Chương 207: “Tất cả yên tĩnh lại!”
A Thất
12/09/2022
“Đúng vậy, đại vương…”. Tất cả đại thần đều phụ họa.
Lúc này trong lòng hoàng đế Hiên Vũ cực kỳ đau đớn, mặc dù đứa con này của mình không biết phấn đấu, nhưng con trai ruột thịt bị chặt đầu, ai có thể nhịn nổi?
“Đại Lương ta đã nhiều năm chưa chiến, lần này thảo phạt Bắc Lương, nhất định phải một lần thành công, ai muốn nắm giữ ấn soái trận chiến này?”, hoàng đế Hiên Vũ lạnh lùng hỏi.
Advertisement
Đại hoàng tử đứng dậy nói: “Phụ hoàng, nhi thần nguyện dẫn đại quân ra trận, một lần hành động đoạt lấy Bắc Lương”.
Đám đại thần qua lại thân thiết với đại hoàng tử đều nhao nhao tán thành, mà những người trước kia đi theo nhị hoàng tử cũng thi nhau quỳ xuống tán thành…
Hoàng đế Hiên Vũ suy tính một lát rồi nói: “Được, vậy trẫm ban hổ phù cho đại hoàng tử Hiên Vũ Khuyết, lĩnh trăm vạn binh sĩ, ngay ngày hôm nay chỉnh đốn binh mã, xoay sở lương thảo, chọn ngày thảo phạt Bắc Lương”.
Mà lúc này, khóe miệng đại hoàng tử đang quỳ trên mặt đất lại lộ ra nụ cười đắc ý…
Trong hoàng cung tại đô thành Bắc Lương.
Tất cả đại thần đều tụ lại cùng nhau, mà lúc này Dụ Long đã trở về đô thành.
“Dụ tướng quân, tiến về phương nam tiêu diệt kẻ địch xâm lược thật sự là ý của đại vương sao?”. Tề Dung nhìn người bạn cũ đồng thời vào triều làm quan với ông ta, nói ra.
Dụ Long dừng lại giây lát rồi nói: “Là đại vương ra lệnh, vì phòng ngừa ngộ nhỡ, ta còn để nhị hoàng tử và Mãnh Hổ quân của hắn ở lại bên cạnh đại vương, những điều này đều có thủ lệnh của đại vương làm chứng”.
“Nhị hoàng tử?”. Tề Dung nghi ngờ nói: “Nhưng nhị hoàng tử cũng không trở về”.
Lúc này lại có một quan truyền tin cầm bồ câu đưa thư chạy đến khóc nói: “Thừa tướng, không… không xong rồi, vừa mới nhận… được bồ câu đưa thư, nhị hoàng tử… Lãnh Thiên Ngạo mưu nghịch tạo phản, giết chết đại vương rồi”.
“Cái gì?”
“Chuyện này sao có thể?”
“Đại vương…”
Ngay lập tức, tất cả đại thần ở đây đều than khóc…
Tề Dung nghe thấy tin tức này cũng không dám tin, nhưng nếu như đại vương thật sự xảy ra chuyện, vậy cho dù thế nào mình cũng phải đứng ra.
“Tất cả yên tĩnh lại!”, Tề Dung hô lớn.
“Nhận được tin tức này từ khi nào? Đã xác nhận thật giả hay chưa?”, Tề Dung nói với người truyền tin.
“Vừa nhận được vào buổi sáng, nơi quản lý bồ câu đưa thư đã xác nhận rồi, là cấm quân của đại vương gửi đến”, người truyền tin trả lời.
Tề Dung chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, nhoáng cái đã ngã ngồi trên ghế. Mấy ngày nay ông ta vẫn luôn có linh cảm chẳng lành, theo như lẽ thường, cho dù Lãnh Liệt Vương không trở về thì cũng không thể lâu vậy mà không liên lạc với đô thành, trừ phi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, mà hiện giờ chuyện ngoài ý muốn đã được chứng thực, điều này khiến Tề Dung lập tức mất đi ý chí…
“Thừa tướng đại nhân, bây giờ ngươi không thể ngã xuống, còn cần ngươi đến chủ trì triều cục”, một đại thần khác nói.
Lúc này trong lòng hoàng đế Hiên Vũ cực kỳ đau đớn, mặc dù đứa con này của mình không biết phấn đấu, nhưng con trai ruột thịt bị chặt đầu, ai có thể nhịn nổi?
“Đại Lương ta đã nhiều năm chưa chiến, lần này thảo phạt Bắc Lương, nhất định phải một lần thành công, ai muốn nắm giữ ấn soái trận chiến này?”, hoàng đế Hiên Vũ lạnh lùng hỏi.
Advertisement
Đại hoàng tử đứng dậy nói: “Phụ hoàng, nhi thần nguyện dẫn đại quân ra trận, một lần hành động đoạt lấy Bắc Lương”.
Đám đại thần qua lại thân thiết với đại hoàng tử đều nhao nhao tán thành, mà những người trước kia đi theo nhị hoàng tử cũng thi nhau quỳ xuống tán thành…
Hoàng đế Hiên Vũ suy tính một lát rồi nói: “Được, vậy trẫm ban hổ phù cho đại hoàng tử Hiên Vũ Khuyết, lĩnh trăm vạn binh sĩ, ngay ngày hôm nay chỉnh đốn binh mã, xoay sở lương thảo, chọn ngày thảo phạt Bắc Lương”.
Mà lúc này, khóe miệng đại hoàng tử đang quỳ trên mặt đất lại lộ ra nụ cười đắc ý…
Trong hoàng cung tại đô thành Bắc Lương.
Tất cả đại thần đều tụ lại cùng nhau, mà lúc này Dụ Long đã trở về đô thành.
“Dụ tướng quân, tiến về phương nam tiêu diệt kẻ địch xâm lược thật sự là ý của đại vương sao?”. Tề Dung nhìn người bạn cũ đồng thời vào triều làm quan với ông ta, nói ra.
Dụ Long dừng lại giây lát rồi nói: “Là đại vương ra lệnh, vì phòng ngừa ngộ nhỡ, ta còn để nhị hoàng tử và Mãnh Hổ quân của hắn ở lại bên cạnh đại vương, những điều này đều có thủ lệnh của đại vương làm chứng”.
“Nhị hoàng tử?”. Tề Dung nghi ngờ nói: “Nhưng nhị hoàng tử cũng không trở về”.
Lúc này lại có một quan truyền tin cầm bồ câu đưa thư chạy đến khóc nói: “Thừa tướng, không… không xong rồi, vừa mới nhận… được bồ câu đưa thư, nhị hoàng tử… Lãnh Thiên Ngạo mưu nghịch tạo phản, giết chết đại vương rồi”.
“Cái gì?”
“Chuyện này sao có thể?”
“Đại vương…”
Ngay lập tức, tất cả đại thần ở đây đều than khóc…
Tề Dung nghe thấy tin tức này cũng không dám tin, nhưng nếu như đại vương thật sự xảy ra chuyện, vậy cho dù thế nào mình cũng phải đứng ra.
“Tất cả yên tĩnh lại!”, Tề Dung hô lớn.
“Nhận được tin tức này từ khi nào? Đã xác nhận thật giả hay chưa?”, Tề Dung nói với người truyền tin.
“Vừa nhận được vào buổi sáng, nơi quản lý bồ câu đưa thư đã xác nhận rồi, là cấm quân của đại vương gửi đến”, người truyền tin trả lời.
Tề Dung chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, nhoáng cái đã ngã ngồi trên ghế. Mấy ngày nay ông ta vẫn luôn có linh cảm chẳng lành, theo như lẽ thường, cho dù Lãnh Liệt Vương không trở về thì cũng không thể lâu vậy mà không liên lạc với đô thành, trừ phi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, mà hiện giờ chuyện ngoài ý muốn đã được chứng thực, điều này khiến Tề Dung lập tức mất đi ý chí…
“Thừa tướng đại nhân, bây giờ ngươi không thể ngã xuống, còn cần ngươi đến chủ trì triều cục”, một đại thần khác nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.