Chương 39:
Tiểu Tam Bàn Tử
27/10/2024
“Cháu nói, cháu nói, ông buông cháu ra trước đi”, tôi lập tức hét lên đầy sợ hãi.
Hồng Dao, xin lỗi nhé, tôi đã cố gắng hết sức rồi, tôi cũng muốn bảo vệ đứa bé đó, nhưng giờ tôi chỉ có thể bảo toàn mạng sống của mình trước.
Ông già buông tôi ra, nhưng ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn tôi, không hề lơi lỏng. Rõ ràng nếu câu trả lời của tôi không làm ông ta hài lòng, ông ta có thể giết tôi bất cứ lúc nào, hơn nữa điều đó còn dễ như trở bàn tay.
“Đứa bé đang ở chỗ vợ chồng nhà họ Trương ở trấn Thanh Hà, họ tự lập một cô nhi viện, tối hôm đó cháu đã đặt đứa bé ở cửa cô nhi viện, tận mắt nhìn bọn họ ôm đứa bé vào trong.”
Rơi vào bước đường cùng, tôi đành phải nói ra sự thật.
“Hừ.”
Ông già hừ lạnh một tiếng, sau đó không quay đầu lại mà đi thẳng về phía trấn Thanh Hà.
Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên đang lên cơn sốc sắp chết, thấy chiếc rìu trên tay ông ta, tôi cắn răng một cái rồi bước tới cầm rìu đi, sau đó theo sát phía sau ông lão.
Đi theo lão, chúng tôi nhanh chóng vào trong trấn Thanh Hà, lúc này đã là nửa đêm, mặc dù trấn Thanh Hà là một thị trấn nhưng không thể nào so với thành phố, trên đường phố không thấy một bóng người nào, im ắng không một tiếng động.
Đi một lúc, ông già dừng lại trước một cây cột điện, ngẩng đầu nhìn lên phía trên cây cột, tôi cũng vội vàng bước đến gần.
Trên cột điện có dán thông báo tìm người.
Tấm đầu tiên viết về việc một đứa bé bị mất tích, kèm theo ảnh của đứa bé và thông tin của người đăng thông báo.
Người đăng tin là Trương Phong, địa chỉ chính là cô nhi viện của nhà họ Trương.
Tấm thứ hai cũng là thông báo tìm trẻ mất tích, nhưng người đăng tin lại đổi một cái tên khác.
Điều quan trọng hơn chính là bức ảnh trên tấm thông báo thứ hai trông rất quen.
Cẩn thận nhớ lại, tôi lập tức bừng tỉnh, cúi đầu nhìn đứa bé trong tay ông già và trên ảnh chụp, giống nhau như đúc.
Hai tờ thông báo tìm người, hai đứa trẻ bị mất tích, một trong số đó lại đang ở trong vòng tay của ông già, cái còn lại càng bất ngờ, chính là đứa con của Hồng Dao cũng mất tích.
Điều này không thể không khiến người ta suy nghĩ, ngay lập tức tôi nghĩ đến ông nội, liệu có phải là ông nội đã làm chuyện này không, ông ấy có thể đã bắt cóc đứa con của Hồng Dao trước, sau đó lại đi bắt cóc một đứa trẻ từ một gia đình khác để giả mạo.
Giả thuyết này không phải là vô căn cứ, mà rất có khả năng là vậy, cho nên, không chỉ có tôi nghĩ đến điều này mà ngay cả ông lão kia cũng nghĩ như thế, ánh mắt khi quay đầu nhìn tôi đầy sát khí.
“Cháu không biết, chuyện này không phải do cháu làm, cả ngày hôm nay cháu đều ở nhà mà.”
Tôi vội vàng giải thích, không muốn bị ông ta giết chết ngay tại đây.
“Không phải mày làm, vậy chắc chắn là do ông nội Trần Nhất Sơn của mày làm rồi, ba lần bảy lượt trêu chọc tao, bọn mày thật sự nghĩ rằng tao không dám giết người sao?" Ông lão nghiến răng nói.
Tôi biết chắc chắn ông ta dám giết người, vì ông ta vừa mới giết một người, tôi vội nói: “Chuyện này đơn giản thôi, tìm ông nội cháu để đối chất đi.”
“Hừ, không cần mày nói thì tao cũng sẽ làm vậy, nếu đúng là do Trần Nhất Sơn làm, hôm nay chính là ngày chết của hai ông cháu nhà mày.” Ông lão lạnh lùng nói.
Nói xong, ông ta quay người đi thẳng về phía làng chúng tôi.
Tôi vội vàng đuổi theo, trong lòng thầm cầu nguyện mong rằng không phải do ông nội làm, nếu không hôm nay chết chắc.
Tôi và lão nhanh chóng quay lại con đường xi măng ở đầu làng. Quỷ Vực vẫn còn đó, không biết ông nội và Lưu Nhất Thủ thế nào rồi, nhưng ông lão không quan tâm đến điều đó mà trực tiếp xông vào trong Quỷ Vực.
Hồng Dao, xin lỗi nhé, tôi đã cố gắng hết sức rồi, tôi cũng muốn bảo vệ đứa bé đó, nhưng giờ tôi chỉ có thể bảo toàn mạng sống của mình trước.
Ông già buông tôi ra, nhưng ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn tôi, không hề lơi lỏng. Rõ ràng nếu câu trả lời của tôi không làm ông ta hài lòng, ông ta có thể giết tôi bất cứ lúc nào, hơn nữa điều đó còn dễ như trở bàn tay.
“Đứa bé đang ở chỗ vợ chồng nhà họ Trương ở trấn Thanh Hà, họ tự lập một cô nhi viện, tối hôm đó cháu đã đặt đứa bé ở cửa cô nhi viện, tận mắt nhìn bọn họ ôm đứa bé vào trong.”
Rơi vào bước đường cùng, tôi đành phải nói ra sự thật.
“Hừ.”
Ông già hừ lạnh một tiếng, sau đó không quay đầu lại mà đi thẳng về phía trấn Thanh Hà.
Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên đang lên cơn sốc sắp chết, thấy chiếc rìu trên tay ông ta, tôi cắn răng một cái rồi bước tới cầm rìu đi, sau đó theo sát phía sau ông lão.
Đi theo lão, chúng tôi nhanh chóng vào trong trấn Thanh Hà, lúc này đã là nửa đêm, mặc dù trấn Thanh Hà là một thị trấn nhưng không thể nào so với thành phố, trên đường phố không thấy một bóng người nào, im ắng không một tiếng động.
Đi một lúc, ông già dừng lại trước một cây cột điện, ngẩng đầu nhìn lên phía trên cây cột, tôi cũng vội vàng bước đến gần.
Trên cột điện có dán thông báo tìm người.
Tấm đầu tiên viết về việc một đứa bé bị mất tích, kèm theo ảnh của đứa bé và thông tin của người đăng thông báo.
Người đăng tin là Trương Phong, địa chỉ chính là cô nhi viện của nhà họ Trương.
Tấm thứ hai cũng là thông báo tìm trẻ mất tích, nhưng người đăng tin lại đổi một cái tên khác.
Điều quan trọng hơn chính là bức ảnh trên tấm thông báo thứ hai trông rất quen.
Cẩn thận nhớ lại, tôi lập tức bừng tỉnh, cúi đầu nhìn đứa bé trong tay ông già và trên ảnh chụp, giống nhau như đúc.
Hai tờ thông báo tìm người, hai đứa trẻ bị mất tích, một trong số đó lại đang ở trong vòng tay của ông già, cái còn lại càng bất ngờ, chính là đứa con của Hồng Dao cũng mất tích.
Điều này không thể không khiến người ta suy nghĩ, ngay lập tức tôi nghĩ đến ông nội, liệu có phải là ông nội đã làm chuyện này không, ông ấy có thể đã bắt cóc đứa con của Hồng Dao trước, sau đó lại đi bắt cóc một đứa trẻ từ một gia đình khác để giả mạo.
Giả thuyết này không phải là vô căn cứ, mà rất có khả năng là vậy, cho nên, không chỉ có tôi nghĩ đến điều này mà ngay cả ông lão kia cũng nghĩ như thế, ánh mắt khi quay đầu nhìn tôi đầy sát khí.
“Cháu không biết, chuyện này không phải do cháu làm, cả ngày hôm nay cháu đều ở nhà mà.”
Tôi vội vàng giải thích, không muốn bị ông ta giết chết ngay tại đây.
“Không phải mày làm, vậy chắc chắn là do ông nội Trần Nhất Sơn của mày làm rồi, ba lần bảy lượt trêu chọc tao, bọn mày thật sự nghĩ rằng tao không dám giết người sao?" Ông lão nghiến răng nói.
Tôi biết chắc chắn ông ta dám giết người, vì ông ta vừa mới giết một người, tôi vội nói: “Chuyện này đơn giản thôi, tìm ông nội cháu để đối chất đi.”
“Hừ, không cần mày nói thì tao cũng sẽ làm vậy, nếu đúng là do Trần Nhất Sơn làm, hôm nay chính là ngày chết của hai ông cháu nhà mày.” Ông lão lạnh lùng nói.
Nói xong, ông ta quay người đi thẳng về phía làng chúng tôi.
Tôi vội vàng đuổi theo, trong lòng thầm cầu nguyện mong rằng không phải do ông nội làm, nếu không hôm nay chết chắc.
Tôi và lão nhanh chóng quay lại con đường xi măng ở đầu làng. Quỷ Vực vẫn còn đó, không biết ông nội và Lưu Nhất Thủ thế nào rồi, nhưng ông lão không quan tâm đến điều đó mà trực tiếp xông vào trong Quỷ Vực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.