Hoành Hành Ngang Ngược

Chương 54: Phó bản thứ tư: Vạn nhân mê (9)

Giang Sơn Thương Lan

23/09/2021

Trong phòng phát sóng trực tiếp Thúy Thúy 524:

【 Ô ô ô ô tuổi lớn liền quá cảm tính sao? Ta thế nhưng lại cảm động đến khóc QAQ.】

【 Ô ô ô ô ô ô đại lão Thúy Thúy quá lợi hại!! 】

【 Đại lão mãn cấp chính là không giống người thường, mấy chủ bá khác khi tiến phó bản này đều đi con đường công lược, Thúy Thúy chúng ta là đang cứu vớt thế giới! Hơn nữa ta đã đoán trước phía sau sẽ thế nào, ma nữ công lược đột nhiên trở nên không đáng giá nhắc tới! 】

【 Là cái dạng này, bởi vì Thúy Thúy đem sức bật siêu cấp chơi đến quá huyễn khốc, hơn nữa bộ dáng giống như còn rất dễ dàng, ta liền nhịn không được lên trò chơi chơi một chút, kết quả khi ta dùng sức nhảy, lên tới trời, thời điểm rơi xuống liền quay ngược lại đập đầu nở hoa luôn rồi, một giây đi vào giây tiếp theo liền đi ra……】

【 Thật không dám giấu giếm, ta cũng vậy……】

【 Ta cũng vậy……】

【 Ha ha ha ha ha lầu trên quá đáng yêu!! 】

【……】

Công ty game Ngân Hà là đầu sỏ trong giới công nghệ game của nền văn minh bọn họ, có thể nói là người chơi trải rộng ra toàn bộ các chủng tộc của các tinh hệ, chủ bá chơi trò chơi bọn họ để kiếm sống vô số kể, với số lượng khổng lồ như vậy, trên cơ bản là rất khó có chủ bá khiến cho bọn họ chú ý tồn tại, nhưng mà gần đây bọn họ lại rất chú ý tới An Thúy.

Chủ yếu là bởi vì sau khi cô chơi qua ba cái phó bản, lượng người chơi ở mấy phó bản đó rõ ràng bay lên, hơn nữa số liệu bay lên so với các phó bản khác thì cách một đoạn rất lớn.

Khiến nhóm lập trình viên liền tò mò, xem lại video An Thúy chơi các phó bản, sau khi xem xong còn chưa đã thèm, chỉ cảm thấy là đang xem một bộ phim khoa học viễn tưởng siêu hấp dẫn, vai chính một chút cũng không phụ mong đợi, siêu sảng, quả thực rất giảm stress.

Lại xem bản tóm tắt lý lịch của An Thúy, phục, không phải không có đại lão chơi trò chơi của bọn họ, chỉ là chưa thấy qua loại đại lão cấp bậc này mở phát sóng trực tiếp.

“Tôi cảm thấy có thể mời cô ấy tới tham gia phó bản mới đang trong giai đoạn thử nghiệm của chúng ta.”

“Chủ bá này quả thực là người chơi hạng nặng nha!”

“Gửi lời mời cho cô ấy đi……”

“……”

Không biết trong thế giới hiện thực đang phát sinh cái gì, lúc này An Thúy vẫn như cũ ở bên trong thế giới phó bản.

Cô không có cảm giác đặc biệt gì đối với việc quân đội bỏ máy định vị vào búp bê Tây Dương của tiểu nữ hài.

Cô có thể lý giải bọn họ, nếu cô lúc này là nhà khoa học của quân đội, cũng sẽ nghĩ cách giúp bọn họ tìm ra cái người cường đại, thần bí, không biết là ai này.

Đáng tiếc là cô không phải.

Nhưng cô không phải là không có chút cảm giác gì, thế giới của phó bản này khác với mấy phó bản lúc trước, làm cô nhịn không được duỗi tay sờ sờ gò má, cái hôn kia của tiểu nữ hài rơi trên mặt nạ, nhưng cô lại giống như thật sự cảm nhận được cái gì.

Dường như là ký ức nào đó thật lâu trước kia đã quên mất.

Sau khi thay quần áo ở khách sận, lấy ra di động thì thấy, Mạnh phu nhân và Mạnh tiên sinh đã gọi cho cô mấy cuốc điện thoại, đúng vào thời điểm cả nước đang báo động.

Lúc này, điện thoại lại rung lên, là Mạnh phu nhân.

An Thúy bắt máy, nghe được bà ấy vội vàng hỏi: “Alô? Kiều Kiều?”

“Con đây, mẹ.”

“Con, đứa con đáng chết này, còn biết tôi là mẹ cô!”

Khẩu khí Mạnh phu nhân tức giận, mắng lên: “Mua di động cho con là dùng để trang trí có phải hay không? Không nhận điện thoại thì tìm không thấy người, cả ngày không biết đang làm cái gì, không biết người trong nhà sẽ sốt ruột sao? Con có phải muốn làm mẹ và cha con lo lắng đến chết hay không?”

Mạnh tiên sinh ở bên cạnh nói: “Được rồi được rồi, không có việc gì thì tốt rồi……”

“Đang ở đâu đó? Đêm nay có trở về ngủ hay không?” Mạnh phu nhân đã phát tiết tính tình một hồi, khẩu khí thoáng nhu hòa xuống.

“Trở về.”

Nghe thấy câu trả lời này, trong lòng Mạnh phu nhân vui vẻ hơn không ít, còn tưởng rằng đêm nay cô muốn ở lại Yến gia nữa……

Bởi vì xâm nhập giả đã được giải quyết, mọi người lại từ trong phòng an toàn đi ra, thành phố an tĩnh rất mau liền náo nhiệt lên.



So với đó thì trên mạng đương nhiên là càng náo nhiệt hơn nữa, lúc này đây, video nữ hiệp Ám Ảnh chiến đấu vẫn cứ được đăng lại điên cuồng, nước ngoài cũng vẫn cứ truyền đến ồn ào huyên náo:

【 Mẹ nó, chỉ là một cái video mà tôi xem đến nước mắt chảy ào ào, thời điểm tiểu nữ hài đứng bên cạnh thi thể cha mẹ bị đè chết tôi cũng khóc, tiểu nữ hài bị ăn tôi cũng khóc, nữ hiệp Ám Ảnh kéo em ấy từ trong miệng quái vật ra tôi cũng khóc, tiểu nữ hài nói lời cảm tạ với cô ấy ta càng khóc lớn hơn nữa. 】

【 Quá ngưu bức, ta lúc ấy nghĩ thầm là xong rồi không cứu được rồi, không nghĩ tới nữ thần thế nhưng có thể đoạt tiểu cô nương từ trong miệng quái vật!! Tôi thật sự quỳ gối trước sự không chịu thua này. 】

【 Từ hôm nay trở đi nữ hiệp Ám Ảnh là nữ thần của ta, phấn cả đời!! 】

【 Chỉ có ta cảm thấy những người ở thành phố K thật mẹ nó thiểu năng trí tuệ sao? Cảnh báo vang lên đã bao lâu, mẹ nó lão tử ở thành phố B xa nhất cũng đều đã tị nạn xong, thành phố K cư nhiên còn có người chưa đi đến an toàn phòng! 】

【 Tâm tồn may mắn, luyến tiếc tài sản, kết quả mạng cũng không còn, đáng thương nhất chính là chiến sĩ đã hy sinh khi vẫn luôn ở trên không kéo dài thời gian, không cho quái vật xuống đất. 】

【……】

°°°°°°

°°°°°°

Yến Thành cắt ảnh tiểu nữ hài và An Thúy từ video ra, sau đó nhìn bức ảnh đó vẽ ra một bức tranh.

Trong trời đêm, vụ nổ mạnh sinh ra ánh lửa phảng phất như là muốn làm toàn bộ thế giới đều bốc cháy lên, dưới cảnh thành phố đầy phế, thiếu nữ tiêu sái chính nghĩa thần bí nửa quỳ trên mặt đất, duỗi tay vuốt ve tiểu nữ hài ôm búp bê Tây Dương rơi lệ đầy mặt, biểu tình ôn nhu.

Bút pháp hắn tinh tế, vẽ cực kỳ xuất sắc, cách một cái màn hình cũng có thể cảm nhận được bi tráng cùng cảm động.

Ngay sau khi đăng trên mạng, lập tức được chuyển phát yêu thích và bình luận.

Không biết cô có thể nhìn thấy hay không. Yến Thành nghĩ thầm. Thật hy vọng cô có thể nhìn thấy, có thể biết được hắn.

Đêm nay có người hoặc là kích động hoặc là bình tĩnh hoặc là không để bụng, nhưng đều sẽ không phức tạp bằng Cam Lan.

Bà ta là người duy nhất trước mắt biết thân phận thật sự của nữ hiệp Ám Ảnh, cái này nhận tri sau khi An Thúy nhắn tin cho bà là “Mẹ là người duy nhất biết đến, mong mẹ giữ bí mật giúp con”, làm bà ta liền sinh ra cảm giác tự hào cùng sứ mệnh.

Chính là trừ cái này ra còn có rất nhiều tư vị chua ngọt đắng cay, đại khái là dạng tâm tình của mẹ anh hùng, tự hào, lại đau lòng, cao hứng, lại lo lắng, hy vọng cô là anh hùng oanh oanh liệt liệt vạn người kính ngưỡng, lại hy vọng cô là người bình thường bình an sống hết cả đời.

Loại cảm xúc kích động ở trong ngực này, làm bà ta vô pháp đi vào giấc ngủ, bà ta cần thiết phải tìm một người cùng bà ta cảm nhận phần tâm tình này.

Bà ta cần tìm một người đáng tin cậy, sẽ không nói ra ngoài, mà người này chính là chồng bà, Yến Văn Thanh.

Yến Văn Thanh nghe bà nói xong, cả người đều ngốc, vẻ mặt ngươi nói cái gì ngươi đang nói giỡn sao, sao có thể, ngươi nhất định là đang nổi điên.

Thẳng đến khi Cam Lan đưa ra chứng cứ, vừa nói vừa rơi nước mắt, một chút cũng không giống bộ dáng nói giỡn, Yến Văn Thanh mới không thể không tin.

Ông từ trên giường đứng lên, ở trong phòng ngủ đi tới đi lui, đôi tay cũng thỉnh thoảng xoa xoa, khó có được một bộ dáng không bình tĩnh.

Sau đó đột nhiên lại nhìn về phía Cam Lan, vẻ mặt không thể tưởng tượng: “Thật sự?”

Cam Lan bị bộ dáng khó có khi ngốc như thế này của ông chọc cười, “Thật sự, không có khả năng là giả, lần sau hẹn con ăn cơm, anh xem đôi mắt con liền biết. Mạnh gia bên kia cũng chưa phát hiện, phỏng chừng đây chính là cái gọi là dưới đèn hắc.”

“Đây không phải là vấn đề lớn…… đây nhưng không phải là vấn đề lớn……” Yến Văn Thanh lại tiếp tục ở phòng ngủ đi tới đi lui, phỏng chừng là đêm nay không cần ngủ.

Yến Văn Thanh đối với đứa con gái này cũng chưa nói tới thích hay chán ghét, đàn ông và phụ nữ có suy nghĩ không giống nhau, ánh mắt đối đãi sự vật cũng không giống nhau,việc ôm sai hài tử ai cũng không có sai, hai đứa nhỏ còn rất may mắn là đều sinh hoạt còn tính hảo, như vậy thì chính là ai cũng không nợ ai.

Ông tương đối coi trọng ý kiến riêng của bọn trẻ, cho rằng cô nếu là nguyện ý thân thiết với bọn họ, vậy thì rất tốt, nhưng nếu là không muốn, mọi người cũng không cần quá quấy rầy lẫn nhau, biết bọn họ tồn tại thôi cũng không tồi rồi.

Nguyên bản một người muốn thích một người khác, đều là bởi vì ở thấy được điểm tốt nào đó trên người này, có lẽ là lớn lên xinh đẹp, có lẽ là tính cách tốt, cũng có lẽ là tài hoa xuất chúng.

Vốn dĩ, bọn họ cùng An Thúy không quá thân thiết mấy, thậm chí nói mấy câu cũng có thể đếm được, cũng không nhìn thấy trên người An Thúy có cái gì đáng giá khoe khoang, chỉ dựa vào tầng quan hệ huyết thống này mà sinh ra chút hảo cảm hữu hạn.

Nhưng mà hiện tại Cam Lan đột nhiên nói với ông, nữ hiệp Ám Ảnh chính là An Thúy, một điểm tốt thật lớn, làm tâm tình ông thoáng vọt lên.

Ông lúc trước còn bởi vì An Thúy vội vã rời đi, cũng không nói một câu từ biệt mà cảm thấy buồn bực, hiện tại mới biết được nguyên lai người ta vội vàng là muốn đi làm việc vĩ đại, so ra thì, chính mình để ý những cái đó thì tính là cái gì? Còn có vẻ là ông cực kỳ keo kiệt.

Yến Văn Thanh cảm thấy hổ thẹn.

Cam Lan thấy ông như vậy, trong lòng thoải mái hơn, sau khi cho ông xem những video An Thúy chiến đấu, liền thoải mái dễ chịu đi ngủ.



Lưu lại một người đàn ông trung niên như Yến Văn Thanh, mang tai nghe, xem những video đó mà tâm tình phức tạp đến trắng đêm khó ngủ.

Nhưng mà Cam Lan một đêm này lại ngủ thật sự không tốt, Yến Thành cùng Mạnh phu nhân cũng ngủ thật sự không tốt, bọn họ cơ hồ là có cùng một giấc mơ:

Trong mơ tái hiện lại sự kiện ngày hôm nay, khác nhau ở chỗ là nữ hiệp Ám Ảnh không có tồn tại, xâm nhập giả kia sau khi tàn sát bừa bãi xong thành phố B liền bay tới thành phố của bọn họ, không biết vì cái gì mà bọn họ chưa kịp tiến vào phòng an toàn, tất cả bọn họ đều đang kinh hoảng thất thố chạy trốn, nhưng mà đầu lưỡi xâm nhập giả kia một lần tiếp một lần cuốn lấy những sinh mạng yếu ớt, sau đó Cam Lan / Yến Thành đều bị để ý, bọn họ đang trong tình thế nguy hiểm, trơ mắt bất lực mà nhìn quái vật kia sắp cuốn bọn họ đi, ngay lúc Tử Thần gần ngay trước mắt này, có người đẩy bọn họ né tránh đầu lưỡi, nhưng người cứu bọn họ lại bị cuốn đi, tầm mắt đuổi sát qua, thì bọn họ thấy được Yến Thư!

Mà vợ chồng Mạnh gia bên kia có điểm bất đồng duy nhất là bên người bọn họ nhiều thêm Mạnh Kiều, nhưng Mạnh Kiều quá sợ hãi, bỏ rơi bọn họ chính mình chạy thoát được rất xa, là Yến Thư đem bọn họ đẩy ra.

Nỗi sợ hãi cùng bi thương trong mơ rõ ràng như thế, làm mấy người đồng thời bị doạ tỉnh, hai vị mụ mụ thậm chí còn khóc lóc tỉnh lại.

Loại cảm giác mãnh liệt chân thật này, khiến cho bọn họ ngồi ở trên giường bình phục một hồi lâu mới bình tĩnh lại, Cam Lan lập tức liền xuống giường đi đến phòng của Yến Thư, thấy bộ dáng buồn ngủ của cô, thì ôm chặt lấy, phảng phất như là đang ôm trân bảo đã mất nhưng tìm lại được.

Mạnh phu nhân cũng dưới sự an ủi của Mạnh tiên sinh mà dần dần bình tĩnh lại, sau đó thực nghi hoặc chính mình như thế nào sẽ mơ một giấc mơ kỳ quái như vậy, là tại vì ngày hôm qua bị dọa tới rồi sao? Có thể là bởi vì gần đây cùng Yến Thư đi dạo phố thường xuyên hơn……

Yến Thư bị Cam Lan ôm lấy, cảm nhận được cảm xúc dao động trên người bà ta, trong lòng vui sướng cực kỳ, cảm thấy chính mình ngày hôm qua tạo giấc mơ kia thực không tồi, hiệu quả thực rõ ràng.

Lực chú ý của Cam Lan sẽ từ trên người Mạnh Kiều chuyển tới trên người cô ta, Mạnh phu nhân bên kia đại khái không quá dễ dàng chịu ảnh hưởng, bất quá một lần không được liền lại nhiều thêm vài lần, cộng lại thì sinh ra một loại tâm lý ám chỉ.

Cô ta đắc ý.

Thời điểm cô ta muốn xem độ hảo cảm của người khác đối với người nào đó thì cần hắn cùng đối phương sinh ra liên hệ, ví dụ như mặt đối mặt, vừa mới ở chung, đang gọi điện thoại hoặc là gửi nhắn cũng có thể, nhưng cũng không thể trực tiếp tùy thời tùy chỗ nhìn thấy.

Cho nên cô ta không biết Cam Lan gắt gao ôm cô ta, nhưng trong lòng lại dâng lên một trận cảm kích nồng đậm cùng yêu thương nhiệt tình đối với An Thúy, chính bởi vì có cô tồn tại, cho nên cuộc chiến mới kết thúc không tính là quá muộn, cho nên sự tình trong mơ này không có xuất hiện!

Hơn nữa cô ta cũng càng không biết, bởi vì thức đêm xem video đến bình minh mới chợp mắt mà hảo cảm trong lòng Yến Văn Thanh đối với An Thúy cũng đã không còn như dĩ vãng ba bốn mươi điểm thật cộng thêm một ít điểm ảo lên lên xuống xuống nữa.

……

Hôm qua mới trải qua việc như vậy, nhưng hôm nay lại vẫn cứ người nên đi làm thì đi làm, người nên đi học thì đi học.

Hôm nay người mang đao vào trong trường càng nhiều hơn, trên hành lang giả mô giả dạng đấu, thoạt nhìn phảng phất như là một đám quỷ ấu trĩ.

An Thúy nhìn loại trường hợp này, nhịn không được dùng ánh mắt phức tạp nhìn bọn họ.

Thẳng đến khi cô nhìn thấy một người cầm đao chưa mài bén cùng với một người khác khoa tay múa chân.

Kia nơi nào là khoa tay múa chân, rõ ràng là ức hiếp người ta, thân thể thiếu niên gầy yếu súc bả vai sợ đến hơi hơi run rẩy, lại tựa hồ cũng không dám trốn.

Còn thiếu niên cường tráng cầm hai thanh đao chưa mài bén kia hướng trên người hắn đánh một hồi, trên mặt còn cười: “Nhìn thấy không, đao chính là dùng như thế này, tư thế nữ hiệp Ám Ảnh cầm đao là giống như ta vậy, chỉ cần xoay cổ tay, liền có thể chém về phía nơi này, lập tức chính là một đòn công kích trí mạng, sau đó thì như vầy……”

Người xem bên cạnh cũng cười hớn hở nhìn nam sinh biểu hiện.

Đao chưa mài bén chém vào trên người tựa như đao đã mài bén, tuy rằng không có sắc bén đến có thể lập tức chém ra máu, nhưng đao cùn chém trên người vẫn là thấy đau.

Mắt thấy người nọ sắp giơ tay tiếp tục chém về phía thiếu niên  gầy yếu, đột nhiên cảm thấy trên vai một trận đau, phẫn nộ quay đầu, liền thấy một cây đao chém lại đây, trên mặt An Thúy đầy ý cười, một đao một đao chém qua, “nữ hiệp Ám Ảnh chém người như thế này sao?”

An Thúy kỳ thật không có luyện qua đao pháp gì, nhưng mà cô có cùng ông ngoại học quá kiếm pháp, đương nhiên là không phải bí tịch, chính là Thái Cực kiếm bình thường mà thôi.

Thời điểm học đại học cũng có tham gia câu lạc bộ kiếm Tây Dương, còn học được rất tốt, cô từ trước đến nay đều sẽ thông hiểu đạo lí suy một ra ba, bởi vậy nên chỉ nghiên cứu về đao một chút cũng có thể làm rất tốt.

Hắn ta bị chém đến tránh tới trốn lui nhưng như thế nào cũng tránh không khỏi, cuối cùng tức giận đến muốn chết giơ đao trên tay chém lung tung một trận, tóm lại là trước đem nữ nhân điên này đánh một trận rồi lại nói, kết quả cái tay nắm chuôi đao lập tức liền đau xót, đột nhiên buông ra, ngay sau đó thanh đao kia không biết như thế nào lại bay đến trên tay An Thúy.

Bọn học sinh vây xem trên hành lang sợ ngây người.

“Ngọa tào, Mạnh Kiều khi nào thì lợi hại như vậy, chiêu thứ nhất vừa mới kia quá xinh đẹp!” Hoàng Tiệp ghé vào cửa sổ lớp học, xem đến sợ ngây người.

Bên cạnh Diêu Kiệt nghĩ thầm, ta mẹ nó nào biết a, Mạnh Kiều trước kia nếu là như vậy, hắn có thể chia tay với cô sao?

An Thúy đánh đến thiếu niên kia liên tục xin tha, mới dừng lại, ném lại con đao cùn trên tay cho người bị cô đoạt khi nãy, nói: “Cậu là phấn giả?”

“Không phải! Tôi là phấn thật, tôi thích nữ hiệp Ám Ảnh! Đó là nữ thần của tôi!” Thiếu niên lập tức phản ứng lại, lớn tiếng nói: “Đừng tưởng rằng cô học được tốt hơn tôi là có thể xem thường tôi!”

“Vậy cô ấy nói cậu dùng đao khi dễ người yếu sao?”

“Ách……” Bị giáo huấn một trận, nhất thời không có lời gì để nói, nhưng ngoài miệng vẫn là có chút không phục mà nói thầm, “Tiểu tử này là tên biến thái a, tôi thấy hắn bóp chết một con thỏ……”

“……” An Thúy dừng một chút, nhìn chằm chằm thiếu niên sắc mặt tái nhợt đang thận trọng nhìn cô kia, nga nha, nghĩ lại, thì đây còn không phải là nam chính sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoành Hành Ngang Ngược

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook