Chương 397: “Hứ…chàng quan tâm ta hay quan tâm nó?”
A Thất
12/09/2022
Ba Đốn dẫn đầu hạm đội cường mạnh nhất thế giới, với mệnh lệnh của nữ vương bệ hạ, càn quét tất cả những gì ngáng đường trên đại dương…
Ở thế giới phương tây, cuộc chiến tranh tàn khốc nhất đã bạo phát…
Advertisement
Tộc Hồng Mao bị diệt, cả nước Hoa Hạ hân hoan, thành Thiên Khải tổ chức hàng loạt các lễ hội ăn mừng, Lãnh Thiên Minh cũng vui vẻ lạ thường, dẫn theo ba nữ nhân của mình dạo bước trên phố thành Thiên Khải.
Những con phố rực rỡ ánh đèn và khu chợ đông đúc khiến Lãnh Thiên Minh lâng lâng như trong mộng cảnh, dường như nhìn thấy bức tranh tươi đẹp của tương lai, chỉ có thể nghĩ rằng mọi thứ thật tuyệt vời.
“Thiên Minh ca ca, hôm nay ta sẽ làm người dẫn đường cho mọi người, đưa mọi người du ngoạn thành Thiên Khải”, Hiên Vũ Ngọc Nhi vui vẻ nói.
Lãnh Thiên Minh nhìn cô nương nhỏ nhắn, phần bụng hơi nhô lên, mỉm cười dịu dàng: “Tổ tông ơi, nàng đi từ từ thôi, đừng chạy linh tinh, cẩn thận tiểu bảo bối của ta”.
“Hứ…chàng quan tâm ta hay quan tâm nó?”
“Chắc chắn là quan tâm Ngọc Nhi của ta rồi, thành Thiên Khải chỉ có nàng xinh đẹp nhất”.
Hiên Vũ Ngọc Nhi xấu hổ nói: “Làm gì có, Mộ tỷ tỷ và Tiểu Lan tỷ tỷ đẹp hơn ta nhiều”.
Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan đứng bên cạnh mỉm cười vui vẻ…
“Hay…hay…”
Bên sông Minh Hà truyền tới tiếng huyên náo.
“Họ đang làm gì vậy?”, Mộ Như Tuyết tò mò hỏi.
“Đó là đại hội biện luận thành Thiên Khải, vào các lễ hội khác nhau hoặc những ngày lễ lớn, các tài tử trong thành sẽ tập trung tại đây để thảo luận về quốc gia và phát biểu ý kiến của mình. Nó đã trở thành một truyền thống của thành Thiên Khải”.
Lãnh Thiên Minh khẽ gật đầu, trong lòng tràn ngập hứng thú.
“Đi, chúng ta qua bên đó nghe bọn họ tranh luận”.
Nhóm Lãnh Thiên Minh chen vào đám đông, trông thấy mấy học tử đang đứng thao thao bất tuyệt trên đài.
“Hiện nay Hoa Hạ thống nhất thiên hạ, là vương vạn quốc, ta tin rằng không lâu nữa, chúng ta có thể thâu tóm cả hải ngoại, bởi vì, đương kim hoàng thượng chính là chiến thần hạ phàm, ta cảm thấy chư quốc hải ngoại hoàn toàn không đáng để e dè”.
Một học tử tự hào nói.
“Hoang đường”, một học tử khác phản bác: “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, ngươi biết thế giới này rộng lớn như nào không? Hải ngoại có bao nhiêu quốc gia, chỉ riêng Phù Tang phương đông, Man Di phương nam, còn có ngoại tộc đang chiếm đóng Di Châu, đó đều phải những thế lực chúng ta không dễ dàng loại bỏ, càng huống hồ là phương tây liệt quốc xa xôi”.
“Sợ gì chứ? Bọn họ dù lợi hại, có lợi hại hơn tộc Hồng Mao phương bắc không, chẳng phải đều bị đại quân Hoa Hạ chúng ta đuổi khỏi biên giới phía bắc hay sao”.
“Ngươi hiểu cái gì? Ngươi biết phương tây liệt quốc đã vượt xa chúng ta trên rất nhiều lĩnh vực không, theo những gì ta tận mắt chứng kiến, các nước phương tây đều đổ dồn tài nguyên vào Khoa Học Viện, nghiên cứu rất nhiều thứ chúng ta chưa từng thấy, ta thậm chí còn gặp một người trẻ tuổi sáng chế ra xe ngựa chạy tự động bằng than đốt, vậy nên việc mà Hoa Hạ cần làm không phải tự cao tự đại, mà là nhanh chóng đuổi kịp…”
Ở thế giới phương tây, cuộc chiến tranh tàn khốc nhất đã bạo phát…
Advertisement
Tộc Hồng Mao bị diệt, cả nước Hoa Hạ hân hoan, thành Thiên Khải tổ chức hàng loạt các lễ hội ăn mừng, Lãnh Thiên Minh cũng vui vẻ lạ thường, dẫn theo ba nữ nhân của mình dạo bước trên phố thành Thiên Khải.
Những con phố rực rỡ ánh đèn và khu chợ đông đúc khiến Lãnh Thiên Minh lâng lâng như trong mộng cảnh, dường như nhìn thấy bức tranh tươi đẹp của tương lai, chỉ có thể nghĩ rằng mọi thứ thật tuyệt vời.
“Thiên Minh ca ca, hôm nay ta sẽ làm người dẫn đường cho mọi người, đưa mọi người du ngoạn thành Thiên Khải”, Hiên Vũ Ngọc Nhi vui vẻ nói.
Lãnh Thiên Minh nhìn cô nương nhỏ nhắn, phần bụng hơi nhô lên, mỉm cười dịu dàng: “Tổ tông ơi, nàng đi từ từ thôi, đừng chạy linh tinh, cẩn thận tiểu bảo bối của ta”.
“Hứ…chàng quan tâm ta hay quan tâm nó?”
“Chắc chắn là quan tâm Ngọc Nhi của ta rồi, thành Thiên Khải chỉ có nàng xinh đẹp nhất”.
Hiên Vũ Ngọc Nhi xấu hổ nói: “Làm gì có, Mộ tỷ tỷ và Tiểu Lan tỷ tỷ đẹp hơn ta nhiều”.
Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan đứng bên cạnh mỉm cười vui vẻ…
“Hay…hay…”
Bên sông Minh Hà truyền tới tiếng huyên náo.
“Họ đang làm gì vậy?”, Mộ Như Tuyết tò mò hỏi.
“Đó là đại hội biện luận thành Thiên Khải, vào các lễ hội khác nhau hoặc những ngày lễ lớn, các tài tử trong thành sẽ tập trung tại đây để thảo luận về quốc gia và phát biểu ý kiến của mình. Nó đã trở thành một truyền thống của thành Thiên Khải”.
Lãnh Thiên Minh khẽ gật đầu, trong lòng tràn ngập hứng thú.
“Đi, chúng ta qua bên đó nghe bọn họ tranh luận”.
Nhóm Lãnh Thiên Minh chen vào đám đông, trông thấy mấy học tử đang đứng thao thao bất tuyệt trên đài.
“Hiện nay Hoa Hạ thống nhất thiên hạ, là vương vạn quốc, ta tin rằng không lâu nữa, chúng ta có thể thâu tóm cả hải ngoại, bởi vì, đương kim hoàng thượng chính là chiến thần hạ phàm, ta cảm thấy chư quốc hải ngoại hoàn toàn không đáng để e dè”.
Một học tử tự hào nói.
“Hoang đường”, một học tử khác phản bác: “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, ngươi biết thế giới này rộng lớn như nào không? Hải ngoại có bao nhiêu quốc gia, chỉ riêng Phù Tang phương đông, Man Di phương nam, còn có ngoại tộc đang chiếm đóng Di Châu, đó đều phải những thế lực chúng ta không dễ dàng loại bỏ, càng huống hồ là phương tây liệt quốc xa xôi”.
“Sợ gì chứ? Bọn họ dù lợi hại, có lợi hại hơn tộc Hồng Mao phương bắc không, chẳng phải đều bị đại quân Hoa Hạ chúng ta đuổi khỏi biên giới phía bắc hay sao”.
“Ngươi hiểu cái gì? Ngươi biết phương tây liệt quốc đã vượt xa chúng ta trên rất nhiều lĩnh vực không, theo những gì ta tận mắt chứng kiến, các nước phương tây đều đổ dồn tài nguyên vào Khoa Học Viện, nghiên cứu rất nhiều thứ chúng ta chưa từng thấy, ta thậm chí còn gặp một người trẻ tuổi sáng chế ra xe ngựa chạy tự động bằng than đốt, vậy nên việc mà Hoa Hạ cần làm không phải tự cao tự đại, mà là nhanh chóng đuổi kịp…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.