Chương 17: Mê Cung Ma Thuật
Vi Du
13/07/2024
###
Sau khi rời khỏi hang động của con rồng đan len, nhóm Thomas, Edward, Lily và Bruno tiếp tục cuộc hành trình tìm cách phá bỏ lời nguyền của Edward. Lần này, manh mối dẫn họ đến một mê cung ma thuật được canh giữ bởi một người canh giữ bí ẩn. Họ tin rằng trong mê cung này có một lời giải cho bài toán khó khăn của mình.
Con đường dẫn đến mê cung khá dài và gập ghềnh. Họ phải băng qua những khu rừng rậm rạp và vượt qua nhiều ngọn đồi. Đôi khi, họ gặp phải những sinh vật kỳ lạ và phải dùng trí thông minh của mình để vượt qua các thử thách.
Khi mặt trời dần lặn, họ nhìn thấy cổng vào mê cung – một cấu trúc đồ sộ làm bằng đá cẩm thạch với các hoa văn phức tạp và ánh sáng xanh lấp lánh. Trên cổng có dòng chữ cổ xưa mà Thomas, với khả năng hiểu biết đặc biệt, có thể dịch ra: "Người vào cần trí thông minh, lòng dũng cảm và sự kiên nhẫn."
"Chúng ta có tất cả những điều đó, phải không?" Edward nói với giọng điệu tự tin, mặc dù trong hình dạng vịt của mình.
"Đúng vậy," Thomas đáp lại, "Chúng ta đã vượt qua nhiều thử thách và chắc chắn sẽ vượt qua được mê cung này."
Họ bước vào mê cung, và ngay lập tức bị bao quanh bởi những bức tường cao và những ngõ cụt. Không khí trong mê cung lạnh lẽo và có mùi ẩm mốc, ánh sáng xanh mờ ảo từ các viên đá phát sáng khiến mọi thứ trở nên huyền bí hơn.
Sau vài phút đi bộ, họ đối mặt với một ngã ba đầu tiên. "Nên đi hướng nào đây?" Bruno hỏi.
Lily lấy ra một chiếc la bàn ma thuật mà họ tìm thấy trên đường đi, nhưng la bàn này chỉ quay vòng không ngừng, không chỉ rõ phương hướng nào. "Có lẽ chúng ta phải dựa vào cảm giác và sự quan sát của mình thôi," cô nói.
Thomas đề xuất: "Chúng ta nên đánh dấu các ngã rẽ để không bị lạc." Họ dùng phấn để đánh dấu mỗi khi rẽ vào một lối đi mới.
Đi qua vài ngõ cụt và quay lại không ít lần, họ cuối cùng đến một khu vực rộng lớn hơn với nhiều lối đi dẫn ra xung quanh. Ở giữa khu vực này là một bàn đá có một chiếc hộp nhỏ. Edward, với sự tò mò của mình, nhảy lên bàn và dùng mỏ mở chiếc hộp. Bên trong là một mảnh giấy với dòng chữ: "Đường dẫn đến lối ra chỉ mở ra cho người thông minh nhất."
"Người thông minh nhất ở đây là ai?" Edward hỏi, không khỏi cảm thấy thách thức.
Lily nghĩ một lúc rồi nói: "Có lẽ câu trả lời không phải là một người, mà là trí thông minh tập thể của chúng ta."
Bruno gật đầu, "Chúng ta đã cùng nhau vượt qua nhiều khó khăn, và sẽ làm như vậy lần nữa."
Với quyết tâm đó, họ tiếp tục đi sâu vào mê cung. Sau nhiều giờ đi bộ và đối mặt với những câu đố phức tạp, họ nhận ra rằng các lối đi trong mê cung thay đổi mỗi khi họ giải được một câu đố. Càng đi sâu, những câu đố càng trở nên khó khăn và đòi hỏi sự phối hợp của cả nhóm.
Một trong những câu đố yêu cầu họ phải sắp xếp các viên đá theo một thứ tự nhất định để mở cánh cửa. Edward, với sự nhạy bén và trí nhớ tốt, nhận ra các viên đá phải được sắp xếp theo màu sắc cầu vồng. Nhờ đó, cánh cửa mở ra và họ tiếp tục hành trình.
Nhưng thách thức lớn nhất đến khi họ đến gần trung tâm mê cung, nơi có một bức tường lớn chắn đường. Trên tường có một dòng chữ khác: "Chỉ những ai có trái tim trong sạch và sự dũng cảm thật sự mới có thể vượt qua."
Bruno, với trái tim nhân hậu và sức mạnh vượt trội, bước tới và chạm vào bức tường. Kỳ diệu thay, bức tường bắt đầu phát sáng và mở ra một lối đi. "Chúng ta đã gần đến rồi," Thomas nói với sự phấn khởi.
Cuối cùng, họ đến được trung tâm của mê cung – một căn phòng lớn với ánh sáng chói lóa. Ở giữa căn phòng là một cái bệ cao, trên đó có một quyển sách cổ. Khi tiến lại gần, một giọng nói vang lên: "Chúc mừng các ngươi đã đến được đây. Ta là người canh giữ mê cung này."
Từ bóng tối, một người đàn ông nhỏ bé xuất hiện, ông ta trông giống như một người lùn, nhưng khuôn mặt tỏ ra thân thiện. "Ta đã đợi các ngươi từ lâu. Ta biết các ngươi đến để tìm cách phá bỏ lời nguyền."
Thomas nói: "Đúng vậy. Chúng tôi cần sự giúp đỡ của ông."
Người canh giữ mỉm cười: "Các ngươi đã chứng tỏ được sự thông minh, lòng dũng cảm và kiên nhẫn. Quyển sách này chứa đựng một phần của phép thuật cần thiết để phá bỏ lời nguyền. Nhưng để sử dụng nó, các ngươi cần có sự phối hợp của nhiều yếu tố khác."
Edward hỏi ngay: "Vậy bước tiếp theo là gì?"
Người canh giữ đưa quyển sách cho Thomas và nói: "Hãy mang quyển sách này đến người phù thủy thực sự. Bà ta là người duy nhất có thể sử dụng quyền năng từ quyển sách để phá bỏ lời nguyền. Nhưng nhớ rằng, hành trình của các ngươi vẫn còn dài và đầy thử thách."
Cả nhóm cảm ơn người canh giữ và rời khỏi mê cung với quyển sách quý giá trong tay. Họ biết rằng thử thách tiếp theo sẽ khó khăn, nhưng với sự đoàn kết và quyết tâm, họ sẽ vượt qua được mọi chông gai để đạt được mục tiêu cuối cùng – phá bỏ lời nguyền và mang lại tự do cho hoàng tử Edward.
Sau khi rời khỏi hang động của con rồng đan len, nhóm Thomas, Edward, Lily và Bruno tiếp tục cuộc hành trình tìm cách phá bỏ lời nguyền của Edward. Lần này, manh mối dẫn họ đến một mê cung ma thuật được canh giữ bởi một người canh giữ bí ẩn. Họ tin rằng trong mê cung này có một lời giải cho bài toán khó khăn của mình.
Con đường dẫn đến mê cung khá dài và gập ghềnh. Họ phải băng qua những khu rừng rậm rạp và vượt qua nhiều ngọn đồi. Đôi khi, họ gặp phải những sinh vật kỳ lạ và phải dùng trí thông minh của mình để vượt qua các thử thách.
Khi mặt trời dần lặn, họ nhìn thấy cổng vào mê cung – một cấu trúc đồ sộ làm bằng đá cẩm thạch với các hoa văn phức tạp và ánh sáng xanh lấp lánh. Trên cổng có dòng chữ cổ xưa mà Thomas, với khả năng hiểu biết đặc biệt, có thể dịch ra: "Người vào cần trí thông minh, lòng dũng cảm và sự kiên nhẫn."
"Chúng ta có tất cả những điều đó, phải không?" Edward nói với giọng điệu tự tin, mặc dù trong hình dạng vịt của mình.
"Đúng vậy," Thomas đáp lại, "Chúng ta đã vượt qua nhiều thử thách và chắc chắn sẽ vượt qua được mê cung này."
Họ bước vào mê cung, và ngay lập tức bị bao quanh bởi những bức tường cao và những ngõ cụt. Không khí trong mê cung lạnh lẽo và có mùi ẩm mốc, ánh sáng xanh mờ ảo từ các viên đá phát sáng khiến mọi thứ trở nên huyền bí hơn.
Sau vài phút đi bộ, họ đối mặt với một ngã ba đầu tiên. "Nên đi hướng nào đây?" Bruno hỏi.
Lily lấy ra một chiếc la bàn ma thuật mà họ tìm thấy trên đường đi, nhưng la bàn này chỉ quay vòng không ngừng, không chỉ rõ phương hướng nào. "Có lẽ chúng ta phải dựa vào cảm giác và sự quan sát của mình thôi," cô nói.
Thomas đề xuất: "Chúng ta nên đánh dấu các ngã rẽ để không bị lạc." Họ dùng phấn để đánh dấu mỗi khi rẽ vào một lối đi mới.
Đi qua vài ngõ cụt và quay lại không ít lần, họ cuối cùng đến một khu vực rộng lớn hơn với nhiều lối đi dẫn ra xung quanh. Ở giữa khu vực này là một bàn đá có một chiếc hộp nhỏ. Edward, với sự tò mò của mình, nhảy lên bàn và dùng mỏ mở chiếc hộp. Bên trong là một mảnh giấy với dòng chữ: "Đường dẫn đến lối ra chỉ mở ra cho người thông minh nhất."
"Người thông minh nhất ở đây là ai?" Edward hỏi, không khỏi cảm thấy thách thức.
Lily nghĩ một lúc rồi nói: "Có lẽ câu trả lời không phải là một người, mà là trí thông minh tập thể của chúng ta."
Bruno gật đầu, "Chúng ta đã cùng nhau vượt qua nhiều khó khăn, và sẽ làm như vậy lần nữa."
Với quyết tâm đó, họ tiếp tục đi sâu vào mê cung. Sau nhiều giờ đi bộ và đối mặt với những câu đố phức tạp, họ nhận ra rằng các lối đi trong mê cung thay đổi mỗi khi họ giải được một câu đố. Càng đi sâu, những câu đố càng trở nên khó khăn và đòi hỏi sự phối hợp của cả nhóm.
Một trong những câu đố yêu cầu họ phải sắp xếp các viên đá theo một thứ tự nhất định để mở cánh cửa. Edward, với sự nhạy bén và trí nhớ tốt, nhận ra các viên đá phải được sắp xếp theo màu sắc cầu vồng. Nhờ đó, cánh cửa mở ra và họ tiếp tục hành trình.
Nhưng thách thức lớn nhất đến khi họ đến gần trung tâm mê cung, nơi có một bức tường lớn chắn đường. Trên tường có một dòng chữ khác: "Chỉ những ai có trái tim trong sạch và sự dũng cảm thật sự mới có thể vượt qua."
Bruno, với trái tim nhân hậu và sức mạnh vượt trội, bước tới và chạm vào bức tường. Kỳ diệu thay, bức tường bắt đầu phát sáng và mở ra một lối đi. "Chúng ta đã gần đến rồi," Thomas nói với sự phấn khởi.
Cuối cùng, họ đến được trung tâm của mê cung – một căn phòng lớn với ánh sáng chói lóa. Ở giữa căn phòng là một cái bệ cao, trên đó có một quyển sách cổ. Khi tiến lại gần, một giọng nói vang lên: "Chúc mừng các ngươi đã đến được đây. Ta là người canh giữ mê cung này."
Từ bóng tối, một người đàn ông nhỏ bé xuất hiện, ông ta trông giống như một người lùn, nhưng khuôn mặt tỏ ra thân thiện. "Ta đã đợi các ngươi từ lâu. Ta biết các ngươi đến để tìm cách phá bỏ lời nguyền."
Thomas nói: "Đúng vậy. Chúng tôi cần sự giúp đỡ của ông."
Người canh giữ mỉm cười: "Các ngươi đã chứng tỏ được sự thông minh, lòng dũng cảm và kiên nhẫn. Quyển sách này chứa đựng một phần của phép thuật cần thiết để phá bỏ lời nguyền. Nhưng để sử dụng nó, các ngươi cần có sự phối hợp của nhiều yếu tố khác."
Edward hỏi ngay: "Vậy bước tiếp theo là gì?"
Người canh giữ đưa quyển sách cho Thomas và nói: "Hãy mang quyển sách này đến người phù thủy thực sự. Bà ta là người duy nhất có thể sử dụng quyền năng từ quyển sách để phá bỏ lời nguyền. Nhưng nhớ rằng, hành trình của các ngươi vẫn còn dài và đầy thử thách."
Cả nhóm cảm ơn người canh giữ và rời khỏi mê cung với quyển sách quý giá trong tay. Họ biết rằng thử thách tiếp theo sẽ khó khăn, nhưng với sự đoàn kết và quyết tâm, họ sẽ vượt qua được mọi chông gai để đạt được mục tiêu cuối cùng – phá bỏ lời nguyền và mang lại tự do cho hoàng tử Edward.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.