Chương 49:
Tiểu Tam Bàn Tử
27/10/2024
Lý Nhất Huyền cười khà khà, tay anh ta rung lên, chiếc ô đen lập tức biến thành một cây trường thương, đâm thẳng về phía ông nội. Ông nội khinh bỉ nhìn thoáng qua, vung dao chém thẳng vào chiếc ô.
Nhưng không ngờ Lý Nhất Huyền lại tăng lực giữa chừng, chiếc ô trực tiếp né tránh con dao mổ lợn, đập liên tiếp mấy phát lên người ông nội.
Nhưng việc tiếp theo khiến Lý Nhất Huyền sững sờ, ông nội bị thân ô điểm trúng nhưng không có chút phản ứng nào, điều này khiến anh ta trở tay không kịp, phải biết rằng anh ta đã điểm vào các huyệt đạo trên người, người bị điểm trúng không dám nói là không thể cử động, nhưng chắc chắn sẽ bị tê liệt toàn thân, sao có thể chẳng có chút phản ứng gì được chứ?
Con dao trong tay ông nội chuyển hướng, tiếp tục đâm về phía Lý Nhất Huyền, Lý Nhất Huyền nhấn lên cán ô, “bụp” một tiếng, nan ô xoè ra, sau đó tôi thấy trên mặt ô có những đạo bùa chú phát sáng.
Lý Nhất Huyền xoay cán ô, toàn bộ chiếc ô liền xoay tròn, rồi cuốn về phía ông nội, nhưng kết quả lại khiến Lý Nhất Huyền sững sờ một lần nữa, ông nội trực tiếp dùng dao đâm thủng chiếc ô đen.
“Bản tôn là Thổ Địa, chút bùa chú nhỏ bé này không thể làm gì tao.”
Ông nội cười lạnh một tiếng rồi tiếp tục vung dao chém về phía Lý Nhất Huyền. Lý Nhất Huyền sử dụng chiêu thức kia thất bại, thế chủ động đã mất, lập tức rơi vào thế hạ phong, hơn nữa sau khi bị ông nội áp sát, cây ô dài của anh ta càng khó phát huy tác dụng, tình thế trở nên nguy cấp.
“ông cụ Trần, ông mau bế đứa bé đi, chú em Phi Dương, tìm một sợi dây thừng to một chút.”
Đạo trưởng Thanh Hư thấy Lý Nhất Huyền rơi vào thế hạ phong, lập tức đặt đứa trẻ vào tay ông Lục, sau khi dặn dò tôi một tiếng thì tức khắc tham gia vào trận chiến để giải vây cho Lý Nhất Huyền.
Tôi cũng không dám lơ là, tìm một cuộn dây gai trong nhà ông Lục, cầm vào tay rồi nhưng lại không biết phải ra tay thế nào, ba người họ đánh nhau, tốc độ nhanh như chớp, không khác gì các cao thủ võ công trong phim, căn bản là tôi không có cơ hội can thiệp.
Rất nhanh, Lý Nhất Huyền vụt qua bên cạnh tôi, khi tôi nhìn xuống thì sợi dây gai trong tay đã biến mất, giờ nó xuất hiện trong tay Lý Nhất Huyền, anh ta tạo thành một vòng tròn, rồi nấp sang một bên, nhắm đúng thời điểm, bất ngờ ném sợi dây ra, sợi dây đó lập tức trói chặt ông nội.
Vừa trói được ông nội, đạo trưởng Thanh Hư và Lý Nhất Huyền lập tức kéo căng sợi dây, rồi quấn quanh ông nội từng vòng từng vòng, nhưng điều kỳ lạ là, sau khi bị trói, dường như ông nội không có chút phản kháng nào, còn nở một nụ cười.
“Không ổn rồi.”
“Loảng xoảng.”
Đạo trưởng Thanh Hư cũng nhận ra vấn đề, vội kêu lên một tiếng, nhưng vẫn chậm một bước, chúng tôi nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, ông Lục đã ngã xuống, trên tay ông ấy không còn đứa bé đó nữa, đứa bé đã biến mất.
Cuối cùng cũng khống chế được ông nội, nhưng khi nhìn thấy ông Lục ngã xuống, tất cả niềm vui đều tan biến, lòng tôi chùn xuống, bỗng nhiên có một dự cảm không lành.
"Điệu hổ ly sơn, chúng ta trúng kế rồi, trợ thủ của chúng đã đến." Lý Nhất Huyền kêu lên.
Đạo trưởng Thanh Hư cũng không để ý đến ông nội nữa mà bước từng bước một về phía ông Lục, rất cẩn trọng, bởi vì có người đã thừa cơ đánh lén ông Lục thì cũng có thể sẽ chực chờ tấn công chúng tôi.
Nhưng cuối cùng, kẻ tấn công vẫn không xuất hiện, đạo trưởng Thanh Hư nhanh chóng đi qua đỡ ông Lục dậy, tôi và Lý Nhất Huyền cũng tiến tới, nhìn thấy cửa sổ nhà ông Lục mở toang, chắc chắn có người đã lẻn vào từ cửa sổ, nhân cơ hội đó tấn công ông Lục.
"Không có vết thương nào cả, hơi thở cũng bình thường, nhưng sao ông ấy vẫn chưa tỉnh?"
Nhưng không ngờ Lý Nhất Huyền lại tăng lực giữa chừng, chiếc ô trực tiếp né tránh con dao mổ lợn, đập liên tiếp mấy phát lên người ông nội.
Nhưng việc tiếp theo khiến Lý Nhất Huyền sững sờ, ông nội bị thân ô điểm trúng nhưng không có chút phản ứng nào, điều này khiến anh ta trở tay không kịp, phải biết rằng anh ta đã điểm vào các huyệt đạo trên người, người bị điểm trúng không dám nói là không thể cử động, nhưng chắc chắn sẽ bị tê liệt toàn thân, sao có thể chẳng có chút phản ứng gì được chứ?
Con dao trong tay ông nội chuyển hướng, tiếp tục đâm về phía Lý Nhất Huyền, Lý Nhất Huyền nhấn lên cán ô, “bụp” một tiếng, nan ô xoè ra, sau đó tôi thấy trên mặt ô có những đạo bùa chú phát sáng.
Lý Nhất Huyền xoay cán ô, toàn bộ chiếc ô liền xoay tròn, rồi cuốn về phía ông nội, nhưng kết quả lại khiến Lý Nhất Huyền sững sờ một lần nữa, ông nội trực tiếp dùng dao đâm thủng chiếc ô đen.
“Bản tôn là Thổ Địa, chút bùa chú nhỏ bé này không thể làm gì tao.”
Ông nội cười lạnh một tiếng rồi tiếp tục vung dao chém về phía Lý Nhất Huyền. Lý Nhất Huyền sử dụng chiêu thức kia thất bại, thế chủ động đã mất, lập tức rơi vào thế hạ phong, hơn nữa sau khi bị ông nội áp sát, cây ô dài của anh ta càng khó phát huy tác dụng, tình thế trở nên nguy cấp.
“ông cụ Trần, ông mau bế đứa bé đi, chú em Phi Dương, tìm một sợi dây thừng to một chút.”
Đạo trưởng Thanh Hư thấy Lý Nhất Huyền rơi vào thế hạ phong, lập tức đặt đứa trẻ vào tay ông Lục, sau khi dặn dò tôi một tiếng thì tức khắc tham gia vào trận chiến để giải vây cho Lý Nhất Huyền.
Tôi cũng không dám lơ là, tìm một cuộn dây gai trong nhà ông Lục, cầm vào tay rồi nhưng lại không biết phải ra tay thế nào, ba người họ đánh nhau, tốc độ nhanh như chớp, không khác gì các cao thủ võ công trong phim, căn bản là tôi không có cơ hội can thiệp.
Rất nhanh, Lý Nhất Huyền vụt qua bên cạnh tôi, khi tôi nhìn xuống thì sợi dây gai trong tay đã biến mất, giờ nó xuất hiện trong tay Lý Nhất Huyền, anh ta tạo thành một vòng tròn, rồi nấp sang một bên, nhắm đúng thời điểm, bất ngờ ném sợi dây ra, sợi dây đó lập tức trói chặt ông nội.
Vừa trói được ông nội, đạo trưởng Thanh Hư và Lý Nhất Huyền lập tức kéo căng sợi dây, rồi quấn quanh ông nội từng vòng từng vòng, nhưng điều kỳ lạ là, sau khi bị trói, dường như ông nội không có chút phản kháng nào, còn nở một nụ cười.
“Không ổn rồi.”
“Loảng xoảng.”
Đạo trưởng Thanh Hư cũng nhận ra vấn đề, vội kêu lên một tiếng, nhưng vẫn chậm một bước, chúng tôi nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, ông Lục đã ngã xuống, trên tay ông ấy không còn đứa bé đó nữa, đứa bé đã biến mất.
Cuối cùng cũng khống chế được ông nội, nhưng khi nhìn thấy ông Lục ngã xuống, tất cả niềm vui đều tan biến, lòng tôi chùn xuống, bỗng nhiên có một dự cảm không lành.
"Điệu hổ ly sơn, chúng ta trúng kế rồi, trợ thủ của chúng đã đến." Lý Nhất Huyền kêu lên.
Đạo trưởng Thanh Hư cũng không để ý đến ông nội nữa mà bước từng bước một về phía ông Lục, rất cẩn trọng, bởi vì có người đã thừa cơ đánh lén ông Lục thì cũng có thể sẽ chực chờ tấn công chúng tôi.
Nhưng cuối cùng, kẻ tấn công vẫn không xuất hiện, đạo trưởng Thanh Hư nhanh chóng đi qua đỡ ông Lục dậy, tôi và Lý Nhất Huyền cũng tiến tới, nhìn thấy cửa sổ nhà ông Lục mở toang, chắc chắn có người đã lẻn vào từ cửa sổ, nhân cơ hội đó tấn công ông Lục.
"Không có vết thương nào cả, hơi thở cũng bình thường, nhưng sao ông ấy vẫn chưa tỉnh?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.