Chương 274: “Ngươi nói tiếp đi”,
A Thất
12/09/2022
“Quân đội quân Đại Lương bên chiến tuyến vốn dĩ rời xa cố thổ, chẳng qua muốn bắt đầu bằng một trận chiến thắng thua với Bắc Lương ta ở sa mạc hoang vu nhưng có một vấn đề cơ bản nhất mà họ không nhận ra."
Mọi người đều tò mò nhìn sang người này.
“Vấn đề gì?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
“Đó là chúng ta không cần phải đánh”.
Advertisement
Mọi người đều sửng sốt, hắn ta nói gì thế? Địch đã tấn công vào, ngươi không phản kháng lẽ nào để địch chiếm lãnh thổ của mình sao?
Lãnh Thiên Minh vừa định nói nhưng bỗng nghĩ đến gì đó, hình như hắn đã hiểu ra điều gì.
“Ngươi nói tiếp đi”, Lãnh Thiên Minh nói.
“Xung quanh khu vực Tấn Trung đều là sa mạc, rất khó để tìm được một thành trì trong vòng một trăm dặm. Mặc dù có đội quân của Đại Lương có gần trăm vạn nhưng chỉ cần chúng ta không đối đầu trực diện mà chỉ đánh lén là được. Nếu đại quân của địch dám xông thẳng vào thì chúng ta cứ bỏ hết thành trì ở Tấn Trung, mang hết lương thực đi, mọi người nghĩ xem đội quân Đại Lương đi đường vòng đến Tấn Trung, rồi lại đến cửa thành của chúng ta, khoảng cách cả hàng ngàn dặm như thế thì dù là cha chúng đến cũng không chịu được”.
Mọi người kinh ngạc nhìn Quản Cùng, người không hiểu thì ngạc nhiên, người hiểu được lại càng kinh ngạc hơn.
Quản Cùng thấy không có ai nói gì lại nói tiếp: “Hơn nữa, dù địch dám kéo dài chiến tuyến thật thì chắc chắn nguồn cung cấp lương thực sẽ là một vấn đề. Lúc đó sẽ là cơ hội cho kỵ binh Bắc Lương của chúng ta ra trận, chỉ cần họ đặc biệt tấn công đội vận chuyển lương thực, có lẽ chúng sẽ bị hao binh, bại tướng trước khi giao đấu”.
Lãnh Thiên Minh nhìn tên thư sinh ngốc nghếch này thầm nghĩ: “Thiên tài, đây là một thiên tài! Ai có thể tin một thư sinh chưa bao giờ tham chiến lại nghĩ ra được một chiêu hiểm hóc như thế chứ?”
Tề Dung trầm ngâm nói: “Tuy rằng lời của Quản đại nhân nghe hơi vô lý, nhưng xem ra cũng có chút đạo lý. Tại sao đội quân của ngươi lâm trận thì ta phải tiếp, đánh không lại thì ta bỏ chạy, rất có lý”.
Lãnh Thiên Minh gật đầu nói: “Ta cũng nghĩ thấy cách này khả thi đấy, đánh trận mà, cần gì phải quan tâm đến việc được hay mất nhất thời trong một cuộc chiến? Truyền lệnh cho Đa Đoạt, người dân ở các thành của Tấn Trung lập tức rút vào trong cửa thành, đại quân chịu trách nhiệm dây dưa với quân địch, địch đánh ta lui, địch lui ta đánh. Đồng thời còn phải quét sạch hết lương thực dọc đường, ta sẽ khiến đội quân hàng triệu người của Đại Lương bị tiêu hao dần”.
Trong lều trại chiến tuyến Tấn Trung, Bắc Lương.
Đa Đoạt là chủ soái của liên quân lần này, còn là thống lĩnh đại quân ba mươi lăm vạn người của Tấn Trung, lúc này ông ta đang lo lắng đợi lệnh của triều đình. Đội quân gần bốn mươi vạn binh của Đại Lương ở Tuyệt Mệnh Nhai đã chạy đến đây, nơi này không phải là Tuyệt Mệnh Nhai, là một nơi bằng phẳng, không có gì nguy hiểm để có thể lấy ra phòng thủ.
“Tướng quân, Đại Vương gửi thư đến”.
Một binh sĩ bước vào, Đa Đoạt nhận lấy thư, đọc qua một lượt, vẻ mặt thay đổi liên tục, cuối cùng bỗng bật cười.
“Tướng quân, có tin tức tốt sao?”
Người bên cạnh hỏi.
“Ừ, tin tốt, Đại Vương bảo chúng ta rút lui!”
“Hả?”
Những người xung quanh sững sờ trong giây lát...
Trên thị trấn Liễu Thụ gần thành Biện Lương, Hiên Vũ Ngọc Nhi và Lưu Bất Đắc đang trốn trong một lữ quán ở đây, Hắc Kỳ quân bỗng tấn công khiến đội quân lùng bắt cũng lỏng lẻo dần.
“Lưu đại nhân, không biết cuộc chiến này sẽ có bao nhiêu người dân phải chịu cảnh lầm than, lẽ nào không có cách khác sao?”
“Công chúa, hiện tại chúng ta đã rơi vào tình thế khó bảo vệ lấy mình, kế hoạch ban đầu của thần là dựa vào mật chỉ của bệ hạ để tập hợp các lão thần của hoàng đế Hiên Vũ, tấn công Đại hoàng tử có mưu đồ làm phản kia, nhưng cuộc chiến bất ngờ này đã hoàn toàn phá hỏng kế hoạch. Thần vốn đưa người tới Biện Lương để gặp tướng quân Tống Khắc Long, nhưng ông ta... đã bị ban tội chết, bây giờ thần cũng lực bất tòng tâm”.
Đúng lúc này, một người hầu gõ cửa bước vào.
“Lưu đại nhân, có người muốn gặp!”
Mọi người đều tò mò nhìn sang người này.
“Vấn đề gì?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
“Đó là chúng ta không cần phải đánh”.
Advertisement
Mọi người đều sửng sốt, hắn ta nói gì thế? Địch đã tấn công vào, ngươi không phản kháng lẽ nào để địch chiếm lãnh thổ của mình sao?
Lãnh Thiên Minh vừa định nói nhưng bỗng nghĩ đến gì đó, hình như hắn đã hiểu ra điều gì.
“Ngươi nói tiếp đi”, Lãnh Thiên Minh nói.
“Xung quanh khu vực Tấn Trung đều là sa mạc, rất khó để tìm được một thành trì trong vòng một trăm dặm. Mặc dù có đội quân của Đại Lương có gần trăm vạn nhưng chỉ cần chúng ta không đối đầu trực diện mà chỉ đánh lén là được. Nếu đại quân của địch dám xông thẳng vào thì chúng ta cứ bỏ hết thành trì ở Tấn Trung, mang hết lương thực đi, mọi người nghĩ xem đội quân Đại Lương đi đường vòng đến Tấn Trung, rồi lại đến cửa thành của chúng ta, khoảng cách cả hàng ngàn dặm như thế thì dù là cha chúng đến cũng không chịu được”.
Mọi người kinh ngạc nhìn Quản Cùng, người không hiểu thì ngạc nhiên, người hiểu được lại càng kinh ngạc hơn.
Quản Cùng thấy không có ai nói gì lại nói tiếp: “Hơn nữa, dù địch dám kéo dài chiến tuyến thật thì chắc chắn nguồn cung cấp lương thực sẽ là một vấn đề. Lúc đó sẽ là cơ hội cho kỵ binh Bắc Lương của chúng ta ra trận, chỉ cần họ đặc biệt tấn công đội vận chuyển lương thực, có lẽ chúng sẽ bị hao binh, bại tướng trước khi giao đấu”.
Lãnh Thiên Minh nhìn tên thư sinh ngốc nghếch này thầm nghĩ: “Thiên tài, đây là một thiên tài! Ai có thể tin một thư sinh chưa bao giờ tham chiến lại nghĩ ra được một chiêu hiểm hóc như thế chứ?”
Tề Dung trầm ngâm nói: “Tuy rằng lời của Quản đại nhân nghe hơi vô lý, nhưng xem ra cũng có chút đạo lý. Tại sao đội quân của ngươi lâm trận thì ta phải tiếp, đánh không lại thì ta bỏ chạy, rất có lý”.
Lãnh Thiên Minh gật đầu nói: “Ta cũng nghĩ thấy cách này khả thi đấy, đánh trận mà, cần gì phải quan tâm đến việc được hay mất nhất thời trong một cuộc chiến? Truyền lệnh cho Đa Đoạt, người dân ở các thành của Tấn Trung lập tức rút vào trong cửa thành, đại quân chịu trách nhiệm dây dưa với quân địch, địch đánh ta lui, địch lui ta đánh. Đồng thời còn phải quét sạch hết lương thực dọc đường, ta sẽ khiến đội quân hàng triệu người của Đại Lương bị tiêu hao dần”.
Trong lều trại chiến tuyến Tấn Trung, Bắc Lương.
Đa Đoạt là chủ soái của liên quân lần này, còn là thống lĩnh đại quân ba mươi lăm vạn người của Tấn Trung, lúc này ông ta đang lo lắng đợi lệnh của triều đình. Đội quân gần bốn mươi vạn binh của Đại Lương ở Tuyệt Mệnh Nhai đã chạy đến đây, nơi này không phải là Tuyệt Mệnh Nhai, là một nơi bằng phẳng, không có gì nguy hiểm để có thể lấy ra phòng thủ.
“Tướng quân, Đại Vương gửi thư đến”.
Một binh sĩ bước vào, Đa Đoạt nhận lấy thư, đọc qua một lượt, vẻ mặt thay đổi liên tục, cuối cùng bỗng bật cười.
“Tướng quân, có tin tức tốt sao?”
Người bên cạnh hỏi.
“Ừ, tin tốt, Đại Vương bảo chúng ta rút lui!”
“Hả?”
Những người xung quanh sững sờ trong giây lát...
Trên thị trấn Liễu Thụ gần thành Biện Lương, Hiên Vũ Ngọc Nhi và Lưu Bất Đắc đang trốn trong một lữ quán ở đây, Hắc Kỳ quân bỗng tấn công khiến đội quân lùng bắt cũng lỏng lẻo dần.
“Lưu đại nhân, không biết cuộc chiến này sẽ có bao nhiêu người dân phải chịu cảnh lầm than, lẽ nào không có cách khác sao?”
“Công chúa, hiện tại chúng ta đã rơi vào tình thế khó bảo vệ lấy mình, kế hoạch ban đầu của thần là dựa vào mật chỉ của bệ hạ để tập hợp các lão thần của hoàng đế Hiên Vũ, tấn công Đại hoàng tử có mưu đồ làm phản kia, nhưng cuộc chiến bất ngờ này đã hoàn toàn phá hỏng kế hoạch. Thần vốn đưa người tới Biện Lương để gặp tướng quân Tống Khắc Long, nhưng ông ta... đã bị ban tội chết, bây giờ thần cũng lực bất tòng tâm”.
Đúng lúc này, một người hầu gõ cửa bước vào.
“Lưu đại nhân, có người muốn gặp!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.