Hoàng Tước Kỷ Sự

Chương 1: Bà vú – Chung nương

Song Mục

07/04/2014

Ôi hôm nay thật là mệt chết ta ! Lão nhân(*) mau rót cho ta chén nước , tiện thể giúp ta xoa xoa vai…Ôi chao, đúng , ở chổ đó, dùng sức! Đúng rồi….Hôm nay Trương quản sự ở kinh thành gửi thư đến ,nói cho phu nhân biết cuối cùng cũng bình bình an an đem tiểu thư gả đi ra ngoài. Bồ tát phù hộ ! từ mấy ngày trước đến giờ tâm ta mới buông xuống được a.

(* tiếng gọi chồng chứ ko phải nghĩa là người già, kiểu như ông nó ơi í)

Uy , lão nhân bóp mạnh tay một tí , hai ta đến đảo Hoàng tước(*) này cũng đã hơn mười năm đi… Đúng ,là mười hai năm. Lúc hai ta vừa đến đảo này thời điểm đó thật đúng là bị dọa , cái gì mà hoàng tước đảo , hoàng tước đâu không gặp mà kên kên thì thật ra không ít! Tuy nói là sản nghiệp tổ tiên của lão gia , cũng chỉ bất quá là một cái nội hải thượng(*) tiểu đảo mà thôi,kia làm sao có thể so sánh cùng với kinh thành a ? Đừng nói phu nhân ,tiểu thư , cho dù chúng ta hạ nhân này nhìn cũng cứng lưỡi a . Nếu không phải vài năm gần đây hoàng thượng ra lệnh mở thông thương , trên biển thương thuyền lui tới phải ghé đảo trung chuyển . Trước đây thì phải mười ngày nửa tháng cũng không thấy được một ngời nào từ ngoài đảo đến.!

(* là đảo trên vùng biển kín được đất liền bao vây)

Tử lão nhân , bảo ta đừng oán giận? Hôm nay trời biết được tin tiểu thư bình an ta cao hứng đến chừng nào, lười tranh cãi với ngươi.! Bất quá nói đi phải nói lại , phu nhân tiểu thư năm đó ăn đúng là không ít khổ a. Lão gia ra đi(*die) vội vàng , này lũ tâm thối tha đường huynh ,biểu đệ , cùng với phòng thu chi , tiểu nhị không biết xấu hổ khi dễ các nàng cô nhi quả phụ , đem ruộng đất hiệu buôn chiếm đi hơn phân nửa, Nhà mẹ đẻ của phu nhân lại không ai để ý , không người làm chỗ dựa thật đáng thương, đường đường là nhất đẳng công tước tiểu thư nhưng lại phải đi đến cái chổ này hoang đảo , dựa vào chút sản nghiệp nhỏ bé mà sống qua ngày….Thật là đang yên lành, tự nhiên lại nhắc đến chuyện này làm gì? Ngươi này lão tử nhân lại chọc cho ta khóc!

Hiện tại đại tiểu thư cuối cùng cũng xuất giá . Đại tiểu thư này của chúng ta a, từ nhỏ đến đến thật không thể khiến cho người khác thân thiết , bộ dáng tính tình đều tốt giống như lời thoại trong kịch hay xướng dường như, cái gì mà ôn nhu hiền thục , có tri thức hiểu lễ nghĩa , cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông a ~~ Lúc chúng ta vừa lên đảo chẳng phải thường hay nhập bất phu xuất hay sao ?(*) Từ khi đại tiểu thư tiếp quản nhà cửa , tất cả mới từ từ tốt lên ,bao nhiêu năm đi theo hầu phu nhân cũng gặp qua không ít thiếu phu nhân tiểu thư, đại tiểu thư nhà chúng ta so với các nàng một chút cũng không kém.!

(* ra nhiều hơn vào : ý nói xài nhiều hơn là kiếm được.)

Lão nhân ngươi nói gì ? Nói ta bình thường mở miệng ngậm miệng đều nhắc nhị tiểu thư, hôm nay vì sao lại nổi lên khen đại tiểu thư tốt như vậy? Này thật sự không thể trách ta bất công , ngươi nếu như nói đại tiểu thư chúng ta là nhân gia tiểu thư khuê các , vậy thì nhị tiểu thư chính là tiên nữ từ trên trời giáng trần. Ta Chung nương sống mấy chục năm cũng chưa gặp qua người nào đẹp hơn so với nhị tiểu thư chúng ta. Mỗi lần mở miệng a ngọt so với mật dường như. Nàng nếu hướng người khác cười một cái , đừng nói các ngươi này đó đại nam nhân ,ngay cả ta tim cũng muốn bùm bùm đập cả nửa ngày , mỗi lần nàng gọi một tiếng “Chung nương” ta đây cả ngày đi đường đều là khinh khinh phiêu phiêu (*) . Người kia từ kinh thành đến Nhâm đại nhân cũng không phải đối với nhị tiểu thư chúng ta nhất kiến chung tình hay sao (*) , đều là lần này sang lần khác hướng trên đảo mà chạy , chưa qua mấy ngày đã đến cầu hôn đâu?

(* khinh khinh phiêu phiêu : nhẹ nhàng bay bổng ý nói là như đi trên mây =))

(*Nhất kiến chung tình : vừa gặp đã yêu) Ngươi đừng cười , đừng nói ta, ngoại trừ ngươi ta này không có con mắt nhìn, mọi người trên đảo chúng ta người nào không phải đem nhị tiểu thư trở thành bảo bối phủng ở trong lòng bàn tay ? Phu nhân thì không cần phải nói, đại tiểu thư chúng ta thì càng đem nhị tiểu thư sủng lên trời a, ngươi xem xem chi phí ăn mặc của nhị tiểu thư , tất cả có cái nào không chiếu theo quy cách của các vị tiểu thư nơi kinh thành mà chuẩn bị đâu, có người tỷ tỷ nào hội nguyện tự mình mặc quần áo vải bông, muội muội quần áo lại là do Cẩm Lan Hiên kinh thành may ra đâu?. Ngay cả hôn sự của nhị tiểu thư… ai…Ngẫm lại đại tiểu thư đều đã hai mươi, năm đó khi ta hai mươi tuổi thì đã sinh cho ngươi ba đứa con. Đại tiểu thư liền bởi vì vây trên đảo nhỏ , đến bây giờ vẫn không ai đến làm mai , điều này cũng thật khó khăn , lại là nói tới nhị tiểu thư. Vốn phu nhân vẫn còn lo lắng, nói cái gì mà nhỏ lớn có thứ tự, đại tỷ còn chưa có lập gia đình , tiểu muội có thể nào thành hôn. Về sau không biết đại tiểu thư có biện pháp gì làm cho phu nhân gật đầu. Đại môn nhà giàu gì đó ta từng thấy nhiều lắm , nhưng giống đại tiểu thư chúng ta thật tâm yêu thương muội muội như vậy thì chưa từng gặp qua.

Khư! Ngươi tử lão đầu ngươi nói châm chọc cái gì! Cái gì kêu việc lần này tất cả đều là do phu nhân và đại tiểu thư nuông chiều mà ra? ĐÓ là việc của chủ tử, chúng ta làm hạ nhân sao có tư cách nói gì? Bất qua ta nói đại tiểu thư lúc đó cũng thật không đúng , như thế nào có thể vì nhị tiểu thư muốn học người nước ngoài gì đó , liền thỉnh một đống tiên sinh về nhà giáo nhị tiểu thư? Người ta nói nữ tử không tài đó là đức , thật sự là đúng như thế. Nhị tiểu thư tính tình vốn hoạt bát , sau khi học về mỗi ngày lại ồn ào cái gì “dân chủ”, cái gì “bình đẳng”, ngày đó còn lôi kéo nói muốn đem khế bán mình trả lại cho ta , hại ta chưa gây ra chuyện gì lại suýt bị phu nhân đuổi ra Mộ Dung Gia đâu.

Nga , đúng rồi , nhị tiểu thư còn nói cái gì mà”Hôn nhân tự do”,Lão nhân ngươi nói một chút xem , hôn nhân theo lẽ tự nhiên là phải vâng theo lời cha mẹ cùng với bà mai tới dạm hỏi,”tự do” là cái gì a? Bất quá nói đến đây chuyện ngày ta thấy nhị tiểu thư chính là như vậy , ai khi trẻ đều không có thời điểm hồ đồ , nhất là cái tên kia trời đánh vương bát đản thấy nhị tiểu thư chúng ta trời sinh đơn thuần , dùng cái gì hoa ngôn xảo ngữ đem nàng lừa gat.

Ngươi lại nói chuyện ta năm đó đem tên đáng chém ngàn đao này khen lên tận trời ? Được rồi lúc trước ta là trư du mông tâm(*) , không thấy được bộ mặt thật của tên họ Từ đó , nhưng chuyện ngày cũng không trách được ta đi ? Tên Từ Tử Hủy kia là do đại tiểu thư tự mình mời đến dạy nhị tiểu thư học vẽ , khi đó thấy hắn thân thiết lại hiền hòa như thế, còn chữa trị dùm ngươi bệnh cũ đi đứng…Ngay cả đại tiểu thư còn bị gạt , ta làm sao có thể nghĩ một người đọc sách lại tuấn tú thế nhưng mặt người dạ thú , không biết dùng lời lẽ gì nói khiến nhị tiểu thư cam tâm tình nguyện bỏ nhà theo hắn.



Trước kia ta thường oán giận tại sao chúng ta như thế nào lại phải ra đảo nhỏ này , hiện tại ngẫm lại thật đúng là vô cùng may mắn . May mà chúng ta ở đây trên đảo nhỏ , nếu là ở tại kinh thành , chuyện ngày không cần một ngày bảo đảm đã lan truyền dư luận xôn xao, đến lúc đó phu nhân cùng đại tiểu thư làm sao có thể nhìn người đây , huống chi nhị tiểu thư vừa mới hứa gả cho người ta.

Lão nhân còn nhớ rõ nhị tiểu thư bỏ trốn ngày đó không? Thật đúng là đem ta hù chết. Ngày đó đúng lúc Nhâm đại nhân vừa đến trên đảo, đang cùng phu nhân thương nghị chuyện cưới nhị tiểu thư, ta ở phía trước thính phòng hầu hạ, thì thấy đại tiểu thư đi vào. Làm ta giật cả mình! Lúc đó mặt tiểu thư a trắng giống như tờ giấy vậy , ta làm việc trong phủ đã nhiều năm , chưa từng thấy đại tiểu thư biểu tình dọa người như thế.

Phu nhân nghe nói nhị tiểu thư cùng người bỏ đi rồi , thiếu chút nữa ngất đi , nhưng thật ra Nhâm đai nhân lúc này rất là trấn định , lập tức ra lệnh phân phó hạ nhân đem nhị tiểu thư cùng tên họ Từ bắt trở về. Ta lúc ấy còn oán đại tiểu thư làm sao lại hồ đồ như vậy, trước mặt hôn phu nhị tiểu thư lại đem chuyện này nói ra. Ai ngờ đại tiểu thư lại mở miệng , ngay cả ta đều sợ tới mức thiếu chút nữa hôn mê, chỉ nhớ nàng nói:” Nhâm đại nhân, tiểu muội cùng Từ tiên sinh tình đầu ý hợp , tư định cả đời , ta thân là đại tỷ lại không hế hay biết đây là cái sai thứ nhất , lấy suy nghĩ bản thân vì tiểu muội đính hôn nhưng lại không hỏi ý kiến của muội ấy là cái sai thứ hai. Sau khi biết được chuyện tình, không đành lòng tiểu muội thương tâm , cố ý hỗ trợ nàng chạy trốn , này là tam sai . Ngàn sai vạn sai sẽ do mình ta gánh vác , chỉ mong đại nhân có thể giúp hai người họ hoàn thành ước vọng.

Nguyên lai chuyện nhị tiểu thư chạy trốn đại tiểu thư cũng có phần, lão nhân a ,lúc ấy ta nhìn thấy các tiểu thư lại làm ra chuyện đồi phong bại tục như vậy thật là đau lòng muốn chết được, cũng nhịn không được thầm oán đại tiểu thư đối nhị tiểu thư dung túng đến như thế. Bỗng nhiên nghe một trận cười to , trong lòng ta nghĩ: xong rồi xong rồi, lần này Nhâm đại nhân tức đến điên rồi! Vụng trộm ngẩng đầu thì thấy biểu tình Nhâm đại nhân kia thật cổ quái , xem chừng nếu là tức giận đến lợi hại chính là khuôn mặt lại có vẻ mừng như điên. Ta bị dọa , cúi đầu lại vụng trộm liếc mắt nhìn đại tiểu thư một cái, nàng thật ra bình tĩnh trở lại , chính trực nhìn thẳng Nhâm đại nhân.

Kia Nhâm đại nhân dần dần ngưng cười , chậm rãi đi đến bên cạnh đại tiểu thư nhìn nàng một lúc lâu , đột nhiên hung hăng nắm cằm đại tiểu thư. Chỉ nghe thấy phu nhân hét lên một tiếng , lần này đúng là ngất đi thật , ta chạy nhanh lại đút nước quạt gió. Đại tiểu thư ngay cả ánh mắt cũng không chớp một cái, vẫn là thẳng tắp nhìn chằm chằm đại nhân, tiếp tục nói:” Muốn trách phạt , ta nguyện một người tiếp nhận , thỉnh đại nhân gúp người thành toàn.”

“Giúp người thành toàn? Thật hay cho câu giúp người thành toàn”. Nhâm đại nhân cuối cùng cũng mở miệng ,nói:” Chính là tán thành cho các ngươi chuyện tốt , ai đến tán thành cho ta chuyện tốt? A Vi phụ ta như thế , ngươi Mộ Dung gia vẫn dám nói muốn ta tác hợp ? Ngàn tấm thiệp cưới đã sớm phát ra, khắp thiên hạ đều biết Nhâm gia trưởng tử sắp kết hôn cùng Mộ Dung tiểu thư , ta Nhâm gia không gánh nổi việc này!”

Lời này nói thật đúng là như vậy , trước khoan nói đến việc Nhâm đại nhân đối với nhị tiểu thư một lòng say mê , cho dù không hề có cảm tình , xảy ra việc này Nhâm gia còn không bị thiên hạ chê cười? Chỉ thấy đại tiểu thư rốt cục chớp mắt , yên lặng nữa ngày , mở mắt ra nhẹ nhàng nói:” Cầu , đại nhân thành toàn.”

Lão nhân , nhớ rõ ta nói chuyện gì sao? Đại tiểu thư chúng ta ngàn hảo vạn hảo, chỉ là không biết ứng biến, đến tình trạng này vậy mà còn khăng khăng kiên trì , khi đó ta thật bị nàng làm tức chết rồi. Ai biết , vị Nhâm đại nhân kia thế nhưng lại cười một tiếng , buông tiểu thư ra nói “Hảo , ta có thể thành toàn.” Hắn lui về sau từng bước , lại mỉm cười , này tươi cười là thật , hiện tại…..Ai…dù sao khi đó lưng ta đều toát ra mồ hôi lạnh. Chỉ thấy hắn lại mở miệng”Ta có thể thành toàn, có điều….. Nhâm gia không thể.”

Vừa nói , hắn vừa đi ra cửa , vừa đi vừa nói chuyện: “ Nhị tiểu thư đi mất , may mắn còn có một đại tiểu thư. Mười ngày sau , Nhâm gia sẽ phái người đến cửa đón dâu.”

Nhị tiểu thư trốn đi , liền bức đại tiểu thư gả, đây là đạo lý gì a! Nếu là lão gia còn sống có thể để Nhâm gia hắn càn rỡ như vậy sao? Lão nhân , người khác không biết Nhâm gia thế nào , nhưng mà ta biết vô cùng tường tận. Bọn họ ba đời trước còn không biết là người nơi nào làm buôn bán tiểu sinh ý , nếu không phải hoàng thượng ban bố kia cái gì tân chính(*) cùng người nước ngoài thông thương , Nhâm gia dựa vào việc giao tiếp buôn bán với người nước ngoài trên biển lời một khoản lớn , sau lại vì chế tạo thuyền hay là gì đó mới có thể được hoàn thượng tứ phong thừa kế nam tước. Nói đến chính là chuyện của đời trước , kỳ thực chính là một cái nhà giàu mới nổi thôi! Về phần người kia Nhâm đại nhan chức quan lại thật buồn cười. Ta nghe nói hắn không thi khoa cử , chẳng qua ở bọn quỷ Tây dương(*) nơi đó học cái gì hải quân…sự chiến lược , rồi trở thành binh bộ thị lang. Nghe Lý tiên sinh phòng thu chi nói bất luận hắn chức quan cao bao nhiêu , thiên hạ người đọc sách cũng không hiếm lạ đâu.

(* tân chính : chính sách mới ) (* quỷ tây dương : khi người châu âu đi vào châu á , do khác màu da , tóc và mắt , điển hình là tóc vàng mắt xanh thường bị gọi là quỷ ,ai coi truyện nhật thì biết ùi há) Chuyện hôn nhân này ta vốn thật sự phản đối , Mộ Dung gia chúng ta là người như thế nào? Theo thái tổ thời điểm chính là được ban thưởng nhất đẳng công tước , nhà mẹ đẻ phu nhân cũng là tiếng tăm lừng lẫy hữu thừa tướng, nếu là trước kia, này Nhâm gia đừng nói đến việc cùng chúng ta kết thân , muốn đi vào Mộ Dung phủ một bước cũng khó giống như lên trời. Nào biết được , Mộ Dung gia hiện tại xuống dốc đến tình trạng này, lại phải cùng với loại bình dân này kết thông gia. Lão gia ở dưới suối vàng mà biết chỉ sợ phải từ trong quan tài nhảy ra ngoài!.

Lão nhân , ta biết ngươi muốn nói gì , ngươi muốn nói hiện tại tiểu thư đều đã gả đi rồi , ta cũng đừng tái càu nhàu đúng không.( đúng ta cũng muốn nói thế =)). Ta chỉ là thương tâm a, này thói đời là như thế nào vậy , tóc húi cua dân chúng cũng có thể cùng đại quý tộc kết làm thông gia , trước đó còn nghe nhị tiểu thư nói hiện ở kinh thành cư nhiên còn có nữ tử làm quan , còn có rất nhiều hoàng khuê nữ tử xuất đầu lộ diện bắt đầu việc buôn bán , điên rồi…. điên rồi….

Hai vị tiểu thư , đều là một tay ta nuôi lớn , vốn nên là cả đời hưởng phúc , ai ngờ được đại tiểu thư ôn nhu lại phải đi làm con dâu nhà giàu mới nổi , cũng không biết nàng tính tình mềm mại về đến nhà chồng có bị ức hiếp hay không …(ai dám ăn hiếp chỉ =))… Thiên tiên nhị tiểu thư hiện tại cũng không biết đi theo tên họ Từ đến chỗ nào rồi… Ai… Ngươi đừng khuyên ta nữa, phiền lòng! Ngày mai phu nhân còn muốn ra đảo vì tiểu thư cầu phúc đâu, ngủ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Tước Kỷ Sự

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook