Chương 5: Trận Chiến Trong Quán Trọ
Vi Du
13/07/2024
###
Sau một ngày dài lang thang qua các cánh đồng và khu rừng, Thomas, Edward, Lily và Bruno quyết định dừng chân tại một quán trọ nhỏ nằm bên bìa rừng. Quán trọ này nổi tiếng với các món ăn ngon và bầu không khí ấm cúng, là nơi nghỉ chân lý tưởng cho những lữ khách mệt mỏi.
Khi bước vào quán trọ, họ ngay lập tức bị thu hút bởi mùi thơm của các món ăn và tiếng nhạc vui tươi vang lên từ góc phòng. Chủ quán, một người đàn ông to lớn với bộ râu rậm rạp, chào đón họ bằng một nụ cười thân thiện.
"Chào mừng các vị! Hãy chọn chỗ ngồi và thư giãn. Chúng tôi sẽ mang đến những món ăn ngon nhất của quán," chủ quán nói, dẫn họ đến một bàn trống gần cửa sổ.
Cả nhóm ngồi xuống, Thomas và Lily không ngừng cười nói và trêu chọc Edward về những rắc rối gần đây mà cậu gây ra. Bruno, với sức mạnh vô địch nhưng đầu óc đơn giản, ngồi yên lặng ăn uống, thỉnh thoảng lại bật cười khúc khích khi nghe những câu chuyện hài hước.
Tuy nhiên, không khí yên bình chẳng kéo dài lâu. Một nhóm khách say rượu ở bàn bên cạnh bắt đầu gây ồn ào, khiến không khí trong quán trở nên căng thẳng. Edward, với bản tính hoàng gia không thể chịu nổi sự hỗn loạn, đứng dậy và tiến tới bàn của nhóm khách.
"Xin lỗi, các vị có thể giữ yên lặng được không? Chúng tôi muốn thưởng thức bữa ăn trong sự yên tĩnh," Edward nói, giọng điệu kiêu hãnh.
Nhóm khách say rượu quay lại nhìn Edward với ánh mắt chế giễu. Một gã trong nhóm, với bộ râu xồm xoàm và ánh mắt lờ đờ, lên tiếng cười khẩy, "Ồ, một con vịt biết nói! Các ngươi thấy chưa, chúng ta có một con vịt hoàng gia ở đây!"
Thomas và Lily nhìn nhau, cảm nhận được rằng chuyện này sẽ không kết thúc êm đẹp. Họ cố gắng kéo Edward trở lại bàn, nhưng đã quá muộn. Gã say rượu đứng dậy, cầm lấy một chiếc bánh mì từ bàn và ném về phía Edward.
Edward né tránh, nhưng chiếc bánh mì bay thẳng về phía Bruno. Với phản xạ nhanh nhẹn, Bruno chụp lấy chiếc bánh mì nhưng lại không giữ được thăng bằng, ngã nhào xuống đất. Cảnh tượng này khiến cả quán trọ bật cười.
Không thể chịu nổi sự nhục nhã, Edward vẫy cánh và kêu lên, "Ngươi dám tấn công hoàng tử! Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ!"
Thomas và Lily chạy đến can ngăn, nhưng mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Bruno, với sức mạnh của mình, đứng dậy và lao vào nhóm khách say rượu. Cả quán trọ biến thành một đấu trường hỗn loạn với tiếng la hét, tiếng đồ đạc vỡ nát và tiếng cười của những người xem.
Nhóm khách say rượu, dù đông hơn nhưng không thể đối phó với sức mạnh vượt trội của Bruno. Tuy nhiên, sự vụng về của Bruno khiến mọi thứ trở nên tệ hại hơn. Cậu đấm mạnh vào bàn, khiến cả đống đĩa và cốc đổ xuống, bia chảy tràn khắp nơi. Edward thì nhảy lên bàn, cố gắng tấn công nhưng chỉ làm rối tung mọi thứ.
Thomas và Lily cố gắng dọn dẹp và can ngăn, nhưng không thành công. Cảnh tượng hỗn loạn khiến họ vừa mệt mỏi vừa buồn cười. "Edward, Bruno, dừng lại ngay! Các ngươi đang làm hỏng hết mọi thứ!" Thomas hét lên.
Nhưng cả Edward và Bruno đều quá đà trong cuộc chiến của mình. Những chiếc bánh mì bay khắp nơi, bia chảy như suối, và mọi người trong quán trọ đều tham gia vào cuộc hỗn chiến. Truyện Kiếm Hiệp
Cuối cùng, chủ quán phải can thiệp. Ông ta bước tới, tay cầm một chiếc gậy gỗ lớn và hét lớn, "Dừng lại ngay! Nếu không ta sẽ gọi lính tới!"
Tiếng hét của chủ quán khiến mọi người dừng lại. Edward và Bruno nhìn nhau, thở hổn hển, nhận ra mình đã gây ra một trận hỗn loạn không đáng có.
Thomas và Lily nhanh chóng bước tới, xin lỗi chủ quán và trả tiền đền bù cho những thiệt hại mà nhóm của họ gây ra. "Thật xin lỗi, chúng tôi sẽ rời đi ngay," Thomas nói, mắt nhìn xuống đất.
Chủ quán lắc đầu, nhưng vẻ mặt dần dịu lại. "Lần sau các ngươi hãy cẩn thận hơn. Chúng ta đều muốn có một bữa tối yên bình."
Cả nhóm rời khỏi quán trọ trong sự xấu hổ, nhưng cũng không thiếu những tiếng cười râm ran. Edward, dù là nguyên nhân chính của vụ việc, vẫn không ngừng cà khịa Bruno về sự vụng về của cậu. "Bruno, ngươi mạnh mẽ nhưng cần học cách kiểm soát sức mạnh của mình."
Bruno gãi đầu, cười ngượng nghịu. "Ta chỉ muốn giúp đỡ. Nhưng hình như ta đã làm rối tung mọi thứ."
Lily cười lớn. "Không sao đâu, Bruno. Chúng ta đều biết ngươi có ý tốt. Chỉ cần lần sau cẩn thận hơn là được."
Thomas vỗ vai Edward. "Ngươi cũng vậy, Edward. Đôi khi, ngươi cần biết kiềm chế cái tính hoàng gia của mình."
Edward mỉm cười, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. "Ta hiểu rồi. Ta sẽ cố gắng kiềm chế hơn. Nhưng phải thừa nhận, đây là một buổi tối đáng nhớ."
Cả nhóm tiếp tục hành trình của mình, mang theo những kỷ niệm hài hước và những bài học quý giá. Dù cho có bao nhiêu rắc rối xảy ra, họ biết rằng tình bạn và sự kiên nhẫn sẽ giúp họ vượt qua mọi thử thách.
Và thế là, một ngày nữa trôi qua với những tiếng cười và những bài học đáng giá. Thomas, Edward, Lily và Bruno cùng nhau bước tiếp trên con đường phía trước, biết rằng những thử thách mới đang chờ đợi họ, nhưng họ sẽ luôn sẵn sàng đối mặt với tất cả.
Sau một ngày dài lang thang qua các cánh đồng và khu rừng, Thomas, Edward, Lily và Bruno quyết định dừng chân tại một quán trọ nhỏ nằm bên bìa rừng. Quán trọ này nổi tiếng với các món ăn ngon và bầu không khí ấm cúng, là nơi nghỉ chân lý tưởng cho những lữ khách mệt mỏi.
Khi bước vào quán trọ, họ ngay lập tức bị thu hút bởi mùi thơm của các món ăn và tiếng nhạc vui tươi vang lên từ góc phòng. Chủ quán, một người đàn ông to lớn với bộ râu rậm rạp, chào đón họ bằng một nụ cười thân thiện.
"Chào mừng các vị! Hãy chọn chỗ ngồi và thư giãn. Chúng tôi sẽ mang đến những món ăn ngon nhất của quán," chủ quán nói, dẫn họ đến một bàn trống gần cửa sổ.
Cả nhóm ngồi xuống, Thomas và Lily không ngừng cười nói và trêu chọc Edward về những rắc rối gần đây mà cậu gây ra. Bruno, với sức mạnh vô địch nhưng đầu óc đơn giản, ngồi yên lặng ăn uống, thỉnh thoảng lại bật cười khúc khích khi nghe những câu chuyện hài hước.
Tuy nhiên, không khí yên bình chẳng kéo dài lâu. Một nhóm khách say rượu ở bàn bên cạnh bắt đầu gây ồn ào, khiến không khí trong quán trở nên căng thẳng. Edward, với bản tính hoàng gia không thể chịu nổi sự hỗn loạn, đứng dậy và tiến tới bàn của nhóm khách.
"Xin lỗi, các vị có thể giữ yên lặng được không? Chúng tôi muốn thưởng thức bữa ăn trong sự yên tĩnh," Edward nói, giọng điệu kiêu hãnh.
Nhóm khách say rượu quay lại nhìn Edward với ánh mắt chế giễu. Một gã trong nhóm, với bộ râu xồm xoàm và ánh mắt lờ đờ, lên tiếng cười khẩy, "Ồ, một con vịt biết nói! Các ngươi thấy chưa, chúng ta có một con vịt hoàng gia ở đây!"
Thomas và Lily nhìn nhau, cảm nhận được rằng chuyện này sẽ không kết thúc êm đẹp. Họ cố gắng kéo Edward trở lại bàn, nhưng đã quá muộn. Gã say rượu đứng dậy, cầm lấy một chiếc bánh mì từ bàn và ném về phía Edward.
Edward né tránh, nhưng chiếc bánh mì bay thẳng về phía Bruno. Với phản xạ nhanh nhẹn, Bruno chụp lấy chiếc bánh mì nhưng lại không giữ được thăng bằng, ngã nhào xuống đất. Cảnh tượng này khiến cả quán trọ bật cười.
Không thể chịu nổi sự nhục nhã, Edward vẫy cánh và kêu lên, "Ngươi dám tấn công hoàng tử! Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ!"
Thomas và Lily chạy đến can ngăn, nhưng mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Bruno, với sức mạnh của mình, đứng dậy và lao vào nhóm khách say rượu. Cả quán trọ biến thành một đấu trường hỗn loạn với tiếng la hét, tiếng đồ đạc vỡ nát và tiếng cười của những người xem.
Nhóm khách say rượu, dù đông hơn nhưng không thể đối phó với sức mạnh vượt trội của Bruno. Tuy nhiên, sự vụng về của Bruno khiến mọi thứ trở nên tệ hại hơn. Cậu đấm mạnh vào bàn, khiến cả đống đĩa và cốc đổ xuống, bia chảy tràn khắp nơi. Edward thì nhảy lên bàn, cố gắng tấn công nhưng chỉ làm rối tung mọi thứ.
Thomas và Lily cố gắng dọn dẹp và can ngăn, nhưng không thành công. Cảnh tượng hỗn loạn khiến họ vừa mệt mỏi vừa buồn cười. "Edward, Bruno, dừng lại ngay! Các ngươi đang làm hỏng hết mọi thứ!" Thomas hét lên.
Nhưng cả Edward và Bruno đều quá đà trong cuộc chiến của mình. Những chiếc bánh mì bay khắp nơi, bia chảy như suối, và mọi người trong quán trọ đều tham gia vào cuộc hỗn chiến. Truyện Kiếm Hiệp
Cuối cùng, chủ quán phải can thiệp. Ông ta bước tới, tay cầm một chiếc gậy gỗ lớn và hét lớn, "Dừng lại ngay! Nếu không ta sẽ gọi lính tới!"
Tiếng hét của chủ quán khiến mọi người dừng lại. Edward và Bruno nhìn nhau, thở hổn hển, nhận ra mình đã gây ra một trận hỗn loạn không đáng có.
Thomas và Lily nhanh chóng bước tới, xin lỗi chủ quán và trả tiền đền bù cho những thiệt hại mà nhóm của họ gây ra. "Thật xin lỗi, chúng tôi sẽ rời đi ngay," Thomas nói, mắt nhìn xuống đất.
Chủ quán lắc đầu, nhưng vẻ mặt dần dịu lại. "Lần sau các ngươi hãy cẩn thận hơn. Chúng ta đều muốn có một bữa tối yên bình."
Cả nhóm rời khỏi quán trọ trong sự xấu hổ, nhưng cũng không thiếu những tiếng cười râm ran. Edward, dù là nguyên nhân chính của vụ việc, vẫn không ngừng cà khịa Bruno về sự vụng về của cậu. "Bruno, ngươi mạnh mẽ nhưng cần học cách kiểm soát sức mạnh của mình."
Bruno gãi đầu, cười ngượng nghịu. "Ta chỉ muốn giúp đỡ. Nhưng hình như ta đã làm rối tung mọi thứ."
Lily cười lớn. "Không sao đâu, Bruno. Chúng ta đều biết ngươi có ý tốt. Chỉ cần lần sau cẩn thận hơn là được."
Thomas vỗ vai Edward. "Ngươi cũng vậy, Edward. Đôi khi, ngươi cần biết kiềm chế cái tính hoàng gia của mình."
Edward mỉm cười, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. "Ta hiểu rồi. Ta sẽ cố gắng kiềm chế hơn. Nhưng phải thừa nhận, đây là một buổi tối đáng nhớ."
Cả nhóm tiếp tục hành trình của mình, mang theo những kỷ niệm hài hước và những bài học quý giá. Dù cho có bao nhiêu rắc rối xảy ra, họ biết rằng tình bạn và sự kiên nhẫn sẽ giúp họ vượt qua mọi thử thách.
Và thế là, một ngày nữa trôi qua với những tiếng cười và những bài học đáng giá. Thomas, Edward, Lily và Bruno cùng nhau bước tiếp trên con đường phía trước, biết rằng những thử thách mới đang chờ đợi họ, nhưng họ sẽ luôn sẵn sàng đối mặt với tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.