Hoàng Tử Yêu Nghiệt: Độc Sủng Thứ Nữ Tà Phi
Chương 26: Lại nghĩ ra độc kế
Thiên Hạ Đệ Nhất Miêu
25/09/2021
"Lão phu nhân, thật không công bằng, lúc trước Thu Thủy ăn những thứ này thật khổ biết bao, ta thấy sắc mặt nàng ta bây giờ đã trắng đến mức dọa người, hôm nay chắc cũng đã chịu đả kích không nhỏ, sao lão phu nhân không bồi thường cho nàng ta một chút?" Hoàng Phủ Dực Thần nói, "Sau này nếu lại té xỉu thì cũng thật muốn dọa người khác sợ chết khiếp."
Lão phu nhân gật đầu, tầm mắt hơi nâng lên, trong lòng tán thành lời của Hoàng Phủ Dực Thần nói: "Dực Thần là đang nhắc nhở ta. Thu Thủy mới vừa hồi phủ liền xảy ra chuyện như vậy, trách nhiệm vẫn là của đại phu nhân quản giáo hạ nhân không nghiêm, không để tam tiểu thư vào mắt."
Trong lòng đại phu nhân hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể đem Bách Lí Thu Thủy đang sống sờ sờ ở kia đưa đi lột da rút gân, mà khi lời nói của lão phu nhân đã xong thì nàng liền phải phụ họa, đại phu nhân trầm giọng nói: "Lão phu nhân nói đúng, những hạ nhân không để chủ tử vào mắt, ta nhất định sẽ trừng trị bọn họ, tuyệt đối sẽ không để trong phủ lại xuất hiện con vợ lẻ nào phải chịu ủy khuất nữa, lại càng không để họ gièm pha, đặt điều."
Lão phu nhân gật đầu rồi lại nhìn về phía Thu Thủy, trong đôi mắt chất chứa một chút thương xót, "Thu Thủy vừa trở về không lâu, tính tình lại hiền lành, trong phủ có nhiều hạ nhân như vậy, khó có thể nói trước sau này sẽ không có loại bắt nạt chủ tử mới trở về như vậy hay không, như vậy đi, ta tới làm chủ cho ngươi, sau này cho xây dựng bên trong Bảo Khoáng Viện một phòng bếp nhỏ."
Đại phu nhân lại hung hăng cắn chặt răng, lão phu nhân thật là hồ đồ! Còn cho nàng một cái phòng bếp nhỏ ở riêng trong phủ?!
"Về sau một ngày ba bữa cơm của Thu Thủy đều do bản thân nàng ở bên trong Bảo Khoáng Viện làm, hạ nhân và bạc đều từ bên ta cho ngươi. Về sau cũng đỡ được nhiều phiền toái." Lão phu nhân lại nói.
"Cái này... Lão phu nhân cho Thu Thủy là trường hợp ngoại lệ, như thế có chút không ổn? Được lão phu nhân yêu quý, Thu Thủy cũng nhận ra, chỉ là từ trước đến giờ, chỉ có con của vợ cả mới có thể có được phòng bếp riêng, sao Thu Thủy có thể để lão phu nhân vì ta mà phá lệ?" Bách Lí Thu Thủy có bộ dáng muốn từ chối thì lại thấy lão phu nhân nhìn nàng mỉm cườu rồi lắc đầu.
"Chuyện này không thể tính là không làm theo quy củ, huống chi thân thể ngươi lại yếu ớt, bản thân ngươi có được một phòng bếp nhỏ thì thi thoảng có thể tự hầm chút đồ bổ. Chuyện ta đã quyết định, ngươi không cần phải từ chối."
Trong đôi mắt đã ngấn lệ của Bách Lí Thu Thủy, nàng rưng rưng nước mắt nói lời cảm ơn: "Thu Thủy cảm tạ lão phu nhân, lão phu nhân yêu thương Thu Thủy như thế thì ta nhất định sẽ hiếu kính lão phu nhân thật tốt."
Bách Lí Y Nhân đứng một bên chỉ biết mỉm cười, trong tay áo giấu đi bàn tay đã sớm nắm chặt thành quyền, móng tay bấm vào lòng bàn tay của nàng.
Dựa vào cái gì... Nàng ta dựa vào cái gì!
Lúc trước, mỗi ngày nàng đều dùng tới than lửa tốt để hầm đồ bổ, lão phu nhân trong tối ngoài sáng luôn nhắc nhở nàng, nói nàng không thể xa xỉ quá mức, nhưng hiện tại thì sao?!
Nàng là đích nữ của Bách Lí gia, hầm chút đồ bổ thì bị tính là xa xỉ, nhưng nữ nhi con của vợ lẻ hèn mọn kia lại được lão phu nhân dung túng, dựa vào cái gì chứ?!
Khi vừa rời khỏi phòng dành cho khách, trên mặt mẹ con đại phu nhân trước đó vẫn luôn nở nụ cười, nhưng khi vừa trở về Văn Liên viện thì sắc mặt hai người nhanh chóng thay đổi thành vẻ mặt lạnh lùng, u ám.
"Mẫu thân, lão phu nhân thật sự quá bất công!" Bách Lí Y Nhân buồn bực không thôi, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo đầy vẻ phẫn nộ.
Đại phu nhân cười lạnh một tiếng, cắn răng nói: "Là tiểu hồ mị tử kia có thủ đoạn! Ta thật sự không nghĩ ra, thế nhưng lại bị tiểu hồ mị tử kia lại lợi dụng kẽ hở mà bày ra mọi chuyện! Thật không hổ danh là nữ nhi của tiện nhân kia, bày vẻ đáng thương nhưng lại chơi thủ đoạn tâm cơ thật đúng là cao minh!"
"Lần này thiếu chút nữa mặt mũi của chúng ta bị nàng ta làm cho mất hết. Mẫu thân, chẳng lẽ chúng ta chỉ trơ mắt nhìn thứ nữ hạ tiện kia bò lên trên đầu chúng ta ngồi sao?!" Bách Lí Y Nhân tức đến nỗi vành mắt đỏ hoe, "Cũng chỉ là một thứ nữ hèn mọn, nàng ta xứng đáng sao?!"
"Bình tĩnh!" Giọng đại phu nhân hơi trầm nhưng vẫn quát lớn, Bách Lí Y Nhân thấy thế thì ngẩn người, đại phu nhân sau đó lại nói: "Y Nhân, phải bình tĩnh, chỉ vì một căn bếp nhỏ mà ngươi đã tức điên lên, về sau khi tiến hành đại sự thì sao có thể thành?"
Bách Lí Y Nhân ủy khuất nói: "Chỉ là... Mẫu thân, chẳng lẽ khi chúng ta bị chọc tức thì chỉ có thể nén giận hay sao? chẳng lẽ chúng ta bị khí, cũng chỉ có thể nén giận sao? Nàng ta nhất định sẽ đè đầu chúng ta ra!"
"Ai nói chỉ có thể nén giận?" Đại phu nhân chậm rãi liếc mắt nhìn nữ nhi, khóe môi khẽ nhếch trông có chút hung tợn, đáy mắt lộ ra vẻ u ám, "Đương nhiên chúng ta không thể nén giận, tiểu hồ mị tử này, ta tuyệt đối không tha! Chỉ là mặc kệ nàng ta muốn đối phó với chúng ta như thế nào thì ở bên ngoài, chúng ta nhất định không được làm bản thân mất thể diện."
Bách Lí Y Nhân mấp máy môi nhưng không nói, một lúc sau, đáy mắt nàng sáng ngời rồi liền cười lạnh, nàng nói: "Mẫu thân, ta có kế hoạch rất hay, có thể khiến nàng ta chết thảm nhưng lại không làm bẩn tay của chúng ta."
Đại phu nhân hơi ngẩn ra, ấn đường hơi đè thấp xuống, "Ngươi nói xem."
Vào thời điểm hai mẹ con mưu toan tính kế, Bách Lí Thu Thủy đã trở về Bảo Khoáng Viện, khuôn mặt Hoa Quỳnh vẫn còn trắng bệch, sau một thời gian ngắn liền lật qua lật lại hai tay của mình để xem.
"Yên tâm, ta không phải đã sớm nói cho ngươi biết rồi sao, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện." Bách Lí Thu Thủy cười nói.
"Tiểu thư nói nghe thật nhẹ nhàng, nhưng nô tỳ lúc ấy thật sự cảm thấy rất sợ hãi!" Hoa Quỳnh xoa xoa bàn tay còn đang cảm thấy lạnh lẽo của mình, miệng niệm liên hồi A di đà phật, trên mặt hiện lên ý cười, "Chỉ là tiểu thư quả thật lợi hại, lúc nãy nô tỳ còn nghĩ, lần này chết chắc rồi, nhất định sẽ bị đánh gãy tay rồi quang ra ngoài, không ngờ tiểu thư là xoay chuyển càn khôn đem lại kết quả tốt!"
"Cái này cũng có gì lợi hại đâu." Bách Lí Thu Thủy mỉm cười. Ở kiếp trước, nàng vì giúp đỡ cho Vũ Văn Dịch thượng vị thành công mà ở trong hiểm cảnh tìm ra được đường sống trong chỗ chết rất nhiều lần, có lần nào so với lần này mà không gian nguy và không đường đi đâu?
Thẩy Hoa Quỳnh còn kinh ngạc lộ ra ngoài mặt, Bách Lí Thu Thủy ánh mắt ôn hòa đi nhiều. không chừng mặt, Bách Lí Thu Thủy ánh mắt nhu hòa rất nhiều. Qua chuyện vừa rồi, ít nhất nàng có thể xác nhận được Hoa Quỳnh thật sự đúng ở phía của mình, nàng ta sẽ không phản bội nàng.
Lúc trước, nàng lập kế hoạch này, trừ những tình huống đã phát sinh trong ngày hôm nay ra thì nàng còn tính toán tốt những mặt khác... Nàng có tính đến việc Hoa Quỳnh phản bội. Nếu Hoa Quỳnh lúc ấy cảm thấy quá sợ hãi mà đầu hàng với đại phu nhân thì bản thân mình sẽ rơi vào tình thế hiểm trở hơn nữa., nhưng dự đoán này lại không thành hiện thực.
Mặc kệ như thế nào, hiện giờ nàng đã trở về Bách Lí phủ, bên người rốt cuộc cũng có người có thể tin tưởng...
Hoa Quỳnh không biết nàng đang nghĩ gì nên nhanh tay nhanh chân pha ấm trà nóng đem đến cho nàng, có lẽ vì trong lòng vẫn còn chút sợ hãi do chuyện lúc nãy mà lần này Hoa Quỳnh phá lệ nên nói nhiều, cảm giác như mọi việc chỉ muốn nói nhanh lên một hai câu, Bách Lí Thu Thủy biết nàng có có chút kinh hoảng nên cũng không ngăn cản nàng.
Hoa Quỳnh nói tiếp: "Lại nói, tiểu thư, hôm nay chúng ta nên cảm ơn nhị thiếu gia, nếu khi xong chuyện nhị thiếu gia nhắc nhở thì chỉ sợ lão phu không thể nghĩ ra được chuyện cho chúng ta lập một phòng bếp nhỏ trong Bảo Khoáng Viện. Hơn nữa nếu không phải nhị thiếu gia vừa kịp lúc đi đến, cho người của nhị thiếu đi phòng bếp, vạn nhất nếu là người khác đi, không chừng lại xảy ra sự cố!"
"Đúng vậy, sự tình hôm nay, nhất định phải nói với hắn lời cảm ơn mới được." Bách Lí Thu Thủy cười nhạt, chỉ là thần sắc nơi đáy mắt có chút phức tạp.
Hoa Quỳnh nói không sai, hôm nay người bị phái đi phòng bếp để hỏi chuyện, nếu không phải là người của Hoàng Phủ Dực Thần đi, mà là người của đại phu nhân hoặc là Bách Lí Y Nhân đi, đây chính là cơ hội tốt để hai người kia động tay động chân. Muốn đạt được mục đích của bản thân thì nhất định sẽ trắc trở hơn nữa.
Hoàng Phủ Dực Thần xuất hiện đúng thật là giúp nàng một cái đại ân, chỉ là...
Đôi mắt Bách Lí Thu Thủy hơi nhíu lại, nhưng nàng không nghĩ rằng hắn chỉ là trùng hợp xuất hiện mà thôi, hắn tám phần là ở bên nàng từ sau khi té xỉu vẫn luôn âm thầm đi theo, hoặc là cho người khác đi theo, vào lúc nàng cần một người nhìn không ra "giúp đỡ", khi nhận được tin tức đưa đến thì hắn chọn lựa thời gian xuất hiện.
Hắn giúp nàng, về điểm này nàng có thể khẳng định, nhưng nàng... lại không muốn nhận nhân tình của hắn.
Đại phu nhân thủ đoạn độc ác, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, cho dù là thân tín bên cạnh nàng ta đã hầu hạ được nhiều năm, cảm tình với nha hoàn thân thiết, nhưng chỉ cần đến khi tất yếu, nàng ta sẽ không chút do dự hy sinh hết thảy bọn họ, diệt trừ hết những khả năng khiến nàng ta lộ diện.
Mục đích của đại phu nhân là nàng, mục tiêu nhằm vào cũng chỉ có nàng cùng ngũ di nương, nàng rất cảm kích Hoàng Phủ Dực Thần đã giúp đỡ, nhưng vì hiểu được sự cảm kích của nàng nên nàng mới không muốn nhận ân tình này của hắn, càng không muốn có mối quan hệ thân thiết với hắn.
Tục ngữ nói đúng, *không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nàng không sợ đổ máu, không sợ thấy người chết, không sợ thân thủ yếu kém mà bị đem đến **đoạn đầu đài, nhưng nàng không muốn người tốt vì nàng mà gặp chuyện ngoài ý muốn...
*Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Đây là một cách chơi chữ của người Trung Quốc (nhất vạn - vạn nhất) Nói tóm tắt giản đơn thì là: không lo có chuyện gì lớn, chỉ lo điều không may bất ngờ xảy đến.
**Đoạn đầu đài: bục cao làm nơi chém đầu người bị tội tử hình. kẻ tội nhân bước lên đoạn đầu đài.
Thấy mi tâm Bách Lí Thu Thủy hơi hạ xuống, bộ dạng suy tư, Hoa Quỳnh thấy vậy mà trong lòng nhịn không được, nhẹ giọng hỏi nàng: "Tiểu thư, người đang suy nghĩ gì vậy?"
"A, không có gì, ta chỉ đang nghĩ, lúc trước lão phu nhân nói nàng gần đây tinh thần của bà không tốt lắm, buổi tối ngủ không yên giấc, ta nghe nói như thế liền định làm một ít an thần hương để tặng cho bà." Bách Lí Thu Thủy cười nói, "Vừa rồi lão phu nhân không phải lén trợ cấp cho chúng ta chút ngân lượng sao, đợi lát nữa ta đưa ngươi một tờ đơn, ngươi chỉ cần đi ra ngoài rồi dựa vào danh sách ấy mà mua đồ về cho ta."
"Tiểu thư người thật sự sẽ chế tạo hương liệu sao?" Hoa Quỳnh mở miệng nói, trong lời nói tràn đầy kinh ngạc, và sửng sốt, sau đó gương mặt nàng hơi đỏ, tai còn có sắc hồng, nàng xua tay mấy cái rồi vội vàng giải thích: "Tiểu thư người đừng hiểu lầm, nô tỳ... Nô tỳ không có ý kia, tiểu thư người đừng nóng giận, nô tỳ thật không biết cách ăn nói..."
Bách Lí Thu Thủy không thèm để ý Hoa Quỳnh mà chỉ cười cười, cũng khó trách Hoa Quỳnh tỏ ra kinh ngạc như vậy, ở thời Không Minh chế tác hương liệu là một môn kỹ nghệ được hoàng thất, quý tộc cực kỳ tôn sùng, đặc biệt thịnh hành trong phái nữ. Ở thời không Minh, nhìn xem một nữ tử có phải tiểu thư khuê các hay không, chỉ cần biết chế tác hương liệu hạng nhất này thì cũng coi đây là ưu thế mang tính áp đảo, cầm kỳ thi họa cũng chỉ xếp sau nó.
Nàng từ khi mới năm tuổi thì đã bị đưa tới thôn trang rồi, nàng sống ở nơi thôn quê hỗn loạn như vậy nhiều năm mới hồi phủ, thời gian học tập tốt nhất cũng bị bỏ lỡ. Nàng đã từng quay lại phủ vào kiếp trước, sau khi nàng trở lại Bách Lí phủ, không chỉ chế tác hương liệu, ngay cả nhạc cụ, thư pháp, hội họa nàng đều ***dốt đặc cán mai, vì điều này mà nàng đã từng trở thành nữ tử bị mọi người cười khinh.
***Dốt đặc cán mai: "Dốt đặc cán mai" là cách nói hình tượng, nhấn mạnh thêm của "dốt đặc". "Đặc" chẳng khác nào cái cán mai làm bằng gỗ, tức không biết một tí gì.
Bởi vậy mà sau khi nàng lên làm Hoàng Hậu, liền dùng số tiền lớn để mời các vị lão sư trong nước, tập trung tinh thần khắc khổ luyện tập, kỹ nghệ đánh đàn, tập viết. Nàng khổ học là vì không muốn để nam nhân mình yêu và bản thân nàng mang danh hiệu Hoàng Hậu bị mất mặt, nhưng chế tác hương liệu lại là tài nghệ khiến nàng lần đầu mới học đã thật sự yêu thích, vào kiếp trước nàng... Đã từng bị cướp đi thứ quan trọng nhất!
#MạnThanh
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. ????????????
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ????
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️
Lão phu nhân gật đầu, tầm mắt hơi nâng lên, trong lòng tán thành lời của Hoàng Phủ Dực Thần nói: "Dực Thần là đang nhắc nhở ta. Thu Thủy mới vừa hồi phủ liền xảy ra chuyện như vậy, trách nhiệm vẫn là của đại phu nhân quản giáo hạ nhân không nghiêm, không để tam tiểu thư vào mắt."
Trong lòng đại phu nhân hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể đem Bách Lí Thu Thủy đang sống sờ sờ ở kia đưa đi lột da rút gân, mà khi lời nói của lão phu nhân đã xong thì nàng liền phải phụ họa, đại phu nhân trầm giọng nói: "Lão phu nhân nói đúng, những hạ nhân không để chủ tử vào mắt, ta nhất định sẽ trừng trị bọn họ, tuyệt đối sẽ không để trong phủ lại xuất hiện con vợ lẻ nào phải chịu ủy khuất nữa, lại càng không để họ gièm pha, đặt điều."
Lão phu nhân gật đầu rồi lại nhìn về phía Thu Thủy, trong đôi mắt chất chứa một chút thương xót, "Thu Thủy vừa trở về không lâu, tính tình lại hiền lành, trong phủ có nhiều hạ nhân như vậy, khó có thể nói trước sau này sẽ không có loại bắt nạt chủ tử mới trở về như vậy hay không, như vậy đi, ta tới làm chủ cho ngươi, sau này cho xây dựng bên trong Bảo Khoáng Viện một phòng bếp nhỏ."
Đại phu nhân lại hung hăng cắn chặt răng, lão phu nhân thật là hồ đồ! Còn cho nàng một cái phòng bếp nhỏ ở riêng trong phủ?!
"Về sau một ngày ba bữa cơm của Thu Thủy đều do bản thân nàng ở bên trong Bảo Khoáng Viện làm, hạ nhân và bạc đều từ bên ta cho ngươi. Về sau cũng đỡ được nhiều phiền toái." Lão phu nhân lại nói.
"Cái này... Lão phu nhân cho Thu Thủy là trường hợp ngoại lệ, như thế có chút không ổn? Được lão phu nhân yêu quý, Thu Thủy cũng nhận ra, chỉ là từ trước đến giờ, chỉ có con của vợ cả mới có thể có được phòng bếp riêng, sao Thu Thủy có thể để lão phu nhân vì ta mà phá lệ?" Bách Lí Thu Thủy có bộ dáng muốn từ chối thì lại thấy lão phu nhân nhìn nàng mỉm cườu rồi lắc đầu.
"Chuyện này không thể tính là không làm theo quy củ, huống chi thân thể ngươi lại yếu ớt, bản thân ngươi có được một phòng bếp nhỏ thì thi thoảng có thể tự hầm chút đồ bổ. Chuyện ta đã quyết định, ngươi không cần phải từ chối."
Trong đôi mắt đã ngấn lệ của Bách Lí Thu Thủy, nàng rưng rưng nước mắt nói lời cảm ơn: "Thu Thủy cảm tạ lão phu nhân, lão phu nhân yêu thương Thu Thủy như thế thì ta nhất định sẽ hiếu kính lão phu nhân thật tốt."
Bách Lí Y Nhân đứng một bên chỉ biết mỉm cười, trong tay áo giấu đi bàn tay đã sớm nắm chặt thành quyền, móng tay bấm vào lòng bàn tay của nàng.
Dựa vào cái gì... Nàng ta dựa vào cái gì!
Lúc trước, mỗi ngày nàng đều dùng tới than lửa tốt để hầm đồ bổ, lão phu nhân trong tối ngoài sáng luôn nhắc nhở nàng, nói nàng không thể xa xỉ quá mức, nhưng hiện tại thì sao?!
Nàng là đích nữ của Bách Lí gia, hầm chút đồ bổ thì bị tính là xa xỉ, nhưng nữ nhi con của vợ lẻ hèn mọn kia lại được lão phu nhân dung túng, dựa vào cái gì chứ?!
Khi vừa rời khỏi phòng dành cho khách, trên mặt mẹ con đại phu nhân trước đó vẫn luôn nở nụ cười, nhưng khi vừa trở về Văn Liên viện thì sắc mặt hai người nhanh chóng thay đổi thành vẻ mặt lạnh lùng, u ám.
"Mẫu thân, lão phu nhân thật sự quá bất công!" Bách Lí Y Nhân buồn bực không thôi, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo đầy vẻ phẫn nộ.
Đại phu nhân cười lạnh một tiếng, cắn răng nói: "Là tiểu hồ mị tử kia có thủ đoạn! Ta thật sự không nghĩ ra, thế nhưng lại bị tiểu hồ mị tử kia lại lợi dụng kẽ hở mà bày ra mọi chuyện! Thật không hổ danh là nữ nhi của tiện nhân kia, bày vẻ đáng thương nhưng lại chơi thủ đoạn tâm cơ thật đúng là cao minh!"
"Lần này thiếu chút nữa mặt mũi của chúng ta bị nàng ta làm cho mất hết. Mẫu thân, chẳng lẽ chúng ta chỉ trơ mắt nhìn thứ nữ hạ tiện kia bò lên trên đầu chúng ta ngồi sao?!" Bách Lí Y Nhân tức đến nỗi vành mắt đỏ hoe, "Cũng chỉ là một thứ nữ hèn mọn, nàng ta xứng đáng sao?!"
"Bình tĩnh!" Giọng đại phu nhân hơi trầm nhưng vẫn quát lớn, Bách Lí Y Nhân thấy thế thì ngẩn người, đại phu nhân sau đó lại nói: "Y Nhân, phải bình tĩnh, chỉ vì một căn bếp nhỏ mà ngươi đã tức điên lên, về sau khi tiến hành đại sự thì sao có thể thành?"
Bách Lí Y Nhân ủy khuất nói: "Chỉ là... Mẫu thân, chẳng lẽ khi chúng ta bị chọc tức thì chỉ có thể nén giận hay sao? chẳng lẽ chúng ta bị khí, cũng chỉ có thể nén giận sao? Nàng ta nhất định sẽ đè đầu chúng ta ra!"
"Ai nói chỉ có thể nén giận?" Đại phu nhân chậm rãi liếc mắt nhìn nữ nhi, khóe môi khẽ nhếch trông có chút hung tợn, đáy mắt lộ ra vẻ u ám, "Đương nhiên chúng ta không thể nén giận, tiểu hồ mị tử này, ta tuyệt đối không tha! Chỉ là mặc kệ nàng ta muốn đối phó với chúng ta như thế nào thì ở bên ngoài, chúng ta nhất định không được làm bản thân mất thể diện."
Bách Lí Y Nhân mấp máy môi nhưng không nói, một lúc sau, đáy mắt nàng sáng ngời rồi liền cười lạnh, nàng nói: "Mẫu thân, ta có kế hoạch rất hay, có thể khiến nàng ta chết thảm nhưng lại không làm bẩn tay của chúng ta."
Đại phu nhân hơi ngẩn ra, ấn đường hơi đè thấp xuống, "Ngươi nói xem."
Vào thời điểm hai mẹ con mưu toan tính kế, Bách Lí Thu Thủy đã trở về Bảo Khoáng Viện, khuôn mặt Hoa Quỳnh vẫn còn trắng bệch, sau một thời gian ngắn liền lật qua lật lại hai tay của mình để xem.
"Yên tâm, ta không phải đã sớm nói cho ngươi biết rồi sao, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện." Bách Lí Thu Thủy cười nói.
"Tiểu thư nói nghe thật nhẹ nhàng, nhưng nô tỳ lúc ấy thật sự cảm thấy rất sợ hãi!" Hoa Quỳnh xoa xoa bàn tay còn đang cảm thấy lạnh lẽo của mình, miệng niệm liên hồi A di đà phật, trên mặt hiện lên ý cười, "Chỉ là tiểu thư quả thật lợi hại, lúc nãy nô tỳ còn nghĩ, lần này chết chắc rồi, nhất định sẽ bị đánh gãy tay rồi quang ra ngoài, không ngờ tiểu thư là xoay chuyển càn khôn đem lại kết quả tốt!"
"Cái này cũng có gì lợi hại đâu." Bách Lí Thu Thủy mỉm cười. Ở kiếp trước, nàng vì giúp đỡ cho Vũ Văn Dịch thượng vị thành công mà ở trong hiểm cảnh tìm ra được đường sống trong chỗ chết rất nhiều lần, có lần nào so với lần này mà không gian nguy và không đường đi đâu?
Thẩy Hoa Quỳnh còn kinh ngạc lộ ra ngoài mặt, Bách Lí Thu Thủy ánh mắt ôn hòa đi nhiều. không chừng mặt, Bách Lí Thu Thủy ánh mắt nhu hòa rất nhiều. Qua chuyện vừa rồi, ít nhất nàng có thể xác nhận được Hoa Quỳnh thật sự đúng ở phía của mình, nàng ta sẽ không phản bội nàng.
Lúc trước, nàng lập kế hoạch này, trừ những tình huống đã phát sinh trong ngày hôm nay ra thì nàng còn tính toán tốt những mặt khác... Nàng có tính đến việc Hoa Quỳnh phản bội. Nếu Hoa Quỳnh lúc ấy cảm thấy quá sợ hãi mà đầu hàng với đại phu nhân thì bản thân mình sẽ rơi vào tình thế hiểm trở hơn nữa., nhưng dự đoán này lại không thành hiện thực.
Mặc kệ như thế nào, hiện giờ nàng đã trở về Bách Lí phủ, bên người rốt cuộc cũng có người có thể tin tưởng...
Hoa Quỳnh không biết nàng đang nghĩ gì nên nhanh tay nhanh chân pha ấm trà nóng đem đến cho nàng, có lẽ vì trong lòng vẫn còn chút sợ hãi do chuyện lúc nãy mà lần này Hoa Quỳnh phá lệ nên nói nhiều, cảm giác như mọi việc chỉ muốn nói nhanh lên một hai câu, Bách Lí Thu Thủy biết nàng có có chút kinh hoảng nên cũng không ngăn cản nàng.
Hoa Quỳnh nói tiếp: "Lại nói, tiểu thư, hôm nay chúng ta nên cảm ơn nhị thiếu gia, nếu khi xong chuyện nhị thiếu gia nhắc nhở thì chỉ sợ lão phu không thể nghĩ ra được chuyện cho chúng ta lập một phòng bếp nhỏ trong Bảo Khoáng Viện. Hơn nữa nếu không phải nhị thiếu gia vừa kịp lúc đi đến, cho người của nhị thiếu đi phòng bếp, vạn nhất nếu là người khác đi, không chừng lại xảy ra sự cố!"
"Đúng vậy, sự tình hôm nay, nhất định phải nói với hắn lời cảm ơn mới được." Bách Lí Thu Thủy cười nhạt, chỉ là thần sắc nơi đáy mắt có chút phức tạp.
Hoa Quỳnh nói không sai, hôm nay người bị phái đi phòng bếp để hỏi chuyện, nếu không phải là người của Hoàng Phủ Dực Thần đi, mà là người của đại phu nhân hoặc là Bách Lí Y Nhân đi, đây chính là cơ hội tốt để hai người kia động tay động chân. Muốn đạt được mục đích của bản thân thì nhất định sẽ trắc trở hơn nữa.
Hoàng Phủ Dực Thần xuất hiện đúng thật là giúp nàng một cái đại ân, chỉ là...
Đôi mắt Bách Lí Thu Thủy hơi nhíu lại, nhưng nàng không nghĩ rằng hắn chỉ là trùng hợp xuất hiện mà thôi, hắn tám phần là ở bên nàng từ sau khi té xỉu vẫn luôn âm thầm đi theo, hoặc là cho người khác đi theo, vào lúc nàng cần một người nhìn không ra "giúp đỡ", khi nhận được tin tức đưa đến thì hắn chọn lựa thời gian xuất hiện.
Hắn giúp nàng, về điểm này nàng có thể khẳng định, nhưng nàng... lại không muốn nhận nhân tình của hắn.
Đại phu nhân thủ đoạn độc ác, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, cho dù là thân tín bên cạnh nàng ta đã hầu hạ được nhiều năm, cảm tình với nha hoàn thân thiết, nhưng chỉ cần đến khi tất yếu, nàng ta sẽ không chút do dự hy sinh hết thảy bọn họ, diệt trừ hết những khả năng khiến nàng ta lộ diện.
Mục đích của đại phu nhân là nàng, mục tiêu nhằm vào cũng chỉ có nàng cùng ngũ di nương, nàng rất cảm kích Hoàng Phủ Dực Thần đã giúp đỡ, nhưng vì hiểu được sự cảm kích của nàng nên nàng mới không muốn nhận ân tình này của hắn, càng không muốn có mối quan hệ thân thiết với hắn.
Tục ngữ nói đúng, *không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nàng không sợ đổ máu, không sợ thấy người chết, không sợ thân thủ yếu kém mà bị đem đến **đoạn đầu đài, nhưng nàng không muốn người tốt vì nàng mà gặp chuyện ngoài ý muốn...
*Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Đây là một cách chơi chữ của người Trung Quốc (nhất vạn - vạn nhất) Nói tóm tắt giản đơn thì là: không lo có chuyện gì lớn, chỉ lo điều không may bất ngờ xảy đến.
**Đoạn đầu đài: bục cao làm nơi chém đầu người bị tội tử hình. kẻ tội nhân bước lên đoạn đầu đài.
Thấy mi tâm Bách Lí Thu Thủy hơi hạ xuống, bộ dạng suy tư, Hoa Quỳnh thấy vậy mà trong lòng nhịn không được, nhẹ giọng hỏi nàng: "Tiểu thư, người đang suy nghĩ gì vậy?"
"A, không có gì, ta chỉ đang nghĩ, lúc trước lão phu nhân nói nàng gần đây tinh thần của bà không tốt lắm, buổi tối ngủ không yên giấc, ta nghe nói như thế liền định làm một ít an thần hương để tặng cho bà." Bách Lí Thu Thủy cười nói, "Vừa rồi lão phu nhân không phải lén trợ cấp cho chúng ta chút ngân lượng sao, đợi lát nữa ta đưa ngươi một tờ đơn, ngươi chỉ cần đi ra ngoài rồi dựa vào danh sách ấy mà mua đồ về cho ta."
"Tiểu thư người thật sự sẽ chế tạo hương liệu sao?" Hoa Quỳnh mở miệng nói, trong lời nói tràn đầy kinh ngạc, và sửng sốt, sau đó gương mặt nàng hơi đỏ, tai còn có sắc hồng, nàng xua tay mấy cái rồi vội vàng giải thích: "Tiểu thư người đừng hiểu lầm, nô tỳ... Nô tỳ không có ý kia, tiểu thư người đừng nóng giận, nô tỳ thật không biết cách ăn nói..."
Bách Lí Thu Thủy không thèm để ý Hoa Quỳnh mà chỉ cười cười, cũng khó trách Hoa Quỳnh tỏ ra kinh ngạc như vậy, ở thời Không Minh chế tác hương liệu là một môn kỹ nghệ được hoàng thất, quý tộc cực kỳ tôn sùng, đặc biệt thịnh hành trong phái nữ. Ở thời không Minh, nhìn xem một nữ tử có phải tiểu thư khuê các hay không, chỉ cần biết chế tác hương liệu hạng nhất này thì cũng coi đây là ưu thế mang tính áp đảo, cầm kỳ thi họa cũng chỉ xếp sau nó.
Nàng từ khi mới năm tuổi thì đã bị đưa tới thôn trang rồi, nàng sống ở nơi thôn quê hỗn loạn như vậy nhiều năm mới hồi phủ, thời gian học tập tốt nhất cũng bị bỏ lỡ. Nàng đã từng quay lại phủ vào kiếp trước, sau khi nàng trở lại Bách Lí phủ, không chỉ chế tác hương liệu, ngay cả nhạc cụ, thư pháp, hội họa nàng đều ***dốt đặc cán mai, vì điều này mà nàng đã từng trở thành nữ tử bị mọi người cười khinh.
***Dốt đặc cán mai: "Dốt đặc cán mai" là cách nói hình tượng, nhấn mạnh thêm của "dốt đặc". "Đặc" chẳng khác nào cái cán mai làm bằng gỗ, tức không biết một tí gì.
Bởi vậy mà sau khi nàng lên làm Hoàng Hậu, liền dùng số tiền lớn để mời các vị lão sư trong nước, tập trung tinh thần khắc khổ luyện tập, kỹ nghệ đánh đàn, tập viết. Nàng khổ học là vì không muốn để nam nhân mình yêu và bản thân nàng mang danh hiệu Hoàng Hậu bị mất mặt, nhưng chế tác hương liệu lại là tài nghệ khiến nàng lần đầu mới học đã thật sự yêu thích, vào kiếp trước nàng... Đã từng bị cướp đi thứ quan trọng nhất!
#MạnThanh
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. ????????????
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ????
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.