Hoàng Tử Tóc Dài Và Phù Thủy Độc Ác
Chương 4: Tôi muốn cho bà biết, hại người sẽ phải trả giá đắt
Ly Hận Trai Liên Hạm
18/01/2023
Edit|Beta: Phèn
Quốc vương tỉnh lại đầu tiên, ông nhìn Rapunzel đang ngồi trên mặt đất, khuôn mặt lộ ra niềm vui bất ngờ: “Con trai, con đã về rồi!”
Tuy còn mệt mỏi, song Rapunzel vẫn nhìn ông rồi nở nụ cười.
Sau khi nhìn thấy hoàng hậu đang nằm trong quan tài bên cạnh, quốc vương lập tức khiếp sợ: “Hoàng hậu thân yêu của ta, nàng làm sao vậy…?”
Hoàng hậu mơ màng ngồi dậy, bà quay đầu nhìn xung quanh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Có chuyện gì đã xảy ra sao?”
Quốc vương hơi nhíu mày, kế đó thở dài nói: “Hoàng hậu của ta, nàng quên rồi ư? Ngay tối hôm qua, nàng đã cầm một con dao đâm vào ngực ta…”
“Gì cơ?!” Ánh mắt hoàng hậu lộ ra vẻ khiếp sợ.
Quốc vương cho là bà đang áy náy, bèn an ủi: “Nàng không cần phải tự trách mình đâu. Nàng hận ta là phải, vì đúng là ta đã làm mất con thêm một lần nữa, nàng muốn giết ta cũng là lẽ đương nhiên…”
“Ngài đang nói gì vậy?” Hoàng hậu cau mày, sau đó nhìn xuống vết dao đã biến mất hoàn toàn trên cổ mình: “Rõ ràng sáng sớm hôm qua em đã bị người ta sát hại, sao đến tối lại có thể đâm ngài được?”
“Hả?” Lần này đến phiên nhà vua khiếp sợ: “Hoàng hậu của ta, nàng chắc chứ?”
Hoàng hậu khẳng định gật đầu: “Chắc chắn.” Bà nhớ lại, trên mặt hiện lên một chút đau khổ: “Cái cảm giác đau đớn lúc sắp chết kia khiến em không thể nào quên được.”
“Chuyện… chuyện này…” Dù là một quốc vương có kiến thức sâu rộng thì đôi lúc cũng không tránh khỏi lắp bắp: “Vậy người xuất hiện khi đó là ai?”
Rapunzel nhìn hoàng hậu, sau đó hít một hơi thật sâu, hỏi: “Người còn nhớ đặc điểm của kẻ đã giết người không?”
Lúc này hoàng hậu mới trông thấy đứa con bà suýt lạc mất lần nữa, đôi mắt lập tức hiện lên niềm vui: “Con trai, con về rồi!” Tiếp đó mới suy nghĩ trả lời: “Ừm… đó là một người phụ nữ khoác áo choàng đen, có mái tóc xoăn dài màu nâu, còn có một đôi mắt màu đen…”
Thời gian và vẻ ngoài đều trùng khớp.
Là Gothel! Nhất định người đó chính là cô!
Đầu tiên, cô cứa cổ hoàng hậu rồi tạo một hiện trường tự sát giả và giấu xác đi. Sau đó, cô hóa thành bộ dạng của hoàng hậu đi ra ngoài. Đến buổi tối hôm đó giết chết quốc vương, tiếp đó mang thi thể của hoàng hậu đặt lại phòng rồi đi mất. Chờ đến khi những người hầu nhìn thấy hoàng hậu đã chết trong phòng, họ sẽ tự động nghĩ bà áy náy mà tự sát, cứ như vậy, Rapunzel sẽ hoàn toàn không có bất kỳ sự nghi ngờ gì.
Nhìn bề ngoài có vẻ như hoàng hậu điên khùng giết chồng mình rồi tự sát. Giả dụ cậu có không nhịn được mà trốn khỏi tháp thì cũng sẽ không nhìn ra điều gì bất thường.
Nếu như cậu không sở hữu năng lực có thể giúp quốc vương và hoàng hậu sống lại, cậu vĩnh viễn sẽ không biết được sự thật!
Thật là một tâm tư đáng sợ! Thật là một tâm địa tàn nhẫn!
Rapunzel đau khổ đứng dậy, chuyện bi thương nhất lại là, cho dù Gothel có độc ác đến mức khiến người ta chán ghét, thì cậu vẫn yêu cô sâu đậm, từng giây từng phút đều yêu cô đến say đắm.
Nhưng cô lại giết cha mẹ cậu.
Bởi vì dã tâm của cô, bởi vì cô muốn độc chiếm cậu làm của riêng!
Tay Rapunzel siết lại thành nắm đấm, dù cho có rỉ máu, cậu cũng không hề cảm nhận được đau đớn.
Cậu chỉ cảm thấy trái tim mình lúc lạnh lúc nóng, lúc trống rỗng lúc tức giận, khi thì rét buốt khi thì hực lửa, tựa như hai tầng trời lửa và băng
Rapunzel có thể nghe thấy trong đầu mình đang có thứ gì đó nổ tung.
Ngay sau đó, Rapunzel đột nhiên bình tĩnh trở lại. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, sâu bên dưới vẻ mặt bình tĩnh ấy đang ẩn giấu một ngọn núi lửa đang trực phun trào.
Hoàng hậu tinh tế phát hiện ra một chút máu rỉ ra từ ngón tay cậu, bà che miệng kinh ngạc thốt lên: “Trời ơi! Con trai, tay con đang chảy máu kìa!”
Rapunzel nhìn bà mỉm cười: “Con không sao, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi.”
“Nhưng mà…” Hoàng hậu sợ mất vía nhìn cậu, vô cùng lo lắng.
Rapunzel đột nhiên đứng dậy, cắt ngang lời bà: “Con xin lỗi mẹ, con có chút chuyện cần xử lý nên xin phép rời đi một chút.”
Hoàng hậu lập tức sửng sốt, sau đó khuôn mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ. Đây là lần đầu tiên con trai gọi bà là mẹ!
Quốc vương nhìn ra vẻ không ổn của Rapunzel, không nhịn được nhíu mày: “Con trai, con có chuyện gì vậy?”
Rapunzel nhìn ông nở nụ cười, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Chỉ là chút chuyện cá nhân của con thôi cha ạ.” Nhưng dưới ánh mắt bình tĩnh lại đang che đậy cuồng phong bão táp.
Quốc vương còn chưa kịp vui trước tiếng gọi “cha” của cậu thì Rapunzel đã chạy ra ngoài.
Cậu trở về tòa tháp, kiên nhẫn đợi hai ngày, cuối cùng cũng chờ được đến khi Gothel về.
Trong tay cô cầm theo một cái giỏ, bên trong đựng những đồ sinh hoạt hằng ngày, còn có sách vở của cậu.
Rất giống như vô số lần ra ngoài trước kia, không hề có chuyện lạ gì xảy ra.
Nhưng Rapunzel biết, chuyện không đơn giản như vậy.
Gothel thấy cậu vẫn chờ cô trên toà tháp, hiển nhiên cực kì vui vẻ. Cô tiến lên tặng cho cậu một nụ hôn như trước kia, sau đó cười nói: “Cục cưng, mẹ rất vui khi con đã giữ lời hứa của mình.”
Rapunzel nhìn cô, bình tĩnh nói: “Thật ra cũng không hẳn.”
Gothel lập tức sững sờ.
“Tôi đã trốn khỏi tháp để đi tìm cha mẹ. Vậy nên tôi mới biết được ngay hôm qua, mẹ tôi đột nhiên nổi điên giết cha tôi, sau đó ân hận mà tự sát.”
“Ôi trời đất!” Gothel khiếp sợ che miệng lại, diễn xuất không thể nào chê vào đâu được: “Không ngờ lại có chuyện như vậy!” Sau đó cô an ủi cậu: “Cục cưng à, con đừng quá đau buồn. Con vẫn còn có mẹ, mẹ sẽ không bỏ rơi con.”
“Cứ bình tĩnh, tôi vẫn chưa nói hết.” Khóe miệng Rapunzel hơi nhếch lên: “Tôi đã dùng năng lực của mình giúp bọn họ sống lại, vô tình lại phát hiện ra một sự thật vô cùng thú vị.”
Cậu vừa nói vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của Gothel, quả nhiên khuôn mặt cô đang dần sượng cứng.
“Mẹ của tôi… ấy vậy mà lại bị người khác ám sát vào sáng sớm. Mà cha của tôi đến mãi tối mới bị giết. Vậy câu hỏi được đặt ra là, cái người giống y hệt mẹ tôi đến giết cha tôi kia rốt cuộc là ai?”
Sắc mặt Gothel đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
“Là bà đúng không? Gothel!” Rapunzel nhìn cô, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ: “Mẹ tôi nói, bà ấy nhìn thấy người giết mình là một người phụ nữ có mái tóc xoăn dài màu nâu, còn có một đôi mắt màu đen. Mà rất khéo, ngày mà cha mẹ tôi gặp chuyện không may, lại chính là ngày bà dự định ra ngoài.”
Sắc mặt Gothel bây giờ không thể nào khó coi hơn được nữa. Qua một lúc lâu, cô mới cười lạnh, dửng dưng nói: “Không sai, kẻ ấy chính là ta! Vậy thì sao nào?”
“Tại sao bà lại làm như vậy?” Rapunzel hít sâu, cố gắng kiềm chế bản thân, móng tay cậu ghim sâu vào lòng bàn tay, máu bắt đầu chảy ra rơi xuống mặt đất rồi phát ra những âm thanh tí tách.
Gothel nghe cậu hỏi vậy, cô bỗng nở nụ cười, dịu dàng nhìn Gothel, đưa tay sờ lên mặt cậu, vẫn giống như trước đây: “Đương nhiên là vì mẹ yêu con rồi, cục cưng của mẹ.” Cô say đắm nhìn mái tóc vàng của cậu: “Mẹ làm sao có thể nhịn được nếu bỗng một ngày con có thể sẽ bỏ mẹ mà đi chứ?”
“Bà yêu tôi sao?” Rapunzel từ từ mỉm cười, nhưng ở tình huống như vậy, nụ cười của cậu trở nên khá quái dị: “Thì ra, bà sợ tôi sẽ rời bỏ bà sao?”
“Đúng vậy.” Gothel vẫn chưa nhận ra cậu có gì bất thường, nhưng đôi mắt đã bắt đầu tối lại: “Không phải là chuyện đương nhiên à? Ta là một phù thủy độc ác, vừa ngươi đến gặp cha mẹ mình cũng thấy hành vi độc ác của ta, vậy thì làm sao có thể không bỏ đi được chứ? Mà cứ coi như ngươi sẽ ở bên ta, thì trong lòng nhất định vẫn sẽ luôn khát vọng được trở về bên họ, không sai chứ? Nếu không thì tại sao hết lần này đến lần khác, người đều trốn ta lẻn ra khỏi tháp? Vậy cho nên, ta chỉ có thể cắt đứt sự nhớ nhung của ngươi, bắt ngươi phải ngoan ngoãn ở bên cạnh ta.”
Rapunzel lẳng lặng nhìn cô, lông mi dài hơi rủ xuống, thỉnh thoảng lay động tạo thành hàng bóng trên khuôn mặt trắng nõn.
Cậu bỗng nhiên tiến về phía trước, ghé sát vào người cô rồi nâng gò má cô lên, mỉm cười: “Không, bà sai rồi. Tôi yêu bà nên tôi sẽ không rời đi. Hãy tin tôi, tôi vốn dĩ vẫn luôn muốn ở bên bà. Nhưng mà…”
“Gothel, hành vi lần này của bà thật sự rất quá đáng. Tôi rất tức giận, cũng rất phẫn nộ. Tôi định cứ để từ từ, thế nhưng bây giờ lại không thể nữa rồi.”
“Tôi sẽ trừng phạt bà. Tôi muốn cho bà biết, hại người sẽ phải trả giá đắt.”
Gothel đối diện với đôi mắt xanh lam đang tối dần của cậu, không nhịn được trợn to mắt, không biết vì sao lại cảm thấy hoảng sợ.
“Cái…cái gì?”
Nhưng ngay giây tiếp theo, cô bị chàng trai tưởng chừng vô hại trước mặt đánh ngất, cả người dần lâm vào bóng tối.
Thậm chí cô còn chưa kịp kích hoạt ma pháp thì đã ngã gục vào lồng ngực của Rapunzel.
Khi tỉnh lại, Gothel đã thấy mình đang nằm trên giường, cả người trần trụi, mắt cá chân trắng nõn tinh tế bị xích lại vào chân giường.
Gothel nhận ra tình cảnh của mình, sắc mặt lập tức tái nhợt. Cô tức giận trừng mắt nhìn cái xích chân đáng ghét nhưng cũng không thể làm gì được.
Cô có thể tạo ra độc dược cực mạnh, có thể hóa thân thành dáng vẻ của người khác, cũng có thể phóng ra làn sương mù khiến người ta bị mê hoặc, nhưng cô lại không thể phá giải được cái xích này.
Giờ đây cô chỉ có thể cắn răng, oán hận trừng mắt với cái dây xích sắt dưới chân, chờ đợi thằng nhóc thúi khó ưa kia trở về phòng.
Đúng vậy, đây chính là phòng của Rapunzel.
Ngay lúc này, cánh cửa bị khóa được mở ra, một người đàn ông vô cùng đẹp trai, dáng người cao gầy quyến rũ với mái tóc dài màu vàng óng xuất hiện.
Đó là Rapunzel.
Rapunzel tiến về phía cô vài bước, khóe miệng hơi nhếch lên: “Cảm giác thế nào, Gothel?”
Gothel tức giận nhìn cậu, nghiến răng nghiến lợi: “Tên đáng chết khốn nạn này! Mau thả ta ra nhanh!”
Ý cười trên khóe môi Rapunzel càng sâu: “Không được đâu, Gothel.” Cậu lại tiến thêm vài bước nữa, cuối cùng cũng dừng lại trước mặt cô, sau đó cậu đưa tay nâng mặt cô lên, cúi thấp đầu xuống, chóp mũi gần chạm nhau: “Bà biết mà, không phải sao?” Cậu thì thầm bên tai cô.
Gothel nhìn con mắt xanh lam quyến rũ của cậu, chợt phát hiện ra một sự thật vô cùng đáng sợ, đáng sợ đến nỗi cô không dám đối mặt với cậu, chỉ có thể run lẩy bẩy.
“Ngươi… ngươi…” Con ngươi màu đen nhìn chằm chằm cậu, sự sợ hãi và ghê tởm không thể diễn tả hết được bằng lời.
Cô đã nhìn thấy thứ gì? Cô nhìn thấy trong mắt Rapunzel có sự tức giận, có sự thất vọng, nhưng nhiều hơn cả là tình yêu đến điên cuồng bệnh hoạn không hề che giấu xen thêm một chút dục vọng của cậu.
“A!” Rapunzel hôn cô một cái, sau đó mỉm cười: “Cuối cùng cũng phát hiện ra rồi hả? Tôi yêu bà, Gothel.”
Gothel trợn tròn mắt, không thể tin được nhìn cậu, vừa giống như đang nhìn quái vật, lại vừa giống như đang nhìn thứ cơ bản không có khả năng xảy ra.
Rapunzel nở nụ cười, cậu không nói nữa, cậu bất chợt cầm một lọn tóc của cô lên, mỉm cười nói: “Gothel, bà nhìn này, tóc bà đã bắt đầu bạc trắng rồi.”
Gothel đưa mắt nhìn lọn tóc trên tay cậu, chỉ thấy những sợi tóc nâu loang lổ đốm trắng, càng nhìn càng phát hoảng.
“Á!” Gothel hoảng hốt nhìn những sợi tóc bạc, cô hoảng loạn sờ sờ mặt mình, đến khi phát hiện da mặt vẫn còn nhẵn bóng, không hề có nếp nhăn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Rapunzel hờ hững nhìn hành động của cô, sau đó cậu sửng sốt nhận ra, khi biết mình đang dần trở nên già nua, cô phản ứng còn mãnh liệt hơn cả lúc phát hiện ra tình cảm bệnh hoạn của cậu.
Quả nhiên cô rất ích kỉ, chỉ biết nghĩ đến bản thân.
Rapunzel đứng thẳng người dậy, cậu lùi về phía sau, cách xa cô một chút. Tiếp đó, cậu nhặt một lọn tóc vàng óng của mình lên, quơ quơ hỏi cô: “Bà có muốn nó không?”
Đôi mắt Gothel bỗng sáng rực lên, liều mạng gật đầu: “Muốn! Ta muốn! Con ngoan, mau đưa tóc cho mẹ!”
“Ha.” Rapunzel đột nhiên nở nụ cười. Cậu không thèm để ý tới những lời yêu cầu của Gothel, chỉ chậm rãi lấy một chiếc kéo nhỏ nhưng vô cùng sắc bén trong túi ra, sau đó lưu loát cắt mái tóc dài nực cười kia thành tóc ngắn đến mang tai.
Từng sợi tóc của Rapunzel rơi lả tả trên mặt đất, màu vàng chói mắt nhanh chóng biến thành màu nâu đặc trưng.
“Khônggggg!!!” Gothel hét lên, âm thanh vang dội chói tai gần như có thể xuyên thủng đỉnh tháp. Những con chim đậu ngoài cửa sổ cũng hoảng hốt tung cánh bay khỏi nơi đáng sợ này.
“Người—— Sao ngươi dám—— Sao ngươi có thể làm ra chuyện như vậy!” Đôi mắt màu đen của Gothel như muốn phun lửa. Nếu không phải bị sợi dây xích không chế, cô chắc chắn đã sớm bổ nhào lên người cậu.
Rapunzel lặng lẽ nhìn cô phát điên, sau đó mới từ tốn nói: “Chẳng qua tôi chỉ muốn cắt đứt vọng tưởng không thiết thực của bà mà thôi.” Nói xong, cậu nhìn mái tóc đã hoàn toàn bạc trắng của cô, khẽ cười: “Thay vì phát điên với tôi thì sao bà không nhìn lại mái tóc của mình rồi nghĩ xem nên làm gì đi.”
Bộ dạng phát điên của Gothel đột nhiên cứng đờ, sau đó cô vô lực ngồi phịch xuống giường, cả người co rúm lại, nghẹn ngào: “Bây giờ còn có thể làm gì? Tóc… tóc đã không còn. Bây giờ muốn nuôi lại thì phải chờ thêm bao nhiêu năm nữa chứ?”
Cô luôn cho rằng chỉ có mái tóc của cậu mới có thể duy trì được tuổi xuân của mình.
Nhưng đối mặt với sự ích kỉ của cô, Rapunzel lại vô cùng dịu dàng. Cậu tiến lên một bước, bất chấp sự giãy giụa phản kháng mà kéo cô lại ôm vào lòng, sau đó tựa cằm lên vai cô, mỉm cười nói: “Đừng sợ, Gothel, đừng sợ. Cứ coi như không còn tóc thì tôi vẫn còn biện pháp để níu giữ tuổi xuân của bà.”
Gothel lập tức bình tĩnh lại. Cô ôm ấp hi vọng nhìn cậu, kích động nắm lấy tay cậu: “Thật sao! Là biện pháp gì vậy?”
Rapunzel bị móng tay sắc nhọn cùng lực quá mạnh của cô làm đau, nhưng cậu không hề kêu la mà vẫn duy trì nụ cười: “Đương nhiên là thật rồi. Tôi đã từng thử rồi, nước mắt và máu của tôi khi hát bài hát kia cũng có ma lực. Vậy nên tôi nghĩ, hẳn là tinh dịch cũng có. Bà đừng lo nữa, chút nữa chúng ta thử xem. Nếu không có hiệu quả thì lại dùng máu của tôi, có được không?”
Quốc vương tỉnh lại đầu tiên, ông nhìn Rapunzel đang ngồi trên mặt đất, khuôn mặt lộ ra niềm vui bất ngờ: “Con trai, con đã về rồi!”
Tuy còn mệt mỏi, song Rapunzel vẫn nhìn ông rồi nở nụ cười.
Sau khi nhìn thấy hoàng hậu đang nằm trong quan tài bên cạnh, quốc vương lập tức khiếp sợ: “Hoàng hậu thân yêu của ta, nàng làm sao vậy…?”
Hoàng hậu mơ màng ngồi dậy, bà quay đầu nhìn xung quanh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Có chuyện gì đã xảy ra sao?”
Quốc vương hơi nhíu mày, kế đó thở dài nói: “Hoàng hậu của ta, nàng quên rồi ư? Ngay tối hôm qua, nàng đã cầm một con dao đâm vào ngực ta…”
“Gì cơ?!” Ánh mắt hoàng hậu lộ ra vẻ khiếp sợ.
Quốc vương cho là bà đang áy náy, bèn an ủi: “Nàng không cần phải tự trách mình đâu. Nàng hận ta là phải, vì đúng là ta đã làm mất con thêm một lần nữa, nàng muốn giết ta cũng là lẽ đương nhiên…”
“Ngài đang nói gì vậy?” Hoàng hậu cau mày, sau đó nhìn xuống vết dao đã biến mất hoàn toàn trên cổ mình: “Rõ ràng sáng sớm hôm qua em đã bị người ta sát hại, sao đến tối lại có thể đâm ngài được?”
“Hả?” Lần này đến phiên nhà vua khiếp sợ: “Hoàng hậu của ta, nàng chắc chứ?”
Hoàng hậu khẳng định gật đầu: “Chắc chắn.” Bà nhớ lại, trên mặt hiện lên một chút đau khổ: “Cái cảm giác đau đớn lúc sắp chết kia khiến em không thể nào quên được.”
“Chuyện… chuyện này…” Dù là một quốc vương có kiến thức sâu rộng thì đôi lúc cũng không tránh khỏi lắp bắp: “Vậy người xuất hiện khi đó là ai?”
Rapunzel nhìn hoàng hậu, sau đó hít một hơi thật sâu, hỏi: “Người còn nhớ đặc điểm của kẻ đã giết người không?”
Lúc này hoàng hậu mới trông thấy đứa con bà suýt lạc mất lần nữa, đôi mắt lập tức hiện lên niềm vui: “Con trai, con về rồi!” Tiếp đó mới suy nghĩ trả lời: “Ừm… đó là một người phụ nữ khoác áo choàng đen, có mái tóc xoăn dài màu nâu, còn có một đôi mắt màu đen…”
Thời gian và vẻ ngoài đều trùng khớp.
Là Gothel! Nhất định người đó chính là cô!
Đầu tiên, cô cứa cổ hoàng hậu rồi tạo một hiện trường tự sát giả và giấu xác đi. Sau đó, cô hóa thành bộ dạng của hoàng hậu đi ra ngoài. Đến buổi tối hôm đó giết chết quốc vương, tiếp đó mang thi thể của hoàng hậu đặt lại phòng rồi đi mất. Chờ đến khi những người hầu nhìn thấy hoàng hậu đã chết trong phòng, họ sẽ tự động nghĩ bà áy náy mà tự sát, cứ như vậy, Rapunzel sẽ hoàn toàn không có bất kỳ sự nghi ngờ gì.
Nhìn bề ngoài có vẻ như hoàng hậu điên khùng giết chồng mình rồi tự sát. Giả dụ cậu có không nhịn được mà trốn khỏi tháp thì cũng sẽ không nhìn ra điều gì bất thường.
Nếu như cậu không sở hữu năng lực có thể giúp quốc vương và hoàng hậu sống lại, cậu vĩnh viễn sẽ không biết được sự thật!
Thật là một tâm tư đáng sợ! Thật là một tâm địa tàn nhẫn!
Rapunzel đau khổ đứng dậy, chuyện bi thương nhất lại là, cho dù Gothel có độc ác đến mức khiến người ta chán ghét, thì cậu vẫn yêu cô sâu đậm, từng giây từng phút đều yêu cô đến say đắm.
Nhưng cô lại giết cha mẹ cậu.
Bởi vì dã tâm của cô, bởi vì cô muốn độc chiếm cậu làm của riêng!
Tay Rapunzel siết lại thành nắm đấm, dù cho có rỉ máu, cậu cũng không hề cảm nhận được đau đớn.
Cậu chỉ cảm thấy trái tim mình lúc lạnh lúc nóng, lúc trống rỗng lúc tức giận, khi thì rét buốt khi thì hực lửa, tựa như hai tầng trời lửa và băng
Rapunzel có thể nghe thấy trong đầu mình đang có thứ gì đó nổ tung.
Ngay sau đó, Rapunzel đột nhiên bình tĩnh trở lại. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, sâu bên dưới vẻ mặt bình tĩnh ấy đang ẩn giấu một ngọn núi lửa đang trực phun trào.
Hoàng hậu tinh tế phát hiện ra một chút máu rỉ ra từ ngón tay cậu, bà che miệng kinh ngạc thốt lên: “Trời ơi! Con trai, tay con đang chảy máu kìa!”
Rapunzel nhìn bà mỉm cười: “Con không sao, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi.”
“Nhưng mà…” Hoàng hậu sợ mất vía nhìn cậu, vô cùng lo lắng.
Rapunzel đột nhiên đứng dậy, cắt ngang lời bà: “Con xin lỗi mẹ, con có chút chuyện cần xử lý nên xin phép rời đi một chút.”
Hoàng hậu lập tức sửng sốt, sau đó khuôn mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ. Đây là lần đầu tiên con trai gọi bà là mẹ!
Quốc vương nhìn ra vẻ không ổn của Rapunzel, không nhịn được nhíu mày: “Con trai, con có chuyện gì vậy?”
Rapunzel nhìn ông nở nụ cười, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Chỉ là chút chuyện cá nhân của con thôi cha ạ.” Nhưng dưới ánh mắt bình tĩnh lại đang che đậy cuồng phong bão táp.
Quốc vương còn chưa kịp vui trước tiếng gọi “cha” của cậu thì Rapunzel đã chạy ra ngoài.
Cậu trở về tòa tháp, kiên nhẫn đợi hai ngày, cuối cùng cũng chờ được đến khi Gothel về.
Trong tay cô cầm theo một cái giỏ, bên trong đựng những đồ sinh hoạt hằng ngày, còn có sách vở của cậu.
Rất giống như vô số lần ra ngoài trước kia, không hề có chuyện lạ gì xảy ra.
Nhưng Rapunzel biết, chuyện không đơn giản như vậy.
Gothel thấy cậu vẫn chờ cô trên toà tháp, hiển nhiên cực kì vui vẻ. Cô tiến lên tặng cho cậu một nụ hôn như trước kia, sau đó cười nói: “Cục cưng, mẹ rất vui khi con đã giữ lời hứa của mình.”
Rapunzel nhìn cô, bình tĩnh nói: “Thật ra cũng không hẳn.”
Gothel lập tức sững sờ.
“Tôi đã trốn khỏi tháp để đi tìm cha mẹ. Vậy nên tôi mới biết được ngay hôm qua, mẹ tôi đột nhiên nổi điên giết cha tôi, sau đó ân hận mà tự sát.”
“Ôi trời đất!” Gothel khiếp sợ che miệng lại, diễn xuất không thể nào chê vào đâu được: “Không ngờ lại có chuyện như vậy!” Sau đó cô an ủi cậu: “Cục cưng à, con đừng quá đau buồn. Con vẫn còn có mẹ, mẹ sẽ không bỏ rơi con.”
“Cứ bình tĩnh, tôi vẫn chưa nói hết.” Khóe miệng Rapunzel hơi nhếch lên: “Tôi đã dùng năng lực của mình giúp bọn họ sống lại, vô tình lại phát hiện ra một sự thật vô cùng thú vị.”
Cậu vừa nói vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của Gothel, quả nhiên khuôn mặt cô đang dần sượng cứng.
“Mẹ của tôi… ấy vậy mà lại bị người khác ám sát vào sáng sớm. Mà cha của tôi đến mãi tối mới bị giết. Vậy câu hỏi được đặt ra là, cái người giống y hệt mẹ tôi đến giết cha tôi kia rốt cuộc là ai?”
Sắc mặt Gothel đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
“Là bà đúng không? Gothel!” Rapunzel nhìn cô, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ: “Mẹ tôi nói, bà ấy nhìn thấy người giết mình là một người phụ nữ có mái tóc xoăn dài màu nâu, còn có một đôi mắt màu đen. Mà rất khéo, ngày mà cha mẹ tôi gặp chuyện không may, lại chính là ngày bà dự định ra ngoài.”
Sắc mặt Gothel bây giờ không thể nào khó coi hơn được nữa. Qua một lúc lâu, cô mới cười lạnh, dửng dưng nói: “Không sai, kẻ ấy chính là ta! Vậy thì sao nào?”
“Tại sao bà lại làm như vậy?” Rapunzel hít sâu, cố gắng kiềm chế bản thân, móng tay cậu ghim sâu vào lòng bàn tay, máu bắt đầu chảy ra rơi xuống mặt đất rồi phát ra những âm thanh tí tách.
Gothel nghe cậu hỏi vậy, cô bỗng nở nụ cười, dịu dàng nhìn Gothel, đưa tay sờ lên mặt cậu, vẫn giống như trước đây: “Đương nhiên là vì mẹ yêu con rồi, cục cưng của mẹ.” Cô say đắm nhìn mái tóc vàng của cậu: “Mẹ làm sao có thể nhịn được nếu bỗng một ngày con có thể sẽ bỏ mẹ mà đi chứ?”
“Bà yêu tôi sao?” Rapunzel từ từ mỉm cười, nhưng ở tình huống như vậy, nụ cười của cậu trở nên khá quái dị: “Thì ra, bà sợ tôi sẽ rời bỏ bà sao?”
“Đúng vậy.” Gothel vẫn chưa nhận ra cậu có gì bất thường, nhưng đôi mắt đã bắt đầu tối lại: “Không phải là chuyện đương nhiên à? Ta là một phù thủy độc ác, vừa ngươi đến gặp cha mẹ mình cũng thấy hành vi độc ác của ta, vậy thì làm sao có thể không bỏ đi được chứ? Mà cứ coi như ngươi sẽ ở bên ta, thì trong lòng nhất định vẫn sẽ luôn khát vọng được trở về bên họ, không sai chứ? Nếu không thì tại sao hết lần này đến lần khác, người đều trốn ta lẻn ra khỏi tháp? Vậy cho nên, ta chỉ có thể cắt đứt sự nhớ nhung của ngươi, bắt ngươi phải ngoan ngoãn ở bên cạnh ta.”
Rapunzel lẳng lặng nhìn cô, lông mi dài hơi rủ xuống, thỉnh thoảng lay động tạo thành hàng bóng trên khuôn mặt trắng nõn.
Cậu bỗng nhiên tiến về phía trước, ghé sát vào người cô rồi nâng gò má cô lên, mỉm cười: “Không, bà sai rồi. Tôi yêu bà nên tôi sẽ không rời đi. Hãy tin tôi, tôi vốn dĩ vẫn luôn muốn ở bên bà. Nhưng mà…”
“Gothel, hành vi lần này của bà thật sự rất quá đáng. Tôi rất tức giận, cũng rất phẫn nộ. Tôi định cứ để từ từ, thế nhưng bây giờ lại không thể nữa rồi.”
“Tôi sẽ trừng phạt bà. Tôi muốn cho bà biết, hại người sẽ phải trả giá đắt.”
Gothel đối diện với đôi mắt xanh lam đang tối dần của cậu, không nhịn được trợn to mắt, không biết vì sao lại cảm thấy hoảng sợ.
“Cái…cái gì?”
Nhưng ngay giây tiếp theo, cô bị chàng trai tưởng chừng vô hại trước mặt đánh ngất, cả người dần lâm vào bóng tối.
Thậm chí cô còn chưa kịp kích hoạt ma pháp thì đã ngã gục vào lồng ngực của Rapunzel.
Khi tỉnh lại, Gothel đã thấy mình đang nằm trên giường, cả người trần trụi, mắt cá chân trắng nõn tinh tế bị xích lại vào chân giường.
Gothel nhận ra tình cảnh của mình, sắc mặt lập tức tái nhợt. Cô tức giận trừng mắt nhìn cái xích chân đáng ghét nhưng cũng không thể làm gì được.
Cô có thể tạo ra độc dược cực mạnh, có thể hóa thân thành dáng vẻ của người khác, cũng có thể phóng ra làn sương mù khiến người ta bị mê hoặc, nhưng cô lại không thể phá giải được cái xích này.
Giờ đây cô chỉ có thể cắn răng, oán hận trừng mắt với cái dây xích sắt dưới chân, chờ đợi thằng nhóc thúi khó ưa kia trở về phòng.
Đúng vậy, đây chính là phòng của Rapunzel.
Ngay lúc này, cánh cửa bị khóa được mở ra, một người đàn ông vô cùng đẹp trai, dáng người cao gầy quyến rũ với mái tóc dài màu vàng óng xuất hiện.
Đó là Rapunzel.
Rapunzel tiến về phía cô vài bước, khóe miệng hơi nhếch lên: “Cảm giác thế nào, Gothel?”
Gothel tức giận nhìn cậu, nghiến răng nghiến lợi: “Tên đáng chết khốn nạn này! Mau thả ta ra nhanh!”
Ý cười trên khóe môi Rapunzel càng sâu: “Không được đâu, Gothel.” Cậu lại tiến thêm vài bước nữa, cuối cùng cũng dừng lại trước mặt cô, sau đó cậu đưa tay nâng mặt cô lên, cúi thấp đầu xuống, chóp mũi gần chạm nhau: “Bà biết mà, không phải sao?” Cậu thì thầm bên tai cô.
Gothel nhìn con mắt xanh lam quyến rũ của cậu, chợt phát hiện ra một sự thật vô cùng đáng sợ, đáng sợ đến nỗi cô không dám đối mặt với cậu, chỉ có thể run lẩy bẩy.
“Ngươi… ngươi…” Con ngươi màu đen nhìn chằm chằm cậu, sự sợ hãi và ghê tởm không thể diễn tả hết được bằng lời.
Cô đã nhìn thấy thứ gì? Cô nhìn thấy trong mắt Rapunzel có sự tức giận, có sự thất vọng, nhưng nhiều hơn cả là tình yêu đến điên cuồng bệnh hoạn không hề che giấu xen thêm một chút dục vọng của cậu.
“A!” Rapunzel hôn cô một cái, sau đó mỉm cười: “Cuối cùng cũng phát hiện ra rồi hả? Tôi yêu bà, Gothel.”
Gothel trợn tròn mắt, không thể tin được nhìn cậu, vừa giống như đang nhìn quái vật, lại vừa giống như đang nhìn thứ cơ bản không có khả năng xảy ra.
Rapunzel nở nụ cười, cậu không nói nữa, cậu bất chợt cầm một lọn tóc của cô lên, mỉm cười nói: “Gothel, bà nhìn này, tóc bà đã bắt đầu bạc trắng rồi.”
Gothel đưa mắt nhìn lọn tóc trên tay cậu, chỉ thấy những sợi tóc nâu loang lổ đốm trắng, càng nhìn càng phát hoảng.
“Á!” Gothel hoảng hốt nhìn những sợi tóc bạc, cô hoảng loạn sờ sờ mặt mình, đến khi phát hiện da mặt vẫn còn nhẵn bóng, không hề có nếp nhăn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Rapunzel hờ hững nhìn hành động của cô, sau đó cậu sửng sốt nhận ra, khi biết mình đang dần trở nên già nua, cô phản ứng còn mãnh liệt hơn cả lúc phát hiện ra tình cảm bệnh hoạn của cậu.
Quả nhiên cô rất ích kỉ, chỉ biết nghĩ đến bản thân.
Rapunzel đứng thẳng người dậy, cậu lùi về phía sau, cách xa cô một chút. Tiếp đó, cậu nhặt một lọn tóc vàng óng của mình lên, quơ quơ hỏi cô: “Bà có muốn nó không?”
Đôi mắt Gothel bỗng sáng rực lên, liều mạng gật đầu: “Muốn! Ta muốn! Con ngoan, mau đưa tóc cho mẹ!”
“Ha.” Rapunzel đột nhiên nở nụ cười. Cậu không thèm để ý tới những lời yêu cầu của Gothel, chỉ chậm rãi lấy một chiếc kéo nhỏ nhưng vô cùng sắc bén trong túi ra, sau đó lưu loát cắt mái tóc dài nực cười kia thành tóc ngắn đến mang tai.
Từng sợi tóc của Rapunzel rơi lả tả trên mặt đất, màu vàng chói mắt nhanh chóng biến thành màu nâu đặc trưng.
“Khônggggg!!!” Gothel hét lên, âm thanh vang dội chói tai gần như có thể xuyên thủng đỉnh tháp. Những con chim đậu ngoài cửa sổ cũng hoảng hốt tung cánh bay khỏi nơi đáng sợ này.
“Người—— Sao ngươi dám—— Sao ngươi có thể làm ra chuyện như vậy!” Đôi mắt màu đen của Gothel như muốn phun lửa. Nếu không phải bị sợi dây xích không chế, cô chắc chắn đã sớm bổ nhào lên người cậu.
Rapunzel lặng lẽ nhìn cô phát điên, sau đó mới từ tốn nói: “Chẳng qua tôi chỉ muốn cắt đứt vọng tưởng không thiết thực của bà mà thôi.” Nói xong, cậu nhìn mái tóc đã hoàn toàn bạc trắng của cô, khẽ cười: “Thay vì phát điên với tôi thì sao bà không nhìn lại mái tóc của mình rồi nghĩ xem nên làm gì đi.”
Bộ dạng phát điên của Gothel đột nhiên cứng đờ, sau đó cô vô lực ngồi phịch xuống giường, cả người co rúm lại, nghẹn ngào: “Bây giờ còn có thể làm gì? Tóc… tóc đã không còn. Bây giờ muốn nuôi lại thì phải chờ thêm bao nhiêu năm nữa chứ?”
Cô luôn cho rằng chỉ có mái tóc của cậu mới có thể duy trì được tuổi xuân của mình.
Nhưng đối mặt với sự ích kỉ của cô, Rapunzel lại vô cùng dịu dàng. Cậu tiến lên một bước, bất chấp sự giãy giụa phản kháng mà kéo cô lại ôm vào lòng, sau đó tựa cằm lên vai cô, mỉm cười nói: “Đừng sợ, Gothel, đừng sợ. Cứ coi như không còn tóc thì tôi vẫn còn biện pháp để níu giữ tuổi xuân của bà.”
Gothel lập tức bình tĩnh lại. Cô ôm ấp hi vọng nhìn cậu, kích động nắm lấy tay cậu: “Thật sao! Là biện pháp gì vậy?”
Rapunzel bị móng tay sắc nhọn cùng lực quá mạnh của cô làm đau, nhưng cậu không hề kêu la mà vẫn duy trì nụ cười: “Đương nhiên là thật rồi. Tôi đã từng thử rồi, nước mắt và máu của tôi khi hát bài hát kia cũng có ma lực. Vậy nên tôi nghĩ, hẳn là tinh dịch cũng có. Bà đừng lo nữa, chút nữa chúng ta thử xem. Nếu không có hiệu quả thì lại dùng máu của tôi, có được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.