Chương 2: Hoàng tử
Mặc Du
02/02/2017
Băng qua một hành lang dài chính là Lâm Hoa cung. Trên đường đi, Tiêu
Diên cẩn thận nhìn xung quanh đủ cung cấp cho hắn đánh giá đại khái về
hoàng cung này, mặc dù không nhiều nhưng cũng có thể làm cho hắn bớt xa
lạ không ít. Dù sao sau này, đây chính là nơi hắn phải ở.
Cung nữ và thái giám đi tới trước mặt Tiêu Diên hành lễ, nàng thản nhiên lên tiếng đáp lại. Lúc này một tổng quản thái giám vung phất trần, lệnh cho các tiểu cung nữ phía sau mau chóng tiến lên. Tiêu Diên liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, đó chính là thái giám bên người phụ hoàng, Ôn Lương Ôn tổng quản. Dĩ nhiên, hắn cũng thấy được Tiêu Diên, quay người nửa quỳ, cười: "Ôi a, Trưởng công chúa vạn phúc, như thế nào Trưởng công chúa lại đến đây?"
Đích thực là nàng rất ít khi đến Lâm Hoa cung của phụ hoàng, cho nên Ôn tổng quản mới có thể hỏi như thế.
Nàng khoát tay, hỏi: "Nhiều người rầm rộ như thế này là đi làm cái gì?"
Ôn tổng quản cười làm lành: "Đó là Trưởng công chúa không biết, bệnh ho của bệ hạ lại tái phát, chẳng phải lại phiền đến Thục Viện nương nương. Nô tài mang những người này đến chính là để giúp đỡ nương nương." Khi ngẩng đầu, thấy được bé trai phía sau Tiêu Diên liền sáng tỏ nói: "Vị này chắc là công tử của Hải Lăng vương đi?"
Gọi là "Công tử" mà không phải là "Thế tử", đã cho đủ thể diện lại không đến mức rối loạn thân phận, việc này Ôn Lương quả thật biết cách xử sự.
"Là Hoàng đệ của bản cung."
"Đúng, đúng, đúng"
Tiêu Diên dẫn Tiêu Diễn hướng Lâm Hoa cung đi đến, Ôn tổng quản liền xoay người đi đến trước mặt nàng: "Trưởng công chúa, bệ hạ hiện tại sợ là không thuận tiện gặp..."
Tiêu Diên khẽ nhướng đôi mi thanh tú, ngữ khí trong trẻo lạnh lùng: "Phụ hoàng nếu có thể có thời gian gặp Viên Thục Viện thì tại sao lại không thể nhìn nữ nhi của người? Ôn tổng quản lo lắng cho bản cung chi bằng đi làm tốt chuyện của ngươi đi, bản cung nhớ rõ tính tình của Viên Thục Viện kia cũng không phải là thật sự dịu dàng như vậy."
"Cảm ơn Trưởng công chúa đã chỉ điểm."
Ôn tổng quản vung phất trần lên, dẫn những cung nữ này rời đi.
Đi đến cửa chính điện sai người thông truyền, Tiêu Diễn chăm chú nhìn nàng có chút do dự, hai tay đang nắm kia bỗng chốc siết chặt vài phần. Hắn đang bất an.
Định an ủi hắn vài câu thì một cung nữ trong điện đi ra, khom người mời bọn họ vào.
Vừa mới đi vài bước, xa xa đã có thể nghe được âm thanh ho khan kịch liệt, lòng Tiêu Diên cũng theo âm thanh này trầm xuống.
Thân thể của phụ hoàng mấy ngày nay đều là Viên Thục Viện chăm sóc, bảo là đám thái y kia căn bản trị phần ngọn mà không trị được tận gốc, không bằng để ái phi đến cẩn thận chăm sóc. Khi bắt đầu, bệnh quả thật có tốt lên không ít, mọi người trong cung thở dài nhẹ nhõm nhưng không ngờ bệnh chuyển xấu trở lại. Kể từ đó, phụ hoàng lại càng không rời xa Viên Thục Viện.
Thế nhưng Tiêu Diên không thật sự lo lắng, nữ nhân hậu cung chỉ là trò hề mà thôi. Nếu phụ hoàng thật sự băng hà thì Viên Thục viện chẳng phải là vô bệnh khả y(*), làm sao có được vinh hoa phú quý đây?
(*)Vô bệnh khả y: ý nói không bệnh cũng cần thầy thuốc, làm chuyện vô ích, không có lợi.
"Đến đây đi."
Nàng mang theo Tiêu Diễn chậm rãi hành lễ: "Tham kiến phụ hoàng."
Tề đế "ừm" đáp lại, không nghe ra vui giận, uống chén trà cho thấm cổ họng, hướng Tiêu Diễn vẫy tay: "Lại đây, để cho trẫm nhìn xem đứa trẻ mà hoàng hậu tìm được." Tiêu Diên hướng về hắn gật gật đầu. Hắn mới chậm rãi đứng dậy, có chút sợ hãi đi đến trường kỷ của hoàng thượng, mắt nhìn nhanh sau đó lập tức cuối đầu xuống. Long bào màu đen, chuỗi ngọc lưu ly trên vương miện , vẻ mặt lạnh nhạt, cùng với ánh mắt hoàng hậu cũng không khác nhau, không hề có độ ấm cho lắm.
Hoàng thượng vươn ngón tay trắng nõn quá mức về phía hắn, vừa thấy đã biết đó là người ốm yếu. Tiêu Diễn cúi đầu không nói.
"Ừ, không tệ, ánh mắt hoàng hậu quả thực không tệ."
Tiêu Diên mỉm cười đoan trang, thật ra, phụ hoàng từ đầu đến cuối ngay cả nhìn cũngchưa nhìn.
"Dưỡng tử của hoàng hậu cũng chính là hoàng tử của trẫm. Ừm, trẫm sẽ sai người thay đổi ngọc diệp, về sau, hoàng cung này là nhà của ngươi."
"Nhi thần... tạ ơn phụ hoàng."
"Các ngươi lui xuống đi, trẫm mệt." Tề đế nửa nằm quay lại trên ghế, mệt nỏi xua tay.
Sau khi tạ ơn, Tiêu Diên dẫn theo hắn ra ngoài chính điện, đúng lúc chạm mặt Viên Thục Viện khẩn thiết đi vào. Hồng y xinh đẹp, người đẹp như hoa, nàng ta chỉ liếc mắt một cái cũng không đến hỏi thăm Tiêu Diên. Có điều qua một lúc, trong điện liền truyền ra tiếng cười làm cho Tiêu Diên càng xác thực suy nghĩ trong lòng.
Đi qua một vài con đường, nàng muốn tự mình xem xét lại một chút sự việc nhưng lại quên mất phía sau còn có Tiêu Diễn. Nàng bật cười, trong cung này nàng là công chúa con dòng chính nên không có ai ở chung hợp ý, làm cho nàng sinh ra bản tính tự mình lui tới. Tiêu Diễn này tựa như cái đuôi một đường theo sau, đáng thương như vậy nhìn nàng. Hắn lại không dám mở miệng chỉ có thể dùng đôi mắt đen láy bày tỏ ý muốn.
"Chưa dùng bữa sáng?"
Hắn gật gật đầu, lại lắc đầu, khe khẽ nói: "Đã ăn qua... nhưng mà..."
"Lại đói bụng?"
Hắn đỏ mặt ngay tức khắc.
Tiêu Diên xoa xoa gương mặt đỏ như quả táo của hắn, nói: "Vừa vặn ta cũng chưa dùng, theo ta đi."
Sau khi trở lại cung, Tiêu Diên phân phó Thính Vũ chuẩn bị hai phần đồ ăn sáng. Cung nữ nối tiếp nhau đi vào bày đồ ăn đầy bàn.
Đúng lúc Ngô ma ma cũng trở lại, sau khi hành lễ thì giúp chia món ăn. Tiêu Diễn có cảm giác xấu hổ, đứng ngồi không yên.
Sau khi cởi ra áo choàng, nàng đến bên người Tiêu Diễn, đè lại cánh tay hắn đang cầm chặt đũa: "Ở trong cung, đệ là chủ tử. Việc này để cho hạ nhân làm là hết sức bình thường, đệ không cần lo lắng. Ta mặc kệ đệ ở ngoài cung như thế nào nhưng trong này đệ chính là hoàng tử vô cùng cao quý, không ai dám bất kính với đệ, phải tôn trọng đệ."
"Hoàng tỷ..." Trong mắt Tiêu Diễn tràn đầy cảm kích.
"Ăn đi."
Một bữa cơm này, chắc là đói bụng nên Tiêu Diễn chỉ ăn chứ không hề trò chuyện. Tiêu Diên chỉ cười cười cho người mang theo hắn đi dạo xung quanh để làm quen một chút. Để Thính Vũ cùng đi với hắn, so với nha đầu Thanh Ninh kia thì Thính Vũ cẩn thận hơn một chút sẽ không làm cho hắn cảm giác quá xấu hổ.
Sau khi bàn ăn được thu dọn, như thường lệ nàng đi đến thư phòng xem sách một lát.
Ngô ma ma đưa ấm lô đến cho Tiêu Diên, đặt ở trên tay nàng, tiếp theo đặt cái gối mềm lên trên giường nhỏ của nàng. Tiêu Diên nửa nằm đọc sách. Trong cung có nhiều chuyện ồn ào, khi nàng nàng đọc sách cần phải yên tĩnh, đó là lý do từ trước đến nay nàng tạm thời không cần người hầu hạ vào lúc này. Qua hồi lâu, Tiêu Diên khép lại sách, liếc mắt nhìn Ngô ma ma vẫn đang im lặng. Nàng biết thái độ Ngô ma ma làm người rất nghiêm cẩn, sẽ không như lúc này vừa muốn nói mà còn ngập ngừng như vậy.
"Ma ma có chuyện gì thì nói đi."
"Công chúa..." Ngô ma ma dừng nửa ngày, tiếp theo cẩn thận lựa chọn lời nói, "Công chúa tại sao lại đối...xử với Đại điện hạ tốt như vậy?"
Tiếng gọi Đại điện hạ này chính là gọi Tiêu Diễn.
Nàng cười hỏi: "Ngô ma ma, chính ngươi xem thử hậu cung hiện nay như thế nào?"
"Hoàng hậu nương nương đang quản lý tất thảy, hiển nhiên mọi chuyện đều tốt."
"Đúng là tốt, tốt đến mức phụ hoàng chưa có một hoàng tử nào, điều này là do số trời hay do nguyên nhân khác cũng không xác định được rồi. Mậu hậu đã lớn tuổi, hàng năm lại có người mới vào cung, khó bảo đảm rằng người mới sẽ không sinh hạ hoàng tử. Một khi hoàng tử được sinh ra thì mười phần có thể ngay lập tức được phong làm Thái tử. Mẫu hậu tự nhiên phải đề phòng, mà nhận dưỡng tử là phương pháp duy nhất có thể thực hiện được.
Các triều đại trước, Hoàng hậu nuôi dưỡng hoàng tử cũng chẳng lạ lùng gì, quần thần cũng không có nhiều phản đối.
Ngô ma ma đỡ Tiêu Diên đi đến bên cửa sổ, nhíu nhíu mày lại hỏi: "Vậy làm thế nào liền chọn..."
Tiêu Diên nhìn những bông tuyết ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xôi: "Ta cũng biết bên ngoài nói thế nào, mọi người đều nói đây là thứ tử của Hải Lăng vương có thân phận thấp hèn không xứng làm dưỡng tử của hoàng hậu. Theo ta cảm thấy điều này thật ra rất thích hợp, chiêu này của mẫu hậu thật sự tuyệt diệu. Có hoàng tử, địa vị của mẫu hậu càng thêm củng cố, nếu ngày sau có thai mà hoàng tử này, một là gia thế hoàn toàn không hiển hách, hai là không có người nhà giúp đỡ, phế hắn đi là việc dễ dàng. Nói xa hơn chút nữa nếu sau này hắn đăng cơ, mẫu hậu thuận lý thành chương trở thành Thái hậu, hoặc là..."
Hoặc là, buông rèm chấp chính...
"Hoàng hậu nương nương anh minh." Ngô ma ma kéo dài giọng nói. Chưa bao giờ nghĩ tới một hành động nhận nuôi hoàng tử lại có nội hàm như vậy.
Đây thật sự là anh minh, anh minh đến nỗi đem chính nữ nhi của mình cũng tính kế trong đó. Hiện nay trong cung người duy nhất có thể chống lại mẫu hậu chính là Viên Thục Viện. Chẳng qua mẫu hậu nhận dưỡng tử trước nàng ta, vì nếu nàng ta thật sự hạ sinh hoàng tử, đối với bọn họ thật sự là một bất lợi lớn. Vì thế vận mệnh của bọn họ, từ khi Tiêu Diễn bước vào cung đã dây dưa chặt chẽ cùng một chỗ.
Đang ngẩn người, Thanh Ninh đến thông báo rằng công chúa Nghi Hưng đến thăm hỏi.
Tiêu Diên theo bản năng nhíu mi tâm, ẩn ẩn tức giận.
Thanh Ninh hỏi, "Công chúa, có mời nàng ấy tiến vào hay không?"
"Nói nàng ta trở về đi, bảo thân mình ta không khỏe."
"Vâng" Thanh Ninh sửng sốt nói, phúc thân cáo lui.
"Cái này..." Ngô ma ma là lão nhân bên người Tiêu Diên, cũng chỉ có bà mới dám vào lúc này hỏi nhiều thêm một câu.
"Ma ma, ta biết ngươi muốn tốt cho ta, có chút chuyện ta cũng chỉ nói với ngươi. Nghi Hưng hôm nay đến đây không chỉ là đơn giản ân cần thăm hỏi. Diệp mỹ nhân, mẫu phi của nàng ta mấy ngày trước đắc tội với Viên Thục Viện lại không ít lần hướng mẫu hậu mở lời. Cho nên lúc này nhất định là phái nữ nhi đến nơi này của ta thăm dò ý tứ. Trước mắt, chuyện có liên quan đến Viên Thục Viện, ta tất nhiên là phải gạt bỏ sạch sẽ."
Ngô ma ma gật gật đầu, "Công chúa cân nhắc chu toàn". Công chúa là bà nhìn từ nhỏ lớn lên, mắt thấy công chúa càng ngày càng chín chắn, trong lòng bà vừa an ủi vừa khổ sở. Công chúa năm nay mới mười sáu nhưng cẩn thận từng chút một đã suy nghĩ phải trái như vậy. Thật chờ mong, ngày nào đó công chúa có thể xuất cung lập phủ, tìm được phò mã tốt, bình an sống cả đời thì tốt rồi.
Quay lại trên giường nhỏ, trà mới vừa rót đầy, Thanh Ninh liền nghiêng ngả lảo đảo đi vào, bị Ngô ma ma mắng cho một trận.
"Công chúa..."
"Làm sao vây?" Thanh Ninh cũng không phải lần đầu tiên lỗ mãng. Tiêu Diên là thích phần hoạt bát thú vị này của nàng ấy.
"Công chúa, Đại điện hạ bị công chúa Nghi Hưng đẩy xuống hồ!"
Tiêu Diên trầm giọng hỏi: "Nói rõ ràng."
"Công chúa Nghi Hưng... Nàng ta bị công chúa từ chối ngoài cửa liền nổi giận đùng đùng bỏ đi, nô tỳ sợ nàng ta gặp đường tuyết rơi bị trơn nên cùng với mấy người đi xem thử, không nghĩ đến công chúa ở đài nghỉ mát đụng phải Đại điện hạ. Nô tỳ cũng không đoán được rõ ràng là chuyện gì, chỉ thấy công chúa Nghi Hưng đẩy Đại điện hạ một phen, sau đó..."
Tiêu Diên bước nhanh ra, Thanh Ninh thở hổn hển đi theo một mạch.
"Có người cứu hắn lên chưa?"
"Không có..."
Tiêu Diên quát lớn: "Thật hết sức hồ đồ! Ngươi nếu dẫn theo người vì sao không cứu Đại hoàng tử lên trước? Nếu Đại hoàng tử có chuyện gì xấu ngươi có thể chịu trách nhiệm nổi không? Qùy xuống cho ta!"
Thanh Ninh có chút ủy khuất, nàng ta đỏ mắt cúi đầu không nói, yên lặng quỳ xuống. Nơi này là một hành lang dài, cung nữ thái giám đi qua lại nơi này nhiều. Thanh Ninh quỳ ở đây, gần như để cho cả hậu cung đều biết đến việc này. Điều này sợ là không ít người sẽ chê cười Thanh Ninh, dầu sao nàng ta cũng là cung nữ được sủng ái bên người Trưởng công chúa nhưng bây giờ lại rơi vào kết cục này. Những chuyện này Tiêu Diên không phải là không biết nhưng so với sự lo lắng của nàng đối với tính mạng của Tiêu Diễn thật sự không đáng nói.
Bước nhanh đến đài nghỉ mát, đây là nơi vào giữa mùa hè làm ban công nghỉ mát. Lúc này đang giữa mùa đông, không có cây cối che chắn thật có vẻ cực kỳ trống trải.
Dưới đài là một hồ nước.
Xa xa nhìn thấy mặt nước yên lặng bình thường, Tiêu Diên cảm thấy căng thẳng.
"Công chúa... sợ là..." Một thái giám cúi đầu muốn nói.
"Đều đi xuống hết cho bản cung, nhất định phải tìm được người! Tìm không thấy, bản cung sẽ lấy đầu các ngươi!"
Sẽ không, Tiêu Diễn sẽ không có việc gì, nhất định không có việc gì!
Dưới đáy hồ này là một thiếu niên thật sự thuần khiết xinh đẹp, là một thiếu niên thẹn thùng ngại ngùng, là một thiếu niên kêu nàng là hoàng tỷ, cũng là tính mạng của nàng cùng mẫu hậu!
Cung nữ và thái giám đi tới trước mặt Tiêu Diên hành lễ, nàng thản nhiên lên tiếng đáp lại. Lúc này một tổng quản thái giám vung phất trần, lệnh cho các tiểu cung nữ phía sau mau chóng tiến lên. Tiêu Diên liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, đó chính là thái giám bên người phụ hoàng, Ôn Lương Ôn tổng quản. Dĩ nhiên, hắn cũng thấy được Tiêu Diên, quay người nửa quỳ, cười: "Ôi a, Trưởng công chúa vạn phúc, như thế nào Trưởng công chúa lại đến đây?"
Đích thực là nàng rất ít khi đến Lâm Hoa cung của phụ hoàng, cho nên Ôn tổng quản mới có thể hỏi như thế.
Nàng khoát tay, hỏi: "Nhiều người rầm rộ như thế này là đi làm cái gì?"
Ôn tổng quản cười làm lành: "Đó là Trưởng công chúa không biết, bệnh ho của bệ hạ lại tái phát, chẳng phải lại phiền đến Thục Viện nương nương. Nô tài mang những người này đến chính là để giúp đỡ nương nương." Khi ngẩng đầu, thấy được bé trai phía sau Tiêu Diên liền sáng tỏ nói: "Vị này chắc là công tử của Hải Lăng vương đi?"
Gọi là "Công tử" mà không phải là "Thế tử", đã cho đủ thể diện lại không đến mức rối loạn thân phận, việc này Ôn Lương quả thật biết cách xử sự.
"Là Hoàng đệ của bản cung."
"Đúng, đúng, đúng"
Tiêu Diên dẫn Tiêu Diễn hướng Lâm Hoa cung đi đến, Ôn tổng quản liền xoay người đi đến trước mặt nàng: "Trưởng công chúa, bệ hạ hiện tại sợ là không thuận tiện gặp..."
Tiêu Diên khẽ nhướng đôi mi thanh tú, ngữ khí trong trẻo lạnh lùng: "Phụ hoàng nếu có thể có thời gian gặp Viên Thục Viện thì tại sao lại không thể nhìn nữ nhi của người? Ôn tổng quản lo lắng cho bản cung chi bằng đi làm tốt chuyện của ngươi đi, bản cung nhớ rõ tính tình của Viên Thục Viện kia cũng không phải là thật sự dịu dàng như vậy."
"Cảm ơn Trưởng công chúa đã chỉ điểm."
Ôn tổng quản vung phất trần lên, dẫn những cung nữ này rời đi.
Đi đến cửa chính điện sai người thông truyền, Tiêu Diễn chăm chú nhìn nàng có chút do dự, hai tay đang nắm kia bỗng chốc siết chặt vài phần. Hắn đang bất an.
Định an ủi hắn vài câu thì một cung nữ trong điện đi ra, khom người mời bọn họ vào.
Vừa mới đi vài bước, xa xa đã có thể nghe được âm thanh ho khan kịch liệt, lòng Tiêu Diên cũng theo âm thanh này trầm xuống.
Thân thể của phụ hoàng mấy ngày nay đều là Viên Thục Viện chăm sóc, bảo là đám thái y kia căn bản trị phần ngọn mà không trị được tận gốc, không bằng để ái phi đến cẩn thận chăm sóc. Khi bắt đầu, bệnh quả thật có tốt lên không ít, mọi người trong cung thở dài nhẹ nhõm nhưng không ngờ bệnh chuyển xấu trở lại. Kể từ đó, phụ hoàng lại càng không rời xa Viên Thục Viện.
Thế nhưng Tiêu Diên không thật sự lo lắng, nữ nhân hậu cung chỉ là trò hề mà thôi. Nếu phụ hoàng thật sự băng hà thì Viên Thục viện chẳng phải là vô bệnh khả y(*), làm sao có được vinh hoa phú quý đây?
(*)Vô bệnh khả y: ý nói không bệnh cũng cần thầy thuốc, làm chuyện vô ích, không có lợi.
"Đến đây đi."
Nàng mang theo Tiêu Diễn chậm rãi hành lễ: "Tham kiến phụ hoàng."
Tề đế "ừm" đáp lại, không nghe ra vui giận, uống chén trà cho thấm cổ họng, hướng Tiêu Diễn vẫy tay: "Lại đây, để cho trẫm nhìn xem đứa trẻ mà hoàng hậu tìm được." Tiêu Diên hướng về hắn gật gật đầu. Hắn mới chậm rãi đứng dậy, có chút sợ hãi đi đến trường kỷ của hoàng thượng, mắt nhìn nhanh sau đó lập tức cuối đầu xuống. Long bào màu đen, chuỗi ngọc lưu ly trên vương miện , vẻ mặt lạnh nhạt, cùng với ánh mắt hoàng hậu cũng không khác nhau, không hề có độ ấm cho lắm.
Hoàng thượng vươn ngón tay trắng nõn quá mức về phía hắn, vừa thấy đã biết đó là người ốm yếu. Tiêu Diễn cúi đầu không nói.
"Ừ, không tệ, ánh mắt hoàng hậu quả thực không tệ."
Tiêu Diên mỉm cười đoan trang, thật ra, phụ hoàng từ đầu đến cuối ngay cả nhìn cũngchưa nhìn.
"Dưỡng tử của hoàng hậu cũng chính là hoàng tử của trẫm. Ừm, trẫm sẽ sai người thay đổi ngọc diệp, về sau, hoàng cung này là nhà của ngươi."
"Nhi thần... tạ ơn phụ hoàng."
"Các ngươi lui xuống đi, trẫm mệt." Tề đế nửa nằm quay lại trên ghế, mệt nỏi xua tay.
Sau khi tạ ơn, Tiêu Diên dẫn theo hắn ra ngoài chính điện, đúng lúc chạm mặt Viên Thục Viện khẩn thiết đi vào. Hồng y xinh đẹp, người đẹp như hoa, nàng ta chỉ liếc mắt một cái cũng không đến hỏi thăm Tiêu Diên. Có điều qua một lúc, trong điện liền truyền ra tiếng cười làm cho Tiêu Diên càng xác thực suy nghĩ trong lòng.
Đi qua một vài con đường, nàng muốn tự mình xem xét lại một chút sự việc nhưng lại quên mất phía sau còn có Tiêu Diễn. Nàng bật cười, trong cung này nàng là công chúa con dòng chính nên không có ai ở chung hợp ý, làm cho nàng sinh ra bản tính tự mình lui tới. Tiêu Diễn này tựa như cái đuôi một đường theo sau, đáng thương như vậy nhìn nàng. Hắn lại không dám mở miệng chỉ có thể dùng đôi mắt đen láy bày tỏ ý muốn.
"Chưa dùng bữa sáng?"
Hắn gật gật đầu, lại lắc đầu, khe khẽ nói: "Đã ăn qua... nhưng mà..."
"Lại đói bụng?"
Hắn đỏ mặt ngay tức khắc.
Tiêu Diên xoa xoa gương mặt đỏ như quả táo của hắn, nói: "Vừa vặn ta cũng chưa dùng, theo ta đi."
Sau khi trở lại cung, Tiêu Diên phân phó Thính Vũ chuẩn bị hai phần đồ ăn sáng. Cung nữ nối tiếp nhau đi vào bày đồ ăn đầy bàn.
Đúng lúc Ngô ma ma cũng trở lại, sau khi hành lễ thì giúp chia món ăn. Tiêu Diễn có cảm giác xấu hổ, đứng ngồi không yên.
Sau khi cởi ra áo choàng, nàng đến bên người Tiêu Diễn, đè lại cánh tay hắn đang cầm chặt đũa: "Ở trong cung, đệ là chủ tử. Việc này để cho hạ nhân làm là hết sức bình thường, đệ không cần lo lắng. Ta mặc kệ đệ ở ngoài cung như thế nào nhưng trong này đệ chính là hoàng tử vô cùng cao quý, không ai dám bất kính với đệ, phải tôn trọng đệ."
"Hoàng tỷ..." Trong mắt Tiêu Diễn tràn đầy cảm kích.
"Ăn đi."
Một bữa cơm này, chắc là đói bụng nên Tiêu Diễn chỉ ăn chứ không hề trò chuyện. Tiêu Diên chỉ cười cười cho người mang theo hắn đi dạo xung quanh để làm quen một chút. Để Thính Vũ cùng đi với hắn, so với nha đầu Thanh Ninh kia thì Thính Vũ cẩn thận hơn một chút sẽ không làm cho hắn cảm giác quá xấu hổ.
Sau khi bàn ăn được thu dọn, như thường lệ nàng đi đến thư phòng xem sách một lát.
Ngô ma ma đưa ấm lô đến cho Tiêu Diên, đặt ở trên tay nàng, tiếp theo đặt cái gối mềm lên trên giường nhỏ của nàng. Tiêu Diên nửa nằm đọc sách. Trong cung có nhiều chuyện ồn ào, khi nàng nàng đọc sách cần phải yên tĩnh, đó là lý do từ trước đến nay nàng tạm thời không cần người hầu hạ vào lúc này. Qua hồi lâu, Tiêu Diên khép lại sách, liếc mắt nhìn Ngô ma ma vẫn đang im lặng. Nàng biết thái độ Ngô ma ma làm người rất nghiêm cẩn, sẽ không như lúc này vừa muốn nói mà còn ngập ngừng như vậy.
"Ma ma có chuyện gì thì nói đi."
"Công chúa..." Ngô ma ma dừng nửa ngày, tiếp theo cẩn thận lựa chọn lời nói, "Công chúa tại sao lại đối...xử với Đại điện hạ tốt như vậy?"
Tiếng gọi Đại điện hạ này chính là gọi Tiêu Diễn.
Nàng cười hỏi: "Ngô ma ma, chính ngươi xem thử hậu cung hiện nay như thế nào?"
"Hoàng hậu nương nương đang quản lý tất thảy, hiển nhiên mọi chuyện đều tốt."
"Đúng là tốt, tốt đến mức phụ hoàng chưa có một hoàng tử nào, điều này là do số trời hay do nguyên nhân khác cũng không xác định được rồi. Mậu hậu đã lớn tuổi, hàng năm lại có người mới vào cung, khó bảo đảm rằng người mới sẽ không sinh hạ hoàng tử. Một khi hoàng tử được sinh ra thì mười phần có thể ngay lập tức được phong làm Thái tử. Mẫu hậu tự nhiên phải đề phòng, mà nhận dưỡng tử là phương pháp duy nhất có thể thực hiện được.
Các triều đại trước, Hoàng hậu nuôi dưỡng hoàng tử cũng chẳng lạ lùng gì, quần thần cũng không có nhiều phản đối.
Ngô ma ma đỡ Tiêu Diên đi đến bên cửa sổ, nhíu nhíu mày lại hỏi: "Vậy làm thế nào liền chọn..."
Tiêu Diên nhìn những bông tuyết ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xôi: "Ta cũng biết bên ngoài nói thế nào, mọi người đều nói đây là thứ tử của Hải Lăng vương có thân phận thấp hèn không xứng làm dưỡng tử của hoàng hậu. Theo ta cảm thấy điều này thật ra rất thích hợp, chiêu này của mẫu hậu thật sự tuyệt diệu. Có hoàng tử, địa vị của mẫu hậu càng thêm củng cố, nếu ngày sau có thai mà hoàng tử này, một là gia thế hoàn toàn không hiển hách, hai là không có người nhà giúp đỡ, phế hắn đi là việc dễ dàng. Nói xa hơn chút nữa nếu sau này hắn đăng cơ, mẫu hậu thuận lý thành chương trở thành Thái hậu, hoặc là..."
Hoặc là, buông rèm chấp chính...
"Hoàng hậu nương nương anh minh." Ngô ma ma kéo dài giọng nói. Chưa bao giờ nghĩ tới một hành động nhận nuôi hoàng tử lại có nội hàm như vậy.
Đây thật sự là anh minh, anh minh đến nỗi đem chính nữ nhi của mình cũng tính kế trong đó. Hiện nay trong cung người duy nhất có thể chống lại mẫu hậu chính là Viên Thục Viện. Chẳng qua mẫu hậu nhận dưỡng tử trước nàng ta, vì nếu nàng ta thật sự hạ sinh hoàng tử, đối với bọn họ thật sự là một bất lợi lớn. Vì thế vận mệnh của bọn họ, từ khi Tiêu Diễn bước vào cung đã dây dưa chặt chẽ cùng một chỗ.
Đang ngẩn người, Thanh Ninh đến thông báo rằng công chúa Nghi Hưng đến thăm hỏi.
Tiêu Diên theo bản năng nhíu mi tâm, ẩn ẩn tức giận.
Thanh Ninh hỏi, "Công chúa, có mời nàng ấy tiến vào hay không?"
"Nói nàng ta trở về đi, bảo thân mình ta không khỏe."
"Vâng" Thanh Ninh sửng sốt nói, phúc thân cáo lui.
"Cái này..." Ngô ma ma là lão nhân bên người Tiêu Diên, cũng chỉ có bà mới dám vào lúc này hỏi nhiều thêm một câu.
"Ma ma, ta biết ngươi muốn tốt cho ta, có chút chuyện ta cũng chỉ nói với ngươi. Nghi Hưng hôm nay đến đây không chỉ là đơn giản ân cần thăm hỏi. Diệp mỹ nhân, mẫu phi của nàng ta mấy ngày trước đắc tội với Viên Thục Viện lại không ít lần hướng mẫu hậu mở lời. Cho nên lúc này nhất định là phái nữ nhi đến nơi này của ta thăm dò ý tứ. Trước mắt, chuyện có liên quan đến Viên Thục Viện, ta tất nhiên là phải gạt bỏ sạch sẽ."
Ngô ma ma gật gật đầu, "Công chúa cân nhắc chu toàn". Công chúa là bà nhìn từ nhỏ lớn lên, mắt thấy công chúa càng ngày càng chín chắn, trong lòng bà vừa an ủi vừa khổ sở. Công chúa năm nay mới mười sáu nhưng cẩn thận từng chút một đã suy nghĩ phải trái như vậy. Thật chờ mong, ngày nào đó công chúa có thể xuất cung lập phủ, tìm được phò mã tốt, bình an sống cả đời thì tốt rồi.
Quay lại trên giường nhỏ, trà mới vừa rót đầy, Thanh Ninh liền nghiêng ngả lảo đảo đi vào, bị Ngô ma ma mắng cho một trận.
"Công chúa..."
"Làm sao vây?" Thanh Ninh cũng không phải lần đầu tiên lỗ mãng. Tiêu Diên là thích phần hoạt bát thú vị này của nàng ấy.
"Công chúa, Đại điện hạ bị công chúa Nghi Hưng đẩy xuống hồ!"
Tiêu Diên trầm giọng hỏi: "Nói rõ ràng."
"Công chúa Nghi Hưng... Nàng ta bị công chúa từ chối ngoài cửa liền nổi giận đùng đùng bỏ đi, nô tỳ sợ nàng ta gặp đường tuyết rơi bị trơn nên cùng với mấy người đi xem thử, không nghĩ đến công chúa ở đài nghỉ mát đụng phải Đại điện hạ. Nô tỳ cũng không đoán được rõ ràng là chuyện gì, chỉ thấy công chúa Nghi Hưng đẩy Đại điện hạ một phen, sau đó..."
Tiêu Diên bước nhanh ra, Thanh Ninh thở hổn hển đi theo một mạch.
"Có người cứu hắn lên chưa?"
"Không có..."
Tiêu Diên quát lớn: "Thật hết sức hồ đồ! Ngươi nếu dẫn theo người vì sao không cứu Đại hoàng tử lên trước? Nếu Đại hoàng tử có chuyện gì xấu ngươi có thể chịu trách nhiệm nổi không? Qùy xuống cho ta!"
Thanh Ninh có chút ủy khuất, nàng ta đỏ mắt cúi đầu không nói, yên lặng quỳ xuống. Nơi này là một hành lang dài, cung nữ thái giám đi qua lại nơi này nhiều. Thanh Ninh quỳ ở đây, gần như để cho cả hậu cung đều biết đến việc này. Điều này sợ là không ít người sẽ chê cười Thanh Ninh, dầu sao nàng ta cũng là cung nữ được sủng ái bên người Trưởng công chúa nhưng bây giờ lại rơi vào kết cục này. Những chuyện này Tiêu Diên không phải là không biết nhưng so với sự lo lắng của nàng đối với tính mạng của Tiêu Diễn thật sự không đáng nói.
Bước nhanh đến đài nghỉ mát, đây là nơi vào giữa mùa hè làm ban công nghỉ mát. Lúc này đang giữa mùa đông, không có cây cối che chắn thật có vẻ cực kỳ trống trải.
Dưới đài là một hồ nước.
Xa xa nhìn thấy mặt nước yên lặng bình thường, Tiêu Diên cảm thấy căng thẳng.
"Công chúa... sợ là..." Một thái giám cúi đầu muốn nói.
"Đều đi xuống hết cho bản cung, nhất định phải tìm được người! Tìm không thấy, bản cung sẽ lấy đầu các ngươi!"
Sẽ không, Tiêu Diễn sẽ không có việc gì, nhất định không có việc gì!
Dưới đáy hồ này là một thiếu niên thật sự thuần khiết xinh đẹp, là một thiếu niên thẹn thùng ngại ngùng, là một thiếu niên kêu nàng là hoàng tỷ, cũng là tính mạng của nàng cùng mẫu hậu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.