Chương 483: Chẳng có khách nào đến chỗ chúng ta cả".
A Thất
12/09/2022
Huống chi Quản Cùng hiện nay là đại quan nhất phẩm của triều đình, tổng đốc công sở Liêm Chính mang hoàng mệnh giám sát thiên hạ, những kẻ này lại dám trực tiếp ra tay với Quản Cùng, không khác gì tạo phản...
Trong lòng Lãnh Thiên Minh thực sự lo lắng, bởi vì lần đầu tiên hắn cảm nhận được bản thân hiểu quá ít về quốc gia này, hắn chỉ đơn thuần cho rằng tất cả mọi người đều có cùng suy nghĩ với hắn, đồng tâm hiệp lực, nhất trí đấu với giặc ngoài.
Thế nhưng lòng người há có thể dễ dàng nắm trong tay như vậy...
Advertisement
Thành Trường An có thể nói là chỉ đứng ngay sau thành Thiên Khải trên cả Hoa Hạ, số lượng nhân khẩu, mức độ phồn hoa đều tương đương với thành Thiên Khải, thậm chí chỉ có hơn chứ không có kém.
Lúc này, trong một tửu điếm phồn hoa, mấy người đang ngồi ở đó với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Tại sao không thương lượng với ta đã hành động? Các ngươi phải biết Quản Cùng này chính là nghịch lân của hoàng thượng, động vào hắn ta không khác gì tuyên chiến với hoàng thượng đó".
"Lão vương gia, chuyện xảy ra quá đột ngột, ta cũng không có lựa chọn nào khác, tên Quản Cùng đó mềm cứng đều không xong, đã điều ra ra không ít nhược điểm của chúng ta, nếu như không xử lý hắn ta thì e rằng cả tổ chức sẽ bị liên đới xóa sạch tận gốc mất".
"Vớ vẩn, thế lực Trường An hội của chúng ta trải khắp cả nước, còn có rất nhiều đại quan triều đình và trọng thần bộ binh, từ hồi Đại Lương đã không có ai dám động vào, há có thể vì một tên Quản Cùng nhỏ bé mà bị lật đổ được? Nếu như có người để lộ dấu vết thì buông bỏ là được, tại sao lại lỗ mãng như thế?"
Mấy người đối diện đều không một ai lên tiếng.
"Hiện nay hoàng thượng muốn đích thân tới thành Trường An, một khi hoàng thượng tức giận, muốn điều tra tới cùng chuyện này, các ngươi cứ chuẩn bị sẵn chờ chết đi".
"Lão vương gia, hoàng thượng hiện tại... cũng không phải là người Đại Lương ta, thực sự không được thì chúng ta xử lý cả hoàng thượng, sợ hắn làm gì?"
"Bốp..."
Người vừa lên tiếng bị lão vương gia đó hung hăng cho một bạt tai ngã lăn ra đất.
"Thứ khốn nạn, ta thấy ngươi sống đủ rồi đúng không, lại dám ra tay với hoàng thượng, ta nói cho các ngươi biết Nhị hoàng tử hiện nay vừa mới ra đời, chủ nhân của thiên hạ này đã được xác định, nếu như có người dám làm điều bất lợi với hoàng thượng, động đến căn cơ Hoa Hạ ta, ta sẽ giết chết kẻ đó đầu tiên".
Hoa Hạ, thành Biện Lương.
Trong một y quán cũ rách, một ông già đang ngồi đó uống rượu.
"Sư phụ, công việc không thể cứ tiếp tục như vậy được, chẳng có khách nào đến chỗ chúng ta cả".
Lão già cười ha ha nói: "Không có ai đến thì nghỉ ngơi, vừa hay hôm nay ta mới bắt được mấy con chuột, chiều mổ bụng chúng đi..."
"Ai yo... sư phụ, người đừng suốt ngày nghĩ đến giải phẫu nữa, khắp nơi đều là máu, không có ai dám đến khám bệnh, người xem những tiệm thuốc khác làm ăn tốt bao nhiêu".
"Trẻ ranh thì hiểu cái gì, theo đuổi y thuật cao nhất chính là không ngừng đột phá, rất nhiều bệnh không thể trị khỏi chỉ dựa vào uống thuốc được, cho nên bắt buộc phải giải phẫu".
"Cái này con biết, bao nhiêu người bệnh đều phải chịu chết ở những y quán khác đều được người chữa khỏi, theo lý mà nói việc làm ăn của chúng ta phải càng ngày càng tốt lên mới đúng, nhưng người thì hay rồi, ngày nào cũng nghiên cứu y thuật, bệnh vặt bình thường thì không muốn khám, nhưng trên đời này làm gì có nhiều chứng bệnh nghi nan thế chứ".
Trong lòng Lãnh Thiên Minh thực sự lo lắng, bởi vì lần đầu tiên hắn cảm nhận được bản thân hiểu quá ít về quốc gia này, hắn chỉ đơn thuần cho rằng tất cả mọi người đều có cùng suy nghĩ với hắn, đồng tâm hiệp lực, nhất trí đấu với giặc ngoài.
Thế nhưng lòng người há có thể dễ dàng nắm trong tay như vậy...
Advertisement
Thành Trường An có thể nói là chỉ đứng ngay sau thành Thiên Khải trên cả Hoa Hạ, số lượng nhân khẩu, mức độ phồn hoa đều tương đương với thành Thiên Khải, thậm chí chỉ có hơn chứ không có kém.
Lúc này, trong một tửu điếm phồn hoa, mấy người đang ngồi ở đó với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Tại sao không thương lượng với ta đã hành động? Các ngươi phải biết Quản Cùng này chính là nghịch lân của hoàng thượng, động vào hắn ta không khác gì tuyên chiến với hoàng thượng đó".
"Lão vương gia, chuyện xảy ra quá đột ngột, ta cũng không có lựa chọn nào khác, tên Quản Cùng đó mềm cứng đều không xong, đã điều ra ra không ít nhược điểm của chúng ta, nếu như không xử lý hắn ta thì e rằng cả tổ chức sẽ bị liên đới xóa sạch tận gốc mất".
"Vớ vẩn, thế lực Trường An hội của chúng ta trải khắp cả nước, còn có rất nhiều đại quan triều đình và trọng thần bộ binh, từ hồi Đại Lương đã không có ai dám động vào, há có thể vì một tên Quản Cùng nhỏ bé mà bị lật đổ được? Nếu như có người để lộ dấu vết thì buông bỏ là được, tại sao lại lỗ mãng như thế?"
Mấy người đối diện đều không một ai lên tiếng.
"Hiện nay hoàng thượng muốn đích thân tới thành Trường An, một khi hoàng thượng tức giận, muốn điều tra tới cùng chuyện này, các ngươi cứ chuẩn bị sẵn chờ chết đi".
"Lão vương gia, hoàng thượng hiện tại... cũng không phải là người Đại Lương ta, thực sự không được thì chúng ta xử lý cả hoàng thượng, sợ hắn làm gì?"
"Bốp..."
Người vừa lên tiếng bị lão vương gia đó hung hăng cho một bạt tai ngã lăn ra đất.
"Thứ khốn nạn, ta thấy ngươi sống đủ rồi đúng không, lại dám ra tay với hoàng thượng, ta nói cho các ngươi biết Nhị hoàng tử hiện nay vừa mới ra đời, chủ nhân của thiên hạ này đã được xác định, nếu như có người dám làm điều bất lợi với hoàng thượng, động đến căn cơ Hoa Hạ ta, ta sẽ giết chết kẻ đó đầu tiên".
Hoa Hạ, thành Biện Lương.
Trong một y quán cũ rách, một ông già đang ngồi đó uống rượu.
"Sư phụ, công việc không thể cứ tiếp tục như vậy được, chẳng có khách nào đến chỗ chúng ta cả".
Lão già cười ha ha nói: "Không có ai đến thì nghỉ ngơi, vừa hay hôm nay ta mới bắt được mấy con chuột, chiều mổ bụng chúng đi..."
"Ai yo... sư phụ, người đừng suốt ngày nghĩ đến giải phẫu nữa, khắp nơi đều là máu, không có ai dám đến khám bệnh, người xem những tiệm thuốc khác làm ăn tốt bao nhiêu".
"Trẻ ranh thì hiểu cái gì, theo đuổi y thuật cao nhất chính là không ngừng đột phá, rất nhiều bệnh không thể trị khỏi chỉ dựa vào uống thuốc được, cho nên bắt buộc phải giải phẫu".
"Cái này con biết, bao nhiêu người bệnh đều phải chịu chết ở những y quán khác đều được người chữa khỏi, theo lý mà nói việc làm ăn của chúng ta phải càng ngày càng tốt lên mới đúng, nhưng người thì hay rồi, ngày nào cũng nghiên cứu y thuật, bệnh vặt bình thường thì không muốn khám, nhưng trên đời này làm gì có nhiều chứng bệnh nghi nan thế chứ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.