Chương 139: Hiện thực (1).
Giang Sơn Thương Lan
24/09/2021
Lại một phó bản nữa kết thúc, lại một trải nghiệm mới nữa cũng kết thúc, An Thúy rời khỏi trò chơi phó bản, 524 vui vui vẻ vẻ mà báo cáo cho cô biết trận phát sóng trực tiếp này lại mang đến bao nhiêu tiền lời, dẫn tới hiệu ứng gì, loại phó bản này không được hoan nghênh nên đã đặt ở góc trường rất nhiều năm, bởi vì bị An Thúy một lần nữa đào ra nghiên cứu, tuy rằng là không có khả năng so sánh với mấy phó bản khác, nhưng ít ra thì cũng sẽ không còn để ở đó tiếp tục tích bụi, hay thậm chí là trực tiếp bị hạ giá.
“Tôi đại khái là sẽ không chơi trò chơi cùng với phát sóng trực tiếp một đoạn thời gian dài .” Chờ 524 nói xong, An Thúy nói với nó như vậy.
Từ khi cô lấy chức nghiệp chủ bá này “làm việc” ở nền văn minh cao cấp đến bây giờ, thì tính theo thời gian trong hiện thực thì còn chưa đến nửa năm, mà thành tích thu hoạch được đã lên tới đỉnh của ngành chủ bá, có thể nói là cái gọi là đại lão thì chính là đại lão, trong ngành nào của thế giới nào cũng có thể vượt lên hơn nữa còn đứng ở đỉnh.
Nhưng mà chuyện này cũng có nghĩa là đã không có điểm đột phá, một chủ bá trò chơi đến cuối cùng vẫn chỉ là một chủ bá trò chơi, mà cô là một nhà khoa học, việc cô cần làm chính là thay đổi thế giới, phát minh ra những thứ có ảnh hưởng đến toàn nhân loại và được lưu vào sử sách vĩ đại của nhân loại, so với chuyện này, thì có rất nhiều chuyện đều không đáng nhắc tới.
524 xuất hiện, cùng nó chơi sắm vai nhân vật trong trò chơi nhân sinh kính vạn hoa, và mang đến cho chính bọn họ những thay đổi không ngờ đến, 524 từ An Thúy đạt được tài phú cùng địa vị, An Thúy từ trò chơi này mà ngoài ý muốn được chữa khỏi, thần kinh tình cảm vốn dĩ đã dần dần chết lặng nay dần dần khôi phục lại, cùng với việc lý trí của cô trở về tự nhiên là có lý tưởng to lớn của cô.
Đặc biệt là sau khi biết vũ trụ có một nên văn minh cao cấp, hơn nữa sau khi chứng kiến sự sáng lạn muôn màu muôm vẻ của văn minh này, là một nhân loại của một nền văn minh cấp thấp trong một góc nhỏ của Ngân Hà, An Thúy đã có dã tâm cùng mục tiêu theo đuổi cao hơn.
Bất luận là trò chơi này có bao nhiêu xuất sắc, có thể để cô trải nghiêm bao nhiêu loại nhân sinh, thì trò chơi chính là trò chơi, hiện thực chính là hiện thực. Hiện thực quan trọng hơn trò chơi, cô chưa bao giờ bị lạc lối.
Một nhà khoa học say mê khoa học, một khi vùi đầu vào phòng thí nghiệm thì thời gian cùng tinh lực tiêu hao là vô cùng lớn, thời gian nhàn hạ thì cô cũng phải dành tinh lực vào những diễn đàn học thuật và xã giao, nên thời gian có thể chơi trò chơi tự nhiên là đã ít còn thêm ít.
Kỳ thật 524 đã sớm biết An Thúy sẽ không làm “công việc” này lâu lắm, ích lợi phát sóng trực tiếp mang đến cho cô mà nói hoàn toàn không có tính dụ hoặc, cô cũng không có hứng thú với chuyện rời khỏi địa cầu đến nền văn minh vũ trụ cao cấp hơn, có lẽ là trong trò chơi khoa học kỹ thuật nào đó cô có thể học tập được gì đó, nhưng thực tế là giữa văn minh cao đẳng và văn minh cấp thấp có chênh lệch rất lớn, nên rất nhiều kỹ thuật cô học được trong trò chơi cũng không thể thi triển, suy cho cùng thì phòng ở phải có gạch mới xây ngói được, không có gạch thì không thể tự nhiên mà xuất hiện mái nhà.
Nghĩ đến đây, một nhân loại của văn minh cao cấp như nó không khỏi cảm thấy thất bại.
Cho nên nghe vậy, nó cũng chỉ là trầm mặc một lát, “Vậy thời điểm ngẫu nhiên hứng khởi, thì đi lên thả lỏng một chút tìm chút việc vui thì thế nào?”
“Đương nhiên.” An Thúy nói, bất quá nếu tích lũy nhiều fans như vậy, bọn họ còn cống hiến nhiều tiền như vậy (tuy rằng một mao cũng không có đến tay An Thúy), thì vẫn phải phụ chút trách nhiệm với bọn họ, tốt nhất là nên nói với bọn họ một tiếng.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp vốn dĩ cho rằng An Thúy sẽ giống như trước đây, trò chơi vừa kết thúc liền offline, không nghĩ tới lần này cô không những không offline, lại còn có tắt đi máy che chắn thanh âm, vì thế rất nhanh người còn ở lại nghị luận nói chuyện phiếm xuất hiện một đại sóng kích động a a a a a.
【 Mẹ ơi, Thúy Thúy muốn nói gì sao? 】
【 Có phải là nhấn sai rồi hay không, đại lão đột nhiên muốn nói chuyện làm tôi có chút sợ hãi là sao? 】
【 Đột nhiên khẩn trương! 】
【 Khẳng định là nhấn sai rồi, lập tức Thúy Thúy liền offline, không tin thì chờ đi! 】
Sau đó, bọn họ liền nghe được phòng phát sóng trực tiếp thật sự có tiếng, màn hình vẫn là mày đen, nhưng mà giọng nữ vang lên rất từ tính giống như đại bộ phận người đã đoán, thậm chí còn vượt qua dự đoán, mang theo một loại khẩu âm không thể diễn tả, lại cực có ý nhị cực kỳ bắt tai, rất nhiều người đều cảm thấy má ơi, giọng nói này khiến tôi mang thai rồi!
Trong lúc nhất thời màn hình đủ loại lễ vật của đủ loại thổ hào cùng bần dân liên tục nhảy ra, cho đến khi bọn họ nghe rõ thanh âm mỹ diệu êm tai này nói gì.
“Cảm tạ các vị đã ủng hộ và yêu thương tôi trong suốt thời gian qua, vì không muốn cô phụ sự yêu thương của mọi người, tôi quyết định không còn tiếp tục mê muội mất hết ý chí, chuyên tâm làm việc, cố gắng làm ra cống hiến thật lớn cho toàn nhân loại, nỗ lực vì sự nghiệp vĩ đại, cho nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ không lại tiếp tục phát sóng trực tiếp chơi trò chơi.”
Sét đánh giữa trời quang!
Đồ trên tay rớt trên mặt đất.
【 Tôi CMN còn quên mất đại lão còn có công việc riêng của mình!!!!! 】
【 Thảm nhất chính là, tôi cư nhiên lại nghĩ không ra lý do gì có sức thuyết phục để thuyết phục đại lão hảo hảo chơi trò chơi, mẹ kiếp, bức tường ngăn cách giới khoa học cùng giới phát sóng trực tiếp trò chơi CMN quá dày! 】
【 Bình tĩnh bình tĩnh, đại lão nói chính là trong khoảng thời gian ngắn, không phải trực tiếp nói không chơi, vẫn có thể chờ! 】
【 Đúng đúng đúng, Thúy Thúy hảo hảo làm việc, chúng ta ngoan ngoãn chờ cô về, phải nhớ đến việc ngẫu nhiên trở về xem chúng ta liếc mắt một cái nga [ ngoan ngoãn ·JPG]】
【 Tôi muốn biết đại lão làm việc ở viện nghiên cứu của tinh cầu nào……】
【……】
Việc này nháo đến lên hot search, chủ bá trò chơi trong vòng đều chấn động, có người bội phục có người vui sướng có người tấm tắc, cuối cùng trong lòng cơ hồ là đều nhịp nhảy ra một suy nghĩ: Thật hối hận vì trước kia không có hảo hảo đọc sách!
Ngay cả công ty game Ngân Hà cũng phát bưu kiện chân thành an ủi.
Người trong thời gian ngắn ngủi nhấc lên gợn sóng ở dị thế giới là An Thúy đã cáo biệt náo nhiệt, hạ tuyến trở về tới thế giới hiện thực của cô.
Phát hiện thời tiết hôm nay thế nhưng còn rất đẹp, bầu trời xanh biết, vạn dặm không mây, khiến người ta cảm thấy tâm tình thả lỏng.
Cô ăn bữa sáng, ra ngoài hoa viên tản bộ, bước chậm dưới ánh mặt trời, đột phát kỳ tưởng muốn đánh dương cầm ở trong vườn hoa hồng.
Cô bên này vừa nói, bên kia lập tức phái người đi mua, đương nhiên là không phải tùy tiện vào tiệm nhạc cụ nào đó mua dương cầm, đồ tiến sĩ muốn, đương nhiên là phải chọn cho nàng nhãn hiệu có chất lượng và khí chất.
Nếu không phải thời gian không cho phép, thì còn đặc biệt định chế cho cô một cái tốt nhất nữa đấy.
Dương cầm dùng tốc độ nhanh nhất đưa tới, An Thúy ngồi ở đó đánh đàn nửa ngày.
Dương cầm là mẹ cô dạy, khác với người cha cao lớn cường tráng, mẹ cô một nữ nhân ôn nhu như nước, xuất thân thế gia nghệ thuật, ngón tay ngọc bích bay nhảy trên phím đàn dương cầm tấu một bản nhạc êm tai.
Lúc An Thúy ba tuổi, cô đã chơi một bản hoàn chỉnh khi mẹ vừa mới đàn lần đầu, lúc ấy cả nhà đều cho rằng nhà bọn họ xuất hiên tiểu thiên tài âm nhạc, nhà ông ngoại hoan thiên hỉ địa muốn bồi dưỡng cô đi theo con đường nghệ thuật, sau đó mới phát hiện cô chỉ là nhìn chằm chằm ngón tay đánh đàn của bọn họ, nhớ kỹ vị trí của từng nốt nhạc, đơn thuần mà “phục chế” lại một lần, không có bao nhiêu liên hệ với tế bào nghệ thuật gì đó.
Nhưng chuyện này tựa hồ còn nghiệm trọng hơn so với có tế bào âm nhạc hay không.
Cô học cái gì cũng rất nhanh, trí nhớ cường đến kinh người, chuyện của rất nhiều người trong nhà vốn dĩ cảm thấy tiểu hài tử không hiểu cho nên công khai đàm luận cũng không dám làm trò nói trước mặt cô.
Sau khi gia gia dạy cô chơi cờ, người trong đại viện thường xuyên có thể nhìn thấy một đám cụ ông cùng với một đứa trẻ chỉ cao bằng ba cái đầu nghiêm trang chơi cờ, ngẫu nhiên còn có chút tranh chấp, cảnh tượng rất là buồn cười khôi hài, nếu không phải đại viện không phải ai cũng có thể vào, thì chỉ sợ An Thúy tuổi còn nhỏ mà đã trở thành người nổi tiếng trên internet.
Bởi vì chỉ số thông minh quá cao, đối với An Thúy mà nói thì tri thức tiểu học quá mức đơn giản, đưa cô đến nhà trẻ hoặc là tiểu học thì cô không vui, hơn nữa đối với loại thiên tài này thì tựa hồ cũng là một loại lãng phí, cho nên cô liền đi theo đại ca nhị ca đến trung học.
Đại ca nhị ca kém nhau một tuổi, hơn cô tám tuổi chín tuổi, đang học sơ nhị sơ tam, hai thiếu niên có tướng mạo xuất chúng xinh đẹp, một người ổn trọng xa cách, một người lạnh nhạt thờ ơ, mỗi ngày bồng bế cô em gái tinh xảo xinh đẹp đi học, trên vai ngoại trừ cặp sách của mình còn nhiều thêm một cái cặp sách màu hồng, trở thành một phong cảnh chính của trường học.
Bởi vì như vậy, nên An Thúy không có bao nhiêu bạn bè cùng tuổi, phải nói là trên cơ bản không có bạn bè.
Nhưng ở trong trường học cô thật ra là đã trở thành đoàn sủng, những ca ca tỷ tỷ đó hoặc là quỳ gối dưới chỉ số thông minh và bề ngoài của cô, hoặc là quỳ rạp trước gia thế của cô, tóm lại là không có ai dám trêu chọc khiến cô không cao hứng.
Bất quá cuộc sống làm học sinh trung học của cũng không có kéo dài quá lâu, tri thức sơ trung đối với cô mà nói vẫn còn quá mức đơn giản, cho nên sau khi đại ca lên cao trung cô cũng đi theo lên cao trung, nhị ca vì thế còn nhảy một lớp, đi theo cùng nhau lên cao trung.
Ở sơ trung đã không kết giao bằng hữu, thì càng không cần phải nói đến cao trung.
Mặc dù tri thức của cô đã vượt qua những học sinh cao trung này, nhưng mà đối với bọn họ thì cô vẫn chính là tiểu hài tử, hoặc là một tiểu quái vật, ngẫu nhiên đùa giỡn chọc cười còn có thể, nhưng trở thành bạn bè thì không có khả năng. Cho dù là An Thúy, ở lúc ấy cũng sinh ra một loại cảm giác tịch mịch.
Bởi vì cảm giác tịch mịch này, ước chừng chính là nguyên nhân vài năm sau cha mẹ cuối cùng cũng đồng ý đưa cô xuất ngoại.
Lúc ấy, người chú làm ở bộ giáo dục góp ý là không nên lãng phí khối óc mà trời cao ban cho cô, thời điểm nói muốn cô xuất ngoại học tập đã bị cả nhà mãnh liệt phản đối, cô còn quá nhỏ, sao có thể tách khỏi người nhà ra nước ngoài xa xôi đi học? Hơn nữa lấy gia thế của bọn họ, cô ngay cả khi là ngốc bạch ngọt không đầu óc cũng không phải chuyện lớn gì, học nhiều như vậy để làm gì chứ?
Thời điểm bọn họ mang thai cô ngoài ý muốn hơn nữa còn sinh hạ, thì chỉ hy vọng cô vui vui vẻ vẻ sống hết đời, sau khi gặm xong lão thì lại gặm hai ca ca, không sao cả.
Mãi cho đến khi cô mười hai tuổi, sau khi tự học xong mấy môn thì cảm thấy hứng thú với chương trình học đại học, An Thúy có suy nghĩ của riêng mình, khát vọng muốn kết giao với bạn bè cùng lứa tuổi cũng đạt tới đỉnh điểm, cô nói chuyện cùng cha mẹ mấy giờ đồng hồ, cuối cùng kéo theo hành lý nhỏ, dưới ánh mắt không buông tha mẹ mình mà lên máy bay, tiến vào trường đại học đẳng cấp thế giới của những thiếu niên thiên tài.
Ở đó đều là những thiếu niên và trẻ em có chỉ số thông minh rất cao giống cô, một đám đến từ thế giới của tiểu quái vật, cô rốt cuộc cũng có thể ở nơi đó kết giao và nói chuyện với bạn cùng tuổi.
____________
20/09/2021.
( ⚈̥̥̥̥̥́⌢⚈̥̥̥̥̥̀)
“Tôi đại khái là sẽ không chơi trò chơi cùng với phát sóng trực tiếp một đoạn thời gian dài .” Chờ 524 nói xong, An Thúy nói với nó như vậy.
Từ khi cô lấy chức nghiệp chủ bá này “làm việc” ở nền văn minh cao cấp đến bây giờ, thì tính theo thời gian trong hiện thực thì còn chưa đến nửa năm, mà thành tích thu hoạch được đã lên tới đỉnh của ngành chủ bá, có thể nói là cái gọi là đại lão thì chính là đại lão, trong ngành nào của thế giới nào cũng có thể vượt lên hơn nữa còn đứng ở đỉnh.
Nhưng mà chuyện này cũng có nghĩa là đã không có điểm đột phá, một chủ bá trò chơi đến cuối cùng vẫn chỉ là một chủ bá trò chơi, mà cô là một nhà khoa học, việc cô cần làm chính là thay đổi thế giới, phát minh ra những thứ có ảnh hưởng đến toàn nhân loại và được lưu vào sử sách vĩ đại của nhân loại, so với chuyện này, thì có rất nhiều chuyện đều không đáng nhắc tới.
524 xuất hiện, cùng nó chơi sắm vai nhân vật trong trò chơi nhân sinh kính vạn hoa, và mang đến cho chính bọn họ những thay đổi không ngờ đến, 524 từ An Thúy đạt được tài phú cùng địa vị, An Thúy từ trò chơi này mà ngoài ý muốn được chữa khỏi, thần kinh tình cảm vốn dĩ đã dần dần chết lặng nay dần dần khôi phục lại, cùng với việc lý trí của cô trở về tự nhiên là có lý tưởng to lớn của cô.
Đặc biệt là sau khi biết vũ trụ có một nên văn minh cao cấp, hơn nữa sau khi chứng kiến sự sáng lạn muôn màu muôm vẻ của văn minh này, là một nhân loại của một nền văn minh cấp thấp trong một góc nhỏ của Ngân Hà, An Thúy đã có dã tâm cùng mục tiêu theo đuổi cao hơn.
Bất luận là trò chơi này có bao nhiêu xuất sắc, có thể để cô trải nghiêm bao nhiêu loại nhân sinh, thì trò chơi chính là trò chơi, hiện thực chính là hiện thực. Hiện thực quan trọng hơn trò chơi, cô chưa bao giờ bị lạc lối.
Một nhà khoa học say mê khoa học, một khi vùi đầu vào phòng thí nghiệm thì thời gian cùng tinh lực tiêu hao là vô cùng lớn, thời gian nhàn hạ thì cô cũng phải dành tinh lực vào những diễn đàn học thuật và xã giao, nên thời gian có thể chơi trò chơi tự nhiên là đã ít còn thêm ít.
Kỳ thật 524 đã sớm biết An Thúy sẽ không làm “công việc” này lâu lắm, ích lợi phát sóng trực tiếp mang đến cho cô mà nói hoàn toàn không có tính dụ hoặc, cô cũng không có hứng thú với chuyện rời khỏi địa cầu đến nền văn minh vũ trụ cao cấp hơn, có lẽ là trong trò chơi khoa học kỹ thuật nào đó cô có thể học tập được gì đó, nhưng thực tế là giữa văn minh cao đẳng và văn minh cấp thấp có chênh lệch rất lớn, nên rất nhiều kỹ thuật cô học được trong trò chơi cũng không thể thi triển, suy cho cùng thì phòng ở phải có gạch mới xây ngói được, không có gạch thì không thể tự nhiên mà xuất hiện mái nhà.
Nghĩ đến đây, một nhân loại của văn minh cao cấp như nó không khỏi cảm thấy thất bại.
Cho nên nghe vậy, nó cũng chỉ là trầm mặc một lát, “Vậy thời điểm ngẫu nhiên hứng khởi, thì đi lên thả lỏng một chút tìm chút việc vui thì thế nào?”
“Đương nhiên.” An Thúy nói, bất quá nếu tích lũy nhiều fans như vậy, bọn họ còn cống hiến nhiều tiền như vậy (tuy rằng một mao cũng không có đến tay An Thúy), thì vẫn phải phụ chút trách nhiệm với bọn họ, tốt nhất là nên nói với bọn họ một tiếng.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp vốn dĩ cho rằng An Thúy sẽ giống như trước đây, trò chơi vừa kết thúc liền offline, không nghĩ tới lần này cô không những không offline, lại còn có tắt đi máy che chắn thanh âm, vì thế rất nhanh người còn ở lại nghị luận nói chuyện phiếm xuất hiện một đại sóng kích động a a a a a.
【 Mẹ ơi, Thúy Thúy muốn nói gì sao? 】
【 Có phải là nhấn sai rồi hay không, đại lão đột nhiên muốn nói chuyện làm tôi có chút sợ hãi là sao? 】
【 Đột nhiên khẩn trương! 】
【 Khẳng định là nhấn sai rồi, lập tức Thúy Thúy liền offline, không tin thì chờ đi! 】
Sau đó, bọn họ liền nghe được phòng phát sóng trực tiếp thật sự có tiếng, màn hình vẫn là mày đen, nhưng mà giọng nữ vang lên rất từ tính giống như đại bộ phận người đã đoán, thậm chí còn vượt qua dự đoán, mang theo một loại khẩu âm không thể diễn tả, lại cực có ý nhị cực kỳ bắt tai, rất nhiều người đều cảm thấy má ơi, giọng nói này khiến tôi mang thai rồi!
Trong lúc nhất thời màn hình đủ loại lễ vật của đủ loại thổ hào cùng bần dân liên tục nhảy ra, cho đến khi bọn họ nghe rõ thanh âm mỹ diệu êm tai này nói gì.
“Cảm tạ các vị đã ủng hộ và yêu thương tôi trong suốt thời gian qua, vì không muốn cô phụ sự yêu thương của mọi người, tôi quyết định không còn tiếp tục mê muội mất hết ý chí, chuyên tâm làm việc, cố gắng làm ra cống hiến thật lớn cho toàn nhân loại, nỗ lực vì sự nghiệp vĩ đại, cho nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ không lại tiếp tục phát sóng trực tiếp chơi trò chơi.”
Sét đánh giữa trời quang!
Đồ trên tay rớt trên mặt đất.
【 Tôi CMN còn quên mất đại lão còn có công việc riêng của mình!!!!! 】
【 Thảm nhất chính là, tôi cư nhiên lại nghĩ không ra lý do gì có sức thuyết phục để thuyết phục đại lão hảo hảo chơi trò chơi, mẹ kiếp, bức tường ngăn cách giới khoa học cùng giới phát sóng trực tiếp trò chơi CMN quá dày! 】
【 Bình tĩnh bình tĩnh, đại lão nói chính là trong khoảng thời gian ngắn, không phải trực tiếp nói không chơi, vẫn có thể chờ! 】
【 Đúng đúng đúng, Thúy Thúy hảo hảo làm việc, chúng ta ngoan ngoãn chờ cô về, phải nhớ đến việc ngẫu nhiên trở về xem chúng ta liếc mắt một cái nga [ ngoan ngoãn ·JPG]】
【 Tôi muốn biết đại lão làm việc ở viện nghiên cứu của tinh cầu nào……】
【……】
Việc này nháo đến lên hot search, chủ bá trò chơi trong vòng đều chấn động, có người bội phục có người vui sướng có người tấm tắc, cuối cùng trong lòng cơ hồ là đều nhịp nhảy ra một suy nghĩ: Thật hối hận vì trước kia không có hảo hảo đọc sách!
Ngay cả công ty game Ngân Hà cũng phát bưu kiện chân thành an ủi.
Người trong thời gian ngắn ngủi nhấc lên gợn sóng ở dị thế giới là An Thúy đã cáo biệt náo nhiệt, hạ tuyến trở về tới thế giới hiện thực của cô.
Phát hiện thời tiết hôm nay thế nhưng còn rất đẹp, bầu trời xanh biết, vạn dặm không mây, khiến người ta cảm thấy tâm tình thả lỏng.
Cô ăn bữa sáng, ra ngoài hoa viên tản bộ, bước chậm dưới ánh mặt trời, đột phát kỳ tưởng muốn đánh dương cầm ở trong vườn hoa hồng.
Cô bên này vừa nói, bên kia lập tức phái người đi mua, đương nhiên là không phải tùy tiện vào tiệm nhạc cụ nào đó mua dương cầm, đồ tiến sĩ muốn, đương nhiên là phải chọn cho nàng nhãn hiệu có chất lượng và khí chất.
Nếu không phải thời gian không cho phép, thì còn đặc biệt định chế cho cô một cái tốt nhất nữa đấy.
Dương cầm dùng tốc độ nhanh nhất đưa tới, An Thúy ngồi ở đó đánh đàn nửa ngày.
Dương cầm là mẹ cô dạy, khác với người cha cao lớn cường tráng, mẹ cô một nữ nhân ôn nhu như nước, xuất thân thế gia nghệ thuật, ngón tay ngọc bích bay nhảy trên phím đàn dương cầm tấu một bản nhạc êm tai.
Lúc An Thúy ba tuổi, cô đã chơi một bản hoàn chỉnh khi mẹ vừa mới đàn lần đầu, lúc ấy cả nhà đều cho rằng nhà bọn họ xuất hiên tiểu thiên tài âm nhạc, nhà ông ngoại hoan thiên hỉ địa muốn bồi dưỡng cô đi theo con đường nghệ thuật, sau đó mới phát hiện cô chỉ là nhìn chằm chằm ngón tay đánh đàn của bọn họ, nhớ kỹ vị trí của từng nốt nhạc, đơn thuần mà “phục chế” lại một lần, không có bao nhiêu liên hệ với tế bào nghệ thuật gì đó.
Nhưng chuyện này tựa hồ còn nghiệm trọng hơn so với có tế bào âm nhạc hay không.
Cô học cái gì cũng rất nhanh, trí nhớ cường đến kinh người, chuyện của rất nhiều người trong nhà vốn dĩ cảm thấy tiểu hài tử không hiểu cho nên công khai đàm luận cũng không dám làm trò nói trước mặt cô.
Sau khi gia gia dạy cô chơi cờ, người trong đại viện thường xuyên có thể nhìn thấy một đám cụ ông cùng với một đứa trẻ chỉ cao bằng ba cái đầu nghiêm trang chơi cờ, ngẫu nhiên còn có chút tranh chấp, cảnh tượng rất là buồn cười khôi hài, nếu không phải đại viện không phải ai cũng có thể vào, thì chỉ sợ An Thúy tuổi còn nhỏ mà đã trở thành người nổi tiếng trên internet.
Bởi vì chỉ số thông minh quá cao, đối với An Thúy mà nói thì tri thức tiểu học quá mức đơn giản, đưa cô đến nhà trẻ hoặc là tiểu học thì cô không vui, hơn nữa đối với loại thiên tài này thì tựa hồ cũng là một loại lãng phí, cho nên cô liền đi theo đại ca nhị ca đến trung học.
Đại ca nhị ca kém nhau một tuổi, hơn cô tám tuổi chín tuổi, đang học sơ nhị sơ tam, hai thiếu niên có tướng mạo xuất chúng xinh đẹp, một người ổn trọng xa cách, một người lạnh nhạt thờ ơ, mỗi ngày bồng bế cô em gái tinh xảo xinh đẹp đi học, trên vai ngoại trừ cặp sách của mình còn nhiều thêm một cái cặp sách màu hồng, trở thành một phong cảnh chính của trường học.
Bởi vì như vậy, nên An Thúy không có bao nhiêu bạn bè cùng tuổi, phải nói là trên cơ bản không có bạn bè.
Nhưng ở trong trường học cô thật ra là đã trở thành đoàn sủng, những ca ca tỷ tỷ đó hoặc là quỳ gối dưới chỉ số thông minh và bề ngoài của cô, hoặc là quỳ rạp trước gia thế của cô, tóm lại là không có ai dám trêu chọc khiến cô không cao hứng.
Bất quá cuộc sống làm học sinh trung học của cũng không có kéo dài quá lâu, tri thức sơ trung đối với cô mà nói vẫn còn quá mức đơn giản, cho nên sau khi đại ca lên cao trung cô cũng đi theo lên cao trung, nhị ca vì thế còn nhảy một lớp, đi theo cùng nhau lên cao trung.
Ở sơ trung đã không kết giao bằng hữu, thì càng không cần phải nói đến cao trung.
Mặc dù tri thức của cô đã vượt qua những học sinh cao trung này, nhưng mà đối với bọn họ thì cô vẫn chính là tiểu hài tử, hoặc là một tiểu quái vật, ngẫu nhiên đùa giỡn chọc cười còn có thể, nhưng trở thành bạn bè thì không có khả năng. Cho dù là An Thúy, ở lúc ấy cũng sinh ra một loại cảm giác tịch mịch.
Bởi vì cảm giác tịch mịch này, ước chừng chính là nguyên nhân vài năm sau cha mẹ cuối cùng cũng đồng ý đưa cô xuất ngoại.
Lúc ấy, người chú làm ở bộ giáo dục góp ý là không nên lãng phí khối óc mà trời cao ban cho cô, thời điểm nói muốn cô xuất ngoại học tập đã bị cả nhà mãnh liệt phản đối, cô còn quá nhỏ, sao có thể tách khỏi người nhà ra nước ngoài xa xôi đi học? Hơn nữa lấy gia thế của bọn họ, cô ngay cả khi là ngốc bạch ngọt không đầu óc cũng không phải chuyện lớn gì, học nhiều như vậy để làm gì chứ?
Thời điểm bọn họ mang thai cô ngoài ý muốn hơn nữa còn sinh hạ, thì chỉ hy vọng cô vui vui vẻ vẻ sống hết đời, sau khi gặm xong lão thì lại gặm hai ca ca, không sao cả.
Mãi cho đến khi cô mười hai tuổi, sau khi tự học xong mấy môn thì cảm thấy hứng thú với chương trình học đại học, An Thúy có suy nghĩ của riêng mình, khát vọng muốn kết giao với bạn bè cùng lứa tuổi cũng đạt tới đỉnh điểm, cô nói chuyện cùng cha mẹ mấy giờ đồng hồ, cuối cùng kéo theo hành lý nhỏ, dưới ánh mắt không buông tha mẹ mình mà lên máy bay, tiến vào trường đại học đẳng cấp thế giới của những thiếu niên thiên tài.
Ở đó đều là những thiếu niên và trẻ em có chỉ số thông minh rất cao giống cô, một đám đến từ thế giới của tiểu quái vật, cô rốt cuộc cũng có thể ở nơi đó kết giao và nói chuyện với bạn cùng tuổi.
____________
20/09/2021.
( ⚈̥̥̥̥̥́⌢⚈̥̥̥̥̥̀)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.