Chương 740: Tinh vực chi môn (1)
Cô Đơn Địa Phi
21/10/2014
Tử Nhân Yêu thật đúng là tự kỷ!
Lâm Lạc không khỏi rùng mình một cái, Tử Nhân Yêu thật đúng xem bản thân trở thành tuyệt thế mỹ nữ, khẩu khí thật lớn! Bất quá, bằng tâm mà nói, nếu không biết “Hắn” là nam nhân thì ngay cả Lâm Lạc cũng không chắc có bị mê hoặc hay không.
Dù sao, Phong Sở Liên xinh đẹp giống như một kiện trân bảo, làm cho mỗi người đều yêu thích từ tâm khảm.
“Đám xú trùng này, còn không mau cút ngay cho bổn hậu!” Phong Sở Liên nhìn lướt qua chung quanh, toát ra một tia không vui làm cho mọi người ai cũng kinh sợ, lập tức vọt đến một bên, sợ chọc giận mỹ nhân như thiên tiên này thì coi như phạm tội lớn.
Lâm Lạc cũng muốn “cút ngay.” Nhưng Phong Sở Liên chỉ vẫy tay một cái thì ngay lập tức hắn thấy một luồng đại lực vọt tới khiến hắn ngoan ngoãn đi theo, đành chỉ mắng thầm không thôi.
Hai thị nữ nhìn Lâm Lạc từ trên xuống dưới, tựa hồ muốn xem hắn có chỗ nào bất phàm để cho Phong hậu của các nàng coi trọng vài phần. Nhưng dù nhìn thế nào thì người này cũng chỉ có hai mắt một miệng, không khác gì với người khác!
Xú nam nhân như vậy có xứng đôi với Phong hậu của các nàng?
Lâm Lạc nếu biết suy nghĩ của các nàng, tất nhiên sẽ rơi lệ đầy mặt. Hắn cũng không có hứng thú làm một vị hôn phu hậu tuyển của Tử Nhân Yêu a! Mà trong mắt hai thị nữ thì Phong hậu chính là nữ nhân đẹp nhất trên thế giới, tự nhiên không có người nam nhân nào xứng đôi nàng.
Bốn người đi tới một tòa khách sạn, Phong Sở Liên so với Tô Mị còn muốn hưởng thụ hơn. Toàn bộ khách sạn ngoại trừ bọn họ thì không còn khách nhân nào. Mà từ chưởng quầy đến phục vụ, mỗi người đều tươi cười, tựa hồ có thể phục vụ cho Phong Sở Liên đã là phúc khí của tám đời tu luyện!
Khó trách Tử Nhân Yêu thích ăn mặc theo kiểu nữ nhân, đại khái trời sinh đã có tính hư vinh, quen được nam nhân sùng bái dung nhan, ngay cả tôn nghiêm của cường giả tinh vực cũng không cần!
Cường giả tinh vực cũng là người, là người thì có hỉ nộ ái ố, theo nhân tính mà nói, tinh vực chí tôn cùng người thường có cái gì bất đồng sao?
“Ngươi cột lấy ta là muốn ta một đường đi theo ngươi đi chọn lựa vị hôn phu?” Lâm Lạc rốt cục hỏi.
“Đó là tất nhiên, không có so sánh thì sao biết được ai ưu tú hơn chứ?” Phong Sở Liên cười giễu cợt, nhưng vẻ phong hoa tuyệt đại càng làm cho lửa giận của Lâm Lạc vừa mới dâng lên tan thành mây khói.
Sắc đẹp quả nhiên chiếm ưu thế, rõ ràng là một chuyện không thể nói lý nhưng nghe nàng nói lại tựa hồ hợp tình hợp lý, làm cho người ta không thể tức giận.
Lâm Lạc không khỏi cười khổ, Tử Nhân Yêu cho dù “nói thẳng” bản thân là nam nhân thì e là cũng có vô vố nam nhân bị bùa mê nhảy vào! Chỉ cần Phong Sở Liên công bố tin tức bản thân muốn kén chồng thì nam tử thiên hạ chắc chắc sẽ điên cuồng đâm đầu vào!
Đến lúc đó, vị hôn phu trước mắt còn duy nhất là hắn chắc chắn sẽ bị nam nhân thiên hạ ghen ghét ! Nói không chừng còn có thể trở thành công địch của nữ nhân, bởi vì sự xinh đẹp của Phong Sở Liên làm xiêu lòng cả hai giới!
“Ngươi không biết có điểm không hợp đạo lý sao?” Lâm Lạc yếu ớt nói.
“Ở trước mặt bổn hậu xinh đẹp, chuyện gì không có đạo lý cũng sẽ trở nên có đạo lý!” Phong Sở Liên thản nhiên cười, ngàn vạn phong tình như sóng lớn ngập trời, làm cho Lâm Lạc rõ ràng “biết” nàng là nam nhân cũng nhịn không được tim đập thình thịch!
Con bà nó, nếu hắn thực sự thích Tử Nhân Yêu, vậy không phải xong đời !
Oành!
Lâm Lạc lấy đầu nặng nề đụng vào bàn để cảnh tỉnh mình.
“Ngươi làm gì vậy?”
“Đầu hơi ngứa!”
Hai thị nữ của Phong Sở Liên bật cười, có ai vì ngứa đầu lại đụng vào bàn, xú nam nhân này thật đúng là ngu đần!
“Không bằng các ngươi tự mình đi đi, mang theo xú nam nhân như ta dọc theo đường đi khẳng định có rất nhiều bất tiện! Hơn nữa, thiên hạ to lớn như thế, nam nhân tốt hơn ta có rất nhiều, các ngươi chưa phát hiện mà thôi!” Để thoát khỏi vùng lầy này, Lâm Lạc không tiếc tự hạ mình.
Tử Nhân Yêu xinh đẹp làm cho người ta căn bản không thể kháng cự, Lâm Lạc thực sự sợ chính mình ở cùng nàng thời gian dài quá, rõ ràng biết nàng là nam nhân nhưng cũng không thể dứt ra.
“Bổn hậu còn chưa ghét bỏ xú trùng nhà ngươi, ngươi dám ghét bỏ chính mình?” Phong Sở Liên liếc hắn một cái, cũng khiến trong lòng Lâm Lạc nổi lên tầng tầng gợn sóng!
Xong rồi! Xong rồi! Cứ như vậy thì hắn thật đúng là để tiếng xấu muôn đời, bị một Tử Nhân Yêu mê hoặc!
Nếu như có ngày đó thì hắn còn có mặt mũi nào ở cùng với đám Tô Mị?
Oành!
Đầu Lâm Lạc lại đụng vào trên bàn, nhưng lần này không ngẩng lên.
“Hì hì, xú nam nhân thật đúng là kỳ quái, đầu luôn ngứa!” Một thị nữ cười duyên nói.
Lâm Lạc chỉ cho là mình không ra sao, ý chí lại bạc nhược như thế, biết đối phương là nam nhân nhưng vẫn động tâm vì nàng quá xinh đẹp! Hắn vội vàng mặc tưởng bốn cấm tự, nhờ vào sự huyền ảo của ảo bí thần cấp mà rốt cục khôi phục bản thâm một võ giả, lúc ngẩng đầu thì cặp mắt đã hoàn toàn trong sáng.
Nhưng điều này cũng chỉ là tạm thời , bởi vì hắn không có khả năng luôn bảo trì trạng thái này.
“Ân?” Phong Sở Liên hơi có chút giật mình, bởi vì nàng cảm giác được tâm thần của Lâm Lạc đang ở một trạng thái phi thường huyền ảo, cả người có khí tức không linh như thần. Về mặt tu vi, Lâm Lạc tự nhiên thúc ngựa cũng còn kém nàng, nhưng về mặt “Chất” thìhiện tại Lâm Lạc lại tựa hồ đứng ở cửu thiên đỉnh, có một loại cảm giác quan sát chúng sinh.
Nếu nàng không phải tinh vực cấp chí tôn, cực gần với tồn tại thần linh thì căn bản không có khả năng phát hiện khác biệt rất nhỏ này của Lâm Lạc.
Xú trùng này cũng thật có điểm kỳ lạ!
Phong Sở Liên không khỏi thầm nghĩ, khẽ nhếch miệng cười. Nụ cười như một gốc hàn mai nở sau khi băng sơn tan rã, đẹp đến mức khiến hai thị nữ đồng thời thét lên chói tai, hai mắt đỏ rực.
Liên tục mấy ngày, bốn người bọn họ xuất phát hướng về Thiên Phương vực. Lâm Lạc cùng Phong Sở Liên cũng đã trao đổi một chút về lai lịch.
Phong Sở Liên xuất thân từ Băng Tuyết quốc hải ngoại. Vương quốc này truyền thừa nữ vương, đời đời đều là nữ, chưa bao giờ rơi vào tay nam nhân. Mà tuyệt thế giai nhân này khi có được tinh hoàng tam trọng thiên không ngờ chỉ mới gần hai mươi bảy tuổi!
Cũng không phải Phong Sở Liên thực thiên phú vô song, mà là tộc nhân Phong thị có một môn bí thuật, có thể làm cho mẫu thân khi còn mang thai đem tu vi suốt đời rót vào thai nhi, sau khi sinh ra mười năm đã có thể hoàn toàn tiêu hóa ưu việt này!
Cũng bởi vì như thế, Phong thị đời đời đều đơn truyền, hơn nữa chỉ vào lúc thọ nguyên mẫu thân gần khô cạn mới có thể hoài thai. Nếu không mất đi tu vi suốt đời thì cũng chỉ sống dài hơn thường nhân một chút.
Lâm Lạc không khỏi rùng mình một cái, Tử Nhân Yêu thật đúng xem bản thân trở thành tuyệt thế mỹ nữ, khẩu khí thật lớn! Bất quá, bằng tâm mà nói, nếu không biết “Hắn” là nam nhân thì ngay cả Lâm Lạc cũng không chắc có bị mê hoặc hay không.
Dù sao, Phong Sở Liên xinh đẹp giống như một kiện trân bảo, làm cho mỗi người đều yêu thích từ tâm khảm.
“Đám xú trùng này, còn không mau cút ngay cho bổn hậu!” Phong Sở Liên nhìn lướt qua chung quanh, toát ra một tia không vui làm cho mọi người ai cũng kinh sợ, lập tức vọt đến một bên, sợ chọc giận mỹ nhân như thiên tiên này thì coi như phạm tội lớn.
Lâm Lạc cũng muốn “cút ngay.” Nhưng Phong Sở Liên chỉ vẫy tay một cái thì ngay lập tức hắn thấy một luồng đại lực vọt tới khiến hắn ngoan ngoãn đi theo, đành chỉ mắng thầm không thôi.
Hai thị nữ nhìn Lâm Lạc từ trên xuống dưới, tựa hồ muốn xem hắn có chỗ nào bất phàm để cho Phong hậu của các nàng coi trọng vài phần. Nhưng dù nhìn thế nào thì người này cũng chỉ có hai mắt một miệng, không khác gì với người khác!
Xú nam nhân như vậy có xứng đôi với Phong hậu của các nàng?
Lâm Lạc nếu biết suy nghĩ của các nàng, tất nhiên sẽ rơi lệ đầy mặt. Hắn cũng không có hứng thú làm một vị hôn phu hậu tuyển của Tử Nhân Yêu a! Mà trong mắt hai thị nữ thì Phong hậu chính là nữ nhân đẹp nhất trên thế giới, tự nhiên không có người nam nhân nào xứng đôi nàng.
Bốn người đi tới một tòa khách sạn, Phong Sở Liên so với Tô Mị còn muốn hưởng thụ hơn. Toàn bộ khách sạn ngoại trừ bọn họ thì không còn khách nhân nào. Mà từ chưởng quầy đến phục vụ, mỗi người đều tươi cười, tựa hồ có thể phục vụ cho Phong Sở Liên đã là phúc khí của tám đời tu luyện!
Khó trách Tử Nhân Yêu thích ăn mặc theo kiểu nữ nhân, đại khái trời sinh đã có tính hư vinh, quen được nam nhân sùng bái dung nhan, ngay cả tôn nghiêm của cường giả tinh vực cũng không cần!
Cường giả tinh vực cũng là người, là người thì có hỉ nộ ái ố, theo nhân tính mà nói, tinh vực chí tôn cùng người thường có cái gì bất đồng sao?
“Ngươi cột lấy ta là muốn ta một đường đi theo ngươi đi chọn lựa vị hôn phu?” Lâm Lạc rốt cục hỏi.
“Đó là tất nhiên, không có so sánh thì sao biết được ai ưu tú hơn chứ?” Phong Sở Liên cười giễu cợt, nhưng vẻ phong hoa tuyệt đại càng làm cho lửa giận của Lâm Lạc vừa mới dâng lên tan thành mây khói.
Sắc đẹp quả nhiên chiếm ưu thế, rõ ràng là một chuyện không thể nói lý nhưng nghe nàng nói lại tựa hồ hợp tình hợp lý, làm cho người ta không thể tức giận.
Lâm Lạc không khỏi cười khổ, Tử Nhân Yêu cho dù “nói thẳng” bản thân là nam nhân thì e là cũng có vô vố nam nhân bị bùa mê nhảy vào! Chỉ cần Phong Sở Liên công bố tin tức bản thân muốn kén chồng thì nam tử thiên hạ chắc chắc sẽ điên cuồng đâm đầu vào!
Đến lúc đó, vị hôn phu trước mắt còn duy nhất là hắn chắc chắn sẽ bị nam nhân thiên hạ ghen ghét ! Nói không chừng còn có thể trở thành công địch của nữ nhân, bởi vì sự xinh đẹp của Phong Sở Liên làm xiêu lòng cả hai giới!
“Ngươi không biết có điểm không hợp đạo lý sao?” Lâm Lạc yếu ớt nói.
“Ở trước mặt bổn hậu xinh đẹp, chuyện gì không có đạo lý cũng sẽ trở nên có đạo lý!” Phong Sở Liên thản nhiên cười, ngàn vạn phong tình như sóng lớn ngập trời, làm cho Lâm Lạc rõ ràng “biết” nàng là nam nhân cũng nhịn không được tim đập thình thịch!
Con bà nó, nếu hắn thực sự thích Tử Nhân Yêu, vậy không phải xong đời !
Oành!
Lâm Lạc lấy đầu nặng nề đụng vào bàn để cảnh tỉnh mình.
“Ngươi làm gì vậy?”
“Đầu hơi ngứa!”
Hai thị nữ của Phong Sở Liên bật cười, có ai vì ngứa đầu lại đụng vào bàn, xú nam nhân này thật đúng là ngu đần!
“Không bằng các ngươi tự mình đi đi, mang theo xú nam nhân như ta dọc theo đường đi khẳng định có rất nhiều bất tiện! Hơn nữa, thiên hạ to lớn như thế, nam nhân tốt hơn ta có rất nhiều, các ngươi chưa phát hiện mà thôi!” Để thoát khỏi vùng lầy này, Lâm Lạc không tiếc tự hạ mình.
Tử Nhân Yêu xinh đẹp làm cho người ta căn bản không thể kháng cự, Lâm Lạc thực sự sợ chính mình ở cùng nàng thời gian dài quá, rõ ràng biết nàng là nam nhân nhưng cũng không thể dứt ra.
“Bổn hậu còn chưa ghét bỏ xú trùng nhà ngươi, ngươi dám ghét bỏ chính mình?” Phong Sở Liên liếc hắn một cái, cũng khiến trong lòng Lâm Lạc nổi lên tầng tầng gợn sóng!
Xong rồi! Xong rồi! Cứ như vậy thì hắn thật đúng là để tiếng xấu muôn đời, bị một Tử Nhân Yêu mê hoặc!
Nếu như có ngày đó thì hắn còn có mặt mũi nào ở cùng với đám Tô Mị?
Oành!
Đầu Lâm Lạc lại đụng vào trên bàn, nhưng lần này không ngẩng lên.
“Hì hì, xú nam nhân thật đúng là kỳ quái, đầu luôn ngứa!” Một thị nữ cười duyên nói.
Lâm Lạc chỉ cho là mình không ra sao, ý chí lại bạc nhược như thế, biết đối phương là nam nhân nhưng vẫn động tâm vì nàng quá xinh đẹp! Hắn vội vàng mặc tưởng bốn cấm tự, nhờ vào sự huyền ảo của ảo bí thần cấp mà rốt cục khôi phục bản thâm một võ giả, lúc ngẩng đầu thì cặp mắt đã hoàn toàn trong sáng.
Nhưng điều này cũng chỉ là tạm thời , bởi vì hắn không có khả năng luôn bảo trì trạng thái này.
“Ân?” Phong Sở Liên hơi có chút giật mình, bởi vì nàng cảm giác được tâm thần của Lâm Lạc đang ở một trạng thái phi thường huyền ảo, cả người có khí tức không linh như thần. Về mặt tu vi, Lâm Lạc tự nhiên thúc ngựa cũng còn kém nàng, nhưng về mặt “Chất” thìhiện tại Lâm Lạc lại tựa hồ đứng ở cửu thiên đỉnh, có một loại cảm giác quan sát chúng sinh.
Nếu nàng không phải tinh vực cấp chí tôn, cực gần với tồn tại thần linh thì căn bản không có khả năng phát hiện khác biệt rất nhỏ này của Lâm Lạc.
Xú trùng này cũng thật có điểm kỳ lạ!
Phong Sở Liên không khỏi thầm nghĩ, khẽ nhếch miệng cười. Nụ cười như một gốc hàn mai nở sau khi băng sơn tan rã, đẹp đến mức khiến hai thị nữ đồng thời thét lên chói tai, hai mắt đỏ rực.
Liên tục mấy ngày, bốn người bọn họ xuất phát hướng về Thiên Phương vực. Lâm Lạc cùng Phong Sở Liên cũng đã trao đổi một chút về lai lịch.
Phong Sở Liên xuất thân từ Băng Tuyết quốc hải ngoại. Vương quốc này truyền thừa nữ vương, đời đời đều là nữ, chưa bao giờ rơi vào tay nam nhân. Mà tuyệt thế giai nhân này khi có được tinh hoàng tam trọng thiên không ngờ chỉ mới gần hai mươi bảy tuổi!
Cũng không phải Phong Sở Liên thực thiên phú vô song, mà là tộc nhân Phong thị có một môn bí thuật, có thể làm cho mẫu thân khi còn mang thai đem tu vi suốt đời rót vào thai nhi, sau khi sinh ra mười năm đã có thể hoàn toàn tiêu hóa ưu việt này!
Cũng bởi vì như thế, Phong thị đời đời đều đơn truyền, hơn nữa chỉ vào lúc thọ nguyên mẫu thân gần khô cạn mới có thể hoài thai. Nếu không mất đi tu vi suốt đời thì cũng chỉ sống dài hơn thường nhân một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.