Chương 415: “Má nó, bắt tù binh!”
A Thất
12/09/2022
Với số lượng binh lính nhiều như thế, thử hỏi sao có thể rút toàn bộ về thành chỉ trong khoảng thời gian ngắn? Ngay khi tất cả các phương trận tụ lại một chỗ thì cơn ác mộng kinh hoàng đã xảy ra…
Bỗng nhiên, trên bầu trời xuất hiện bóng đen, lần này, không một ai tò mò xem đó là gì. Trận oanh tạc trên bến cảng đã để lại ấn tượng sâu đậm với họ, các binh sĩ Ba Nhĩ Đồ lập tức thét lên, sau đó bỏ chạy tứ tán.
Advertisement
“Chạy mau… là thứ vũ khí công kích trên bầu trời…”
“Chạy mau…”
Đội hình chỉnh tề thoáng chốc trở nên lộn xộn, mà càng loạn thì tốc độ lui quân càng chậm, đại quân cứ thế chen chúc lại một chỗ.
Những binh sĩ trên khinh khí cầu không cần thiết phải nhắm bắn, bọn họ tùy tiện thả vô số thùng thuốc nổ xuống, hệt như một trận mưa rào…
“Ầm… ầm… ầm…”
Vụ nổ cực lớn trực tiếp thổi bay đám đông, thoạt nhìn như một đóa hoa nở rộ. Có vài chỗ, thậm chí có mười mấy người bị hất tung chỉ trong một lần.
Nếu như không xem những binh sĩ kia là người thì… cảnh tượng đó chẳng khác nào một bức tranh với những đóa hoa đang đua nhau nở, có vài phần tình thơ ý họa.
(Đương nhiên, người có thể nghĩ như vậy thì… chắc hẳn rất biến thái!)
Lần này, Mạc Nhĩ vốn đang la mắng trên trường thành cũng nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Nghe người khác kể lại và tự mình nhìn thấy là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Khi thấy khinh khí cầu bay về phía tường thành, hắn ta thét lên:
“Mau… Chạy mau… Ta phải rời khỏi đây… Thả ta ra!”
Đặc Mẫu Đặc Nam nhìn gã thân vương vô tích sự trước mặt, lắc đầu nói: “Buông hắn ra, để hắn đi đi”.
Khi Trình Khai Sơn đang hào hứng chỉ huy khinh khí cầu, cho nổ một cách khoái chí thì đột nhiên nhìn thấy cờ trắng giương lên phía trên tường thành.
Má nó! Chơi vậy được à? Đầu hàng? Trình Khai Sơn lộ vẻ không dám tin, ông đây không thấy, tiếp tục ném bom cho ta.
Bên cạnh, một binh sĩ quay đầu nhìn Trình Khai Sơn, lại thấy tướng quân nhà mình đang nhắm tịt mắt, hắn ta ngượng ngùng nói: “Trình tướng quân, hình như kẻ địch đã đầu hàng…”
“Cút sang một bên, sao kẻ địch có thể đầu hàng được chứ? Chúng đang lừa gạt có hiểu không hả?”
Đặc Mẫu Đặc Nam đau lòng nhìn những binh sĩ của mình liên tục bị nổ chết, hắn ta mắng to: “Rốt cuộc đám người Trung Nguyên kia có nhân tính không hả? Chúng ta đã đầu hàng rồi mà vẫn liên tục tấn công. Nhanh, lệnh cho các binh sĩ bên dưới ném vũ khí đầu hàng, giữ mạng mới là quan trọng nhất”.
Thoáng chốc, gần hai mươi vạn quân Ba Nhĩ Đồ còn lại trên chiến trường ném vũ khí đầu hàng, ra hiệu ngưng chiến.
Trên khinh khí cầu, mọi người khựng lại, vậy… còn tiếp tục đánh không?
Trình Khai Sơn nổi giận đùng đùng, mắng: “Má nó, bắt tù binh!”
Bỗng nhiên, trên bầu trời xuất hiện bóng đen, lần này, không một ai tò mò xem đó là gì. Trận oanh tạc trên bến cảng đã để lại ấn tượng sâu đậm với họ, các binh sĩ Ba Nhĩ Đồ lập tức thét lên, sau đó bỏ chạy tứ tán.
Advertisement
“Chạy mau… là thứ vũ khí công kích trên bầu trời…”
“Chạy mau…”
Đội hình chỉnh tề thoáng chốc trở nên lộn xộn, mà càng loạn thì tốc độ lui quân càng chậm, đại quân cứ thế chen chúc lại một chỗ.
Những binh sĩ trên khinh khí cầu không cần thiết phải nhắm bắn, bọn họ tùy tiện thả vô số thùng thuốc nổ xuống, hệt như một trận mưa rào…
“Ầm… ầm… ầm…”
Vụ nổ cực lớn trực tiếp thổi bay đám đông, thoạt nhìn như một đóa hoa nở rộ. Có vài chỗ, thậm chí có mười mấy người bị hất tung chỉ trong một lần.
Nếu như không xem những binh sĩ kia là người thì… cảnh tượng đó chẳng khác nào một bức tranh với những đóa hoa đang đua nhau nở, có vài phần tình thơ ý họa.
(Đương nhiên, người có thể nghĩ như vậy thì… chắc hẳn rất biến thái!)
Lần này, Mạc Nhĩ vốn đang la mắng trên trường thành cũng nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Nghe người khác kể lại và tự mình nhìn thấy là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Khi thấy khinh khí cầu bay về phía tường thành, hắn ta thét lên:
“Mau… Chạy mau… Ta phải rời khỏi đây… Thả ta ra!”
Đặc Mẫu Đặc Nam nhìn gã thân vương vô tích sự trước mặt, lắc đầu nói: “Buông hắn ra, để hắn đi đi”.
Khi Trình Khai Sơn đang hào hứng chỉ huy khinh khí cầu, cho nổ một cách khoái chí thì đột nhiên nhìn thấy cờ trắng giương lên phía trên tường thành.
Má nó! Chơi vậy được à? Đầu hàng? Trình Khai Sơn lộ vẻ không dám tin, ông đây không thấy, tiếp tục ném bom cho ta.
Bên cạnh, một binh sĩ quay đầu nhìn Trình Khai Sơn, lại thấy tướng quân nhà mình đang nhắm tịt mắt, hắn ta ngượng ngùng nói: “Trình tướng quân, hình như kẻ địch đã đầu hàng…”
“Cút sang một bên, sao kẻ địch có thể đầu hàng được chứ? Chúng đang lừa gạt có hiểu không hả?”
Đặc Mẫu Đặc Nam đau lòng nhìn những binh sĩ của mình liên tục bị nổ chết, hắn ta mắng to: “Rốt cuộc đám người Trung Nguyên kia có nhân tính không hả? Chúng ta đã đầu hàng rồi mà vẫn liên tục tấn công. Nhanh, lệnh cho các binh sĩ bên dưới ném vũ khí đầu hàng, giữ mạng mới là quan trọng nhất”.
Thoáng chốc, gần hai mươi vạn quân Ba Nhĩ Đồ còn lại trên chiến trường ném vũ khí đầu hàng, ra hiệu ngưng chiến.
Trên khinh khí cầu, mọi người khựng lại, vậy… còn tiếp tục đánh không?
Trình Khai Sơn nổi giận đùng đùng, mắng: “Má nó, bắt tù binh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.