Chương 1388: Hợp đỉnh. (2)
Cô Đơn Địa Phi
26/03/2015
Hắn càng chạy càng nhanh, không gian thuấn di tới một khi tinh không trống trải, tốc độ của hăn đạt tới tận cùng.
Dù là chín đại thần vương cũng không cách nào dựa vào lực lượng đuổi kịp Lâm Lạc!
Bọn họ đều lộ ra một tia hoảng sợ, lại không nói lời gì, mà là dùng thời gian pháp tắc gia tốc, lập tức thân hình nhanh hơn, bảo trì tốc độ không kém Lâm Lạc.
Bốn ngày ba đêm sau, tử đỉnh trong thức hải Lâm Lạc cảm ứng càng mạnh hơn, hắn biết rõ chân đỉnh thứ sáu gần trong gang tấc!
Phía trước hiện ra một cột đá cự lớn.
Dường như nối liền thiên địa, tràn ngập tinh không kỳ dị này.
Trên cột đá có phù văn kỳ lạ, chậm chạp biến hóa vô tận, tràn ngập đại khí cổ xưa vĩnh hằng
Chân đỉnh thứ sáu có thời gian pháp tắc.
Ông!
Tử đỉnh tự động hiện ra trong thức hải của Lâm Lạc, bay về cột đá.
Chân đỉnh thứ sáu dường như có cảm ưng, nhanh chóng co rút thu nhỏ lại, nghênh đón tử đỉnh, BOANG..., cả hai hợp nhất, một cổ khí tức mạnh mẽ tràn ngập thần giới!
- A...
- Ồ!
- Ah!
Chín đại thần vương đồng thời phát ra hừ lạnh ngạc nhiên, nhao nhao hai mắt nhắm lại, sau đó một cảm ngộ truyền vào đầu của bọn họ, đây là thời gian pháp tắc mà bọn họ khát vọng, có thể cho bọn họ hy vọng đột phá tam tinh thần vương, thậm chí tiến quân cửu tinh thần vương!
Đương nhiên, đạt được và lĩnh ngộ được bao nhiêu là hai chuyện khác nhau, điều này cần thời gian tích lũy và ngộ tính của một người.
Sau khi tử đỉnh dung hợp với chân đỉnh thứ sáu thì nó tiến vào thức hải của Lâm Lạc, tiến vào hôn mê ngắn ngủi. Mà chín đại thần vương bởi vì ở nhị tinh thần vương quá lâu vừa mới đạt được cảm ngộ thì bắt đầu cảm ngộ, giống như chín pho tượng đá ngồi bất động.
Tới lúc này giao dịch của cả hai chấm dứt.
Lâm Lạc vô tình ý không muốn tiếp xúc với đám người này, lúc này vỗ vỗ đầu Sư Ánh Tuyết, nói:
- Chúng ta đi!
- Không vội!
Âm thanh nhàn nhạt vang lên, một gã thần vương đột nhiên đứng lên, hai tay sau lưng, dùng tư thế từ trên cao nhìn qua Lâm Lạc.
- Ah, vị này điện chủ đại nhân có gì dạy bảo?
Lâm Lạc thuận miệng nói ra, hắn cũng dự cảm được đối phương qua sông đoạn cầu.
- Lưu lại kiện bảo vật kia, ngươi có thể giữ được mạng, nếu không thì chết!
Ánh mắt tên thần vương kia lạnh như băng.
Lâm Lạc cười ha ha:
- Điện chủ đại nhân có tự tin như vậy?
Không ngờ một Thượng Thiên Thần lại nói với thần vương như vậy!
- Tự tin gì?
Nếu đổi lại là người khác sẽ bị chê cười, nhưng mà do Lâm Lạc nói thì có ý khác!
Lúc trước chiến đấu với xích hỏa nguyên xà thì Lâm Lạc chứng minh lực lượng của hắn miễn cưỡng đạt tới nhị tinh thần vương.
Nhưng chỉ là miễn cưỡng đạt tới!
Thần vương ngưng mắt nhìn qua Lâm Lạc:
- Bản tôn không thể không thừa nhận ngươi xác thực rất cường đại, trongThượng Thiên Thần đã có chiến lực so sánh với thần vương, chắc hẳn là do kiện chí bảo kia mng tới a? Đáng tiếc, trước mặt ngươi lại là chín nhị tinh thần vương, đừng nói không có phần thắng, cho dù chạy cũng không chạy được!
Hắn vừa rồi thấy rõ ràng, chí bảo có thể làm cho hắn tiến giai thần vương chỉ là một cái chân trong đỉnh mà thôi! Giống hệt năm cái chân khác của tử đỉnh.
Nếu như có được cái đỉnh này, vậy thì uy năng có được đáng sợ cỡ nào?
Thời điểm chín thần vương tham niệm nổi lên thì hắn cũng không cần phải sợ.
Lâm Lạc nhìn thấy biểu lộ của tên thần vương này, tuy tạm thời hắn không thể dùng tử đỉnh nhưng mà cũng không phải thực lực của không phải yếu, tên thần vương này vui mừng quá sớm a.
- Tiểu tử muốn sống hay là ôm bảo vật chết?
Tên thần vương này lộ ra tham niệm.
- Ta đã không muốn chết nhưng cũng không muốn giao bảo vật thì sao?
Lâm Lạc cười nhạt một tiếng.
- Không có chuyện dễ dàng như vậy!
Ánh mắt tên thần vương này sáng quắc, tham niệm lại nổi lên, hắn nói:
- Nếu gian ngoan mất linh thì chết đi!
- Lão Lục dừng tay!
Dung Vũ Trạch mở hai mắt nhìn tên thần vương kia nói ra.
Một quyền Lâm Lạc đánh ra tên điện chủ này hóa giải dễ dàng.
- Ta còn có việc không phụng bồi!
- Chạy đâu?
Thân hình lục điện chủ chấn động, lại đánh ra một chưởng về phía Lâm Lạc.
- Lão Lục --
Dung Vũ Trạch lần này cuối cùng không còn nói miệng, hắn dùng thân hình ngăn cản.
- Không nên vì lợi che mắt, chúng ta đã có được pháp tắc thần vương nguyên vẹn, cho dù là một ngàn tỷ năm qua cũng chưa chắc lĩnh ngộ hết.
- Ánh mắt lão bát ngươi qua nông cạn, chí bảo trên người của tên này còn không có trọn vẹn đã có thể làm chúng ta tấn cấp thần vương, nếu như chiếm được không chừng sẽ có cơ duyên lớn.
- Cho dù chúng ta vô dụng cũng nên suy nghĩ cho hậu nhân a!
Thần vương không cách nào lĩnh ngộ tiến thêm thì phải rút pháp tắc chủ thần khí.
- Lão Bát ngươi mặc dù không có con nối dõi, nhưng ta biết rõ ngươi xem Văn Hạo như con ruột, chẳng lẽ ngươi khong muốn hắn tấn cấp thần vương sao?
Lục điện chủ lúc này nói ra một câu tiêng lòng của chín người, tuy không phải thân huynh đệ. Nhưng trăm triệu năm ở cùng một chỗ đã sớm bồi dưỡng ra tình cảm còn hơn cả huynh đệ, tình cảm này cũng không thể vì một ngoại nhân mà xuất hiện khe hỡ.
Hơn nữa tử đỉnh chỉ có một cái chân đã có thể làm bọn họ tấn giai thần vương, hiển nhiên chỉ thể tử đỉnh còn có uy năng lớn hơn, có thể giúp bọn họ nhảy qua một bước, hơn nữa còn có thể đánh tan luật thép là không có chủ thần khí không tấn giai thần vương.
Dung Vũ Trạch lúc này trầm tư, dùng tình cảm thì Lâm Lạc chẳng lẽ có thể hơn tình cảm huynh đệ bọn họ bồi dưỡng vô số năm sao? Muốn hắn vì Lâm Lạc mà trở mặt với lục điện chủ là không có khả năng.
Lúc này mấy điện chủ đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ tạm thời không lĩnh ngộ pháp tắc mà muốn giải quyết vấn đề của Lâm Lạc.
XÍU...UU!
Lục điện chủ lướt qua Dung Vũ Trạch. Lần nữa đánh ra một chưởng, Dung Vũ Trạch mặc dù không có phát động công kích vào Lâm Lạc nhưng cũng không có ngăn cản, mặc cho đối phương giải quyết.
Lâm Lạc cười nhạt một tiếng, sở dĩ hắn không có lập tức rời đi là muốn nhìn phản ứng của Dung Vũ Trạch, hắn trước kia còn có một tia giữ gìn Lâm Lạc a. Nếu như Dung Vũ Trạch vẫn kiên trì suy nghĩ thì Lâm Lạc ngày sau sẽ báo đáp.
Vèo! Thân hình hắn lóe lên, phát động không gian thuấn di bắt đầu rút lui.
Ai ngăn cản hắn lúc này thì ngày sau chắc chắn sẽ là địch nhân của hắn!
- Trốn không thoát!
Mấy người này nhao nhao đuổi theo.
Lâm Lạc đem khí tức của tám người này nhớ trong lòng, ngày sau tấn cấp thần vương sẽ là ngày đi báo thù.
Đột nhiên thân hình của hắn dừng lại, thân thể hóa thành hư vô thôn phệ tất cả.
- Hắc, pháp tắc lỗ đen!
Tám thần vương phía sau đồng thời kinh hô, tên Thượng Thiên Thần này không ngờ còn nắm giữ pháp tắc lỗ đen sâu hơn dụ kiến của bọn họ a.
Lâm Lạc dùng thần thức hừ một tiếng, thân hình ngược lại cuốn công kích của bát đại thần vương.
- Pháp tắc lỗ đen thì thế nào, tu vi của ngươi chỉ là Thượng Thiên Thần mà thôi.
- Tối đa cũng chỉ phát huy ra chiến lực nhị tinh thần vương a.
Dù là chín đại thần vương cũng không cách nào dựa vào lực lượng đuổi kịp Lâm Lạc!
Bọn họ đều lộ ra một tia hoảng sợ, lại không nói lời gì, mà là dùng thời gian pháp tắc gia tốc, lập tức thân hình nhanh hơn, bảo trì tốc độ không kém Lâm Lạc.
Bốn ngày ba đêm sau, tử đỉnh trong thức hải Lâm Lạc cảm ứng càng mạnh hơn, hắn biết rõ chân đỉnh thứ sáu gần trong gang tấc!
Phía trước hiện ra một cột đá cự lớn.
Dường như nối liền thiên địa, tràn ngập tinh không kỳ dị này.
Trên cột đá có phù văn kỳ lạ, chậm chạp biến hóa vô tận, tràn ngập đại khí cổ xưa vĩnh hằng
Chân đỉnh thứ sáu có thời gian pháp tắc.
Ông!
Tử đỉnh tự động hiện ra trong thức hải của Lâm Lạc, bay về cột đá.
Chân đỉnh thứ sáu dường như có cảm ưng, nhanh chóng co rút thu nhỏ lại, nghênh đón tử đỉnh, BOANG..., cả hai hợp nhất, một cổ khí tức mạnh mẽ tràn ngập thần giới!
- A...
- Ồ!
- Ah!
Chín đại thần vương đồng thời phát ra hừ lạnh ngạc nhiên, nhao nhao hai mắt nhắm lại, sau đó một cảm ngộ truyền vào đầu của bọn họ, đây là thời gian pháp tắc mà bọn họ khát vọng, có thể cho bọn họ hy vọng đột phá tam tinh thần vương, thậm chí tiến quân cửu tinh thần vương!
Đương nhiên, đạt được và lĩnh ngộ được bao nhiêu là hai chuyện khác nhau, điều này cần thời gian tích lũy và ngộ tính của một người.
Sau khi tử đỉnh dung hợp với chân đỉnh thứ sáu thì nó tiến vào thức hải của Lâm Lạc, tiến vào hôn mê ngắn ngủi. Mà chín đại thần vương bởi vì ở nhị tinh thần vương quá lâu vừa mới đạt được cảm ngộ thì bắt đầu cảm ngộ, giống như chín pho tượng đá ngồi bất động.
Tới lúc này giao dịch của cả hai chấm dứt.
Lâm Lạc vô tình ý không muốn tiếp xúc với đám người này, lúc này vỗ vỗ đầu Sư Ánh Tuyết, nói:
- Chúng ta đi!
- Không vội!
Âm thanh nhàn nhạt vang lên, một gã thần vương đột nhiên đứng lên, hai tay sau lưng, dùng tư thế từ trên cao nhìn qua Lâm Lạc.
- Ah, vị này điện chủ đại nhân có gì dạy bảo?
Lâm Lạc thuận miệng nói ra, hắn cũng dự cảm được đối phương qua sông đoạn cầu.
- Lưu lại kiện bảo vật kia, ngươi có thể giữ được mạng, nếu không thì chết!
Ánh mắt tên thần vương kia lạnh như băng.
Lâm Lạc cười ha ha:
- Điện chủ đại nhân có tự tin như vậy?
Không ngờ một Thượng Thiên Thần lại nói với thần vương như vậy!
- Tự tin gì?
Nếu đổi lại là người khác sẽ bị chê cười, nhưng mà do Lâm Lạc nói thì có ý khác!
Lúc trước chiến đấu với xích hỏa nguyên xà thì Lâm Lạc chứng minh lực lượng của hắn miễn cưỡng đạt tới nhị tinh thần vương.
Nhưng chỉ là miễn cưỡng đạt tới!
Thần vương ngưng mắt nhìn qua Lâm Lạc:
- Bản tôn không thể không thừa nhận ngươi xác thực rất cường đại, trongThượng Thiên Thần đã có chiến lực so sánh với thần vương, chắc hẳn là do kiện chí bảo kia mng tới a? Đáng tiếc, trước mặt ngươi lại là chín nhị tinh thần vương, đừng nói không có phần thắng, cho dù chạy cũng không chạy được!
Hắn vừa rồi thấy rõ ràng, chí bảo có thể làm cho hắn tiến giai thần vương chỉ là một cái chân trong đỉnh mà thôi! Giống hệt năm cái chân khác của tử đỉnh.
Nếu như có được cái đỉnh này, vậy thì uy năng có được đáng sợ cỡ nào?
Thời điểm chín thần vương tham niệm nổi lên thì hắn cũng không cần phải sợ.
Lâm Lạc nhìn thấy biểu lộ của tên thần vương này, tuy tạm thời hắn không thể dùng tử đỉnh nhưng mà cũng không phải thực lực của không phải yếu, tên thần vương này vui mừng quá sớm a.
- Tiểu tử muốn sống hay là ôm bảo vật chết?
Tên thần vương này lộ ra tham niệm.
- Ta đã không muốn chết nhưng cũng không muốn giao bảo vật thì sao?
Lâm Lạc cười nhạt một tiếng.
- Không có chuyện dễ dàng như vậy!
Ánh mắt tên thần vương này sáng quắc, tham niệm lại nổi lên, hắn nói:
- Nếu gian ngoan mất linh thì chết đi!
- Lão Lục dừng tay!
Dung Vũ Trạch mở hai mắt nhìn tên thần vương kia nói ra.
Một quyền Lâm Lạc đánh ra tên điện chủ này hóa giải dễ dàng.
- Ta còn có việc không phụng bồi!
- Chạy đâu?
Thân hình lục điện chủ chấn động, lại đánh ra một chưởng về phía Lâm Lạc.
- Lão Lục --
Dung Vũ Trạch lần này cuối cùng không còn nói miệng, hắn dùng thân hình ngăn cản.
- Không nên vì lợi che mắt, chúng ta đã có được pháp tắc thần vương nguyên vẹn, cho dù là một ngàn tỷ năm qua cũng chưa chắc lĩnh ngộ hết.
- Ánh mắt lão bát ngươi qua nông cạn, chí bảo trên người của tên này còn không có trọn vẹn đã có thể làm chúng ta tấn cấp thần vương, nếu như chiếm được không chừng sẽ có cơ duyên lớn.
- Cho dù chúng ta vô dụng cũng nên suy nghĩ cho hậu nhân a!
Thần vương không cách nào lĩnh ngộ tiến thêm thì phải rút pháp tắc chủ thần khí.
- Lão Bát ngươi mặc dù không có con nối dõi, nhưng ta biết rõ ngươi xem Văn Hạo như con ruột, chẳng lẽ ngươi khong muốn hắn tấn cấp thần vương sao?
Lục điện chủ lúc này nói ra một câu tiêng lòng của chín người, tuy không phải thân huynh đệ. Nhưng trăm triệu năm ở cùng một chỗ đã sớm bồi dưỡng ra tình cảm còn hơn cả huynh đệ, tình cảm này cũng không thể vì một ngoại nhân mà xuất hiện khe hỡ.
Hơn nữa tử đỉnh chỉ có một cái chân đã có thể làm bọn họ tấn giai thần vương, hiển nhiên chỉ thể tử đỉnh còn có uy năng lớn hơn, có thể giúp bọn họ nhảy qua một bước, hơn nữa còn có thể đánh tan luật thép là không có chủ thần khí không tấn giai thần vương.
Dung Vũ Trạch lúc này trầm tư, dùng tình cảm thì Lâm Lạc chẳng lẽ có thể hơn tình cảm huynh đệ bọn họ bồi dưỡng vô số năm sao? Muốn hắn vì Lâm Lạc mà trở mặt với lục điện chủ là không có khả năng.
Lúc này mấy điện chủ đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ tạm thời không lĩnh ngộ pháp tắc mà muốn giải quyết vấn đề của Lâm Lạc.
XÍU...UU!
Lục điện chủ lướt qua Dung Vũ Trạch. Lần nữa đánh ra một chưởng, Dung Vũ Trạch mặc dù không có phát động công kích vào Lâm Lạc nhưng cũng không có ngăn cản, mặc cho đối phương giải quyết.
Lâm Lạc cười nhạt một tiếng, sở dĩ hắn không có lập tức rời đi là muốn nhìn phản ứng của Dung Vũ Trạch, hắn trước kia còn có một tia giữ gìn Lâm Lạc a. Nếu như Dung Vũ Trạch vẫn kiên trì suy nghĩ thì Lâm Lạc ngày sau sẽ báo đáp.
Vèo! Thân hình hắn lóe lên, phát động không gian thuấn di bắt đầu rút lui.
Ai ngăn cản hắn lúc này thì ngày sau chắc chắn sẽ là địch nhân của hắn!
- Trốn không thoát!
Mấy người này nhao nhao đuổi theo.
Lâm Lạc đem khí tức của tám người này nhớ trong lòng, ngày sau tấn cấp thần vương sẽ là ngày đi báo thù.
Đột nhiên thân hình của hắn dừng lại, thân thể hóa thành hư vô thôn phệ tất cả.
- Hắc, pháp tắc lỗ đen!
Tám thần vương phía sau đồng thời kinh hô, tên Thượng Thiên Thần này không ngờ còn nắm giữ pháp tắc lỗ đen sâu hơn dụ kiến của bọn họ a.
Lâm Lạc dùng thần thức hừ một tiếng, thân hình ngược lại cuốn công kích của bát đại thần vương.
- Pháp tắc lỗ đen thì thế nào, tu vi của ngươi chỉ là Thượng Thiên Thần mà thôi.
- Tối đa cũng chỉ phát huy ra chiến lực nhị tinh thần vương a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.