Chương 192
A Thất
26/05/2022
Nếu điều đó là thật, vậy thì hiện tại tất cả các cánh quân có thể
điều động đều nằm trong tầm kiểm soát của Dụ Long, ngay cả quân lệnh
điều binh cũng vậy, dù cho quân đội thủ thành có đến cứu viện thì quá
lắm cũng chỉ vài vạn người mà thôi, nếu vậy, e là ông ta khó thoát khỏi
cái chết… Bây giờ, có thể cứu được ông ta sợ là chỉ có Hắc Kỳ Quân ở
cách xa nhất, nhưng liệu ông ta có thể kiên trì đến lúc Hắc Kỳ Quân đến
hay không?
“Truyền lệnh cho cấm quân, ngừng tiến quân ngay lập tức, lui về khu vực lân cận núi Tuyết Long, còn nữa, thả bồ câu đưa tin đến phủ Thanh Châu… xin cứu viện”, bất kể thế nào, Lãnh Liệt Vương vẫn phải ra quyết định khó khăn này.
Trong đại doanh của Mãnh Hổ Quân, Lãnh Thiên Ngạo đang lau chùi trường đao của mình. Lão thống lĩnh của Mãnh Hổ Quân chính là cậu hắn ta, cho nên từ nhỏ, nhị hoàng tử đã chơi đùa trong đội quân này. Hiện tại, hắn ta đã trưởng thành, mỗi khi có chiến tranh, Lãnh Liệt Vương đều để hắn ta dẫn theo Mãnh Hổ Quân tham chiến…
Một tên lính chạy đến bẩm báo: “Nhị hoàng tử, Đại Vương có lệnh, lập tức ngừng tiến quân, lui về núi Tuyết Long”.
“Lui lại? Đã có chuyện gì?”, nhị hoàng tử hỏi.
“Người truyền lệnh không nói rõ, chỉ yêu cầu hậu quân của chúng ta lui lại với tốc độ nhanh nhất”, binh sĩ đáp.
Nhị hoàng tử suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Lập tức truyền lệnh cho toàn quân, ngừng tiến, lui về lân cận núi Tuyết Long, đồng thời phái lính liên lạc trong tất cả các quân đoàn, mau chóng thám thính cặn kẽ tình hình hiện tại”.
Lúc này, liên quân Bắc Lương đang tiến về biên giới Đại Lương ở phía nam, trong doanh trướng, Dụ Long nhìn bản đồ mà rơi lệ.
Ngồi bên cạnh ông ta chính là tam hoàng tử Lãnh Thiên Tinh. Hắn ta bình thản nói: “Ông ngoại, đừng buồn nữa, nếu ông không làm vậy thì người chết chính là chúng ta. Chuyện cháu tư thông với Đại Lương và Hồng Mao, ra tay ám sát thất đệ đã bị tra ra, sau khi trận chiến này kết thúc, cháu ắt phải chết. Đến lúc đó, nhị ca trở thành Đại Vương, thử hỏi ông và mẹ có còn đường sống hay không?”
Dụ Long nhìn Lãnh Thiên Tinh, tức giận mắng: “Ngươi là tên súc sinh, cứ ngoan ngoãn chờ đợi, chẳng phải giang sơn Bắc Lương sớm muộn gì cũng về tay ngươi hay sao? Cớ gì lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy… Ta thật không biết có nên giúp ngươi hay không…”
Lãnh Thiên Tinh tiếp tục nói: “Ông ngoại, ông đừng tưởng ông ta để ông làm liên quân thống soái thì sẽ truyền ngai vị lại cho cháu, ông không biết đâu, ông ta đã nhiều lần liên hệ riêng với thất đệ, ngay cả Tề Dung, Phương Thư Thần cũng chạy đến Sơn Đông. Hiện tại, thế lực của Hắc Kỳ Quân đã phát triển đến tình trạng không khống chế được, cho đến bây giờ, ông ta vẫn chưa quyết định truyền ngôi cho ai, rõ ràng là đang do dự có nên truyền cho tên tạp chủng kia hay không”.
Dụ Long mắng to: “Ngươi… ngươi…”
Nói xong, Dụ Long lại rơi nước mắt: “Đại Vương, chớ trách lão thần, ta cũng chỉ vì tương lai Bắc Lương mà thôi. Lão thần nhất định sẽ dốc toàn lực phụ tá tam hoàng tử, bảo vệ vương triều Bắc Lương ta”.
Lãnh Thiên Tinh cười nói: “Ông ngoại, ông nghĩ vậy là được rồi. Chỉ cần phụ vương chết đi, bất kể Lãnh Thiên Ngạo còn sống hay không thì chúng ta đều đổ tội danh hành thích vua lên đầu hắn, đến lúc đó, cháu sẽ thuận lợi kế vị, sau này, ông sẽ là công thần có quyền lực lớn nhất Bắc Lương”.
“Ngươi đã cấu kết với Đại Lương và Hồng Mao như thế nào?”, Dụ Long hỏi.
“Ha ha, tộc Hồng Mao thì khá đơn giản, cháu hứa với bọn họ rằng sau khi phụ vương chết, núi Tuyết Sơn sẽ thuộc về bọn họ, cháu tuyệt đối không xuất binh can thiệp. Còn về phần Đại Lương, là Hiên Vũ Khuyết chủ động tìm cháu, vốn dự định ám sát thất đệ, khiến hai nước xảy ra chiến tranh, dẫn dụ tên đệ đệ hiếu chiến của hắn ta tham chiến, cháu giúp hắn ta giết đệ đệ, hắn ta ta giúp cháu công chiếm Sơn Đông. Ai ngờ thất đệ mạng lớn, cho nên hiện tại kế hoạch đã thay đổi, cháu phái tiểu đội công kích thành trì ở biên giới, hắn ta sẽ nghĩ cách để Hiên Vũ Hồng mang binh ra trận, đến lúc đó, liên quân Bắc Lương ta mai phục giết chết hắn, rồi đổ hết tội lên đầu thất đệ, đôi bên có thể liên kết xuất binh thảo phạt Hắc Kỳ Quân ở Sơn Đông”, Lãnh Thiên Tinh nói.
Dụ Long nhìn đứa cháu ngoại của mình, thảng thốt: “Ngươi… sao lòng dạ ngươi thâm độc đến thế?”
Lãnh Thiên Tinh cười nói: “Ông ngoại, muốn trở thành vương giả, sao có thể mềm lòng được, đây chẳng phải là điều mà ông đã dạy cháu hay sao?”
“Truyền lệnh cho cấm quân, ngừng tiến quân ngay lập tức, lui về khu vực lân cận núi Tuyết Long, còn nữa, thả bồ câu đưa tin đến phủ Thanh Châu… xin cứu viện”, bất kể thế nào, Lãnh Liệt Vương vẫn phải ra quyết định khó khăn này.
Trong đại doanh của Mãnh Hổ Quân, Lãnh Thiên Ngạo đang lau chùi trường đao của mình. Lão thống lĩnh của Mãnh Hổ Quân chính là cậu hắn ta, cho nên từ nhỏ, nhị hoàng tử đã chơi đùa trong đội quân này. Hiện tại, hắn ta đã trưởng thành, mỗi khi có chiến tranh, Lãnh Liệt Vương đều để hắn ta dẫn theo Mãnh Hổ Quân tham chiến…
Một tên lính chạy đến bẩm báo: “Nhị hoàng tử, Đại Vương có lệnh, lập tức ngừng tiến quân, lui về núi Tuyết Long”.
“Lui lại? Đã có chuyện gì?”, nhị hoàng tử hỏi.
“Người truyền lệnh không nói rõ, chỉ yêu cầu hậu quân của chúng ta lui lại với tốc độ nhanh nhất”, binh sĩ đáp.
Nhị hoàng tử suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Lập tức truyền lệnh cho toàn quân, ngừng tiến, lui về lân cận núi Tuyết Long, đồng thời phái lính liên lạc trong tất cả các quân đoàn, mau chóng thám thính cặn kẽ tình hình hiện tại”.
Lúc này, liên quân Bắc Lương đang tiến về biên giới Đại Lương ở phía nam, trong doanh trướng, Dụ Long nhìn bản đồ mà rơi lệ.
Ngồi bên cạnh ông ta chính là tam hoàng tử Lãnh Thiên Tinh. Hắn ta bình thản nói: “Ông ngoại, đừng buồn nữa, nếu ông không làm vậy thì người chết chính là chúng ta. Chuyện cháu tư thông với Đại Lương và Hồng Mao, ra tay ám sát thất đệ đã bị tra ra, sau khi trận chiến này kết thúc, cháu ắt phải chết. Đến lúc đó, nhị ca trở thành Đại Vương, thử hỏi ông và mẹ có còn đường sống hay không?”
Dụ Long nhìn Lãnh Thiên Tinh, tức giận mắng: “Ngươi là tên súc sinh, cứ ngoan ngoãn chờ đợi, chẳng phải giang sơn Bắc Lương sớm muộn gì cũng về tay ngươi hay sao? Cớ gì lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy… Ta thật không biết có nên giúp ngươi hay không…”
Lãnh Thiên Tinh tiếp tục nói: “Ông ngoại, ông đừng tưởng ông ta để ông làm liên quân thống soái thì sẽ truyền ngai vị lại cho cháu, ông không biết đâu, ông ta đã nhiều lần liên hệ riêng với thất đệ, ngay cả Tề Dung, Phương Thư Thần cũng chạy đến Sơn Đông. Hiện tại, thế lực của Hắc Kỳ Quân đã phát triển đến tình trạng không khống chế được, cho đến bây giờ, ông ta vẫn chưa quyết định truyền ngôi cho ai, rõ ràng là đang do dự có nên truyền cho tên tạp chủng kia hay không”.
Dụ Long mắng to: “Ngươi… ngươi…”
Nói xong, Dụ Long lại rơi nước mắt: “Đại Vương, chớ trách lão thần, ta cũng chỉ vì tương lai Bắc Lương mà thôi. Lão thần nhất định sẽ dốc toàn lực phụ tá tam hoàng tử, bảo vệ vương triều Bắc Lương ta”.
Lãnh Thiên Tinh cười nói: “Ông ngoại, ông nghĩ vậy là được rồi. Chỉ cần phụ vương chết đi, bất kể Lãnh Thiên Ngạo còn sống hay không thì chúng ta đều đổ tội danh hành thích vua lên đầu hắn, đến lúc đó, cháu sẽ thuận lợi kế vị, sau này, ông sẽ là công thần có quyền lực lớn nhất Bắc Lương”.
“Ngươi đã cấu kết với Đại Lương và Hồng Mao như thế nào?”, Dụ Long hỏi.
“Ha ha, tộc Hồng Mao thì khá đơn giản, cháu hứa với bọn họ rằng sau khi phụ vương chết, núi Tuyết Sơn sẽ thuộc về bọn họ, cháu tuyệt đối không xuất binh can thiệp. Còn về phần Đại Lương, là Hiên Vũ Khuyết chủ động tìm cháu, vốn dự định ám sát thất đệ, khiến hai nước xảy ra chiến tranh, dẫn dụ tên đệ đệ hiếu chiến của hắn ta tham chiến, cháu giúp hắn ta giết đệ đệ, hắn ta ta giúp cháu công chiếm Sơn Đông. Ai ngờ thất đệ mạng lớn, cho nên hiện tại kế hoạch đã thay đổi, cháu phái tiểu đội công kích thành trì ở biên giới, hắn ta sẽ nghĩ cách để Hiên Vũ Hồng mang binh ra trận, đến lúc đó, liên quân Bắc Lương ta mai phục giết chết hắn, rồi đổ hết tội lên đầu thất đệ, đôi bên có thể liên kết xuất binh thảo phạt Hắc Kỳ Quân ở Sơn Đông”, Lãnh Thiên Tinh nói.
Dụ Long nhìn đứa cháu ngoại của mình, thảng thốt: “Ngươi… sao lòng dạ ngươi thâm độc đến thế?”
Lãnh Thiên Tinh cười nói: “Ông ngoại, muốn trở thành vương giả, sao có thể mềm lòng được, đây chẳng phải là điều mà ông đã dạy cháu hay sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.