Hoàng Tử Tóc Dài Và Phù Thủy Độc Ác
Chương 1: Cô muốn trẻ mãi không già và báo thù nhà vua
Ly Hận Trai Liên Hạm
18/01/2023
Edit | Beta: Phèn
Đêm tối trong rừng sâu, ánh trăng bị che khuất bởi những bụi cây rậm rạp, người bên trong dù có duỗi tay cũng không thể thấy rõ năm ngón tay của mình.
Dưới tác động của gió, những cành cây đen sì phát ra những âm thanh xào xạc, trong đêm tối tĩnh lặng càng làm tăng thêm mấy phần rùng rợn.
Cách đó không xa, nơi mắt có thể trông thấy tỏa ra một tia sáng yếu ớt, trong bóng tối trở nên vô cùng nổi bật.
Đó là một đóa hoa vàng óng đang trong giai đoạn chớm nở, ánh sáng nó phát ra có thể sánh với ánh trăng trong veo, không khó để tưởng tượng khi nở rộ sẽ chói mắt cỡ nào, nom hệt như một vầng thái dương thu nhỏ.
Gothel lấp sau đại thụ, tham lam nhìn về phía đóa hoa, sự thèm thuồng không ngừng hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp.
Cô thầm đếm đến một nghìn, đóa hoa kia bắt đầu chậm rãi bung nở.
Chuyện này quả là kỳ tích!
Đóa hoa vàng óng lười biếng bung xõa cánh, lộ ra nhị hoa chói lòa bên trong.
Toàn thân đóa hoa vàng rực, thoải mái phô bày vẻ đẹp tuyệt mỹ của mình trong màn đêm tĩnh lặng.
Mắt Gothel sáng lên, cô thuận tay vuốt nhẹ mái tóc xoăn dài màu nâu quyến rũ, toan bước về phía đóa hoa vàng.
Cô đã phát hiện ra loài hoa này từ lâu, chính cô đã tận mắt chứng kiến ánh mặt trời tinh khiết rơi xuống đất rồi sinh ra một đóa hoa vàng óng kì diệu.
Đó chính là đóa hoa này. Nó không chỉ có vẻ bề ngoài xinh đẹp mà còn có ma lực phi thường, chỉ cần hát cho nó nghe, nó có thể khiến những nếp nhăn đáng ghét trên mặt cô mờ đi, khiến mái tóc bạc trắng gớm ghiếc của cô trở lại màu nâu và khiến cơ thể sắp mục rữa của cô một lần nữa cảm nhận được sắc xuân tuổi trẻ.
Dù cho cô đã sống hàng mấy trăm năm.
Vậy nên mỗi tháng cô đều đến đây một chuyến để đảm bảo bản thân mình luôn trẻ đẹp.
Nhưng vận may hôm nay của cô có vẻ không được tốt lắm.
Gothel nghe thấy âm thanh la hét ầm ĩ phía bên kia cùng tiếng bước chân đang từ từ tiến lại gần bông hoa.
Cô vội vàng cẩn thận dừng lại, thận trọng thò đầu ra xem xét tình hình, phát hiện mười mấy tên binh lính của vương quốc láng giềng, bọn họ còn dẫn theo cả nhà vua đến.
Vị vua anh minh và nhân từ được dân chúng ca tụng kia cũng kinh ngạc trước kỳ quan thế giới, ông ta lao lực nghĩ ra mấy câu tán thưởng.
Gothel nấp một bên, lòng thầm cầu nguyện, hi vọng bọn họ chỉ vô tình đi ngang qua, hi vọng bọn họ đơn giản chỉ thưởng thức vẻ đẹp của đóa hoa, hi vọng bọn họ không biết đến ma lực của đóa hoa này…
Nhưng vẫn là một câu kia, vận may hôm nay của cô có vẻ cực kì không tốt.
Vị vua kia thưởng thức, tán thưởng xong bèn sai người cẩn thẩn nhổ đóa hoa lên.
Gothel xanh mặt, toàn thân cô run lên vì tức giận—— Bọn họ dám lấy vật sở hữu của cô!
Nhưng cô không dám ra ngoài.
Nhìn đi! Cô là phù thủy độc ác khiến bao người căm hận, còn đối phương là vị vua anh dũng khôn ngoan, điều quan trọng nhất là ông ta còn mang theo rất nhiều binh lính!
Gothel chắc rằng mình chỉ cần lộ diện thì sẽ ngoẻo ngay dưới lưỡi kiếm của binh lính!
Vì vậy bây giờ cô không thể làm gì khác hơn ngoài việc trơ mắt đứng nhìn tên vua đáng ghét kia mang đóa hoa đi.
Tên vua láng giềng chết tiệt! Ông ta dám tự ý lấy vật sở hữu của cô đi! Đóa hoa này, đóa hoa này là toàn bộ hi vọng của cô về một tuổi xuân vĩnh cửu!
Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!
Gothel thở gấp, lồng ngực phập phồng lên xuống lộ rõ nội tâm mất bình tĩnh.
Cô lấy danh nghĩa phù thủy của mình xin thề sẽ khiến tên vua chết tiệt này phải trả giá!
Trong khi đó, vương quốc láng giềng vừa nhận được tin mừng, song đi kèm với đó lại là một sự kiện kém may mắn. Tin mừng là hoàng hậu đã mang thai, không may là hoàng hậu bị bệnh nặng, rất có thể sẽ một xác hai mạng.
Nhưng may thay, vị vua anh minh của bọn họ đã tìm được một loài hoa vàng óng kì diệu, loài hoa này ẩn chứa ma lực, không những có thể chữa khỏi bệnh cho hoàng hậu, mà còn khiến nhóc con trong bụng bà ngày càng trở nên khỏe mạnh.
Hoàng hậu uống món canh nấu từ đóa hoa vàng. Chẳng bao lâu, bệnh tình của bà hồi phục, hạ sinh một hoàng tử tóc vàng xinh đẹp.
Đúng vậy, bà đã sinh được một bé trai.
Đối với chuyện này, hoàng hậu hết sức vui mừng, mỗi ngày đều ôm hôn con trai không rời tay, đêm xuống cũng phải dỗ hoàng tử ngủ mới hài lòng rời đi.
Nhưng vận xui lại lần nữa kéo đến, một mụ phù thủy mang mưu đồ xấu đã lẻn vào phòng ngủ của hoàng tử trong một đêm không trăng đen kịt rồi bắt người đi!
Vốn dĩ Gothel chỉ định thử nghiệm, song cô không ngờ khi mình hát vang bài đồng dao cho hoàng tử tóc vàng nghe, mái tóc bạc trắng của cô lại từ từ chuyển về màu nâu, khuôn mặt đang dần xuất hiện nếp nhăn cuối cùng cũng trở nên bóng láng! Đồng thời, cô còn phát hiện, khi cô cắt một sợi tóc vàng của hoàng tử, sợi tóc đó sẽ biến thành màu nâu, hơn nữa còn mất đi ma lực.
Vậy nên Gothel đã nảy ra một chủ ý xấu xa.
Cô muốn trẻ mãi không già và báo thù nhà vua.
Thế là cô cuỗm luôn hoàng tử rồi mang về tòa tháp của mình.
–
Tòa tháp cao nằm sâu trong rừng rậm, bên ngoài mang theo một vẻ u ám, ẩm ướt.
Sống trong một môi trường như vậy, nếu ở lâu, trái tim dù có thuần khiết đến đâu cũng không tránh khỏi việc bị vấy bẩn, nhỉ?
Rapunzel mười hai tuổi mở to đôi mắt xanh biếc nhìn nữ phù thủy tóc nâu xinh đẹp quyến rũ trước mặt, bĩu môi nói: “Gothel à, rõ ràng tôi là con trai, tại sao lại phải nuôi tóc dài? Còn dài đến vậy nữa.”
Cậu nhặt vài sợi tóc dài vàng óng đang rủ gần đến mắt cá chân lên, quệt miệng, có vẻ không vui.
Gothel nhíu mày, không vui nói: “Con nên gọi ta là mẹ! Rapunzel.” Sau đó mới trả lời: “Đương nhiên là vì mái tóc dài vàng óng của con thực sự rất đẹp. Ôi cục cưng à, lẽ nào con không thấy mái tóc màu vàng đẹp như vậy cần được bảo tồn sao?”
Cô dỗ dành cậu không chớp mắt.
Rapunzel nhìn cô một lúc, nói: “Gothel, bà có chắc không thế?”
“Con nên gọi ta là mẹ!” Gothel buồn bực sửa lại, nhưng cô biết mình không nên nổi giận với nhóc con trước mặt. Con trai ở độ tuổi này thường có tâm lý phản nghịch, vậy nên cô miễn cưỡng nuốt cục tức xuống, mỉm cười đáp: “Đương nhiên rồi, cục cưng.”
“Thôi được rồi.” Rapunzel nhún vai “Miễn bà vui là được.”
Thấy cậu nghe lời, Gothel lập tức trở nên vui vẻ, cô không nhịn được thưởng cho cậu một cái hôn vào má: “Bé ngoan.”
Rapunzel sờ sờ vào vị trí bị cô hôn, môi mím chặt, dường như đã quen. Từ khi còn rất nhỏ, mỗi khi cậu nghe lời, Gothel luôn hôn nhẹ lên má cậu coi như một phần thưởng.
Nhưng không biết tại sao, lòng cậu giờ đây lại luôn cảm thấy ngứa ngáy, như thể… có một thứ gì đó đang lên men?
Cậu nhìn Gothel, đôi mắt xanh biếc hơi tối lại.
Gothel không phát hiện ra điều gì bất thường, cô chỉ cười rồi nói cậu quay lại ngồi xuống, tiếp đó cầm lược bắt đầu chậm rãi cắt tỉa mái tóc vàng.
“Hỡi đóa hoa đang tỏa sáng rực rỡ, hãy để tiềm lực rọi sáng thế gian, quay ngược vòng thời gian, mang trả lại những gì đã thuộc về ta.”
Môi Gothel đóng mở liên tục, phát ra một giọng hát tuyệt vời.
Rapunzel đã nghe đi nghe lại bài hát này mấy trăm lần, nhưng cậu tuyệt nhiên không hề cảm thấy buồn ngủ, trái lại còn cảm thấy Gothel hát rất hay.
Cậu rất hưởng thụ việc chăm sóc mái tóc dài của Gothel, tay chống cằm, đôi mắt khép hờ, lắng nghe cô ca hát.
Gothel sở hữu một giọng hát hay không hề phù hợp với thân phận phù thủy u ám, thậm chí Rapunzel còn nói, cô có đi làm ca sĩ cũng không phải là vấn đề.
Theo tiếng hát của Gothel, mái tóc dài vàng óng bắt đầu phát sáng, trong tòa tháp tăm tối càng trở nên bắt mắt.
Khi Gothel hát xong, Rapunzel mới mở mắt, cậu liếc mắt nhìn mái tóc vàng đang dần tắt sáng, sau đó quay lại nhìn cô.
Cậu có thể đoán được lý do thực sự tại sao Gothel nhất quyết bắt cậu để tóc dài.
Thánh thần thiên địa ơi! Cậu là con trai! Nhưng lại có mái tóc dài khiến một đứa con gái chân chính cũng phải mong ước!
Cậu tin rằng nếu cậu không phải con trai, Gothel chắc chắn sẽ không còn cân nhắc đến lòng tự trọng của cậu, khả năng mái tóc này còn dài hơn.
Từ khi còn rất nhỏ, Gothel luôn hát với mái tóc vàng của cậu, và khi mái tóc sáng lên, Gothel trở lại vẻ xinh đẹp hơn so với diện mạo cũ thì cũng là lúc cậu biết mái tóc mình có ma lực!
Ma lực giúp Gothel níu giữ tuổi xuân vĩnh cửu!
Đây là nguyên nhân khiến cậu được Gothel trộm về, đúng không? Mặc dù Gothel luôn nói cậu bị cha mẹ ruột vứt bỏ, còn cô có lòng tốt đưa cậu về, nhưng xét theo phương diện ma lực của mái tóc, cậu luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
“Xong chưa?” Rapunzel chớp chớp mắt, thân thiết hỏi: “Có cần phải làm lại lần nữa không?”
Hiển nhiên tâm trạng Gothel đang rất tốt, nụ cười trên môi càng dịu dàng hơn: “Không cần đâu cục cưng à. Cảm ơn con nhiều.” Cô cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán Rapunzel.
Rapunzel chợt ngửi thấy một mùi thơm trên cơ thể cô, một mùi giống như một loài hoa không rõ tên, còn có chút hương thơm cỏ cây tươi mát của rừng rậm sau cơn mưa.
Dù sao nó cũng rất dễ chịu.
Rapunzel không biết tại sao khuôn mặt cậu bỗng ửng đỏ, sâu trong đáy lòng nảy sinh một khao khát thầm kín. Ánh mắt của cậu bất giác di chuyển xuống đôi môi đỏ mọng của Gothel, sau đó khó khăn nuốt một ngụm nước miếng.
Cậu thực sự muốn hôn cô một cái! Hơn nữa không chỉ đơn thuần là hôn má, mà là hôn lên môi cô.
Rapunzel bị suy nghĩ trong đầu mình dọa sợ, ánh mắt nhìn Gothel cũng có chút sợ hãi.
Gothel thấy ánh mắt cậu không được bình thường, cô nhìn cậu, lạ lùng hỏi: “Con sao vậy?”
Rapunzel gượng cười: “Không, không có gì.”
“Được rồi.” Gothel nhún vai, không quan tâm nữa. Cô chỉ coi đó như một đặc trưng của con trai ở độ tuổi này, bèn nhanh chóng chuyển chủ đề: “Mai mẹ sẽ đi xa một chuyến để mua đồ. Con có muốn mua gì không?”.
Rapunzel thấy cô không quan tâm, cậu khẽ thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Có thể mua cho tôi vài cuốn sách được không? Sách gì cũng được.”
Gothel nhìn cậu, sau đó mỉm cười gật đầu: “Được chứ.”
Trên thực tế, trong mười hai năm qua, Rapunzel vẫn luôn ở trong tòa tháp và chưa từng ra ngoài—— Gothel không cho phép cậu ra ngoài. Vậy nên mọi kiến thức của cậu đều học từ mấy cuốn sách.
Đối với niềm yêu thích đọc sách của cậu, Gothel cũng không hề phản đối, mỗi khi ra ngoài sẽ mang về cho cậu một vài cuốn sách mới.
Thật ra với cô mà nói, chỉ cần cậu không ra khỏi tòa tháp thì muốn làm gì cũng được.
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Vài ngày một lần, Gothel sẽ ra ngoài để mua một thứ gì đó, kế đó lại về tòa tháp với cậu.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, Rapunzel nháy mắt cũng lớn, cơ thể cậu dài ra, từ một cục bông nho nhỏ dễ thương trở thành một chàng thanh niên tuấn tú.
Cậu đã mười tám tuổi.
Kể từ khi có những ý nghĩ xằng bậy về Gothel năm mười hai tuổi, Rapunzel luôn sinh ra một cảm giác không nên xuất hiện mỗi lần đối mặt với cô.
Ban đầu, cậu còn kiềm chế được bản thân, nhưng càng về sau, cậu càng mất khống chế, thậm chí mỗi khi Gothel thưởng cậu một nụ hôn, cậu lại muốn hung hăng hôn mạnh lên môi cô, để cô biết cậu đang nghĩ gì.
Nhưng Rapunzel không dám.
Thái độ của Gothel đối với cậu hiển nhiên là thái độ của mẹ với con trai. Vâng, chính xác là mẹ. Với một con người sống không biết bao nhiêu tuổi như Gothel, nếu từ nhỏ không xem cậu là con trai thì là cái gì chứ?
Nhưng Rapunzel chưa bao giờ coi cô là mẹ. Trước đây cậu chỉ coi cô như một bậc bề trên, có điều bây giờ quá đáng hơn, còn tự tưởng tượng cô là bạn đời của mình.
Thậm chí lần đầu mộng tinh năm mười sáu tuổi, thứ xuất hiện trong mộng cũng chính là khuôn mặt quyến rũ và cơ thể nóng bỏng mê hoặc của Gothel.
Cậu coi cô như người yêu tưởng tượng, lén lút góp nhặt một vài món đồ cá nhân của cô như khăn tay không dùng nữa, vài sợi tóc nâu rơi trên sàn, đến cả nội y cô định vứt bỏ cũng không tha. Cậu lấy những thứ này, tranh thủ những lúc Gothel ra ngoài mua sắm mà thèm muốn cô trong phòng mình, thậm chí còn làm ra những chuyện đáng xấu hổ.
Nhưng Rapunzel không dám để Gothel biết, dù là một chút tình cảm khác thường cũng không dám để lộ. Cậu cứ vậy mà đè nén tình cảm của bản thân, nhiều lúc Rapunzel cảm thấy bản thân cuối cùng sẽ phát nổ, hoặc sẽ trở nên vặn vẹo biến thái.
Hôm nay, Gothel vẫn cắt tỉa những sợi tóc vàng như thường lệ, nhân tiện hát vang bài hát để khôi phục tuổi xuân của mình.
Sau khi hát xong, Gothel theo thói quen thưởng lên má Rapunzel một nụ hôn, khen cậu ngoan ngoãn nghe lời: “Cục cưng, con ngoan quá mất thôi! Mẹ thật may mắn khi có được một đứa con trai ngoan ngoãn như con!”
Rapunzel tự lẩm bẩm trong lòng: Tôi không muốn làm con trai của em! Nhưng trên mặt lại ngoan ngoãn tươi cười: “Miễn bà vui là được, Gothel.”
Gothel nghe cách cậu gọi cô, không nhịn được lườm một cái, cũng từ bỏ việc sửa sai. Thằng bé này, cô đã dạy mãi mà vẫn không chịu sửa, khiến cô không biết phải làm sao. Nhưng ngoài việc này thì cậu đúng là một đứa con ngoan luôn biết nghe lời.
Gothel luôn cho rằng con trai càng lớn càng ngóng được tự do, dù sao cô đã giam cậu ở tòa tháp cao này nhiều năm, khi nhỏ còn được, giờ lớn rồi chắc chắn sẽ có lòng hiếu kì muốn mạo hiểm.
Nhưng cô lại khó nhìn ra được những đặc điểm của một chàng trai đang ở độ xuân phơi phới trên người đứa trẻ này.
Cậu luôn ngoan ngoãn ở bên cô. Khi cô làm việc khác, cậu sẽ lặng lẽ đọc sách bên cạnh; khi cô cần dùng đến ma lực của mái tóc, cậu sẽ phối hợp với động tác của cô mà không có bất kì dị nghị nào; khi cô ra ngoài trở về, lần nào cũng có thể trông thấy cậu đang đứng kiễng chân mong chờ trên tòa tháp, đợi chờ sự trở lại của cô.
Nhưng biết điều như vậy lại càng khiến Gothel bất an.
Đứa nhỏ này thật sự quá ngoan ngoãn, ngoan đến nỗi khiến cô luôn cảm thấy cậu đang kiềm chế chính mình, chờ một ngày nào đó sẽ hoàn toàn bùng phát.
“Cục cưng à.” Gothel đắn đo, trên mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng thân thiết: “Con có muốn ra ngoài ngắm cảnh không? Ra nhìn thế giới bên ngoài ấy?”
Đây là lần đầu tiên Gothel hỏi cậu như vậy.
Nhưng Rapunzel biết rõ cô đang thăm dò mình. Cậu nhìn Gothel, khuôn mặt thành kính nghiêm túc: “Không, Gothel à. Tôi chỉ muốn ở bên cạnh bà, không muốn ra ngoài.”
Có lẽ cậu đã từng khao khát được ra ngoài, nhưng sau khi nảy sinh những suy nghĩ xằng bậy kia với Gothel, trong tâm niệm cậu chỉ còn lại mình cô.
Hơn nữa cậu tin chắc mình mãi mãi sẽ không bao giờ muốn rời xa cô.
“Ôi! Thật sao, cục cưng?!” Gothel lập tức lộ ra niềm vui bất ngờ: “Con có thể nghĩ được như vậy khiến mẹ thật sự rất hạnh phúc!”
Cô lại cúi người hôn lên má cậu một cái.
Đôi mắt Rapunzel tối sầm, cậu cố gắng kìm nén sự kích động của mình, tiếp đó ngoan ngoãn cười với cô.
“Con ngoan.” Gothel đưa tay chạm vào mái tóc vàng óng của cậu, vẻ mặt dịu dàng không thể tưởng tượng nổi: “Mẹ yêu con quá đi mất!”
Chính là biểu cảm như vậy!
Dịu dàng tựa như có thể dung nạp toàn bộ biểu cảm, đó là hơi ấm duy nhất trong tòa tháp tối tăm và ẩm thấp!
Rapunzel say đắm nhìn cô, đáy mắt tràn đầy sự si mê.
Có lẽ chính những động tác thân mật của cô đã dụ dỗ cậu, nhưng điều quan trọng nhất là cậu cảm nhận được sự ấm áp trên người cô.
Trong tòa tháp âm u khủng bố này, đó là một hơi ấm vô cùng quý giá.
“Thật sao, Gothel? Bà thật sự yêu tôi ư?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Gothel cũng nhìn cậu say đắm, tuy là dành cho mái tóc vàng của cậu: “Cục cưng, mẹ yêu con nhất trên thế giới này.”
Rapunzel nghe được câu nói của cô, dù đó không phải là thứ tình yêu mà cậu thực sự muốn, nhưng trên gương mặt vẫn bày ra một nụ cười mãn nguyện.
Một nụ cười thỏa mãn, thậm chí là có chút bệnh hoạn.
Thật tuyệt… Đây chính là Gothel của một mình cậu!
Chỉ của riêng mình cậu!
Đêm tối trong rừng sâu, ánh trăng bị che khuất bởi những bụi cây rậm rạp, người bên trong dù có duỗi tay cũng không thể thấy rõ năm ngón tay của mình.
Dưới tác động của gió, những cành cây đen sì phát ra những âm thanh xào xạc, trong đêm tối tĩnh lặng càng làm tăng thêm mấy phần rùng rợn.
Cách đó không xa, nơi mắt có thể trông thấy tỏa ra một tia sáng yếu ớt, trong bóng tối trở nên vô cùng nổi bật.
Đó là một đóa hoa vàng óng đang trong giai đoạn chớm nở, ánh sáng nó phát ra có thể sánh với ánh trăng trong veo, không khó để tưởng tượng khi nở rộ sẽ chói mắt cỡ nào, nom hệt như một vầng thái dương thu nhỏ.
Gothel lấp sau đại thụ, tham lam nhìn về phía đóa hoa, sự thèm thuồng không ngừng hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp.
Cô thầm đếm đến một nghìn, đóa hoa kia bắt đầu chậm rãi bung nở.
Chuyện này quả là kỳ tích!
Đóa hoa vàng óng lười biếng bung xõa cánh, lộ ra nhị hoa chói lòa bên trong.
Toàn thân đóa hoa vàng rực, thoải mái phô bày vẻ đẹp tuyệt mỹ của mình trong màn đêm tĩnh lặng.
Mắt Gothel sáng lên, cô thuận tay vuốt nhẹ mái tóc xoăn dài màu nâu quyến rũ, toan bước về phía đóa hoa vàng.
Cô đã phát hiện ra loài hoa này từ lâu, chính cô đã tận mắt chứng kiến ánh mặt trời tinh khiết rơi xuống đất rồi sinh ra một đóa hoa vàng óng kì diệu.
Đó chính là đóa hoa này. Nó không chỉ có vẻ bề ngoài xinh đẹp mà còn có ma lực phi thường, chỉ cần hát cho nó nghe, nó có thể khiến những nếp nhăn đáng ghét trên mặt cô mờ đi, khiến mái tóc bạc trắng gớm ghiếc của cô trở lại màu nâu và khiến cơ thể sắp mục rữa của cô một lần nữa cảm nhận được sắc xuân tuổi trẻ.
Dù cho cô đã sống hàng mấy trăm năm.
Vậy nên mỗi tháng cô đều đến đây một chuyến để đảm bảo bản thân mình luôn trẻ đẹp.
Nhưng vận may hôm nay của cô có vẻ không được tốt lắm.
Gothel nghe thấy âm thanh la hét ầm ĩ phía bên kia cùng tiếng bước chân đang từ từ tiến lại gần bông hoa.
Cô vội vàng cẩn thận dừng lại, thận trọng thò đầu ra xem xét tình hình, phát hiện mười mấy tên binh lính của vương quốc láng giềng, bọn họ còn dẫn theo cả nhà vua đến.
Vị vua anh minh và nhân từ được dân chúng ca tụng kia cũng kinh ngạc trước kỳ quan thế giới, ông ta lao lực nghĩ ra mấy câu tán thưởng.
Gothel nấp một bên, lòng thầm cầu nguyện, hi vọng bọn họ chỉ vô tình đi ngang qua, hi vọng bọn họ đơn giản chỉ thưởng thức vẻ đẹp của đóa hoa, hi vọng bọn họ không biết đến ma lực của đóa hoa này…
Nhưng vẫn là một câu kia, vận may hôm nay của cô có vẻ cực kì không tốt.
Vị vua kia thưởng thức, tán thưởng xong bèn sai người cẩn thẩn nhổ đóa hoa lên.
Gothel xanh mặt, toàn thân cô run lên vì tức giận—— Bọn họ dám lấy vật sở hữu của cô!
Nhưng cô không dám ra ngoài.
Nhìn đi! Cô là phù thủy độc ác khiến bao người căm hận, còn đối phương là vị vua anh dũng khôn ngoan, điều quan trọng nhất là ông ta còn mang theo rất nhiều binh lính!
Gothel chắc rằng mình chỉ cần lộ diện thì sẽ ngoẻo ngay dưới lưỡi kiếm của binh lính!
Vì vậy bây giờ cô không thể làm gì khác hơn ngoài việc trơ mắt đứng nhìn tên vua đáng ghét kia mang đóa hoa đi.
Tên vua láng giềng chết tiệt! Ông ta dám tự ý lấy vật sở hữu của cô đi! Đóa hoa này, đóa hoa này là toàn bộ hi vọng của cô về một tuổi xuân vĩnh cửu!
Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!
Gothel thở gấp, lồng ngực phập phồng lên xuống lộ rõ nội tâm mất bình tĩnh.
Cô lấy danh nghĩa phù thủy của mình xin thề sẽ khiến tên vua chết tiệt này phải trả giá!
Trong khi đó, vương quốc láng giềng vừa nhận được tin mừng, song đi kèm với đó lại là một sự kiện kém may mắn. Tin mừng là hoàng hậu đã mang thai, không may là hoàng hậu bị bệnh nặng, rất có thể sẽ một xác hai mạng.
Nhưng may thay, vị vua anh minh của bọn họ đã tìm được một loài hoa vàng óng kì diệu, loài hoa này ẩn chứa ma lực, không những có thể chữa khỏi bệnh cho hoàng hậu, mà còn khiến nhóc con trong bụng bà ngày càng trở nên khỏe mạnh.
Hoàng hậu uống món canh nấu từ đóa hoa vàng. Chẳng bao lâu, bệnh tình của bà hồi phục, hạ sinh một hoàng tử tóc vàng xinh đẹp.
Đúng vậy, bà đã sinh được một bé trai.
Đối với chuyện này, hoàng hậu hết sức vui mừng, mỗi ngày đều ôm hôn con trai không rời tay, đêm xuống cũng phải dỗ hoàng tử ngủ mới hài lòng rời đi.
Nhưng vận xui lại lần nữa kéo đến, một mụ phù thủy mang mưu đồ xấu đã lẻn vào phòng ngủ của hoàng tử trong một đêm không trăng đen kịt rồi bắt người đi!
Vốn dĩ Gothel chỉ định thử nghiệm, song cô không ngờ khi mình hát vang bài đồng dao cho hoàng tử tóc vàng nghe, mái tóc bạc trắng của cô lại từ từ chuyển về màu nâu, khuôn mặt đang dần xuất hiện nếp nhăn cuối cùng cũng trở nên bóng láng! Đồng thời, cô còn phát hiện, khi cô cắt một sợi tóc vàng của hoàng tử, sợi tóc đó sẽ biến thành màu nâu, hơn nữa còn mất đi ma lực.
Vậy nên Gothel đã nảy ra một chủ ý xấu xa.
Cô muốn trẻ mãi không già và báo thù nhà vua.
Thế là cô cuỗm luôn hoàng tử rồi mang về tòa tháp của mình.
–
Tòa tháp cao nằm sâu trong rừng rậm, bên ngoài mang theo một vẻ u ám, ẩm ướt.
Sống trong một môi trường như vậy, nếu ở lâu, trái tim dù có thuần khiết đến đâu cũng không tránh khỏi việc bị vấy bẩn, nhỉ?
Rapunzel mười hai tuổi mở to đôi mắt xanh biếc nhìn nữ phù thủy tóc nâu xinh đẹp quyến rũ trước mặt, bĩu môi nói: “Gothel à, rõ ràng tôi là con trai, tại sao lại phải nuôi tóc dài? Còn dài đến vậy nữa.”
Cậu nhặt vài sợi tóc dài vàng óng đang rủ gần đến mắt cá chân lên, quệt miệng, có vẻ không vui.
Gothel nhíu mày, không vui nói: “Con nên gọi ta là mẹ! Rapunzel.” Sau đó mới trả lời: “Đương nhiên là vì mái tóc dài vàng óng của con thực sự rất đẹp. Ôi cục cưng à, lẽ nào con không thấy mái tóc màu vàng đẹp như vậy cần được bảo tồn sao?”
Cô dỗ dành cậu không chớp mắt.
Rapunzel nhìn cô một lúc, nói: “Gothel, bà có chắc không thế?”
“Con nên gọi ta là mẹ!” Gothel buồn bực sửa lại, nhưng cô biết mình không nên nổi giận với nhóc con trước mặt. Con trai ở độ tuổi này thường có tâm lý phản nghịch, vậy nên cô miễn cưỡng nuốt cục tức xuống, mỉm cười đáp: “Đương nhiên rồi, cục cưng.”
“Thôi được rồi.” Rapunzel nhún vai “Miễn bà vui là được.”
Thấy cậu nghe lời, Gothel lập tức trở nên vui vẻ, cô không nhịn được thưởng cho cậu một cái hôn vào má: “Bé ngoan.”
Rapunzel sờ sờ vào vị trí bị cô hôn, môi mím chặt, dường như đã quen. Từ khi còn rất nhỏ, mỗi khi cậu nghe lời, Gothel luôn hôn nhẹ lên má cậu coi như một phần thưởng.
Nhưng không biết tại sao, lòng cậu giờ đây lại luôn cảm thấy ngứa ngáy, như thể… có một thứ gì đó đang lên men?
Cậu nhìn Gothel, đôi mắt xanh biếc hơi tối lại.
Gothel không phát hiện ra điều gì bất thường, cô chỉ cười rồi nói cậu quay lại ngồi xuống, tiếp đó cầm lược bắt đầu chậm rãi cắt tỉa mái tóc vàng.
“Hỡi đóa hoa đang tỏa sáng rực rỡ, hãy để tiềm lực rọi sáng thế gian, quay ngược vòng thời gian, mang trả lại những gì đã thuộc về ta.”
Môi Gothel đóng mở liên tục, phát ra một giọng hát tuyệt vời.
Rapunzel đã nghe đi nghe lại bài hát này mấy trăm lần, nhưng cậu tuyệt nhiên không hề cảm thấy buồn ngủ, trái lại còn cảm thấy Gothel hát rất hay.
Cậu rất hưởng thụ việc chăm sóc mái tóc dài của Gothel, tay chống cằm, đôi mắt khép hờ, lắng nghe cô ca hát.
Gothel sở hữu một giọng hát hay không hề phù hợp với thân phận phù thủy u ám, thậm chí Rapunzel còn nói, cô có đi làm ca sĩ cũng không phải là vấn đề.
Theo tiếng hát của Gothel, mái tóc dài vàng óng bắt đầu phát sáng, trong tòa tháp tăm tối càng trở nên bắt mắt.
Khi Gothel hát xong, Rapunzel mới mở mắt, cậu liếc mắt nhìn mái tóc vàng đang dần tắt sáng, sau đó quay lại nhìn cô.
Cậu có thể đoán được lý do thực sự tại sao Gothel nhất quyết bắt cậu để tóc dài.
Thánh thần thiên địa ơi! Cậu là con trai! Nhưng lại có mái tóc dài khiến một đứa con gái chân chính cũng phải mong ước!
Cậu tin rằng nếu cậu không phải con trai, Gothel chắc chắn sẽ không còn cân nhắc đến lòng tự trọng của cậu, khả năng mái tóc này còn dài hơn.
Từ khi còn rất nhỏ, Gothel luôn hát với mái tóc vàng của cậu, và khi mái tóc sáng lên, Gothel trở lại vẻ xinh đẹp hơn so với diện mạo cũ thì cũng là lúc cậu biết mái tóc mình có ma lực!
Ma lực giúp Gothel níu giữ tuổi xuân vĩnh cửu!
Đây là nguyên nhân khiến cậu được Gothel trộm về, đúng không? Mặc dù Gothel luôn nói cậu bị cha mẹ ruột vứt bỏ, còn cô có lòng tốt đưa cậu về, nhưng xét theo phương diện ma lực của mái tóc, cậu luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
“Xong chưa?” Rapunzel chớp chớp mắt, thân thiết hỏi: “Có cần phải làm lại lần nữa không?”
Hiển nhiên tâm trạng Gothel đang rất tốt, nụ cười trên môi càng dịu dàng hơn: “Không cần đâu cục cưng à. Cảm ơn con nhiều.” Cô cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán Rapunzel.
Rapunzel chợt ngửi thấy một mùi thơm trên cơ thể cô, một mùi giống như một loài hoa không rõ tên, còn có chút hương thơm cỏ cây tươi mát của rừng rậm sau cơn mưa.
Dù sao nó cũng rất dễ chịu.
Rapunzel không biết tại sao khuôn mặt cậu bỗng ửng đỏ, sâu trong đáy lòng nảy sinh một khao khát thầm kín. Ánh mắt của cậu bất giác di chuyển xuống đôi môi đỏ mọng của Gothel, sau đó khó khăn nuốt một ngụm nước miếng.
Cậu thực sự muốn hôn cô một cái! Hơn nữa không chỉ đơn thuần là hôn má, mà là hôn lên môi cô.
Rapunzel bị suy nghĩ trong đầu mình dọa sợ, ánh mắt nhìn Gothel cũng có chút sợ hãi.
Gothel thấy ánh mắt cậu không được bình thường, cô nhìn cậu, lạ lùng hỏi: “Con sao vậy?”
Rapunzel gượng cười: “Không, không có gì.”
“Được rồi.” Gothel nhún vai, không quan tâm nữa. Cô chỉ coi đó như một đặc trưng của con trai ở độ tuổi này, bèn nhanh chóng chuyển chủ đề: “Mai mẹ sẽ đi xa một chuyến để mua đồ. Con có muốn mua gì không?”.
Rapunzel thấy cô không quan tâm, cậu khẽ thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Có thể mua cho tôi vài cuốn sách được không? Sách gì cũng được.”
Gothel nhìn cậu, sau đó mỉm cười gật đầu: “Được chứ.”
Trên thực tế, trong mười hai năm qua, Rapunzel vẫn luôn ở trong tòa tháp và chưa từng ra ngoài—— Gothel không cho phép cậu ra ngoài. Vậy nên mọi kiến thức của cậu đều học từ mấy cuốn sách.
Đối với niềm yêu thích đọc sách của cậu, Gothel cũng không hề phản đối, mỗi khi ra ngoài sẽ mang về cho cậu một vài cuốn sách mới.
Thật ra với cô mà nói, chỉ cần cậu không ra khỏi tòa tháp thì muốn làm gì cũng được.
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Vài ngày một lần, Gothel sẽ ra ngoài để mua một thứ gì đó, kế đó lại về tòa tháp với cậu.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, Rapunzel nháy mắt cũng lớn, cơ thể cậu dài ra, từ một cục bông nho nhỏ dễ thương trở thành một chàng thanh niên tuấn tú.
Cậu đã mười tám tuổi.
Kể từ khi có những ý nghĩ xằng bậy về Gothel năm mười hai tuổi, Rapunzel luôn sinh ra một cảm giác không nên xuất hiện mỗi lần đối mặt với cô.
Ban đầu, cậu còn kiềm chế được bản thân, nhưng càng về sau, cậu càng mất khống chế, thậm chí mỗi khi Gothel thưởng cậu một nụ hôn, cậu lại muốn hung hăng hôn mạnh lên môi cô, để cô biết cậu đang nghĩ gì.
Nhưng Rapunzel không dám.
Thái độ của Gothel đối với cậu hiển nhiên là thái độ của mẹ với con trai. Vâng, chính xác là mẹ. Với một con người sống không biết bao nhiêu tuổi như Gothel, nếu từ nhỏ không xem cậu là con trai thì là cái gì chứ?
Nhưng Rapunzel chưa bao giờ coi cô là mẹ. Trước đây cậu chỉ coi cô như một bậc bề trên, có điều bây giờ quá đáng hơn, còn tự tưởng tượng cô là bạn đời của mình.
Thậm chí lần đầu mộng tinh năm mười sáu tuổi, thứ xuất hiện trong mộng cũng chính là khuôn mặt quyến rũ và cơ thể nóng bỏng mê hoặc của Gothel.
Cậu coi cô như người yêu tưởng tượng, lén lút góp nhặt một vài món đồ cá nhân của cô như khăn tay không dùng nữa, vài sợi tóc nâu rơi trên sàn, đến cả nội y cô định vứt bỏ cũng không tha. Cậu lấy những thứ này, tranh thủ những lúc Gothel ra ngoài mua sắm mà thèm muốn cô trong phòng mình, thậm chí còn làm ra những chuyện đáng xấu hổ.
Nhưng Rapunzel không dám để Gothel biết, dù là một chút tình cảm khác thường cũng không dám để lộ. Cậu cứ vậy mà đè nén tình cảm của bản thân, nhiều lúc Rapunzel cảm thấy bản thân cuối cùng sẽ phát nổ, hoặc sẽ trở nên vặn vẹo biến thái.
Hôm nay, Gothel vẫn cắt tỉa những sợi tóc vàng như thường lệ, nhân tiện hát vang bài hát để khôi phục tuổi xuân của mình.
Sau khi hát xong, Gothel theo thói quen thưởng lên má Rapunzel một nụ hôn, khen cậu ngoan ngoãn nghe lời: “Cục cưng, con ngoan quá mất thôi! Mẹ thật may mắn khi có được một đứa con trai ngoan ngoãn như con!”
Rapunzel tự lẩm bẩm trong lòng: Tôi không muốn làm con trai của em! Nhưng trên mặt lại ngoan ngoãn tươi cười: “Miễn bà vui là được, Gothel.”
Gothel nghe cách cậu gọi cô, không nhịn được lườm một cái, cũng từ bỏ việc sửa sai. Thằng bé này, cô đã dạy mãi mà vẫn không chịu sửa, khiến cô không biết phải làm sao. Nhưng ngoài việc này thì cậu đúng là một đứa con ngoan luôn biết nghe lời.
Gothel luôn cho rằng con trai càng lớn càng ngóng được tự do, dù sao cô đã giam cậu ở tòa tháp cao này nhiều năm, khi nhỏ còn được, giờ lớn rồi chắc chắn sẽ có lòng hiếu kì muốn mạo hiểm.
Nhưng cô lại khó nhìn ra được những đặc điểm của một chàng trai đang ở độ xuân phơi phới trên người đứa trẻ này.
Cậu luôn ngoan ngoãn ở bên cô. Khi cô làm việc khác, cậu sẽ lặng lẽ đọc sách bên cạnh; khi cô cần dùng đến ma lực của mái tóc, cậu sẽ phối hợp với động tác của cô mà không có bất kì dị nghị nào; khi cô ra ngoài trở về, lần nào cũng có thể trông thấy cậu đang đứng kiễng chân mong chờ trên tòa tháp, đợi chờ sự trở lại của cô.
Nhưng biết điều như vậy lại càng khiến Gothel bất an.
Đứa nhỏ này thật sự quá ngoan ngoãn, ngoan đến nỗi khiến cô luôn cảm thấy cậu đang kiềm chế chính mình, chờ một ngày nào đó sẽ hoàn toàn bùng phát.
“Cục cưng à.” Gothel đắn đo, trên mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng thân thiết: “Con có muốn ra ngoài ngắm cảnh không? Ra nhìn thế giới bên ngoài ấy?”
Đây là lần đầu tiên Gothel hỏi cậu như vậy.
Nhưng Rapunzel biết rõ cô đang thăm dò mình. Cậu nhìn Gothel, khuôn mặt thành kính nghiêm túc: “Không, Gothel à. Tôi chỉ muốn ở bên cạnh bà, không muốn ra ngoài.”
Có lẽ cậu đã từng khao khát được ra ngoài, nhưng sau khi nảy sinh những suy nghĩ xằng bậy kia với Gothel, trong tâm niệm cậu chỉ còn lại mình cô.
Hơn nữa cậu tin chắc mình mãi mãi sẽ không bao giờ muốn rời xa cô.
“Ôi! Thật sao, cục cưng?!” Gothel lập tức lộ ra niềm vui bất ngờ: “Con có thể nghĩ được như vậy khiến mẹ thật sự rất hạnh phúc!”
Cô lại cúi người hôn lên má cậu một cái.
Đôi mắt Rapunzel tối sầm, cậu cố gắng kìm nén sự kích động của mình, tiếp đó ngoan ngoãn cười với cô.
“Con ngoan.” Gothel đưa tay chạm vào mái tóc vàng óng của cậu, vẻ mặt dịu dàng không thể tưởng tượng nổi: “Mẹ yêu con quá đi mất!”
Chính là biểu cảm như vậy!
Dịu dàng tựa như có thể dung nạp toàn bộ biểu cảm, đó là hơi ấm duy nhất trong tòa tháp tối tăm và ẩm thấp!
Rapunzel say đắm nhìn cô, đáy mắt tràn đầy sự si mê.
Có lẽ chính những động tác thân mật của cô đã dụ dỗ cậu, nhưng điều quan trọng nhất là cậu cảm nhận được sự ấm áp trên người cô.
Trong tòa tháp âm u khủng bố này, đó là một hơi ấm vô cùng quý giá.
“Thật sao, Gothel? Bà thật sự yêu tôi ư?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Gothel cũng nhìn cậu say đắm, tuy là dành cho mái tóc vàng của cậu: “Cục cưng, mẹ yêu con nhất trên thế giới này.”
Rapunzel nghe được câu nói của cô, dù đó không phải là thứ tình yêu mà cậu thực sự muốn, nhưng trên gương mặt vẫn bày ra một nụ cười mãn nguyện.
Một nụ cười thỏa mãn, thậm chí là có chút bệnh hoạn.
Thật tuyệt… Đây chính là Gothel của một mình cậu!
Chỉ của riêng mình cậu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.