Chương 13: Thiếu chủ bị mê
Mịch Nha
19/03/2023
“Các ngươi làm gì?” Văn Thao chất vấn.
“Không có gì.” Sở vương nhếch miệng, “Túy Tiên Lâu là nơi nào, nơi tìm việc vui. Bổn vương cũng không làm gì Bồ huynh. Hắn là tự mình muốn ở lại.” Sở vương dứt lời liền vỗ tay, mấy vũ kỹ xinh đẹp liền đi vào, đều ăn mặc áo lụa mỏng tang, vừa tới gần các nàng lại là mùi thơm ngọt ngào. Văn Thao đã sớm nghe nói vùng này có không ít Tần lâu Sở quán*, có không ít thủ đoạn giữ khách lại, chỉ là không nghĩ tới Sở vương lại chuẩn bị ở đây. Giờ khắc này Bồ Thần đã nửa dựa vào trên bàn, hai mắt mê ly, khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt dao động qua lại theo mấy nữ tử đi vào.
(*秦楼楚 馆: ch ốn ăn chơi, kỹ viện.)
Văn Thao thấy vậy, lường trước Sở vương là mới bỏ thuốc mê tình vào trong lư hương. Loại hoạt động này vốn là thường thấy ở Tần lâu Sở quán, dùng thủ đoạn kiểu này để giữ khách lại, sau một đêm xuân khách nhân không những sẽ không trách tội, lại hưởng thụ ở trong đó. Văn Thao thấy Sở vương và Tề Sâm không hề có việc gì, đoán chừng đã sớm uống thuốc giải. Mà vừa rồi y đứng cách lư hương một khoảng xa, cho nên còn có thể duy trì, chỉ là tứ chi vô lực, mà Bồ Thần thoạt nhìn đã mất hơn nửa thần trí, giống như vô số người tới đây tìm hoan mua vui, giờ khắc này chỉ cầu nằm trong ôn nhu hương. Bồ Thần đang trong thời gian chịu tang, hành động lần này của Sở vương và Tề Sâm là muốn kéo Bồ Thần xuống nước, nếu Bồ Thần không đồng ý với yêu cầu của bọn họ, đoán chừng việc Thiếu tướng quân Bồ thị đang trong thời gian chịu tang qua đêm ở Túy Tiên Lâu chẳng mấy chốc sẽ truyền khắp Kiến Khang, đến lúc đó Bồ Thần mang lên tội danh bất hiếu rất khó để kế tục quân quyền và tước vị của Bồ Dương một cách thuận lợi ở Kiến Khang.
Kiến Khang nước quả nhiên sâu, mình vẫn là nghĩ đến quá ít. Giờ khắc này tuy Văn Thao cũng là thần trí hoảng hốt, nhưng còn đang suy tư biện pháp. Y che ở trước mặt Bồ Thần nói: “Thiếu chủ đang chịu tang, không tiện ngủ lại bên ngoài, không hợp lễ. Cho phép tại hạ đưa Thiếu chủ về.”
“Hừ, nơi này nào đến phiên một Thân Vệ như ngươi nói chuyện!” Tề Sâm nói, “Thiếu tướng quân nhà ngươi rõ ràng rất thích ở đây, tiểu huynh đệ ngươi nhìn trúng cô nương nào cũng chỉ việc nói ra, nhưng đừng không biết điều!” Tề Sâm lộ ra vẻ âm trầm nham hiểm, dường như khuôn mặt ôn tồn lễ độ vừa rồi đều là ảo ảnh.
Đường Vũ liền ở gần đây,chính là hiện tại Văn Thao không có cách nào đi ra khỏi gian phòng này báo tin cho Đường Vũ, bên ngoài đều là thị vệ của Sở vương. Tuy Đường Vũ dẫn người mai phục ở gần đây, nhưng nếu bọn họ không có động tĩnh, người của Đường Vũ cũng sẽ không tới ngay. Mà bản thân y cũng dần dần trở nên khô nóng, lưng của y ngăn ở trước mặt Bồ Thần, chặn ánh mắt của Bồ Thần. Tay Bồ Thần dường như muốn vươn về phía các nữ tử, rồi lại mò mẫm dừng ở bên hông Văn Thao. Bản thân Văn Thao cũng trúng mê hương, vốn là khô nóng, giờ khắc này càng là cả người đều hoảng sợ.
“Mấy người các ngươi, còn không mau hầu hạ Thiếu tướng quân, cọ tới cọ lui ở đây làm gì!” Tề Sâm thấy mấy nữ tử kia không dám tới gần, mở miệng thúc giục.
Đường Vũ... Đường Vũ, Văn Thao thầm gọi ở trong lòng, y bỗng nhiên nhớ tới mấy câu cuối cùng y dặn dò Đường Vũ lúc rời đi. Lúc ấy Bồ Thần cười y quá mức cẩn thận, nhưng hiện tại xem ra, khả năng đó chính là chuyển cơ duy nhất của bọn họ. Chỉ là, thời gian còn chưa tới, y cần nghĩ biện pháp.
“Thiếu tướng quân, nô tỳ tới hầu hạ Thiếu tướng quân được không?” Một nữ tử gan lớn đi tới, chậm rãi vỗ về bả vai Bồ Thần, leo lên cánh tay Bồ Thần từng chút một. Bồ Thần đã chịu kích thích cực lớn, như là ép buộc mình không cần đáp lại nữ tử đến gần mình, nhưng bởi vì mê hương, hô hấp trở nên ồ ồ, bàn tay vòng bên eo Văn Thao cũng siết chặt, cảm giác tê ngứa lập tức truyền khắp cả người Văn Thao.
“Ngươi buông ra!” Văn Thao lập tức hất tay nữ tử ra. Màu da y vốn trắng muốt, giờ khắc này nhuộm màu đỏ nhạt, đôi mắt càng là sáng lóng lánh, thế nhưng còn xuất sắc hơn mấy nữ tử kia mấy phần. Sở vương thờ ơ lạnh nhạt bên cạnh đã có chút xem ngây người.
Tề Sâm vừa định kêu người tới kéo Văn Thao ra, Sở vương vô thức hô một tiếng: “Chờ một chút!” Gã nhìn kỹ Văn Thao, thấy Văn Thao đang trừng mình, tuy mặt đầy vẻ phẫn nộ, lại vô cùng sinh động, đôi môi hé mở, dường như muốn nói gì. Sở vương ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Ngươi muốn nói gì?”
Lúc này Văn Thao vốn là đang cố gắng chống đỡ, cộng thêm trong đầu bày mưu lập kế suy nghĩ biện pháp đối phó, thẳng đến khi Sở vương hỏi chuyện y mới chải vuốt rõ ràng mạch suy nghĩ, y nhìn chằm chằm Sở vương, cười như không cười nói: “Thiếu chủ không thích nữ sắc. Vương gia để cho mấy vị cô nương này hầu hạ Thiếu chủ, chỉ sợ sẽ biến khéo thành vụng, khiến Thiếu chủ tức giận.”
Lời này vừa ra mấy vị cô nương đều thu tay, ngay cả Tề Sâm đều nhíu mày suy tư. Kế hoạch hôm nay vốn dĩ không chút sơ hở, trước dùng lợi ích để khuyên bảo, nếu Bồ Thần không theo, liền lấy phong nguyệt dụ dỗ, hiện giờ nếu Bồ Thần không gần nữ sắc, khó tránh khỏi kế này liền đầy biến số.
Văn Thao thấy sắc mặt Tề Sâm đổi mấy lần, biết lời của mình sinh ra hiệu quả, rèn sắt khi còn nóng nói: “Thiếu chủ nhà ta cũng không phải là không dễ sống chung, chỉ là cuộc đời hắn chán ghét nữ tử nhất. Tề tướng đi hỏi thăm một chút liền biết, phủ Tướng quân của chúng ta không có một thị nữ nào.”
“Không thích nữ tử, hay là…” Sở vương nghiền ngẫm lời của Văn Thao, lại nhìn nhìn Văn Thao, Bồ Thần này không gần nữ sắc, lại mang theo Thân Vệ tuấn mỹ như vậy ở bên cạnh mình, chẳng lẽ là yêu thích nam phong? Sĩ tử Nam Cảnh có nếp sống cởi mở, cũng không gò bó với mấy việc nhỏ này. Sở vương nhìn qua Văn Thao với ánh mắt mang theo nghi hoặc, Văn Thao lại nhìn qua đây một cách lớn mật, dường như đang chứng thực suy đoán của Sở vương.
Sở vương như là đã nhận được sự ủng hộ chính xác, nói với mấy vũ kỹ kia: “Đã như vậy, này có gì khó? Mấy người các ngươi đi xuống, tìm mấy tiểu quan tới đây.”
“Này… nơi này là Túy Tiên Lâu, trước giờ chỉ có ca kỹ, nếu muốn tiểu quan, cần phải đến nam phong quán ở bên kia bờ.” Nữ tử cầm đầu đáp lại một cách nơm nớp lo sợ.
“Miễn cho đêm dài lắm mộng, vẫn là.…” Tề Sâm vừa muốn ngăn cản, Văn Thao đã bật cười. Từ lúc tiến vào y vẫn luôn ít nói ít cười, lúc này người trúng mê hương vốn là mắt mang xuân sắc, cười càng là khiến cho người ta xuân tâm nhộn nhạo.
“Ngươi cười cái gì?” Tề Sâm hỏi.
“Tại hạ cười Tề tướng keo kiệt.” Văn Thao nói, “Vốn chính là Sở vương và Tề tướng làm chủ, nếu đêm nay Thiếu chủ vui, về sau mọi người đều là bạn. Thiếu chủ đều ở đây rồi, cần gì cẩn thận dè dặt vào giờ khắc này?”
“Đúng vậy, vị tiểu huynh đệ này nói có lý. Các ngươi mau tìm tiểu quan tới đây, đêm nay Bổn vương làm chủ, đương nhiên phải cho Bồ huynh vô cùng vui vẻ thoải mái dễ chịu.” Sở vương thúc giục.
Tuy Bồ Thần đã có chút thần trí không rõ, nhưng sau khi nghe xong mấy câu này vẫn là nhỏ giọng lặp lại: “Không… không được.”
May mà chỉ có Văn Thao nghe được, y vẫn là che chở Bồ Thần ở phía sau, nghiêng mặt qua nói nhỏ: “Không có việc gì, tin ta.”
Bồ Thần mơ mơ màng màng hừ khẽ một tiếng, tựa đầu vào lưng Văn Thao.
Tối nay Sở vương ở chỗ này đã bày sẵn bẫy chỉ chờ Bồ Thần dính câu, hiện giờ Bồ Thần đã trúng mê hương, gã liền không sợ gì nữa, nhàn nhã chờ nam phong quán đưa tiểu quan tới đây, ánh mắt lại không tự chủ vẫn luôn đi theo Văn Thao. Tuy Văn Thao hô hấp có chút không xong, nhưng vẫn duy trì dáng ngồi thẳng tắp. Không thể không nói, đuôi lông mày khóe mắt y đều là xuân tình, cười như không cười lại bày ra bộ dạng nghiêm nghị không thể xâm phạm quả thật có một chút… mê người. Lòng Sở vương toát ra ý tưởng này, vốn chỉ xem y là một Thân Vệ bình thường, hiện giờ xem ra, nếu Bồ Thần yêu thích nam phong, vậy quan hệ của y và Bồ Thần không cạn. Lòng Sở vương không khỏi bị y trêu chọc, mở miệng nói, “Thiếu tướng quân nhà ngươi đã ngủ rồi, không bằng ngươi tới uống hai ly với Bổn vương thế nào?” Dứt lời liền muốn đi lôi kéo Văn Thao.
Tề Sâm khụ một tiếng bất mãn, đưa mắt ra hiệu với Sở vương. Sở vương tự biết là mình sốt ruột, nhìn Văn Thao một cách lưu luyến, Văn Thao nhàn nhạt nói: “Thiếu chủ ở đây, tại hạ không dám lơ là.” Khóe mắt y đỏ bừng, tuy là từ chối, lại giống như mang theo khiêu khích. Sở vương nhấm nuốt ý ngoài lời của câu này, nếu Thiếu chủ y không ở đây, chẳng phải là y….
Bỗng nhiên, Văn Thao cảm thấy cổ tay siết chặt đau đớn, thì ra cổ tay của mình đã bị Bồ Thần nắm chặt. Giờ khắc này tuy rằng vẻ mặt Bồ Thần hoảng hốt, nhưng xem ra ý thức còn chưa hoàn toàn biến mất. Văn Thao muốn rút tay ra, nhưng không biết sao sức của Bồ Thần vào giờ khắc này đặc biệt lớn, Văn Thao không rút ra được, đành phải tiếp tục quần nhau với Sở vương: “Nếu Thiếu chủ nhà ta không được chiếu cố tốt, tại hạ là tuyệt đối không dám rời Thiếu chủ một bước.” Y trúng mê hương, mặt mày sinh động, lúc này như là nam châm hấp dẫn tầm mắt của Sở vương, Sở vương cảm thấy dù mình không trúng mê hương, tâm thần lại giống như bị y hút đi.
“Dễ nói dễ nói, một chốc nữa tiểu quan tới, nhất định Bồ huynh sẽ được chiếu cố tốt.” Sở vương nhìn Văn Thao, tâm ngứa khó nhịn, một lòng chờ tiểu quan tiến đến lo cho Bồ Thần, đến lúc đó Thân Vệ này của Bồ Thần còn không phải mặc gã tùy ý đắn đo. Gã đợi một chốc, không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, lầm bầm: “Sao tiểu quan còn chưa tới?”
Từ đây đến nam phong quán, một đến một đi, cộng với thương lượng, dù thế nào đều phải nửa canh giờ*, vậy hẳn là sắp tới. Tuy rằng tinh thần Văn Thao hoảng hốt, nhưng vẫn để ý tiếng gõ mõ bên ngoài, hẳn là nhanh thôi, chẳng mấy chốc sẽ đến canh hai…
(*半个时 辰 nửa tiến g.)
“Đến rồi!” Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Sở vương vui mừng khôn xiết, vừa muốn đi mở cửa, lại bị Tề Sâm hét lên một tiếng: “Không đúng!”
Nhưng mà đã không còn kịp rồi, tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng nhiều, hiển nhiên không phải tiểu quan Sở vương chờ. Cửa “rầm” một tiếng mở ra, là Đường Vũ, y mang nhiều người, đẩy thị vệ của Sở vương ra, ôm quyền quỳ xuống nói: “Đặc biệt tới để đón Thiếu chủ về phủ!” Thì ra, Văn Thao vì để cho bảo đảm đã hẹn canh hai với Đường Vũ. Đến canh hai, nếu Bồ Thần còn chưa đi ra khỏi Túy Tiên Lâu, liền để Đường Vũ phá cửa đi đón người.
“Lớn mật, Sở vương ở đây, ai dám làm càn!” Tề Sâm cảm thấy kinh hãi, nếu giờ khắc này Bồ Thần trở về, việc tối nay liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
“Thân thể Thiếu chủ không khỏe, Đường Vũ, mau đỡ Thiếu chủ lên.” Văn Thao vội vàng nói.
Đường Vũ vừa đến liền thấy Bồ Thần ngã ngồi dưới đất, tuy không có vết thương bên ngoài, bộ dạng lại không giống như là không có việc gì, sải bước đi qua đỡ Bồ Thần lên vai mình, tay Bồ Thần còn nắm chặt cổ tay Văn Thao, Văn Thao lúng túng giãy ra.
“Bổn vương ở đây, ai dám ra khỏi cánh cửa này?” Sở vương lên tiếng đe dọa, lòng tuy vô cùng thất vọng, nhưng vẫn duy trì uy nghi của Vương gia.
Đường Vũ nhất thời cũng bị dọa sợ, dừng bước.
Văn Thao thấy thế nói: “Đa tạ chiêu đãi tối nay của Tề tướng và Vương gia, chỉ là Thiếu chủ còn trong giai đoạn chịu tang, buồn giận không thôi đối với việc Đại Tư Mã bị ám sát, mới có thể thất thố trong bữa tiệc. Tại hạ thay Thiếu chủ cảm ơn lòng chiêu đãi của Tề tướng và Vương gia.”
Tề Sâm thầm kêu không tốt, Thân Vệ này nói chuyện kín kẽ không chút sơ hở*, ông nhìn nhìn người Bồ Thần bên ngoài gấp mấy lần người mình mang tới, nếu là cứng rắn giữ lại cũng không được, còn khó tránh khỏi xé rách mặt mũi. Nếu thuận nước đẩy thuyền thả bọn họ về, mặc dù kế đêm nay bị ngâm nước, nhưng chưa chắc tương lai không có chuyển cơ.
(*滴水不 漏 tíc h thủ y bất lậu: một giọt nước cũng không để n hỏ ra ngoà i; hì nh du ng lờ i nói, việ c làm vô c ùng c ẩn mậ t, kh ông c ó chú t sơ hở nà o.)
Sở vương còn muốn nói gì đó, Tề Sâm đã giành nói trước: “Nếu thân thể Thiếu tướng quân không khỏe, liền sớm trở về nghỉ ngơi, tương lai lão thần lại chiêu đãi Thiếu tướng quân.” Ông thầm thở dài, trơ mắt nhìn Bồ Thần được đỡ ra khỏi Túy Tiên Lâu.
“Không có gì.” Sở vương nhếch miệng, “Túy Tiên Lâu là nơi nào, nơi tìm việc vui. Bổn vương cũng không làm gì Bồ huynh. Hắn là tự mình muốn ở lại.” Sở vương dứt lời liền vỗ tay, mấy vũ kỹ xinh đẹp liền đi vào, đều ăn mặc áo lụa mỏng tang, vừa tới gần các nàng lại là mùi thơm ngọt ngào. Văn Thao đã sớm nghe nói vùng này có không ít Tần lâu Sở quán*, có không ít thủ đoạn giữ khách lại, chỉ là không nghĩ tới Sở vương lại chuẩn bị ở đây. Giờ khắc này Bồ Thần đã nửa dựa vào trên bàn, hai mắt mê ly, khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt dao động qua lại theo mấy nữ tử đi vào.
(*秦楼楚 馆: ch ốn ăn chơi, kỹ viện.)
Văn Thao thấy vậy, lường trước Sở vương là mới bỏ thuốc mê tình vào trong lư hương. Loại hoạt động này vốn là thường thấy ở Tần lâu Sở quán, dùng thủ đoạn kiểu này để giữ khách lại, sau một đêm xuân khách nhân không những sẽ không trách tội, lại hưởng thụ ở trong đó. Văn Thao thấy Sở vương và Tề Sâm không hề có việc gì, đoán chừng đã sớm uống thuốc giải. Mà vừa rồi y đứng cách lư hương một khoảng xa, cho nên còn có thể duy trì, chỉ là tứ chi vô lực, mà Bồ Thần thoạt nhìn đã mất hơn nửa thần trí, giống như vô số người tới đây tìm hoan mua vui, giờ khắc này chỉ cầu nằm trong ôn nhu hương. Bồ Thần đang trong thời gian chịu tang, hành động lần này của Sở vương và Tề Sâm là muốn kéo Bồ Thần xuống nước, nếu Bồ Thần không đồng ý với yêu cầu của bọn họ, đoán chừng việc Thiếu tướng quân Bồ thị đang trong thời gian chịu tang qua đêm ở Túy Tiên Lâu chẳng mấy chốc sẽ truyền khắp Kiến Khang, đến lúc đó Bồ Thần mang lên tội danh bất hiếu rất khó để kế tục quân quyền và tước vị của Bồ Dương một cách thuận lợi ở Kiến Khang.
Kiến Khang nước quả nhiên sâu, mình vẫn là nghĩ đến quá ít. Giờ khắc này tuy Văn Thao cũng là thần trí hoảng hốt, nhưng còn đang suy tư biện pháp. Y che ở trước mặt Bồ Thần nói: “Thiếu chủ đang chịu tang, không tiện ngủ lại bên ngoài, không hợp lễ. Cho phép tại hạ đưa Thiếu chủ về.”
“Hừ, nơi này nào đến phiên một Thân Vệ như ngươi nói chuyện!” Tề Sâm nói, “Thiếu tướng quân nhà ngươi rõ ràng rất thích ở đây, tiểu huynh đệ ngươi nhìn trúng cô nương nào cũng chỉ việc nói ra, nhưng đừng không biết điều!” Tề Sâm lộ ra vẻ âm trầm nham hiểm, dường như khuôn mặt ôn tồn lễ độ vừa rồi đều là ảo ảnh.
Đường Vũ liền ở gần đây,chính là hiện tại Văn Thao không có cách nào đi ra khỏi gian phòng này báo tin cho Đường Vũ, bên ngoài đều là thị vệ của Sở vương. Tuy Đường Vũ dẫn người mai phục ở gần đây, nhưng nếu bọn họ không có động tĩnh, người của Đường Vũ cũng sẽ không tới ngay. Mà bản thân y cũng dần dần trở nên khô nóng, lưng của y ngăn ở trước mặt Bồ Thần, chặn ánh mắt của Bồ Thần. Tay Bồ Thần dường như muốn vươn về phía các nữ tử, rồi lại mò mẫm dừng ở bên hông Văn Thao. Bản thân Văn Thao cũng trúng mê hương, vốn là khô nóng, giờ khắc này càng là cả người đều hoảng sợ.
“Mấy người các ngươi, còn không mau hầu hạ Thiếu tướng quân, cọ tới cọ lui ở đây làm gì!” Tề Sâm thấy mấy nữ tử kia không dám tới gần, mở miệng thúc giục.
Đường Vũ... Đường Vũ, Văn Thao thầm gọi ở trong lòng, y bỗng nhiên nhớ tới mấy câu cuối cùng y dặn dò Đường Vũ lúc rời đi. Lúc ấy Bồ Thần cười y quá mức cẩn thận, nhưng hiện tại xem ra, khả năng đó chính là chuyển cơ duy nhất của bọn họ. Chỉ là, thời gian còn chưa tới, y cần nghĩ biện pháp.
“Thiếu tướng quân, nô tỳ tới hầu hạ Thiếu tướng quân được không?” Một nữ tử gan lớn đi tới, chậm rãi vỗ về bả vai Bồ Thần, leo lên cánh tay Bồ Thần từng chút một. Bồ Thần đã chịu kích thích cực lớn, như là ép buộc mình không cần đáp lại nữ tử đến gần mình, nhưng bởi vì mê hương, hô hấp trở nên ồ ồ, bàn tay vòng bên eo Văn Thao cũng siết chặt, cảm giác tê ngứa lập tức truyền khắp cả người Văn Thao.
“Ngươi buông ra!” Văn Thao lập tức hất tay nữ tử ra. Màu da y vốn trắng muốt, giờ khắc này nhuộm màu đỏ nhạt, đôi mắt càng là sáng lóng lánh, thế nhưng còn xuất sắc hơn mấy nữ tử kia mấy phần. Sở vương thờ ơ lạnh nhạt bên cạnh đã có chút xem ngây người.
Tề Sâm vừa định kêu người tới kéo Văn Thao ra, Sở vương vô thức hô một tiếng: “Chờ một chút!” Gã nhìn kỹ Văn Thao, thấy Văn Thao đang trừng mình, tuy mặt đầy vẻ phẫn nộ, lại vô cùng sinh động, đôi môi hé mở, dường như muốn nói gì. Sở vương ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Ngươi muốn nói gì?”
Lúc này Văn Thao vốn là đang cố gắng chống đỡ, cộng thêm trong đầu bày mưu lập kế suy nghĩ biện pháp đối phó, thẳng đến khi Sở vương hỏi chuyện y mới chải vuốt rõ ràng mạch suy nghĩ, y nhìn chằm chằm Sở vương, cười như không cười nói: “Thiếu chủ không thích nữ sắc. Vương gia để cho mấy vị cô nương này hầu hạ Thiếu chủ, chỉ sợ sẽ biến khéo thành vụng, khiến Thiếu chủ tức giận.”
Lời này vừa ra mấy vị cô nương đều thu tay, ngay cả Tề Sâm đều nhíu mày suy tư. Kế hoạch hôm nay vốn dĩ không chút sơ hở, trước dùng lợi ích để khuyên bảo, nếu Bồ Thần không theo, liền lấy phong nguyệt dụ dỗ, hiện giờ nếu Bồ Thần không gần nữ sắc, khó tránh khỏi kế này liền đầy biến số.
Văn Thao thấy sắc mặt Tề Sâm đổi mấy lần, biết lời của mình sinh ra hiệu quả, rèn sắt khi còn nóng nói: “Thiếu chủ nhà ta cũng không phải là không dễ sống chung, chỉ là cuộc đời hắn chán ghét nữ tử nhất. Tề tướng đi hỏi thăm một chút liền biết, phủ Tướng quân của chúng ta không có một thị nữ nào.”
“Không thích nữ tử, hay là…” Sở vương nghiền ngẫm lời của Văn Thao, lại nhìn nhìn Văn Thao, Bồ Thần này không gần nữ sắc, lại mang theo Thân Vệ tuấn mỹ như vậy ở bên cạnh mình, chẳng lẽ là yêu thích nam phong? Sĩ tử Nam Cảnh có nếp sống cởi mở, cũng không gò bó với mấy việc nhỏ này. Sở vương nhìn qua Văn Thao với ánh mắt mang theo nghi hoặc, Văn Thao lại nhìn qua đây một cách lớn mật, dường như đang chứng thực suy đoán của Sở vương.
Sở vương như là đã nhận được sự ủng hộ chính xác, nói với mấy vũ kỹ kia: “Đã như vậy, này có gì khó? Mấy người các ngươi đi xuống, tìm mấy tiểu quan tới đây.”
“Này… nơi này là Túy Tiên Lâu, trước giờ chỉ có ca kỹ, nếu muốn tiểu quan, cần phải đến nam phong quán ở bên kia bờ.” Nữ tử cầm đầu đáp lại một cách nơm nớp lo sợ.
“Miễn cho đêm dài lắm mộng, vẫn là.…” Tề Sâm vừa muốn ngăn cản, Văn Thao đã bật cười. Từ lúc tiến vào y vẫn luôn ít nói ít cười, lúc này người trúng mê hương vốn là mắt mang xuân sắc, cười càng là khiến cho người ta xuân tâm nhộn nhạo.
“Ngươi cười cái gì?” Tề Sâm hỏi.
“Tại hạ cười Tề tướng keo kiệt.” Văn Thao nói, “Vốn chính là Sở vương và Tề tướng làm chủ, nếu đêm nay Thiếu chủ vui, về sau mọi người đều là bạn. Thiếu chủ đều ở đây rồi, cần gì cẩn thận dè dặt vào giờ khắc này?”
“Đúng vậy, vị tiểu huynh đệ này nói có lý. Các ngươi mau tìm tiểu quan tới đây, đêm nay Bổn vương làm chủ, đương nhiên phải cho Bồ huynh vô cùng vui vẻ thoải mái dễ chịu.” Sở vương thúc giục.
Tuy Bồ Thần đã có chút thần trí không rõ, nhưng sau khi nghe xong mấy câu này vẫn là nhỏ giọng lặp lại: “Không… không được.”
May mà chỉ có Văn Thao nghe được, y vẫn là che chở Bồ Thần ở phía sau, nghiêng mặt qua nói nhỏ: “Không có việc gì, tin ta.”
Bồ Thần mơ mơ màng màng hừ khẽ một tiếng, tựa đầu vào lưng Văn Thao.
Tối nay Sở vương ở chỗ này đã bày sẵn bẫy chỉ chờ Bồ Thần dính câu, hiện giờ Bồ Thần đã trúng mê hương, gã liền không sợ gì nữa, nhàn nhã chờ nam phong quán đưa tiểu quan tới đây, ánh mắt lại không tự chủ vẫn luôn đi theo Văn Thao. Tuy Văn Thao hô hấp có chút không xong, nhưng vẫn duy trì dáng ngồi thẳng tắp. Không thể không nói, đuôi lông mày khóe mắt y đều là xuân tình, cười như không cười lại bày ra bộ dạng nghiêm nghị không thể xâm phạm quả thật có một chút… mê người. Lòng Sở vương toát ra ý tưởng này, vốn chỉ xem y là một Thân Vệ bình thường, hiện giờ xem ra, nếu Bồ Thần yêu thích nam phong, vậy quan hệ của y và Bồ Thần không cạn. Lòng Sở vương không khỏi bị y trêu chọc, mở miệng nói, “Thiếu tướng quân nhà ngươi đã ngủ rồi, không bằng ngươi tới uống hai ly với Bổn vương thế nào?” Dứt lời liền muốn đi lôi kéo Văn Thao.
Tề Sâm khụ một tiếng bất mãn, đưa mắt ra hiệu với Sở vương. Sở vương tự biết là mình sốt ruột, nhìn Văn Thao một cách lưu luyến, Văn Thao nhàn nhạt nói: “Thiếu chủ ở đây, tại hạ không dám lơ là.” Khóe mắt y đỏ bừng, tuy là từ chối, lại giống như mang theo khiêu khích. Sở vương nhấm nuốt ý ngoài lời của câu này, nếu Thiếu chủ y không ở đây, chẳng phải là y….
Bỗng nhiên, Văn Thao cảm thấy cổ tay siết chặt đau đớn, thì ra cổ tay của mình đã bị Bồ Thần nắm chặt. Giờ khắc này tuy rằng vẻ mặt Bồ Thần hoảng hốt, nhưng xem ra ý thức còn chưa hoàn toàn biến mất. Văn Thao muốn rút tay ra, nhưng không biết sao sức của Bồ Thần vào giờ khắc này đặc biệt lớn, Văn Thao không rút ra được, đành phải tiếp tục quần nhau với Sở vương: “Nếu Thiếu chủ nhà ta không được chiếu cố tốt, tại hạ là tuyệt đối không dám rời Thiếu chủ một bước.” Y trúng mê hương, mặt mày sinh động, lúc này như là nam châm hấp dẫn tầm mắt của Sở vương, Sở vương cảm thấy dù mình không trúng mê hương, tâm thần lại giống như bị y hút đi.
“Dễ nói dễ nói, một chốc nữa tiểu quan tới, nhất định Bồ huynh sẽ được chiếu cố tốt.” Sở vương nhìn Văn Thao, tâm ngứa khó nhịn, một lòng chờ tiểu quan tiến đến lo cho Bồ Thần, đến lúc đó Thân Vệ này của Bồ Thần còn không phải mặc gã tùy ý đắn đo. Gã đợi một chốc, không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, lầm bầm: “Sao tiểu quan còn chưa tới?”
Từ đây đến nam phong quán, một đến một đi, cộng với thương lượng, dù thế nào đều phải nửa canh giờ*, vậy hẳn là sắp tới. Tuy rằng tinh thần Văn Thao hoảng hốt, nhưng vẫn để ý tiếng gõ mõ bên ngoài, hẳn là nhanh thôi, chẳng mấy chốc sẽ đến canh hai…
(*半个时 辰 nửa tiến g.)
“Đến rồi!” Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Sở vương vui mừng khôn xiết, vừa muốn đi mở cửa, lại bị Tề Sâm hét lên một tiếng: “Không đúng!”
Nhưng mà đã không còn kịp rồi, tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng nhiều, hiển nhiên không phải tiểu quan Sở vương chờ. Cửa “rầm” một tiếng mở ra, là Đường Vũ, y mang nhiều người, đẩy thị vệ của Sở vương ra, ôm quyền quỳ xuống nói: “Đặc biệt tới để đón Thiếu chủ về phủ!” Thì ra, Văn Thao vì để cho bảo đảm đã hẹn canh hai với Đường Vũ. Đến canh hai, nếu Bồ Thần còn chưa đi ra khỏi Túy Tiên Lâu, liền để Đường Vũ phá cửa đi đón người.
“Lớn mật, Sở vương ở đây, ai dám làm càn!” Tề Sâm cảm thấy kinh hãi, nếu giờ khắc này Bồ Thần trở về, việc tối nay liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
“Thân thể Thiếu chủ không khỏe, Đường Vũ, mau đỡ Thiếu chủ lên.” Văn Thao vội vàng nói.
Đường Vũ vừa đến liền thấy Bồ Thần ngã ngồi dưới đất, tuy không có vết thương bên ngoài, bộ dạng lại không giống như là không có việc gì, sải bước đi qua đỡ Bồ Thần lên vai mình, tay Bồ Thần còn nắm chặt cổ tay Văn Thao, Văn Thao lúng túng giãy ra.
“Bổn vương ở đây, ai dám ra khỏi cánh cửa này?” Sở vương lên tiếng đe dọa, lòng tuy vô cùng thất vọng, nhưng vẫn duy trì uy nghi của Vương gia.
Đường Vũ nhất thời cũng bị dọa sợ, dừng bước.
Văn Thao thấy thế nói: “Đa tạ chiêu đãi tối nay của Tề tướng và Vương gia, chỉ là Thiếu chủ còn trong giai đoạn chịu tang, buồn giận không thôi đối với việc Đại Tư Mã bị ám sát, mới có thể thất thố trong bữa tiệc. Tại hạ thay Thiếu chủ cảm ơn lòng chiêu đãi của Tề tướng và Vương gia.”
Tề Sâm thầm kêu không tốt, Thân Vệ này nói chuyện kín kẽ không chút sơ hở*, ông nhìn nhìn người Bồ Thần bên ngoài gấp mấy lần người mình mang tới, nếu là cứng rắn giữ lại cũng không được, còn khó tránh khỏi xé rách mặt mũi. Nếu thuận nước đẩy thuyền thả bọn họ về, mặc dù kế đêm nay bị ngâm nước, nhưng chưa chắc tương lai không có chuyển cơ.
(*滴水不 漏 tíc h thủ y bất lậu: một giọt nước cũng không để n hỏ ra ngoà i; hì nh du ng lờ i nói, việ c làm vô c ùng c ẩn mậ t, kh ông c ó chú t sơ hở nà o.)
Sở vương còn muốn nói gì đó, Tề Sâm đã giành nói trước: “Nếu thân thể Thiếu tướng quân không khỏe, liền sớm trở về nghỉ ngơi, tương lai lão thần lại chiêu đãi Thiếu tướng quân.” Ông thầm thở dài, trơ mắt nhìn Bồ Thần được đỡ ra khỏi Túy Tiên Lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.