Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Vi Du
13/07/2024
###
Thomas là một chàng trai làm vườn sống tại ngôi làng nhỏ thuộc Vương quốc Eldoria. Anh có một khả năng đặc biệt khiến mọi người trong làng luôn bất ngờ: hiểu và giao tiếp với động vật. Mỗi ngày, Thomas thức dậy cùng ánh nắng ban mai, bắt đầu công việc chăm sóc khu vườn rộng lớn của mình. Anh trò chuyện với những chú chim hót líu lo trên cành cây, chào buổi sáng bầy ong chăm chỉ đang bay từ hoa này sang hoa khác, và thậm chí còn thương lượng với những con sâu bọ để chúng không gặm nhấm rau củ của mình.
Cuộc sống của Thomas trôi qua trong yên bình và hạnh phúc. Anh không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, một sự kiện bất ngờ sẽ thay đổi cuộc sống của mình mãi mãi.
Một ngày nọ, khi đang tưới nước cho khu vườn, Thomas nghe thấy tiếng quác quác không bình thường từ phía bờ ao. "Chắc lại có con vịt nào lạc đường," anh nghĩ thầm và bước đến kiểm tra. Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến Thomas sửng sốt: một con vịt trắng đang cố gắng bắt cá từ ao của anh.
Thomas tức giận, hét lên: "Này, ai cho ngươi ăn trộm cá của ta hả?" Anh lao đến, định bắt con vịt này để làm thịt.
Bất ngờ, con vịt cất tiếng nói: "Khoan đã, đừng làm thịt ta! Ta không phải là vịt bình thường đâu!"
Thomas dừng lại, không hề ngạc nhiên bởi anh đã quen với việc hiểu tiếng động vật. "Giải thích đi, tại sao ngươi lại ăn trộm cá của ta?"
Con vịt nhìn Thomas với ánh mắt ngạc nhiên. "Ngươi... ngươi hiểu được ta sao?"
"Đúng vậy," Thomas đáp, "Ta có khả năng đặc biệt này. Bây giờ thì nói rõ xem chuyện gì đang diễn ra."
Con vịt thở phào nhẹ nhõm. "Ta là Edward, hoàng tử của vương quốc này. Ta bị biến thành vịt sau khi bị một phù thủy độc ác hạ lời nguyền vì ta quá đẹp trai."
Thomas không thể tin vào tai mình, nhưng tò mò đã khiến anh tiếp tục lắng nghe. "Ngươi nói ngươi bị phù thủy hãm hại vì quá đẹp trai? Nghe thật nực cười!"
Edward thở dài, cảm thấy xấu hổ nhưng không còn cách nào khác. "Đúng vậy, ta biết nghe có vẻ khó tin, nhưng đó là sự thật. Bà ta ghen tị với vẻ đẹp của ta và đã hạ lời nguyền này."
Thomas cười lớn hơn, nhưng rồi chợt nghiêm túc lại. "Vậy ngươi muốn ta giúp ngươi phá bỏ lời nguyền này à?"
"Đúng vậy," Edward nài nỉ, "Ta cần sự giúp đỡ của ngươi. Ngươi là người duy nhất có thể hiểu được ta và giúp ta tìm cách trở lại làm người."
Thomas lắc đầu, vẫn còn hoài nghi. "Chắc lại ai đó cho vịt ăn thức ăn biến đổi gen rồi đây."
Edward không từ bỏ, quyết định đi theo Thomas, không ngừng thuyết phục và thể hiện sự quyết tâm.
Edward cố gắng chứng minh mình là hoàng tử bằng cách diễn tả các nghi lễ hoàng gia. Một lần, khi Thomas đang làm việc trong vườn, Edward đứng thẳng người, dang rộng cánh và cố gắng cúi chào theo cách trang trọng nhất mà anh nhớ. Nhưng với đôi cánh nhỏ bé và thân hình vịt, mọi thứ trông thật buồn cười.
"Thưa ngài Thomas," Edward cất tiếng, "Ngài có thể nhận ra phong cách chào hỏi này chỉ có ở hoàng gia."
Thomas bật cười, đặt cuốc xuống: "Ngươi thật sự nghĩ rằng cúi chào như vậy sẽ khiến ta tin ngươi là hoàng tử sao?"
Không nản lòng, Edward tiếp tục. "Vậy ngài hãy xem ta diễn tả lễ phong tước," anh nói và bắt đầu diễn tả những động tác phức tạp bằng cánh và chân, nhưng lại vấp ngã và lăn tròn trên mặt đất. Thomas phải ngồi xuống để cười cho thoả.
"Thật buồn cười," Thomas nói, lau nước mắt. "Nhưng phải thừa nhận, ngươi rất kiên trì."
Edward nhận ra cần phải làm nhiều hơn để thuyết phục Thomas, liền nói: "Nếu ngươi giúp ta trở lại làm người, ta hứa sẽ cho ngươi trở thành một thành viên hoàng gia, hưởng giàu sang phú quý suốt đời."
Thomas ngừng cười, nhìn Edward với ánh mắt nghiêm túc. "Ngươi nghĩ rằng ta giúp ngươi chỉ vì tiền bạc và quyền lực sao? Để ta nói cho ngươi biết, ta hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình. Giúp đỡ người khác không phải vì lợi ích cá nhân."
Edward cúi đầu, giọng nghẹn ngào: "Ta không mong ngươi tin ngay. Nhưng ta không còn lựa chọn nào khác. Ta chỉ có thể hy vọng rằng lòng tốt của ngươi sẽ giúp ta."
Thomas im lặng một lúc lâu, nhìn con vịt trắng trước mặt mình. Anh thở dài: "Được rồi, ta sẽ xem xét. Nhưng ngươi phải hứa sẽ không làm điều gì ngu ngốc nữa."
Edward ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh hy vọng: "Cảm ơn ngươi, Thomas. Ta hứa sẽ làm theo mọi điều ngươi yêu cầu."
Thomas đứng dậy, hướng về phía vườn của mình: "Đi thôi, ta có việc cần làm. Ngươi có thể ở lại đây, nhưng phải tuân theo quy tắc của ta."
Edward theo sau Thomas, cảm thấy nhẹ nhõm vì đã có cơ hội chứng minh lời mình nói. Họ cùng nhau bước vào một cuộc hành trình mới, một cuộc hành trình đầy bất ngờ và thử thách.
Thomas tiếp tục công việc trong vườn, Edward vẫn kiên trì bám theo, tìm cách giúp đỡ. Khi Thomas tưới nước cho cây, Edward cố gắng mang một xô nước nhỏ bằng mỏ. Mặc dù cảnh tượng này trông thật buồn cười, Thomas không thể không cảm nhận được sự cố gắng của Edward.
"Ngươi không cần phải làm thế," Thomas nói, nở nụ cười. "Chỉ cần ngươi không làm rối lên là được rồi."
Edward đặt xô nước xuống, thở phào nhẹ nhõm. "Ta chỉ muốn giúp đỡ. Dù sao thì ta cũng không thể chỉ đứng nhìn."
Khi Thomas chăm sóc cây cối, Edward kể thêm về cuộc sống trước khi bị biến thành vịt. Mặc dù Thomas không hoàn toàn tin tưởng, nhưng anh bắt đầu thấy rằng có thể Edward thực sự là hoàng tử.
"Ngươi biết không," Edward nói, "Ta đã từng có mọi thứ: quyền lực, tiền bạc, và cả sự ngưỡng mộ. Nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì khi ta bị mắc kẹt trong hình dạng này."
Thomas gật đầu, tiếp tục làm việc. "Ta hiểu cảm giác đó. Đôi khi, những thứ mà người ta cho là quan trọng lại không hề có ý nghĩa khi mất đi tự do."
Edward im lặng một lúc, rồi tiếp tục: "Thomas, nếu ngươi giúp ta, ta sẽ không chỉ ban cho ngươi quyền lực và của cải. Ta sẽ bảo đảm rằng ngươi có một cuộc sống tốt hơn, tự do và không lo lắng."
Thomas đặt cuốc xuống, quay sang nhìn Edward. "Ngươi nghĩ rằng ta cần ngươi để có một cuộc sống tốt hơn sao? Cuộc sống của ta hiện tại rất hạnh phúc. Ta không cần quyền lực hay của cải. Ta chỉ cần sự bình yên và tự do."
Edward nhìn vào mắt Thomas, nhận ra sự chân thành và quyết tâm trong lời nói của anh. "Ngươi thật sự không cần gì cả sao? Ngươi sẵn sàng giúp ta mà không cần đòi hỏi gì?"
Thomas cười nhẹ, lắc đầu. "Ngươi chưa hiểu sao, Edward? Giúp đỡ người khác là bản chất của ta. Nhưng ngươi phải chứng minh rằng ngươi xứng đáng được giúp đỡ."
Edward cảm thấy một niềm hy vọng mới. Anh quyết định sẽ làm mọi thứ có thể để chứng minh rằng mình xứng đáng với sự giúp đỡ của Thomas. Trong lòng, Edward biết rằng cuộc hành trình này sẽ không dễ dàng, nhưng với sự kiên trì và quyết tâm, anh tin rằng mình có thể vượt qua mọi thử thách.
Thomas và Edward cùng nhau bước vào một ngày mới, một cuộc hành trình mới. Họ không biết điều gì đang chờ đợi phía trước, nhưng họ biết rằng chỉ cần có lòng tin và sự quyết tâm, họ sẽ vượt qua mọi khó khăn để đạt được mục tiêu của mình.
Thomas là một chàng trai làm vườn sống tại ngôi làng nhỏ thuộc Vương quốc Eldoria. Anh có một khả năng đặc biệt khiến mọi người trong làng luôn bất ngờ: hiểu và giao tiếp với động vật. Mỗi ngày, Thomas thức dậy cùng ánh nắng ban mai, bắt đầu công việc chăm sóc khu vườn rộng lớn của mình. Anh trò chuyện với những chú chim hót líu lo trên cành cây, chào buổi sáng bầy ong chăm chỉ đang bay từ hoa này sang hoa khác, và thậm chí còn thương lượng với những con sâu bọ để chúng không gặm nhấm rau củ của mình.
Cuộc sống của Thomas trôi qua trong yên bình và hạnh phúc. Anh không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, một sự kiện bất ngờ sẽ thay đổi cuộc sống của mình mãi mãi.
Một ngày nọ, khi đang tưới nước cho khu vườn, Thomas nghe thấy tiếng quác quác không bình thường từ phía bờ ao. "Chắc lại có con vịt nào lạc đường," anh nghĩ thầm và bước đến kiểm tra. Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến Thomas sửng sốt: một con vịt trắng đang cố gắng bắt cá từ ao của anh.
Thomas tức giận, hét lên: "Này, ai cho ngươi ăn trộm cá của ta hả?" Anh lao đến, định bắt con vịt này để làm thịt.
Bất ngờ, con vịt cất tiếng nói: "Khoan đã, đừng làm thịt ta! Ta không phải là vịt bình thường đâu!"
Thomas dừng lại, không hề ngạc nhiên bởi anh đã quen với việc hiểu tiếng động vật. "Giải thích đi, tại sao ngươi lại ăn trộm cá của ta?"
Con vịt nhìn Thomas với ánh mắt ngạc nhiên. "Ngươi... ngươi hiểu được ta sao?"
"Đúng vậy," Thomas đáp, "Ta có khả năng đặc biệt này. Bây giờ thì nói rõ xem chuyện gì đang diễn ra."
Con vịt thở phào nhẹ nhõm. "Ta là Edward, hoàng tử của vương quốc này. Ta bị biến thành vịt sau khi bị một phù thủy độc ác hạ lời nguyền vì ta quá đẹp trai."
Thomas không thể tin vào tai mình, nhưng tò mò đã khiến anh tiếp tục lắng nghe. "Ngươi nói ngươi bị phù thủy hãm hại vì quá đẹp trai? Nghe thật nực cười!"
Edward thở dài, cảm thấy xấu hổ nhưng không còn cách nào khác. "Đúng vậy, ta biết nghe có vẻ khó tin, nhưng đó là sự thật. Bà ta ghen tị với vẻ đẹp của ta và đã hạ lời nguyền này."
Thomas cười lớn hơn, nhưng rồi chợt nghiêm túc lại. "Vậy ngươi muốn ta giúp ngươi phá bỏ lời nguyền này à?"
"Đúng vậy," Edward nài nỉ, "Ta cần sự giúp đỡ của ngươi. Ngươi là người duy nhất có thể hiểu được ta và giúp ta tìm cách trở lại làm người."
Thomas lắc đầu, vẫn còn hoài nghi. "Chắc lại ai đó cho vịt ăn thức ăn biến đổi gen rồi đây."
Edward không từ bỏ, quyết định đi theo Thomas, không ngừng thuyết phục và thể hiện sự quyết tâm.
Edward cố gắng chứng minh mình là hoàng tử bằng cách diễn tả các nghi lễ hoàng gia. Một lần, khi Thomas đang làm việc trong vườn, Edward đứng thẳng người, dang rộng cánh và cố gắng cúi chào theo cách trang trọng nhất mà anh nhớ. Nhưng với đôi cánh nhỏ bé và thân hình vịt, mọi thứ trông thật buồn cười.
"Thưa ngài Thomas," Edward cất tiếng, "Ngài có thể nhận ra phong cách chào hỏi này chỉ có ở hoàng gia."
Thomas bật cười, đặt cuốc xuống: "Ngươi thật sự nghĩ rằng cúi chào như vậy sẽ khiến ta tin ngươi là hoàng tử sao?"
Không nản lòng, Edward tiếp tục. "Vậy ngài hãy xem ta diễn tả lễ phong tước," anh nói và bắt đầu diễn tả những động tác phức tạp bằng cánh và chân, nhưng lại vấp ngã và lăn tròn trên mặt đất. Thomas phải ngồi xuống để cười cho thoả.
"Thật buồn cười," Thomas nói, lau nước mắt. "Nhưng phải thừa nhận, ngươi rất kiên trì."
Edward nhận ra cần phải làm nhiều hơn để thuyết phục Thomas, liền nói: "Nếu ngươi giúp ta trở lại làm người, ta hứa sẽ cho ngươi trở thành một thành viên hoàng gia, hưởng giàu sang phú quý suốt đời."
Thomas ngừng cười, nhìn Edward với ánh mắt nghiêm túc. "Ngươi nghĩ rằng ta giúp ngươi chỉ vì tiền bạc và quyền lực sao? Để ta nói cho ngươi biết, ta hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình. Giúp đỡ người khác không phải vì lợi ích cá nhân."
Edward cúi đầu, giọng nghẹn ngào: "Ta không mong ngươi tin ngay. Nhưng ta không còn lựa chọn nào khác. Ta chỉ có thể hy vọng rằng lòng tốt của ngươi sẽ giúp ta."
Thomas im lặng một lúc lâu, nhìn con vịt trắng trước mặt mình. Anh thở dài: "Được rồi, ta sẽ xem xét. Nhưng ngươi phải hứa sẽ không làm điều gì ngu ngốc nữa."
Edward ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh hy vọng: "Cảm ơn ngươi, Thomas. Ta hứa sẽ làm theo mọi điều ngươi yêu cầu."
Thomas đứng dậy, hướng về phía vườn của mình: "Đi thôi, ta có việc cần làm. Ngươi có thể ở lại đây, nhưng phải tuân theo quy tắc của ta."
Edward theo sau Thomas, cảm thấy nhẹ nhõm vì đã có cơ hội chứng minh lời mình nói. Họ cùng nhau bước vào một cuộc hành trình mới, một cuộc hành trình đầy bất ngờ và thử thách.
Thomas tiếp tục công việc trong vườn, Edward vẫn kiên trì bám theo, tìm cách giúp đỡ. Khi Thomas tưới nước cho cây, Edward cố gắng mang một xô nước nhỏ bằng mỏ. Mặc dù cảnh tượng này trông thật buồn cười, Thomas không thể không cảm nhận được sự cố gắng của Edward.
"Ngươi không cần phải làm thế," Thomas nói, nở nụ cười. "Chỉ cần ngươi không làm rối lên là được rồi."
Edward đặt xô nước xuống, thở phào nhẹ nhõm. "Ta chỉ muốn giúp đỡ. Dù sao thì ta cũng không thể chỉ đứng nhìn."
Khi Thomas chăm sóc cây cối, Edward kể thêm về cuộc sống trước khi bị biến thành vịt. Mặc dù Thomas không hoàn toàn tin tưởng, nhưng anh bắt đầu thấy rằng có thể Edward thực sự là hoàng tử.
"Ngươi biết không," Edward nói, "Ta đã từng có mọi thứ: quyền lực, tiền bạc, và cả sự ngưỡng mộ. Nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì khi ta bị mắc kẹt trong hình dạng này."
Thomas gật đầu, tiếp tục làm việc. "Ta hiểu cảm giác đó. Đôi khi, những thứ mà người ta cho là quan trọng lại không hề có ý nghĩa khi mất đi tự do."
Edward im lặng một lúc, rồi tiếp tục: "Thomas, nếu ngươi giúp ta, ta sẽ không chỉ ban cho ngươi quyền lực và của cải. Ta sẽ bảo đảm rằng ngươi có một cuộc sống tốt hơn, tự do và không lo lắng."
Thomas đặt cuốc xuống, quay sang nhìn Edward. "Ngươi nghĩ rằng ta cần ngươi để có một cuộc sống tốt hơn sao? Cuộc sống của ta hiện tại rất hạnh phúc. Ta không cần quyền lực hay của cải. Ta chỉ cần sự bình yên và tự do."
Edward nhìn vào mắt Thomas, nhận ra sự chân thành và quyết tâm trong lời nói của anh. "Ngươi thật sự không cần gì cả sao? Ngươi sẵn sàng giúp ta mà không cần đòi hỏi gì?"
Thomas cười nhẹ, lắc đầu. "Ngươi chưa hiểu sao, Edward? Giúp đỡ người khác là bản chất của ta. Nhưng ngươi phải chứng minh rằng ngươi xứng đáng được giúp đỡ."
Edward cảm thấy một niềm hy vọng mới. Anh quyết định sẽ làm mọi thứ có thể để chứng minh rằng mình xứng đáng với sự giúp đỡ của Thomas. Trong lòng, Edward biết rằng cuộc hành trình này sẽ không dễ dàng, nhưng với sự kiên trì và quyết tâm, anh tin rằng mình có thể vượt qua mọi thử thách.
Thomas và Edward cùng nhau bước vào một ngày mới, một cuộc hành trình mới. Họ không biết điều gì đang chờ đợi phía trước, nhưng họ biết rằng chỉ cần có lòng tin và sự quyết tâm, họ sẽ vượt qua mọi khó khăn để đạt được mục tiêu của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.