Chương 906: Ký hiệp ước. (2)
Cô Đơn Địa Phi
17/12/2014
- Bổn vương làm sao biết ngươi có hết lòng tuân thủ hứa hẹn hay không?
Hỏa Diễm Cự Nhân dừng lại cuộc chiến, bởi vì có đánh tiếp cũng không còn ý nghĩa, giữa đôi bên cũng không ai làm gì được ai.
- Ngươi có thể đi hỏi thăm một chút, ta có phải là người hết lòng tuân thủ hứa hẹn hay không! Hơn nữa ngươi chỉ có thể lựa chọn tin tưởng ta!
Cho dù đối mặt kẻ cường đại như Hỏa Diễm Cự Nhân, Lâm Lạc vẫn giữ nguyên bộ dáng mười phần tự tin, đối phương chẳng qua đi trước hắn một bước, hắn nhất định sẽ siêu việt hết thảy những người trên thế gian!
Hỏa Diễm Cự Nhân trầm mặc, xoay chuyển ánh mắt, nói:
- Được, bổn vương đáp ứng ngươi sẽ không chủ động đi thương tổn những người khác! Nhưng nếu ai chọc tới bổn vương, bổn vương sẽ không nương tay!
- Ha ha, ai dám chọc giận ngươi?
Lâm Lạc cười ha hả.
Trong lời nói của Hỏa Diễm Cự Nhân kỳ thật có lỗ hổng, hắn chỉ nói sẽ không chủ động tổn thương người khác mà tự nhiên sẽ không nhắc tới Lâm Lạc! Nói cách khác, ngày sau hắn sẽ che giấu khí tức, trành theo Lâm Lạc tìm thời cơ đánh lén!
Chỉ cần Lâm Lạc vừa chết, vậy hắn còn gì để băn khoăn?
Đối với hắn mà nói người cầm tù hắn là tiền bối Thiểm Điện tộc, hỏa thiêu thiên hạ là hắn phát tiết lửa giận bị cầm tù mười mấy vạn năm, không thể chân chính trút giận, mà Lâm Lạc là hậu duệ Thiểm Điện tộc, là một người duy nhất có thể uy hiếp sinh mạng của hắn, tự nhiên cũng là người thứ nhất cần diệt trừ!
Chỉ cần đem tiểu tử này giết chết, thiên hạ còn không phải mặc cho hắn xử lý?
Cho dù ý nghĩ của Hỏa Diễm Cự Nhân đơn giản, nhưng trăm vạn năm sinh mạng cũng đủ cho hắn có được trí tuệ, rất nhanh liền nghĩ tới nên tạm thời ẩn nhẫn, không tranh khí nhất thời, mà giữ chủ ý hợp thời phát động một kích trí mạng.
Trong lòng Lâm Lạc cười thầm, hắn tự nhiên suy đoán được “ý nghĩ” của Hỏa Diễm Cự Nhân, nhưng đối với hắn mà nói hiện tại chỉ là cần kéo dài thời gian.
Hỏa Diễm Cự Nhân có thể tạm thời dừng tay, như vậy tuy rằng Nam Châu bị thương nặng nhưng vẫn còn thật nhiều sinh linh sống sót, điều này đối với Lâm Lạc mà nói xem như đại ân, hắn không cần người khác cảm kích hắn, nhưng cầu tâm an mà thôi.
Nếu như đối phương ôm ấp kế hoạch nham hiểm, Lâm Lạc cũng không để ý đợi sau khi tu vi tiến vào Tinh Đế sẽ đem Hỏa Diễm Cự Nhân đề thăng hỏa hệ công pháp của chính mình!
Hắn sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nhưng phải nhìn xem đối phương có tuân thủ danh dự hay không, một mặt thủ tín chỉ là đầu óc cổ hủ!
Hiệp ước ký kết, song phương tựa hồ lập tức hòa hài, Lâm Lạc cự tuyệt lời mời của Hỏa Diễm Cự Nhân cùng Phong Sở Liên quay về Băng Tuyết quốc. Hắn cũng không hề che giấu hành tung, bởi vì Hỏa Diễm Cự Nhân đã có thể gọi ra lai lịch của Phong Sở Liên thì tất nhiên đã biết về Băng Tuyết quốc, nên dứt khoát thật thoải mái nói ra, càng biểu hiện đủ lòng tự tin chấn trụ đầu hỏa ma kia!
Trở lại Băng Tuyết quốc, mọi người biết được Nam Châu tạm thời giải được nguy cơ đều hoan hô.
Đặc biệt nhóm người Tô Mỵ, Nam Châu là cố hương của bọn họ, tuy rằng hiện tại ở lại Băng Tuyết quốc nhưng tình cố hương thật khó quên, điều này thật tránh không khỏi.
Nhưng tuy rằng nguy cơ được giải quyết, nhưng vô luận là Tô gia, Lăng gia hay Thái gia đều không muốn tiếp tục quay về Nam Châu, bởi vì so với Nam Châu, thiên địa linh khí nơi này thật sự nồng hậu, cho dù bởi vì hoàn cảnh đặc thù nên độ dày thủy linh khí hơn xa bốn hệ khác, nhưng dù có yếu hơn cũng mạnh hơn Nam Châu không biết bao nhiêu lần!
Nhưng muốn ở lại Băng Tuyết quốc thì phải nguyện tuyệt đối trung thành đối với nữ vương đại nhân, điều này hiển nhiên là Tô, Lăng, Thái ba nhà đều không làm được, Lâm Lạc thương lượng cùng Tô Nghiễm Khai cùng Lăng Kinh Hồng, đem tộc nhân ba nhà dời tới Lữ thành.
Nơi này thiên địa linh khí cũng nồng đậm, hơn nữa ngũ hành linh khí đều đặn, càng thêm thích hợp cho người bình thường tu luyện. Ba đại gia tộc rất nhanh mừng rỡ như điên, bởi vì nơi này là lục địa chân chính, cũng không phải thành thị đáy biển, càng thêm phù hợp nhận tri cùng thói quen của bọn họ.
Lữ Nguyệt Đồng ra mặt dặn dò, Lữ gia tự nhiên sẽ chăm sóc cho người của ba nhà, nhưng bởi thân phận Lâm Lạc đặc thù, vẫn nghiêm khắc cảnh cáo bọn họ không được tiết lộ thân phận của mình.
Tuy rằng đã cùng Hỏa Diễm Cự Nhân ký kết hiệp ước, nhưng việc này dù sao cũng không an toàn, Lâm Lạc không đưa ba gia tộc quay về cố hương, hơn nữa Đông Châu mới là thánh địa võ đạo, ba gia tộc mặc dù có nhiều tên khiến hắn chán ghét nhưng cũng có không ít thiên tài thiên tư ưu tú, bọn họ tự nhiên nên đạt được cơ hội phát triển.
Nam Nhược Hoa thật lâu không quay trở về, mà Lâm Lạc lại nghênh đón vài việc vui, chính là Tô Mỵ các nàng rốt cục đột phá Tinh Vực!
Cũng như Lữ Nguyệt Đồng đã nói, cho dù là các nàng có ngu xuẩn nhưng bởi vì có Song Tu quả tồn tại, các nàng có thể đạt được đầy đủ lực lượng cùng tích lũy cảnh giới, đột phá chỉ là vấn đề thời gian, mà tính toán một chút các nàng lưu tại Chủ Linh cảnh đỉnh phong đã gần trăm năm, quả thật là nên đột phá.
Đầu tiên là Lữ Nguyệt Đồng, thiên tư của nàng mạnh hơn những người khác, là người đầu tiên đột phá cũng không kỳ quái. Nhưng người thứ hai lại là người tính cách mềm nắn rắn buông như Trữ Kiều Nguyệt, làm Lâm Lạc có cảm giác thật sự kinh ngạc.
Thứ ba là Hạ Mộng Như, thứ tư là Lạc Ngưng Vân, cuối cùng mới tới Tô đại tiểu thư.
Nói cách khác tư chất tu võ của Tô yêu nữ là lót đáy mọi người, khiến cho nàng nổi giận một trận, bị Lâm Lạc khuyên can mãi trên giường dưới giường hầu hạ hồi lâu mới chịu mỉm cười.
Nhưng đây quả thật là một vấn đề.
Đừng nhìn Lăng Kinh Hồng, Tô Mỵ, Trữ Kiều Nguyệt, Hạ Mộng Như, Lạc Ngưng Vân đều đột phá Tinh Vực hơn kém nhau vài chục năm thời gian, nhưng bởi có Song Tu quả nên làm ngắn lại quá trình tích lũy của chính bản thân các nàng.
Mà sau khi tiến vào Tinh Vực, Song Tu quả đã không còn tác dụng, các nàng phải hoàn toàn dựa theo chính mình, mỗi khi đột phá cảnh giới cần phải dùng tới thời gian cả vạn năm mới đủ.
Lăng Kinh Hồng tiến vào Tinh Vực sớm hơn Tô Mỵ gần phân nửa, nếu đem việc này đặt vào việc tu luyện cả vạn năm, như vậy Lăng Kinh Hồng sẽ tiến vào cảnh giới kế tiếp sớm hơn Tô Mỵ năm ngàn năm, mà Trữ Kiều Nguyệt cùng Hạ Mộng Như sẽ sớm hơn Tô Mỵ tới một hai ngàn năm!
Thậm chí tình huống tệ hại nhất chính là Tô Mỵ căn bản không thể đột phá tới Tinh Vương nhị trọng thiên!
Trước khi đến Đông Châu, nữ nhân Lâm Lạc yêu nhất chỉ có Lăng Kinh Hồng cùng Tô Mỵ, hiện tại có thêm Phong Sở Liên, ba nữ nhân này là người mà hắn quan tâm nhất, mà hắn cũng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Tô Mỵ vì thọ nguyên khô cạn hương tiêu ngọc vẫn!
Trong việc phân phối tài nguyên tu luyện trong thời gian kế tiếp, Lâm Lạc khuynh hướng Tô Mỵ nhiều hơn một chút, làm cho nàng không tới mức bị rơi lại phía sau quá nhiều.
Hỏa Diễm Cự Nhân dừng lại cuộc chiến, bởi vì có đánh tiếp cũng không còn ý nghĩa, giữa đôi bên cũng không ai làm gì được ai.
- Ngươi có thể đi hỏi thăm một chút, ta có phải là người hết lòng tuân thủ hứa hẹn hay không! Hơn nữa ngươi chỉ có thể lựa chọn tin tưởng ta!
Cho dù đối mặt kẻ cường đại như Hỏa Diễm Cự Nhân, Lâm Lạc vẫn giữ nguyên bộ dáng mười phần tự tin, đối phương chẳng qua đi trước hắn một bước, hắn nhất định sẽ siêu việt hết thảy những người trên thế gian!
Hỏa Diễm Cự Nhân trầm mặc, xoay chuyển ánh mắt, nói:
- Được, bổn vương đáp ứng ngươi sẽ không chủ động đi thương tổn những người khác! Nhưng nếu ai chọc tới bổn vương, bổn vương sẽ không nương tay!
- Ha ha, ai dám chọc giận ngươi?
Lâm Lạc cười ha hả.
Trong lời nói của Hỏa Diễm Cự Nhân kỳ thật có lỗ hổng, hắn chỉ nói sẽ không chủ động tổn thương người khác mà tự nhiên sẽ không nhắc tới Lâm Lạc! Nói cách khác, ngày sau hắn sẽ che giấu khí tức, trành theo Lâm Lạc tìm thời cơ đánh lén!
Chỉ cần Lâm Lạc vừa chết, vậy hắn còn gì để băn khoăn?
Đối với hắn mà nói người cầm tù hắn là tiền bối Thiểm Điện tộc, hỏa thiêu thiên hạ là hắn phát tiết lửa giận bị cầm tù mười mấy vạn năm, không thể chân chính trút giận, mà Lâm Lạc là hậu duệ Thiểm Điện tộc, là một người duy nhất có thể uy hiếp sinh mạng của hắn, tự nhiên cũng là người thứ nhất cần diệt trừ!
Chỉ cần đem tiểu tử này giết chết, thiên hạ còn không phải mặc cho hắn xử lý?
Cho dù ý nghĩ của Hỏa Diễm Cự Nhân đơn giản, nhưng trăm vạn năm sinh mạng cũng đủ cho hắn có được trí tuệ, rất nhanh liền nghĩ tới nên tạm thời ẩn nhẫn, không tranh khí nhất thời, mà giữ chủ ý hợp thời phát động một kích trí mạng.
Trong lòng Lâm Lạc cười thầm, hắn tự nhiên suy đoán được “ý nghĩ” của Hỏa Diễm Cự Nhân, nhưng đối với hắn mà nói hiện tại chỉ là cần kéo dài thời gian.
Hỏa Diễm Cự Nhân có thể tạm thời dừng tay, như vậy tuy rằng Nam Châu bị thương nặng nhưng vẫn còn thật nhiều sinh linh sống sót, điều này đối với Lâm Lạc mà nói xem như đại ân, hắn không cần người khác cảm kích hắn, nhưng cầu tâm an mà thôi.
Nếu như đối phương ôm ấp kế hoạch nham hiểm, Lâm Lạc cũng không để ý đợi sau khi tu vi tiến vào Tinh Đế sẽ đem Hỏa Diễm Cự Nhân đề thăng hỏa hệ công pháp của chính mình!
Hắn sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nhưng phải nhìn xem đối phương có tuân thủ danh dự hay không, một mặt thủ tín chỉ là đầu óc cổ hủ!
Hiệp ước ký kết, song phương tựa hồ lập tức hòa hài, Lâm Lạc cự tuyệt lời mời của Hỏa Diễm Cự Nhân cùng Phong Sở Liên quay về Băng Tuyết quốc. Hắn cũng không hề che giấu hành tung, bởi vì Hỏa Diễm Cự Nhân đã có thể gọi ra lai lịch của Phong Sở Liên thì tất nhiên đã biết về Băng Tuyết quốc, nên dứt khoát thật thoải mái nói ra, càng biểu hiện đủ lòng tự tin chấn trụ đầu hỏa ma kia!
Trở lại Băng Tuyết quốc, mọi người biết được Nam Châu tạm thời giải được nguy cơ đều hoan hô.
Đặc biệt nhóm người Tô Mỵ, Nam Châu là cố hương của bọn họ, tuy rằng hiện tại ở lại Băng Tuyết quốc nhưng tình cố hương thật khó quên, điều này thật tránh không khỏi.
Nhưng tuy rằng nguy cơ được giải quyết, nhưng vô luận là Tô gia, Lăng gia hay Thái gia đều không muốn tiếp tục quay về Nam Châu, bởi vì so với Nam Châu, thiên địa linh khí nơi này thật sự nồng hậu, cho dù bởi vì hoàn cảnh đặc thù nên độ dày thủy linh khí hơn xa bốn hệ khác, nhưng dù có yếu hơn cũng mạnh hơn Nam Châu không biết bao nhiêu lần!
Nhưng muốn ở lại Băng Tuyết quốc thì phải nguyện tuyệt đối trung thành đối với nữ vương đại nhân, điều này hiển nhiên là Tô, Lăng, Thái ba nhà đều không làm được, Lâm Lạc thương lượng cùng Tô Nghiễm Khai cùng Lăng Kinh Hồng, đem tộc nhân ba nhà dời tới Lữ thành.
Nơi này thiên địa linh khí cũng nồng đậm, hơn nữa ngũ hành linh khí đều đặn, càng thêm thích hợp cho người bình thường tu luyện. Ba đại gia tộc rất nhanh mừng rỡ như điên, bởi vì nơi này là lục địa chân chính, cũng không phải thành thị đáy biển, càng thêm phù hợp nhận tri cùng thói quen của bọn họ.
Lữ Nguyệt Đồng ra mặt dặn dò, Lữ gia tự nhiên sẽ chăm sóc cho người của ba nhà, nhưng bởi thân phận Lâm Lạc đặc thù, vẫn nghiêm khắc cảnh cáo bọn họ không được tiết lộ thân phận của mình.
Tuy rằng đã cùng Hỏa Diễm Cự Nhân ký kết hiệp ước, nhưng việc này dù sao cũng không an toàn, Lâm Lạc không đưa ba gia tộc quay về cố hương, hơn nữa Đông Châu mới là thánh địa võ đạo, ba gia tộc mặc dù có nhiều tên khiến hắn chán ghét nhưng cũng có không ít thiên tài thiên tư ưu tú, bọn họ tự nhiên nên đạt được cơ hội phát triển.
Nam Nhược Hoa thật lâu không quay trở về, mà Lâm Lạc lại nghênh đón vài việc vui, chính là Tô Mỵ các nàng rốt cục đột phá Tinh Vực!
Cũng như Lữ Nguyệt Đồng đã nói, cho dù là các nàng có ngu xuẩn nhưng bởi vì có Song Tu quả tồn tại, các nàng có thể đạt được đầy đủ lực lượng cùng tích lũy cảnh giới, đột phá chỉ là vấn đề thời gian, mà tính toán một chút các nàng lưu tại Chủ Linh cảnh đỉnh phong đã gần trăm năm, quả thật là nên đột phá.
Đầu tiên là Lữ Nguyệt Đồng, thiên tư của nàng mạnh hơn những người khác, là người đầu tiên đột phá cũng không kỳ quái. Nhưng người thứ hai lại là người tính cách mềm nắn rắn buông như Trữ Kiều Nguyệt, làm Lâm Lạc có cảm giác thật sự kinh ngạc.
Thứ ba là Hạ Mộng Như, thứ tư là Lạc Ngưng Vân, cuối cùng mới tới Tô đại tiểu thư.
Nói cách khác tư chất tu võ của Tô yêu nữ là lót đáy mọi người, khiến cho nàng nổi giận một trận, bị Lâm Lạc khuyên can mãi trên giường dưới giường hầu hạ hồi lâu mới chịu mỉm cười.
Nhưng đây quả thật là một vấn đề.
Đừng nhìn Lăng Kinh Hồng, Tô Mỵ, Trữ Kiều Nguyệt, Hạ Mộng Như, Lạc Ngưng Vân đều đột phá Tinh Vực hơn kém nhau vài chục năm thời gian, nhưng bởi có Song Tu quả nên làm ngắn lại quá trình tích lũy của chính bản thân các nàng.
Mà sau khi tiến vào Tinh Vực, Song Tu quả đã không còn tác dụng, các nàng phải hoàn toàn dựa theo chính mình, mỗi khi đột phá cảnh giới cần phải dùng tới thời gian cả vạn năm mới đủ.
Lăng Kinh Hồng tiến vào Tinh Vực sớm hơn Tô Mỵ gần phân nửa, nếu đem việc này đặt vào việc tu luyện cả vạn năm, như vậy Lăng Kinh Hồng sẽ tiến vào cảnh giới kế tiếp sớm hơn Tô Mỵ năm ngàn năm, mà Trữ Kiều Nguyệt cùng Hạ Mộng Như sẽ sớm hơn Tô Mỵ tới một hai ngàn năm!
Thậm chí tình huống tệ hại nhất chính là Tô Mỵ căn bản không thể đột phá tới Tinh Vương nhị trọng thiên!
Trước khi đến Đông Châu, nữ nhân Lâm Lạc yêu nhất chỉ có Lăng Kinh Hồng cùng Tô Mỵ, hiện tại có thêm Phong Sở Liên, ba nữ nhân này là người mà hắn quan tâm nhất, mà hắn cũng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Tô Mỵ vì thọ nguyên khô cạn hương tiêu ngọc vẫn!
Trong việc phân phối tài nguyên tu luyện trong thời gian kế tiếp, Lâm Lạc khuynh hướng Tô Mỵ nhiều hơn một chút, làm cho nàng không tới mức bị rơi lại phía sau quá nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.