tuyết nuôi lớn?

Hắn (TMC) là loại người lạnh lùng như băng tính tình lại thối không có biện pháp, nhưng là. . . . . .

Tại sao, hắn (ĐTD) vẫn không có cách nào đem tầm mắt từ trên người đối phương dời đi? Tại sao mình rõ ràng không cố ý nhìn hắn (TMC), tầm mắt lại khóa chặt ở trên người của hắn (TMC)?

Tại sao tính toán cách xa hắn một chút, chung quy lại không tự chủ được lại gần hắn hơn?

Tại sao hắn căn bản không nghĩ bị đối phương hấp dẫn, nhưng lại không quản được chính mình?

Hắn rốt cuộc có tật xấu gì?

Có một loại bất an mãnh liệt, ở trái tim của Đoạn Tử Di khuếch tán.

Nếu như để mặc cho tình hình như thế tiếp tục nữa, nhất định sẽ xảy ra hậu quả đáng sợ.

Hậu quả kia, tuyệt đối là kinh thế hãi tục, ai cũng không thấy vui mừng.

Trêu ngự y khô khan này tất nhiên thú vị, nhưng cuối cùng nếu bồi thêm tim của mình, trở thành Long Dương chi phích (1), chẳng phải mất nhiều hơn được?

Long Dương chi phích (1) : hoàng tử bị đồng tính

Đoạn Tử Di vẻ mặt sợ hãi cả kinh.



Không được! Hắn phải vì vậy mà dừng lại, tuyệt đối không thể lại tiếp tục như vậy!

***

Gần đây vị hoàng tử nhiều tật xấu cổ quái kia, đột nhiên trở nên an phận rồi.

Trịnh Mẫn Chi ngồi ở trong phòng nghiên cứu sách thuốc, trong đầu đột nhiên hiện lên ý nghĩ này.

Tinh tế tưởng tượng, gần đây Đoạn Tử Di quả thật ngoan ngoãn rất nhiều, chẳng những phối hợp trị liệu rất tốt, cũng ít tìm phiền phức cho hắn, quả thật ngoan ngoãn giống như con mèo nhỏ.

Mặc dù không biết là nguyên nhân gì khiến cho hắn an phận, chỉ là chịu phối hợp là chuyện tốt, hắn cũng vui vẻ thấy ước nguyện đã đạt được.

Tốt nhất đối phương cứ ngoan ngoãn như vậy, ngoan ngoãn nghỉ ngơi hết nửa tháng.

Trịnh Mẫn Chi nhếch miệng, hài lòng gật đầu.

Vậy mà, không được ba ngày, xế chiều hôm đó, hắn đang thay Đoạn Tử Di kiểm tra, đổi lại dược thì bên ngoài lại đột nhiên truyền đến âm thanh huyên náo.

Trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái, Lộc Lâm Sơn này ở chỗ xa xôi, cách thành Đại Lý khoảng trăm dặm, thường ngày trừ bỏ người hầu ở nơi này ra, cũng chỉ có Đoạn Tử Di, cùng với hộ vệ hắn mang tới.

Dù sao cũng không có khả năng âm thanh ấy là hộ vệ bên ngoài ồn ào chứ?

Chỉ chốc lát sau, một nhóm người hùng dũng đi vào, đi ở đằng trước, là mấy vị nam tử tuấn mỹ quần áo đắt tiền; trong đó trong tay hai người, còn kéo theo tiểu mỹ nhân xinh đẹp khả ái.

Trịnh Mẫn Chi nhận ra bọn họ, bọn họ chính là người thân của Đoạn Tử Di, mấy vị khác hoàng tử khác của Đại Lý Quốc .

Trong đó nhị hoàng tử đã kết hôn, thái tử cũng có vị hôn thê, dắt theo trong tay, đúng là nữ nhân mà bọn họ yêu mến.

Nghe thấy xưa nay năm vị hoàng tử anh em tình thâm, chắc hẳn bọn họ là nghe được tin tức Tam hoàng tử bị thương, mới từ trong cung không xa đến đây hỏi thăm hắn đi?

Trịnh Mẫn Chi nghĩ như thế đến, không ngờ những người kia, luôn miệng đồng tình an ủi cũng không nói, tất cả tựa như đều coi Đoạn Tử Di không tồn tại, đều tự tìm chỗ ngồi liền thoải mái ngồi vào.

Đại hoàng tử, nhị hoàng tử vội vàng dỗ dành an ủi thê tử đi đường vất vả, Tứ hoàng tử lập tức lấy ra Phật Thư bắt đầu nghiên cứu, Ngũ Hoàng Tử là vội vàng ăn hết trái cây ngọt ngào, vốn là cho Đoạn Tử Di hưởng.

Hắn ăn hết coi như xong, còn làm vẻ mặt ghen tỵ nói: "Ta đang nói dưa mật Tây Vực tiến cống tại sao lại không thấy, thì ra là cho Tam hoàng tử một người đoạt hết, thật là quá đáng!"

"Các ngươi rốt cuộc tới làm cái gì?" Đoạn Tử Di nghiến răng nghiến lợi, nhìn không ra các huynh đệ tới an ủi thăm bệnh.

"Săn thú ngắm cảnh. Đúng rồi! Còn có thuận đường tới thăm ngươi một chút." Đại hoàng tử xiên một khối mật dưa, đưa đến khóe miệng thê tử.

"Thuận đường?" Đoạn Tử Di miệng sùi bọt mép. Không phải nên đặc biệt tới sao?

"Mặt khác, phụ hoàng lại dẫn mẫu phi đi du lịch trên Trung Nguyên, hiện tại do ta thay mặt quốc chính. Ta nghĩ là, ngươi gãy chân là chuyện nhỏ, cũng không cần đặc biệt thông báo cho bọn họ, cho nên trước khi thương thế của ngươi tốt lên, bọn họ cũng sẽ không trở lại." Đút thể tử ăn xong khối thứ nhất, Đại hoàng tử lại vội vàng uy khối thứ hai.

"Các ngươi. . . . . ." Đoạn Tử Di tức giận đến xanh mặt.

Những người này, có tình cảm hay không?"Các ngươi đến cùng có phải là huynh đệ của ta hay không?"

"Đương nhiên là phải!" Ngũ Hoàng Tử Đoạn Tử Ngôn nuốt dưa mật vào, lấy ra một lọ thuốc trị thương, nịnh hót dâng lên."Đây là ta từ trong phòng mẫu hậu trộm ra thuốc cao Băng Ngọc Sinh Cơ, thoa lên có thể khiến cho da thịt bóng loáng như ngọc, mềm mại nõn nà."

"Ta cũng không phải là nữ nhân, không cần da thịt bóng loáng như ngọc, mềm mại nõn nà làm cái gì?" Đoạn Tử Di tức giận rống lên.

" Ta cũng là có ý tốt chứ sao." Đoạn Tử Ngôn giả vờ khóc sụt sùi, tay còn không ngừng nhét dưa mật vào miệng.

"Ta mang tới quà tặng cho ngươi, ngươi tất nhiên là hài lòng." Nhị Hoàng Huynh của hắn Đoạn Tử Huấn, lấy ra một cây cung chế tác tinh xảo xa xỉ, hãnh diện đưa đến trước mặt hắn.

Nhưng Đoạn Tử Di lại trừng mắt nhìn cây cung xinh đẹp kia."Ta hiện tại gãy chân, có thể đi săn thú được sao?" Có cây cung tốt lại không thể sử dụng, đây không phải là cố ý để cho hắn nôn nóng?

"Chờ vết thương của ngươi lành, liền có thể dùng. Mang lễ đến không tệ, còn ngại cái gì?" Phi!

Tốt. . . . . . Có loại ca ca này, hắn nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Tử Thật Làm Loạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook