Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 160: Hỏa Năng Khủng Thú

Cô Đơn Địa Phi

24/02/2014

Trong lúc nói chuyện, Hỏa Năng Khủng Thú này cũng đem hỏa diễm mà Lâm Lạc phóng thích nuốt chửng sạch sẽ, nó lập tức mắt ba ba nhìn xem Lâm Lạc, há mồm vài cái, lại không có chút thanh âm nào phát ra.

- Nó biết nói chuyện sao?

Lâm Lạc không khỏi kỳ quái.

- Xác thực mà nói, Hỏa Năng Khủng Thú là hỏa diễm tinh túy sinh ra linh trí, cũng không phải sinh vật chân chính, bởi vậy có thể muôn đời bất diệt, nhưng mà không cách nào sinh dưỡng hậu duệ, càng không có cách nào nói chuyện!

Tô Mị tựa hồ cái gì đều thạo, cái này cũng không khó nhìn ra tu vi của nàng vì cái gì thấp như thế, tinh lực tiêu hết sạch trên mặt khác!

Hỏa Năng Khủng Thú này thấy Lâm Lạc không có thả ra hỏa diễm cung ứng nó chơi đùa, lập tức giận tím mặt, thân hình bỗng nhiên mở rộng, hóa thân thành một đầu hỏa diễm cự sư, đối với ba người rít gào, trong đôi mắt hung quang đại lộ!

Lâm Lạc vội vàng đánh ra một Hỏa Long Quyền, khắp trời Hỏa diễm bay múa, Hỏa Năng Khủng Thú này lập tức đổi giận thành vui, một lần nữa biến thành tiểu Cẩu, một bên đuổi theo hỏa diễm một bên nuốt chững như trước, cùng Ngân Mang không có tim không có phổi hiểu được liều mạng!

Chỉ là người này còn hung hãn nhiều hơn, yêu cầu không chiếm được thỏa mãn sẽ bão nổi!

Lâm Lạc không khỏi có chút nhức đầu!

Mặc dù nói Hỏa Năng Khủng Thú này vẫn chỉ là linh trí sơ khai, tựa như hài nhi, nhưng thực lực là Giác Vi Cảnh! Bọn người Lâm Lạc căn bản không phải đối thủ mãnh thú này, cho dù tế ra Tử Đỉnh sợ rằng cũng sẽ bị dư lực sinh sinh đánh chết!

Mà đại lợi khí duy nhất mà Lâm Lạc có thể dùng lật bàn là Cấm Tự lại không có đất dụng võ, Hỏa Năng Khủng Thú này căn bản không có thật thể, chỉ là một đoàn hỏa diễm có thể liên tục biến hóa, làm sao có thể đem Cấm Tự ghi được lên?

- Thừa dịp nó còn đang chơi, chúng ta tranh thủ thời gian đi tầng thứ năm!

Lâm Lạc chỉ chỉ bên trái lò đan, bên ngoài mười trượng có một thềm đá.

- Ngốc tử, đây chính là Hỏa Năng Khủng Thú a!

Tô Mị rất là không muốn.

- Ngươi hàng được nó sao?

- Không thể!

Tô Mị không khỏi uể oải:

- Nếu sớm biết nơi này có Hỏa Năng Khủng Thú như vậy, nên gọi gia gia tới!

- Gia gia của ngươi có bao nhiêu lợi hại?

Tuy Thái Kế Vũ không muốn phá hư nam nữ khanh khanh ta ta, nhưng hắn trời sinh nói nhiều, không cho hắn nói chuyện quả thực chính là muốn mạng của hắn!



Tô Mị tức giận trừng mắt liếc hắn một cái:

- Một đầu ngón tay có thể đem tông môn các ngươi diệt hơn mấy trăm lần!

- Ha ha!

Thái Kế Vũ chỉ cho là nàng đang nói đùa, bởi vì Tô Mị chưa từng có đối với hắn nói qua mình là Tô gia Đại tiểu thư của thế gia Tam đại Thần quốc, nếu không Thái Kế Vũ tuyệt sẽ không hoài nghi uy năng của một Thích Biến Cảnh cường giả!

- Hư, có thanh âm!

Lâm Lạc đột nhiên đưa tay xuống, hắn là tu vi cao nhất trong ba người, linh giác tự nhiên vượt xa Tô Mị cùng Thái Kế Vũ.

Đạp, đạp, đạp!

Quả nhiên, khi ba người đều đình chỉ nói chuyện, liền có thể nghe được trong không gian quanh quẩn tiếng bước chân, đúng vậy từ thang lầu truyền xuống.

- Có khác người đến!

Ba người liếc nhau, đều là từ trong ánh mắt đối phương thấy được thần sắc giống nhau.

Bảy người tuổi khác nhau từ thang lầu nối đuôi nhau đi vào, ra hiện ở trước mặt ba người.

Một Minh Dương Cảnh, bốn Niết Âm Cảnh, hai Thanh Huyền Cảnh!

Lâm Lạc ở trong nháy mắt nhìn ra tu vi bảy người này.

Bảy người kia cũng không ngờ rằng trước bọn hắn cư nhiên còn có người khác tiến nhập, nhưng hoa giáp lão giả Minh Dương Cảnh này ở trên thân ba người chuyển qua một vòng, lập tức lộ ra thần sắc khinh thường. Tu vi của hắn so sánh với Lâm Lạc cao hơn một đại cảnh giới, đồng dạng có thể tinh tường chứng kiến tu vi ba người Lâm Lạc.

Sáu người khác tuy không thể nhìn thấu tu vi Lâm Lạc, nhưng chứng kiến biểu lộ của Lão tổ, đã biết Lâm Lạc không đủ gây sợ, biểu lộ lập tức thư giản xuống.

- Không thể tưởng được lại có người so với chúng ta nhanh đến hơn! Lạc sư đệ, ngươi không phải được xưng trận pháp vô song ư, như thế nào bị người vượt qua?

Những người này lập tức nói.

Người được xưng là Lạc sư đệ thì đối với ba người Lâm Lạc trợn mắt nhìn, tựa hồ cho là mình bị người cười nhạo tất cả đều là sai lầm của ba người bọn hắn, không giải thích được lợi hại.

- Tam sư thúc, xử trí bọn họ như thế nào?

Một người hướng Minh Dương Cảnh lão giả này hỏi.

Lão giả kia có chút tưởng tượng, giương giọng nói:

- Các ngươi cùng chúng ta đi, không cần phải suy nghĩ ý niệm gì trong đầu, nếu không… hắc hắc, đừng trách lão phu ra tay ác độc vô tình!



Hắn tựa hồ đoán chừng ba người Lâm Lạc, căn bản không sợ bọn họ phản kháng, đã đem mục quang bỏ vào trên Bão Nguyên Mộc chung quanh, lập tức lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, hiển nhiên cũng nhận ra những thứ này!

- Tam sư thúc, vì cái gì không dứt khoát giết bọn họ?

Lại có một người thấp giọng hỏi.

- Ngu ngốc, có thể tiến vào nơi này, người không có bối cảnh sao được! Dù sao ba người bọn họ thực lực có hạn, không cần sợ bọn họ có thể chơi ra cái dạng gì, càng có thể cho bọn họ dò đường, có địa phương nguy hiểm cho bọn họ xông vào trước đi dò xét, nếu bị cơ quan cấm chế giết chết, người đó cũng trách không được trên đầu của chúng ta!

Minh Dương Cảnh lão giả đồng dạng thấp giọng trách mắng.

- Sư thúc anh minh!

Một ít mọi người vội vàng vuốt mông ngựa.

Tuy Lâm Lạc nghe không được bọn họ nói chuyện với nhau, nhưng xem biểu lộ trên mặt bọn hắn cũng có thể đoán ra thất thất bát bát. Ban đầu ở trong Nam Hoang sa mạc, Triệu, Chu hai nhà lúc đó chẳng phải đánh chủ ý giống nhau sao?

Ở dưới sự chỉ huy của Minh Dương Cảnh lão giả, tất cả mọi người là mở miệng túi đi lấy Bão Nguyên Mộc, bọn họ không có không gian pháp khí, chỉ có thể chứa tràn đầy sau lại vác trên người.

Nhưng nơi này là cự đại bực nào, bọn họ lại có thể trang được nhiều ít, ngay cả một phần ngàn cũng mang không đi!

Người được xưng là Lạc sư đệ đi tới, hắn đem mấy cái bao tải ném về phía ba người Lâm Lạc nói:

- Đều vác đầy, đừng nghĩ lười biếng!

Hắn nhìn nhìn trên người Bạch Hổ gánh vác gói to, lập tức nhãn tình sáng lên nói:

- Tam sư thúc, những người này giống như nhặt được một ít đồ vật!

Nói xong, hắn muốn cỡi gói to trên người Bạch Hổ.

- Ngao ~~

Bạch Hổ lập tức hét giận dữ một tiếng, bộ lông toàn thân dựng đứng, thần uy lẫm lẫm.

Tráng hán kia cũng bất quá là tu vi Thanh Huyền Cảnh, lập tức lại càng hoảng sợ, rút lui ba bước. Nghe được sau lưng truyền đến vài tiếng cười trộm, trên mặt của hắn lập tức không nhịn được . Chỉ cảm thấy ba người này đặc biệt chán ghét, nhiều lần làm cho hắn mất mặt, thật sự đáng chết!

Minh Dương Cảnh lão giả đi tới, hắn duỗi ra ngón tay cách không vung lên, ở trên bao tải của Bạch Hổ lập tức kéo lê, soạt rào rào… rơi ra một đống Thiên Tinh Thạch!

- Cực phẩm Thiên Tinh Thạch!

Lạc sư đệ cầm lên một khối Thiên Tinh Thạch, lập tức hai mắt lửa nóng, nói chuyện cũng có chút lắp bắp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoành Tảo Hoang Vũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook