Chương 529: “Đương nhiên là thu thuế rồi!”
A Thất
12/09/2022
Lãnh Thiên Minh câm nín, haiz, ngươi nghĩ trong lòng là được rồi, ai đời lại nói thẳng ra như vậy, đúng là đồ đần…
“Được rồi… được rồi, Tiểu Mã, ngươi đã có công lớn với Hoa Hạ ta, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi. Đợi hai ngày nữa, sau khi đổi phiên dịch cho Nữu Khắc Man, ngươi đi lĩnh chức quan đi”.
Advertisement
Mã Họa Đằng mừng rỡ nói: “Thật ư? Hoàng thượng, vậy ngài định phong cho tiểu nhân chức quan gì?”
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Đương nhiên là chức quan thoải mái nhất rồi, ta đang chuẩn bị lập một bộ môn mới, gọi là cục thuế vụ, ngươi sẽ làm cục trưởng”.
“Cục thuế vụ à? Là làm gì?”
“Đương nhiên là thu thuế rồi!”
“Nhưng không phải đó giờ triều đình có người chuyên môn đi thu thuế rồi sao?”
“Đúng, nhưng ta nói không phải thuế bình thường, mà là các loại thuế ngoài định mức. Ví dụ như mua sắm xe ngựa, thuyền buôn, nhà cửa, đất đai,… Nói chung là hễ kẻ có tiền muốn mua thêm đồ thì sẽ phải trả thuế ngoài định mức, đây gọi là thuế phụ thu…”
Mã Họa Đằng ngớ ra. Thuế phụ thu ư? Hoàng thượng, ngài định chơi ta đấy à? Đám nhà giàu và thương nhân kia không mắng chết ta mới lạ đấy!
“Hoàng thượng, cái này… có thể làm được à?”
“Yên tâm đi, chúng ta đâu có thu không, hễ là giao dịch có nộp thuế phụ thu, có nghĩa là triều đình sẽ làm chứng, quan phủ sẽ có trách nhiệm đảm bảo quyền lợi đôi bên, tuy tốn thêm chút bạc, nhưng đổi lại sự an tâm, ngươi thấy có đúng không?”
“Ồ… nghe cũng có lý, thế nhưng loại thuế này phải thu như thế nào?”
“Đơn giản thôi, ngươi đi đánh tiếng với tất cả các bộ môn giao dịch, sau này, hễ là các giao dịch mua bán lớn có liệt kê chi tiết, thì nhất định phải nộp thuế phụ thu mới có thể thực hiện giao dịch. Bằng không sẽ xem như hàng lậu, hàng trốn thuế, những tài sản đó sẽ không được triều đình bảo hộ. Đương nhiên, ta sẽ không đoạt công lao của ngươi, ta sẽ tuyên bố với mọi người rằng tất cả những quy định này đều cho Mã Họa Đằng đề xuất, ngươi sẽ trở thành một vĩ nhân”.
Mã Họa Đằng trợn tròn mắt nhìn Lãnh Thiên Minh nói quàng nói xiên, trong lòng muốn mắng nhưng không dám mắng, mẹ kiếp, ngài cũng thật vô sỉ, chẳng phải là biến tướng tăng thuế sao? Lại còn muốn đổ hết lên đầu ta, cũng may mà chỉ tính thêm thuế của người giàu, nếu không, há chẳng phải Mã Họa Đằng ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ sao?
“Hoàng thượng… việc này… tiểu nhân không nắm chắc…”
“Sợ cái gì? Nếu so chuyện kiếm tiền, chẳng lẽ còn người nào qua được Mã Họa Đằng ngươi sao? Không phải chỉ là lột một ít da… à không, chỉ là mấy cái quy định thôi sao? Ta sẽ làm chỗ dựa cho ngươi”.
“Đương nhiên, không chỉ có thuế phụ thu, mà còn có thuế phúc lợi. Từ nay về sau, những gia đình có thu nhập thấp hơn mười lượng bạc sẽ được giảm một nửa thuế, còn thấp hơn năm lượng bạc thì sẽ được miễn thuế. Đây cũng là đề xuất của cục thuế vụ, ngươi thấy thế nào?”
Mã Họa Đằng lại trợn tròn mắt kinh ngạc, giảm một nửa thuế? Miễn thuế? Đó chẳng phải là chuyện lớn, tạo phúc cho dân chúng sao? Người làm chuyện này sẽ được dân chúng mang ơn đấy!
“Được… tiểu nhân làm, tiểu nhân chắc chắn sẽ đảm nhiệm vị trí cục trưởng cục thuế vụ này”.
Thật ra thì hiện tại, quốc khố của Hoa Hạ đã đầy ắp, đạt đến đỉnh cao trong lịch sử. Hơn nữa, sau khi liên tục phát hiện mỏ vàng, triều đình đã dự trữ được một lượng lớn vàng ròng, đó là còn chưa kể đến số vàng bạc, châu báu chiếm đoạt được sau mấy trận chiến, nói chung là… bọn họ không thiếu tiền.
Nhưng không thiếu không có nghĩa là không cần, chỉ là cần xác định rõ nên kiếm tiền từ đâu…
Sau khi tin tức thành lập cục thuế vụ và một số quy định mới được truyền ra, đám phú thương thật sự hận không thể ăn tươi nuốt sống Mã Họa Đằng, nhưng bọn họ cũng không thể làm gì được, bởi vì hiện tại Mã Họa Đằng đã trở thành anh hùng trong lòng dân chúng cả nước. Có rất nhiều người dân kích động đến mức tung hô hắn ta như bậc vĩ nhân…
“Được rồi… được rồi, Tiểu Mã, ngươi đã có công lớn với Hoa Hạ ta, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi. Đợi hai ngày nữa, sau khi đổi phiên dịch cho Nữu Khắc Man, ngươi đi lĩnh chức quan đi”.
Advertisement
Mã Họa Đằng mừng rỡ nói: “Thật ư? Hoàng thượng, vậy ngài định phong cho tiểu nhân chức quan gì?”
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Đương nhiên là chức quan thoải mái nhất rồi, ta đang chuẩn bị lập một bộ môn mới, gọi là cục thuế vụ, ngươi sẽ làm cục trưởng”.
“Cục thuế vụ à? Là làm gì?”
“Đương nhiên là thu thuế rồi!”
“Nhưng không phải đó giờ triều đình có người chuyên môn đi thu thuế rồi sao?”
“Đúng, nhưng ta nói không phải thuế bình thường, mà là các loại thuế ngoài định mức. Ví dụ như mua sắm xe ngựa, thuyền buôn, nhà cửa, đất đai,… Nói chung là hễ kẻ có tiền muốn mua thêm đồ thì sẽ phải trả thuế ngoài định mức, đây gọi là thuế phụ thu…”
Mã Họa Đằng ngớ ra. Thuế phụ thu ư? Hoàng thượng, ngài định chơi ta đấy à? Đám nhà giàu và thương nhân kia không mắng chết ta mới lạ đấy!
“Hoàng thượng, cái này… có thể làm được à?”
“Yên tâm đi, chúng ta đâu có thu không, hễ là giao dịch có nộp thuế phụ thu, có nghĩa là triều đình sẽ làm chứng, quan phủ sẽ có trách nhiệm đảm bảo quyền lợi đôi bên, tuy tốn thêm chút bạc, nhưng đổi lại sự an tâm, ngươi thấy có đúng không?”
“Ồ… nghe cũng có lý, thế nhưng loại thuế này phải thu như thế nào?”
“Đơn giản thôi, ngươi đi đánh tiếng với tất cả các bộ môn giao dịch, sau này, hễ là các giao dịch mua bán lớn có liệt kê chi tiết, thì nhất định phải nộp thuế phụ thu mới có thể thực hiện giao dịch. Bằng không sẽ xem như hàng lậu, hàng trốn thuế, những tài sản đó sẽ không được triều đình bảo hộ. Đương nhiên, ta sẽ không đoạt công lao của ngươi, ta sẽ tuyên bố với mọi người rằng tất cả những quy định này đều cho Mã Họa Đằng đề xuất, ngươi sẽ trở thành một vĩ nhân”.
Mã Họa Đằng trợn tròn mắt nhìn Lãnh Thiên Minh nói quàng nói xiên, trong lòng muốn mắng nhưng không dám mắng, mẹ kiếp, ngài cũng thật vô sỉ, chẳng phải là biến tướng tăng thuế sao? Lại còn muốn đổ hết lên đầu ta, cũng may mà chỉ tính thêm thuế của người giàu, nếu không, há chẳng phải Mã Họa Đằng ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ sao?
“Hoàng thượng… việc này… tiểu nhân không nắm chắc…”
“Sợ cái gì? Nếu so chuyện kiếm tiền, chẳng lẽ còn người nào qua được Mã Họa Đằng ngươi sao? Không phải chỉ là lột một ít da… à không, chỉ là mấy cái quy định thôi sao? Ta sẽ làm chỗ dựa cho ngươi”.
“Đương nhiên, không chỉ có thuế phụ thu, mà còn có thuế phúc lợi. Từ nay về sau, những gia đình có thu nhập thấp hơn mười lượng bạc sẽ được giảm một nửa thuế, còn thấp hơn năm lượng bạc thì sẽ được miễn thuế. Đây cũng là đề xuất của cục thuế vụ, ngươi thấy thế nào?”
Mã Họa Đằng lại trợn tròn mắt kinh ngạc, giảm một nửa thuế? Miễn thuế? Đó chẳng phải là chuyện lớn, tạo phúc cho dân chúng sao? Người làm chuyện này sẽ được dân chúng mang ơn đấy!
“Được… tiểu nhân làm, tiểu nhân chắc chắn sẽ đảm nhiệm vị trí cục trưởng cục thuế vụ này”.
Thật ra thì hiện tại, quốc khố của Hoa Hạ đã đầy ắp, đạt đến đỉnh cao trong lịch sử. Hơn nữa, sau khi liên tục phát hiện mỏ vàng, triều đình đã dự trữ được một lượng lớn vàng ròng, đó là còn chưa kể đến số vàng bạc, châu báu chiếm đoạt được sau mấy trận chiến, nói chung là… bọn họ không thiếu tiền.
Nhưng không thiếu không có nghĩa là không cần, chỉ là cần xác định rõ nên kiếm tiền từ đâu…
Sau khi tin tức thành lập cục thuế vụ và một số quy định mới được truyền ra, đám phú thương thật sự hận không thể ăn tươi nuốt sống Mã Họa Đằng, nhưng bọn họ cũng không thể làm gì được, bởi vì hiện tại Mã Họa Đằng đã trở thành anh hùng trong lòng dân chúng cả nước. Có rất nhiều người dân kích động đến mức tung hô hắn ta như bậc vĩ nhân…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.