Chương 540: "Nhan gia này chắc chắn sẽ từ hôn thôi".
A Thất
12/09/2022
"Thiếu gia, ngài điên rồi, sẽ gây ra án mạng đó, chúng ta mau chóng đi thôi".
Mãi đến lúc này Đồ Hạo mới sực tỉnh, dẫn theo người bỏ đi.
"Đồ công tử, đánh người của ta thành ra nông nỗi này cũng không nói năng một câu, vậy không ổn đâu nhỉ?"
Bà chủ của kỹ viện chặn Đồ Hạo lại.
Advertisement
Đồ Hạo tức giận gào lên: "Vậy bà muốn thế nào? Không phải muốn tiền sao, thứ mà lão tử ta có chính là tiền đấy".
Nói rồi Đồ Hạo rút túi tiền ra ném mạnh lên người bà chủ của kỹ viện, bà chủ của kỹ viện này nháy mắt thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: "Đồ công tử, đứa con gái này không đến ngần này tiền, nhưng... vừa nãy ngài ném ta một cái như vậy thì chỗ tiền này không đủ đâu".
Bà chủ của kỹ viện này có quen biết với quan phủ, thấy ánh mắt rét lạnh của bà ta, Đồ Hạo cuối cùng cũng bắt đầu sợ hãi.
"Vậy... vậy bà muốn bao nhiêu?"
"Hừ... dù sao ngài cũng là khách quen chỗ chúng ta nên ta chỉ thu ngài năm ngàn lượng bạc thôi".
"Cái gì? Năm ngàn lượng? Bà điên rồi sao?"
"Sao hả? Ngài không muốn trả thì đừng trách ta không khách sáo..."
Nói rồi bảy tám tên bảo vệ hung hãn bao vây xung quanh.
Đồ Hạo sợ hãi nói: "Ta... ta đưa, nhưng trên người ta không có nhiều tiền như vậy, ta về nhà lấy đã có được không?"
"Chuyện nhỏ này còn cần phiền đến Đồ thiếu gia sao? Ngài cứ ở lại đây nghỉ ngơi, để người của ta theo nô bộc của ngài về lấy là được rồi..."
Phụ thân của Đồ Hạo, Đồ Khắc Định lúc này đang vui vẻ sắp xếp việc đính hôn thì thấy nô bộc nhà mình dẫn theo 4 5 tên đại hán đi vào, nô bộc nhanh chóng kể lại chân tướng ngọn nguồn sự việc, Đồ Khắc Định tức giận đến mức toàn thân run rẩy...
"Đi, lập tức đem theo bạc lượng chuộc tên súc sinh đó về đây, ta phải đánh chết nó..."
Rất nhanh, tin tức đã gây chấn động cả tòa thành nhỏ dốc Vọng Thủy này, đánh đập kỹ nữ, còn suýt nữa bị người ta báo quan, đây là tin tức lớn, hơn nữa truyền thuyết liên quan đến Đồ thiếu gia cũng càng truyền càng loạn...
"Nghe nói đại thiếu gia Đồ gia đó nhất định phải trói phụ nữ lại mới được..."
"Ha ha... ta thì nghe nói đại thiếu gia nhà họ Đồ đó căn bản không thể cho nên mới trút giận lên kỹ nữ..."
"Haiz, ngươi nói xem Nhan gia vừa mới đính hôn với Đồ gia, Nhan Như Ý đó chẳng phải đã nhảy vào hố lửa rồi sao? Đáng tiếc cho một đại mỹ nhân như vậy".
"Nhan gia này chắc chắn sẽ từ hôn thôi".
"Ai biết được, Đồ gia không dễ dây đâu, đã nhận lễ vật rồi thì không dễ từ đâu, sắp có kịch hay để xem rồi".
Nhan Cương vừa nghe được tin tức liền hung hăng cho chính mình một cái bạt tai, không phải chính ông ta đã đẩy con gái xuống hố lửa rồi sao? Không được, từ hôn, nhất định phải từ hôn, ông ta không thể hại cả đời Như Ý được...
Nhan Cương vừa chuẩn bị xe ngựa xong, định đến Đồ gia thì Đồ Khắc Định lại đột nhiên dẫn theo Đồ Hạo tới trước cửa, Đồ Hạo liền quỳ xuống đất, khấu đầu nhận tội.
Nhan Cương nói: "Đồ lão gia, Đồ công tử, như vậy là có ý gì?"
Đồ Khắc Định cười nói: "Ông thông gia, tiểu tử còn trẻ người nên đã làm ra vài chuyện ngu xuẩn, ta đã trừng phạt nó thật nặng rồi, sau này nó chắc chắn sẽ ngoan ngoãn, mong ông thông gia tha thứ... súc sinh, còn không mau xin lỗi nhạc phụ của con đi".
Đồ Hạo vừa dập đầu vừa nói: "Nhạc phụ đại nhân, con sai rồi, sau này con không dám nữa".
Mãi đến lúc này Đồ Hạo mới sực tỉnh, dẫn theo người bỏ đi.
"Đồ công tử, đánh người của ta thành ra nông nỗi này cũng không nói năng một câu, vậy không ổn đâu nhỉ?"
Bà chủ của kỹ viện chặn Đồ Hạo lại.
Advertisement
Đồ Hạo tức giận gào lên: "Vậy bà muốn thế nào? Không phải muốn tiền sao, thứ mà lão tử ta có chính là tiền đấy".
Nói rồi Đồ Hạo rút túi tiền ra ném mạnh lên người bà chủ của kỹ viện, bà chủ của kỹ viện này nháy mắt thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: "Đồ công tử, đứa con gái này không đến ngần này tiền, nhưng... vừa nãy ngài ném ta một cái như vậy thì chỗ tiền này không đủ đâu".
Bà chủ của kỹ viện này có quen biết với quan phủ, thấy ánh mắt rét lạnh của bà ta, Đồ Hạo cuối cùng cũng bắt đầu sợ hãi.
"Vậy... vậy bà muốn bao nhiêu?"
"Hừ... dù sao ngài cũng là khách quen chỗ chúng ta nên ta chỉ thu ngài năm ngàn lượng bạc thôi".
"Cái gì? Năm ngàn lượng? Bà điên rồi sao?"
"Sao hả? Ngài không muốn trả thì đừng trách ta không khách sáo..."
Nói rồi bảy tám tên bảo vệ hung hãn bao vây xung quanh.
Đồ Hạo sợ hãi nói: "Ta... ta đưa, nhưng trên người ta không có nhiều tiền như vậy, ta về nhà lấy đã có được không?"
"Chuyện nhỏ này còn cần phiền đến Đồ thiếu gia sao? Ngài cứ ở lại đây nghỉ ngơi, để người của ta theo nô bộc của ngài về lấy là được rồi..."
Phụ thân của Đồ Hạo, Đồ Khắc Định lúc này đang vui vẻ sắp xếp việc đính hôn thì thấy nô bộc nhà mình dẫn theo 4 5 tên đại hán đi vào, nô bộc nhanh chóng kể lại chân tướng ngọn nguồn sự việc, Đồ Khắc Định tức giận đến mức toàn thân run rẩy...
"Đi, lập tức đem theo bạc lượng chuộc tên súc sinh đó về đây, ta phải đánh chết nó..."
Rất nhanh, tin tức đã gây chấn động cả tòa thành nhỏ dốc Vọng Thủy này, đánh đập kỹ nữ, còn suýt nữa bị người ta báo quan, đây là tin tức lớn, hơn nữa truyền thuyết liên quan đến Đồ thiếu gia cũng càng truyền càng loạn...
"Nghe nói đại thiếu gia Đồ gia đó nhất định phải trói phụ nữ lại mới được..."
"Ha ha... ta thì nghe nói đại thiếu gia nhà họ Đồ đó căn bản không thể cho nên mới trút giận lên kỹ nữ..."
"Haiz, ngươi nói xem Nhan gia vừa mới đính hôn với Đồ gia, Nhan Như Ý đó chẳng phải đã nhảy vào hố lửa rồi sao? Đáng tiếc cho một đại mỹ nhân như vậy".
"Nhan gia này chắc chắn sẽ từ hôn thôi".
"Ai biết được, Đồ gia không dễ dây đâu, đã nhận lễ vật rồi thì không dễ từ đâu, sắp có kịch hay để xem rồi".
Nhan Cương vừa nghe được tin tức liền hung hăng cho chính mình một cái bạt tai, không phải chính ông ta đã đẩy con gái xuống hố lửa rồi sao? Không được, từ hôn, nhất định phải từ hôn, ông ta không thể hại cả đời Như Ý được...
Nhan Cương vừa chuẩn bị xe ngựa xong, định đến Đồ gia thì Đồ Khắc Định lại đột nhiên dẫn theo Đồ Hạo tới trước cửa, Đồ Hạo liền quỳ xuống đất, khấu đầu nhận tội.
Nhan Cương nói: "Đồ lão gia, Đồ công tử, như vậy là có ý gì?"
Đồ Khắc Định cười nói: "Ông thông gia, tiểu tử còn trẻ người nên đã làm ra vài chuyện ngu xuẩn, ta đã trừng phạt nó thật nặng rồi, sau này nó chắc chắn sẽ ngoan ngoãn, mong ông thông gia tha thứ... súc sinh, còn không mau xin lỗi nhạc phụ của con đi".
Đồ Hạo vừa dập đầu vừa nói: "Nhạc phụ đại nhân, con sai rồi, sau này con không dám nữa".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.