Chương 171
A Thất
26/05/2022
Phó tướng kia chắp tay: “Hôm qua thành chủ đã ủy thác, nếu
có cơ hội theo thất hoàng tử, vậy nhất định phải nỗ lực vì
bách tính, nếu thất hoàng tử không chê, chúng ta nguyện ý gia
nhập Hắc Kỳ quân”.
Lãnh Thiên Minh cũng chắp tay, nói: “Đa tạ các vị, đa tạ Dịch tướng quân, điều duy nhất Hắc Kỳ quân có thể báo đáp ngài ấy, đó chính là xây dựng một thiên hạ thái bình ấm no…
Khi tin tức Dịch Thiên tự sát, thành Tế Nam bị chiếm truyền ra ngoài, vô số đạo tặc buông bỏ thành trì, bỏ chạy vào rừng, những kẻ không kịp bỏ chạy đều bị Hắc Kỳ quân thu dọn…
Lịch sử ghi lại, hai năm sau, Lãnh Thiên Minh đã thực hiện mục tiêu thống nhất Sơn Đông, khi mới hai mươi tuổi…
Đại điện hoàng cung Bắc Lương…
Lãnh Thiên Ngạo: “Nghe nói thất đệ đã chiếm lĩnh cả vùng Sơn Đông rộng lớn, còn tìm ra không ít mỏ sắt, thậm chí là mỏ vàng, sao có thể để một Thái Ấp độc chiếm, mong phụ vương thu lại đất phong”.
Tể tướng Tề Dung bên cạnh cười mỉa, nói: “Nhị hoàng tử, năm đó thất hoàng tử rời đô thành, ngài đâu có nói như vậy”.
Lãnh Thiên Ngạo nhìn ông ta, nổi nóng: “Lúc đó không giống bây giờ, khi đó Sơn Đông đạo tặc trăm vạn, có lợi ích gì?”
Tề Dung: “Vậy đám đạo tặc đó do ai thu phục, đất ở Sơn Đông do ai chinh phạt?”
Lãnh Thiên Ngạo câm nín.
Lãnh Liệt Vương lên tiếng: “Không cần tranh cãi nữa, nếu Sơn Đông đã là đất phong của thất hoàng tử, vậy không thể thu hồi”.
Tam hoàng tử đột nhiên cất lời: “Nhưng Sơn Đông đất đai rộng lớn, nhân khẩu ngàn vạn, có thể coi như một quốc gia hoàn chỉnh, lỡ mà thất đệ tự mình xưng vương, e là chúng ta không kịp trở tay”.
Lãnh Liệt Vương nhìn tam hoàng tử, nói: “Thất hoàng tử vốn dĩ là vương, cần gì phải xưng”.
“Báo…biên quan cấp báo…”
Biên quan đột nhiên cấp báo, chỉ có thể là chuyện vô cùng nghiêm trọng, Lãnh Liệt Vương nhíu mày, nói: “Chuyện gì?”
“Tộc Hồng Mao vi phạm biên giới phía bắc, năm mươi vạn đại quân chia làm ba đường tiến xuống dưới phía nam, chín phần mười là chuẩn bị xâm nhập”.
“Cái gì? Tộc Hồng Mao đúng là không biết điều, lần trước chúng ta còn chưa tìm chúng tính sổ, giờ lại dám tới, truyền lệnh cho Dụ Long, cấp tốc tập hợp binh mã, lên đường thảo phạt”.
…
Hoàng cung Đại Lương, một người đọc mật báo từ chim đưa thư, mỉm cười ung dung: “Đã bắt đầu rồi, chuẩn bị bước tiếp theo thôi”.
Trong vương phủ Thanh Châu, một bản sao đầy đủ dữ liệu Sơn Đông đã được gửi cho Lãnh Thiên Minh, nơi này hiện có một ngàn hai trăm sáu mươi vạn người và sáu mươi tám thành trì lớn nhỏ…
Lãnh Thiên Minh trầm mặc nhìn ra cửa sổ…
“Nghĩ gì vậy?”, Mộ Như Tuyết bước vào.
“Không có gì, Sơn Đông vừa thống nhất, áp lực hơi lớn chút”, hắn cười đáp.
Mộ Như Tuyết cũng mỉm cười: “Chàng còn trẻ tuổi vậy mà, cứ từ từ”.
Lãnh Thiên Minh kéo tay nàng, trêu trọc: “Tiểu Tuyết, dạo này dường như nàng có da thịt hơn”.
Lãnh Thiên Minh cũng chắp tay, nói: “Đa tạ các vị, đa tạ Dịch tướng quân, điều duy nhất Hắc Kỳ quân có thể báo đáp ngài ấy, đó chính là xây dựng một thiên hạ thái bình ấm no…
Khi tin tức Dịch Thiên tự sát, thành Tế Nam bị chiếm truyền ra ngoài, vô số đạo tặc buông bỏ thành trì, bỏ chạy vào rừng, những kẻ không kịp bỏ chạy đều bị Hắc Kỳ quân thu dọn…
Lịch sử ghi lại, hai năm sau, Lãnh Thiên Minh đã thực hiện mục tiêu thống nhất Sơn Đông, khi mới hai mươi tuổi…
Đại điện hoàng cung Bắc Lương…
Lãnh Thiên Ngạo: “Nghe nói thất đệ đã chiếm lĩnh cả vùng Sơn Đông rộng lớn, còn tìm ra không ít mỏ sắt, thậm chí là mỏ vàng, sao có thể để một Thái Ấp độc chiếm, mong phụ vương thu lại đất phong”.
Tể tướng Tề Dung bên cạnh cười mỉa, nói: “Nhị hoàng tử, năm đó thất hoàng tử rời đô thành, ngài đâu có nói như vậy”.
Lãnh Thiên Ngạo nhìn ông ta, nổi nóng: “Lúc đó không giống bây giờ, khi đó Sơn Đông đạo tặc trăm vạn, có lợi ích gì?”
Tề Dung: “Vậy đám đạo tặc đó do ai thu phục, đất ở Sơn Đông do ai chinh phạt?”
Lãnh Thiên Ngạo câm nín.
Lãnh Liệt Vương lên tiếng: “Không cần tranh cãi nữa, nếu Sơn Đông đã là đất phong của thất hoàng tử, vậy không thể thu hồi”.
Tam hoàng tử đột nhiên cất lời: “Nhưng Sơn Đông đất đai rộng lớn, nhân khẩu ngàn vạn, có thể coi như một quốc gia hoàn chỉnh, lỡ mà thất đệ tự mình xưng vương, e là chúng ta không kịp trở tay”.
Lãnh Liệt Vương nhìn tam hoàng tử, nói: “Thất hoàng tử vốn dĩ là vương, cần gì phải xưng”.
“Báo…biên quan cấp báo…”
Biên quan đột nhiên cấp báo, chỉ có thể là chuyện vô cùng nghiêm trọng, Lãnh Liệt Vương nhíu mày, nói: “Chuyện gì?”
“Tộc Hồng Mao vi phạm biên giới phía bắc, năm mươi vạn đại quân chia làm ba đường tiến xuống dưới phía nam, chín phần mười là chuẩn bị xâm nhập”.
“Cái gì? Tộc Hồng Mao đúng là không biết điều, lần trước chúng ta còn chưa tìm chúng tính sổ, giờ lại dám tới, truyền lệnh cho Dụ Long, cấp tốc tập hợp binh mã, lên đường thảo phạt”.
…
Hoàng cung Đại Lương, một người đọc mật báo từ chim đưa thư, mỉm cười ung dung: “Đã bắt đầu rồi, chuẩn bị bước tiếp theo thôi”.
Trong vương phủ Thanh Châu, một bản sao đầy đủ dữ liệu Sơn Đông đã được gửi cho Lãnh Thiên Minh, nơi này hiện có một ngàn hai trăm sáu mươi vạn người và sáu mươi tám thành trì lớn nhỏ…
Lãnh Thiên Minh trầm mặc nhìn ra cửa sổ…
“Nghĩ gì vậy?”, Mộ Như Tuyết bước vào.
“Không có gì, Sơn Đông vừa thống nhất, áp lực hơi lớn chút”, hắn cười đáp.
Mộ Như Tuyết cũng mỉm cười: “Chàng còn trẻ tuổi vậy mà, cứ từ từ”.
Lãnh Thiên Minh kéo tay nàng, trêu trọc: “Tiểu Tuyết, dạo này dường như nàng có da thịt hơn”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.