Chương 8:
Tiểu Tam Bàn Tử
27/10/2024
Vợ chồng nhà họ Trương cũng là những người nổi tiếng của trấn Thanh Hà, họ từng được truyền hình phỏng vấn. Trước đây, khi tôi còn đi học ở thị trấn, mỗi năm trường đều tổ chức các hoạt động thiện nguyện, nơi chúng tôi đến chắc chắn có trại trẻ mồ côi của vợ chồng họ Trương, tôi biết, họ là những người rất tốt bụng.
Vì vậy, khi nhìn thấy trại trẻ mồ côi, tôi quyết định ngay lập tức, thay vì để ông nội làm hại đứa trẻ này, tôi sẽ đưa nó đến trại trẻ mồ côi, như vậy có thể nó sẽ có cơ hội sống sót.
“Xin lỗi con, chú không thể tìm thấy mẹ con, cũng không dám đưa con về nhà. Chú chỉ có thể làm như vậy thôi.” Tôi nói thầm với đứa bé, rồi đặt nó xuống trước cửa trại trẻ mồ côi.
“Cốc, cốc, cốc” Tôi gõ cửa thật mạnh, gõ đến hơn mười lần, đợi khi nghe thấy tiếng bước chân của ai đó bên trong tôi mới quay đầu bỏ chạy.
Vài giây sau, một ông lão khoảng sáu mươi tuổi mở cửa, nhìn thấy đứa bé không mặc gì nằm trước cửa, ông ấy giật mình, sau đó vội vàng bế đứa bé lên.
Ông ấy không trở vào nhà ngay lập tức mà nhìn xung quanh một hồi lâu rồi thở dài một tiếng, quay người đi vào. Ông ấy biết người bỏ đứa bé vẫn còn ở gần đó, nhưng người ta không chịu xuất hiện, ông ấy cũng không thể làm gì được, đây không phải lần đầu ông ấy gặp phải tình huống này.
Mà tôi vốn đang âm thầm quan sát, nhìn thấy đứa trẻ đã được bế vào trong, lòng tôi nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng. Lúc này tôi cũng không còn tâm trí để tìm Hồng Dao nữa, tôi vội vàng chạy về nhà, lén leo qua cửa sổ vào phòng, thay bộ quần áo khác rồi lên giường ngủ.
Sau một đêm mệt mỏi tôi đã kiệt sức, vừa chạm giường tôi đã ngủ say như chết. Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy ông nội gọi tôi dậy ăn cơm nhưng tôi không để ý.
“Phi Dương, Phi Dương, đừng ngủ nữa, đừng ngủ nữa.”
Tôi cảm thấy ai đó đang vỗ nhẹ vào mặt tôi. Tôi mở mắt ra thì thấy ông nội đứng bên giường nhìn tôi với vẻ lo lắng. Tôi giật mình, muốn bật dậy, nhưng vừa dùng sức thì tôi đã gục xuống giường.
Tôi bàng hoàng nhận ra mình không còn chút sức lực nào, dù cố gắng hết sức cũng không thể ngồi dậy, đầu tôi ngày càng choáng váng, toàn thân cảm thấy mệt mỏi rã rời.
“Đừng ngủ, Phi Dương à, đừng ngủ, uống chút nước đi.”
Ông nội thấy mồ hôi lạnh tôi tuôn ra như suối thì vội vàng rót một bát nước đưa cho tôi. Uống xong nước, tôi cảm thấy khá hơn nhiều, nhưng vẫn không còn chút sức lực nào.
“Anh Lục này, Phi Dương làm sao vậy? Rõ ràng vẫn khỏe mạnh, sao lại thành ra thế này?”
Ông nội rời khỏi phòng, nhưng ngay sau đó tôi nghe thấy ông nói chuyện với ai đó.
Ông nội tôi có vai vế rất cao trong thôn, đó cũng là lý do tại sao rõ ràng tôi là con nuôi của ông ấy nhưng lại phải gọi là ông nội. Vì nếu tôi gọi ông ấy là bố thì vai vế của tôi sẽ cao hơn hầu hết mọi người trong thôn, kể cả trưởng thôn cũng phải gọi tôi là chú, điều đó sẽ rất khó xử, nên tôi phải giảm đi một bậc.
Trong thôn, người mà ông nội gọi là anh Lục có lẽ là Trần Nhất Phát, một thầy thuốc Đông y không có giấy phép, nhưng y thuật của ông ấy rất cao minh, thường có nhiều người từ xa đến xin những bài thuốc dân gian.
“Nhất Sơn, tôi phải nói thẳng với ông như này, căn bệnh của Phi Dương rất kỳ lạ, tinh thần và sinh lực của Phi Dương như bị hút cạn, với y thuật của tôi thì tôi cũng đành chịu. Cứ để ông trời quyết thôi, nếu Phi Dương có thể qua được ba ngày này thì coi như được hồi sinh sau cơn bĩ cực* rồi, nhưng ông phải chuẩn bị tâm lý.” Sau đó tôi nghe thấy ông Lục là Trần Nhất Phát trả lời.
*Bĩ cực thái lai ý bảo vận tới chỗ cùng cực thì vận thông đến. Khổ hết lại sướng, rủi hết lại đến may.
Lời của Trần Nhất Phát như tiếng sấm nổ ngang tai, khiến tôi cảm thấy nghẹt thở. Tôi, tôi sắp chết ư? Tôi chỉ còn ba ngày để sống thôi sao? Chẳng lẽ tôi vừa làm một việc tốt lại phải chết sao?
“Rầm”, có tiếng động ở cửa, sau đó tôi nghe thấy tiếng Trần Nhất Phát kêu lên: “Trần Nhất Sơn, ông phải cố lên, thằng bé nó đã như thế rồi, ông không thể gục ngã nữa. Hay là đưa đến bệnh viện lớn đi, tôi sẽ nói với trưởng thôn nhờ mọi người góp tiền.”
“Không cần đâu, tôi không sao.” Giọng ông nội lại vang lên, nhưng không còn mạnh mẽ như mọi khi, giọng ông yếu ớt như một người bệnh.
Nghe tiếng ông nội, tôi bỗng nhiên rơi nước mắt.
Cuối cùng, ông nội cũng tiễn Trần Nhất Phát về, ông bận rộn trong bếp một lúc lâu, sau đó mang một bát canh gà đến cho tôi. Nhưng tôi lại không có sức tự mình ăn, chỉ có thể để ông nội đút từng muỗng
“Rầm”, ngay lúc đó, cửa sổ phòng tôi đột nhiên phát ra tiếng động lớn. Cửa sổ vốn đã hỏng giờ sập xuống hoàn toàn, trên khung còn dính một vệt máu, có con quạ đen chết ngay trên bậu cửa.
Vì vậy, khi nhìn thấy trại trẻ mồ côi, tôi quyết định ngay lập tức, thay vì để ông nội làm hại đứa trẻ này, tôi sẽ đưa nó đến trại trẻ mồ côi, như vậy có thể nó sẽ có cơ hội sống sót.
“Xin lỗi con, chú không thể tìm thấy mẹ con, cũng không dám đưa con về nhà. Chú chỉ có thể làm như vậy thôi.” Tôi nói thầm với đứa bé, rồi đặt nó xuống trước cửa trại trẻ mồ côi.
“Cốc, cốc, cốc” Tôi gõ cửa thật mạnh, gõ đến hơn mười lần, đợi khi nghe thấy tiếng bước chân của ai đó bên trong tôi mới quay đầu bỏ chạy.
Vài giây sau, một ông lão khoảng sáu mươi tuổi mở cửa, nhìn thấy đứa bé không mặc gì nằm trước cửa, ông ấy giật mình, sau đó vội vàng bế đứa bé lên.
Ông ấy không trở vào nhà ngay lập tức mà nhìn xung quanh một hồi lâu rồi thở dài một tiếng, quay người đi vào. Ông ấy biết người bỏ đứa bé vẫn còn ở gần đó, nhưng người ta không chịu xuất hiện, ông ấy cũng không thể làm gì được, đây không phải lần đầu ông ấy gặp phải tình huống này.
Mà tôi vốn đang âm thầm quan sát, nhìn thấy đứa trẻ đã được bế vào trong, lòng tôi nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng. Lúc này tôi cũng không còn tâm trí để tìm Hồng Dao nữa, tôi vội vàng chạy về nhà, lén leo qua cửa sổ vào phòng, thay bộ quần áo khác rồi lên giường ngủ.
Sau một đêm mệt mỏi tôi đã kiệt sức, vừa chạm giường tôi đã ngủ say như chết. Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy ông nội gọi tôi dậy ăn cơm nhưng tôi không để ý.
“Phi Dương, Phi Dương, đừng ngủ nữa, đừng ngủ nữa.”
Tôi cảm thấy ai đó đang vỗ nhẹ vào mặt tôi. Tôi mở mắt ra thì thấy ông nội đứng bên giường nhìn tôi với vẻ lo lắng. Tôi giật mình, muốn bật dậy, nhưng vừa dùng sức thì tôi đã gục xuống giường.
Tôi bàng hoàng nhận ra mình không còn chút sức lực nào, dù cố gắng hết sức cũng không thể ngồi dậy, đầu tôi ngày càng choáng váng, toàn thân cảm thấy mệt mỏi rã rời.
“Đừng ngủ, Phi Dương à, đừng ngủ, uống chút nước đi.”
Ông nội thấy mồ hôi lạnh tôi tuôn ra như suối thì vội vàng rót một bát nước đưa cho tôi. Uống xong nước, tôi cảm thấy khá hơn nhiều, nhưng vẫn không còn chút sức lực nào.
“Anh Lục này, Phi Dương làm sao vậy? Rõ ràng vẫn khỏe mạnh, sao lại thành ra thế này?”
Ông nội rời khỏi phòng, nhưng ngay sau đó tôi nghe thấy ông nói chuyện với ai đó.
Ông nội tôi có vai vế rất cao trong thôn, đó cũng là lý do tại sao rõ ràng tôi là con nuôi của ông ấy nhưng lại phải gọi là ông nội. Vì nếu tôi gọi ông ấy là bố thì vai vế của tôi sẽ cao hơn hầu hết mọi người trong thôn, kể cả trưởng thôn cũng phải gọi tôi là chú, điều đó sẽ rất khó xử, nên tôi phải giảm đi một bậc.
Trong thôn, người mà ông nội gọi là anh Lục có lẽ là Trần Nhất Phát, một thầy thuốc Đông y không có giấy phép, nhưng y thuật của ông ấy rất cao minh, thường có nhiều người từ xa đến xin những bài thuốc dân gian.
“Nhất Sơn, tôi phải nói thẳng với ông như này, căn bệnh của Phi Dương rất kỳ lạ, tinh thần và sinh lực của Phi Dương như bị hút cạn, với y thuật của tôi thì tôi cũng đành chịu. Cứ để ông trời quyết thôi, nếu Phi Dương có thể qua được ba ngày này thì coi như được hồi sinh sau cơn bĩ cực* rồi, nhưng ông phải chuẩn bị tâm lý.” Sau đó tôi nghe thấy ông Lục là Trần Nhất Phát trả lời.
*Bĩ cực thái lai ý bảo vận tới chỗ cùng cực thì vận thông đến. Khổ hết lại sướng, rủi hết lại đến may.
Lời của Trần Nhất Phát như tiếng sấm nổ ngang tai, khiến tôi cảm thấy nghẹt thở. Tôi, tôi sắp chết ư? Tôi chỉ còn ba ngày để sống thôi sao? Chẳng lẽ tôi vừa làm một việc tốt lại phải chết sao?
“Rầm”, có tiếng động ở cửa, sau đó tôi nghe thấy tiếng Trần Nhất Phát kêu lên: “Trần Nhất Sơn, ông phải cố lên, thằng bé nó đã như thế rồi, ông không thể gục ngã nữa. Hay là đưa đến bệnh viện lớn đi, tôi sẽ nói với trưởng thôn nhờ mọi người góp tiền.”
“Không cần đâu, tôi không sao.” Giọng ông nội lại vang lên, nhưng không còn mạnh mẽ như mọi khi, giọng ông yếu ớt như một người bệnh.
Nghe tiếng ông nội, tôi bỗng nhiên rơi nước mắt.
Cuối cùng, ông nội cũng tiễn Trần Nhất Phát về, ông bận rộn trong bếp một lúc lâu, sau đó mang một bát canh gà đến cho tôi. Nhưng tôi lại không có sức tự mình ăn, chỉ có thể để ông nội đút từng muỗng
“Rầm”, ngay lúc đó, cửa sổ phòng tôi đột nhiên phát ra tiếng động lớn. Cửa sổ vốn đã hỏng giờ sập xuống hoàn toàn, trên khung còn dính một vệt máu, có con quạ đen chết ngay trên bậu cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.