Chương 776: "Triệu tập quân đội chi viện mất bao lâu?"
A Thất
12/09/2022
Y Lệ Sa Bạch tò mò hỏi: “Đường sắt là thứ gì cơ?”
“Là tàu hỏa đó… Nói với các vị, các vị cũng không hiểu được, nhưng chư vị yên tâm, hôm nay miễn phí tiền trà nước”.
“Xin hỏi đường sắt này liên quan gì tới các vị à?”
Advertisement
“Tất nhiên là có liên quan rồi, đây là niềm tự hào của toàn thể người dân Hoa Hạ…”
Y Lệ Sa Bạch bước ra đường phố với vẻ khó hiểu, lúc này đây bên ngoài lố nhố đầu người, đâu đâu cũng tiếng hò reo mừng vui. Chốc lát sau, vô số tiếng pháo trúc nổ bắt đầu vang lên…
“Nữ vương bệ hạ, chỗ này hỗn loạn quá, chúng ta về trước đi thôi”.
Sắc mặt của Y Lệ Sa Bạch lúc này vô cùng chấn động, bởi vì cô ta không chỉ trông thấy bách tính mà còn vô số binh sĩ cũng xông ra đường, nhưng họ không duy trì trật tự trị an mà còn mải miết ôm nhau ăn mừng cùng người dân…
“Thân vương Tô Đan, rốt cuộc là sức mạnh gì khiến bách tính yêu thương và ủng hộ đến thế này?”
Không chỉ có Y Lệ Sa Bạch mà sứ thần của mười hai nước đang ở thành Thiên Khải cũng lần đầu cảm nhận được sự nhiệt tình chưa từng có. Tiếng hoan hô và reo hò của hàng trăm vạn người dân, cảnh tượng khiến nhiệt huyết dâng trào này, nhìn một lần thôi nhưng cả đời khó quên…
Đặng Ni Từ đứng trên lầu gác với gương mặt nặng nề: “Lập tức viết thư hồi âm cho hoàng đế bệ hạ, e rằng chúng ta phải thay đổi kế hoạch rồi…”
Ngoại thành Thiên Khải, đại doanh Bắc Sơn.
Vô số đội ngũ tham gia duyệt binh đã hoàn thành đợi lệnh tập kết cuối cùng, rất nhiều dân chúng và đại biểu các nước thuộc địa tới xem duyệt binh cũng đều đã đến thành Thiên Khải, duyệt binh quy mô lớn nhất trên thế giới hiện tại sắp bắt đầu...
Cổ Ấn Độ, vương triều Cao Ly, vương thành Đức Lý.
Khi A Dục Vương xăm đầy mình đi ra khỏi tế đàn, mấy quý tộc lập tức xông tới.
"A Dục Vương vĩ đại, đại sự không ổn rồi, người Phù Tang nhờ hạm đội cường đại đã tới eo biển, hiện tại đang giết thẳng tới Đại Lý".
A Dục Vương biến sắc, mặc dù bản thân đã một phòng hướng phật, nhưng bản tính mấy chục năm giết chóc cũng nháy mắt thức tỉnh.
"Triệu tập quân đội chi viện mất bao lâu?"
"Ít nhất cũng phải một tháng, quân đội của chúng ta tốc độ di chuyển quá chậm, quân đội phương Bắc gần chúng ta nhất vừa mới tham gia bình định xong, vẫn đang nghỉ ngơi chỉnh đốn, cho dù là họ cũng mất ít nhất 20 ngày mới tới nơi".
"Lập tức truyền lệnh toàn bộ quân đội xung quanh cấp tốc chi viện, bảo họ bỏ lại vũ khí nặng và quân đoàn tượng binh, càng nhanh càng tốt, đồng thời cho thủ quân trong thành chuẩn bị sẵn sàng".
"Nhưng... người Phù Tang chỉ còn cách chúng ta lộ trình không đến một tuần, hơn nữa vương thành Đức Lý địa thế chật hẹp, rất dễ bị pháo lửa tấn công, hay là... chúng ta rút khỏi vương thành Đức Lý đi..."
A Dục Vương không hờn giận nói: "Hơn một trăm vạn dân Đức Lý sao có thể nói rút là rút, nếu như chúng ta đi thì bọn họ biết làm thế nào? Không thể vì sự ích kỷ của chúng ta mà khiến vô số bách tính chịu đau khổ được".
"A Dục Vương... đám người Phù Tang này rất rõ ràng là nhắm tới ngài, bọn chúng biết không đấu lại được chúng ta cho nên mới nghĩ ra chiêu này, cho nên chỉ cần ngài vô sự thì sớm muộn gì chúng cũng sẽ rút lui thôi".
"Với bản tính của người Phù Tang, sao có thể dễ dàng để yên, nếu như ta đi rồi vậy chỉ khiến chúng báo thù càng thêm điên cuồng, các ngươi không cần nói nữa, ta sẽ không đi đâu cả..."
"Vâng..."
“Là tàu hỏa đó… Nói với các vị, các vị cũng không hiểu được, nhưng chư vị yên tâm, hôm nay miễn phí tiền trà nước”.
“Xin hỏi đường sắt này liên quan gì tới các vị à?”
Advertisement
“Tất nhiên là có liên quan rồi, đây là niềm tự hào của toàn thể người dân Hoa Hạ…”
Y Lệ Sa Bạch bước ra đường phố với vẻ khó hiểu, lúc này đây bên ngoài lố nhố đầu người, đâu đâu cũng tiếng hò reo mừng vui. Chốc lát sau, vô số tiếng pháo trúc nổ bắt đầu vang lên…
“Nữ vương bệ hạ, chỗ này hỗn loạn quá, chúng ta về trước đi thôi”.
Sắc mặt của Y Lệ Sa Bạch lúc này vô cùng chấn động, bởi vì cô ta không chỉ trông thấy bách tính mà còn vô số binh sĩ cũng xông ra đường, nhưng họ không duy trì trật tự trị an mà còn mải miết ôm nhau ăn mừng cùng người dân…
“Thân vương Tô Đan, rốt cuộc là sức mạnh gì khiến bách tính yêu thương và ủng hộ đến thế này?”
Không chỉ có Y Lệ Sa Bạch mà sứ thần của mười hai nước đang ở thành Thiên Khải cũng lần đầu cảm nhận được sự nhiệt tình chưa từng có. Tiếng hoan hô và reo hò của hàng trăm vạn người dân, cảnh tượng khiến nhiệt huyết dâng trào này, nhìn một lần thôi nhưng cả đời khó quên…
Đặng Ni Từ đứng trên lầu gác với gương mặt nặng nề: “Lập tức viết thư hồi âm cho hoàng đế bệ hạ, e rằng chúng ta phải thay đổi kế hoạch rồi…”
Ngoại thành Thiên Khải, đại doanh Bắc Sơn.
Vô số đội ngũ tham gia duyệt binh đã hoàn thành đợi lệnh tập kết cuối cùng, rất nhiều dân chúng và đại biểu các nước thuộc địa tới xem duyệt binh cũng đều đã đến thành Thiên Khải, duyệt binh quy mô lớn nhất trên thế giới hiện tại sắp bắt đầu...
Cổ Ấn Độ, vương triều Cao Ly, vương thành Đức Lý.
Khi A Dục Vương xăm đầy mình đi ra khỏi tế đàn, mấy quý tộc lập tức xông tới.
"A Dục Vương vĩ đại, đại sự không ổn rồi, người Phù Tang nhờ hạm đội cường đại đã tới eo biển, hiện tại đang giết thẳng tới Đại Lý".
A Dục Vương biến sắc, mặc dù bản thân đã một phòng hướng phật, nhưng bản tính mấy chục năm giết chóc cũng nháy mắt thức tỉnh.
"Triệu tập quân đội chi viện mất bao lâu?"
"Ít nhất cũng phải một tháng, quân đội của chúng ta tốc độ di chuyển quá chậm, quân đội phương Bắc gần chúng ta nhất vừa mới tham gia bình định xong, vẫn đang nghỉ ngơi chỉnh đốn, cho dù là họ cũng mất ít nhất 20 ngày mới tới nơi".
"Lập tức truyền lệnh toàn bộ quân đội xung quanh cấp tốc chi viện, bảo họ bỏ lại vũ khí nặng và quân đoàn tượng binh, càng nhanh càng tốt, đồng thời cho thủ quân trong thành chuẩn bị sẵn sàng".
"Nhưng... người Phù Tang chỉ còn cách chúng ta lộ trình không đến một tuần, hơn nữa vương thành Đức Lý địa thế chật hẹp, rất dễ bị pháo lửa tấn công, hay là... chúng ta rút khỏi vương thành Đức Lý đi..."
A Dục Vương không hờn giận nói: "Hơn một trăm vạn dân Đức Lý sao có thể nói rút là rút, nếu như chúng ta đi thì bọn họ biết làm thế nào? Không thể vì sự ích kỷ của chúng ta mà khiến vô số bách tính chịu đau khổ được".
"A Dục Vương... đám người Phù Tang này rất rõ ràng là nhắm tới ngài, bọn chúng biết không đấu lại được chúng ta cho nên mới nghĩ ra chiêu này, cho nên chỉ cần ngài vô sự thì sớm muộn gì chúng cũng sẽ rút lui thôi".
"Với bản tính của người Phù Tang, sao có thể dễ dàng để yên, nếu như ta đi rồi vậy chỉ khiến chúng báo thù càng thêm điên cuồng, các ngươi không cần nói nữa, ta sẽ không đi đâu cả..."
"Vâng..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.